43 ngày đếm ngược!
Quý Thừa học sáng, xong rồi học đêm, học mãi mà não lanh quanh các công thức, chạy đuổi bắt trong đầu hắn khiến hắn cả đêm không ngủ, cố ngủ vẫn không ngủ được, mắt to mắt nhỏ nữa đêm vùng dậy đi uống nước, đặt lưng nằm xuống, mắt nhắm, đầu óc vẫn tỉnh tới sáng.
Quý Thừa dậy sớm với đôi mắt thâm quần, tình trạng cơ thể mệt mỏi không chịu được, mẹ Quý Thừa cũng hết hồn.
“Con sao thế!”
Quý Thừa mang cặp: “Khó ngủ!”
Bà để đồ lên bàn, mắt trừng ra chưa gì hết đã mở miệng chửi: “Không phải con không lo học mà bấm điện thoại nhắn tin chát chít cả đêm đấy chứ?”
Đệt! Quý Thừa quay người lại, choáng hết cả đầu óc, mẹ hắn xưa nay rất để ý việc học của hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ hắn không học mà bấm điện thoại.
“Không phải!”
“Con đừng có chối!”
Quý Thừa nhíu mày: “Sao mẹ biết là con chối?”
Bà càng bực mình hơn: “Không phải sao? Hai giờ sáng mới tắt điện phòng!”
Quý Thừa kinh ngạc, bà rảnh rỗi tới nỗi rình mò hắn à: “Sao mẹ không nghĩ là con học bài?”
Bà hình như cứng họng, tiếng Hứa Trác kêu vang ở ngoài làm cho bầu không khí có chút khó nói bị phá vỡ, Quý Thừa chào mẹ hắn rồi ra ngoài.
Hứa Trác ngồi lên xe chống chân xuống, thấy sắc mặt Quý Thừa tệ càng tệ, hai mắt đem ngòm luôn rồi, mẹ nó.
“Cậu không sao đấy chứ!”
Quý Thừa ngồi lên xe thở dài: “Sáng ra không hiểu tại sao mẹ tôi lại kiếm chuyện!”
Hứa Trác lái tới, ngờ vực hỏi: “Kiếm chuyện?”
Quý Thừa như ủy khuất nói ra hết: “Phải đó, tự dưng bảo tôi không lo học bài đi bấm điện thoại cả đêm, trong khi tôi học muốn lồi hai con mắt ra!”
Hứa Trác hình như cũng thấy như vậy, mẹ Quý Thừa có chút đáng sợ hơn, hay để ý chuyện vặt vãnh, Hứa Trác mọi khi sang nhà hắn phải rình mò thử mẹ hắn có ở nhà không, cậu nghĩ tới một tình huống rất đúng với thời điểm này.
“Có khi nào mẹ cậu đã tới giai đoạn đó không?”
“Giai đoạn gì?”
“Mãn kinh đó!”
Quý Thừa ngẫm nghĩ: “Bà còn trẻ như vậy, chắc không phải đâu!”
Nhưng bây giờ nói không phải thì mẹ hắn đang bị gì, Quý Thừa thà tin lời Hứa Trác suy đoán, dọa sợ hắn rồi.
Hứa Trác lại hỏi tiếp: “Cậu lại không ngủ được à!”
“Ừ! Mệt sắp chết rồi!” Quý Thừa nhào tới lưng Hứa Trác ôm kín mít, nhắm mắt tưởng chừng như muốn ngủ, nhưng đã tới trường rồi còn đâu.
Hứa Trác đau lòng, Quý Thừa mệt sắp chết rồi còn bị mẹ hắn mỉa mai, ám chỉ đủ kiểu, hắn sống nỗi qua thời gian này hay không mới là vấn đề, sắp thi học kì hai, rồi tới thi thử, thi tốt nghiệp, ba kì thi lận đó, giết chết tôi đi.
Ài!
Học xong trên lớp, buổi trưa có sang nhà Hứa Dật nấu cơm ăn, Hứa Trác làm hết, vừa làm vừa nói.
“Nghĩ học bài bữa đi, cậu muốn chết thật hả?”
Quý Thừa ôm Hứa Dật béo mặt nó mấy cái, làm nó ưỡn ẹo lên xuống: “Hôm nay không học, dành thời gian cho cậu!”
Hứa Trác dở khóc dở cười: “Ý tôi là cậu nghỉ ngơi đi!”
“Thì tôi đang nghĩ ngơi mà, tuần sau thi học kì rồi, gần tới thi tôi lại không muốn học gì hết!”
Hứa Trác hài lòng dọn cơm lên, ăn xong vào phòng ngủ đến chiều, tạm biệt Quý Thừa đi về, trước khi về nhà còn ghé vào tiệm thuốc bắc mà cậu phải đạp gần nữa tiếng mới tới nơi, chỗ này ngày xưa hay mua thuốc cho mẹ cậu, bán rất được.
Đức Mậu Đường, hai bên treo chữ thư pháp, rồng bay phượng múa.
Lương y như từ mẫu.
Hứa Trác vào tìm cây Nhãn Lồng khô, cây này hồi nhỏ mọc bụi mọc rậm um tùm, sau này lại ít thấy nữa, đương nhiên ở đây có bán, trị ăn ngủ rất tốt.
Cậu mua một bọc lớn đã được phơi khô, về nhà chỉ cần nấu nước uống là được.
Về nhà ăn cơm mẹ Triển Dịch nấu, trò chuyện với bà đôi câu, bà quan tâm tới Triển Dịch lắm, còn dặn dò đủ kiểu, Hứa Trác ăn xong nắm bọc lá này đạp tới nhà Quý Thừa, sợ làm mất thời gian của hắn cho nên có nhắn tin báo trước.
Hứa Trác đạp phanh cái kít, kì lạ thay cổng nhà hắn một khi không thèm đóng, hôm nay lại đóng kín mít, Hứa Trác vừa lấy điện thoại ra đã thấy mẹ Quý Thừa lấp ló đi ra, không biết từ lúc nào đã hình thành phản xạ, thấy bà là cơ thể tràn lên một cảm giác xấu mãnh liệt.
Bà ló mặt ra cổng, không hề có ý định mở cổng cho cậu, sắc mặt tỏ rõ khó chịu: “Sao cháu lại đến nữa thế, mặt dày vừa thôi chứ!”
Ôi đệt, một vạn từ chửi thề vòng quanh trí não cậu, bây giờ cậu lại nghĩ cậu làm gì mách lòng bà không mà bà lại ghét cậu như vậy, ghét đem lên mặt để, ghét viết lên mặt, Hứa Trác có thể đọc được luôn.
Bọc lá Nhãn Lồng trên tay, bây giờ không biết phải nói gì với bà: “Cháu đến chỉ muốn đưa cái này thôi!”
Bà nhíu mày nhìn bọc lá khô quắc queo, đoán không sai thì là lá Nhãn Lồng: “Quý Thừa nó ăn ngủ tốt, cháu lo cái gì, không phải còn có mẹ nó hay sao?”
Hứa Trác đã thấy máu nóng dồn hết lên não, sao lại có phụ huynh chẳng quan tâm gì đến con cái như vậy, Quý Thừa học đến hai má tóp lại mà bà nói ăn ngủ đủ, một bụng khí khó thoát hơi, mặc kệ có là mẹ Quý Thừa, cậu cũng phải nói.
“Dì có mắt không vậy, Quý Thừa như thế mà bảo ăn ngủ đủ!”
Quý Thừa đi từ trong ra nghe thấy lên tiếng gọi: “Hứa Trác!”
Hứa Trác giật mình nhìn hắn chưa nói gì bà lại nói: “Mẹ chỉ nhắc nhở là con đang học bài mà bạn con nói mẹ không có mắt, đám con nít bây giờ hư đốn thật, không biết ai trên ai dưới!”
Hứa Trác cũng muốn chấp tay quỳ gối, mắt nhìn Quý Thừa, hắn tâm trạng đang không được tốt: “Mẹ vào nhà đi!”
Bà mặc kệ Quý Thừa đi vào nhà, Quý Thừa mở cổng cho cậu: “Cậu đến sao không gọi cho tôi!”
“Tôi định gọi nhưng mà mẹ cậu...!”
Hứa Trác không nói nữa Quý Thừa hiểu, một lát sau cậu muốn nói gì đó nữa Quý Thừa đã nói trước.
“Xin lỗi!”
Hứa Trác ngạc nhiên đến hỏng: “Cậu tự dưng lại xin lỗi tôi!”
“Mẹ tôi bệnh cũ tái phát phải nói mấy lời móc mỉa mới chịu được!”
Hứa Trác cười, tinh thần cũng thả lỏng: “Cậu không nghi ngờ tôi sao?”
Quý Thừa vò má cậu: “Tôi nghĩ ngờ cậu sao được, tôi tin cậu vô điều kiện!”
Nói thật Hứa Trác muốn nhào tới hôn hắn lắm mà sợ mẹ hắn rình mò nhìn ra chắc bà đột quỵ tử vong mất, Hứa Trác đưa bọc lá cho hắn.
“Nhãn Lồng đó, nấu nước uống, hiệu quả lắm!”
Quý Thừa nhận lấy: “Cậu tìm được ở đâu vậy, tôi tưởng tuyệt chủng rồi chứ?”
“Đức Mậu Đường, tôi phải đạp xe nữa tiếng đó!”
Quý Thừa tiến tới ôm cậu luôn, Hứa Trác la nhỏ: “Không sợ mẹ cậu thấy sao?”
“Thấy thì sao?”
Hứa Trác ôm chặt tấm lưng hắn.
Hai ngày nữa là thi học kì, thư viện chật đến không còn chỗ nhét thân, Trí Tiết Lâm đi vào tìm muốn tá hỏa cũng không tìm được sách nó muốn, hỏi ra mới biết bị người ta cướp sạch rồi, mẹ nó, bán mạng như vậy sao, giỏi rồi thì nhường cho người khác đi, tôi còn phải thi Luật kinh tế nữa chứ.
Hứa Trác đồng cảm vỗ vai hắn: “Mở sách GDCD ra học đi!”
“Học mụ nội mày trong đó!”
Hứa Trác mặt nhăn như khỉ, làm thế nhíp miệng nó: “Im lặng cho Quý Thừa học!”
Trí Tiết Lâm mới bớt ồn: “Trưa không về định ở trường học luôn à?”
Hứa Trác mở cặp ra lấy một cái bọc: “Ừ có đem bánh nếp, ăn luôn trưa!”
“Mẹ nó! Biến thái vậy, tao có được miếng nào không?”
Hứa Trác cất bọc vào: “Mày được miếng lá chùi đít!”
Trí Tiết Lâm ghê tởm nằm lên cát nhắm mắt lại tụng kinh.
Thư viện chật ních người nên bọn họ ra khuôn viên sau trường, chỗ này có cây che không nắng, đợi Quý Thừa học xong ăn bánh nếp cậu mua, về làm chi cho mệt.
Đến khi gở bánh nếp ra Trí Tiết Lâm bỏ miệng được hai miếng, Quý Thừa chỉ mới cầm lên điện thoại trong túi rung inh ỏi.
Hứa Trác bĩu môi hỏi: “Ai điện cho cậu giờ này vậy?”
Quý Thừa nhíu mày: “Là mẹ tôi!”
Quý Thừa đi nghe điện thoai, quay lại liền thu dọn đồ đạc, Hứa Trác nôn nóng đứng lên: “Sao vậy?”
“Mẹ tôi nói mệt trong người, tôi về coi bà xem sao!”
“Có cần tôi đi theo cùng không?”
Quý Thừa mang cặp bước tới, hôn vào má cậu: “Thôi không làm phiền cậu!”
Trí Tiết Lâm nằm ở dưới mắt mở rộng, muốn lồi tròng mắt lên: “Mả nội nó, để bố mày yên!”
Hứa Trác cười như điên cũng nằm xuống, nói với Quý Thừa: “Lấy xe tôi đi đi!”
“Ừ!” Quý Thừa liền đi xa.
Trí Tiết Lâm bỏ qua màn khủng khiếp ban nãy lên tiếng: “Mẹ hắn bị bệnh gì à?”
Hứa Trác cười vào khoảng không, nhìn tán lá cây bị nắng chíu vào: “Bệnh cũ tái phát, nhưng cũng không hẳn là vậy!”
Trí Tiết Lâm hình như không theo kịp tần số não của cậu: “Không hẳn là vậy?”
khi bà nói câu nhìn cậu quen quen thì cậu đã thấy nghi ngờ rồi, mẹ hắn hình như không thích cậu, mấy ngày gần đây đột nhiên quản Quý Thừa chặt như vậy, mỗi khi cậu tới nhà hắn bà đều xen vào, nhưng cũng không đến mức phải làm khổ Quý Thừa như thế chứ, đến Hứa Trác còn thấy quá đáng.
Quý Thừa vội vàng đạp xe Hứa Trác về nhà, hắn sợ mẹ hắn lại xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vừa vào đã thấy bà ngồi trên sofa xem tivi, thấy hắn mới giật mình tắt.
Mặt hắn chạy nắng mà hơi tái, lưng đã ướt đẫm một mảng, nhìn sắc mặt bà đang rất tốt mà? Nhíu mày lên tiếng: “Mẹ có sao không?”
Bà đầu tiên không trả lời câu hỏi của hắn, ngữ khí khó chịu: “Con không học bài lại đi chơi cả trưa à, không phải mẹ nói với con rồi sao, không học lại đi chơi với thứ không sạch sẽ?”
Quý Thừa vuốt mặt chẳng hiểu mẹ hắn đang nói cái thá gì mà khó nghe như vậy, hắn không muốn lại cãi nhau với bà, vì não hắn học bài đã mệt lắm rồi nào có chừa lại để cãi nhau nữa.
“Mẹ không phải bị bệnh sao? Bệnh cũ tái phát sao? Mẹ khó thở ở đâu? Tim hồi hộp ở đâu? Sao con trông mẹ vẫn bình thường thế!”
Bà đột nhiên “hừ” một tiếng rõ to: “Con nói trọng điểm đi, con đi chơi với ai?”
“Bệnh của mẹ không phải là trọng điểm sao?”
“Việc con đi chơi với ai mới là trọng điểm!”
Đầu Quý Thừa đã hơi nhức, mẹ hắn chưa bao giờ không biết lý lẽ như thế này, việc mẹ hắn nói đã chắc chắn rồi còn gì, bà không hề bị bệnh cũ tái phát.
“Mẹ không bị bệnh mẹ gọi con về ngay lập tức, con học đủ mệt rồi mẹ làm ơn có chuyện gì không vui cứ nói con!”
Bà vẫn ngồi trên sofa điệu bộ rất tức giận, xem ra hôm nay sẽ không bỏ qua cho hắn, mặc dù hắn chẳng biết vì chuyện gì mà bà lại tức giận như vậy?
“Chuyện không vui là con đi chơi với đứa không sạch sẽ, con nhìn con đi thành cái dạng gì rồi!”
“Đứa không sạch sẽ?”
Quý Thừa nghi ngờ lỗ tai mình, hỏi lại, đứa không sạch sẽ, đầu óc hắn choáng váng liền nghĩ ngay tới Hứa Trác, chỉ có Hứa Trác mới hay đến nhà hắn, trong thời gian này hay đem thức ăn tới, sau đó quả nhiên mẹ hắn nói ra đáp án.
“Thằng nhóc Triển Dịch đó!”
Quý Thừa máu sắp dồn lên não thật rồi, giống như thể bùng nỗ vậy, cả người rất khó chịu khi mẹ hắn nói như thế, miệng lưỡi còn như mấy bà hàng xóm thích xỉa đến chuyện người khác, thật sự rất chanh chua, Quý Thừa ổn định lại cơ thể, chắc chắn mẹ hắn đã nói gì với Hứa Trác rồi, vậy mà Hứa Trác lại chẳng nói gì với hắn.
“Sao mẹ lại có thành kiến với Triển Dịch như thế?”
Bà miệng mồm độc địa nói: “Chuyện này phải hỏi con mới đúng, con không biết sao? Nó là kẻ giết người đó, nó giết Hứa Trác đó, sao đó Hứa Trác chết nó sống, con không biết à!”
Quý Thừa toàn thân cứng đờ, cố gắng thật tĩnh hết sức có thể, giọng hắn đã khàn đi: “Mẹ xem ở đâu?”
“Ở trên tivi, trên báo, trên mạng tùy tiện có thể thấy!”
Mẹ hắn còn điều tra nữa à, thấy Hứa Trác cũng lâu lắm rồi, đột nhiên lại lôi chuyện cũ ra nói, điều này chẳng phải kì lạ lắm sao? Hơn nữa Triển Dịch là Hứa Trác, hắn phải giải thích thế nào? Bà dùng từ bám víu, không sạch sẽ để miêu tả Hứa Trác, hình như không giống miêu tả kẻ giết người cho lắm.
Tròng mắt hắn tinh tường trừng lên, cả thân thể run rẩy lợi hại, chắc chắn không phải mẹ hắn..., thanh âm khàn đục mệt mỏi của hắn trào ra khuôn miệng, mà nét mặt đã tái xanh rồi.
“Mẹ...có phải đã nhìn thấy...gì không?”
Bà hung tợn nhìn hắn, bộ dáng không ngờ tới câu nói của Quý Thừa sẽ như thế này: “Mẹ có thể thấy cái gì? Con đang nói gì vậy?”
Quý Thừa không tin tưởng được, bà thấy cái gì nên mới kì lạ như vậy, móc mỉa Hứa Trác, đóng cổng không cho Hứa Trác vào nhà, không thể không biết cái gì, thật sự hắn cũng lười che giấu, biết rồi cứ để bà biết.
“Mẹ nói láo, chắc chắn đã nhìn thấy...con và Triển Dịch...!”
Bà sắc mặt tím tái lợi hại, tức giận bức người đứng dậy, trợn mắt nhìn Quý Thừa, như thể dùng hết sức gào lên vào mặt hắn, triệt để bỏ xưng hô mẹ con nhàm chán này: “Mày thật sự như vậy sao Quý Thừa, tao không muốn nói, sao mày cứ bắt tao đối diện, sao đột nhiên mày lại thừa nhận? Mày có phải đang chơi trò gì không?”
Bà thở hồng hộc một cách khó khăn, hốc mắt dường như đã tràn ra nước mắt, Quý Thừa trong đầu nổ oành một tiếng vang dội, suy sụp tinh thần một cách triệt để, bà nhìn thấy rồi, nhưng tại sao lại khó chấp nhận như vậy, chuyện này có gì đáng nói đâu? Mẹ hắn biết rồi, đột nhiên lại biết, có chút hấp thu không kịp, không lường trước được, thì ra bà ghét loại người như hắn.
Tiếng nói của Quý Thừa vẫn hết sức dịu dàng: “Cho nên mẹ mới móc xỉa Triển Dịch, cho nên mẹ mới giả bệnh làm đủ trò để ngăn cản con gặp cậu ấy?”
“Mẹ không biết con đang chơi trò gì, chọc tức mẹ cũng được, mẹ tức rồi đây, chuyện này chỉ mẹ và con biết, ba con mà biết sẽ xé xát con đó, nhanh chóng thi đại học rồi rời xa địa phương này, chắc chắn con bị thằng đó nhiễm thứ không tốt rồi, con trai với nhau sao lại làm ra hành động ghê tởm đó!”
Ghê tởm! Quý Thừa thử ngẫm nghĩ kĩ từ này dùng với cho cậu và Hứa Trác, ghê tởm sao? Thân thể hắn như đình chỉ, mẹ hắn quá đáng thật!
“Con không thấy ghê tởm!”
Bà trợn mắt, tức đến phát điên, mà không làm gì được, lập tức ngồi xuống sofa khóc ngất lên xuống: “Mày hết đường chữa rồi!”
___________