[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 32: Chương 32: Nói rõ




Thứ lấp lửng trong đầu hắn lúc này thật sự quá đỗi ghê gớm, đây là thế kỷ hai mươi mốt, và cũng chẳng phải thế giới dị thế nào đó, Quý Thừa mơ hồ bước tới để nước lên bàn.

Hứa Trác bỏ Hứa Dật xuống: “Cậu đi lâu thế!”

Quý Thừa hồi lâu mới thấy đáp lại: “Ừ!”

Hứa Trác vô cùng khó hiểu về đến nhà, cậu cứ cảm thấy Quý Thừa có gì đó lạ thường mà cậu chẳng hiểu nổi, ánh mắt thăm sâu của hắn khiến Hứa Trác hơi sợ.

Quý Thừa tìm thời điện thoại cho nhà từ thiện, muốn hẹn mặt ông cảm ơn.

『 Phẫu thuật thành công rồi ạ, cháu thật sự cảm ơn, cháu muốn tìm ngày hẹn chú ăn một bữa cơm, dù chẳng là gì nhưng cũng mong chú đồng ý 』

Ông cười, không biết đếm bao nhiêu lần Quý Thừa gọi cho ông để cảm ơn rồi: 『 Chú không còn ở thành phố, không ăn bữa cơm của cháu được rồi, à nếu cháu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn bạn của cháu ấy 』

『 Bạn của cháu? 』

『 Đúng rồi, thằng nhóc Triển Dịch đó lễ phép lắm, nó mời cơm chú rồi, cháu có bạn tốt như vậy thật sự hiếm đó, chú còn có việc chú cúp máy đây! 』

Quý Thừa vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, chuyện tốt trên trời rớt xuống là do Triển Dịch ban cho.

Nói gì thì nói Hứa Dật cũng không thể ở nhà Quý Thừa mãi được, dượng gần xuất viện rồi, nó liền ở nhà nó, Quý Thừa trưa sẽ sang nấu cơm cho nó, có khi ở lại chơi đến chiều, tình hình là Hứa Trác núp lùm ba bốn ngày rồi vẫn không thể nào vào được nhà, Quý Thừa lúc nào cũng xuất hiện, chăm còn hơn cả em ruột, Hứa Trác thật sự chấm nước mắt em mình đã trở thành em người khác, cậu chỉ nói đùa, cậu mong còn không được nữa là.

Vừa vặn quá, hôm nay Quý Thừa không biết làm cái gì mà một giờ chiều rồi vẫn chưa thấy hắn sang nhà Hứa Dật, Hứa Trác mới có can đảm lết vào nhà, cất dép vào nhà kĩ càng tránh trường hợp Quý Thừa đột kích bất ngờ, Hứa Trác mới đi học về còn đứng giữa trời hanh nắng khó chịu muốn chết, vừa vào nhà bỏ qua Hứa Dật mở tủ lạnh ra uống một hớp nước, mặt đã đỏ gắt, ngồi phịch xuống sofa

“Mệt chết anh rồi! Hứa Dật em ăn cơm trưa chưa, anh làm cho em!”

Hứa Dật xoa bụng ngồi lên sofa xem tivi: “Em ăn rồi!”

“Quý Thừa nấu cho em à?”

“Dạ!”

Đời này chắc Hứa Trác phải sống để trả hết nợ cho Quý Thừa quá, mẹ nó! Chắc chắc kiếp trước hắn tàn sát cả nhà cậu cho nên kiếp này mới trả nợ đây mà, Hứa Trác lấy thân báo đáp thì tốt rồi.

Cậu xuống bếp xem thử, Hứa Dật ăn có chút xíu đồ Quý Thừa nấu vẫn còn dư, Hứa Trác chẳng ngần ngại gì xới cơm ngồi lên ghế ăn ngon lành, sẵn tiện hỏi vài câu với Hứa Dật.

“Dượng đi rồi em có buồn không!”

Hứa Dật mặt đâm đâm vào tivi, chẳng ngẩng lên nhìn cậu tí nào: “Tối nào anh Thừa cũng dẫn em đi thăm dượng, em không buồn chút nào!”

Hứa Trác thôi nói cũng xem chương trình thiếu nhi gì đó với nó luôn, hôm nay định sang nhà nấu ăn cho Hứa Dật ai ngờ Quý Thừa tốt quá nấu luôn hết rồi, ăn cơm xong, thấy không còn sớm nữa, Hứa Trác hôn Hứa Dật mấy cái, chồn lẹ, vừa mang dép vừa hát.

“Anh Thừa không có ở đây em nhớ khóa cửa cẩn thận nha!”

Hứa Dật ở trong vang tiếng ra: “Dạ!!!!!”

“...”

Từ khi nào cái tivi cũ này đã lấy mất Hứa Dật đi rồi, Hứa Trác cũng không buồn mấy xách cặp về nhà.

“Hứa Dật em đừng tivi nữa hại mắt, một ngày chỉ xem hai tiếng thôi!”

Hứa Dật thấy Quý Thừa đứng chình ình giữa nhà, hơn nữa sắc mặt có chút không tốt, nó hơi sợ tắt vội tivi ngồi qua một bên.

Quý Thừa ngồi xuống: “Em ăn cơm rồi chứ!”

Hứa Dật ngồi im nói: “Dạ rồi!”

“Vậy giờ chúng ta nói chuyện nhé!”

“...”

Quý Thừa nhìn Hứa Dật: “Người vừa nãy bước ra khỏi nhà em là Dịch Ca mà em nói?”

Hứa Dật chợt nhớ ra anh Dịch đã nói với nó rằng chuyện này phải giữ bí mật, mặc dù chẳng có gì to tát ở đây, nhưng nhìn gương mặt anh Thừa nghiêm túc thái quá, nó ngồi im một lúc.

Quý Thừa thấy Hứa Dật ngồi im re chẳng nói năng gì, nghi ngờ nỗi lên, chắc chắn cậu ta đã bịt miệng Hứa Dật để qua mắt hắn, hắn không muốn làm Hứa Dật sợ, nhưng chuyện này hắn phải làm rõ, nếu không sợ mình không kiềm chế được.

“Hứa Dật em đừng có giấu anh, là anh ta trước đây mỗi trưa đều nấu cơm cho em ăn rồi mua thuốc cho dượng phải không?”

“...”

“Em không nói đúng không, bây giờ anh đi đánh anh ta liền!”

Quý Thừa làm bộ đứng lên, Hứa Dật hoảng đi tới: “Anh Dịch là người tốt đừng đánh anh ấy!”

Quý Thừa ngồi xuống lần nữa, khô khốc hỏi lại: “Vậy...là anh ấy sao?”

Hứa Dật ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, Quý Thừa cảm thấy mình hơi choáng, thì ra là như vậy, tất cả mọi chuyện là như vậy, cậu ta cứ như thế ở bên hắn, hắn một chút thông tin cũng chẳng hề biết, thì ra có những chuyện mà ngay cả bọn họ cũng chẳng thể giải thích được.

Bây giờ chẳng ai còn hỏi là tại sao Triển Dịch lại làm như thế, cậu tại sao phải cố gắng cứu sống Trạch Tư Nghĩa, cậu ta vì sao làm ra hành động vô cùng kì quặc đó.

Là cậu sao Hứa Trác? Nhưng tại sao...? Một chút cũng không nói cho hắn biết, hay là do hắn, Quý Thừa nhận ra những cử chỉ quen thuộc đó lại làm như không biết, mọi chuyện đều phải có gì đó nếu không chẳng ai dám tin tưởng, dù cho đó có là sự thật.

Quý Thừa móc điện thoại từ trong túi ra, hắn bấm số “Triển Dịch”, hắn gọi cho cậu, Triển Dịch rất nhanh liền bắt máy.

『 Alo Quý Thừa! 』

『 Triển...Dịch 』

『 Có chuyện gì sao? 』

『 Tối nay tôi mời cậu ăn cơm! 』

Hứa Trác bên kia hơi bị bất ngờ, Quý Thừa bị gì vậy, nhưng cơ hội tốt như vậy sao Hứa Trác nỡ từ chối: 『 Được! Nhà cậu sao? 』

『 Địa điểm tôi sẽ nhắn cho cậu 』

『 Không phải nhà cậu à? Để tôi rủ thêm bọn Trí Tiết Lâm! 』

『 Tôi chỉ mời một mình cậu thôi 』

“Tút...tút...”

Quý Thừa đã ngắt máy, Hứa Trác liền nhận được tin nhắn của hắn, trong đó hắn có ghi địa chỉ.

“?”

Đến tối Hứa Trác chừa bụng lại đi ăn với Quý Thừa, không biết là hắn vì sao lại mời cậu, chắc chắn là nhớ cậu quá đây mà, Hứa Trác tâm trạng tốt, lựa đồ mặc, Quý Thừa mời cậu đi ăn lẩu, quán này gần nhà hắn, cho nên Hứa Trác lái xe đạp đi cho tiện, quán nằm trên đường cái, dưới đường nhiều ánh đèn lấp lé, cũng không tới nỗi lạnh, cậu vòng vèo liền tới nơi, cất xe, bước vào trong, định gọi điện cho Quý Thừa, liền thấy thân ảnh của hắn đang ngồi trong quán, quán không đông người, chủ quán còn phát bài nhạc piano tình tứ, không như quán xiên nướng lúc trước mở nhạc sập sình muốn giật tung não ra.

Hứa Trác đi tới, vẫy tay: “Này! Đến sớm thế!”

Quý Thừa nhìn thấy cậu không nói gì, Hứa Trác đã ngồi xuống, ôi cái không khí này, thật sự quá ngộp thở, xung quanh người Quý Thừa tỏa ra một luồng khí khó ở bao bọc, chẳng lẽ cậu lại gây ra chuyện gì à?

Khó hiểu thật!

Hứa Trác nhìn menu nói: “Cậu muốn ăn lẩu gì!”

“Tùy cậu!”

Hứa Trác gọi đại lẩu cá gì đó, nhìn tình hình của Quý Thừa, Hứa Trác biết hắn hẹn cậu đến đây không phải để ăn, hình như hắn muốn nói chuyện với cậu, mắc mớ gì nói chuyện nói thẳng ra, hẹn gì cho tốn tiền.

“Cậu uống bia không!”

Ánh mắt Quý Thừa như kim đâm: “Đừng uống bia!”

“Sao vậy?”

“Tôi muốn chúng ta tỉnh táo!”

Hứa Trác lông mày nhíu lại, vẻ mặt ngờ vực, trong người dâng lên một cỗ kì quặc, Quý Thừa hôm nay thật sự đáng sợ,

Quý Thừa vốn dĩ muốn mình tỉnh táo để nói chuyện với Hứa Trác, hắn không muốn bản thân cả hai không tỉnh táo mọi chuyện sẽ chẳng được giải quyết, hắn chỉ là có hơi kích động nhất thời, hắn chưa bao giờ khiến mình kính động đến nỗi không kiềm lại được như thế này.

Hứa Trác ăn bữa này thật sự chẳng ngon lành gì, một người chẳng nói năng gì, còn một người đó là Hứa Trác nói muốn đứt lìa cổ họng, Quý Thừa đang chọc cậu điên lên đây mà, cậu chờ hắn nói gì đó, vậy mà cả buổi hắn chẳng nói gì cả.

Hứa Trác hâm hực đạp xe đi trước, Quý Thừa đi bộ đằng sau, hắn nhìn bóng lưng cậu, nặng nề chớp mắt, không dám tin, sợ sẽ không phải, hắn sợ nhiều thứ lắm, sợ mở miệng, sẽ đánh mất luôn tình bạn giữa hắn và Triển Dịch, cậu ta có ý với hắn, mà hắn làm như vậy là đang chọc vào ổ kiến lửa của cậu ta.

Mông lung mịt mờ đều có, vậy nên hắn nhìn ánh đèn trên đầu Triển Dịch, ánh sáng màu vàng này vô cùng chói, chói đến mức mọi thứ trước mắt hắn nhìn không rõ, nghe không thấy, chỉ thấy người trước mặt.

Sau khi thấy Quý Thừa câm như hến, Hứa Trác bực bội phanh xe lại cái kít.

“Mẹ nó! Quý Thừa cậu muốn nói gì với tôi thì nói mẹ ra đi, tôi nhịn đủ rồi nha!”

Hứa Trác quay đầu lại, Quý Thừa càng mông lung hơn, hắn phải gọi như thế nào, Triển Dịch giận rồi.

Ngay lúc Hứa Trác chẳng nhận được câu trả lời nào cậu tức muốn bể phổi, tiếp tục đạp thì nghe được Quý Thừa, tiếng nói của hắn nhẹ nhàng lắm, ngoài tiếng gió lùng bùng ra thì tiếng của Quý Thừa như sấm chớp ngang tai.

“Hức...Trác!”

Hứa Trác lông tóc đều dựng đứng, biểu tình thật sự bị Quý Thừa dọa không nhẹ, mặt trắng bệch, Hứa Trác chẳng thể tin nỗi, chắc là do tiếng gió to quá Hứa Trác nghe lầm, có thể là do cậu ù tai nghe lầm.

Hắn gắt gao nhìn cậu, mấp máy môi lập lại: “Hứa Trác!”

Quý Thừa lập lại một lần nữa khiến biểu tình của Hứa Trác dữ dội nứt toạc, nét mặt có chút vặn vẹo, căn bản chẳng thể nào ngờ tới, cậu khó khăn quay đầu lại, duy nhất chỉ thấy được ánh mắt u mê quên cả đường về của hắn, lòng vô cùng khẩn trương.

“Quý Thừa...!”

Biểu tình kinh hoảng đó lọt hết vào toàn bộ trong mắt của hắn, làm Quý Thừa chắc chắn bội phần.

“Thật...sự là cậu sao Hứa Trác?”

Hứa Trác run quá, cậu làm sao biết được thứ mà mình che giấu, muốn tìm cơ hội nói cho hắn biết, hắn lại cố chấp tìm thấy được, Hứa Trác phải đối mặt làm sao? Hắn làm cách nào phán đoán được, hắn làm sao mà biết được?

“Cậu...làm sao mà...?”

Chân hắn loạng choạng, như vậy là đúng rồi sao? Quý Thừa vì Triển Dịch mà thu hồi tâm tư của mình, còn nói gì mà không muốn sống trong quá khứ nữa, vô cùng nực cười, chẳng phải người nọ còn sống sao? Quý Thừa còn nghĩ hắn sẽ tìm một đoạn tình cảm khác, có thể lưu giữ nỗi nhớ của mình, cố gắng để quên đi của hắn, tất cả thật sự rất buồn cười, có thể người nọ còn sống khiến hắn vui mừng đi chăng nữa, nhưng không phải bằng cách này, Quý Thừa trước nay cứ chấp nhất đoạn tình cảm hư vô đó, khiến hắn mỗi ngày đều kiệt quệ.

Thứ hắn tức giận không phải vì khuôn mặt xa lạ này, hắn đã quen rồi, thứ tức giận điên cuồng của hắn chính là vì sao Hứa Trác lại chẳng nói một lời nào với hắn, nhưng nói ra hắn tin sao.

Còn Hứa Trác rõ ràng biết hắn thích cậu, mà Hứa Trác còn sống sờ sờ làm như không biết, cậu ta sống trong cái lốt là Triển Dịch, đi chi phối tâm tư của hắn.

Mẹ kiếp! Đầu óc hắn rối bời, chẳng thể suy nghĩ điều gì hết.

Hứa Trác nhìn thấy ánh đèn đường sáng như vậy lại chẳng thể khiến khuôn mặt Quý Thừa bớt tăm tối, có thể tất cả là do lỗi của cậu mà ra.

Quý Thừa đứng một chốc lại nói, sắc mặt phút chốc tệ hại, hắn thấy Triển Dịch không phản bác tức là thừa nhận: “Cậu rõ ràng biết tôi thích cậu, mà cậu sống trong thân phận Triển Dịch trêu đùa tôi, cậu làm tôi phân tán cảm xúc, lẽ nào cậu muốn khiến tôi quên cậu?”

Hứa Trác cảm thấy xấu hổ cùng cực, cậu phải giải thích làm sao đây, cố gắng lại gần hắn nói: “Không phải Quý Thừa, là...là tôi sợ cậu không tin, tôi cũng muốn tìm cơ hội nói rõ với cậu...!”

Quý Thừa điên tiết gào lên: “Cậu sợ? Cậu sợ thì cứ để mặc dượng cậu chết đi còn đi tìm người từ thiện làm cái gì, để mặc Hứa Dật đi, cậu còn quan tâm làm cái gì?”

Tâm trạng bây giờ của Quý Thừa đang xúc động, Hứa Trác nói ra cái gì đều có sơ hở chọc điên Quý Thừa hết, cho nên cậu không nói thì hơn.

“Quý Thừa đợi cậu bớt xúc động chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi!”

Đời này thứ Hứa Trác nợ nhiều nhất chính là Quý Thừa, cậu sống cả đời cũng trả không hết, cho nên cậu không dám phản bác điều gì không tốt khiến Quý Thừa không thích cậu nữa, cậu để Quý Thừa phát tiết ra hết, rồi từ từ nói chuyện sau.

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.