CHƯƠNG 3. MỸ NHÂN NHƯ NGỌC.
Gió êm thổi nhẹ, nắng chiếu nhàn nhạt.
Phủ Tam hoàng tử vẫn đỏ một sắc hỉ sự như hôm trước.
Trong hoa viên, hai vị tân lang ngồi trong đình ngắm cảnh, Giang quản sự đứng một bên phục vụ, rất thong dong thoải mái.
Người ngoài nhìn từ xa sẽ thấy Tam hoàng tử và Kinh Hồng nội điện đúng là như keo như sơn, một lát cũng không nỡ rời nhau. Trên thực tế, chỉ có Giang quản sự đang im lặng phục vụ hai vị chủ tử mới biết được, vị Kinh Hồng nội điện này có cách hành xử thật vượt xa khả năng tưởng tượng của mọi người.
Cuồi cùng đã sắp qua một ngày, những ngày như thế này không biết sẽ diễn ra bao nhiêu lần?
Lạc Tự Tỉnh chăm chú nhìn đĩa bánh ngọt tinh xảo trên bàn, như thể muốn dùng ánh mắt hấp lại chúng một lần.
“Nhìn kỹ như vậy cũng không nếm được hương vị.” Thiên Tốn vốn vẫn để ý đến hắn liền mỉm cười nói.
Lạc Tự Tỉnh nâng mắt, lập tức khôi phục lại tư thế nhàn tản, cong ngón tay gõ bàn. “Ta không phải vì bánh trái mà đến đây. Làm phiền điện hạ nói cho ta biết, vì sao cứ phải ngồi dài trong này vậy?”
“Ngươi có việc quan trọng cần làm? Muốn đi tiễn huynh trưởng?”
“Không tiễn.” Hắn thực không hiểu vẻ mặt kinh ngạc của những người ở đây khi hắn nói thẳng ra là không tiễn. Hắn không phải thư sinh mặc khách, lúc nào cũng tỏ lòng tiễn biệt. Chẳng qua là không gặp một thời gian thôi; chuyện này thường xuyên xảy ra trong Lạc gia, không phải việc gì lớn. Về phần ngự giá, Ích Minh Đế đã hạ chỉ nói hai người bọn họ không cần đi theo, vậy hắn việc gì phải dính vào cái chỗ náo nhiệt bên kia?
“Không có việc gì, vậy thong thả ở đây với ta có vấn đề gì sao?”
“Ở đây không có gì hay, ta thực vô công rồi nghề.”
“A? Tự Tỉnh, ngươi có chuyện gì muốn làm không? Ta tuy bất tài nhưng có lẽ có thể giúp ngươi.”
Nếu muốn giúp thì đừng có ngồi lãng phí thời gian ở đây. Lạc Tự Tỉnh sốt ruột nhướn mày. Hắn chính xác là đã chán đến phát hoảng, ngoài miệng thì lại không được thú nhận. Cần phải tìm việc gì đó tiêu thời gian cho tốt, còn về làm gì – phóng ngựa tìm hoan uống rượu đấu kiếm, cái này thì chưa quyết định được.
“Đa tạ hảo ý của điện hạ, không cần.”
Thiên Tốn hình như hiểu được tâm tư của hắn nhưng không chọc phá, chỉ cười cười.
“Rốt cuộc là ngồi đây chờ ai?”
“A, hôm qua bận nhiều việc, hôm nay vừa vặn có dịp nên ta nghĩ để ngươi gặp các thị thiếp của ta.”
Nghe hắn nhắc, Lạc Tự Tỉnh mới nhớ tới mấy điều trong cuốn lụa hắn mới đọc vội qua vài lần. Đúng là sau khi Thiên Tốn dọn ra khỏi cung, Ích Minh Đế có tặng hắn hai người thị thiếp. Không lâu sau Hoàng hậu lại thay Đức Phi chọn một vị đưa tới. Các nàng rất ít khi xuất phủ, vẻ ngoài và tính nết đều khó tra được.
Không biết có phải là vì nghĩ tới không, tâm vừa tưởng tới mỹ nhân thì đã có làn hương thơm thoảng tới.
Lạc Tự Tỉnh nghiêng đầu nhìn lại.
Ba vị mỹ nhân bước tới từ sau tòa giả sơn, vạt áo lụa vờn trong gió.
Lạc Ngũ công tử nhìn không rời mắt.
Đi đầu là một vị thân mặc váy lá sen, khoác áo voan mỏng màu lục nhạt, khi đi làn váy nhẹ nhàng lướt, ngọc bội đung đưa, thanh nhã động lòng người. Khi đến gần, thấy khuôn mặt dịu dàng mềm mại, nét mặt tinh tế, mày ngài nhàn nhạt, hai mắt trong trẻo. Diện mạo không hẳn là quá xuất chúng, nhưng khiến cho người ngắm cảm thấy rất thư thái.
Theo sau vị này là một vị dáng người thướn tha, váy dài thắt eo thuần một màu đào. Cánh tay ngọc giấu dưới làn lụa mỏng, cử động vô cùng gợi tình lại không gây cảm giác dung tục. Nụ cười long lanh, diện mạo kiều diễm, nét mặt ẩn tình, hết sức mê người. Nhận được ánh mắt chú ý, mỹ nhân đung đưa quạt tròn che đôi môi anh đào, nhẹ cười thành tiếng.
Vị cuối cùng thấy mĩ nhân kia hơi làm càn, giận dữ không nặng không nhẹ mà nhéo nàng một cái. Ngay cả động tác như thế này nàng làm cũng rất tao nhã. Váy lụa nhiều tầng thêu
hoa hải đường, ống tay áo màu thiên thanh buông ngang cánh tay, ăn mặc không cầu kỳ, lại có phong thái khoan thai của tiểu thư khuê các. Trong ba người nàng có dung mạo đẹp nhất, trang điểm nhạt mà vẫn thu hút ánh mắt người khác.
Các vị mĩ nhân đi vào trong đình, duyên dáng hành lễ.
“Cuối cùng cũng đến, để ta và nội điện chờ thật lâu.” Thiên Tốn cười nói, có ý bảo các nàng không cần câu nệ.
“Còn không phải vì điện hạ đột nhiên bảo tới gặp nội điện sao, chúng ta đều muốn để lại ấn tượng tốt với nội điện.”
“Đúng vậy, không biết phải làm thế nào mới vừa lòng nội điện, cho nên phải hao tổn tâm tư một chút.”
“Xin điện hạ cùng nội điện đừng trách cứ.”
Mỹ nhân nói lời ấm áp lời nói nhỏ nhẹ, ánh mắt đưa tình, thương còn không kịp làm sao nỡ trách? Lạc Ngũ công tử hai mắt sáng rỡ: nếu sớm biết là ở đây chờ mỹ nhân, một canh giờ có là gì, ngồi một tháng hắn cũng nguyện ý!
“Sao lại trách? Các ngươi có mệt không? Ngồi xuống đi.” Không đợi Thiên Tốn trả lời, Lạc Tự Tỉnh mắt chỉ còn thấy dáng người yểu điệu của mỹ nhân liền lên tiếng.
Giọng của hắn dịu dàng hiếm thấy, Thiên Tốn khẽ nhếch mày một cái nhưng môi vẫn mỉm cười. Mà Giang quản sự thì đã hoàn toàn biến sắc, lại không tiện lên tiếng, chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Các vị mỹ nhân liếc nhau, đều bật cười, mỗi người một vẻ.
Mỹ nhân mặc váy lá sen dẫn đầu cúi người, nói: “Thiếp là Nhược Liễu, xin yết kiến nội điện.”
Nhược Liễu họ Trương, xuất thân hàn tộc*, nhà mẹ đẻ giàu có sung túc, rất có thế lực ở phương bắc Hạo Quang. Có điều trong nhà có vài vị ca ca không ra hồn, gia sản lớn đến vậy cũng dần dần tiêu tán. Sau này họ bỏ đi đâu mất – ai mà biết được? Dù sao cũng coi như con rể**, là người trong nhà, còn so đo chuyện gia sản làm gì?
*Hàn tộc là các gia tộc thấp kém về địa vị. **Ý nói bạn Liễu tính là làm dâu Hoàng đế nên anh trai cũng như con rể Hoàng đế.
Mỹ nhân váy hồng cầm quạt tròn cũng cúi người: “Thiếp là Chước Dung, yết kiến nội điện.”
Chước Dung họ Triệu, xuất thân không rõ, vì sắc đẹp mà nổi tiếng từ trong giáo quán. Đại hoàng tử hình như đã từng động tâm với nàng, nhưng vì Thiên Tốn đã đến tuổi búi tóc nên Hoàng thượng đem nàng tặng cho hắn. Đại hoàng tử cũng không đến nỗi vì một nữ
nhân mà ghi hận trong lòng. Lạc Tự Tỉnh nheo mắt: nhưng nếu là mình, từ bỏ một vị mỹ nhân như thế chắc chắn sẽ thấy rất tiếc.
Mỹ nhân cuối cùng mỉm cười cúi chào: “Thiếp là Du Cầm, yết kiến nội điện.”
Du Cầm họ Tống, xuất thân là tiểu thư nhà danh giá, quả nhiên nâng tay nhấc bước đều có phong thái khác hẳn. Năm đó Thiên Tốn tới lễ búi tóc, Hoàng thượng thưởng cho Nhược Liễu và Chước Dung. Không lâu sau Tống gia chủ động cầu hảo với Đức phi, gả con gái duy nhất cho Tam hoàng tử điện hạ làm thiếp. Có điều, nàng như thế này chẳng lẽ là thỏa mãn chỉ làm thiếp?
Lạc Tự Tỉnh nhíu nhíu mày. Như vậy không phải hắn vừa chiếm mất vị trí của vị mỹ nhân này sao? Không xong không xong, khiến mỹ nhân oán giận là việc hắn vạn lần muốn tránh. Cũng đành, để khi nào hắn rời đi, Thiên Tốn thuận tiện đưa nàng lên làm chính thất là được. Dù sao thì mỹ nhân này cũng không thể chê vào đâu, bất kể là làm vương phi hay làm hoàng hậu đều rất phù hợp.
Bên ngoài chỉ thấy hắn đầu tiên là nhìn chằm chằm, tiếp theo híp mắt rồi lại nhíu mày, biểu tình biến hóa cực nhanh, không hiểu được trong lòng rốt cuộc nghĩ gì.
Thiên Tốn liếc nhìn hắn, ánh mắt vẫn ôn hòa: “Nếu nội điện đã nói, liền ngồi đi.”
Chủ tử lên tiếng, giá trị tất nhiên là khác. Các vị mỹ nhân ngồi xuống, nâng lên chén trà, cẩn thận đánh giá vị Kinh Hồng nội điện đã được nghe kể, mắt đẹp gợn sóng.
Bên này ngồi đánh giá, bên kia Lạc Tự Tỉnh cũng nhìn chẳng che giấu, không gian nhất thời im lặng.
“Sao nhìn hắn như vậy, còn không nói gì?” Thiên Tốn nhướn nhướn mày, nhấp chút trà.
Nhược Liễu dường như thấy xấu hổ, buông mắt; Du Cầm cũng rời mắt nhìn đi chỗ khác; ngược lại Chước Dung vẫn cười rất tươi: “Danh tiếng Lạc gia thiếp được nghe đến đã lâu, rất tò mò, tất nhiên không thể bỏ cơ hội tốt thế này.”
Lạc Tự Tỉnh cười: “Ta không có ba đầu sáu tay, thực không có gì hay để nhìn.” Bình thường thái độ của hắn tùy tiện cuồng ngạo, khiến người khác phải kính nhi viễn chi. Giờ phút này, có gì ngông cuồng không đứng đắn hắn đều thu lại, gương mặt tuấn mỹ chỉ mang nụ cười nhạt, lại khiến người ta không rời được mắt.
Nhược Liễu, Du Cầm và Chước Dung đã quen nhìn phu quân của mình dung mạo xuất chúng, ôn hòa tao nhã, còn người trước mặt về vẻ mặt hay cử chỉ đều sôi nổi hơn nhiều. Thấy hắn thân thiết như vậy, ba người không khỏi có chút bần thần.
Trong đình một lần nữa lặng im.
Có điều lúc này Thiên Tốn cũng không chủ động nói lời hòa hảo.
“Bình thường các ngươi làm gì tiêu khiển?”
Lạc Tự Tỉnh đào hết cả đầu óc, cuối cùng nghĩ được một câu. Hắn tuy rằng cá tính phóng túng, hành động suồng sã, lúc ở nhà không thiếu lần cùng Lạc Tự Tiết ra ngoài tìm vui, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với những nữ tử gần tuổi. Thứ nhất là tạm thời không có khả năng được kết hôn, hắn không muốn quan hệ bất chính để tránh phiền lòng; thứ hai là Trì Dương quản chế các nữ tử trẻ tuổi rất chặt, hắn gặp được ít đến thảm hại. Bởi vậy tiếp xúc được với ba vị nữ tử như bây giờ là đặc biệt lần đầu mới có. Lạc Ngũ công tử dù tự cho là phóng khoáng thì lúc này cũng không khỏi có chỗ chẳng biết làm sao. Tình huống căng thẳng như vậy, tính tình cũng nên dằn lại chút.
Đương nhiên, hắn hình như quên mất một chuyện rất quan trọng – cho dù có hợp ý với ba vị nữ nhân xinh đẹp này đến mức nào, hắn cũng không cách nào chạm được đến các nàng. Cùng lắm hắn có thể có được một chút kinh nghiệm sống cùng nữ tử thôi.
Nhược Liễu nhẹ nhàng nói. “Thêu, đánh cờ, vẽ tranh, thiếp chỉ biết những thứ ấy.”
Chước Dung vươn ngón tay thon dài chỉ váo trán mình: “Liễu rất tĩnh tại, thiếp thì hiếu động. Nàng thêu, đánh cờ, vẽ tranh, thiếp liền đánh đàn hoặc múa, đều là những việc trước kia thường làm, hoàn toàn không thấy nhàm chán.”
Ánh mắt đẹp của Du Cầm hơi chuyển, nàng nói: “Cầm kỳ thi họa dĩ nhiên là có thể khoái hoạt. Có điều vì đã có học tính toán, thiếp đôi khi sẽ giúp Giang quản sự làm việc sổ sách.
Nàng thế nhưng còn không hề giấu diếm. Lạc Tự Tỉnh phát hiện thấy nàng đề phòng mình, tuy không phải ác ý, nhưng vẫn cảm thấy là có phần toan tính. “Vừa hay, ta không có hứng thú với việc sổ sách, có ngươi làm là tốt rồi.” Lạc Ngũ công tử hắn đúng là càng sống càng xuống dốc, lại suy bại đến mức bị người ta hiểu nhầm thành muốn tranh giành tình nhân. Chẳng lẽ cho dù hắn luôn luôn bàng quan thì sẽ vẫn bị người ta đề phòng, lập mưu? Không chỉ là thị thiếp và thủ hạ của Thiên Tốn, những thế gia hoàng tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhị ca, Tam ca và Tứ ca hóa ra biết hết tính tình hắn, liệu được rằng hắn sẽ tức giận bất mãn, không muốn bị chèn ép. Chẳng qua bản thân hắn cũng không ngờ, mới hai ngày đã thấy chịu không nổi.
Ở Trì Dương thật tốt. Lão cha không quản được hắn, đơn giản thì nhắm một mắt, quản giáo cũng chỉ làm bộ thôi; nương thì chủ trương tùy tính các con, đối với hắn đã an tâm; chị dâu tính tình rộng rãi, xem hắn như đứa bé mà hết sức dung túng, muốn gì cho nấy; Nhị ca tuy đáng sợ nhưng võ công của hắn thì đều do Nhị ca dạy cho, hơn nữa nếu hắn không làm gì sai thì sẽ không ra tay; Tam ca sủng hắn, thường dẫn hắn ra ngoài trải nghiệm, có gì tốt đều để dành cho các em; Tứ ca nhìn thấu tính hắn, không cho hắn tự tiện, dạy hắn cách đối nhân xử thế, nhưng cũng chưa bao giờ bắt ép. Lão cha nắm binh quyền lớn không ai bằng, Đại ca chiến công hiển hách, Nhị ca làm tới Thượng thư, Tam ca ở trong Binh bộ như cá gặp nước, Tứ ca vào cung được sủng ái giao cho quyền hành –
quyền uy Lạc gia cực thịnh, trong kinh người người kính sợ. Hắn không muốn chui vào quan trường hắc ám, cũng không mơ tưởng tới dùng chiến công để từ từ thăng chức, người nhà đều hiểu mà bỏ qua cho hắn. Cứ thế không lo không nghĩ, tự do tự tại, vui thì cười giận thì mắng sống ngày qua ngày. Tuy rằng trong đáy lòng vẫn có chí lớn, chung quy hắn vẫn không muốn vì thế mà từ bỏ tự do.
Kỳ thực, trong thâm tâm hắn hiểu rất rõ. Tự do là sự hưởng thụ xa xỉ nhất.
Như Tứ ca, rất muốn tự do mà lại bị vây lại trong cung cấm. Như mình, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với vận mệnh.
Chính là vẫn không cam lòng.
Hoàng tộc tranh đấu so với quan trường còn dơ bẩn hơn, không cẩn thận sẽ bị người cắn nuốt ngay lập tức, xương cốt cũng chẳng còn. Hắn không thể áp chế nổi phản xạ căm ghét đối với nơi này. Đúng vậy, không thể không giãy giụa tìm cách sống sót, xông ra ngoài tìm con đường tự do của chính mình.
Tứ ca buộc lòng hắn, Nhị ca cũng buộc lòng hắn, bản thân thì… không thể bức bách chính mình, có phải không?
Nghĩ đến đây, Lạc Tự Tỉnh sảng khoái bật cười.
Thiên Tốn đang nghe Chước Dung, Du Cầm trao đổi xem có nên làm một buổi tiệc rượu trong nhà hay không, khóe mắt bỗng thấy người kia cười lên thành tiếng, vẻ mặt phút chốc đã trở nên sắc lẻm, liền không khỏi hơi căng thẳng.
Lạc Tự Tỉnh khà khà cười, nhấp một hớp trà, chậm rãi nói: “Điện hạ, ta đổi ý.”
Thiên Tốn nhướn mày chờ hắn nói tiếp.
“Ngươi cho ta một vị… Ta liền cân nhắc một chút, thế nào?”
Lời nói chứa nhiều ý mờ ám, muốn nghe mà không hiểu cũng khó. Khóe miệng Thiên Tốn hơi toát lên ý cười.
Chậc chậc, hai mắt tên này thế mà có thể đem lạnh lùng ngạo mạn với dịu dàng ôn hòa chứa cùng một chỗ, thực sự là khó gặp. Lạc Tự Tỉnh đón ánh mắt hắn, không hề sợ bị người này lột da rút gân: “Ý của ta là, ngươi có tới ba vị mỹ nhân hầu hạ, cho ta một vị cũng không sao đi.”
Chước Dung, Du Cầm, Nhược Liễu vừa phát hiện thấy bên kia sóng ngầm mãnh liệt, đang dè dặt nhìn vẻ mặt hai người. Nghe đến đây đôi mắt đẹp của Chước Dung trợn tròn, vẻ mặt Du Cầm vô cùng kinh ngạc, Nhược Liễu thì càng thêm tái nhợt, giống như sắp ngất xỉu tới nơi.
Giang quản sự đang tiếp trà cho chủ tử thì run tay, bình ngọc tinh xảo rơi xuống đất, vỡ thành ngàn mảnh nhỏ.
“Lại đi trêu người.”
Ấy vậy mà vẻ mặt Thiên Tốn một chút cũng chưa đổi. Thậm chí trong giọng còn có vài phần sủng ái.
Lạc Ngũ công tử đã hai mươi ba tuổi mà bị một kẻ chỉ tầm hai mươi đối xử như thiếu niên bướng bỉnh chưa hiểu chuyện không bằng, nhưng hắn chẳng có dấu hiệu gì là thẹn quá hóa giận, cười hì hì nhìn mấy vị mỹ nhân hắn “ngưỡng mộ trong lòng”.
Giai nhân không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình như lửa của hắn, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run từng đợt, ngồi không yên.
“Trời còn sớm, trước khi dùng bữa, các ngươi cứ làm quen thêm.” Thiên Tốn làm như không biết trong hậu viện đã nguy cơ tứ phía, tao nhã thong dong đứng dậy, xoay người đi mất.
Lạc Tự Tỉnh liếc liếc dáng lưng hắn, hừ nói: “Nhỏ mọn”.
Lời còn chưa dứt, Nhược Liễu đã thở hắt ra một tiếng, yếu ớt ngã lên người Chước Dung.
Mỹ nhân té xỉu dĩ nhiên là đại sự. Lạc Tự Tỉnh lập tức đứng dậy, ra vẻ đỡ.
Đáng tiếc, hắn có ý tốt, giai nhân lại coi hắn như mãnh thú, như lũ lụt.
Chước Dung giỏi múa, tất nhiên nhiên là nhanh nhẹn, ôm lấy Nhược Liễu thối lui mấy bước rồi mới nói: “Không cần… Nội điện không cần lo lắng. Nhược Liễu chẳng qua trong người hơi không khỏe, trở về nằm chút là không có việc gì.”
Du Cầm vẫn đang ngồi, lẳng lặng nhìn hắn, nói tiếp: “Không biết gần đây nội điện có thể có lúc nào nhàn rỗi hay không? Thiếp cùng Chước Dung sẽ chuẩn bị tiệc rượu.”
Lạc Tự Tỉnh có chút tiếc hận nhìn Nhược Liễu trong lòng Chước Dung, thuận miệng đáp: “Ta lúc nào cũng rất nhàn.”
“Vậy thiếp xin cáo lui.”
“Ta đưa các ngươi…”
“Đa tạ ý tốt của nội điện. Thanh Huân Các không xa, chúng ta đỡ Nhược Liễu về được.”
Từ chối đến nhanh, lùi ra đến xa, trông hắn giống kẻ háo sắc lắm sao? Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, quay lại ngồi xuống, cười như không cười: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn bóng người uyển chuyển của mỹ nhân đi xa, Lạc Tự Tỉnh đột nhiên hỏi: “Thanh Huân Các ở đâu?”
Giang quản sự trên mặt đã xanh trắng lẫn lộn, hết sức kích động, một lúc lâu mới trả lời: “Cách vườn… có hơi xa.”
“Không phải là không xa sao? Vậy để ta đưa đi vẫn tốt hơn.”
“Nội điện, ngài…”
“Ta quan tâm đến các nàng thôi.”
Cuối cùng Giang quản sự rốt cuộc không nhịn được, quỳ thẳng xuống đất: “Nội điện, xin đừng làm việc khó xử cho điện hạ!”
Lạc Tự Tỉnh cười tủm tỉm, chọn cái bánh nhỏ, đặt trong lòng bàn tay mà xoa xoa bóp bóp: “Ta đưa tiễn các nàng, liên quan gì tới hắn?”
“Điện hạ rất dung túng nội điện. Việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của điện hạ là chuyện nhỏ, thể diện của hoàng tộc là việc lớn. Xin nội điện suy tính mọi việc ba lần hẵng hành sự!”
“Ai, làm sao suy tính nổi? Tính ta thế này, huynh trường trong nhà vẫn thường nói rồi. Nghĩ gì là nói, không giấu được tâm tư.” Vừa xoa vừa nắn, Lạc Tự Tỉnh vừa cười đến nhẹ nhàng khoan khoái.
Giang quản sự cúi thấp mặt, chòm râu bạc rung động: “Thỉnh nội điện nghĩ lại!”
“Nhìn ta giống kẻ ác sao? Nếu các nàng không thích ta, ta cũng không thể bắt ép. Người Lạc gia cưới vợ nhất định phải tình đầu ý hợp, ngươi cứ việc yên tâm.”
Vấn đề không phải là ở chỗ đó! Giang quản sự bụng đầy căm phẫn cũng không dám nói ra.
Lạc Tự Tỉnh thấy lão nhân cả buổi vẫn chưa đáp lại, nghiêng đầu nhìn.
Đã thấy lão quản sự mặt sưng đến đỏ bừng, hai tay để bên người cũng nắm chặt run lên.
Trong lòng Lạc Ngũ công tử nảy ra cảm giác tội lỗi hiếm thấy, giống như mỗi khi lão cha nhà mình giận đến mức rút đại đao, đuổi theo muốn chém hắn. Hắn tùy tay ném cái bánh trong tay, miếng bột vốn mềm nhão cắm xuống mặt bàn như một viên đá. “Nói đùa! Đây là nói đùa ngươi có hiểu hay không? Chủ tử nhà ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu, căn bẳn vẫn không để trong lòng.”
“Tiểu nhân sợ! Tiểu nhân ngu độn, không biết phân biệt lời nói đùa với lời nói thật. Thỉnh nội điện trước khi trêu đùa báo cho tiểu nhân một tiếng.”
Lời nói cứng rắn, không hề chịu thua hắn
Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thiên Tốn phái vị lão nhân võ nghệ thường thường này tới theo chân hắn. Tên kia từ đầu đã biết, người nhà họ Lạc chỉ đối xử khác biệt với người trong nhà. Mà hắn đây ngàn dặm tha hương, dĩ nhiên không chịu nổi một người giống tính lão cha đến vậy.
Thôi, cứ cho là tên kia đoán trúng đi.
Hắn chán đến chết mà dựa vào bàn đá, chọc chọc khối bánh dính lõm vào bàn. “Đứng lên đi.”
“Nếu nội điện không nhận lời với tiểu nhân, tiểu nhân sẽ vẫn quỳ!”
“Tùy ngươi thôi.”
Một canh giờ sau.
“Tuổi ngươi đã lớn như vậy, thực sự muốn hỏng luôn hai đùi sao?”
“Tiểu nhân phục vụ bất lực, không thuyết phục được nội điện là tội của tiểu nhân.”
Giọng Lạc Tự Tỉnh không nén được vẻ cáu kỉnh. “Đứng lên. Ta bằng lòng với ngươi.” Lại theo ý con hồ ly kia!
Giang quản sự ngẩng đầu, hình như có chút khó tin.
“Giang bá, sắp đến giờ trưa. Ta đói bụng, chờ ăn ở đây thôi.”
Giang quản sự bị cách xưng hô của hắn làm cho hoảng sợ, giật mình, một lúc sau mới trả lời: “Vâng, tiểu nhân đi thông báo với điện hạ trước.”
Lão nhân đứng lên, người run run, từ từ đi xa.
Lạc Tự Tỉnh nhìn theo, tay vẫn đem bánh ngọt cắm tiếp vào bàn. Lão nhân có tập võ, sức khỏe còn tốt, hắn không quá áy náy. Có điều tính tình đúng là quá giống lão cha nhà mình, cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi mà đồng ý. Nếu để người khác biết thì quả thực là không tốt lắm. Nhưng cũng chẳng sao, hắn không thích trêu cợt người khác, chỉ là không vừa mắt được cái con hồ ly quây kín da người kia.
Lạc Ngũ công tử dĩ nhiên là thích nhất tìm hoan mua vui. Nghe nói Thương Dao phong lưu hơn nhiều so với Trưng Vận, không lo không tìm thấy lạc thú.
Đã không muốn ép bản thân thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Lúc này, Thiên Tốn đang đọc sách trong thư phòng.
Bìa sách viết “Luận đức”, nội dung lại không hề liên quan tới chuyện đạo đức. Toàn bộ sách đều là những lời Tê Phong quân đã bàn tại Trì Dương, nhân sĩ khâm phục mà ghi lại sau khi Trì Dương cải cách.
Thiên Tốn nghiên cứu sách này đã chín năm. Những ý tưởng của Lạc Tứ công tử hắn hiểu được phân nửa. Trong đó có những điều khiến hắn phải thán phục, có điều khiến hắn nghi ngờ. Vấn đề của Hạo Quang có tương tự với Trì Dương, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau. Cải cách của Trì Dương không nhất thiết sẽ phù hợp với Hạo Quang.
“Thế nào? Điện hạ có vừa lòng với Kinh Hồng nội điện?”
Căn phòng vốn chỉ có mình hắn bỗng khẽ vang lên một giọng âm trầm.
Thiên Tốn cũng không kinh hoảng, mặt vẫn mỉm cười ôn hòa: “Ngươi nói thử xem?”
“Xem chừng là không hài lòng. Sao lại vậy? So với vị Trưởng Công chúa điện hạ kia*, người nhà Lạc gia hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều.”
*Trưởng nữ của Hoàng Hạo vì thích Hậu Khí Diễm nên muốn giành đế vị để cướp chồng với cha , sau này do quy chế không giết nữ tử của Trì Dương nên bị xóa trí nhớ về Hậu Khí Diễm rồi đưa đi gả xa.
“Nếu không phải người nhà họ Lạc thì càng tốt.”
Một vị mặc áo đen nhảy xuống từ xà nhà, sau mặt nạ màu bạc chỉ thấy một đôi mắt sáng hấp háy.
“Người Lạc gia thần thông nhiều mặt, dù Lạc Ngũ công tử cùng Lạc Lục công tử chưa bao giờ biểu hiện ra, chắc chắn vẫn có chỗ hơn người.”
Thiên Tốn gập sách lại, cười nói. “Tuy đúng là thế, nếu cho ngươi chọn, ngươi sẽ chọn người tài giỏi mà không thể khống chế, hay là muốn người tài trí thường thường nhưng ngươi nắm được trong lòng bàn tay?”
Người áo đen thấp giọng bật cười: “Ngạc nhiên, trên đời này còn có người điện hạ không có cách tiếp cận sao?”
“Nhìn thấu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, đúng là lần đầu tiên gặp người như vậy. Có lẽ vì hắn quá sắc bén với những ý định khống chế.”
“Làm vậy, hắn cũng không thể đạt được gì tốt.”
“Nếu biết được hắn nghĩ gì thì đã không đến nỗi không khống chế được.” Dáng vẻ của người kia lúc bộc lộ tài năng thoáng qua trong đầu, khiến Thiên Tốn không khỏi mỉm cười. Là hắn cân nhắc chưa đủ kỹ, hay là người kia tâm tư quá sâu xa? Hoặc là ý nghĩ của người
kia, người thường không thể lý giải được? Nếu không thể khống chế, đám hỏi lần này không có gì tốt cho hắn.
“Không thể thuyết phục được hắn thì cũng không dùng được, vậy xử lý thế nào?”
“Tạm thời đề phòng hắn là được.”
“Hắn định…”
“Không đoán được hắn định làm gì. Trì Dương đại khái cũng không có ý nhúng tay vào việc của chúng ta.” Thiên Tốn lại mở sách, nói. Theo quan sát của hắn, Hoàng Hạo không mấy hứng thú với quốc sự của Hạo Quang. Chính xác thì Trì Dương cũng sắp đến lúc gặp nội loạn, chẳng còn tâm trí nào mà để ý việc ngoài. “Trước mắt là thời điểm mấu chốt, rút bớt ra một hai người thôi.” Phải xem có quản được không, mới biết được Lạc Ngũ công tử liệu có phù hợp. Dù sao người này hẳn là hiểu rõ rằng vừa vào hoàng tộc thì nguy cơ sẽ vây tứ phía.
“Ta đã biết.” Người áo đen lùi mấy bước, biến mất khỏi thư phòng.
Xa xa truyền tới tiếng bước chân.
Thiên Tốn nhìn lên.
Giang quản sự vừa thở hổn hển vừa đẩy cửa, khom mình hành lễ: “Thỉnh điện hạ chuyển sang hoa viên dùng bữa.”
“Nội điện còn ở đó sao?” Thiến Tốn có phần bất ngờ. Hắn còn tưởng Lạc Tự Tỉnh là người không thể ngồi yên một chỗ, không lẽ hắn đã đánh giá sai?”
“Điện hạ yên tâm, các vị chủ tử đã sớm trở về Thanh Huân Các.”
Hắn lo lắng không phải là chuyện này. Thiên Tốn cẩn thận cất sách, đứng dậy cười nói. “Giang quản sự, ngài phải nhớ kỹ bổn phận mới được.”
“Tiểu nhân một lòng suy nghĩ cho chủ tử… Hơn nữa nội điện cũng đã đồng ý, từ nay sẽ không làm điện hạ khó xử.”
“Sao? Hắn có làm ta khó xử bao giờ? Lão quản sự suy nghĩ quá nhiều rồi.” Người Lạc gia quả nhiên là trọng tình.
Nhìn Giang quản sự hình như còn muốn lên tiếng, Tam hoàng tử điện hạ phất tay, cười như gió xuân: “Đi đi, đừng để nội điện sốt ruột chờ.”
Sau bữa cơm, Thiên Tốn mang Lạc Tự Tỉnh vào cung.
Trong bốn nước, ngoại trừ hoàng hậu, có rất ít phi tử được sống một mình trong cung. Đức Phi của Hạo Quang là một trong những vị hiếm có đó. Khi vị mỹ nhân tuyệt thế này
xuất hiện một ngàn năm trước, Ích Minh Đế liền thưởng cho nàng Thần Vô Cung, xem vậy là có thể đoán được mức độ sủng hạnh.
Lạc Tự Tỉnh đi phía sau Thiên Tốn, xem xét bốn phía.
Cung thất của Hạo Quang thiên về cao lớn rộng rãi, Thần Vô Cung này lại có phần khác biệt – hoa lệ, lịch sự tao nhã, mỗi chỗ điều có điểm độc đáo lý thú, phong thái rất giống cung đình của Khê Dự.
Qua điện trước, rồi trung các, liền thấy một hành lang dài rất mỹ lệ.
Đức Phi ngồi một bên hành lang, mày vương mối sầu, tay nâng ngắm một nhành hoa.
Thiên Tốn dừng chân.
Lạc Tự Tỉnh cũng đành dừng lại.
Tiếng thở dài thoáng như không, kéo sự chú ý đang phân tán khắp nơi của Lạc Tự Tỉnh về tập trung vào con hồ ly trước mặt.
Chưa đợi hắn nghĩ tới điều gì, Thiên Tốn đã bước nhanh tới: “Nương.”
“Nương.” Tuy trong lòng có chút không tự nguyện, Lạc Tự Tỉnh vẫn biết lễ chào một tiếng.
Đức Phi ngước mắt, biểu cảm thay đổi trong thoáng chốc, tươi cười kéo hai người tới: “Ngồi xuống đi, đừng câu nệ.”
Người hầu nhanh chóng mang lên trà và trái cây.
“Tỉnh nhi, ta cũng không biết con thích gì, đành tự ý chọn đôi khuyên tai này.” Đức Phi gọi người mang tới một cái hộp gỗ đàn hương đen, bên trên nạm đầy ngọc trai, làm Lạc Tự Tỉnh có chút ngứa tay.
Bàn tay trắng nõn mở hộp, bên trong hộp là một đôi hoa tai tinh xảo bằng ngọc màu đỏ sẫm.
Lạc Tự Tỉnh dĩ nhiên biết đây là hàng cực phẩm, tiếc rằng là tâm ý của người khác, không thể mang đi đổi lấy tiền.
“Đôi hoa tai này Hoàng thượng ban cho ta khi ta mang thai hoàng tỷ của con. Nghe nói là do Mẫn Diễn Quốc sư tự mình mài thành, dương khí rất nặng. Nếu là hoàng tử, sinh hạ liền đeo lên, trừ tà giải họa. Lúc sinh hạ con, ta tìm thế nào cũng không thấy… Con quả nhiên…”
Nói đến đây, mắt Đức Phi hơi đỏ lên.
Thiên Tốn dịu dàng nắm chặt tay nàng. “Nương, con không phải đang tốt lắm sao?”
“Đôi hoa tai này không có duyên với con. Hôm qua lúc ta tìm quà ra mắt cho Tỉnh nhi, tự nhiên lại tìm thấy, con thấy có khéo không?”
“Thật vừa lúc, Tự Tỉnh võ nghệ cao cường, chỉ sợ có người đánh lén.”
Hai mẹ con đều rất chú ý giữ nét mặt, dung mạo lại giống nhau đến năm sáu phần, cảm giác thật giả cũng mơ hồ, Lạc Tự Tỉnh không khỏi cảm thán về sự kỳ diệu của huyết thống.
“Đã là người một nhà, còn nói lời khách khí làm gì?” Gương mặt xinh đẹp của Đức Phi tràn đầy vẻ dịu dàng của người mẹ, nàng vươn tay vuốt ve má hắn, “Nếu có gì không quen cứ nói với ta. Tốn nhi dù sao cũng có hạn chế, để ta xin Thánh thượng thì cái gì cũng được.”
“Vâng, nương.”
Đức Phi dường như rất vừa lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của hắn, nhìn sang Thiên Tốn, nghiêm mặt nói: “Thánh thượng đã quyết định sau khi trở về sẽ phong vương, chắc chắn sẽ ban thưởng không ít. Ngài cũng không biết nghĩ cho con, sủng ái càng nhiều ghen ghét càng nặng. Ta ở trong cung chỉ cần cẩn thận lời nói hành động sẽ không thành đầu đề cho kẻ khác bàn tán. Con ở ngoài cung, không biết được có bao người ngầm muốn làm hại.”
Lạc Tự Tỉnh hơi hoảng. Đức Phi đã hoàn toàn xem hắn như người nhà, bản thân hắn cũng sẽ không tiết lộ bí mật các thứ, nhưng con hồ ly này cứ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho hắn được sao?
Thiên Tốn mặt không đổi sắc, nhã nhặn mỉm cười: “Ban thưởng của phụ hoàng dĩ nhiên phải phân đi các nơi. Hoàng đệ sinh cùng ngày cùng năm, lại chưa có đại hôn, tặng sang cho hắn là rất phù hợp.”
“Con cứ thế này, chưa bao giờ biết tham. Tính cách như vậy mà sinh ra trong hoàng tộc, không nhất thiết là không tốt. Ta không cầu mong con đăng vị, không mong con cầm quyền, chỉ cần con thanh thản là tốt rồi. Vi nương và hoàng tỷ dù phải lấy mạng ra đánh cược cũng muốn bảo vệ chu toàn cho con.”
Lời nói tuy kiên định, Đức Phi lại khó nén vẻ u sầu.
Lạc Tự Tỉnh nhìn quanh vài vòng, không lên tiếng. Ngay cả mẫu thân cũng không biết bộ mặt thật của nhi tử, tên kia giấu không tồi. Tuy vậy, Đức Phi yêu con như mạng, dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ. Vừa hay, hắn không phải lo vì biết nhiều quá mà bị diệt khẩu.
Thiên Tốn dần dần thu lại nét cười. Cho dù gương mặt không cười, hắn vẫn có bộ dáng của kẻ lương thiện, không hại đến người nào vật gì bao giờ.
“Nương, ngài nói vậy là đem con đặt vào đâu? Con chỉ muốn hiếu thuận với ngài cho tốt, nếu vì những việc thế này mà phải mất đi ngài và hoàng tỷ, con thà sớm chạy khỏi nơi loạn lạc này.”
“Đừng nói lời hồ đồ!” Đức Phi nước mắt lã chã, cắn cắn môi, nói, “Ta chỉ có một đứa con trai là con, sức yếu lại không giỏi mưu kế, không bảo toàn cho con thì bảo toàn cho ai?”
“Nương, nhiều năm qua, Hoàng hậu bệ hạ cũng không làm khó ngài…”
“Ta? Ta tính là cái gì? Nếu ta không sinh hạ con, đối với nàng ta cũng không có gì uy hiếp. Đối với nàng con mới là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt!”
Thiên Tốn thở dài: “Nương, ngài vẫn còn để lòng việc kia sao? Con lại cảm thấy không có chứng cứ, không thể khẳng định là Hoàng hậu bệ hạ chủ định. Không phải Đại hoàng huynh cũng hận chúng ta sao? Huống chi phụ hoàng cũng không muốn huynh đệ tranh giành tàn sát.”
Đức Phi lắc đầu nói: “Chỉ sợ Hoàng thượng cũng không thể bỏ qua. Lần này đi Bình Dư, chắc chắn ngài đã quyết định. Trong bốn huynh đệ, con gặp nhiều đố kỵ nhất, cũng bị nguy hiểm nhất. Tuy Hoàng thượng muốn cân bằng các thế lực, Đại hoàng huynh của con tính toán đã nhiều năm, Hoàng hậu cũng chuẩn bị đã lâu, hai người sao lại để ngài như ý được?”
Thiên Tốn giật mình, nói: “Nếu Nhị hoàng huynh đăng cơ, chắc chắn nhi tử sẽ không có việc gì.”
“Hắn không muốn động thủ, Hoàng hậu cũng sẽ động thủ. Cho dù con có muốn phụ giúp nhi tử của nàng, nàng cũng sẽ không cảm kích mà tha cho con!”
Thiên Tốn cười khổ, cầm khăn thơm an ủi Đức Phi đang có phần kích động. “Nương, ngài đừng căng thẳng, con sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Con chưa từng nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ thì làm sao ra được.”
Đức Phi lau lệ, gương mặt đau khổ, khiến người khác phải thương xót. Im lặng một hồi, bỗng nhiên nàng nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Tự Tỉnh, ánh mắt mong đợi: “Tỉnh nhi, lâu nay ta vẫn ngày đêm không yên, giờ con có thể giúp ta bảo hộ hắn chăng? Con võ nghệ cao cường, lúc nguy cấp ít nhất cũng có thể giữ gìn tính mạng hắn.”
Con hồ ly này giả dối hết sức, còn cần bảo hộ cái gì nữa? Còn nữa, là người hoàng tộc thì chẳng thiếu gì linh lực hộ thân. Bình thường hồ ly này giả nhân giả nghĩa lừa người, nhưng sao lừa được con mắt lợi hại của Lạc Ngũ công tử ta? Tuy thế…
Nhìn vẻ mặt nàng bi thương lo lắng cho con, Lạc Tự Tỉnh cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. “Ngài đừng lo lắng, nhi thần sẽ cố hết sức.” Hồ ly đội lốt người muốn gặp nạn còn khó lắm, hắn không sợ nguy hiểm, đứng một bên xem trò vui thôi.
Đức Phi nghe vậy liền cười nhẹ, buồn bã đều tan đi, trở lại vẻ tao nhã vô song.
Lạc Tự Tỉnh lúc này mới nhận ra mình vừa bất đắc dĩ hứa theo một lời, như vậy là đã bị nàng cuốn vào vòng tranh đấu nơi cung đình, trong lòng không khỏi than thầm: không hổ là mẫu tử, tuy trình độ có khác nhau, về điểm giảo hoạt thì vẫn huyết mạch tương thông.
Hắn ảo não nghĩ đáng ra không nên thương cảm làm gì, đưa mắt sang gặp ánh mắt của Thiên Tốn.
Trong ánh mắt ấy ý gì cũng có, mà ý gì cũng không có.
Lạc Tự Tỉnh cười cười không để tâm, lòng thầm nghĩ: ngươi không tin ta cũng không được, sợ gì chứ?