Vào đêm một cơn mưa nhẹ rơi xuống giảm đi oi bức của ban ngày, lại không giải trừ được phiền toái của Hướng Hách Nhật, biết rõ cái hôn kia chính là chỉ diễn kịch, lại ở trong đầu hắn không gạt đi được.
Lữ gia hiểu được hắn đối với Lữ Tử Thanh có cảm tình, cho nên đưa ra yêu cầu, nếu là nguyện ý cưới tiểu nữ nhi Lữ Tử Tinh của bọn họ, lấy cớ cha mẹ không yên lòng, liền làm cho Lữ Tử Thanh tiến vào Hướng phủ phương tiện chiếu cố nàng, bởi vậy, Lữ Tử Thanh cũng không nhẫn tâm cự tuyệt cha mẹ nhờ gúp đỡ– nói trắng ra chính là mua một tặng một.
Kỳ thật hắn cưới ai đều không sao cả, có thể đạt tới mục đích của hắn là tốt rồi.
Chính là Lữ Tử Thanh cũng sắp đến bên người hắn, mà hắn lại không nửa điểm vui sướng…… Hắn hẳn là cảm thấy mỹ mãn, vì cái gì trong đầu hiện ra dung nhan Liệt Nguyệt?
Điều này làm cho hắn hoang mang không thôi, lại không muốn suy nghĩ sâu xa.
Trằn trọc cả đêm, trời cũng đã sáng, hắn mặc chiếc áo đơn bước ra khỏi phòng, dọc theo bậc cầu thang của căn gác hướng lên trên, sương mù còn chưa tan đi, dần dần ngoại sam màu lam trở nên ẩm ướt.
Chính là, hai người càng cố tránh lẫn nhau, thì hết lần này đến lần khác hội ngộ.
Liệt Nguyệt đã ở nơi này…… Nàng cũng ngủ không được sao? Hướng Hách Nhật ho nhẹ một tiếng, ý đồ khiến cho nàng chú ý, không nghĩ tới nàng cư nhiên hoàn toàn không có phát hiện có người lên lầu. Nàng suy nghĩ cái gì, xuất thần như vậy?
Nguyên lai Liệt Nguyệt ngồi ở chỗ này đã muốn qua ba canh giờ, sương sớm xâm nhập bạch y mặc trên người nàng, khuôn mặt sau khi khóc lạnh như băng tuyết trắng, cả người hốt hoảng mất thần, đương nhiên sẽ không phát hiện có người.
Hắn đi tới bên cạnh nàng , mới phát hiện của nàng khác thường.
“ Liệt Nguyệt!” hắn trong lòng thất kinh. Ngày xưa hai con mắt linh động lưu chuyển, hiện tại lại vô thần nhìn phương xa, giống như nghe không được hắn kêu gọi.
“Ngươi ở trong này làm cái gì?” hắn cầm đầu vai của nàng lay động.
Rốt cục, nàng có phản ứng, thanh âm khàn khàn , “Thưởng thức phong cảnh……”
Nghe được thanh âm của nàng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, nhất thời thả lỏng, tính tình cũng tốt lên. “Ngươi là ngu ngốc sao? Lúc này chạy đi lên nơi này thưởng thức phong cảnh, không sợ cảm lạnh?”
Nàng lại cổ quái nhìn hắn, “Ta chỉ là muốn muốn xem mặt trời mọc. ” Phong Nguyệt các mọi người nghỉ ngơi tới quá ngọ, nàng lại tình nguyện sáng sớm xem mặt trời mọc.
“Mặt trời mọc?” Hướng Hách Nhật nhướng mi.
Bởi vì sống ở ban đêm cảm giác thực đáng sợ — nàng không đem ý nghĩ trong lòng nói ra, nhìn xa xa giữa con ngươi ánh lên một đạo kim quang.
Nàng nghĩ đến trầm mặc không nói lời nào, hắn sẽ rời đi, không nghĩ tới hắn dám cùng nàng ngồi ở trên ghế. “Ngươi đang làm cái gì thế?”
“Chỉ là giống như ngươi xem mặt trời mọc.” Hướng Hách Nhật nhìn thẳng phía trước.
Trải qua ngày hôm qua, nàng thật sự không thể giống người không có việc gì cùng hắn ở chung. “Vậy ngươi chậm rãi xem đi! Ta muốn đi xuống .”
Hắn vươn tay vừa vặn bắt được nàng, khẩu khí chua xót, “ Đi tìm nam nhân kia sao?”
“Có lẽ!” hắn hiện tại hỏi cái này làm cái gì?
“Bởi vì ta muốn thành hôn, cho nên ngươi liền như vậy khẩn cấp đem một nam nhân khác vào trong lòng?” thậm chí còn làm cho nam nhân kia hôn nàng?
Liệt Nguyệt nghênh hướng ánh mắt Hướng Hách Nhật, đôi mắt to tròn lóe ra lửa giận, “Ta đối với ngươi mà nói rốt cuộc là gì? Ngày hôm qua ngươi ở mặt ngoài làm bộ như không cần, kỳ thật ngươi thực để ý hắn hôn ta đi?”
“ Lại là như thế nào? Ngươi làm như vậy không có ý nghĩa.” hắn không phải không biết tư lòng của nàng. Nàng là cố ý muốn khiến cho hắn ghen tị, muốn thử tâm hắn.
“Ta biết.” hắn không cần nhắc nàng lần nữa, ngày hôm qua nàng đã muốn nhìn rất rõ ràng. “Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ bỏ qua Lữ Tử Thanh.”
Nàng còn tưởng rằng trừ bỏ Lữ Tử Thanh, hắn sẽ cả đời sẽ không cưới.
“ Nàng là muội muội của Tử Thanh……” hắn chua sót nói.
“Quên đi, ta không muốn biết.” dường như dùng hết sức lực toàn thân, nàng quay lưng với hắn bước từng bước một khó khăn đi xuống lầu. Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn cưới người khác, nàng bỏ đi quan hệ huyết thống, bỏ xuống hết thảy rời nhà năm năm, lại đổi lấy công dã tràng…… Cái gì cũng chưa đạt được .
Nhìn bóng dáng của nàng, tâm hắn chợt đau ,” Liệt Nguyệt……”(Yue cha này thik thì nói đại đi bực vs cả bội mà)
Nghe được tiếng hắn kêu thấp , bước chân ở cầu thang càng nhanh hơn, nàng hai bước làm như ba bước lao xuống dưới lầu, không ngờ bước vào khoảng không, thân thế đột nhiên đi xuống rơi xuống –
Nếu cứ như vậy mà chết, có phải hay không sẽ không phải thống khổ ? Rơi xuống nháy mắt, nàng trong đầu hiện lên ý tưởng, làm cho nàng không có giãy dụa.
“ Nguyệt nhi, ta tiếp được ngươi !” tiếng nói tựa như nam tựa như nữ ở bên tai nàng vang lên, hé ra dung nhan lớn gần trong ganh tấc!!
“ Nguyệt nhi nghĩ gì mà không cẩn thận nha?” Lữ Tử Thanh ôm Liệt Nguyệt.
Liệt Nguyệt vừa nghe nhịn không được nở nụ cười, cười chính mình ngu xuẩn.” ha ha……”
“ Ngươi vì sao bật cười?” sẽ không đụng vào đầu đi?
“ Ta cho dù hận hắn không được, ngay cả ngươi ta cũng không hận được, ta đang cười chính mình như vậy.” Liệt Nguyệt nhắm lại hai mắt, khóe miệng giơ lên một đạo cười đùa cợt.
Nàng hẳn nên là nhéo Lữ Lử Thanh một phát, hung hăng mắng nàng, đánh nàng, nhưng là nàng làm không được. Lữ Lử Thanh là nữ tử không phải làm cho người ta chán ghét, ngược lại, cá tính nàng thẳng thắng, bất tri bất giác ở trong lòng, nàng đã không thể chán ghét Lữ Lử Thanh .
Nói đến thật đáng buồn, nàng ngay cả hận hắn hay yêu đều làm không được.
Lữ Lử Thanh nghe xong, lại dị thường vui sướng. Nguyệt nhi không hận nàng?
Lữ Lử Thanh mặc hai mươi mấy năm nam trang, tuy rằng thân thể là nữ , nhưng nàng trong lòng đã sớm nhận định chính mình chính là nam nhân thật, thậm chí đối nữ nhân có khác phái có tình cảm.
Năm đó cha mẹ đều cố kháng nghị nàng, đem nàng gả cho Hướng Hách Niên, nàng còn đang tại suy tư nên dùng phương pháp gì làm cho Hướng gia từ hôn, thì Hướng Hách Niên lại phát sinh sự cố mà chết, vì thế nàng biết thời biết thế, mua được vài cái khất nhi tạo nên lời đồn nàng là kẻ mang điềm xấu.
Nàng đối nam nhân không có tình cảm gì, này cũng là nguyên nhân chính khiến nàng cự tuyệt Hướng Hách Nhật.
“ Vì cái gì hắn muốn kết hôn muội muội ngươi…… Vì cái gì? Ta không hiểu!” nước mắt sắp chảy ra , nhưng Liệt Nguyệt trừng đau hai mắt cũng muốn đem nước mắt thu hồi đi.
Nàng còn không muốn ở trước mặt tình địch mà yếu đuối khóc lóc!
“Thực xin lỗi, nàng là muội muội của ta …… Nàng khi nhỏ liền thích Hách Nhật, bởi vì thân thể của nàng tử ốm yếu, như thế nào điều dưỡng cũng không thấy khởi sắc, phụ mẫu ta lại thập phần đau buồn vì nàng, mới có thể cầu hắn cưới nàng.” đến nỗi ngay cả nàng cũng mất đi tự do, phải cùng Lữ Tử Tinh tiến Hướng phủ.
“ Cho nên hắn đáp ứng?” Liệt Nguyệt đã quên chính mình còn trong lòng Lữ Lử Thanh.
Hắn hội thỏa hiệp, nhất định là cùng Lữ Lử Thanh có liên quan!
Liệt Nguyệt hỏi ánh mắt bắn về phía chính mình, làm cho Lữ Lử Thanh có điểm chột dạ,” ách…… Điều kiện là ta cũng muốn cùng Tử Tinh tiến Hướng phủ ở.”
Liệt Nguyệt gục đầu xuống, đột nhiên mở miệng nói nhỏ, “Ta cuối cùng là thua nữ nhân của Lữ gia ……”
Lữ Lử Thanh mắt không từ bỏ giây nào nhìn Liệt Nguyệt, trong mắt ẩn chứa một tình cảm đặc biệt, bộ dáng Liệt Nguyệt yếu ớt làm người ta yêu thương, làm người ta không thể khắc chế vì nàng tâm động.
Tâm niệm vừa động, Lữ Lử Thanh đem Liệt Nguyệt ôm thật chặt.
Lúc này Liệt Nguyệt mới ý thức được chính mình tình cảnh, “ Ngươi đang làm cái gì? Buông!”
“ hư…… Đừng nhúc nhích, ta chỉ là muốn an ủi ngươi, cho ta ôm một chút là được rồi……” Lữ Lử Thanh phát ra than thở, dần dần buộc chặt bàn tay làm cho hai bên càng gần nhau, sau đó như chôn vào hương thơm của Liệt Nguyệt…… Nàng vẫn muốn làm như vậy.
Liệt Nguyệt mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Lữ Lử Thanh là nữ nhân, nhưng đối của nàng hành vi giống như là……
“ Lử Thanh, ngươi nên sẽ không……” thích nữ nhân đi?
“Ngươi đoán đúng! Năm năm trước nhìn thấy ngươi, tâm ta đã động, nếu Hướng Hách Nhật muốn thành hôn, hiện tại chỉ có ta có thể bảo hộ ngươi, được không?” Lữ Lử Thanh vỗ về mặt Liệt Nguyệt, tựa như ảo mộng nói: “Nguyệt nhi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể mang ngươi rời đi nơi này, đến nơi chỉ có ngươi và ta.”
Nếu có thể được đến được bên cạnh người mình yêu, nàng tuyệt sẽ không phụ nàng, cho dù không thể trở thành bình thường vợ chồng, ít nhất có thể làm bạn chung thân.
“ Ngươi điên rồi? Chúng ta đều là nữ nhân a! Như thế nào yêu nhau?” nàng trong đầu đều loạn, không thể tin Lữ Lử Thanh nói chuyện ma quỷ là thật .
Này thật sự là đã cố từ bỏ , tại sao lại còn loạn……
Vì Hướng Hách Nhật, nàng đã muốn đủ rối loạn , hiện tại như thế nào lại là Lữ Lử Thanh?
“ Nguyệt nhi, ta là thật sự yêu ngươi…… Chính là ta sai khi sinh thân nữ nhi, nhưng ta đã sớm nhận định chính mình là nam nhân……” Lữ Lử Thanh oán hận nói xong. Vì cái gì cấp nàng tâm nam nhân, thân thể nữ nhân?
“ Đủ rồi, ngươi không cần nói nữa , buông!” Liệt Nguyệt kêu to cùng sử dụng lực giãy dụa,” ngươi đoạt Hướng Hách Nhật đi rồi, còn muốn đến lừa gạt ta!”
Lữ Lử Thanh cũng sắp không khống chế được Liệt Nguyệt, đơn giản đem nàng đặt ở trên đất, đường cong thân thể đầy duyên dáng, phát ra mùi thơm dụ hoặc nàng, môi đỏ mọng hé mở bộ dáng làm cho nàng thất hồn.
Nàng nâng lên khuôn mặt Liệt Nguyệt, khuôn mặt trung tính càng gần, điều chỉnh góc độ, thật cẩn thận chạm vào đôi môi mềm mại mà mình tha thiết ước mơ bấy lâu, nhẹ nhàng cắn, cảm giác trái tim mãnh liệt nhảy lên, lẫn say mê trong đó.
“ ngô!!” kẻ điên này, cư nhiên dám hôn nàng?!
Liệt Nguyệt đóng nhanh đôi môi, giày thêu rớt xuống, bộ băng trắng quấn quanh chân đã dính đầy bùn, đá Lữ Lử Thanh mấy đá nhưng không có gì phản ứng.
Thẳng đến tiếng bước chân tiếp cận, Liệt Nguyệt hung hăng cắn Lữ Lử Thanh một ngụm, lớn tiếng kêu cứu.”Cứu……”
Hướng Hách Nhật mắt thấy Liệt Nguyệt ngã xuống lầu, thiếu chút nữa tim đã ngừng đập, vội vàng xuống lầu lại gặp hình ảnh làm cho hắn thấy khiếp sợ, “Đây là đang làm cái gì?” hắn thở gấp, đợi cho chính mình ý thức được, tay đã nắm thành quyền hướng tới công kích .
Lữ Tử Thanh cũng không né tránh, thậm chí còn hỏi lại hắn: :Hách Nhật, ngươi muốn đánh ta sao?”
Những lời này bừng tỉnh Hướng Hách Nhật, hắn lập tức dừng lực đạo, thu lại quyền, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương mà xuống, “Tử Thanh……”
Lữ Tử Thanh nhưng là nữ nhânhắn yêu nhất a! Hắn như thế nào lại xúc động đến muốn hại nàng thương tổn?
Hướng Hách Nhật nhìn về phía Liệt Nguyệt, phát hiện Liệt Nguyệt đang yên lặng nhìn mình.
Chống lại ánh mắt hắn, Liệt Nguyệt dị thường bình tĩnh bước đi, nhẹ nhàng nhặt giày thêu lên.
“ Chờ một chút!” Hướng Hách Nhật gọi lại Liệt Nguyệt, lại không mở miệng nói biết như thế nào.
Liệt Nguyệt đôi môi sưng đỏ làm cho hắn hiểu được đã xảy ra chuyện gì…… Môi càng sưng lên, trong lòng bốc lên tức giận làm cho hắn giật mình . Đây là vì muốn Lữ Tử Thanh hoàn trả lại sư trong sạch cho Liệt Nguyệt?
Không nhìn Hướng Hách Nhật trong lời nói, Liệt Nguyệt chật vật che đôi môi sưng lên, sau đó theo bên cạnh hắn chạy đi.
Vươn ngón tay tới chưa kịp chạm đến nàng, hắn chậm rãi buông tay, mới quay đầu đối mặt Lữ Tử Thanh, “Tử Thanh, ngươi cho ta nói rõ ràng, vì cái gì làm như vậy?”
Nàng làm loại này hành vi, không phải là chuyện nhỏ!
Lữ Tử Thanh đứng lên, vỗ vỗ quần áo dính bùn đất, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta thích Nguyệt nhi!”( Yue: *ôm mặt*…*cười điên dại*)
“ Ngươi nói cái gì?” Hướng Hách Nhật trừng mắt nhìn Lữ Tử Thanh.
Nguyệt nhi? Các nàng khi nào thì thân mật như vậy?
Nhìn thấu tâm tư Hướng Hách Nhật, Lữ Tử Thanh hai tay vòng trước ngực, “Dù sao ngươi sẽ cùng muội muội thành thân, ta cũng không sợ nói ra, kỳ thật khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt nhi, ta liền đối nàng yêu mến .”
“Ngươi đang nói cái gì?” Hướng Hách Nhật khẩu khí có chút sắc bén,” là Liệt Nguyệt yêu cầu ngươi làm như vậy phải hay là không?” hắn nghĩ đến duy nhất khả năng chỉ có này.
“ Nếu là nàng yêu cầu, nàng sẽ không phản kháng?” Lữ Tử Thanh đắc ý cười,” cho dù nàng không muốn, ta nhưng thật ra thật cao hứng chính mình hôn nàng, đây là chuyện ta vẫn muốn làm, đáng tiếc bị ngươi phá hủy “
Sau đó hướng về phía hắn dùng ánh mắt khiêu chiến, đây không phải là điều nữ nhân nên có! Chẳng lẽ đúng như nàng lời nói……
“ Ngươi là nữ nhân.” Hướng Hách Nhật chịu đựng tức giận, nói ra sự thật không thể thay đổi.
“ Ta chỉ có thân thể là nữ !” Lữ Lử Thanh giọng căm hận nói. Nàng thống hận này không thể thay đổi sự thật này!
“ Ta cường hôn Nguyệt nhi, ngươi cảm thấy ta là nữ nhân bình thường sao?” Lữ Lử Thanh trào phúng hỏi lại.
Hướng Hách Nhật tỉnh táo lại,” Vì cái gì trước kia ngươi không nói?”
“Ta kiềm chế bởi vì Nguyệt nhi đối với ngươi đem lòng yêu mến.” Lữ Lử Thanh nhún nhún vai, không chút nào áy náy nói:
“ Ta đã sớm phát hiện ngươi đối nàng cũng không đơn thuần, nếu ta nói ra, ngươi căn bản sẽ không để yên tâm tư ở trên người ta, Nguyệt nhi cũng liền vĩnh viễn không có khả năng là của ta.”
“ Ngươi nói cái gì……” Hướng Hách Nhật mi mắt trầm xuống.
Nhìn hắn rốt cục thay đổi sắc mặt, Lữ Tử Thanh giơ lên một cái đắc ý cười, “Ngươi thật sự nghĩ đến ngươi yêu ta sao? Kỳ thật ngươi chính là không nghĩ bại bởi Hướng đại ca, ngươi đối hắn vừa kính vừa hận, mặc kệ ngươi cố gắng cỡ nào , ở trong mắt mọi người Hướng đại ca luôn tốt nhất, vì thế ngươi đem lực chú ý phóng tới trên người ta, nghĩ đến được trong mắt ta có thể chứng minh ngươi đang tồn tại.”
“Thời điểm kia ngươi thậm chí dùng cách thương lượng đến áp chế lão phu nhân, đáng tiếc lão phu nhân quá coi thường ngươi, ta cùng Hướng đại ca việc hôn nhân vẫn là định ra rồi. Chính là, ngươi có nghĩ tới không? Bởi vì Hướng đại ca thích ta, ngươi mới thích ta, ngươi đối của ta hiểu có bao nhiêu? Ngươi chưa bao giờ chịu đi tìm hiểu ta, ta bất quá là tô điểm cho đẹp trí nhớ khi ngươi còn trẻ thôi. Ngươi luôn nho nhã lễ độ, không có nửa điểm vượt qua khuôn phép, đối ta sinh ra không được dục vọng, không phải sao?” Lữ Tử Thanh không phải không rõ tình yêu nam nữ.
Hướng Hách Nhật nhìn nàng, không thể phản bác.
“ Nguyệt nhi ngay tại bên cạnh ngươi, nhưng ngươi vì ta mà một tay đẩy nàng đi, không nghĩ tới ngươi sẽ ở trên tay ta mà ngã xuống?” Lữ Tử Thanh cười cười, “Từ giờ trở đi, ta sẽ đem Nguyệt nhi đoạt lấy đến bên người ta !” có lẽ đúng như nàng lời nói, hắn chưa bao giờ chịu tìm hiểu nàng, nhưng là hắn thống khổ, giãy dụa là do đâu?
Hắn nắm chặt quyền, một cỗ khí lạnh bất tri bất giác tỏa ra……
Từ sau khi phát sinh sự kiện kia, Phong Nguyệt các vài người đều trở nên khác thường, đương gia tú bà Liệt Nguyệt tự nhiên tận tâm vì Hướng gia làm việc, nhưng đã nhiều ngày nay nàng dường như điên rồi, không giống trước kia luôn quấn lấy Hướng Hách Nhật, thời gian này gần như không đủ , liền ngay những việc cuối tháng đều đã xử lý xong xuôi.
Càng kỳ quái là, mặc kệ Liệt Nguyệt đi chỗ nào đều nhìn thấy một đạo bóng dáng khác – Lữ Tử Thanh không chút nào để ý thái độ lạnh nhạt của Liệt Nguyệt, bởi vì chỉ có một ít người biết thân phận Lữ Tử Thanh, làm cho bên ngoài xuất hiện đủ loại tin đồn.
Mà ngày đó Hướng Hách Nhật rời khỏi Phong Nguyệt các trở lại Hướng gia, liền suốt ngày đem chính mình nhốt tại trong phòng, đối cửa hàng chẳng quan tâm, cũng không để ý tới Lữ Tử Tinh, mặc nàng sai bảo mọi người, đối với Cao Bá đây là điều hắn đã nhiều năm không thấy.
“ Nguyệt nhi, mấy ngày nay chẳng lẽ ngươi không có một tia cảm động?” Lữ Tử Thanh đi vào phòng Liệt Nguyệt, tự động ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nhịn không được thở dài oán giận.
“ Ngươi không cần như vậy……” Liệt Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, liền bắt tay vào làm sổ sách.
“ Cơ thể của ta là nữ , cho nên ngươi mới không có biện pháp yêu ta sao?”Lữ Lử Thanh không cam lòng.(Yue; ước gì thời đại này có chỗ chuyển đổi giới tính nhỉ=)))
Những lời này đã muốn hỏi đi hỏi lại cả trăm lần, Liệt Nguyệt không nghĩ muốn trả lời.
“Tử Thanh, chúng ta là bằng hữu, được không?” Liệt Nguyệt đối Lữ Tử Thanh dần dần buông lỏng, không hề oán hận, bởi vì nàng cũng là kẻ vì tình khổ sở đáng thương.
“ Ta muốn không chỉ là bằng hữu mà thôi……” Lữ Tử Thanh nói.
“ Ngươi biết rõ ta đối Hướng Hách Nhật có cảm tình.” Liệt Nguyệt khép lại sổ sách, khẽ thở dài.
“ Nhưng là ngươi nói ngươi đã buông tha .” Lữ Tử Thanh vội vàng nhắc nhở.
“ Buông tha…… Không có nghĩa là không thương, chính là rất khó kiên trì bỏ đi tình cảm này.” Liệt Nguyệt mỉm cười.
“ Ngươi đã thay đổi, ta không thích ngươi như vậy!” xem nàng bộ dáng mất nguyên khí làm cho người ta không có lý do nổi giận. Liệt Nguyệt của nàng sẽ không nói theo kiểu này!
“ phải không? Kia thật tốt quá……” tốt nhất làm cho nàng hết hy vọng.
Nếu nói Lí Liên Nhi là ngốc tử dũng cảm tiến tới, như vậy Liệt Nguyệt đó là ánh lửa rực rỡ, nở rộ sáng lạn. Mà hiện tại nàng lại lui ở bên trong, không nghĩ làm cho người ta thấy.
“ Người luôn thay đổi .” Liệt Nguyệt ném một câu.
Đứa nhỏ khi học bước, ngã lâu cũng sẽ sợ hãi, huống chi là nàng….. Đấu không lại càng khiến thất vọng, nàng đã mất khí lực sắm vai nhân vật đầy hy vọng.
Lữ Tử Thanh vì Liệt Nguyệt thay đổi làm cho hoảng hốt, cái nàng yêu là đôi mắt to tròn ánh lên ngọn lửa cháy rực rỡ kia, chăm chú nhìnthật lâu ánh mắt trở nên thâm trầm mà phức tạp, trong lòng đồng thời cũng ra quyết định — nàng muốn dẫn Liệt Nguyệt rời khỏi nơi này!
Không biết kế hoạch của Lữ Lử Thanh, Liệt Nguyệt thật vất vả tránh khỏi nàng, quyết định một người đi xa khỏi nơi này. Bỏ đi lớp trang điểm diễm lệ , hé ra dung nhan giống như xưa, lại cùng người qua đường bình thường thật giống nhau.
Sắc trời âm u , ngã tư đường lại không có mấy người, nàng quay lại đường cũ cước bộ càng vội vàng, nàng đang đi thì mưa tới, mặc cho giọt mưa dừng ở trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, “ Mưa bắt đầu rơi…… tránh ở chỗ nào?”
Vươn tay, mưa dần dần theo chỗ hổng trong lòng bàn tay mà lưu lại, nàng mờ mịt tựa như đứa nhỏ lạc đường.
Muốn chạy đi, nhưng nàng vẫn là đơn độc quanh quẩn một chỗ trên con đường này, trên đường đi khi nàng đã thông suốt mọi chuyện, lần đầu tiên khiến cho nàng cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng……
“ Cô nương, ngươi như vậy sẽ sinh bệnh .” một thương lão mà ấm áp tiếng nói ở nàng bên tai vang lên.
“ A?” Liệt Nguyệt thế này mới phát hiện có một lão bà bà đứng ở nàng trước mặt.
“ Cái ô này cho ngươi, vốn là muốn cho tiểu tôn tử của ta, ai biết hắn đã sớm mượn ô đi rồi, ngươi đừng ngượng ngùng, mau mở ra che mưa đi!” lão bà bà đem ô nhét vào trong tay Liệt Nguyệt “Nhìn ngươi xem, tay đều lạnh .”
Tay đang nắm truyền đến từng trận ấm áp, nàng giật mình nhìn lão bà bà ôn hòa kia , khiến nàng cảm thấy như mẫu thân đang đứng trước mặt mình.
Nước mắt ở hốc mắt nàng ngưng tụ, nàng vươn hai tay run run dùng sức ôm lấy lão bà bà xa lạ, sau đó lên tiếng khóc lớn, “Nương…… Nương……”
“Tiểu cô nương như thế nào lại khóc?”
“ Nương…… Liên Nhi biết sai lầm rồi…… Con rất nhớ cha, cũng rất nhớ nương…… Nhưng là con không dám về nhà…… Con thật khổ sở…… Cho dù con cố gắng thế nào thì cũng không đạt được gì……”
Lão bà bà hiểu rõ vỗ vỗ nàng, “ Được rồi, được rồi, không có việc gì , khóc đi khóc thì tốt rồi.” đứa nhỏ đáng thương khẳng định là quá đau buồn rồi, mới có thể như vậy. “Tiểu cô nương a, lão bà bà nói cho ngươi , mặc kệ ngươi làm cái gì cha mẹ ngươi đều đã tha thứ ngươi , ngươi mau trở về đi thôi! Bọn họ nhất định rất nhớ ngươi.”
“Nhưng là……” Liệt Nguyệt do dự ngẩng đầu.
“ Đừng sợ! Lão bà bà sẽ không lừa ngươi, ta cũng từng là nương . Mau, lau đi nước mắt , về nhà về sau nói cho cha mẹ, ngươi rất nhớ bọn họ thì sẽ không sao .”
“ Thật vậy chăng?”
“ Ân!” lão bà bà vỗ vỗ khuôn mặt của nàng.
“ Thực xin lỗi, đều đem bà bà quần áo làm dơ !” nàng ngượng ngùng gục đầu xuống. Nàng cư nhiên không cầm lấy ô mà lại vùi đầu vào bà bà liền khóc.
“ Không có gì, đừng để ở trong lòng. Mưa cũng không lớn chắc lát nữa sẽ ngừng, kia bà bà đi trước .” lão bà bà nắm tay nàng vỗ nhẹ.
“ Lão bà bà, ta đưa ngườii trở về đi!” Liệt Nguyệt liền nói.
“ Không cần, không cần, gần ngay tại đây mà thôi, tiểu cô nương mau trở về đi! Bị cảm lạnh không tốt đâu!” lão bà bà thúc giục Liệt Nguyệt, kiên trì không cho nàng đưa đi.
Nhìn lão bà bà một đường đi xa, Liệt Nguyệt mới theo hướng lúc trước tiếp tục đi.
Nàng phải về nhà, nhưng là trước khi rời đi, nàng nếu đi gặp hắn lần cuối……
Đứng ở cửa Hướng phủ, Liệt Nguyệt mới phát hiện chính mình tất cả dũng khí còn sót lại đều biến mất, chỉ có thể không ngừng mà đoán rằng, hắn nhìn thấy nàng đến liệu sẽ có biểu tình gì đặc biệt? Nghe được nàng phải rời khỏi, có thể hay không có một chút không muốn?
“ Lí cô nương, như thế nào đứng ở cửa không tiến vào?” một đạo âm thanh già nua gọi nàng.
Kêu tên của nàng như vậy cũng chỉ có Cao bá , nàng xoay người mở ra một cái tươi cười,” Cao bá, đã lâu không ngài, gần đây có khỏe không?”
“C còn không có trở ngại gì. Vào đi!” Cao bá thở dài, dẫn nàng vào nhà. ”Lí cô nương…… Thân là hạ nhân, Cao bá thật sự không có lập trường không giúp ngươi được gì, nhưng mà Cao bá là muốn nói…… Chấp nhất một người không thương ngươi là ở thương tổn chính ngươi, ngươi trả giá như thế nàp Cao bá đều biết, nhưng cảm tình chuyện chính là như vậy.” nét mặt già nua nghiêm túc là xuất phát từ quan tâm, ngụ ý là muốn nàng buông tha chủ gia cũng buông tha chính mình.
“Ta biết.” cho nên mới phải rời khỏi hắn. cái mũi của nàng có chút chua xót, nhìn lão mỉm cười nàng biết cũng vì lão lặng lẽ quan tâm nàng.
Cao bá gật gật đầu, sau đó đem cái chìa khóa dự bị giao cho nàng, “Chủ gia đã muốn đem chính mình nhốt tại trong phòng đã vài ngày , ngươi cũng thay Cao bá khuyên nhủ hắn.”
“ Được.” Liệt Nguyệt tiếp nhận cái chìa khóa.
Nhắm ngay cái lỗ chìa khóa, ngón tay quay trái phải, cửa mở.
Nàng áp chế cảm xúc rồi đi vào. Trong phòng không có nửa ngọn đèn, trong bóng đêm, nàng ngửi được nồng đậm rượu vị, xem ra hắn uống rất nhiều.
Hắn không phải là cái kẻ nghiện rượu a……
“ Hách Nhật…… Ngươi ở nơi nào?” nàng thật cẩn thận tìm kiếm.
“ Rượu…… Cho ta rượu……” Hướng Hách Nhật tóc dài hỗn độn say đến mức ngã vào trên giường, cánh tay ngăn trở gương mặt tuấn tú, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói nhỏ đầy thống khổ.
Nàng khổ sở mở mắt tìm kiếm, thật vất vả tìm được nến bị rớt đem đốt lên, đem một ly nước trong đi hướng bên giường đưa hắn nâng dậy, “Hách Nhật, uống nước.”
“ Tránh ra…… Ta chỉ muốn rượu! Cho ta rượu,” hắn thậm chí không có mở mắt ra, đem cái chén trong tay Liệt Nguyệt hất mạnh, làm nước hắt đầy thân nàng.
Vì cái gì luôn làm cho nàng xem thấy bộ dáng hắn thống khổ yếu ớt?
Một lần lại một lần chứng thật Lữ Lử Thanh đối với hắn ảnh hưởng càng sâu sắc, do dù nàng ấy không tốt. Nếu chưa bao giờ biết được, kia nàng có lẽ sẽ không thương hắn như vậy, cũng sẽ không nghĩ nếu hắn yêu thương nàng, hắn chắc chắn đối nàng tốt lắm, nàng lại càng không sẽ làm hắn thống khổ.
Liệt Nguyệt hô hắn, “ Hách Nhật, Tử Thanh đối với ngươi thật sự quan trọng như thế sao? Cho dù nàng yêu là nữ nhân, là ta?”
Nàng hôm nay tới chỗ này, muốn hỏi hắn những lời này — như vậy nàng mới có thể rời khỏi hắn, bỏ đi tình cảm của chính mình.
Hướng Hách Nhật mở mắt ra, không nói gì. Thân thể hắn say, nhưng ý nghĩ hoàn thanh tỉnh , mỗi câu nàng nói đều nghe được rành mạch.
Hắn đối Lữ Tử Thanh nhiều năm tình cảm đều không phải là nhất thời có thể dập tắt , mặc dù ở trong mắt Lữ Tử Thanh kia có lẽ không phải tình yêu, nhưng hắn lại chưa bao giờ hoài nghi, từng đem cảm tình đều cho nàng, thẳng đến khi Liệt Nguyệt xuất hiện……
Hắn trầm mặc làm cho nàng biết hắn tỉnh , cũng lại một lần nữa làm cho nàng đau lòng.
“ Hách Nhật, ta phải đi“ nàng đem lại cái chén đặt ở bên giường hắn, không cần có ngôn ngữ cũng thể biểu đạt của nàng là sẽ buông tha, cho nên hắn lựa chọn chính mình hiểu được là tốt rồi cáo biệt.
Hướng Hách Nhật có bao nhiêu nhớ, khàn khàn mở miệng, “Hôn ta.”
Hắn còn đắm chìm ở Lữ Tử Thanh đối hắn tạo thương tổn, có thể nào lập tức nói cho nữ nhân trước mắt này rằng, hắn phát hiện chính mình đã muốn yêu nàng ?
Dường như, hắn làm không được! Thống khổ cùng giãy dụa phiên loạn lần lượt thay đổi, giờ phút này, hắn may mắn chính mình say, mới có khả năng là chính mình muốn nàng hôn.
Chính là, Hướng hách Nhật nghĩ đến, ở hắn giãy dụa do dự là lúc, có chút cơ hội đã theo người mà đi , một khi bỏ lỡ, có lẽ chính là mất đi……