Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 14: Chương 14: Cái đích cho mọi người chỉ trích




Hành cung Tôn tổ thì dù một viên gạch hay một tấm ngói cũng đều là vật phi phàm. Đá vụn là bảo, gỗ nát cũng là bảo, nước bùn thối thì càng là bảo vật. (#.#chắc lấy về uống đây)

Từ xưa đến nay đều có truyền thuyết, những nơi người tài đức đi qua sẽ biến đất thành hoa lan, mùi thơm đầy đồng. Mà Tôn tổ càng khoa trương hơn, chỗ đứng chính là thần thổ, làm nơi trú chân của địa linh nhân kiệt, có thể hoá thứ mục nát thành thứ thần kỳ, chỉ một đoạn gỗ mục hay đá bỏ đi nếu dính phải một luồng khí tức của Tôn tổ thì đều thành linh.

Một tòa Hành cung của Tôn tổ, dù chỉ còn lại một đống đổ nát thê lương thì cũng có giá trị vô lượng, giống như phàm nhân thấy phế tích của tu sĩ thì đó cũng là bảo vật vậy.

Thời đại của Tôn tổ quá xa xôi, cho nên thế giới ngày nay chỉ còn lại truyền thuyết về bọn họ. Chỉ là cự đầu cũng đã là đỉnh phong rồi, huống chi là Tôn tổ. Cho nên, thử nghĩ mà xem, vật bọn họ lưu lại sẽ giá trị đến chừng nào.

Vô số tu giả như đã hoá điên, từng đợt sóng (người) điên cuồng tràn vào nơi đây. Thậm chí bởi vì cửa vào quá mức nhỏ hẹp nên phần đông cường giả đã huyết chiến với nhau.

Oanh!

Một vị tráng hán cao lớn đánh ra một chưởng, xuyên thủng toàn bộ khe hở. Hơn mười cường giả đang tranh đoạt vị trí với nhau đã hoá thành máu tươi ngay tại chỗ, bị người đánh thành vô số thịt nát bay tán loạn khắp nơi. Đây là một tồn tại vượt xa Luyện Ngục Không, cường thế vô song.

"Đồ tốt." Tráng hán cười ha ha, vung tay lên, vô số gạch đá giống như được vòng xoáy thôn phệ, qua mấy hơi thở thì đã biến mất không còn.

Những thứ này nhìn như đồ vật bình thường nhưng về sau nhiễm khí tức Hành cung thì đã ko giống bình thường. Đối với rất nhiều tu giả, chúng mang lại cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt.

"Chết tiệt." Cường giả thứ hai đến muộn hơn nên thầm hận. Chỉ vẻn vẹn mấy cái hô hấp, tráng hán kia đã lấy đi toàn bộ. Thậm chí ngay cả một chút bột phấn cũng không có lưu lại, chênh lệch một bước thôi cũng làm hắn ảo não không thôi.

Những thế lực lớn đặt chân trước vào nơi đây nhưng lại chướng mắt việc ăn cơm thừa rượu cặn. Nhưng đối với những tu giả của thế lực nhỏ hay những tán tu mà nói, những thứ này đều là bảo vật, ko thể nghi ngờ. Cơ Trường Không gần như ở vị trí đầu tiên nhưng hắn lại ko có hứng thú cũng ko có năng lực để thu lấy.

Không biết là hạnh phúc a! Nếu như cho hắn biết những thứ bỏ đi kia đều có giá trị thì chỉ sợ bây giờ hắn cũng đã gia nhập đoàn đại quân cướp bóc rồi.

Như vậy thì cũng chỉ có một kết cục đã định trước cho hắn - chết!

Oanh long long!

Vị cường giả thứ hai đặt chân nơi đây cùng mấy người vào sau không thu hoạch được gì bèn dời ánh mắt về phía tường thành của Hành cung. Bảy, tám người thi triển pháp lực cùng lúc, hóa thành một bàn tay thật lớn, đem một đoạn ngắn của tường thành dỡ xuống. Thủ đoạn bực này làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.

Song, càng quá mức hơn còn ở phía sau.

Từng đám người mang đi thành cung còn sót lại cuối cùng tu giả đã đến là chân chính không thu hoạch được gì.

Dưới tình huống như thế, những người này đã làm ra một sự tình điên cuồng, làm cho người ta khó có thể tin được - đào ba thước đất!

Thật sự là đào sâu cả ba thước đất. Một chút bùn đất cũng không để lại. Nếu ko phải hoa văn phía dưới cung điện ko cách nào rung chuyển, thì có lẽ những người này thật sự đem trọn cái đại địa này triệt để chuyển đi.

. . .

Cơ Trường Không ngơ ngác đi về phía sâu trong cung điện, đầu óc của hắn chỉ còn là một mảnh hỗn loạn. Từ khi tinh quang kia xuất hiện đến bây giờ, hắn cảm giác có một lực lượng thần bí đang ko ngừng thúc giục hắn tiến về phía trước. Mảnh Tinh đồ lúc trước cũng chỉ là một đạo lạc ấn, còn chân chính triệu hoán hắn tựa hồ là từ chỗ chỗ sâu nhất trong cung điện.

Hành cung rất lớn, bên trong cũng rộng lớn như vậy. Đại khái bởi vì việc lục soát, vơ vét quá sạch sẽ nên bây giờ nơi đây cực kỳ trống trải. Dưới mặt đất đầy những đường hoa văn, được khắc trên những phiến đá màu xanh, kéo dài đến trăm dặm. Chí có một toà cung điện tuy đã bị tàn phá phía sâu trong trung tâm là miễn cưỡng còn bảo tồn được chút chút.

Bên ngoài đều là tu giả của thế lực nhỏ, còn toà cung điện kia thì được ba đại thế lực vây chính giữa, coi như độc chiếm.

"Hai vị, cung điện này nên phân như thế nào?" Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh hơi hơi ho khan, một tiếng phá vỡ yên lặng. Ba thế lực không ai nhường ai nhưng chung quy dây dưa như vậy cũng không phải biện pháp a.

"Tất cả đều dựa vào bổn sự, cướp được cái gì thì được cái đấy." Hoàng Thiên Kiêu mở miệng đầu tiên, khí phách vô song.

"Thiếp thân lại ko đồng ý. Thiếp thân là con gái yếu ớt, làm sao có thể cùng các vị tranh đoạt." Nữ tử trong nhuyễn kiệu nũng niệu nói, tiếng nhu nhược làm cho người ta nhịn không được mà nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ có điều mọi người ở đây cũng biết nàng là người nào. Tất cả đều phỉ báng từ tận đáy lòng* ko thôi.

*DG: ý là cái ấy-ấy đang phỉ báng nàng ấy đoá^-^

"Ngươi là con gái yếu ớt? Ngươi là con gái yếu ớt thì nam nhân đều nên làm nô lệ đi thôi, cũng có thể nói bọn họ đều đã chết hết rồi." Đương nhiên, mọi người chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng mà thôi, tuyệt ko dám nói ra.

Phàm những người biết danh hào của nữ nhân này đều câm như hến. Mỹ Nhân Hạt*, danh hào này cũng ko phải chỉ là nói chơi mà thôi. Không biết bao nhiêu tu giả đã thua trong tay nữ nhân này rồi? Nếu tin lời của nàng thì đảm bảo ngay cả bột phấn của xương cốt cũng ko còn.

"Hay là chúng ta cứ mở nơi này ra trước đi. Dù sao thì cũng là một vị lão tổ Hành cung, mặc dù đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, chúng ta cũng ko thể khinh thường được." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh nói ra một câu rất đúng trọng tâm.

Ba phương thế lực cũng biết đạo lý này nhưng ai cũng chưa nói ra. Hoàng Thiên Kiêu thì quá mức kiêu ngạo, ko thèm mở miệng. Mà nữ nhân trong nhuyễn kiệu thì lại quá giảo hoạt, không muốn mất đi chủ động.

Cung điện cổ xưa đã lung lay sắp đổ rồi, khí tức tang thương mà mục nát bắt đầu tràn ngập ra khắp nơi.

Tôn tổ cũng không thể bất diệt, huống chi chỉ là Hành cung của bọn họ!

Cơ Trường Không vẫn tiến đến gần từng bước một như trước. Tinh thần của hắn đã hoàn toàn bị dao động rồi. Hiện tại, hắn đã mất đi ý chí, chỉ có một giọng nói không ngừng thúc giục hắn tiến lên, không ngừng tiến lên.

Trên thực tế thì tinh thần của hắn rất thanh minh. Hắn hiểu được bản thân mình đang làm cái gì nhưng hắn lại có cảm giác kỳ dị, ko ngừng thúc giục hắn tiến lên.

Ô...ô...n...g!

Ngay khi hắn đặt chân trong phạm vi nghìn mét xung quanh cung điện thì một đạo hào quang phóng lên trời. Cung điện vốn đang lung lay sắp đổ thì bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn, tạo thành một làn sóng mù khuếch tán ra xung quanh. Sau đó, một đạo hào quang màu bạc từ trong đống bụi mù ấy phóng lao ra, rồi chui vào bàn tay phải của hắn.

"Lưu lại!"

Nhưng đại biến bất thình lình diễn ra cũng ko làm cho người khác thất thần, ba phương thế lực đồng thời hét lớn, ba thanh pháp khí cường đại nhất tề đánh xuống lực trấn áp. Trăng lưỡi liềm cong cong, vô số nguyệt hoa hóa thành đao, thương, kiếm, kích rơi xuống chính giữa, đều có mênh mông cuồn cuộn, khủng bố vô biên, không khách khí chút nào, bất luận một thanh đao, thương, kiếm, kích nào trong vố số ngàn vạn này cũng đều có thể chém chết Luyện Ngục Không ngay tại chỗ.

Nhưng chuyện làm cho mọi người chấn động đã xảy ra!

Một số ít nguyệt hoa ở đằng kia hoá thành đao, thương, kiếm, kích đang trên đà công kích Cơ Trường Không thì khi đến gần hắn bỗng nhiên bị một lực vô hình truyền ra từ cơ thể Cơ Trường Không cắn nuốt, rồi sau đó một lần nữa chúng lại hoá thành những nguyệt hoa, dung nhập vào trong cơ thể của Cơ Trường Không.

Không gian bỗng yên tĩnh lại, đa số tu giả nhìn chằm chằm vào Cơ Trường Không với vẻ bất khả tư nghị. Trong mắt họ hoặc hiện lên vẻ tham lam, hoặc vẻ kinh ngạc, muôn màu muôn vẻ.

Song, rung động chỉ tạm thời, phản ứng của mọi người đã hoàn toàn thống nhất, chỉ có tham lam.

Oanh!

Toàn bộ ánh trăng đều run rẩy, vô lượng nguyệt hoa như là thủy triều trút xuống, kinh đào phách ngạn, cuồn cuộn nổi lên, xếp lên nhau đến nghìn lớp.

Chỉ là, nguyệt hoa là một loại lực lượng thuộc Tinh Thần Chi Lực, đối với tình trạng hiện tại của Cơ Trường Không mà nói, Tinh Thần Chi Lực hoàn toàn chính là vật đại bổ. Mặc cho Viên Nguyệt là dạng khủng bố gì cũng ko thể làm cho hắn bị thương chút nào, giúp cho nhục thể của hắn càng cường đại hơn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bạo tăng hai nghìn cân cự lực.

Cơ Trường Không biểu hiện quá mức yêu dị, thế nên dù mọi người ở đây có thể nhìn ra được hắn chưa đặt chân đến cảnh giới Khai Mạch nhưng mỗi người đều vô thức, ko để ý đến điểm này.

Nói đùa, nếu cường giả Thiên Môn cảnh giới đối mặt với công kích của Viên Nguyệt thì chắc hẳn đều sẽ chết, ko thể nghi ngờ, dù có rèn thân thể đến đỉnh phong thì cũng ko thể nào có thể chống đỡ được!

Như vậy, nguyên nhân chỉ có thể từ hoà quang ko biết tên kia!

Nghĩ đến đây, mọi người hầu như đều điên cuồng cả lên. Nếu một tu giả ngay cả cánh cửa cũng ko thể bước vào, nếu đạt được vật có uy năng như thế thì bọn họ sẽ...

Chỉ trong nháy mắt, đa số mọi người đều đỏ mắt.

"Tiểu tử, lưu lại bảo vật, ta có thể thu ngươi." Một vị tán tu trong số những cường giả nhịn không được lòng tham nên đã mở miệng đầu tiên.

"Muốn chết." Viên Nguyệt phân ra một đạo quang mang, chém ra. Và vị tán tu kia ko kịp hối hạn đã từ một đoạn thành hai đoạn. Mà tán tu bốn phía chứng kiến một màn như vậy đều nhao nhao cả lên, sắc mặt tất cả đều đại biến, nhanh chóng bay lui về phía sau.

Đây là cuộc chơi của các thế lực lớn, tán tu ko chỗ nương tựa nếu muốn hỏa trung thủ lật* thì kết quả duy nhất đó là nát tay của mình, tự bản thân chặt đứt móng vuốt của mình.

*Hỏa trung thủ lật: Lấy hạt dẻ trong lò lửa.

Ba đại thế lực, mỗi thế lực chiếm một phương trên bầu trời cho riêng mình. Ngoại trừ Hoàng Thiên Kiêu ko đem lực chú ý đặt lên bên ngoài thì hai thế lực còn lại đều gần như đặt tất cả lực chú ý trên người Cơ Trường Không. Không thể trách họ, hào quang lóe lên rồi biến mất kia thật sự là quá mức thần dị, làm cho bọn họ muốn ngừng cũng ko ngừng được.

Có thể ở trong Hành cung Tôn tổ còn lưu lại một vật phàm gì đó, trải qua vô số năm thì lại càng có giá trị vô lượng. Một phàm nhân như hắn còn được như thế thì bọn họ nếu đạt được sẽ bày ra lực lượng như thế nào đây?

Chỉ tiếc bọn họ không biết Cơ Trường Không có thể chống lại Viên Nguyệt, cũng chỉ là tình huống đặc biệt mà thôi.

Nếu như không phải Tinh Thần Chi Lực, bất kỳ một lực lượng nào cũng có thể đơn giản đem một tiểu tốt Khai Mạch tám, chín trọng thiên như hắn chém chết như chém bùn!

Áp lực càng lúc càng lớn. Tuy rằng chỉ có một vòng Viên Nguyệt xuất thủ thôi nhưng nó cũng càng ngày càng mang lại cảm giác áp lực cho hắn. Chỉ sau một thời gian ngắn thôi, hắn đã có một loại cảm giác thở ko nổi, áp lực như càng ngày càng nặng nề hơn.

Hai vạn một nghìn cân, hai vạn hai ngàn cân, hai vạn ba nghìn cân. . . Thân thể của hắn đang tăng tưởng, Tinh Thần Chi Lực hội tụ trong sáu đại huyệt cũng càng ngày càng nhiều. Khí huyết quanh thân hắn nhộn nhạo, tinh khí cuồn cuộn kéo đến như thủy triều.

Được sự giúp đỡ của những tinh khí này, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng rằng, trong cơ thể mình đang có một cánh cổng thật lớn, vì ko có phương pháp mơt nên chỉ có thể mặc cho tinh khí mãnh liệt tụ tập dưới cửa.

Có thể nói, giờ khắc này Cơ Trường Không đã nhận được chỗ tốt, giúp hắn đỡ mất thời gian tu luyện mấy tháng. Chỉ là cảnh giới chênh lệch quá lớn, dù là Tinh Thần Chi Lực cũng ko cách nào tổn thương tới hắn nhưng dù vậy, chỉ nhờ vào một ít khí cơ thì cũng làm cho hắn khó hòng duy trì được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.