Hứa Trác không ngờ hai năm như một cái chớp mắt, lướt qua nhanh đến như vậy, cảm xúc buồn vui lẫn lộn của Hứa Trác chắn Quý Thừa biết rất rõ, đoạn đường Hứa Trác đi cùng với Quý Thừa, hoa hai bên đường lại nở rồi, hoa Hứa Trác thấy nhiều nhất là hoa dại, lũ Xuyến Chi này mọc bụi um tùm cả hai bên nhà Quý Thừa, giàn hoa giấy nhà hắn quanh năm đều ra hoa, quét đến mỏi cả tay.
Giao thừa năm nay Hứa Trác muốn được ở bên Quý Thừa, thi học kì xong Hứa Trác còn có một môn dưới điểm trung bình may bà cố là điểm kiểm tra kéo lên, sống trên đời chỉ cần một loại may mắn như vậy là đủ rồi, Quý Thừa khỏi bàn tới đi, hắn lại đứng nhất lớp, làm cậu nhớ đến đêm gió lạnh nữa tháng trước, nghĩ tới thôi cũng thấy ấm lòng rồi.
Mặc dù qua mùa rồi nhưng vẫn lạnh, gió vẫn gào thét, Hứa Trác nắm tay Quý Thừa bỏ vào túi áo hắn, nắm đến phát nhiệt, đổ cả mồ hôi nhưng chẳng ai muốn vung ra.
Chợ tết lúc nào thì không náo nhiệt, Hứa Trác nhận ra cả đàn ông cũng đi bán đồ tết rồi, chỉ có bọn con nít như Hứa Trác mới chẳng lo nghĩ gì thôi, sai rồi nhé, Hứa Trác đang sợ thời gian sắp tới đây, như nhiều áp lực vô hình, áp lực nhiều nhất chỉ có Quý Thừa thôi.
Mấy đứa con nít chua chua còn đi nhặt mấy cây hoa héo chạy náo nhiệt cả đoạn đường đến ba mẹ cũng quản không nổi.
Đặc biệt là cái loa cũ chỗ phiên chợ phát ra một bài nhạc tết âm thanh rè rè nhiều tạp âm nhưng vẫn nghe đến rõ ràng, tim Hứa Trác cũng đập bừng bừng theo.
“...Xuân xuân ơi xuân đã về, có nỗi vui nào hơn ngày xuân sang, xuân xuân ơi xuân đã về tiếng chúc giao thừa cháo đón mừng xuân, xuân xuân ơi xuân đến rồi cánh én bay về cho tim mình nao nức, xuân xuân ơi xuân đến rồi những đóa mai vàng chào mừng xuân sang...”
Hứa Trác nhìn Quý Thừa nói: “Cậu hát thử một đoạn nhạc tết cho tôi nghe đi!”
Quý Thừa cười trong gió mùa xuân, giọng hắn hòa với giọng ồn ào trong chợ: “...Tết nay anh không thèm đi chơi, xi-nê hay nhạc hội Đà Lạt hay Vũng Tàu, vì đã có môi em đem lại mộng đời, tô thêm vào lòng người chan chứa mọi buồn vui...”
Thật biết chọn bài!
Hứa Trác cười không ngớt: “Cậu muốn mua gì không?”
“Hứa Dật ít áo khoác mua cho nó mấy cái!”
“Ừ!”
“Dượng cậu chưa tốt hẳn mua nhân sâm hay đại loại gì đó!”
Hứa Trác nhe răng: “Này là mua cho cậu đấy à?”
Quý Thừa cười: “Tôi ngoài những thứ này thì không muốn mua cái gì!”
Hứa Trác nhìn lên phía trên chen chúc trong đám người hỗn loạn kéo Quý Thừa lên: “Tôi biết mua cái gì rồi!”
Quý Thừa bị Hứa Trác kéo tới một chỗ vắng người, chỗ này lại chẳng có ai lui tới bởi vì dòng chữ quảng cáo chói mù mắt ở trên, mẹ nó còn nhấp nháy nhấp nháy vô cùng linh hoạt.
《 Bao Cao Su 》
“...”
Quý Thừa mặt nóng như tôm luộc, mắt nhìn đi chỗ khác, hai thằng đàn ông đứng đây kiểu gì cũng bị dòm ngó, Hứa Trác mặc kệ, quản nhiều như vậy làm gì, Hứa Trác nói nhỏ: “Cậu muốn vào cùng tôi không?”
Quý Thừa dở khóc dở cười nói: “Trong siêu thị thiếu gì mua ở đây không an toàn!”
Hứa Trác nói thẳng: “Quán này lâu đời rồi, người ta ế như vậy mua giúp người ta chứ!”
“...”
“Tôi mua cậu đừng có xài nha!”
“...”
Quý Thừa biết nói gì giờ, chẳng trách mặt Hứa Trác dày như vậy đến hắn còn đỡ không nỗi: “Để tôi mua!”
Hứa Trác nghi ngờ lỗ tai mình: “Được không?”
Quý Thừa đã bước vào, người bán là đàn ông, gã nhìn Quý Thừa, vừa nhìn đã biết còn là học sinh, mà học sinh đi mua gã đã chẳng thấy lạ gì, bữa hổm còn bắt gặp một đứa cấp hai, nghĩ tới đã thấy giới trẻ bây giờ thật sự ba chấm.
Với sự giới thiệu nhiệt tình của người bán, Quý Thừa mặt như thể rặng đẻ, tùy tiện nói: “Lấy cho tôi đi!”
Ngay lúc Quý Thừa đang lấy tiền trong ví người đàn ông lại nói: “Cậu có lấy gel bôi trơn không, loại này dùng tốt lắm đó!”
Quý Thừa cứng ngắt nói: “Lấy...cho tôi đi!”
Mẹ nó! Bọn họ đi chợ xuân chỉ để mua bao bao su với gel bôi trơn.
Đối với Hứa Trác mặt hắn phải dày mới được, Hứa Trác chờ mong vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quý Thừa: “Mua xong rồi à?”
“Mua rồi!”
Hứa Trác chưa nói Quý Thừa đã nói: “Tôi giữ!”
“...”
Hứa Trác bị kinh ngạc quá đà, cùng Quý Thừa đi ra, kinh hách mà cười như điên dại.
Hứa Trác ngoài ra còn có mua mấy chậu hoa lan, dự định sẽ đặt trên giàn chanh dây trước nhà cậu.
Quý Thừa lại mua mấy cái tranh chữ thư pháp, treo đầy nhà.
Khoảnh khắc giao mùa năm mới và năm cũ, phố xá lên đèn người đông hỗn loạn, Hứa Trác chọn cho mình khung cửa kính để nhìn ra.
Trạch Tư Nghĩa hôm nay không nằm lì nữa cùng Hứa Dật ngồi lên ghế xem chương trình đón xuân trên tivi.
Quý Thừa bận rộn thái thịt ngâm nước mắm trong hủ thủy tinh, mùi thịt ngâm mắm thơm lắm, nồng nặc cả căn nhà, Hứa Trác gần như ngủi đến ngất ngây, mẹ Quý Thừa có gửi mấy đòn bánh tét, Hứa Trác có chiên qua rồi, vừa giòn vừa thơm, ăn không ngáy.
Tivi phát nhạc to tướng, Hứa Dật lấy áo tết mặc luôn, nhảy đến mồ hôi đầy mặt vẫn không biết mệt.
Cơm giao thừa dọn lên, mấy món ăn đạm bạc thôi, chỉ có lòng người là phơi phới.
Hứa Trác có mua một bình rượu, cậu lại không uống được nhiều rượu, Trạch Tư Nghĩa muốn uống, cậu không cản rót cho ông một ly, rồi rót cho Quý Thừa một ly đầy.
Hứa Dật đương nhiên uống nước ngọt, Hứa Trác đang định đưa lên miệng uống bên tai lại vang lên tiếng động vô cùng lớn.
“Ôi đệt!”
“Đùng...đùng...đùng!”
Quý Thừa nhìn ra sân nhà: “Có người đốt pháo!”
Ngoài sân ồn ào dữ dội, Hứa Dật đã uống ba bốn ly rượu nóng cồn cào, đầu óc đã thấy choáng, Quý Thừa gắp thịt cho cậu, cằn nhằn.
“Uống ít thôi!”
Hứa Trác lờ mờ nói: “Tự dưng tôi thấy trong người cứ hưng phấn làm sao!”
“...”
Không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ, Trạch Tư Nghĩa cũng nhìn cậu, Hứa Trác hồi lâu mới nhận ra mình nói gì, mẹ nó, choáng quá rồi, lời này đáng lẽ ra là nói với Quý Thừa nghe.
Quý Thừa nhịn cười đến môi giật giật, tiếng pháo ngoài cửa cứ mỗi chốc lại vang lên đùng đùng, làm tim Hứa Trác cứ nhộn nhịp theo.
“Ăn xong, đốt pháo!”
“Được!”
Không khí bên ngoài lạnh buốt người, Hứa Trác uống quá chén, ngoài cảm giác nóng ra thì không còn gì khác, Quý Thừa cử chỉ mờ ám đỡ thân thể lảo đảo của cậu, Hứa Trác kề mặt vào cười.
Con nít trong xóm nhảy tưng bừng, chờ pháo đốt, Quý Thừa xin người ta mấy cây pháo lớn, cùng Hứa Trác bật diêm đốt lên.
Pháo nhanh chóng bay lên, làm mắt Hứa Trác thật nhiều ánh đèn, chỉ tiếc thứ đẹp mắt này tàn quá nhanh.
Ngoài sương đêm lạnh buốt thấm vào da thịt thì Quý Thừa còn nhìn thấy gương mặt đắm chìm của Hứa Trác rất đẹp.
Một thoáng hơi men vương tới ngưỡng cửa, Quý Thừa triệt để quên luôn lối về, vung tới đặt lên môi cậu một cái hôn.
Act cool đứng hình mất năm giây!
Hứa Trác bị Quý Thừa ập tới bất ngờ, Quý Thừa căn bản hôn cậu rất nhanh, nhưng cũng khiến Hứa Trác mặt nóng lợi hại, thật muốn lao vào phòng.
Nhưng phải đợi thời khắc giao mùa này đã, ha ha.
Quý Thừa nhìn đồng hồ, chẳng còn bao nhiêu phút nữa thôi.
“Cùng nhau đếm đi!”
Hứa Trác đứng gần hắn nhìn pháo nở rộ trên bầu trời.
“10”
“9”
“8”
“...”
“2”
“1”
“0”
Năm mới đến rồi, Hứa Trác hưng phấn lao ra đằng trước Quý Thừa: “Chúc cậu năm mới vui vẻ, ngày càng đẹp trai, vạn sự như ý, mau mau chúc lại tôi đi!”
Quý Thừa cười rộ lên: “Chúc cậu sống lâu trăm tuổi!”
Hứa Trác vì năm mới tới nên không lộ ra cảm xúc gì, Quý Thừa nói tiếp: “Chúc cậu sống vui vẻ, mãi làm bạn trai của tôi!”
Câu này mới chết người nè, Hứa Trác tim đập bịch bịch.
Vào nhà Hứa Trác gửi tin nhắn chúc tết cho bọn Trí Tiết Lâm, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của kẻ độc toàn thân này.
“Ôi đệt! Hai giờ đúng, mày tò te với bạn trai mày bây giờ mới nhớ đến tao à?”
Vừa mới sang tết đã khẩu nghiệp chỉ có thể là nó, đoán cũng đúng phết nhỉ! Hứa Trác cười cả buổi.
Mùa xuân qua rồi có níu giữ cũng không thể, thứ mà Hứa Trác khi đi học lại đập vào mắt cùng với tầng áp lực đè xuống nghẹt thở.
《 Con đường đến thành công đều phải qua trang sách vở 》
《 Đại Học thẳng tiến! 》
Trường không biết từ lúc nào lại dán mấy cái băng rôn cỗ vũ thi đại học như thế này, càng thấy càng áp lực.
Cuối cấp cả lớp không vì cái tết này để lại dư âm quá nhiều, hết tết thì lao đầu vào học luôn, Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm cũng không ngoại lệ, Hứa Trác biết thân biết phận chỉ có sáng đèo hắn đi học rồi trưa đèo về, khoảng thời gian trên lớp rất ít nói chuyện với nhau.
Hứa Trác cũng cố gắng chứ bộ, tích cực nghe giảng, rồi chỉ có cậu là ấu trĩ đếm ngày thi tốt nghiệp.
Hoàn hảo còn đúng 120 ngày đếm ngược lên thớt.
_________