Bọn họ đã điên loạn rồi!
Dù bọn họ có tính toán, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới việc ở thời đại này mà thả ra một đầu ma quỷ thì sẽ thế nào?
Thánh Nhân không xuất hiện, Tôn Tổ thì khó gặp, Thiên Nhân thì ở đâu đó không ai biết, Cự Đầu vẫn còn nghe đến danh tiếng nhưng chỉ có Cự Đầu không thôi thì liệu có ngăn cản được cái ma quỷ không biết tên kia không? Cái tên đó có thể quét cả thiên hạ không có đối thủ đấy! Mà cái Tinh Thần Tử Địa này lại 'đứng mũi chịu sào' thì chỉ sợ sinh linh sẽ lầm than, ngọn cỏ cũng không còn.
'Vì huy hoàng Quang Minh lại tái hiện, mời người hy sinh!” Đại thủ lĩnh cười to.
“Thật vui mừng. Ngươi có biết ngươi may mắn cỡ nào không? Mọi người muốn hy sinh cho nhất mạch Quang Minh, cầu còn không được đó.” Nhị thủ lĩnh cười hắc hắc.
“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì việc làm sắp tới của mình.” Tam thủ lĩnh nói rất ngắn gọn, vẻ mặt lại rất cuồng nhiệt.
Thủy Tâm Ngân, Đại thủ lĩnh, Nhị thủ lĩnh... ngoại trừ lão tổ Lý gia vẫn còn đang sợ hãi ở bên kia thì những người còn lại đều vui mừng hớn hở. Ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt không phải thương cảm mà là thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn, cũng gần giống như vẻ mặt của một tính đồ đang hành hương.
“Tại sao ta phải cảm động vì cái vinh hạnh này? Bởi vì được chết sao?” Cơ Trường Không dở khóc dở cười.
Đây là cái lý luận thối mốc gì vậy trời? Tại sao bản thân chết cho lợi ích của người khác mà lại cảm thấy vinh hạnh? Những người này đã nhập ma rồi.
“Dựa vào cái gì à? Chẳng lẽ ngươi được làm nền đá lót đường cho một thế lực bất diệt hưng thịnh trở lại mà không cảm thấy vinh hạnh sao?” Đại thủ lĩnh đứng một bên giật mình nói với hắn. Nhìn dáng vẻ của lão thì quả thật là giật mình thiệt chứ không phải làm ra vẻ.
“Như vậy thì... bổn tọa quyết định, sau khi nhất mạch Quang Minh chúng ta ngoa du bốn bẻ, tung hoành khắp giang hồ thì sẽ để lại tên ngươi, như vậy đã được chưa?” Thủy Tâm Ngân nặn ra vẻ mặt đau khổ như bị báo bón mười mấy ngày, giống như khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định này vật, gã hồn nhiên không biết những lời của gã vớ vẩn dường nào.
“Tất nhiên là không hài lòng.” Cơ Trường Không hơi tức giận.
“Cái gì? Người trẻ tuổi thì không nên quá tham lam. Ngươi được lưu danh là quá tốt rồi.” Sắc mặt Thủy Tâm Ngân bắt đầu nặng nề.
Cơ Trường Không cảm giác thế giới của mình và bọn họ không phải là một. Bất kể một tên điên nào cũng sẽ không chịu thương lượng, ít nhât Thuỷ Kiều Kiều thấy đám người này là như vậy, rõ ràng không thèm nói lý.
Chấp nhận sử dụng một cái lợi ích hư vô để làm cho mình đồng ý chịu chết, thật không biết trong đầu bọn họ chứa cái gì? Nhìn vẻ mặt đám người bọn họ thì đúng là hết nói nổi, ừm, họ đang bày ra cái vẻ mặt 'đó là chuyện đương nhiên', Cơ Trường Không thiệt hết nói nổi.
Từ những hành động của bọn họ thì đúng là bọn họ chẳng khác gì mấy người như Lâm Phá Thiên, Lâm Tôn Thiên. Ai ai cũng tự nhận mình là cao quý, trong mắt họ chỉ có bọn họ là ở nơi cao còn những người khác thì đều thấp bé, những sinh linh khác đều là con kiến mà thôi. Đúng là đê tiện, đáng khinh hết chỗ nói.
Dù cái này cũng không đến nổi cực đoan lắm nhưng cái chuyện lấy suy nghĩ tư tưởng của mình để áp đặt cho người khác thì đúng là chấp niệm điên khùng, có tạo ra cái việc gì đó không thể nói cũng không kỳ lạ.
Nói đơn giản một chút, bây giờ đám người Thuỷ Tâm Ngân giống như tín đồ điên cuồng, bọn họ vì phục hưng nhất mạch Quang Minh mà đã không còn kiêng kỵ gì nữa, thậm chí nếu có giết cha mẹ bọn họ vì cái mục đích này cũng không sao.
Trao đổi với những người như vậy. Cơ Trường Không cảm thấy không còn gì để nói!
Ô...ô...n...g!
Khí tức toàn thân Cơ Trường Không lại xuất hiện, đó là dấu hiệu nói lên rằng hắn sẽ ra tay. Một lực lượng kinh khủng như thủy triều lại xuất hiện.
“Hắc, đúng là ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Như vậy thì cũng đừng trách bổn tọa không nương tay. Vốn định để ngươi cam tâm tình nguyện nhưng ngươi đã không muốn phối hợp thì thôi, coi như ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội được lưu vào sử sách, bổn tọa sẽ kiêng kỵ nữa.” Thuỷ Tâm Ngân cười quái dị.
Gã bước ra, thức thứ nhất của Man vương quyền đè xuống, phối hợp với pháp lực của bản thân lại càng thêm kinh khủng.
Ầm!
Cơ Trường Không bay ngược ra sau, nửa người mất cảm giác.
Tu giả tầng chín Đạp Hư, uy năng phát ra thật kinh người. Tuyệt đối không phải một tua giả tầng bảy Đạp Hư có thể chống lại được.
Con đường của tu giả càng về sau càng khó đi, chênh lệch một cảnh giới nhỏ thôi cũng tạo ra sự khác biệt lớn. Đừng nhìn Cơ Trường Không liều mạng thì có thể chém giết được tu giả Đạp Hư tầng sáu, nhưng khi hắn phải đối mặt với tu giả tầng chính Đạp Hư thì sẽ không chống lại được.
“Tiểu tử, buông tay chịu trói đi, bổn tọa cũng sẽ không đụng đến bảo vật trên người ngươi, chỉ cần ngươi chịu trấn áp phong ấn nửa khắc là được.” Thuỷ Tâm Ngân từng bước ép sát.
Thực tế thì Cơ Trường Không tuyệt đối có giá trị hơn một hơn một kiện Vương Binh, vì Vương Binh tuy mạnh nhưng cũng không thể hơn được một Thiên Nhân, chỉ đạt đến nửa bước cảnh giới Lão Tổ mà thôi, còn Cơ Trường Không thì có Tinh đồ trên người, tuyệt đối là bảo vật đáng để lưu tâm.
Đại thủ lĩnh chỉ biết hắn có Tinh đồ nhưng lại không biết sự trân quý của Tinh đồ, nếu không gã đã không chỉ đưa ra yêu cầu như vậy, mà đã tiếp đoạt luôn rồi.
Lực lượng Quang Minh bài xích hết thảy, từ một mặt nào đó có thể nói nó không khác gì tinh lực. Đối với những dị vật ác linh càng có hiệu quả khó nói nên lời, cũng chính vì vậy mà khi Cơ Trường Không xuyên qua cái không gian nồng đậm Quang Minh kia mới có cảm giác Tinh đồ bị cướp đoạt.
Nếu ở bên ngoài, hoặc là đối với một cá nhân nào đó, chắc chắn không thể làm được. Nhưng nhất mạch Quang Minh là hậu nhân của Quang Minh Vương nên tất nhiên cái bí pháp cũng sẽ nhận được, bọn họ có thể sử dụng được lực lượng Quang Minh. Khi đóm nếu bọn họ muốn cướp thì chỉ sợ Cơ Trường Không sẽ không tài nào giữ nổi.
Đáng tiếc cho bọn họ, tầm nhìn quá hạn hẹp, bọn họ nghĩ rằng Tinh đồ trên người Cơ Trường Không không quý giá. Đúng là ngu xuẩn!
Dù thế nào đi nữa thì Cơ Trường Không vẫn rơi vào hoàn cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không được.
Chiến lực mạnh mẽ của Thuỷ Tâm Ngân giúp gã chiếm ưu thế tuyệt đối, coi như hắn có thiên phú cũng đành bó tay chịu trói. Chỉ còn cách rút đi nhưng sau lưng là sương mù cuồn cuộn, trong đó chứa bao nhiêu nguy hiểm bao nhiêu thứ quỷ dị hắn còn chưa biết, đi vào đó cũng chẳng khác nào tìm chết.
“Tinh thần vẫn lạc!”
Cơ Trường Không xuất ra Chân hỏa, nhắm mắt tậm trung tinh thàn, thúc dục ý cảnh đánh ra một quyền.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả tinh thần nồng đậm gấp mấy lần so với lúc trước trong các khiếu huyệt của hắn đã bị rút sạch hoàn toàn, không chỉ như thế, vô số tinh quan ở bốn phía đều dung nhập vào một quyền này.
Được sư trợ giúp của hoàn cảnh, địa lợi, thêm vào đó là thân thức đã tăng tiến, ý cảnh của Tinh thần vẫn lạc càng mạnh hơn gấp ba lần so với khi trước. Một quyền này của hắn như muốn phá vỡ Hỗn Độn, tái hiện tái đất trời. Một đám hào quang giống như muốn phá hủy hắc ám, chiếu sáng khắp nơi.
Oanh!
Thuỷ Tâm Ngân biến sắc, một thức này đúng là mạnh kinh khủng, làm gã cảm thấy bị uy hiếp nhè nhẹ.
Nếu nói lúc tước Cơ Trường Không đánh ra một thức này chỉ xuất ra một sức mạnh thân thể thuần túy hội tụ với tinh lực, thì bây giờ nó có thêm sự trợ giúp của thần thức và ý cảnh hội tụ, vì thế càng làm đó mạnh kinh khủng hơn trước rất nhiều.
“Ồ, có ý tứ, bổn tọa ngày càng hài lòng, một thiên tài như vậy dùng làm vật hiến tế, nghĩ lại càng thấy tuyệt vời.” Đại thủ lĩnh liếm liếm môi.
Bành, bành, bành...
Cơ Trường Không lùi lại liên tiếp, dù Thuỷ Tâm Ngân không dốc toàn lực nhưng hắn cũng không đỡ nổi gã. Chỉ trong một thời gian ngắn mà lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương nặng, miễng mũi rướm máu. Nếu không phải có một thân thể mạnh mẽ thì chỉ sợ hắn đã chết rồi.
“Bóp chết một thiên tài như ngươi, đúng là làm cho người ta say mê.” Thuỷ Tâm Ngân nheo mắt hưởng thụ.
Gã lại đánh ra một quyền nữa, Cơ Trường Không thì đã mất đi năng lực chống trả. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi trúng một này, quyền quyết định sống chết của hắn sẽ nằm trong tay đám người Thuỷ Tâm Ngân. Nhưng thế giới này đôi khi sẽ xuất hiện những điều bất ngờ, ngay khi gã sắp đắt thủ thì biến cố phát sinh.