Author: Xích Liên Nhi
Cô vừa đi đến giữa phòng, đôi mắt sắc lạnh quét một vòng xung quanh rồi dừng một cái tủ đồ, đôi mắt lóe lên một tia sáng không rõ đứng ở đó.
Một tay kéo vali vừa nhanh chân đi vào trong, vừa tới nơi Tiêu Vĩ thấy Linh Âm đứng ở giữa phòng không nói không động, làm anh lo lắm vô cùng, liền để vali qua một bên đi lại, nói:
“Linh Âm, em cảm thấy thế nào?”
“Không sao, chỉ là...”
... ...... ...
“Hội trưởng, phó hội trưởng, không ổn!” Một chàng trai chạy nhanh vào quên cả rõ cửa, mặt đỏ bừng, gấp gáp nói.
“Có chuyện gì sao?” Một giọng nói ôn hòa như gió xuân hỏi.
“Phó hội trưởng, có hội viên báo bên ký túc xá nữ có dao động âm khí rất mạnh gần giống như oán khí, rất kì lạ.” Chàng trai lo lắng nói.
“A, làm sao có thể chứ?” Giọng nói ôn hòa vang lên mang theo sự nghi ngờ: “Rõ ràng trước đây đã nhiều lần phái người đi điều tra cũng không có kết quả mà?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng lần hơi nguy, vả lại giờ này chưa tới trưa mà xuất hiện thì...” Chàng trai đang lo thì bị cắt ngang bởi giọng thanh lãnh không điểm gợn sóng:
“Đi qua đó.” Rồi người đó cũng đi ra ngoài không thèm liếc nhìn hai người đang ngẩn ngơ.
“A, Dã Tĩnh Nghiêm, đợi mình với!” Thấy cánh cửa đang dần khép lại, thì chàng trai có giọng nói ôn hòa mới bừng tỉnh vội vàng hô lên, tay thì quơ lên bàn lấy gì đó liền cất bước chạy theo cũng không quên lôi theo chàng trai kia đang trong trạng thái hóa đá tới khi bị kéo đi mới hoàn hồn, tay phải không tự chủ mà xoa lên tay còn lại, rùng mình một cái, thật lạnh mà.
......
“Hội trưởng, bên khu vực kí túc xá học sinh nữ có dao động.” Một giọng nói nghiêm túc vang lên trong căn phòng trắng tinh khôi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào người ngồi sau bàn gỗ.
“À, không phải có hội học sinh rồi sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như không có chuyện gì, đôi mắt chăm chú nhìn vào xấp hồ sơ.
“Nhưng dòng khí tức này rất kì lạ?” Chàng trai đó nhíu mày nói.
“Ai thông báo?” Giọng nói đó vẫn bình thản như trước.
“Một siêu linh....” Chưa nói xong đã bị cắt đứt.
“Vậy đi thôi Liêm Mặc.” Chàng trai ngồi sau bàn đứng lên đi ra ngoài, chàng trai mặt nghiêm túc cũng đi theo sau.
.....
“Chỉ là sao?” Tiêu Vĩ sốt ruột hỏi.
“...Hơi lạnh.” Cô nhếch môi lên, đôi mắt khẽ liếc qua cái tủ nào đó.
“A...” Tiêu Vĩ hơi kinh ngạc, sau đó anh vỗ vào đầu cái 'bốp', sau anh có thể quên những nơi bị nhiễm ma khí (gồm âm khí, oán khí, quỷ khí) đều âm u lạnh lẽo cơ chứ, em ấy không lạnh mới lạ, mà em ấy lại là người thường không phải thông linh sư... (Thống nhất Tiêu Vĩ xưng hô với Linh Âm là em ấy hay em đi, nó hay gì đó đều lượt bỏ hết!)
“Linh Âm, hay em qua ở chung với anh đi...” Tiêu Vĩ dừng lại nhìn xung quanh phòng, ngập ngừng nói: “Nơi này quá âm u rồi.”
“Hử?” Cô khẽ nhìn Tiêu Vĩ, sau người anh quý mến của mình tốt đột xuất nhở?
“Nơi này anh thấy không ổn, vả lại em là em gái anh, ở chung có sau đâu, hồi nhỏ còn ăn chung ngủ chung mà.” Tiêu Vĩ nghiêm túc nói hơi vô tội nhìn cô.
“Tại sao không ổn vậy, anh trai yêu quý của em?” Cô nhướng mi cười khẽ nói.
“Khụ khụ... Nơi này đã được điều tra nhiều lần nhưng không có kết quả, mà người ở đây luôn suy yếu, mất tinh thần, anh sợ...” 'Ực' anh nuốt một ngụm nước bọt, hơi lo lắng nhìn cô, nhưng anh chưa nói xong đã bị cô ngắt lời:
“Tiêu Vĩ, đừng tưởng em ngu ngốc, từ lúc em nhận bài khảo hạch thì em biết trường này là trường gì, có nhiệm vụ gì, đặt biệt là hội học sinh sinh viên các anh, nếu có gì không ổn thì anh giải quyết đi, đừng quên anh là phó hội trưởng sinh viên, cũng nhắc lại lần nữa, em có thể vào trường này không chỉ dựa vào điểm thi mà còn thực lực nếu không em sao có thể xếp vào 12S chứ!?” Cô lạnh lùng nhìn anh nói như gió mùa đông vậy.
“Em... Em là... là thông linh sư???” Tiêu Vĩ há hốc mồm không tin chỉ vào cô, không thể nào, dù bị tách ra gần lăm năm nhưng sao anh không biết em ấy là thông linh sư chứ, dù gì từ nhỏ tới lớp 7 thì hai anh em vẫn học chung trường mà, nhưng tại sao anh không biết gì cả? Hay năng lực của em ấy kích phát trễ? Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Nếu không làm sao anh không biết chứ và nhà trường không phát hiện? (Năm lên cấp ba Tiêu Vĩ được nhận giấy nhập học tuyển thẳng vào trường Quân Đông.)
“Phải, là siêu linh.” Cô hít nhẹ một hơi, nói tiếp: “Quả là một oán linh thú vị!”
“Cái gì? Oán linh? Cấp mấy?” Tiêu Vĩ kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, sau đó là hàng loạt cậu hỏi tuôn trào ra.
“Oán linh cấp 2 ở ngưỡng cửa cấp 3, nhưng điều kì lạ là oán linh này không muốn hại người nhưng vô tình hại những người ở trong phòng này, vì oán khí quá mạnh, kích thích đến thần kinh người ở, đặc biệt là buổi tối oán khí mạnh nhất, làm cho người ở gặp ác mộng mà bản thân họ không muốn thấy nhất, bởi vậy những người ở đây luôn suy yếu, mất tinh thần, mặt mày xanh xao, đúng là kì lạ, oán linh lại không muốn hại người, chỉ vô tình gián tiếp hại, chỉ vì họ là người vô tội? Oán hận nhất là người hại mình?” Cô lạnh lùng nhìn anh, rồi lạnh lùng nói một hơi cũng giải thích luôn lý do mọi người ở đây luôn gầy yếu xanh xao không sức lực.
“Vậy à? Hơi rắc rối rồi!” Sau khi anh biết rõ nguyên do thì anh nghiêm túc suy nghĩ cũng nhận rõ một điều, em ấy rất mạnh, là một trong những siêu linh cường đại mà anh từng gặp, chỉ nhờ vào sự cảm nhận mà phân tích được thì anh đã nhận rõ điều đó nhưng muốn giải quyết oán linh này hơi khó với anh, bởi vì anh mới chi là Hoàng Chiến Linh cấp 4 mà thôi, ít nhất cũng phải là Hoàng Chiến Linh cấp 5 và một Hoàng Phụ Linh cấp 4 trợ giúp, đừng nghĩ chỉ kém nhau 1 cấp là dễ dành đối phó mà nó còn thể hiện sức mạnh, kinh nghiệm và khả năng chiến đấu của mình, dù chỉ 1 cấp nhưng cũng là một trời một vực, có thể xem khả năng của mình có thể cầm cự bao lâu trước khi bị đánh bại.
“Chậc, em nghĩ không cần đánh đâu, có làm dưỡng linh* đấy!” Giống như cô chìm vào trầm tư, khẽ nói, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn không giảm Đi nữa phần.
*Giống như thuần thú vậy, dùng cách nào cũng được để cho các âm linh, oán linh, quỷ linh thuần phụ và trở thành một người người cộng tác trợ giúp trong chiến đấu.
“Hả?” Tiêu Vĩ hơi ngơ ngác nhìn cô. Dưỡng linh? Đùa à? Dù biết có thể thuần phục oán linh nhưng bọn chúng rất cố chấp, không cẩn thận là cùng đồng vu quy tận* đấy! Nhưng em ấy đã nói được thì chắc là được! Dù không được, anh cũng liều cái mạng già này cho bằng được!!
*Cùng chết á. Khụ khụ... Bạn Tiêu Vĩ là muội khống a, cực kì yêu thương em gái tuyệt đối cũng cực kì tin tưởng qua câu trên *chỉ phía trên*
“Nhưng em khó hiểu là, bây giờ chỉ hơn 10 giờ tí thôi mà đã xuất hiện thì rất lạ.” Cô khẽ nhíu mày nói.
“Chắc là sắp thăng cấp nên mất khống chế?” Tiêu Vĩ hơi nghĩ nói, nhưng cũng nhắm mắt mặc kệ: “Mặc kệ, nếu đã biết nguyên nhân và cách giải quyết thì hành động thôi!”
Nói xong thì Tiêu Vĩ chấp hai tay lại, vận chuyển linh lực kêu gọi Lam Vân kiếm xuất hiện, Tiêu Vĩ bắt lấy Lam Vân kiếm đứng mặt cô vì anh không biết em ấy có khả năng chiến đấu không.
Cô thấy vậy, lập tự vẽ một đừng lên không, theo từng nét vẽ mà cái tủ phát ra tiếng kêu thống khổ.
Một luồng khói đen bay ra, dần dần hình thành một bóng dáng mơ hồ nhưng cũng đủ nhận ra đó là một cô gái. Tại sao nó mơ hồ à? Bởi vì tay chân đứt lìa ra từng khúc máu chảy đầm đìa nhưng không rớt xuống sàn, ruột gan phèo phổi cũng rơi ra treo lủng lẳng ở ngoài, móng tay dài đỏ tươi, tóc dài bù xù che khuất khuôn mặt, dù bộ quần áo trên người bị xẻ từng mảnh nhưng không khó nhận ra đó là đồng phục nữ sinh.
“Ô ô ô... Ta đau quá, lạnh quá... Ô ô ô... Cái người đến sủi ấm cho ta đi...” Một tiếng khóc ai oán vang vọng khắp phòng.
Cả người Tiêu Vĩ căng cứng lên, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Cô thì trợn trắng mắt mắt lên, giọng nói buồn thiểu buồn thiêu nói: “Tạo hình xấu quá, muốn cho người sợ thì ít nhất cũng phải...” Tầm mắt cô quét lên quét xuống nữ quỷ, chậc chậc nói: “... cũng để tay chân bay múa loạn xạ, một tay cầm quả tim đang đập thình thịch, một tay cầm ruột quơ quơ, tóc dài thả dài dưới đất, mắt lòi ra, hay bị lột da gì ấy, khoé miệng ào ào chảy máu có phải hay hơi không? Không phải hù doạ người ta được sao?”
Tiêu Vĩ đứng trước xuất hiện ba gạch đen nghe cô, nhưng quan sát lại thì quả thật theo em ấy nói không quá đáng sợ còn có chút xấu xí, chỉ có thể nói thẩm mỹ nữ quỷ này quá kém!
Nếu có thể nhìn xuyên qua mái tóc bù xù kia sẽ thấy khoé miệng nữ quỷ giật giật, thầm nghĩ, kẻ này là tên biến thái nào hả? Dám phê bình cô? Mang bộ dáng này ra ngoài có thể doạ một đám người nhá! Mà dám chê ngược che xuôi thế kia? Nhưng mà theo lời nói của cô ta, quả thật bộ dáng này không có bao nhiêu tác dụng với họ, hay là đổi bộ dánh theo lời cô ta nối? Nữ quỷ bắt đầu hoang mang nghĩ.
“Anh còn đừng trời chồng như vậy làm gì? Giải quyết nhanh lên rồi đi nghỉ một chút coi!” Cô bất mãn nói.
Nghe thấy lời Linh Âm nói, Tiêu Vĩ lập tức hành động.
....
Một nhóm người vừa đến tới cửa phòng 9215 thì hơi băn khoăn làm sao để vào, bởi vì đang là kí túc xá nữ nên bọn họ không có mật khẩu của các phòng của nữ sinh, dù gì bọn họ cũng là con trai nên không tiện.
Dã Tĩnh Nghiêm nhíu mày nhìn cánh cửa, trầm giọng nói: “Trọng Lâm, mở cửa!”
“Này này, cậu nghĩ sau lại kêu mình mở cửa hả? Đây là phòng nữ sinh đó!” Trần Trọng Lâm trợn mắt nhìn Dã Tĩnh Nghiêm nhưng đáp lại bằng ánh mắt sắc lạnh nên chỉ biết ngậm ngùi tìm cách mở cửa.
Thật ra cũng không khó, khi có việc gấp thì có thể tìm kiếm hồ sơ bảo mật qua trang của nhà trường nhưng không ai có thể sử dụng điều này, nếu không thật sự xấu hổ với hai chữ 'bảo mật' này rồi! Nhưng cũng nhờ điều này mà ai kia thường lẻn vào phòng của ai đó.
Rất nhanh Trần Trọng Lâm đã điều tra xong qua mang hình ảo của đồng hồ cảm ứng, ở thời đại này khoa học kỹ thuật rất tiên tiến nếu không Trọng Lâm phải chạy trở về để lấy laptop để điều tra rồi.
Chỉ vào tiếng 'tách tách' cánh cửa đã ở ra, một hình ảnh vào mắt của mọi người là, một chàng trai tên Xích Tiêu Vĩ thân là hội phó hội sinh viên đang chiến đấu với một nữ oán linh (vì họ cảm nhận rõ ràng đây là oán khí) nhưng đây không phải điều mà bọn họ ngạc nhiên mà tại sao anh ta lại ở đây? Đây là phòng nữ sinh đấy! Theo thông tin mà họ biết thì đây phòng của một nữ sinh sắp chuyển tới, từ dọc đường đến đây, họ nghe không ít tin đồn, không lẽ là thật? Có gian tình sao? Và một cô gái có mái tóc đỏ như lửa, ở đuổi được uốn cong có màu xám bạc cỡ 4 cm, vì ở phía sau nên họ không thấy khuôn mặt nhưng thân hình lòi mảnh mai như vậy chắc là một cô gái xinh nhưng lại có một người nhíu mày nhìn bóng dáng cô, cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác rất kì lạ.
“Tiêu Vĩ!” Cô thấy nữ quỷ đánh trúng Tiêu Vĩ, trong lòng liền hốt hoảng lo lắng, dù thế nào đi nữa cô cũng không thích nhìn người cô quan tâm bị thương.
Cùng đó có người hốt hoảng la lên:
“Hội phó!”
“Anh Vĩ!”
“Bịch.” Tiêu Vĩ bị đánh trúng bay thẳng đập vào liền 'phốc' phun ra một ngụm máu, cắn nói nói: “Anh không sao!”
Thấy anh bị thương như vậy mà còn nói không sao, trong lòng có chút tức giận.
Bọn họ vừa chạy đến đã thấy tình cảnh này rồi, hội phó đánh bị thương lại thấy cô gái toàn thân lửa đỏ lo lắng gọi hội phó và lí do gì hội phó lại ở đây sớm hơn bọn họ hả? Được mỹ nhân quan tâm lo lắng? Không công bằng!
Đám người Dã Tĩnh Nghiêm và nhóm người hội sinh thấy tình cảnh không ổn thì lập tức hành động nhưng lại lại có người nhanh hơn.
“Liệt Diễm Cuồng Phong!” Xung quanh cô bị một lốc xoáy bằng lửa đỏ bao vây, mái tóc dài tung bay trong gió, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn thẳng vào nữ quỷ, từ từ giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Đi!”
Lốc xoáy bằng lửa xoay quanh quanh cô nhanh chóng đánh thẳng vào nữ quỷ, bao vây nữ quỷ trong đó, từng tiếng thét tức giận lại đau đớn vang vọng cả hành lang, trong phòng đặc biệt chói tai như đánh thẳng vào tinh thần những người xung quanh.
Những nữ sinh thấy hội trưởng hội học sinh và hội sinh viên dẫn người tới liền biết có chuyện liền nhanh chóng chạy trở về phòng, ai cũng hiểu, chỉ có ma linh mới có thể làm cho hội trưởng hội học sinh hội sinh viên xuất hiện cùng một lúc thì tất nhiên là không đơn giản, dù bọn họ có điểm thi cao nhưng không có nghĩa là thực lực mạnh nên họ nhanh chóng trở về phòng tránh ảnh hưởng, chỉ tội cho những người không kịp về phòng liền bị bị tiếng thét này làm cho hôn mê luôn tại chỗ.
Dã Tĩnh Nghiêm nghe tiếng thét của nữ quỷ thì lập tức nghiêm túc nói: “Phong bế thính giác.”
Mọi người nhanh chóng làm theo chỉ thị, dù gì bọn họ cũng ở khu cao cấp nên phải ứng vô cùng nhanh, hội sinh viên cũng nhanh chóng phong bế, có chút kinh ngạc nhìn nữ quỷ, không ngờ nữ quỷ này lại là đột biến (hay là biến dị)*.
*Ý là có những khả năng khác lạ, như có thể tấn công vào bằng sóng âm, công kích bằng tinh thần, gây ảo giác (ảo thuật), tốc độ...
Tất nhiên cô còn hiểu rõ hơn về việc tấn công bằng tinh thần của ma linh, dù đến tương lai nhưng những ma linh đột biến đã thoái hóa đi ở số nhiều, nhưng gặp những ma linh ở trong số ít đang tiến hóa chỉ sợ khó xơ rồi. (Thoái hóa ở tỉ số 3/5, tiến hóa ở 2/5.)
Cô tiến lên từng bước, mỗi bước đi của cô để lại một đóa lửa, cỡ sau ba giây liền biến mất mà những đóa ho này đặt biệt giống mạn châu sa. Mỗi bước đi của cô thì lốc xoáy lửa cháy càng mãnh liệt làm cho nữ quỷ chỉ biết thét lên đầy thống khổ không còn khả năng tấn công bằng sóng âm nữa, cái gọi là cứng đối cứng.
“Hàng hay không hàng?” Cô lạnh lùng nhìn nữ quỷ, đối với người hay ma linh tổn thương người của cô, cô tuyệt không nương tay.
Giống như nữ quỷ không nghe thấy cô hỏi gì mà cố gắng dãy giụa muốn thoái khỏi lốc xoáy lửa này.
Thấy nữ quỷ không thèm trả lời của cô, cô híp mắt cười lạnh giờ tay lên, lạnh lùng nói: “Nộ!”
Ngọn lửa đột nhiên bốc cháy mãnh liệt, nữ quỷ càng dãy giụa mãnh liệt hơn, tiếng thét vô cùng thống khổ, bóng dáng của nữ quỷ bắt đầu mờ đi, trong ngọn lửa xuất hiện những tia sáng màu đen nhưng lại vô cùng khó có thể nhận ra.
Những người xung quanh bắt đầu lắp bắp kinh hãi nhìn bóng dáng nữ quỷ đang biến mất từ từ, sức chiến đấu này cũng quá mạnh mẽ rồi, người như vậy đáng lí ra phải ở khu cao cấp mới đúng chứ sao có thể ở khu này chứ!?
Tiêu Vĩ nhìn cô em gái của mình, trong lòng bắt đầu hoang mang lo sợ, từ khi nào em ấy đã trở nên mạnh mẽ như vậy? Từ khi nào em ấy đã trưởng thành như vậy? Là từ khi nào em ấy đã không cần anh bảo vệ nữa? Em ấy có cần một người anh như anh nữa không? Có anh chăm sóc lo lắng nữa không? Có cần anh bảo vệ nữa không không? Có vứt bỏ anh? Trong lòng anh xuất hiện một loạt câu hỏi, lo sợ em gái duy nhất của mình sẽ không cần mình nữa.
“Hàng hay không hàng?” Cô lạnh lùng hỏi lần nữa, ngọn lửa càng bốc cháy mãnh liệt, biểu hiện chủ nhân của nó đang mất kiên nhẫn.
“Ta... ta... ta hàng... thả ta.. ta ra đi..” Nữ quỷ cố gắng kiềm nén đau đớn lo sợ mà đứt quảng nói.
“Hừ, lập tức lập khế ước với anh ấy!” Cô lạnh lùng ra lệnh chỉ vào Tiêu Vĩ.
“Ta, Vân Ảnh Ngọc, xin trời đất chứng giám, Vân Ảnh Ngọc ta nguyện lấy linh hồn ra đặt, cả đời chỉ trung tâm với chủ nhân nếu phản bội chủ nhân Xích Tiêu Vĩ, nguyện chịu hồn phi phách tán!” Nữ quỷ cũng chính là Vân Ảnh Ngọc giơ tay lên thề, sau khi dứt lời thì một tia sáng màu màu đó bay thẳng vào mi tâm Ảnh Ngọc, đó là bằng chứng của lời thề cũng là giám sát Ảnh Ngọc nếu làm trái lời thề lập tức sẽ bị hồn phi phách tán.
Cô hài lòng gật đầu, quay người nói với Tiêu Vĩ: “Thu hồi đi, Tiêu Vĩ.”
Tiêu Vĩ ngơ ngác làm theo lời cô, lấy một miếng lam ngọc ra, đưa về phía Vân Ảnh Ngọc nói: “Trở về!”
Như một điều kì diệu, oán linh Vân Ảnh Ngọc biến thành một luồng khi bay thẳng vào miếng lam ngọc.
Cứ tưởng đâu mọi chuyện đã hết thì cô lung lay ngã xuống, Tiêu Vĩ vội vàng đứng lên đỡ cô nhanh chóng chạy đi bỏ một đám người ngơ ngác lại.
Từ lúc cô quay người lại bọn họ thấy rõ diện mạo cô, quả thực rất xinh đẹp, nhưng thứ làm họ chú ý đến lại chính là đôi mắt cô, đôi mắt đó đặt biệt đỏ, vô cùng đỏ, ngoại trừ tròng trắng ra thì chính là màu đỏ vô tận nhưng trong màu đỏ đó lại xuất hiện một vòng nhỏ màu đen, nhìn vô cùng quỷ nhưng lại đặt biệt hòa hợp.
Khi Dã Tĩnh Nghiêm nhìn thấy khuôn mặt cô và đôi mắt đó, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt, khi thấy cô nhắm mắt ngã xuống, trong lòng tuông ra cảm giác gọi là hoảng sợ chưa từng có, trong ngực như ngực bị người ta đâm, thấy Tiêu Vĩ bế cô bỏ chạy đi liền lập tức chạy theo cứ như hắn không nhanh chóng đi theo sẽ đánh mất một thứ vô cùng quan trọng làm cho hắn cả đời hối hận.
__________________
P/s: Oa oa tốc độ rùa bò....