CHƯƠNG 52 PN2: LẠC NGŨ KỂ TRUYỆN CỔ TÍCH.
Giữa đêm, ánh trăng mờ soi qua song cửa sổ.
Trong điện chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, chiếu rọi bức bình phong thêu giang sơn ngàn dặm. Sau bình phong thoáng hiện lên tấm màn xanh đã vén lên, trên bức trướng, rồng cuộn khúc lộ ngũ kim trảo, hết sức sống động, vừa uy nghi vừa tôn quý.
Trong điện tĩnh lặng, tựa như không một tiếng động, xa xa truyền đến tiếng trống canh từ từ lan đi theo gió, rồi sự trầm lặng lại khôi phục.
Một thân hình cao lớn dừng chân trước cửa, một lát sau liền quay người lại.
Phía bắc điện ngoài kê một cái sập dài, trước sập là một cái án bằng mặc ngọc, trên án chất đầy tấu chương. Thuần Hi Đế Thiên Tốn mặc áo tím thường phục, nhíu mày quay lại sập ngồi xuống, tiếp tục phê chiết tử.
Gần đây phía đông bị hồng thủy tàn phá, tuy có Mẫn Diễn dẫn đệ tử đến khống chế tình cảnh nhưng việc triệu tập lương thảo từ các nơi, chiêu mộ đại phu, điều khiển linh thú, thu gom thuốc men, rất nhiều việc đều phải tự thân vận động. Dẫu sao, nếu không có hoàng quyền dùng uy để áp, rất nhiều quan địa phương sẽ không thể tin dùng được. Hắn đăng cơ mới được mười năm, chưa thể trị vì theo lý tưởng, chỉ có thể tự vất vả một chút.
Nhưng ngồi lâu ở Ngự thư phòng không khỏi thấy phiền muộn, hắn liền trở lại tẩm cung, nghĩ tới người nọ đang ngủ bên trong, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Chiết tử như vô cùng vô tận, sắc mực nhạt dần, hắn chấm bút vào mực đỏ định tiếp tục, thình lình, cuốn chiết tử trong tay đã biến mất.
Hắn buông bút, nâng lên chén trà không biết đã để bên từ khi nào, nhấp ngụm trà nóng.
Phía sau truyền đến tiếng giễu nhẹ: “Thứ tấu này mà ngươi cũng phải đích thân xem? Chỉ biết đùn đẩy tránh nhiệm, nói những lời dối trá vô nghĩa, đốt đi ít ra còn sưởi ấm được.” Dứt lời, cuốn chiết tử kia đã xẹt qua không trung, lao vào chậu than phía xa xa. Ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt nó trở thành tro tàn.
“Nếu để ngươi phê thì chắc bị đốt mất một nửa.” Thiên Tốn nhẹ nhàng bật cười.
“Đại gia không kiên nhẫn gì, không định ngồi giải đố với bọn này.” Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, lật lật mấy cuốn chiết tử kia, “Hơn nữa, trong những lúc như thế này, ta chỉ hận không thể giật bỏ hết mũ quan của bọn chúng, đỡ phải vướng víu.”
“Mới mười năm mà thôi, có thể khiến không khí trong triều sáng sủa hẳn lên đã là không dễ rồi. Những thế lực ở các địa phương đều rắc rối khó gỡ, trong sớm chiều khó có thể thay đổi.”
“Việc hồng thủy khẩn cấp, nhưng ngươi cũng không thể không ngủ nghỉ.”
“Ngươi đừng lo lắng, qua một đợt này là tốt rồi.”
“Nhẹ nhàng khuyên ngươi ngươi lại không chịu nghe, thật sự muốn ta điểm huyệt ngủ của ngươi sao?!”
Không chịu nổi uy hiếp, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ đành cam chịu, chỉ có thể để nguyên quần áo nằm xuống, trơ mắt nhìn hơn nửa số chiết tử phi vào chậu than.
Ném xong, Lạc Tự Tỉnh xoay người, thấy mắt hắn nửa khép nửa mở vẫn chưa ngủ, đang muốn nổi cáu thì chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi cười lên hắc hắc.
“Ta kể cho ngươi một câu chuyện trước khi ngủ, thế nào?”
Thiên Tốn nhướn mày một cái.
“Tứ ca từng nói nghe kể chuyện trước khi ngủ sẽ dễ ngủ.” Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Thiên Tốn biết đây là chiêu bài Tứ ca dạy hắn để dỗ muội muội.
“Được.” Biết trong sự đắc ý dào dạt của người kia có giấu chút giảo hoạt, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ vẫn lựa chọn bình tĩnh làm người nghe.
“Nhắm mắt lại.”
Thiên Tốn nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.
“Xưa kia có một con sói, vì ăn dê chắc bụng nên khoác da dê, chui lẫn vào đàn dê. Khi đàn dê chưa kịp chuẩn bị, nó liền xé toang da, ăn sạch đàn dê.”
Chỉ như vậy? Thiên Tốn không mở mắt, cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ im lặng nghe. Tính nhẫn nại của hắn luôn không tồi.
“Xưa kia có một con dê, không cẩn thận lạc vào bầy sói. Để tự bảo vệ mình, nó khoác lên da sói, châm ngòi cho bầy sói đánh nhau với hổ, nhằm lúc lưỡng bại câu thương để thừa dịp cởi da đào tẩu.”
Thiên Tốn vẫn luôn cười nhẹ, hỏi: “Hay là ngươi đang ám chỉ ai?”
Lạc Tự Tỉnh có vẻ đắc chí, trả lời: “Ngươi đoán xem là ai?”
“Chuyện lúc trước hỗn loạn, tạm thời không đoán ra.”
“Vậy tiếp tục nghe đã. Xưa kia có một con sói, khoác da dê, ngồi trong bầy sói. Chờ đàn sói vì muốn ăn nó mà tranh đấu không ngớt, các bên đều thương vong rồi, nó liền xé bỏ da dê. Đám sói kinh ngạc, giận giữ muốn tấn công nó, lại thấy nó kéo bỏ lớp da sói. Vứt bỏ hai lớp da, nó chính là một con ác thú, há mồm liền nuốt trọn tất cả bọn sói!”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Thiên Tốn mở mắt, cười ngồi dậy, vỗ vỗ bên cạnh.
Lạc Tự Tỉnh không nghi ngờ gì hắn, cười to ngồi xuống: “Ngươi nói xem ta ám chỉ ai?”
“Câu chuyện nghe không tồi.” Thiên Tốn biết đáp án cũng không quan trọng, “Đáng tiếc, ngươi đã quên mất đoạn kết.”
“Cái gì?” Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra, “Đoạn kết đó…”
Môi cùng môi chạm vào nhau, ngăn lại những lời còn dở. Nhâm nhi đủ hương vị rồi, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ mới nói nhỏ bên tai Hoàng hậu bệ hạ, có chút ý xấu, có chút tình ý, lại thêm men say man mác: “Con ác thú này vẫn cảm thấy trong bụng đói khát, chuyển mắt nhìn quanh, liền thấy cách đó không xa còn một con hổ thân hình cường tráng. Nó lao tới, một hơi nuốt trọn con hổ kia, hương vị… rất được…”
Đầu xuân đêm dài đằng đẵng, trong gió lạnh se se, Đế tẩm cung lại dạt dào sắc xuân.