Quý Thừa đã rẽ tám hướng đi khuất, Hứa Trác nhìn đồ đạc mình mua, đoán chắc hắn sẽ qua nhà cậu, cậu liền chẳng làm ăn được gì rồi, đem về đưa cho mẹ Triển vậy.
“Mẹ nó, đừng để anh bắt được em là em chết chắc nha!”
Hứa Trác giật điếng người xoay ra đằng sau, mấy gã thanh niên đó vẫn lì lợm như vậy không hề từ bỏ, má nó, Hứa Trác còn làm gì hơn mà không chạy nữa chứ, chạy chưa được năm bước phía trước liền xuất hiện hai gã thanh niên, Hứa Trác nhìn qua nhìn lại, xong rồi, bị bao vây rồi.
Gã thanh niên đó tiến lên, gương mặt đã không còn cà lơ phất phơ nữa, mà hết sức nghiêm túc, gã mở nút cổ tay ra, xoắn tay áo lên, Hứa Trác chưa định hình được cổ đã bị bóp, lưng bị đập vào bức tường phía sau, vẻ mặt bây giờ có thể nói là nghẹn chết.
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Đời này tôi chưa gặp qua người nào ham hư vinh như em, em chê tôi không bằng ả đàn bà kia?”
Thú thực gã mê như điếu đổ với Triển Dịch chỉ vì khuôn mặt này của cậu ta, quả thực rất có mị lực, gã quen bao nhiêu đàn ông rồi nhưng cặp với cỏ non vẫn thích nhất, khuôn mặt má phồng của cậu vẫn xúc cảm như vậy, nhưng cũng khiến gã giận điên lên.
“Em cong như vậy thẳng lại được sao?”
Hứa Trác nín thở muốn nghẹn chết, khuôn mặt của gã cà sát vào cậu, làm cậu rất muốn hắc hơi lên mặt gã, mấy gã thanh niên còn lại khoanh tay đứng nhìn chầm chầm, Hứa Trác thật sự không còn cách nào trốn được sao?
“Anh không biết tôi mới vừa bị tai nạn sao?”
Gã làm bộ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ em mất trí, tôi có quỷ mới tin em!”
Hứa Trác thầm nói, người anh em này nói chính xác ghê, cậu chính là đoạt xá Triển Dịch đó.
“Nếu vậy thì sao? Anh muốn làm gì tôi?”
Gã cười lên liếc mấy gã đằng sau hung tợn nói: “Thịt em chứ làm gì?”
Hứa Trác rùng mình, da óc nổi lên tầng tầng lớp lớp, cậu không bị ngốc như Quý Thừa nói nữa rồi, mẹ nó rõ ràng như vậy cậu còn không biết thì chỉ có ngu, gã đàn ông này với thân xác Triển Dịch trước kia có yêu nhau? Tuy rằng chuyện này quá mức tiếp thu với một gã trai thẳng như Hứa Trác.
Cậu mẹ nó sẽ đứng yên cho bọn nó hành sự, chịu đủ rồi, Hứa Trác chuẩn bị tóm cổ lôi đi, cậu đột nhiên ôm vai gã, đầu gối làm thế đưa lên làm sao phải mạnh nhất vào giữa hai chân gã.
“Bốp!”
Gã đau đớn gân xanh đầy mặt ngã chổng vó, tay ôm bộ vị lăn qua lăn lại, mất gã thanh niên khác thấy thế định tóm Hứa Trác lại, cậu cầm rau củ vừa tránh thoát vừa chọi chết mẹ bọn mày, hết vũ khí tháo luôn cặp, với Hứa Trác mười bảy năm sống trong con hẻm tối tăm này, công phu mèo cào vẫn có, chẳng là mấy gã này đông quá cậu đánh một hồi vẫn thấy kiệt sức, chỉ còn cách tháo chạy.
Chạy được một hồi mệt như muốn xỉu, cái đuôi bọn tệ nạn đó mới hoàn toàn cắt đứt, bọn họ có tìm tới cậu nữa không thì chưa biết được, khi Hứa Trác về được tới nhà đã ba giờ chiều, quần áo bẩn bụi thảm vô cùng, cặp cũng vứt ở xó nào rồi, may mà mẹ Triển không có nhà, cậu lặn vào nhà bếp múc bát cơm rồi lên phòng, vừa ăn vừa bực bội.
Triển Dịch trước đây con mẹ nó là người thế nào, tại sao lại dao du với bọn đó, ăn xong rồi ngủ một hơi đến mười giờ tối, dậy rồi tiếp tục ăn tối rồi lại ngủ một hơi đến tám giờ sáng.
“Mẹ nó! Trễ học rồi!”
Hứa Trác lật đật mang áo, để mà lên tới trường được cũng đã chín giờ hơn, Hứa Trác lại bị cô chửi tới tấp, thong thả ngồi xuống bàn, hôm nay vật lộn dữ quá, cứ ngồi xuống là buồn ngủ.
Tạ Trình thấy mặt mũi Triển Dịch có chỗ bầm tím, mắt cũng sưng lên ứ máu, cậu ta hoảng loạn nói nhỏ với cậu: “Này mặt mũi bị sao vậy?”
Hứa Trác nghe tới lại thấy phiền, nhưng khuôn miệng lại cố nói lớn để ai đó có thể nghe.
“Tôi bị đánh hội đồng, thê thảm vô cùng, có bạn đi cùng mà hắn sợ bỏ chạy chỉ còn mình tôi!”
Quý Thừa nhíu mày nhìn qua mặt Hứa Trác, thê thảm hơn hắn nghĩ, hôm qua đi về qua con hẻm, chính mắt hắn thấy bọn thanh niên đó lấp ló ở đằng xa, hắn đã biết cậu ta không gặp chuyện không được, hắn và cậu ta không thân, cho nên chuyện của cậu không liên quan tới hắn, mà nghe giọng điệu oán trách của cậu ta làm Quý Thừa hơi cảm thấy khó khăn.
“Thôi bỏ qua đi, bị chó cắn thôi!”
Tạ Trình lắc đầu xoay lên, Hứa Trác lại đánh tiếp một giấc đến lúc nghe thấy tiếng hét như chọc tiết heo trên đầu, vô cùng thất thanh, vô cùng náo nhiệt, cậu bị làm cho tỉnh, hoang mang mở mắt ra, trong lớp không còn một bóng người, đi đâu cả rồi? Chỉ thấy Trí Tiết Lâm hốt hoảng chạy như điên vào, thấy Hứa Trác ngơ ngác, cậu ta vùng vằng lớn tiếng nói.
“Ngoài kia...ngoài kia có người tìm cậu!”
Hứa Trác cho rằng mình thật thảm, chắc chắn mấy gã thanh niên đó tới tận trường tìm cậu.
“Tôi không đi, không đi!”
Hứa Trác định chuồn vào nhà vệ sinh thì bị Trí Tiết Lâm ngăn lại: “Không được, mày không đi không được!”
Thấy Trí Tiết Lâm một mực ngăn cản cậu phiền phức nói: “Liên quan gì tới mày chứ?”
“Chị ta hứa với tao nếu lôi được mày ra thì sẽ mua cho tao bật lửa thuốc lá bản giới hạn!”
“...”
“Mày nói gì, chị ta? Là nữ à?”
“Chứ mày nghĩ là nam à!”
Hứa Trác dù là nam hay nữ cũng không đi, kẻ tìm tới cậu chắc chắn không có ý tốt gì, Hứa Trác định bỏ chạy thì bị Trí Tiết Lâm bán bạn cho giặc một thân cõng Hứa Trác chạy ra, Hứa Trác cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ.
Thằng chó Trí Tiết Lâm!!!
Đến lúc cậu ta thả cậu xuống, phía khuôn viên trường bị học sinh ở toàn phía ló đầu ra khuôn mặt muốn ăn dưa leo, bởi sao mà cậu thấy lớp trống vắng thì ra là ở đây cả, chỗ khuôn viên rất chói mắt, nhân vật chính màu đỏ chễm chệ ở đó, lại còn bốn chân...
Ferrari trong truyền thuyết đó sao? Hứa Trác nhìn thêm một chút mà bỏ qua người phụ nữ bốc lửa lưng dựa vào nắp xe.
“Nếu em thích thì chị mua cho em một chiếc thế nào?”
Hứa Trác bây giờ mới nhìn tới người phụ nữ này, trông lớn hơn cậu khoảng một con giáp, nhưng mặt chị ta rất trẻ, chị ta mặc bộ váy da ôm sát vào cơ thể, tóc nhuộm xanh dương rất chói mắt người nhìn, miệng còn phì phèo điếu thuốc, Hứa Trác phải nói làm sao đây, Triển Dịch của mấy người đã chết rồi.
Huhu.
Chị ta tiến lại gần Triển Dịch, bọn học sinh phía sau bỗng ré rần lên, chói tai cực kì, Hứa Trác muốn chạy nhưng chẳng có chỗ lách thân.
“Chị đã nói nếu chị tìm được em thì em chết chắc mà, em phải trốn cho kĩ chứ?”
Chị ta lại gần mặt cậu, hơi thuốc lá phả một hơi lên mặt làm Hứa Trác chết ngộp, hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, mà cậu lại không biết người trước mặt là ai, bỗng dưng nghĩ đến lời gã đàn ông đó nói rồi giọng nói ngọt như mía lùi điện cho cậu, không lẽ đây là phú bà bao nuôi Triển Dịch sao?
Hứa Trác cố gắng giữ vững bản thân nói: “Chị ơi chúng ta trước kia có quen nhau sao?”
Chị ta cười một tiếng, vứt điếu thuốc xuống lấy gót đạp lên: “Cách trốn tránh này của em không đáng mặt đàn ông chút nào, chị biết trước đây em cặp với hàng tá người, và chị chỉ là một trong số đó, nhưng nói ra em chẳng là cái thá gì với chị cả, nhưng chị đã mê em rồi đến bây giờ vẫn chưa thoát ra được!”
Bọn người phía sau nghe như vậy trợn mắt há mồm nhìn Hứa Trác chầm chầm, nghe lời chị ta nói rất khiến người ra hiểu lầm, Lý Lâm vỗ vai Quý Thừa.
“Mày nghĩ giữa bọn họ có quan hệ gì?”
Quý Thừa vừa nhìn vừa nói: “Quan hệ gì thì liên quan tới mày sao?”
Lý Lâm bị nghẹn họng lại nói: “Tao nghĩ Triển Dịch này không bình thường chút nào, chắn hẳn là người không ra gì, loại người như bà cô áo đen này mà cũng dám day vào, vừa nhìn là biết băng đảng gì rồi!”
Quý Thừa cũng đánh giá một chút, khi cậu ta nói ra câu hỏi ngu ngốc đó, hắn đã mặc định trước đây cậu ta chính là Gay.
Trời phật mau độ Hứa Trác tai qua nạn khỏi: “Chị ơi, em bị tai nạn mất trí nhớ, em không nhớ gì hết, mong chị thứ lỗi!”
Nghe Triển Dịch nói như trò hề nực cười: “Nghe nói trước cả tôi em còn quen cả đàn ông, nếu bây giờ em nói em là Gay chị sẽ buông tha cho em!”
Hứa Trác bụm mặt, những lời bàn tán ồn ào phía sau không thể nghe rõ nhưng cũng đủ biết bọn họ nói gì về cậu.
Có người còn đi báo thầy giáo, chuông sắp reo vào học rồi, thầy giáo cùng bảo vệ chạy ra, đuổi chị ta đi, chị ta vẫn lì lợm chờ câu nói của Triển Dịch.
Hứa Trác nhìn mọi người, thầm mặc niệm cho cậu, nếu cậu không nói cho có, kết quả rất rồi tệ.
“Em chính là Gay!”
Thấy giáo kinh ngạc nhìn cậu, Quý Thừa nghe vậy thì bước chân vào lớp, còn Lý Lâm đứng đực nghi hoặc lỗ tai mình.
Màn come out thật hoành tráng với sự chứng kiến của chúng sinh thiên hạ, Hứa Trác sau một buổi nổi như cồn, mang danh khắp trường.
Vì thế ngày nào lên trường Hứa Trác cũng nhận được nhiều ánh mắt quái dị nhìn cậu, Hứa Trác thừa nhận mình không hề để ý nhưng ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng, khiến cậu như muốn nổi khùng lên, tâm trạng mấy ngày nay không mấy tốt đẹp, bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên gọi xuống vì chuyện của của ả đàn bà đi ferrari kia.
Hứa Trác triệt để bị cô lập, ngay cả Tạ Trình hay nói chuyện với cậu nhất mấy hôm nay chẳng hó hé lời nào, Hứa Trác liền ngủ bị bọn họ thì thầm làm cậu tỉnh.
“Mộng Hy mày vỡ mộng đi, cậu ta là bê đê đó!”
“Mẹ nó thật sự tởm chết ông rồi, mày biết nó vì sao mà chuyển trường không, đánh giáo viên tới mức nhập viện đó!”
“Thể loại đúng chất cặn bã, vừa bán nam bán nữ vừa lưu manh đầu đường xó chợ!”
Hứa Trác triệt để bị chọc điên, mặc dù chẳng phải cậu làm những cũng đủ khiến cậu điên lên, Gay ăn hết của ông nội nhà bọn nó sao? Hứa Trác sắc mặt dữ dằn đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào bọn đối diện.
“Mẹ nó! Mày nói lại lần nữa đi, thằng chó đệt!”
Vương Triết lại gần, sắt mặt cũng không kém Hứa Trác: “Tao nói mày đó thì sao, cái thằng bán nam bán nữ!”
Mặt Hứa Trác đỏ bừng như máu, biểu tình khổng bố trước nay chưa từng có, Hứa Trác căng lên gân xanh nơi cánh tay hiện rõ, lý trí mất sạch, cậu chưa bao giờ nổi điên như vậy, hung hăng nắm chân ghế đang ngồi dùng sức đập thật mạnh xuống nền, ghế gỗ va xuống, đụng cạnh bàn bể tan tành, tiếng kêu rất lớn, bọn con gái hét lên chói tai, tránh thật xa.
“Mày là cái thá gì? Gay thì sao? Mẹ nó Gay thì sao?”
Vương Triết cũng không kém, nhảy lên bàn, chân như muốn đá Hứa Trác, bị Hứa Trác nắm lấy, quật xuống nền.
“Ầm___!”
Đầu Vương Triết bị va vào cạnh bàn, máu phút chốc trào ra.
“Máu...máu...!”
Hứa Trác chẳng buồn lo sợ gì, một tay kéo Vương Triết lên: “Tao cho mày nói lại một lần nữa!”
Vương Triết chưa kịp nói gì, cổ Hứa Trác đã bị tàn bạo kéo đi, Hứa Trác bị choáng một chút, mở mắt ra đã thấy Quý Thừa hung tợn nắm cổ áo cậu, Hứa Trác nhìn sang bàn của hắn, khung ảnh tươi cười chó má của cậu đã ngã xuống đất, mảnh gương văng đầy, hoa cũng bị cậu giẫm nát, như một tình huống thất kính với bản thân, Hứa Trác đột nhiên rất muốn cười, đó chẳng phải là mình sao? Quý Thừa tức giận cái thá gì chứ.
“Sao? Tao đập bể khung ảnh của thằng đã chết đó à, tao đã chọc giận mày à!”
Lý Lâm hoảng hồn không ngờ được rằng Triển Dịch dám nói như vậy, ngay cả Hứa Trác cũng chẳng biết mình xúc động cái quái gì, không ngoài dự đoán sắc mặt Quý Thừa như con quỷ chực chờ lao vào Hứa Trác, nỗi hận mãnh liệt đốt cháy lý trí hắn, nắm tay mang theo lửa giận vung xuống, Hứa Trác bị một chưởng của Quý Thừa lao tới, triệt để ngu luôn, thân thể mất thăng bằng, ngã chổng vó xuống sàn, không biết là đã ngất hay chưa?
___________