Chỉ trong thoáng chốc, thành đã bị phá!
Một sự nghịch chuyển động trời. Chẳng ai ngờ rằng sẽ có chuyện như vậy. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Thế nên Thuỷ Tâm Ngân còn chưa nghĩ đến việc chống lại.
Ầm, ầm, ầm...
Tiếng nổ vẫn còn vang lên ở đâu đó nhưng Thuỷ Tâm Ngân đã không còn quan tâm tới nó nữa. Có người phá hư pháp trân phòng vệ, người đó đã đánh vào nơi trọng yếu của trận pháp. Mỗi một tiếng nổ đều đại biểu cho một nơi trọng yếu sụp đổ. Pháp trận bảo vệ biến mất như chưa từng tồn tại.
“Đáng chết, thật là đáng chết.” Thủy Tâm Ngân trở tay không kịp.
Lão luôn tin rằng pháp trận này sẽ là chỗ dựa tốt, lão luôn tin vậy. Chỉ cần có đủ linh thạch, Quang Minh Đạo Tặc tuyệt đối sẽ không công phá được nó.
Đúng vậy, lão nghĩ không sai nhưng lão đã quyên một sự thật. Những thành luỹ kiên cố nhất thường bị công phá từ phía trong.
“Các huynh đệ, giết cho ta.” Thấy pháp trận đã bị vỡ, các thủ lĩnh lập tức vui mừng gào lên.
“Giết cho ta.” Thủy Tâm Ngân đợi ba lão tổ của ba đại gia tộc nhưng chưa thấy họ phản ứng gì nên chỉ còn cách cắn răng hét lớn. Đã đến tình cảnh này thì không còn cách nào khách, chỉ có thể dốc sức liều mạng. Họ chỉ cầu mong viện quân sẽ mau đến.
Cũng may tường thành Đông Thủy thành rất cao, hơn nữa trên đó còn khắc không ít pháp trận, binh lính ở trên thành cũng còn tương đối nên tốt xấu gì vẫn còn chống được. Bọn họ chỉ cần ngăn chặn mấy tu giả Đạp Hư là được.
Đương nhiên, thời gian duy trì tình thế này cũng không có nhiều. Dù sao thì thực lực hai bên quá khác biệt.
Cùng lúc đó, trên không trung Thủy gia, một thân ảnh lặng lẽ đáp xuống.
“Rất tốt, chỉ một Thuỷ gia cỏn con, huỷ diệt cho ta.” Thân ảnh trong không trung gào lớn, một tia hàn quang lập tức đánh xuống.
Số người ở lại Thuỷ gia bây giờ không nhiều, chỉ còn một ít người hầu và nữ quyến. Cường giả của gia tộc đều đã ra thành hét rồi, nên không ai có thể ngăn chặn được một kích này.
“Cứu mạng, đừng mà...”
“Có ai không? Mau tới đi, cứu phu nhân. Phu nhân chạy mau đi...”
“Đi tìm lão gia, báo cho người biết. Đi mau! Ai cũng được, đi mau. Thuỷ gia ta...”
...
Thuỷ gia loạn thành một bầy, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp nơi.
“Đạp Hư tầng bốn, cũng được.” Thời điểm thân ảnh kia đáp xuống trạch viện Thuỷ gia, Cơ Trường Không cũng lập tức mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ hiếu kì.
Người này đương nhiên là thủ lĩnh không thấy tăm hơi đâu của Quang Minh Đạo rồi. Không ngờ gã lại có cái lá gan lớn, dám một mình lẻn vào thành. Cơ Trường Không rất ngạc nhiên. Thừa dịp đối phương buông lỏng thì phá hư trận pháp rồi sau đó lại xung phong đến trước Thuỷ gia chiếm tiên cơ.
Một tính toán tuy đơn giản nhưng lại lợi dụng được điểm mù của ba đại gia tộc. Mỗi bước tiến hành đều rất tốt, gan dạ sáng suốt, không phải ai cũng sánh được.
Chỉ tiếc, vận khí của gã không tốt nên đụng phải Cơ Trường Không.
Phốc!
Ngay lúc hào quang sắp đánh trúng thì một cái nắm tay to lớn bỗng nhiên xuất hiện đánh nát hào quang. Nắm tay chỉ sờ nhẹ một cái thì đã nghiền nát sạch đạo hào quang kia, còn nắm đấm chỉ rung nhẹ lên.
“A, không ngờ còn có cường giả ở đây.” Đại thủ lĩnh hơi kinh ngạc.
Nhìn thủ đoạn vừa rồi, người ra tay rõ ràng không kém gã. Thuỷ gia còn có cao thủ như vậy sao? Nói cách khác, Thuỷ gia còn có nội tình nào đó mà gã chưa biết? Đại thủ lĩnh nhíu mày.
Nhưng chỉ như vậy thì cũng không làm gã buông tay chịu thua được!
Gã dùng hai tay kết ấn, một cái ấn màu trắng sữa bắt đầu hội tụ, lớn đến ba trượng.
Vầng sáng trắng lập loè, một loại khí tức thánh khiết lan ra. Đó là màu quang minh, rất thuần khiết. Thậm chí nó còn dẫn dắt mọi người hướng một lòng hướng đến Quang Minh.
Ầm!
Dấu ấn Quang Minh đánh xuống, mấy trục toà trạch viện lập tức nổ tung. Thật kinh khủng! Dấu ấn còn chưa đánh trúng trạch viện đấy.
Đông!
Lại một nắm đấm lao ra từ trong cung điện. Một nắm tay chưa từng có từ trước đến nay, mạnh mẽ như có thể phá trời xanh.
Đông đông đông!
Chỉ trong nháy mắt, nắm đấm kia đã đánh ra trăm lần.
Rặc rặc, rặc rặc. . .
Ánh mắt Đại thủ lĩnh ngưng trọng ánh mắt, ấn đã nát!
Cường giả phương nào? Cứ đơn giản vậy thôi đã phá được ấn của gã. Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo biết mình không làm gì được người ta nên dứt khoát quay đầu.
“Các hạ chính là Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo à? Đã đến rồi thì cũng không cần đi nữa.” Cơ Trường Không đi từ trong sân ra, thản nhiên nói.
“Ngươi là ai? Khẩu khí thật lớn. Ta nhớ Thủy gia không có ngươi thì phải?” Thấy một người trẻ tuổi như vậy đi ra, Đại thủ lĩnh ngừng lại, kinh ngạc hỏi. Vừa rồi gã đã dùng thần thức quét qua một lần nhưng không phát hiện có người nào như vậy.
“Đúng rồi, ta biết ngươi là ai. Ngươi chính là ngươi được Thủy gia nghênh đón ngày hôm qua. Cứ tưởng chỉ là một người bỏ đi nhưng không ngờ lại là một thiên tài.” “ Đại thủ lĩnh vô cùng kinh ngạc.
“Nói bậy bạ làm gì nữa. Ta rất muốn biết lựa chọn của ngươi bây giờ, đánh hay chạy?” Cơ Trường Không cười cười.
“Không, ta chọn cái thứ ba, hợp tác.” “ Đại thủ lĩnh khẽ lắc đầu nói.
“A, hợp tác? Với ai? Ta và ngươi?” Cơ Trường Không cảm thấy bất ngờ với đán án của gã.
Chỉ cần nhìn thủ đoạn của gã thôi cũng đủ biết vì sao thủ hạ của gã lại trung thành dữ vậy. Cái gọi là 'lật tay tạo mây, lật tay tạo mưa' cũng chỉ có thể thế này. Thủ đoạn này nếu không có Cơ Trường Không thình lình đứng ra phá bỉnh chắc thì hoàn mỹ rồi.
Ba đại gia tộc không phải là đối thủ!
“Đương nhiên là hợp tác với ngươi. Hai người chúng ta cùng hợp tác. Thu hoạch sau này dựa vào bản lĩnh của mình.” Đại thủ lĩnh cam đoan.
“Ta cũng cảm thấy hứng thú đó. Nhưng tại sao phải đồng ý với ngươi.” Cơ Trường Không lắc đầu.
“Đơn giản thôi. Bởi vì ta là người đã công phá được thành trì, nếu ngươi không đáp ứng thì đôi bên đều phải bị 'ngọc vỡ hoa tàn'. Có lẽ ta không làm gì được ngươi nhưng nếu ngươi muốn có được Dược Vương thì cũng đừng hòng. Ta thấy nếu mọi chuyện như vậy thật không hay cho lắm. Vậy chỉ còn cách chúng ta cùng hợp tác, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.” “ Đại thủ lĩnh tự tin nói.
“A, ta đúng là rất hiếu kì. Tuổi thọ của ngươi còn nhiều, vì sao lại phải tích cực như vậy? Ngươi chắc cũng biết, một khi ngươi có được Dược Vương thì tin tức này ắt hẳn sẽ lọt ra ngoài, chỉ sợ lúc đó là tử kì của ngươi. Chắc ngươi không nghĩ rằng ngươi là kẻ vô địch ở Tinh Thần Tử Địa này đó chứ?” Cơ Trường Không nghiền ngẫm mới nói.
Cơ Trường Không nói không sai. Có lẽ tuổi thọ của vị Đại thủ lĩnh cũng không hơn bốn chục tuổi, cách đại nạn còn xa. Vậy nên không cần phải lo lắng như vậy. Với tu vi hiện nay của gã thì dù có được Dược Vương cũng không sử dụng được. Đâu cần phải như thế?
Đương nhiên đây chỉ là câu hỏi mang chút thăm dò. Thật chất thì hắn muốn biết vị Đại thủ lĩnh này có quan hệ gì với Chiến Hồn điện hay không?
“Không cần phải thăm dò. Ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết cũng được. Ta và Chiến Hồn điện đúng là có qua lại với nhau. Bọn họ luôn nâng đỡ ta nhưng ta cũng không muốn mình trở thành con rối của họ.” Đại thủ lĩnh nói thẳng, không vòng vo.
“Ngươi đúng là thẳng thắng.” Cơ Trường Không cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ngươi này biết rõ ý tứ thăm dò của hắn thì hắn cũng không kinh ngạc. Nhưng gã lại nói thẳng như vậy đúng là kì quái, không hợp với lẽ thường.
“Thế nào, ngươi không tin?” Thấy biểu lộ của Cơ Trường Không, Đại thủ lĩnh hỏi ngược lại.
“Không tin được. Ngươi cư xử không hợp lẽ thường. Ta thật sự không nghĩ ra lý do của ngươi.” Cơ Trường Không cũng lười che giấu. Nói chuyện với ngươi thông mình, cứ nói thẳng thì tốt hơn, không cần phải tốn sức dùng ba tấc lưỡi.
“Quên nói với ngươi. Nếu chúng ta hợp tác, ta cũng không hẳn cần có được Dược Vương.” Đại thủ lĩnh ý vị thâm trường nhìn Cơ Trường Không, sau đó xoay người rời đi.
'Ý gì đây? Không cần Dược Vương, vậy y muốn gì?' Nhìn bóng lưng của gã, Cơ Trường Không lâm vào trầm tư, thầm hỏi trong lòng.
Qua cuộc tiếp xúc vừa rồi với vị Đại thủ lĩnh này, hắn cảm giác có chỗ không đúng. Dù là gã hay là cái tổ chức của gã đều làm cho hắn cảm thấy kì quái.
Quang Minh Đạo, cho dù là đạo tặc thật thì cũng không sử dụng một cái tên như vậy. Ngươi là một đạo tặc, giết ngươi như ma quỷ, cướp tài sản ngươi khác. Vậy mà ngươi lại dùng hai chữ 'Quang Minh' này. Đúng là chuyện khôi hài! Mà trong cái bộ dạng của vị Đại thủ lĩnh thì gã cũng không phải người thiểu năng.
Thôi kệ, dù có là gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị phơi bày ra. Cơ Trường Không đau khổ gõ cái đầu đang đau nhức.
Từ khi rơi vào sông Lan Thương đến nay, chuyện kì quái càng ngày càng nhiều.
Lan Thương không những không hại hắn mà còn giúp đỡ hắn, giống như có ý thức vậy. Sau đó hắn lại nghe tin về Dược Vương, một cây thuốc mà suốt mấy nghìn năm qua cũng chưa xuất hiện ở Vô Tận Sơn Mạch nhưng lại xuất hiện ở một gia tộc nho nhỏ này.
Bây giờ còn kì quái hơn. Vốn dĩ là cừu địch nhưng chớp mắt một cái liền trở thành người muốn hợp tác với mình. Bộ dạng thì thần bí, trên người luôn có một tầng sương mù, không thể nhìn thấu.
Một đống chuyện cần phải suy nghĩ làm cho đầu óc hắn quay cuồng, không biết rốt cuộc là gì đây.
...
Một ngày mà có đến ba chuyện làm người khác không biết nói gì.
Lần này Quang Minh Đạo đột kích đúng là chuyện hài. Mang cái bộ dạng hùng hổi tiến tới, thề phải tàn sát hết sạch người trong thành, thậm chí còn có mấy ma đầu vô cùng độc ác, tiếng xấu vang xa, hành tung bất định, nhưng cuối cùng đều hợp tác với Quang Minh Đạo. Ba đại gia tộc thì liên thủ lại, dùng pháp trận có uy lực mạnh mẽ bảo vệ thành, làm yên lòng mọi người.
Rồi sau đó thì thành đột ngột bị phá, Quang Minh Đạo giết vào trong thành. Rất nhiều tu giả gào khóc thảm thiết tưởng rằng ngày tận thế đã đến nhưng bỗng nhiên Quang Minh Đạo và ba đại gia tộc hoà giải.
Không lý do, không lời giải thích, tất cả đều không hiểu được.
Nhiều tu giả vẫn luôn đề cao cảnh giác, bất an vô cùng. Họ sợ lúc nào đó Quang Minh Đạo lại bất thình lình nhảy ra tấn công lần nữa!
Rồi mọi người đều cảm ơn trời đất, vì không hề có chuyện tàn sát diễn ra trong thành. Tất cả mọi người đều an toàn!
Vấn đề thành trì có thể bị diệt vừa mới giải quyết thì một chuyện phiền phức khác lại đến. Thậm chí nếu không giải quyết cho tốt thì hậu quả của nói so với việc tàn sát người dân trong thành còn thê thảm hơn. Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
...
“Không thể, tuyệt đối không thể. Chỉ là một tên tiểu bối thôi, dự vào đâu mà muốn nhiều như vậy?” Trong đại sảnh, một tiếng quát vang lên, nhìn lại thì đó là lão tổ Chu gia.
Nguyên nhân cũng đơn giản thôi. Cơ Trường Không đồng ý sẽ kéo dài tuổi thọ cho bọn họ nhưng lại muốn có Dược Vương, chỉ một mình hắn. Điều này làm cho hai đai gia tộc cực kì tức giận, không chỉ bọn họ, mấy lão quái vật cũng như thế.
Chu gia và Lý gia đều không vui vẻ mấy khi bọn họ bị lừa gạt. Nếu không phải sau đó Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo nói cho bọn họ biết thì bây giờ bọn họ cũng không biết được. Bị lừa làm cho máu dồn hết lên não, giờ lại tự dưng xuất hiện một tên tiểu tử không biết ở đâu nhảy ra, lại còn không biết trời cao đất rộng. Bọn họ sao có thể chịu đựng được.
“Lão phu cũng có ý như vậy. Bảo vật chọn người có đức. Một tên tiểu tử thì dựa vào đâu mà muốn chiếm một mình.” Huyết Thủ Nhân Đồ là người thứ hai mở miệng nói. Tiếng nói âm trầm, ánh mắt thì ẩn chứa sát khí làm cho người ta phải sợ hãi.
“Khà khà, huynh đệ chúng ta cũng không đồng ý.” Bốn lão quái vật Trảm Tẫn Sát Tuyệt cũng nói, mà tiếng nói của họ đúng là nghe mà khó chịu.
“Những người khác thì thế nào?” Cơ Trường Không cười rất chân thành.
“Gì?” Lão tổ Chu gia đang gõ ngón tay đã vui mừng vì diệu kế của mình, nghe vậy thì giật mình hỏi.
“Ta nói, những người khác thì thế nào? Nói hết ra đi.” Cơ Trường Không lại cười.
“Tiểu tử, ngươi ngốc đấy à? Chỉ mỗi bọn ta thôi cũng đủ xé ngươi ra thành từng mảnh nhỏ rồi.” Lão tổ Lý gia cười to. Lão thấy Cơ Trường Không đúng là không biết trời cao đất rộng.
“Xem ra không có nữa. Vậy cứ thế đi.” Cơ Trường Không vẫn giữ bộ dáng tươi cười.
“Đúng là không có. Lão phu muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì mà lớn mật như vậy.” Lão tổ Chu gia hơi tức giận một chút.
“Thì thực lực, cũng không lớn lắm, nhưng ngươi có thể thử xem.” Cơ Trường Không tươi cười nhìn bốn phía, sau đó nói ra một câu đánh choáng hết tất cả mọi người.
“Các ngươi, cùng lên đi!”