Không phải là như Hứa Trác đang nghĩ tới chứ, mùng hai phải đi chắc chắn là Quý Thừa muốn dẫn Hứa Dật đi chơi, không phải là cậu không muốn dẫn Hứa Dật đi mà là Quý Thừa thật sự rất nghĩ cho Hứa Dật, nhưng nếu có Hứa Dật cậu phải trốn làm sao?
Nhưng sao hắn không nói gì với cậu như vậy? Hứa Trác lại hỏi: “Là anh Quý Thừa nói muốn dẫn em đi à?”
“Dạ!”
Hứa Trác nhìn tivi một lúc lâu, trong tivi hai người MC đang nói gì đó Hứa Trác nghe chẳng lọt nổi chữ nào, Quý Thừa làm như vậy là đang triệt đường của cậu đó, suy nghĩ một chút, Quý Thừa lại làm rất tốt, nếu không Hứa Dật ở nhà với ông ta thì chán chết, nghĩ rồi Hứa Trác nhéo má Hứa Dật nói: “Anh sẽ đi cùng với em nữa, thích không?”
Hứa Dật dường như hơi không ngờ tới, nhào vào lòng Hứa Trác: “Anh nói có thật không?”
“Anh nói thật! Nhưng mà Quý Thừa không có thích anh lắm!”
“Sao lại không thích anh, anh rất tốt mà?”
Hứa Trác nghĩ nghĩ bèn nói xấu Quý Thừa một chút: “Anh ấy nghĩ anh là người xấu, chắc Quý Thừa cũng nói nhiều với em rồi đi, nếu mà chúng ta đi chung, em có thể làm như không quen biết anh, như vậy Quý Thừa sẽ không...đánh anh, đúng...đánh anh...!”
“Anh Quý Thừa đánh người sao?”
“Trọng tâm không phải như vậy! Chính là.... em có muốn anh đi cùng không?”
Hứa Dật ngơ ngác nhìn Hứa Trác nói: “Muốn!”
“Vậy thì làm như không quen biết anh nha!”
Hứa Trác bế nó để lên đùi mình ôm eo nó làm Hứa Dật nhột cười toét lên: “Dạ!”
“Ngoan quá!”
Không biết tâm tư trẻ con có hiểu được lời Hứa Trác nói không, lỡ nó không nhịn được tới làm quen cậu, thì Hứa Trác chết chắc.
“Ting___!”
“Chúc mừng năm mới!”
Đây là tin nhắn Hứa Trác chúc bọn Trí Tiết Lâm, Hứa Trác cũng đồng thời nhận được tin nhắn chúc mừng y như vậy.
Buổi sáng nhà Triển Dịch khách vào rất nhiều, toàn là khách hàng hoặc họ hàng của ba Triển Dịch, Hứa Trác đứng một bên chào hỏi, bao lì xì chất đầy tủ rồi, riêng ba mẹ Triển Dịch rất là hào phóng tặng bao lì xì rất dày, không mở cũng biết, chính là số tiền không thể ngờ tới được.
Chuyện đi chơi Hứa Trác đã nói với bọn họ trước tết rồi, tất nhiên là đồng ý, nghe bọn họ nói tết nào Triển Dịch không ở nhà mới là lạ.
Tối mùng một Hứa Trác lưng đeo ba lô nhỏ, ôm chăn ra bến xe, đã thấy bọn Trí Tiết Lâm chờ sẵn ở đó rồi.
“Các cậu đợi lâu chưa?”
Trí Tiết Lâm thấy Hứa Trác tiến lên cười hề hề: “Lâu cái gì mới tới thôi!”
Hứa Trác đành bỏ chăn xuống, móc trong túi ra hai bao lì xì, đưa cho Trí Tiết Lâm và Lý Lâm.
“Lấy lộc đầu năm thôi nha! Chúc bọn mày sống dai như đỉa!”
Hứa Trác cũng nhận lại hai bao lì xì, tiếp đó Quý Thừa cũng lù lù đi tới, ngoài đồ đạc ra, trong tay còn dẫn theo cả con nít, Hứa Trác trong lòng vô cùng khẩn trương, thầm cảm tạ trời đất, rằng cậu đã dặn đi dặn lại Hứa Dật phải giả bộ không quen biết cậu, Hứa Dật dường như rất vui, tay bám vào áo Quý Thừa, ánh mắt to tròn nhắm đến thân hình của Hứa Trác, rất có phong cách mà nháy một mắt, Hứa Trác tim bị đâm bởi sự đáng yêu này, mắt liền nháy lại đáp lễ.
Mà cái nháy mắt thu hút sự chú ý của Trí Tiết Lâm, cậu ta nói: “Mắt mày bị hột le hả Triển Dịch?”
Nể tình năm mới Hứa Trác không có động thủ, cả bọn gửi hành lý lên xe buýt, thấy bác tài đêm mùng một như vậy vẫn lái xe, Hứa Trác móc trong túi ra bao lì xì đưa cho bác.
“Chúc bác năm mới vui vẻ, mừng tuổi bác!”
Bác tài lẽ nào không nhận, cười không ngớt, cũng móc một bao đưa cho cậu, Hứa Trá cười khổ đành phải nhận.
Cây cối lướt qua, hai bên đường ánh sáng rất nhiều, người đi đường cũng đông, thứ ánh sáng Hứa Trác thấy nhiều nhất chính là ánh sáng màu đỏ, màu đỏ của sự may mắn.
Lý Lâm thúc vai Quý Thừa hỏi: “Mày dắt Hứa Dật đi, còn dượng nó ở nhà thế nào?”
Hứa Trác ngồi ghế trên, ghé tai xuống nghe ngóng, giọng nói của Quý Thừa hơi trầm thấp: “Ông ta tự chăm sóc cho mình được, để Hứa Dật lại có khi sẽ chết đói!”
Hứa Trác đồng ý gật đầu, tết chả là cái thá gì trong mắt ông ta cả, tết năm ngoái ông ta ra ngoài cả ba ngày không về ngày nào, mới biết ông ta mở sòng bài bên ngoài, ăn thua hay không thì không biết.
Nhìn Hứa Dật ngủ trong lòng Quý Thừa, Hứa Trác ganh tị muốn chết, cậu đành phải đeo tai nghe lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Phồn hoa náo nhiệt nào mà chưa từng thấy? Chỉ có lòng người mới không thấu hết được thôi.
Lần này Hứa Trác cảm nhận rất đúng, hình như mọi thứ đều thay đổi từ khi cậu sống lại, mãi suy nghĩ Hứa Trác ngủ gật đầu đụng vào kính vang lên tiếng vang dội.
“Bốp!”
Hứa Trác bị đau mà giật mình tỉnh lại, mắt hơi nhòe đi, nhìn thấy bầu trời hơi tờ mờ sáng, Hứa Trác liền biết, sắp tới nơi rồi, bọn Trí Tiết Lâm cũng đã tỉnh dậy, xe buýt liền ngừng, cả bọn bước xuống xe, Quý Thừa bế Hứa Dật từ từ xuống, Hứa Trác ở đằng sau nhìn, đột nhiên thấy ấm áp kì lạ.
Trong sắc trời chạng vạng, ánh tà dương rốt cuộc cũng xuất hiện, lóe ra một tia sáng phủ xuống chiếu thành năm bóng hình đứng vững chãi trên mặt đất, nơi Hứa Trác đặt chân xuống bốn bề đều là ruộng, không khí vô cùng trong lành, không như đường xá hỗn tạp ở thành phố, Hứa Trác không khống chế được cười tươi, rất muốn có quê để về.
“Không khí thật trong lành!”
Trí Tiết Lâm giành đi trước: “Từ chỗ này chúng ta phải đi bộ, trong đường mòn xe lớn không vào được!”
Quý Thừa bế Hứa Dật, còn ba người còn lại đi theo sau, con đường quả thật rất nhỏ, hai bên đều là ruộng, có chỗ còn trồng mía trải dài xa tít chân trời, gió sớm lúc này không đến nổi lạnh, vẫn còn tốt.
Men theo khoảng mười lăm phút, liền có hai cột bê tông lớn, bên trên ghi chữ rất to.
“Làng La Tháp Đông!”
Liền thấy một bà cụ khoảng tám mươi mấy tuổi, mặc áo vải dạ màu nâu đã bạc màu, tóc trên đầu trắng xóa hết rồi, khuôn mặt hết sức hiền lành, đang đứng ngóng, thấy bốn người bọn họ từ từ tiến tới, bà cụ dơ tay loạn xạ, chạy tới, Trí Tiết Lâm đã hét to.
“Đó là bà ngoại của tao đó, bà ơi sao bà lại ra đây, lạnh lắm!”
Bà cụ ôm chầm Trí Tiết Lâm miệng lầm bầm: “Trời ơi, tết mày mới ló mặt về thăm tao đấy!”
“Bà giữ thể diện cho con đi!”
Đương nhiên lần này về Trí Tiết Lâm cũng đã gọi điện cho bà nói rồi, bà ngoại nói dẫn cả lớp mày về cũng không vấn đề gì.
Hứa Trác chật vật với cuộn chăn to dùng, ló mặt ra hét lên: “Cháu chào bà ngoại, chúc bà năm mới vui vẻ sống lâu năm trăm tuổi!”
Đến Quý Thừa không thích nói chuyện cũng không nhịn được cười, bà ngoại Trí Tiết Lâm cười sảng khoái, bóp tay Hứa Trác: “Mày nghĩ bà mày là quái vật hay gì?”
Hứa Trác chỉ thuận miệng nói thôi, đương nhiên bà ngoại chỉ nói đùa, bà nhìn đứa bé trong tay Quý Thừa, liền hỏi: “Ôi! Nó là em cháu sao?”
Hứa Dật ló mặt ra lên tiếng: “Chúc bà năm mới vui vẻ!”
“Chao ôi! Ngoan quá nè!”
Quý Thừa không ngần ngại bảo dạ, bà cười tươi liền dẫn bọn họ về nhà, nhà của Trí Tiết Lâm tách biệt hẳn với bên ngoài, cách đó vài km không có bóng ngôi nhà nào, đằng sau xa tít có một mảnh rừng rậm rạp, đi tới một chút liền có một con sông, Hứa Trác đứng nhìn xuống dưới, liền thấy hư ảnh mờ mịt lấp ló của mình, Quý Thừa đằng sau bắt lấy cánh tay của Hứa Trác.
“Đi đứng cẩn thận!”
Hứa Trác mới bị Quý Thừa làm hoảng đó, nhà của Trí Tiết Lâm rất bình thường mà giản dị, chủ yếu là làm bằng gỗ, hai bên cửa có dán hai câu đối, bút tích phải nói là rồng bay phượng múa.
“Phúc sinh lễ nghĩa gia đường thịnh
Lộc tiến vinh hoa phú quý xuân”
Trước nhà treo ba chữ hán, Phúc, Lộc, Thọ, đối với người không biết chữ hán như Hứa Trác cũng biết ba chữ này có ý nghĩa gì, quá quen thuộc rồi đi.
Nền nhà không phải là nền gạch men nhưng rất sạch sẽ, Hứa Trác cởi giày ra, bỏ chăn xuống ghế, Trí Tiết Lâm đã đi vào nhà, không biết làm gì.
“Các cháu cứ tự nhiên đi, bà đi làm bánh trong bếp!”
Bà ngoại Trí đi khuất, Trí Tiết Lâm mới ló đầu ra, cậu ta đem một bao bánh kẹo, hạt dưa đổ lên bàn.
“Cắn hạt dưa đi, buổi tối dẫn mấy cậu đi chơi!”
Trí Tiết Lâm nhìn Hứa Dật đang thấy phong cảnh lạ mà không hé lời nào nằm trong lòng Quý Thừa thì lấy một bao kẹo ra đưa cho nó: “Em ăn đi!”
Hứa Trác lên tiếng: “Em ăn ít thôi, sâu răng đó!”
Hứa Dật nghe Hứa Trác nói như vậy rất nghe lời không lấy cây kẹo nào.
Quý Thừa mới nhìn sang, ánh mắt lạ lùng nhìn Hứa Trác, tay bóc lấy mấy viên kẹo, lột ra cho nó.
Lý Lâm cởi ba lô ra nhìn quanh nói: “Phòng mày ở đâu, lên phòng mày chơi!”
Trí Tiết Lâm hơi chần chờ: “Phòng tao chưa dọn xong, bụi lắm!”
Sắc mặt Lý Lâm trở nên đê tiện: “Chưa dọn cũng lên!”
Trí Tiết Lâm có cản cũng không cản nổi, đoàn người chèn ép lao lên tầng, trên tầng chỉ có một phòng duy nhất, cửa không khóa, phòng sạch sẽ như vậy mà Trí Tiết Lâm bảo bụi bẩn, phòng cậu ra đơn giản lắm, cái giường gỗ to tướng, cái bàn học hầu như chẳng để sách vở gì, còn có một cái tivi đời cũ, vừa dày vừa nhỏ, ở dưới có một cái đầu đĩa, hai bên là loa, bên cạnh có một cái kệ nhỏ, Hứa Trác lại gần nhìn xem, thì ra là để đĩa CD, tùy tiện mở tủ ra xem thử, mấy cái đĩa ca nhạc đầu đời mà Hứa Trác cũng biết đến.
Trí Tiết Lâm cũng rất biết thưởng thức, ở dưới tủ còn có cái kệ nhỏ, bàn tay Hứa Trác sắp chạm vào, Trí Tiết Lâm sắc mặt hơi trắng bệch chạy tới.
“Ê mày đừng động lung tung!”
Hứa Trác mặc kệ, vung ra, đĩa CD mà có gì phải sợ, thấy Trí Tiết Lâm có gì không đúng lắm, Hứa Trác đẩy bản mặt của cậu ta ra, đọc nội dung trên đĩa.
“Gia sư xinh đẹp, cô bạn gái tinh nghịch, giáo viên quyến rũ của tôi...!”
Âm lượng của Hứa Trác không lớn, Trí Tiết Lâm thấy không giấu được đành ngồi lên ghế, trơ mặt ra mặc bọn họ, Lý Lâm nghe thấy liền đi lại, cầm một cái đĩa lên.
“Mẹ nó! Trí Tiết Lâm mày cũng có sở thích này à?”
Quý Thừa liền bịt tai Hứa Dật lại, ngồi lên ghế, Hứa Trác ngồi bệch xuống, khuôn miệng cười rách tới tận mang tai rồi, lời nói phát ra cũng không nổi.
“Ha...ha...Trí Tiết Lâm tao...hiểu mà, ai cũng có...nhu cầu sinh lý...tao rất hiểu!”
Mấy thứ như thế này Hứa Trác nói chưa từng xem thì dối lòng, chỉ là không xem thường xuyên thôi, đến tuổi thanh niên như bọn họ không giải quyết thì nghẹn chết, có lần cậu còn rủ Quý Thừa cùng xem, khăn giấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, Quý Thừa đột nhiên trưng ra bộ mặt cá chết khó ở, phim chưa phát hắn đã bỏ về, thật là không hiểu nhân tình thế thái gì hết, cậu không tin người nhàm chán như Quý Thừa chưa từng xem thể loại phim này.
Trí Tiết Lâm thấy bí mật bị bại lộ cũng chẳng khó ở gì lên tiếng: “Ừ! Cứ cười đi, để tối tao mở cho bọn mày xem, mở mang tầm mắt!”
“Triển Dịch ở đây chỉ toàn là phim nam nữ thôi không có thể loại nam nam mày muốn đâu!”
Hứa Trác ngừng cười sắc mặt liền trở nên đen đúa xấu xí: “Tao nói tao thẳng bọn mày có tin không?”
Trí Tiết Lâm liền đốp lại: “Có quỷ mới tin mày!”
Hứa Trác oan ức quá, thật sự Hứa Trác thẳng đến không thể nào thẳng hơn, chỉ vì sự cố mà thừa nhận rằng mình cong còn vì người khác nói mình Gay mà điên lên đánh người, Hứa Trác thật là có một không hai.
Quý Thừa nhìn Hứa Trác một chút, liền dắt Hứa Dật ra ngoài, ở đây một chút Hứa Dật liền bị đầu độc.
_________