Tỉnh Vị Trì

Chương 22: Chương 22: Đại Hôn Của Trường Nhạc




CHƯƠNG 22. ĐẠI HÔN CỦA TRƯỜNG NHẠC

Khi tỉnh lại, tâm trí của Lạc Tử Tỉnh chưa tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy một đêm vô mộng vô phiền não, gần đây quả thực hiếm có. Hẳn là hắn đã khôi phục lại như thường, tuy cho đến nay bản thân vẫn chưa hiểu vì sao tâm trạng lại không yên. Thoải mái mở mắt ra, hiện lên trước tầm nhìn là gương mặt đang yên bình ngủ của Thiên Tốn, hơi thở đều và chậm phả vào mặt hắn. Làn hơi có chút ấm áp kia khiến hắn cứng đờ, cả người nóng lên. Hắn vội cuống lên muốn dịch người lùi lại, nhưng mới hơi động đã thấy lưng chạm vào thành giường chạm ngọc, gần đến mức tựa như chỉ cần động một chút người kia cũng sẽ tỉnh, nhưng y lại chưa tỉnh.

Nếu không thể lui thì chỉ có thể đẩy Thiên Tốn ra. Ý định thì có, nhưng cả người không tập trung được chút sức lực nào; hơn nữa, Lạc Tự Tỉnh còn đau khổ phát hiện ra tay chân của mình đã sớm không an phận mà quấn chặt cùng hồ ly.

Hiện giờ thì tiến không được lui cũng không xong, hắn đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh chật vật đến mức này? Say rượu rồi liền lung tung hết cỡ như thế sao?

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể trông mong vào việc đánh thức Thiên Tốn.

“Hồ ly…”

Tiếng nói nhỏ đến khó tin, hóa ra muốn nói thành lời cũng không có sức ư?

Nhưng Thiên Tốn hình như vẫn nghe thấy, mày hơi giật giật, mắt dường như cũng hé mở, đôi mắt màu bạc không một vệt tàn khốc, trái lại tựa như một mảnh trăng, mông lung dịu dàng.

Lạc Tự Tỉnh nhìn mà ngây dại.

Hắn lần đầu tiên ý thức được một cách rất rõ ràng rằng bản thân đang nhìn hồ ly đến ngây dại.

Không chỉ là đôi mắt lúc suy tính sẽ rực lên rạng rỡ này, hắn cũng từng nhìn cái bớt thanh long khi thì lan ra khi thì thu nhỏ kia đến say mê.

Thời khắc này, hắn bỗng nhận ra kẻ mà hắn đã nhìn đến quá quen này thật sự vô cùng xuất chúng. Không chỉ là tướng mạo hoàn mỹ, còn có tính nết giảo hoạt dối trá, vẻ ung dung bình thản, cử chỉ ôn hòa tao nhã, tất cả đều không thể xoi mói gì được. Thiên Tốn khép hờ hai mắt, ánh mắt mờ có vẻ ngái ngủ, hướng về phía hắn nở nụ cười ấm áp, sau đó – lại nhắm nghiền mắt.

Nhưng Lạc Tự Tỉnh chưa kịp mắng thầm Thiên Tốn.

Hắn thực khiếp sợ. Khiếp sợ vì trong một tích tắc đầu mình vừa xuất hiện ý nghĩ “Nam nhân cũng có thể cười đến động lòng người như nữ nhân.”

Hắn nghĩ, hẳn là hắn còn chưa tỉnh ngủ. Hơn nữa vì ham muốn đã lâu không được thỏa mãn nên sinh ra ác mộng.

Nếu không, một người phong lưu phóng khoáng, đêm đêm tìm hoan như hắn sao lại có thể say trước trong lúc đấu rượu với Thiên Tốn, rồi lại chẳng biết vì sao mà cùng ngủ trên cái giường lớn mềm mại đã ước muốn từ lâu này? Nếu không, một người đã biết đến thân thể mềm mại nở nang của nữ tử, lĩnh hội được mị lực khác nhau của mỹ nhân quyến rũ cùng mỹ nhân thanh nhã như hắn, lại có thể đối với một bằng hữu thân thiết – hoặc nói là một nam tử – có ý thưởng thức kiểu này?

Đây tuyệt đối là ác mộng.

Thế là Lạc Ngũ công tử một lần nữa nhắm mắt lại, chờ cho cơn ác mộng như sét đánh giữa trời quang này trôi qua.

Trong những cơn ác mộng mấy tháng nay, không cơn nào đáng sợ được hơn cơn này.

Thật vậy, rất nhanh sau đó hắn lại bắt đầu mơ mơ màng màng. Lơ mơ xoay người lại, hắn thấy Tứ ca nhà mình đang ngậm cười đi tới, thân mặc áo tím, phong thái kiệt xuất, tay áo phất phới.

Chỉ cần có Tứ ca xuất hiện, hắn liền thập phần vừa ý với giấc mơ này.

“Tiểu Ngũ, sao ngươi còn nằm ở đây?”

Lạc Tự Túy nhướn mày, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hơi cười mà kéo hắn dậy: “Còn không mau đứng lên, đến giờ rồi, ngươi thật đúng là chẳng có chút tự giác nào.”

Lạc Tự Tỉnh không biết lời hắn nói có ý gì, còn đang nghi hoặc, đưa tay ra thì đã thấy mình đang mặc áo đỏ thêu hoa văn kỳ lân may mắn. Hắn hơi giật mình, bỗng tỉnh ngộ ra, hóa ra chính là làm tân lang sao? Mà Tứ ca cũng đúng hẹn, tới chủ trì hôn lễ cho hắn.

“Đi thôi.” Lạc Tự Túy cười nói.

Lạc Tự Tỉnh vô cùng kinh hỉ, quay đầu thấy Lạc Tự Ngộ đứng cách đó không xa, liền giơ giơ tay.

Lạc Tự Ngộ cong khóe môi, nói: “Đi mau đi, hỉ kiệu của tân nương đã tới rồi.”

Quang cảnh đột nhiên thay đổi, nến đỏ cháy cao, một cảnh đỏ rực, giữa đám người nhìn không thấy mặt, tân nương của hắn mặc mặc váy cưới đỏ rực rỡ, đội khăn lụa đỏ, hài sen nhẹ nhàng bước về phía hắn.

Lạc Tự Tỉnh chỉ cảm thấy lâng lâng như thành tiên, khó có thể nén được khoái ý trong lòng. Cực lạc trên đời, cuối cùng cũng xong một việc.

Nàng bước càng ngày càng gần, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện. Hắn chăm chú nhìn nàng, đang muốn tìm kiếm xem có đường nét nào quen thuộc, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào.

“Tự Tỉnh.”

Là ai? Tới tham gia hôn lễ của hắn mà lại không biết lễ tiết như vậy, có ý phá sao?

“Tự Tỉnh!”

Giọng nói càng lúc càng lớn.

“Tự Tỉnh.”

Lạc Tự Tỉnh không tình nguyện mà mở mắt ra, căm tức nhìn kẻ quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.

Thiên Tốn cười bất đắc dĩ: “Hôm nay là đại hôn của Trần Phi, ngươi quên sao? Mau dậy tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị tới đó.”

Lạc Tự Tỉnh lúc này mới nhận thấy mái tóc dài của Thiên Tốn vẫn còn ẩm, người chỉ mặc áo trong, lộ ra một khoảng ngực vẫn dính hơi nước, rõ ràng là vừa mới tắm qua.

Hắn lập tức rời mắt, cũng không nghĩ gì nữa, đều là nam tử, có gì phải lảng tránh, huống chi cũng không phải là chưa từng thấy nhau ở trần. “Mấy giờ rồi.”

“Đầu giờ thìn (~7h sáng). Có cần uống ít thuốc giải rượu không?”

Đúng là hình như còn hơi say, thế nào cũng cảm thấy hành động và tâm tư không giống như lúc thường. Lạc Tự Tỉnh gật đầu.

Thiên Tốn liền quay người đi ra, nhẹ nhàng sai dặn vài câu, lại nói: “Cứ chuẩn bị đi, ta đi xem quà mừng một cái.”

Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, đứng dậy cởi áo.

Thiên Tốn nhìn hắn uể oải cởi chiếc áo ngoài đã nhăn nheo đến không nhận ra hình dáng, liền hơi nhướn mày, sửa lại áo mũ của mình. Xong xuôi lại đưa mắt nhìn lại một lần nữa, vừa lúc thấy hắn bước vào bồn tắm, cơ thể dẻo dai rắn rỏi chậm rãi ngâm xuống nước.

Vừa hồi tưởng lại hình ảnh này vừa đối chiếu danh sách với quà mừng, Chiêu Vương điện hạ cười đến rõ vài phần thỏa mãn.

Giang quản sự đứng bên không nhịn được mà nhìn chủ tử vài lần, không hiểu sao rùng mình mấy cái.

Mười viên dạ minh châu lớn như trứng ngỗng, nguyễn ngọc trắng, xanh, đỏ, đen mỗi màu một bộ, một hòm thư họa quý, ba cây cổ cầm âm sắc tuyệt đẹp, hơn mười loại hương liệu quý, một trăm bồn hoa cây cảnh hiếm lạ… Quà mừng của Chiêu Vương Phủ không quá quý giá, nhưng hẳn sẽ cực kỳ hợp ý Trường Nhạc Công chúa điện hạ.

Thiên Tốn kiểm tra danh sách xong liền ngồi xuống một bên, một lúc lâu sau thì thở dài: “Chuẩn bị bao nhiêu năm như thế, cuối cùng nàng cũng xuất giá.”

Giang quản sự kính cẩn trả lời: “Chủ tử luôn không quên sưu tầm những bảo vật này, Công chúa điện hạ chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.”

“Phối hương chơi hoa, cầm kỳ thi họa. Ta không hi vọng nàng vẫn có thể làm những việc đó tại phu gia, tuy rằng đúng là những điều nàng thích.”

Giang quản sự im lặng không đáp lại.

“Nàng thích là được. Giờ muốn có thể tự do tự tại, tùy theo lòng mình như khi còn ở hành cung rất không dễ.” Lạc Tự Tỉnh thong thả đi vào đại sảnh, nói.

Thiên Tốn nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đi quanh các bảo bối một vòng, Lạc Tự Tỉnh liên tục cảm thán. Những thứ thượng phẩm bậc này hắn rất ít được thấy. Cho dù là những thứ Ích Minh Đế ban cho hắn lúc trước thì tuyệt đại đa số cũng không đến được đẳng cấp này.

Hắn chậc chậc một hồi, không khỏi thèm nhỏ dãi, lại đột nhiên nghĩ ra, đến lúc hồ ly làm hoàng đế thì còn thiếu những thứ này sao? Thế là hắn lập tức hào hứng quay đầu sang, dùng truyền âm nhập mật nói: “Hồ ly! Sau này lúc ta thành hôn, ngươi cũng phải lấy vốn gốc trong nhà ra tặng lễ đó!”

Khuôn mặt đang mỉm cười của Thiên Tốn trong nháy mắt liền cứng đờ, đôi mắt đen như mực ẩn hiện tia bạc, yên lặng nhìn hắn chăm chú.

Người này có thể phát hiện được khi tâm tình của hắn thay đổi, nhưng cố tình lại không chú ý đến tình cảm mãnh liệt nhất của hắn. Hay là vờ như không nhìn thấy, làm bộ như kia chỉ là tình bằng hữu? Vì vậy nên mới có gan thuận miệng nói ra những lời như thế?

Một hồi lâu sau, hắn mới trả lời: “Được.” Giọng nói trầm xuống, bão tố âm ỷ.

Lạc Tự Tỉnh lại chỉ tỉ mỉ ngắm nghía viên dạ minh châu cực lớn, hoàn toàn không cảm giác được trong một tiếng đồng ý này có bao nhiêu đau lòng cùng đáng sợ.

–––––––––––––––––––

Thời gian trôi thật quá nhanh, vừa thấy Trần Phi chọn rể trong tiệc thưởng hoa, nháy mắt đã đến lúc nàng xuất giá. Hoa đào đã tàn từ lâu, những việc khác thường cũng đến lúc xuất hiện.

Lạc Tự Tỉnh xoay người xuống ngựa, theo bên người Thiên Tốn đi về phía Tần Miễn đang đứng đón khách trước cổng.

“Chiêu Vương điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện đến, mời vào.”

Tần Miễn chào đón, khom mình hành lễ. Thân hình hắn cao lớn, diện mạo oai nghiêm, nhưng cả người mặc hỉ phục đỏ rực thêu chỉ vàng cũng không gây cảm giác chói mắt như vẫn tưởng.

“Chúc mừng Tần Tướng quân.” Thiên Tốn mỉm cười, ngưng một chút lại nói, “Phi nhi lâu nay vẫn phải chịu cực nhọc, sau này còn phiền Tướng quân săn sóc nàng nhiều.”

“Hạ quan tuyệt đối sẽ không để Công chúa điện hạ phải chịu khổ, xin điện hạ cùng nội điện yên tâm.” Tần Miễn cười trả lời, làm động tác mời dẫn bọn họ đi vào, “Hai vị, mời.”

“Tần tướng quân hẳn còn bận đón khách, chúng ta tự vào là được.”

“Vậy xin thứ cho hạ quan vô lễ.”

Lạc Tự Tỉnh cảm thấy ánh mắt của hắn xẹt liếc qua mình như có như không, ghé mắt nhìn lại, người kia đã cúi đầu xuống. Tần gia quả nhiên vẫn nghĩ đến chuyện lão tướng quân hi sinh tính mạng vì tổ quốc, xem hắn như kẻ có thù giết cha sao? Phán đoán không căn cứ, bọn họ có thể làm được gì?

“Tự Tỉnh, đi thôi.” Thiên Tốn nhìn lại theo ánh mắt của hắn, Tần Miễn nhẹ nhàng gật đầu, nét mặt bình thản, không có thiện ý cũng không có ác ý, giống như tình hình các phe phái hiện nay đều có ranh giới rõ ràng.

Hai người theo người hầu một trước một sau đi vào Tần Phủ, qua ảnh bích, men theo đường mòn trải đá xanh, trên đường treo vô số đèn ***g, giăng đầy lụa đỏ cùng chữ cát tường. Tuy chỗ nào cũng tràn đầy không khí hân hoan, vẻ vội vàng bận rộn chiêu đãi khách của người nhà Tần gia chung quy lại khiến người ngoài cảm thấy bọn họ thực căng thẳng.

Tần gia chỉ có hai con trai, con cả là con thiếp, nhậm chức trong quân doanh nhưng tư chất bình thường, không lập công; con thứ là Tần Miễn, con của chính thất, về mưu lược hay võ công đều vô cùng xuất chúng, vì vậy kế thừa vị trí Tả Tướng quân. Hắn đảm đương vị trí gia chủ chưa bao lâu thì được chọn làm phò mã của Trường Nhạc Công chúa, địa vị dĩ nhiên càng thêm vững chắc. Những phong ba đang trên đà tích tụ vì vị trí gia chủ cũng nhờ hôn sự này mà bị diệt. Việc được Công chúa gả vào có mang lợi cho Tần Miễn, nhưng Tần gia thuộc phái Tích vương nên không thể không sinh ra sự cảnh giác đối với một người lẽ ra thuộc phái Chiêu Vương như Trường Nhạc Công chúa, sẽ có phỏng đoán về mưu đồ trong hôn sự này.

Đi qua vài tòa sân viện, không gian liền mở rộng.

Hoa viên khoáng đạt, cây cối xanh um, hoa cỏ tươi tốt, bướm bay chim nhảy, suối chảy róc rách, hồ nước trong xanh, lá sen trập trùng, thanh nhã tự nhiên, không hề có vẻ chau chuốt.

Thật khó có thể tưởng tượng ra trong phủ tướng quân lại có được một hoa viên sống động tự tại như vậy.

Nhớ lại, ở nhà các huynh đệ luôn tùy ý rời trồng cây hoa, hoa viên trông như không người chăm sóc, vẻ mặt Lạc Tự Tỉnh dịu đi rất nhiều: “Hồ ly, so với khu vườn này, bao nhiêu vườn của các đại quan quý nhân đều trở nên kém cỏi.”

“Kỳ thực ngươi chỉ muốn nói hoa viên trong phủ chúng ta kém xa đi.” Thiên Tốn nhướn mày nói.

Lạc Tự Tỉnh hắc hắc cười, gọi người hầu dẫn đường lại: “Trong phủ các ngươi có người chăm vườn không? Vườn này do ai chăm sóc?”

Người hầu hơi do dự, đột nhiên quỳ xuống, ấp a ấp úng nói: “Điện hạ, nội điện, xin thứ cho tiểu nhân vô lễ, việc này… việc này…”

“Ngay cả chuyện này cũng không thể nói sao?” Lạc Tự Tỉnh thấy hắn sợ đến trán toát mồ hôi lạnh, ngạc nhiên nói. Cũng không phải là bí mật gia tộc gì, không cần phải đề phòng đến mức này chứ.

Thiên Tốn đang muốn để người hầu đứng lên trả lời, từ bụi hoa gần đó bỗng truyền tới tiếng loạt xoạt, chỉ thấy một người toàn thân dính đầy hoa lá nhảy ra: “Là ta chăm sóc.”

Lạc Tự Tỉnh thấy người này mặc áo quý bằng gấm, tướng mạo bình thường, nét mặt lại có vẻ ngay thẳng cùng bình thản hiếm có, không khỏi sinh hảo cảm: “Ngươi đúng là lợi hại, có thể chăm khu vườn này đẹp được đến vậy.”

“Chờ mấy trăm năm, cuối cùng cũng nghe thấy có người khen ta.” Người nọ ha ha cười, rất có vẻ xấu hổ.

“Trì Dương Lạc Tự Tỉnh.”

“Tần Phóng.”

“Tần Phóng? Tên của ngươi cũng rất vừa ý ta!”

“A, ngươi chính là người thứ hai thích tên của ta, thật khó gặp.”

Nói chuyện mấy câu, hai người đã như quen thân, quàng vai bá cổ. Người hầu nhìn xem thì trợn mắt há mồm, Chiêu Vương điện hạ từ lâu đã không thấy lạ với những chuyện quái dị này nữa, giữ thần thái tự nhiên chờ bọn họ cười đùa xong mới lên tiếng: “Tần Đại công tử, đã lâu không gặp.”

“Ra là Tam hoàng tử… Không, Chiêu Vương điện hạ, lần này hẳn là lần đầu gặp lại từ khi ngài đại hôn đến nay.” Tần Phóng cuối cùng cũng để ý tới hắn, cười vẫy vẫy tay, sau đó bỗng cứng đờ ra, chậm rãi quay đầu, đánh giá lại Lạc Tự Tỉnh hiện cũng đang trong tình trạng sững sờ.

“Kinh Hồng… Nội điện?”

“Tần… Đại công tử?”

Hai người thoáng suy nghĩ, cùng cười ha hả, đấm đối phương vài cái, nét mặt đều rất thoải mái.

––––––––––––––––––––

Tần Phóng phủi phủi quần áo, nghiêm mặt hành lễ: “Vậy để hạ quan đưa hai vị tới Vọng Viễn Các.”

“Không phải là cử hành hôn lễ ở sảnh chính sao?” Lạc Tự Tỉnh hỏi.

“Hôn lễ đúng là ở sảnh chính, nhưng lúc làm lễ thì không có chỗ cho nhiều khách như vậy, cho nên để các vị tới Vọng Viễn Các nghỉ tạm trước khi bày tiệc. Một lát nữa lại mời các vị điện hạ cùng nội điện tới sảnh chính dự lễ.

Khách nhiều đến mức ngay cả phòng cũng không đủ chỗ, không hổ là hôn lễ của Trường Nhạc Công chúa. Lạc Tự Tỉnh than thầm một tiếng, theo Tần Phóng xuyên qua rừng cây, liền thấy ở phía trước có một khối đá lớn đen thui lừng lững cao chừng mười trượng (~33m), mặt đá nhẵn nhụi không gờ, trên thân không một ngọn cỏ, bên cạnh chỉ có một đường bậc thang đủ cho một người đi uốn lượn dẫn lên phía trên, nối tới đài ngắm cảnh có một nửa vươn ra ngoài trên đỉnh đá.

Ngôi các vô cùng hiểm trở cùng rừng cây hòa nhã phía dưới bất hòa như băng với lửa, vô hình trung lại tỏa ra khí thế của một phủ tướng quân. Lạc Tự Tỉnh đề khí nhảy lên, phi cao tới mười trượng có thừa, hạ xuống một cách tuyệt đẹp trên hành lang bên ngoài Vọng Viễn Các trước ánh mắt thán phục của mọi người. Phóng mắt nhìn lại, cả phủ tướng quân đều thu trong tầm mắt, tường trắng ngói đen rừng xanh nước biếc, bên trong lại điểm xuyết sắc đỏ bừng, rực rỡ như pháo hoa.

Nhìn hắn nhẹ bay trong nháy mắt, linh động như hồng nhạn, Tần Phóng không nén được vẻ tán thưởng. Thiên Tốn thì thản nhiên mà cười, thong thả trèo thang đi lên.

“Danh Kinh Hồng hẳn là như vậy mà thành.”

“Đại khái thế.” Thiên Tốn thoáng tạm dừng, rồi nói: “Đại công tử có biết khách đến gồm những ai không?”

“Văn võ bá quan, các thế tộc được mời hoặc không được mời trong kinh, các bộ tộc tứ phương, còn có những bằng hữu có thể đại khái gọi là thân, chỉ như vậy mà thôi.” Tần Phóng nói rất nhẹ nhàng, tựa như chẳng hề để tâm đến việc này.

Thiên Tốn cười nói: “E rằng đều chỉ vì muốn thấy vị Công chúa điện hạ thần bí thôi.”

“Lại nói, hạ quan cũng mới gặp Công chúa điện hạ một lần lúc nàng sinh ra.”

“Ta đây chẳng phải là rất may mắn sao?”

“Đúng vậy, người người đều muốn thấy phong thái của Công chúa điện hạ, e rằng hôm nay chẳng khác gì ngày hội của Thương Dao.”

Thiên Tốn hơi cong cong khóe môi: “Nếu là ngày hội, chắc Giáng Phong biểu ca cũng có thể bớt chút thời gian để đến đây. Từ sau đại hôn, ta rốt cuộc không gặp được hắn, hắn bận suốt ngày không thấy bóng dáng. Đại công tử có gặp qua hắn không?”

Tần Phóng vẫn bước đều, ngẩng đầu lên: “Sao điện hạ lại hỏi vậy? Hạ quan cùng Cao đại nhân cũng không có giao tình. Huống chi Cao đại nhân bận rộn việc công, hạ quan chăm sóc hoa viên cũng không nhàn rỗi, cho dù muốn kết giao cũng không có cơ hội.”

“Vậy sao? Nghe biểu ca có nhắc, các ngươi từng có nghĩa đồng môn, ta vẫn nói…”

“Là chuyện cũ từ mấy trăm năm trước mà thôi.”

“Ta mạo phạm rồi.”

“Không, điện hạ nói rất đúng sự thật. Chẳng qua nghĩa đồng môn vài năm không thể đấu lại với thời gian mấy trăm năm mà thôi.”

Nói đến đây, hai người đã leo tới Vọng Viễn Các.

Những người tụ tập trong các đều hành lễ, tươi cười vây lại một đống.

Thiên Tốn khẽ nhăn mày, đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Lạc Tự Tỉnh, liền dịu dàng cười: “Tự Tỉnh!”

Lạc Tự Tỉnh nghe vậy thì quay đầu lại, nam tử đứng bên cạnh hắn cũng quay sang.

Thiên Tốn cười càng sâu, trong mắt thêm phần suy tư, mặt lại tràn đầy vẻ kinh hỉ, bước vội về phía đó: “Thật trùng hợp, Giáng Phong biểu ca.”

Vị công tử tuấn nhã tuyệt luân cười tủm tỉm mà gật đầu: “Cuối cùng cũng gặp được điện hạ rồi.”

“Lời này phải để ta nói mới đúng.”

“Vị này chính là Cao Gián Phong biểu ca ư?” Lạc Tự Tỉnh vốn có chút đề phòng đối với nam tử vừa xuất hiện này, giờ không khỏi vô cùng hoài nghi mà nhìn lại hắn từ trên xuống dưới một lượt.

“Kinh Hồng nội điện không nhận ra ta sao?” Sắc mặt Cao Gián Phong bỗng đại biến, làm vẻ ai oán gục xuống đầu vai Thiên Tốn, “Điện hạ, hóa ra Tiểu Lạc nói thật, Kinh Hồng Nội điện không bao giờ nhớ những người không quan trọng như chúng ta.”

Lạc Tự Tỉnh thấy vẻ mặt cùng hành vi của hắn thay đổi nhanh chóng, phong độ tao nhã hoàn toàn bay mất, liền thầm nghĩ cuối cùng cũng biết mỹ nhân hai mặt Trần Phi là do ai dạy dỗ nên. “Vị biểu ca này… Ngài mới xuất hiện vài lần, ta sao có thể nhớ rõ được…”

“Cho dù ta chỉ xuất hiện một lần lúc hai vị đại hôn, ngài cũng đâu thể không có chút ấn tượng gì với một nhân vật xuất chúng như ta đây vậy chứ?”

Hóa ra trên đời thực sự có loại người tự luyến kiểu này! Lạc Tự Tỉnh thấy lời nói của hắn không giống như đang vui đùa, nhất thời không nói gì nữa, đưa mắt nhìn Thiên Tốn.

Thiên Tốn cười lắc đầu: “Giáng Phong biểu ca, từ nay hắn chắc chắn sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi yên tâm đi. Hơn nữa không phải bao nhiêu người ở đây đều đang nhìn ngài sao, Hộ bộ Thị lang Cao đại nhân.”

Cao Gián Phong ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Tần Phóng: “Đây chẳng phải là Tần Phóng sao?”

“Cao đại nhân.” Tần Phóng ôn hòa hành lễ.

Tao nhã đứng thẳng dậy, một lần nữa khôi phục bộ dáng quý công tử, Cao Gián Phong cười một cách sâu xa khó hiểu.

Tuy Lạc Tự Tỉnh có thấy không khí giữa bọn họ như ẩn giấu điều gì, nhưng đối với việc tư của bằng hữu hắn không có hứng thú: “Tần Phóng, đứng ở đây có thể nhìn thấy được đến cả Hoàng thành. Đội đón dâu của Công chúa hẳn sẽ xuất phát từ Hoàng thành đúng không.”

“Phải.” Tần Phóng nở nụ cười, “Không lâu nữa, nghi thức đưa tiễn sẽ đi ra từ Hoàng thành.”

“Vươn cao nhìn xa, tầm mắt vô cùng, quả là không tồi – tuy không hợp với hoa viên của ngươi lắm.”

“Khối đá đen này được khai thác từ hơn hai mươi năm trước, tính chất đặc biệt, không thể chạm trổ, phụ thân liền mua đặt ở trong vườn, nói rằng có thể tăng thêm uy thế. Sau đó ngài lại sai người xây thêm lầu ngắm cảnh.”

“Uy thế… sao?” Lạc Tự Tỉnh nheo mắt nhìn. Cổng chính của Hoàng thành phía xa đang chậm rãi mở ra, tinh kỳ sáu màu cùng ba loại ô vàng đỏ đen theo thứ tự đi trước, sáu bước thì tạm dừng, mười bước thì ngưng dài hơn, dẫn theo một chiếc kiệu phủ lụa đỏ lộng lẫy. Công chúa xuất giá, đội tiễn dài đến mười dặm, đồ cưới cũng hơn mười dặm,

chậm rãi ra khỏi cửa Nội thành đi quanh thành Thương Dao một vòng, sau đó mới đi về phía Tần Phủ ở phía đông Nội thành.

Trống nhạc rung trời, pháo trúc pháo hoa lẫn lộn nổ vang.

Lạc Tự Tỉnh nhớ lại ngày mình hòa thân thành hôn hình như cũng là như thế. Khi đó hắn ngồi trong xe ngựa, chỉ cảm thấy những tiếng động ầm ĩ ấy chẳng hề liên quan đến mình, xung quanh tĩnh lặng đến mức hắn thậm chí cảm thấy có vài phần cô độc. Tuy bây giờ hầu như không còn gợi lại được tâm trạng phức tạp khi ấy nữa, nhưng sự tương phản mãnh liệt tuyệt đối này vẫn để lại trong hắn ấn tượng sâu sắc. Liếc mắt nhìn khuôn mặt quay nghiêng của Thiên Tốn, hắn hơi cong cong môi.

Đường đường nam nhi như hắn còn vậy, huống chi là một vị nữ tử?

Nụ cười càn rỡ của vị mỹ nhân hai mặt xinh đẹp như hoa đào lại hiện lên như gần ngay trước mắt, Lạc Tự Tỉnh bỗng cảm thấy nếu đem nàng xem như người bình thường thì quá đa đoan rồi. Có lẽ sau này Công chúa điện hạ nghĩ gì muốn gì, thấy gì gặp gì, sẽ hoàn toàn khác với người thường. Giống như hồ ly, nàng cũng có thể nhận được những thứ chính nàng nên có.

––––––––––––––––––––

Đội đón dâu dần dần tới gần, các khách quý đều tới sảnh chính. Hoàng đế đã sớm ngồi ở ghế trên, Hoàng hậu và Đức Phi ngồi bên làm bạn như thường lệ. Thiên Liễm cùng Trần Phò mã đều mang vẻ mặt vui mừng, ngồi ở phía tay phải của Hoàng đế, Thiên Hâm cùng Hứa Phò mã, Thiên Chấn và Thiên Cấn cùng hai nội điện ngồi ở bên trái. Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Ly đến sau đó thì hành lễ rồi cũng ngồi ở bên phải.

“Trần Lạc đâu? Lúc này hắn hẳn phải chịu rồi.” Thiên Ly mở cây quạt lông, hơi nghiêng người sang, thấp giọng nói.

“Nghe nói hai tháng nay vẫn bị nhốt trong phòng để kiểm điểm. Trong quân cũng không có ai gặp hắn, chắc đúng là như thế.” Lạc Tự Tỉnh trả lời, cuối cùng hừ một tiếng, “Nếu Công chúa điện hạ đã chọn, hắn không chịu thì có thể làm được gì?”

Thiên Tốn đưa mắt liếc hai người một cái, nói tiếp: “Từ nhỏ đã như vậy. Trong việc liên quan tới Trần Phi hắn luôn rất manh động. Có điều, ngày như hôm nay thì cũng nên tới.”

Nói đến đây, ba người không hẹn mà cùng nhìn Thiên Liễm và Trần Phò mã. Việc đã đến nước này, bọn họ sẽ không muốn rắc rối thêm, nếu Trần Lạc vẫn không tiếp thu sự thật thì cũng chỉ có thể tiếp tục giam lỏng hắn.

“Kia chẳng phải là hắn sao?” Lạc Tự Tỉnh mở to hai mắt, nói.

Chỉ thấy Tần Miễn đi trước, trong tay cầm dải gấm đính châu ngọc màu đỏ hơi trong suốt, chậm rãi dẫn tân nương đi vào. Tân nương đội mũ phượng, vai quàng khăn, ngón tay trắng mịn cầm đầu kia của dải gấm, đầu cúi xuống, vẻ mặt dưới làn voan mỏng màu đỏ thêu phượng vàng mang nét nhu nhược e lệ, thật khiến người ta thương tiếc. Mà người đứng đỡ bên cạnh tân nương đúng là Trần Lạc mặc áo đỏ sậm thêu mây trôi.

Thiên Tốn cùng Thiên Ly khẽ cười, ẩn ý dĩ nhiên cũng khác nhau.

“Giờ lành đến.” Mẫn Diễn đi theo phía sau ba người, cười nói.

Hoàng đế hòa ái gật đầu ra hiệu.

Vị Quốc sư tóc bạc khẽ dộng ngọc trượng, cất cao giọng nói: “Thần linh trên cao, thụ bái!”

“Tôn trưởng tại đường, thụ bái!”

“Lễ thành!”

Đôi tân nhân hướng về phía Đế Hậu cùng Đức Phi hành lễ.

“Đứng lên đi. Ái khanh, Phi nhi là cháu yêu của trẫm, đối xử với nàng cho tốt.” Hoàng đế tuy cười nhưng nét mặt đã có vài phần không nỡ.

Tần Miễn đang định trả lời, Hoàng hậu đã cười nói: “Thánh thượng, tình đầu ý hợp, tự nhiên sẽ quý như báu vật.”

Đức Phi cũng nói: “Không phải Thánh thượng đã sớm biết sẽ có ngày này sao?”

Hoàng đế lắc đầu thở dài: “Vẫn luyến tiếc… Hai ngươi đi thôi. Lạc nhi, ngươi vất vả rồi, ngồi xuống đi.”

Trần Lạc ngẩn ra, thấp giọng đáp lại, chậm rãi buông tay Trần Phi.

Trần Phi ngước mắt nhìn nhìn hắn, say đó quay người cùng Tần Miễn đi về phía hành lang dài bên sảnh.

Tiệc cưới chính thức bắt đầu. Từ sảnh chính, hoa viên, đến Vọng Viễn Các đều bày đủ loại ngọc án, dâng lên các loại cao lương mỹ vị, mời khách lấy dùng. Nhất thời người đông như biển, náo nhiệt hẳn lên.

Bốn vị vương gia theo vậy tản ra một cách tự nhiên, ai cũng có một đám người tụ lại bên cạnh, hoặc rõ ràng tỏ ý tốt, hoặc ngầm dò hỏi, hoặc im lặng không nói, hoặc chuyện trò vui vẻ. So với một năm trước, thế lực của Chiêu Vương điện hạ có thể nói là đã tăng lên nhanh chóng. Trừ Hộ bộ Thị lang Cao Gian Phong ra thì Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh, Binh bộ Thị tòng quan Lạc Tự Ngộ, nhất đẳng Húc Dương Hầu Trần Lạc, còn có vài tướng

quân trẻ tuổi do Lạc Tự Tỉnh đề bạt đều là những nhân vật trung tâm của phái Chiêu Vương. So với lực lượng có nhiều trọng thần già cả của Tích Vương điện hạ và Hòa Vương điện hạ, những tiểu tử trẻ măng này thoạt nhìn không có vẻ uy hiếp gì. Thậm chí thế lực của Duệ Vương còn có vẻ trưởng thành hơn. Nhưng cũng vì bọn họ đều rất trẻ tuổi, tràn căng dũng khí như loại nghé con, nên lại hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

“Tiểu Lạc, ngươi có biết trong triều những người đó nói gì về ngươi không?” Cao Gián Phong cười nói.

“Đơn giản là “Hài tử vô mưu” linh tinh gì đó đi.” Trần Lạc rầu rĩ rót rượu.

Lạc Tự Tỉnh nâng chén rượu, cười hì hì mà ôm lấy hắn: “Điều ta tò mò chính là làm thế nào mà bọn họ lại dám thả ngươi ra. Ngay trước lúc hành lễ, chúng ta vẫn nghĩ ngươi còn đang bị giam đấy.”

“Đổi lại là ngươi bị giam lỏng suốt bốn tháng, cả ngày lẫn đêm có hai người thay nhau dùng thủ đoạn hết mềm lại cứng, còn có người đã không cảm kích lại còn truyền tin trách cứ, ngươi có chịu nổi không?”

“Ha ha, thật đáng thương.”

Trần Lạc cười hừ một tiếng, thấp giọng lặp lại: “Đúng là thực đáng thương.”

Thiên Tốn lẳng lặng nhìn bọn họ, cười mà không nói.

Hắn quả thật không muốn lợi dụng hôn sự của Trần Phi, nhưng hắn biết rõ nàng sẽ lựa chọn như thế nào; hắn hiểu Tần Miễn có thể giúp ích rất nhiều. Thực ra, đây cũng là một kiểu lợi dụng tài tình, ngươi tình ta nguyện. Cho dù Trần Phi có hỏi hắn bao nhiêu lần, đáp án của hắn cũng sẽ chỉ có một câu như khi ấy. Trần Phi nhìn thấu hắn, hắn cũng nhìn thấu nàng, thế là trong lúc ngoài mặt dịu dàng thắm thiết, ước định có hắn ngầm đồng ý đã được đạt thành. Trừ bỏ ý nguyện của nàng ở ngoài ra, việc này cũng không khác gì việc lợi dụng Thiên Liễm.

Trần Lạc là thật tình mà lo lắng cho nàng, cho nên giả mà thật, thật mà giả làm loạn lên, hi vọng hắn và nàng đều sẽ thay đổi ý định.

Chỉ có điều, hai người bọn họ mang cùng một huyết mạch, một khi đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ quay đầu lại.

––––––––––––––––––––

“Điện hạ đang suy nghĩ gì vậy? Cũng không nỡ sao.” Ánh mắt của Cao Gián Phong khẽ động, cười mà như không, nói.

Quả nhiên, đối với hôn sự này thì người này như mở cờ trong bụng. Thiên Tốn nhấp rượu: “Dĩ nhiên là không nỡ. Biểu ca không thế ư?”

Cao Gián Phong lập tức thuận thời tỏ ra chút đau buồn: “Còn không sao? Hai vị điện hạ đều thành hôn, chỉ lo cho nội điện cùng phò mã, càng ngày càng xa lánh ta.”

“Biểu ca, không cần đem việc bản thân không lộ diện đổ vấy lên đầu mọi người như thế.” Trần Lạc nguýt hắn một cái.

Lạc Tự Tỉnh cười ha hả: “Gián Phong biểu ca dạo này bận việc gì?”

Cao Gián Phong ra vẻ trầm ngâm, trả lời: “Chẳng biết tại sao, rốt cuộc ta cứ thấy ngoài ta ra người ở Hộ bộ đều rất nhàn.”

“Ngươi sớm muộn gì cũng tiếp nhận vị trí Hộ bộ Thượng thư, chắc ông ngoại muốn tôi luyện ngươi thôi.” Thiên Tốn nghiêm chỉnh nói, nhưng đôi môi hơi nhếch lại lộ vẻ trêu chọc.

“Lão gia tử chỉ muốn bản thân được thanh nhàn, làm sao mà nghĩ được đến cỡ đó?”

“Biểu ca, ngươi bất mãn lắm sao?”

“Ta rất bất mãn. Ngươi không biết là trong cả đám người kia, ta lại là người lớn tuổi nhất, như vậy chẳng phải là rất không hợp thường tình sao?”

“Người người đều tôn kính ngươi, còn không hợp lòng ngươi à?”

Đã lâu mới nghe Trần Lạc đấu võ mồm, Thiên Tốn rũ mắt khẽ cười, Lạc Tự Tỉnh nhìn thấy, bất giác cũng thoải mái hơn. Bốn người không coi ai ra gì, ngươi một câu ta một câu, những người vây quanh không có cách nào chen lời, chỉ có thể mỉm cười yên lặng nghe hoặc nghiền ngẫm trong lòng.

“Điện hạ.” Cách bọn họ vài bước, Lạc Tự Ngộ vốn chưa lên tiếng bỗng quay đầu lại gọi.

Thiên Tốn, Lạc Tự Tỉnh, Trần Lạc, Cao Gián Phong cười nhìn sang, chỉ thấy phía sau hắn chợt có một đứa bé chừng mười tuổi chui ra, phấn điêu ngọc mài, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

Cao Gián Phong và Trần Lạc liếc nhau, Lạc Tự Tỉnh thì bắt đầu cẩn thận cố nhớ xem hắn đã từng gặp đứa bé này ở đâu, sao nhìn thế nào cũng như đã từng quen biết…

Thiên Tốn nhẹ nhàng cười, quả nhiên là gió êm nắng ấm, khiến người khác dễ chịu vô cùng: “Sao thế? Lạc đường ư?”

“Không, là Tần nhi đặc biệt đi tìm Tam hoàng thúc.” Đứa bé thông minh lanh lợi, lời lẽ không chút kiêu căng, trái lại tràn ngập vẻ non nớt nên có ở tuổi của nó.

Lạc Tự Tỉnh bỗng tỉnh ngộ, trách không được lại thấy quen mặt, hóa ra là thế tử của Tích Vương. Có điều, trên đời quả đúng là có những phụ tử khác nhau như trời với đất – đứa bé này tuyệt đối không phải là do Tích Vương dạy dỗ lớn lên, thậm chí không giống như một đứa bé trong hoàng thất.

“Tìm ta?” Thiên Tốn hơi ngạc nhiên, “Có việc gì? Nói đi.”

Thiên Tần chạy tới, nắm chặt lấy tay áo hắn, vẻ mặt trông mong: “Lúc trước Kinh Hồng nội điện ở trong cung dưỡng bệnh, không phải là Tam hoàng thúc làm món quả nghiền cho Kinh Hồng Nội điện sao? Ngài còn từng cho Tần nhi nếm qua. Nhưng mà thoạt nhìn đơn giản thế, đầu bếp trong phủ làm thế nào cũng không được món quả nghiền ngon bằng…”

Cao Gián Phong cùng Trần Lạc dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn chằm chặp vị Chiêu Vương điện hạ vẫn đang cười hết sức dịu dàng; lần này, rất hiếm có, Lạc Tự Tỉnh nhìn ra được sự kỳ quái trong ánh mắt của bọn họ, liền cảm thấy rất nghi hoặc; Lạc Tự Ngộ là người hiểu rõ sự tình thì nhướn mày, duy trì yên lặng.

“Tần nhi, ‘Mèo tham’ thật đúng là danh bất hư truyền.” Thiên Tốn hạ giọng sai bảo người hầu mang trái cây tới, cười nói, “Nhưng sao chờ lâu vậy mới đến tìm ta? Ta nhàn lắm, bao nhiêu cũng làm cho ngươi được.”

“Hoàng thúc không phải là bị ốm một thời gian thật là dài sao? Tần nhi vẫn luôn chờ hoàng thúc sớm khỏe lại.” Thiên Tần mở to mắt nhìn, “Hoàng thúc làm quả nghiền mà cũng ngon đến vậy, ngài còn món nào không?”

“Đáng tiếc, ta cũng chỉ biết làm quả nghiền.” Thiên Tốn bật cười, xoa xoa đầu hắn.

Lạc Tự Tỉnh nói: “Thế tử có thích thịt thú rừng nướng không? Đồ ta nướng chính là đệ nhất.”

Hai mắt Thiên Tần sáng lên, vỗ tay vui vẻ mà nói: “Thích! Chỉ cần thơm ngon, Tần nhi cái gì cũng thích ăn! Hoàng thúc, ngài cùng Kinh Hồng nội điện thật sự là trời sinh một đôi!”

Cao Gián Phong và Trần Lạc cuối cùng cũng không nhịn nổi, phá lên cười ha hả, mà ngay cả Lạc Tự Ngộ cũng cong cong môi.

“Trẻ con không kiêng lời!” Lạc Tự Tỉnh la lên, giận giữ trợn mắt nhìn hai kẻ đang cười đến cả người run bần bật.

Thiên Tốn vừa nghiền hoa quả vừa kéo đứa bé đến ôm, thấp giọng khen: “Nói rất hay.”

Lạc Tự Tỉnh giật giật khóe miệng, nghiến răng nói: “Ta nghe thấy đó.”

Cao Gián Phong vất vả lắm mới ngừng cười được, trêu chọc nói: “Kinh Hồng nội điện, chẳng lẽ ngài thẹn thùng?”

“…” Lạc Tự Tình biết thừa Thiên Tốn gần như thời thời khắc khắc luôn đóng kịch, nhưng vừa rồi hắn nhất thời quên mất, thực sự nói lời so đo, phản ứng đúng là hơi kỳ quái. Giờ muốn tránh lời đùa cợt của hai kẻ kia, đành chỉ ngậm miệng không nói.

Thế là, mọi người liền chống mắt nhìn Chiêu Vương điện hạ chậm rãi đem nhiều loại trái cây đã hấp qua hoặc còn tươi nghiền ra, tùy tiện trộn lại. Đây vốn là việc nên để tôi tớ người hầu làm, hắn lại làm đến thảnh thơi tao nhã dị thường, giống như không phải đang làm việc vặt vãnh mà là cầm kỳ thi họa.

“Được rồi, nếm thử xem.”

“Vâng, rất ngon.”

Thiên Tần thỏa mãn xúc từng thìa từng thìa, Thiên Tốn không khỏi thở dài: “Tiệc cưới có bao nhiêu cao lương mĩ vị lạ miệng thì ngươi chẳng hề nếm, liền chỉ chọn ăn quả nghiền này của ta, ta có nên tự hào không?”

“Tam hoàng thúc nhất định phải tự hào. Ông nội vẫn bảo, miệng ta chọn rất tinh. Chỉ có món quả nghiền này mà khiến ta nhớ hơn một năm đó.”

Thiên Tốn thấy hắn nói rất nghiêm túc, nụ cười càng trở nên ôn hòa: “Cũng chỉ có ngươi là khen ta. Tự Tỉnh bình thường thì từ đó đến nay cũng không muốn ăn món này.”

Thiên Tần lập tức quay đầu, dùng ánh mắt “phung phí của trời” để khiền trách Kinh Hồng nội điện không biết quý trọng, chọc cho Cao Giáng Phong cùng Trần Lạc càng cười đến không thể kiềm chế.

Lạc Tự Tỉnh không nói gì.

“Tam hoàng thúc, phụ vương có lẽ đang tìm ta. Chỗ này cho ta hết được không…”

“Cầm đi.”

Nhìn theo bóng Thiên Tần đang hết sức phấn khởi rời đi, khóe môi Thiên Tốn mỉm cười càng tươi. Trực giác của Lạc Tự Tỉnh nói, so với lúc ra khỏi cửa sớm nay, tâm tình của hắn hình như tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, về nguyên nhân cảm xúc của hồ ly lại lên xuống như vậy, trực giác của hắn cũng nói cho hắn biết, không truy cứu là hơn.

*Ảnh bích: Bức tường xây làm bình phong ở cổng Đá xanh: Một loại đá vôi xanh cứng (nhà mình gọi luôn là bluestone)

Trẻ con không kiêng lời – Đồng ngôn vô kỵ: tập tục để trẻ em bé nói không cần kiêng kị để lấy may, vì vậy các cháu tha hồ phát ngôn.

Phiên ngoại: Vô đề.

Cao Gián Phong đứng cạnh cửa, nhìn đứa bé đang yên lặng ngồi một mình trước án thư trong phòng.

Hắn đứng đã lâu, nhưng đứa bé vẫn chưa phát hiện ra hắn, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào trang giấy trải ra trước mặt, thoạt nhìn thì như thể rất có hứng thú với nó, lại giống như chỉ đang ngẩn người ngồi mà thôi.

Nó đã sắp sáu tuổi, lại ốm yếu như đứa bé ba bốn tuổi, chưa bao giờ nói đủ một câu, cũng không đọc được nửa chữ. Nếu chỉ là ngu ngốc thì cũng không sao, nhưng nó lại hoàn toàn không giống như một đứa trẻ, im lặng khác thường, mặc kệ người khác có cầu xin khóc lóc, châm chọc khiêu khích thế nào, biểu tình của nó vẫn hoàn toàn bất động. Khóc, cười, vui, giận, đau, sướng, Cao Gián Phong không tưởng tượng nổi đứa bé không có cảm xúc này rốt cuộc làm thế nào mà sống sót qua ngày được.

Nghĩ đến đây, Cao Gián Phong hơi nhăn mày.

Trước đây, vì ở châu phủ nên hắn chưa từng gặp Tam hoàng tử. Nhưng những lời đồn đã khiến hắn hoàn toàn không có hi vọng gì với vị chủ tử tương lai này. Mà nay, trở lại Thương Dao, hắn nghe được tin dữ về em trai, lại nhận được lệnh phải làm bạn với đứa bé này, hắn quả thật có chút không vừa lòng. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, thấy bộ dáng tựa như không có sinh khí của nó, hắn lại mềm lòng. Bất kể là như thế nào, về việc em trai hắn mất, nếu hắn giận chó đánh mèo với một đứa bé ốm yếu thì sẽ thực không hợp tình hợp lý.

Cao Gián Phong biết Đức Phi đang đứng ở xa xa nhìn hắn, mang trong lòng hi vọng cùng khao khát. Yêu cầu của nàng rất thấp, chỉ cần có thể khiến đứa bé này cởi mở một chút là được, học chữ đọc sách cũng không cần. Nhưng chung quy hắn lại cảm thấy hi vọng nhỏ như vậy ngược lại sẽ khiến nó càng khép kín.

“Điện hạ.”

Cao Gián Phong cuối cùng cũng đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa.

Đứa bé không có bất cứ một phản ứng gì.

Cao Gián Phong cười cười, ngồi xuống bên cạnh nó, theo ánh mắt nó nhìn xuống trang giấy trắng trơn kia.

“Ta là Cao Gián Phong, tuy là người họ Cao, nhưng chỉ là từ nhỏ được phụ thân thu làm con nuôi, coi như là ca ca không hoàn toàn của Gián Vân.”

Nghe đến tên “Gián Vân”, cả người đứa bé khẽ động, khuôn mặt trắng như tuyết ngẩng lên.

Trên mặt nó vẫn không có biểu tình gì, nhưng Cao Gián Phong lại cảm thấy nó đang vô cùng sợ hãi. Nghe nói, lúc ấy nó mở miệng lần đầu tiên chính là kêu tên Gián Vân, cuối cùng lại chỉ nhìn thấy di thể. Người trong cung đều nói Tam hoàng tử là quái vật, nhìn cảnh như thế mà sắc mặt không hề thay đổi, một giọt nước mắt cũng không rơi. Nhưng bọn họ không biết, đêm đó nó liền ngã bệnh, sau khi tỉnh lại thì ốm ngày càng nặng, không để ý tới ai nữa.

Dù sao nó cũng vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.

Cao Gián Phong vuốt ve tóc nó, nhẹ giọng nói: “Ta là ca ca của Gián Vân, ta biết Gián Vân sẽ không trách ngươi.”

Đôi mắt đen như mực của đứa bé hơi động, nó lại cúi đầu xuống, nhìn trang giấy trắng kia.

Xem ra, lời ấy nó đã nghe rất nhiều lần rồi. Nhưng phản ứng kiểu này cũng có thể sửa được. Cao Gián Phong nghiêm nghị nắm lấy vai nó: “Nhìn ta đây, điện hạ.”

Đứa bé bị đau, nhưng vẫn không chịu rời mắt.

Cao Gián Phong sầm mặt, cứng rắn ôm lấy gương mặt của nó vặn lại. Hai ánh mắt giao nhau, đứa nhỏ không giãy dụa, cũng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì.

“Tuy hắn sẽ không trách ngươi, nhưng ta trách ngươi, điện hạ.”

Đứa bé nhìn hắn, thân thể khẽ run lên.

“Hắn đã chết, ngươi còn sống. Bởi vì ngươi là Tam hoàng tử điện hạ, cho nên hắn mới chết thay ngươi.”

Đứa bé đột nhiên biến sắc, vùng vẫy lên.

Cao Gian Phong biết nó đã hiểu được ý của hắn. Hóa ra đứa bé này chẳng những không ngu ngốc, hơn nữa còn biết rõ bản thân đang ở trong vòng hiểm ác. Hiểu việc quá sớm, rồi lại ốm yếu, phải nhận vô số ác ý, cho nên mới không chịu biểu lộ ra một cảm xúc nào, không muốn biểu đạt nỗi dằn vặt vô tận của mình, thậm chí không dám dành cho người khác quá nhiều tình cảm.

“Không chỉ hắn, ta biết còn có một người cũng chỉ vì để ngươi sống mà nhận lấy sự dày vò đáng ra ngươi phải chịu. Có hắn, có Gián Vân, ngươi mới còn sống ở đây.”

Đứa bé giật mình, càng giãy dụa kịch liệt.

“Không…không…muốn… ta… ta không… muốn!”

“Bọn họ một người chết, một người chịu tra tấn, ngươi phải muốn.”

“Không… muốn!”

“Ngươi phải sống, điện hạ, phải dốc hết lực mà sống sót.”

Gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết của đứa bé đầy vẻ ngỡ ngàng.

“Đừng uổng phí những người đã vì ngươi mà chết, cùng những người trong tương lai chắc chắc sẽ vì ngươi mà chết.” Cao Gián Phong thấp giọng nói, nhẹ nhàng cười, “Điện hạ, đây là thứ ngươi phải gánh vác. Cho dù có thống khổ đến mấy, cũng phải nhịn được.”

Khuôn mặt của đứa bé dần dần méo xệch, lộ ra vài phần tức giận: “Không! Ngươi… cút đi! Cao… Gián Phong! Ta ghét ngươi!”

–đó là lần đầu tiên Cao Gián Phong và Thiên Tốn gặp mặt, cũng là lần đầu tiên Tam hoàng tử điện hạ dùng lời nói để biểu đạt cảm xúc của mình. Cao Gián Phong Cao Đại công tử vẫn thường xuyên lấy làm kiêu hãnh.

*Cao Gián Vân… có ai nhớ chuyện bạn Tốn kể rằng hồi xưa thư đồng mất sớm không : D

Thiên Tần vừa đi, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng: “Không ngờ Chiêu Vương điện hạ còn học được những tài như thế, phúc khí của Kinh Hồng nội điện tốt quá đi?”

Lạc Tự Tỉnh đen mặt, chuyển mắt nhìn lại, thấy chính là Điền Sính: “Điền Tướng quân…”

Thiên Tốn nhẹ nhàng bật cười, giọng có chút vui vẻ: “Điền Tướng quân có muốn nếm thử chút không?”

“Tuy cũng có hứng thú, nhưng vẫn để hôm khác đi.” Điền Sính chắp tay hành lễ, “Điện hạ, người ở đây ngày càng nhiều, ta muốn vào được cũng mất không ít sức.”

“Nếu Điền Tướng quân có hứng với bọn họ thì đã tốt rồi.” Lạc Tự Tỉnh chẳng thèm câu nệ, nói.

Mọi người xung quanh nghe xong, có kẻ giật mình, có kẻ cười cười, có kẻ tức anh ách, vẻ mặt rất thú vị.

Điền Sính lắc đầu nói: “Ta cũng vừa cùng Hoà Vương điện hạ và Ngọc Vinh nội điện chạy ra khỏi một đám đây, không muốn lại dính vào tiếp.” Nói rồi, hắn thoáng dừng lại, cười bảo: “Điện hạ, Kinh Hồng nội điện, nếu lúc này không có gì hay để làm, không bằng đi ngồi nói chuyện với Hoà Vương điện hạ và Ngọc Vinh nội điện đi?”

Nhị hoàng huynh chủ động tìm hắn là việc đặc biệt hiếm có. Để tránh bị nghi ngại, cũng đã phải mười năm nay bọn họ chưa được nói chuyện riêng với nhau. Lần này hẳn không tầm thường, Thiên Tốn ngầm cảm thấy như có một số việc vượt qua khả năng dự đoán của mọi người. Thế là hắn liếc mắt với Lạc Tự Tỉnh, hai người trao đổi ánh mắt. “Ý kiến không tồi. Tự Tỉnh, đi thôi.”

Lạc Tự Tỉnh gật đầu, hắn đã có hảo cảm với Hoà Vương từ lâu, tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tiếp cận.

Điền Sính có chút áy náy mà khom người với Cao Gián Phong, Trần Lạc, Lạc Tự Ngộ: “Ta còn phải dẫn đường cho hai vị điện hạ, Cao đại nhân, Trần Lạc, Lạc Lục, hôm khác có dịp xin nhận lỗi với các ngươi.”

Trần Lạc cười trả lời. “Hôm nay Chiêu Vương điện hạ được người ta săn đón dị thường, chúng ta cũng đâu còn cách nào?”

“Đúng vậy, điện hạ cuối cùng cũng đổi vận.” Cao Gián Phong cũng nói, nhìn xung quanh mình, “Vẫn nhớ hồi xưa luôn cô đơn không ai thèm để ý tới.”

Lạc Tự Ngộ đáp lễ: “Điền Tướng quân mang bọn họ đi, có lẽ người cũng tan, ba người chúng ta sẽ tự tại hơn nhiều.”

“Tiểu Lục, ngươi nói vậy là có ý gì?” Lạc Tự Tỉnh nhướn mày. Thiên Tốn đứng bên thấp giọng cười: “Ta hiếm lắm mới được chú ý tới, các ngươi nên quý trọng cơ hội này.”

“Đúng vậy, phải tận dụng thời cơ.” Cao Gián Phong như bừng tỉnh đại ngộ, quay người lại, cẩn thận đánh giá đám người rộn ràng nhốn nháo xung quanh, bỗng cười, “Đến đi đến đi, có vài vị đây quen mặt, xin nói xem tụ lại ở đây là vì sao vậy?”

Trần Lạc xen mồm vào: “Trước tiên phải hỏi bọn họ là ai đã.”

Hai người nói mấy câu không chút thành ý như vậy xong, đám người liền rục rịch, từ từ tản ra. Có điều vẫn còn một số người do dự mà lưu lại, tiến thêm vài bước, thật sự bắt đầu nói chuyện với họ.

Lạc Tự Ngộ hơi nhếch khóe miệng, quay đầu nói: “Điện hạ có thể yên tâm.”

Thiên Tốn bật cười, Lạc Tự Tỉnh nhìn như không nói gì, lại dùng truyền âm nhập mật nói: “Có lẽ trong đó cũng có người có thể lợi dụng, chưa dùng đến mà đã dọa bọn họ tản đi, ngươi không định tìm cơ hội để đột phá tình thế cân bằng hiện nay sao?”

Thiên Tốn xoay người, ấm áp nói: “Chỉ cần câu này… Nếu biết là Tự Tỉnh ngươi nói ra, không biết sẽ dọa mất bao nhiêu người.”

Ta có lòng tốt nhắc nhở, không nghe thì thôi lại còn nói lời châm chọc. Cả ngày nay kẻ này vẫn như có gì trong lòng, Lạc Ngũ công tử đây hôm nay khoan dung vô cùng, nói năng cũng cẩn thận hơn thường, không muốn chọc tới. Không ngờ hồ ly thế nhưng lại chủ động khiêu khích, hắn cũng không cần khách khí nữa: “Ta phong lưu phóng khoáng, hành hiệp trượng nghĩa, làm gì không được? Ngược lại ngươi thì…”

Thiên Tốn liếc xéo hắn một cái.

Ánh mắt kia mang vẻ không vui nhàn nhạt, khiến hắn tự nhiên không thể nói ra lời, ngay sau đó, cảm giác hừng hực kiêu ngạo vừa nổi lên trong lòng cũng biến mất không còn tăm hơi. Lạc Tự Tỉnh nao nao, nhíu mày: tên này lại bắt đầu không bình thường.

Điền Sính bất đắc dĩ quay về phía Cao Gián Phong, Trần Lạc cùng Lạc Tự Ngộ nói: “Ta xin tạm thời cáo lui. Điện hạ, nội điện, thỉnh.”

Theo sau hắn đi về phía Vọng Viễn Các, Chiêu Vương điện hạ cười đến ôn hòa, vô hình trung lại khiến người hiểu chuyện thấy gió rét từng đợt, còn Kinh Hồng nội điện mang vẻ mặt nặng nề, vừa nghi hoặc vừa hoang mang.

–––––––––––––––––––

Do biển người đang tới tấp dồn về phía các hoàng thất và quan lớn, trong Vọng Viễn Các thành ra vô cùng yên tĩnh. Hòa Vương và Ngọc Vinh nội điện an vị tại tầng ba không một bóng người trên đài ngắm cảnh, vừa thưởng thức cảnh tượng náo nhiệt trong hoa viên vừa chậm rãi đánh cờ.

“Nhị hoàng huynh.” Thiên Tốn lên tiếng gọi.

Hòa Vương ngẩng đầu, cười nói: “Tốn và Tự Tỉnh đến đây ngồi đi. Sính cũng tới đây, ta sắp thua rồi, mau chỉ đường giúp.”

Lạc Tự Tỉnh nhìn bàn cờ, thiếu chút nữa thì nhịn không được mà cười một trận: thật sự là binh bại như núi đảo, vô cùng thê thảm, không thể ngăn được, cứu thế nào cũng không cứu nổi nữa.

Thật thế, Điền Sính chỉ liếc mắt một cái liền nói: “Điện hạ, chỉ thế nào cũng không lại.”

Nụ cười của Thiên Cấn bỗng tắt, hắn nghiêm chỉnh chăm chú nhìn bàn cờ một lúc lâu, rồi lại bất đắc dĩ quay đầu sang: “Tốn, ta không nhìn ra cái gì cả…”

Thiên Tốn bật cười, nét mặt dịu lại: “Nhị hoàng huynh không cần nhìn, Ngọc Vinh nội điện đại thắng.”

“Trước kia ngươi đánh cờ với ta cũng bách chiến bách thắng, ta tin tưởng vào kỳ nghệ của ngươi – thật sự không còn biện pháp sao?”

“Không có.” Chiêu Vương điện hạ trả lời khúc chiết đến dị thường.

Thiên Cấn giật mình, tỏ vẻ mất mát.

“Điện hạ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Vinh nội điện thêm vẻ dí dỏm, nàng nhẹ nhàng cười nhìn Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh, “Không cần hỏi, đầu hàng nhận thua thôi.”

Thiên Cấn một lần nữa đưa mắt cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Điền Sính, Thiên Tốn và Lạc Tự Tỉnh đều không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, hắn cũng chỉ có thể đầu hàng nhận thua: “Ta không thích nhất là chơi cờ, đánh với ai cũng thua.”

Lạc Tự Tỉnh bỗng như nhớ tới điều gì, cười nói: “Nếu có cơ hội, điện hạ đánh mấy ván với Tứ ca nhà ta đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng thua như vậy.”

Thiên Cấn ngạc nhiên nói: “Lạc Tứ công tử kỳ nghệ cũng không tốt sao?”

Lạc Tự Tỉnh khụ khụ mấy tiếng, vừa rồi hắn không để ý, lại lỡ phá hủy “hình tượng hoàn mỹ” của Tứ ca: “Tuy có tiến bộ, nhưng hắn quả thật là không có thiên phú đánh cờ.”

Ngọc Vinh nội điện cũng kinh ngạc nói: “Thần thiếp vẫn luôn cho rằng Lạc Tứ công tử văn thao võ lược, cầm kỳ thi họa, buốc thuốc chiêm tinh, không gì không thông kia.”

Hai vị Tứ ca dĩ nhiên là không giống nhau, Lạc Tự Tỉnh chỉ cười cười, không nói gì nữa.

Thiên Tốn cảm thấy điều này như chạm đến ẩn tình gì, nhìn nhìn hắn rồi nói tiếp: “Vậy Nhị hoàng huynh nhất định phải thử xem.”

Thiên Cấn cười nói phải, chậm rãi thu lại quân cờ, bỗng nhiên nói: “Tốn, khi trước ngươi tín nhiệm ta như vậy, mà ta lại trình cho phụ hoàng những kết quả đó, ngươi… có hận ta không?”

Nghe vậy, trong lòng Thiên Tốn phút chốc đảo qua vô số ý nghĩ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu là cơ hội cho hai huynh đệ nói chuyện đã lâu mới có, phỏng đoán tiếp sẽ thành dư thừa. Hắn thu lại nụ cười dối trá, lặng yên một hồi, trả lời: “Nếu là Nhị hoàng huynh, tất sẽ làm như thế. Ta đã sớm dự đoán đến việc đó.”

“Ta vẫn khiến ngươi thất vọng rồi. Chỉ lo giữ bề ngoài hòa thuận vui vẻ cho cả nhà, lại làm cho ngươi cùng Tự Tỉnh liên tục lâm vào nguy hiểm.”

“Nếu Nhị hoàng huynh không làm như thế thì sẽ không phải là Nhị hoàng huynh.”

Vẻ mặt của Thiên Cấn trầm tĩnh lại, chăm chú nhìn hắn: “Đối với ngươi và Ly mà nói, ta không phải là một huynh trưởng tốt. Cũng chính vì ta mà các ngươi mới phải chịu khổ cực như vậy.”

“Nếu không có Nhị hoàng huynh, ta và hắn đã sớm không còn trên đời này.” Thiên Tốn trả lời, ánh mắt chậm rãi rời từ Thiên Cấn sang phía Ngọc Vinh nội điện và Điền Sính. Khi ánh mắt của Ngọc Vinh nội điện chạm ánh mắt hắn, vẻ mặt nàng có chút biết hóa vi diệu, sau đó nàng liền buông mắt nhìn xuống, mà Điền Sính thì vẻ mặt không hề thay đổi, tựa như không thấy việc chạy tới tìm riêng bọn họ để tạ lỗi có gì là không đúng. Nhưng một tình huống như thế này thực ra rất không tầm thường. Có lẽ thế cân bằng sắp bị phá vỡ, mọi nguy cơ dường như đều đang ập tới. “Nhị ca, có việc gì cần ta làm, xin cứ nói đừng ngại. Ta chắc chắn sẽ đem toàn lực giúp ngươi.”

“Mới nói như thế mà ngươi đã bóc trần được…” Hai mắt Thiên Cấn khẽ động, hắn tự giễu nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Tự Tỉnh không nhịn được, hỏi.

Thiên Cấn hơi mím môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng hướng về phía Ngọc Vinh nội điện: “Chẳng mấy chốc mọi người sẽ biết cả. Tốn, nếu khi đó ngươi vẫn còn nghĩ như hôm nay, ta liền chỉ có thể dựa vào ngươi.”

Thiên Tốn hiểu rõ mà nở nụ cười: “Nhị ca, ngươi yên tâm, bất kể là xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ giúp ngươi.”

Thiên Cấn ảm đạm cười: “Cũng phải, việc ngươi đáp ứng cũng là đoán trước được. Có lời này của ngươi, ta liền yên tâm.”

Lạc Tự Tỉnh nghe đến cả đầu mờ mịt, nhìn qua nhìn lại, lòng hiếu kỳ bị chọc đến sắp không chịu nổi. Muốn hỏi cho rõ, rồi lại cảm thấy hồ ly đã hiểu ra chuyện từ lâu mà hắn không hề phát hiện là việc rất mất mặt. Hỏi Thiên Tốn thì càng không tự nhiên, thế là chỉ có thể trăm cay ngàn đắng mà nhịn, nỗ lực tự mình suy ra.

Việc chính đã xong, năm người lại nói chuyện phiếm một lúc. Không lâu sau liền có người tốp năm tốp ba leo lên từ phía dưới, để tránh bị nghi ngờ, Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh cáo từ.

Tuy Lạc Tự Tỉnh đã hạ quyết tâm không hỏi, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn đôi mắt của Thiên Tốn. Thiên Tốn ngày thường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng cho đến lúc tiệc cưới chấm dứt rồi hồi phủ, hắn vẫn mang vẻ không yên lòng, không để ý tới bất cứ ai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.