Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 111: Chương 111: Một giấc mộng sinh thế giới




Người tuyết như một ngọn núi từ trên trời rơi xuống, tám cánh vung vẩy. Những nơi nó đi qua thì núi đóng băng mặt đất nứt vỡ. Lực lượng kinh khủng do nó tạo ra giống như muốn phá cả cái giới diện băng tuyết này vậy!

Ầm!

Cơ Trường Không đánh ra một quyền, một cái cánh ầm ầm nứt vỡ. Nhưng cái cánh này lại dùng một tốc độ chóng mặt mà khôi phục như cũ. Cái tên người tuyết này giống như được trường sinh bất tử vậy.

Cơ Trường Không đánh khắp nơi trên người nó nhưng không hề tìm ra được một nhược điểm nào. Thân thể nó có bị đánh nát thì cũng tự phục hồi lại như cũ, giống như nó có cái thân thể bất tử.

Đối mặt với cái thứ này, Cơ Trường Không cảm thấy bất lực.

Thực tế thì người tuyết này cũng không có chiến lực mạnh lắm. Thân thể lại mong manh dễ vỡ nên rất dễ bị đánh đổ. Thân hình nó quá khổng lồ nên cũng không được nhanh nhẹn, lại không thông minh nên chỉ cần một tu giả có tu vi khoảng tầng hai Đạp Hư thôi cũng đủ hạ nó.

Nhưng nó lại có cái thân thể bất tử nên mới khó đối phó. Cơ Trường Không thật không có cách nào để phá vỡ cục diện này.

Ầm ầm, ầm ầm. . .

Người tuyết khổng lồ đại chiến với Cơ Trường Không. Những nơi bọn họ đánh qua thì băng tuyết bay tùm lum, toàn bộ thế giới giống như đã rơi vào ngày tận thế rứa.

Không gian yên lặng hoàn toàn bị phá vỡ, lực lượng kinh khủng tàn phá khắp nơi. Hắn và người tuyết giống như hai con cự thú thời man hoang. Rất kinh khủng!

Phốc!

Người tuyết lại bị nghiền nát một lần nữa nhưng Cơ Trường Không lại quay đầu bỏ chạy không chút do dự.

Cứ đánh như vậy thì không biết đời nào mới xong. Chạy đi vẫn tốt hơn, đỡ phải uổng phí sức lực.

Thế giới băng tuyết mênh mông bát ngát, Cơ Trường Không lướt đi như gió. Tuy không thể bay trên trời nhưng với thân thể cường đại của hắn thì việc nhảy một phát vài trăm mét cũng được, cũng không kém bay là bao nhiêu. Ở phía sau hắn là một thân ảnh đuổi theo rất chung tình không hề có ý định bỏ cuộc, chính là người tuyết.

Tiếc cho người tuyết chính là nó không thể nhanh nhẹn bằng Cơ Trường Không, vậy nên càng ngày càng bỏ xa hắn.

Thoát khỏi sự truy đuổi của người tuyết, Cơ Trường Không bắt đầu tìm kiếm sơ hở của nơi này.

Tuy vừa rồi có chật vật thật nhưng cũng giúp hắn phát hiện ra được cái không gian này không phải là một thế giới chân thật. Hoặc có thể nói là cái không gian này không tự nhiên sinh ra, bởi vì ở một thế giới thật thì không thể nào tồn tại cái dạng như người tuyết này.

Rõ ràng rất mỏng manh yếu đuối nhưng lại có năng lực hồi phục kinh khủng, cũng là cái tấm thân bất tử. Điều này không giống bình thường!

Dù có là Thánh Nhân thì cũng chưa chắc làm được việc này. Một người tuyết chỉ có tu vi cỡ Đạp Hư thì làm sao lại có thể hơn được?

Tình huống này làm hắn suy nghĩ tới một hướng đáng sợ. Nếu thật như vậy thì quả là không ổn chút nào!

Bây giờ, hắn cần phải kiểm tra xem suy đoán của mình có đúng hay không.

Ầm!

Cơ Trường Không dồn lực vào bàn tay rồi tung ra một quyền cực mạnh đánh vào một chỗ ở giữa ngọn núi, mở ra một cái động lớn. Sau đó hắn bước vào trong đó.

“Hy vọng sẽ không như mình nghĩ. Nếu không thì đúng là phiền phức.” Cơ Trường Không thở dài.

Hiện tại, hắn đã không còn trong mong gì về một ngày tươi sáng, cái ngày lấy được cây Dược Vương. Chỉ cần bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này là quá tốt rồi. Những chuyện khác đều không quan trọng.

Ô...ô...n...g!

Sơn động nhỏ bắt đầu rung chuyển, một tia lực lượng rất quỷ dị bắt đầu tràn ra, rồi từ từ bao trùm cả sơn động. Đó là lực lượng của thần hồn!

Thiên địa bỗng chốc thay đổi. Vốn dĩ là một thế giới băng tuyết lại biến thành vô số sợi tơ bạc màu trắng. Nhiều vô số kể, quấn quanh bốn phía, có nơi chúng hợp lại thành đỉnh núi cao, có nơi tạo thành sơn cốc, muôn hình muôn vẻ.

Thỉnh thoảng có một sợi tơ trong vô số sợi tơ chấn động, giống như nhuyễn trùng, cựa quậy nhúc nhích.

Ở một nơi xa hơn, một sợi tơ màu bạc bống biến thành màu đỏ, một ngọn lửa cháy mạnh rực rỡ, vô biên vô hạn. Ngọn lửa ấy thiêu đốt cả một vùng, tựa hộ muốn đốt hết tất cả mọi thứ.

Sợi tơ càng ngày càng nhiều, đủ các loại màu, từ lam, lục, đen cho đến trắng. Tổng cộng là mười màu khác nhau, không ngừng biến đổi. Mỗi sợi tơ tượng trưng cho một thế giới tương tự như thế giới băng tuyết này. Từng cái đều ẩn chứa lực lượng rất kinh khủng.

Phốc!

Cơ Trường Không đang ngồi xếp bằng bỗng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

“Đúng là một giấc mộng sinh thế giới. Dã tâm Quang Minh Đạo Tặc, Thủy gia thật không nhỏ. Hoặc nói dã tâm Chiến Hồn điện cũng không phải nhỏ.” Cơ Trường Không cười lạnh.

Truyền thuyết kể rằng, một giấc chiêm bao Thánh Nhân hay Tôn Tổ có thể tạo ra một thế giới. Chính là thế giới thật sự, sinh linh có thể tồn tại sinh sống trong đó, có thể tu hành, có thể sinh sôi nảy nở, thậm chí nếu tu giả mạnh mẽ thì cũng có thể thoát khỏi thế giới mộng ảo này. Như vậy, những sinh linh được sinh ra trong thế giới mộng ảo đó sẽ trở thành một sinh linh ở thế giới thật nếu thoát khỏi nơi này.

Thật giống như thần thoại. Từ đôi bàn tay trắng sáng tạo nên một thế giới có sinh mệnh. Chuyện này không phải chỉ là truyền thuyết, mà thật sự có thật. Có lẽ nhìn sẽ nghĩ rằng không có khả năng nhưng vẫn có dấu vết chứng thực chuyện này. Cái thế giới được sinh ra đó chính là do từ bản thân họ tự tạo nên. Đến cảnh giới này, bọn họ rất khủng bố, có thể so với toạ hoá.

Một giấc chiêm bao của Thánh Nhân tạo nên một thế giới, tỉnh giấc mộng thì thế giới ấy hoá thành hư vô.

Nơi Cơ Trường Không đang đứng, nếu hắn đoán không sai, chính là một chỗ như vậy!

Đương nhiên, thế giới này không phải là một giấc mộng của Thánh Nhân hay Tôn Tổ nhưng ít ra cũng là thế giới trong giấc mộng của một vị Vương Giả.

Tu gia sau khi trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy sẽ có cơ hội đặt chân vào ngưỡng cửa Tôn Tổ. Nhưng con đường của một tu giả rẩ khó khắn, càng đi xa thì càng khó khăn hơn. Từ Thiên Nhân muốn lột xác thành một cường giả Tôn Tổ thì mười người gần như không còn có ai thành công, nghĩa là xác suất rất thấp. Mười người thất bại thì gần chín người chết, người may mắn sống sót thì cũng thành phế nhân, sống cũng không bằng chết.

Mọi sự trên thế gian cũng không phải tuyệt đối, ba nghìn đại đạo, vẫn luôn có một đường sống cho mọi người.

Nếu độ kiếp không chết và tu vi không mất thì sẽ trở thành một vị Vương Giả. Vương Giả không bằng Tôn Tổ nhưng mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Nhân. Đó là một cái cảnh giới cực kỳ khó giải thích rõ ràng, một cảnh giới cực hiếm. Ở một số thời điểm trong quá khứ, Vương Giả thậm chí còn thưa thớt hơn Tôn Tổ.

Một giấc chiêm bao của một vị Vương Giả tạo nên một thế giới đúng là không chân thực nhưng cũng không phải vô căn cứ. Cái gọi là hư hư thật thật, hư thật giao nhau, tu vi không đạt tới cảnh giới này thì rất khó mà hiểu cho rõ ràng.

Cũng may là như thế, chỉ là giấc mộng của một Vương Giả. Nếu không khi Cơ Trường Không phân biệt được cái thế giới mộng ảo này là của ai thì cũng không đơn giản chỉ phun một ngụm máu là xong mà có lẽ hắn phải trả giá bằng mạng sống, thần hồn bị xé nát.

Trong thế giới chiêm bao này, rốt cuộc có cảnh giới cao cỡ nào? Hắn thật muốn biết. Bước chân của hắn thong thả, từng bước bước tới.

“Được rồi, vẫn nên biết sự thật thôi. Quang Minh Đạo nhiều việc như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản.” Cơ Trường Không lắc đầu.

Nếu đến bây giờ mà hắn còn không biết tất cả là cạm bẫy thì không biết nói gì luôn. Còn cái cạm bẫy này bắt đầu từ lúc nào thì hắn đúng là không biết. Có lẽ từ khi hắn được cứu, cũng có thể từ khi hắn ra tay, cũng có thể từ khi hắn tiến vào Đông Thủy thành.

Dù có thế nào thì hiện tại hắn đã bị tính kế, thân phận của hắn chắc chắn cũng bị bại lộ rồi. Nếu không thì hắn cũng không gặp phải phiền toái như vậy. Mà bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ gặp chiêu phá chiêu, từng bước đi tới thì tốt hơn.

Xoát!

Hắn bước một bước đi ra khỏi ngọn núi băng. Khi còn tí xíu nữa là đụng vào ngọn núi thì hào quang lập tức loé lên rồi thân ảnh của hắn biến mất ở thế giới này. Mà cái ngọn núi băng sụp đổ ở xa xa cũng nhanh chóng khôi phục lại sau khi hắn rời khỏi. Ngọn núi bằng đã trở lại như cũ, chỉ trong chớp mắt, tất cả đều trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa hề có việc gì xảy ra.

Bước ra khỏi thế giới băng thì một thế giới toàn lửa là lửa xuất hiện trước mặt hắn. Từng ngọn lửa nóng rực phóng lên trời như muốn thiêu đốt cả hư không nhưng Cơ Trường Không lại không nhìn thấy. Hắn bước từng bước tiến sâu vào thế giới lửa này. Ngọn lửa bao trùm lấy thân thể hắn nhưng không làm hắn bị thương cọng lông nào.

...

Cùng lúc đó, trước cung điện, mười thân ảnh đứng lặng im.

“Đây chính là nơi chôn cất của Quang Minh Vương đấy. Đúng là may mắn quá đi. Có được nó, bổn toạ sẽ có cơ hội bước lên cảnh giới chí cao. Thủy gia các ngươi cũng có thể rời khỏi cái địa phương hoang vu này. Quan trọng hơn chính là Cơ Trường Không. Thiên tài cái gì chứ? Trong mắt ta chỉ là một tên ngốc mà thôi... Ha ha ha ha. . .” Người thủ lĩnh cười sảng khoái.

“Đúng vậy. Hắn nghĩ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn nhưng hắn lại không biết, trong mắt chúng ta, hắn chính là cái bảo tàng. Thật sự là chờ mong mà.” Thủy Tâm Ngân đứng ở một bên cũng cười to.

Nếu như Cơ Trường Không ở đây thì chắc sẽ khiếp sợ. Hai người này bây giờ đều là cường giả Đạp Hư tầng chín đỉnh phong!

“Đại ca. Thế giới mộng ảo kia có thật làm cho hắn mất phương hướng hay không? Ta cứ có cảm giác là không như vậy.” Nhị đương gia Quang Minh Đạo có chút thấp thỏm. Bây giờ gã là cường giả Đạp Hư tầng bảy luôn rồi. Hiện tại gã đã không còn cố kị gì nữa nên cứ thế bày ra tu vi thật.

“Nhị đệ không cần lo lắng. Giấc mộng của Vương Giả tuy rằng không chân thật nhưng hắn ngay cả cảnh giới Đạp Hư cũng không đặt chân tới được. Cho dù hắn có một vài bổn sự thì khi hắn thoát khỏi đó coi như không chết cũng bị lột một tầng da.” Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo tự tin nói.

“Tốt, vậy là tốt rồi, chỉ cần có được đồ vật kia thì chúgn ta sẽ có được vận mệnh tốt hơn, đến lúc đó thì... hắc hắc...” Nhị thủ lĩnh chưa nói xong đã cười rộ lên, biểu lộ sự đắc ý của mình.

“Bớt nói nhảm đi. Tranh thủ thời gian động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng. Sau lưng gia hoả đó ẩn giấu mấy nhân vật rất lợi hại. Chỉ dựa vào chúng ta thôi chắc chắn sẽ không đối phó được.” Thủy Tâm Ngân cười nhạt một tiếng nói.

“Đến đi.” Gương mặt của Đại thủ lĩnh hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

Lão quỳ rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm điếu văn kì dị. Mấy người đứng sau lưng lão cũng hành động tương tự, kể cả Thủy gia lão tổ. Tất cả đều thành kính, điên cuồng như nhau.

Ông ông, ông ông. . .

Sau một lúc bọn họ cầu nguyện thì cung điện phía trước bắt đầu biến hoá. Một cung điện tồi tán bỗng chốc tràn ngập khí tức Quang Minh rồi mạnh mẽ bao trùm lấy bốn phương tám hướng. Trên người bọn Thủy Tâm Ngân cũng bắt đầu toả ra vô tận ánh sáng Quang Minh, nhanh chóng bao trùm bọn họ vào trong đó.

Cuối cùng, hai đạo khí tức Quang Minh hợp lại thành một. Chỉ trong một cái chớp mắt sau đó, âm thanh cầu nguyện phóng lên trời, tiếng cầu nguyện như tiếng cúng bái cổ xưa đã bao trùm lấy nơi đây.

Ầm ầm!

Cánh cửa đá của cung điện, to hơn trăm trượng, mở ra và một khe hở xuất hiện.

Nhóm người Quang Minh Đạo Tặc thấy vậy thì vui mừng quá đỗi. Tiếng cầu nguyện phát ra càng vang dội hơn. Cuối cùng, toàn bộ nơi này đều tràn gập trong tiếng cầu nguyện râm ran.

Thật lâu sau đó, cánh cửa đá đã mở ra hoàn toàn. Một cỗ khí tức tĩnh mịch mênh mông mà mục nát đập vào mặt mọi người.

“Tốt rồi, đi thôi. Truyền thừa Quang Minh Vương là của ta. Tinh đồ cũng là của ta. Ha ha ha ha...” Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo Tặc vừa lau mồ hôi vừa cười sảng khoái. Lão đi đầu, những người còn lại thấy thế cũng đi theo, mặt mũi ai cũng cực kỳ hưng phấn.

Tiếc cho bọn họ, ôm một cái mộng thật to bước vào cánh cửa. Khi họ vừa biến mất thì vùng không gian trước cung điện vặn vẹo rồi sau đó một thân ảnh bước ra. Chính là cái người mang tên Cơ Trường Không, cái người mà họ muốn lột một tầng da. Hắn chẳng bị mất cọng lông nào, cứ thế đi ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.