CHƯƠNG 20. PHONG BA HÔN SỰ
Trong sóng ngầm dữ dội, Thương Dao chào đón tiết xuân ấm áp trở về.
Vạn vật hồi sinh, việc quân cũng dần dần nhiều lên, lại thêm phái Chiêu Vương ngày càng mạnh, Lạc Tự Tỉnh ngoài sáng trong tối đều lu bù công việc. Tương phản với hắn, Thiên Tốn vẫn thảnh thơi như xưa, ngày ngày đi dạo trong vườn ngắm cảnh, đọc sách vẽ tranh, tiêu dao vô cùng.
Một sớm trời trong nắng ấm, trong cung đột nhiên truyền chỉ tuyên Chiêu Vương lập tức vào cung. Thiên Tốn đang ngồi trên du thuyền đánh đàn, hòa tấu với ba vị thị thiếp đã lâu không gặp. Hắn thấy thời cơ đến thật đúng lúc, liền nói dăm ba câu để đẩy các nàng trở về, sau đó thoáng sửa sang, phụng chỉ vào Hoàng thành.
Dọc đường đi, hắn ngẫm nghĩ đến rất nhiều lý do khiến Hoàng đế tuyên triệu mình.
Gần đây, Hoàng đế vì chuyện ám sát liên tiếp trong năm vừa rồi mà hết sức tức giận, nghe nói khi vào triều cũng vô cùng u ám. Để đề phòng những chuyện như thế lại phát sinh, Hoàng đế đặc biệt ban thưởng thêm cho các hoàng tử hoàng nữ ba mươi ám vệ. Đã làm vậy nhưng ngài vẫn không cách nào yên tâm được, ngày đêm nhắc nhở cả vùng quanh kinh thành điều tra những kẻ khả nghi ra vào Thương Dao, lại lệnh bắt Tướng quân của Cấm vệ và Tướng quân của Ngự lâm quân phải lập công chuộc tội. Trong thời gian này, quần thần đều phát run, e sợ bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Thiên Tốn vung roi thúc ngựa, nhanh chóng chạy đi.
Tới ngoài cửa cung, hắn liền thấy hai nhuyễn kiệu khảm châu ngọc hết sức hoa lệ đỗ hai bên. Hắn nhướn mày, nhảy xuống ngựa. Hai vị hoàng tỷ tuy bình thường vẫn thường xuyên vào cung, cũng hay ở lại trong cung vài ngày, nhưng rất it khi chọn lúc phụ hoàng đang không vui mà ân cần ra vào Hoàng thành như vậy. Xem ra Trần Phi nói không sai, vì Đại hoàng tỷ quá mức khẩn thiết, trong thời điểm như thế này hôn sự của nàng vẫn bị chú ý tới. Lần này lệnh hắn tiến cung, đại khái chắc là muốn triệu tập các anh chị em trong nhà hỏi một câu.
“Tam điện hạ.” Thị quan đã đứng đợi sẵn từ lâu, khom mình hành lễ, “Hoàng thượng triệu kiến tại Thần Vô Cung.”
Là trùng hợp sao? Thế nhưng lại chọn Thần Vô Cung nơi mẫu thân ở? Thiên Tốn hơi gật đầu, tao nhã thong dong bước đi.
Lúc hắn đến, Tích Vương, Hòa Vương, Trưởng công chúa Tứ Phúc Công chúa, Nhị công chúa Hinh Vân Công chúa đã ngồi đó. Mỉm cười ân cần thăm hỏi từng người xong, hắn cũng yên vị. Không lâu sau, Ích Minh Đế liền mang Hoàng hậu và Đức Phi giá lâm.
“Lần này muốn các ngươi đến đây không có lý do gì khác, Phi nhi đã sớm đến tuổi lập gia đình, trẫm muốn nghe xem các ngươi nghĩ gì.” Hoàng đế nhìn quanh, chậm rãi nói.
Việc liên quan trực tiếp đến mình nên Trưởng công chúa Thiên Liễm gật đầu nói trước, có chút buồn rầu: “Phi nhi sức khỏe yếu nên việc hôn nhân mới kéo dài tới giờ. Nhưng năm nay nàng đã hai mươi tư, bất luận thế nào đi nữa cũng không thể để lâu hơn.”
Nhị công chúa Thiên Hâm nhẹ giọng nói tiếp: “Hoàng tỷ nói rất đúng. Thân là nữ nhi, hôn sự của Phi nhi đã lùi lại quá lâu rồi. Chúng ta cũng nên gắng hết sức, sớm lo liệu cho nàng mới được.”
“Hai vị hoàng tỷ, việc thành hôn của Phi nhi quả thật rất quan trọng.” Tích Vương Thiên Chấn cười cười, hơi tạm dừng, nhìn về phía Thiên Liễm, “Có điều, về chủ trì, hẳn phải để phụ hoàng và hoàng tỷ.”
“Hôn sự của Phi nhi, trẫm chắc chắn không thể coi nhẹ. Đứa bé này từ nhỏ đã yếu, quanh năm đều ở trong hành cung dưỡng bệnh, trẫm luôn cảm thấy không thể hết lòng thương yêu nàng. Bởi vậy, không thể để nàng chịu thiệt trong việc chung thân đại sự này.” Trong
ánh mắt Ích Minh Đế ẩn giấu chút ám ảnh về một thời sóng gió, cùng một vẻ bất đắc dĩ, “Lúc này, trẫm cũng chỉ có thể làm được đến thế.”
Thiên Liễm nhíu mày thở dài: “Ý của phụ hoàng, nhi thần cũng đã cân nhắc nhiều. Trước đây nhi thần từng chọn vài vị công tử thế gia, nhưng Phi nhi cũng không bằng lòng. Cho nên mới muốn xin phụ hoàng đứng ra chọn người.”
“Bản thân Phi nhi không biết có người vừa ý hay không?” Thiên Hâm hỏi.
“Nàng gần như tách biệt hẳn với bên ngoài, những công tử thế gia đã gặp qua rất ít không có mấy. Hỏi nàng, ai nàng cũng không biết, càng không thể nói là thấy thế nào.”
Nhìn khuôn mặt ái nữ tràn đầy vẻ u sầu, Đức Phi cũng không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thần thiếp hiểu phò mã cần phải được Phi nhi chính mình chọn. Nhưng hiện giờ nàng như vậy, cũng không có cách nào tìm được vị hôn phu hợp ý.”
“Ái phi nói phải. Nên để Phi nhi tham gia một vài yến tiệc đã sẽ tốt hơn.”
“Nếu vậy.” Hòa Vương Thiên Cấn trầm ngâm một lúc lâu, nói, “Có lẽ nên tiếp Phi nhi vào cung trước, sau đó đặc biệt chuẩn bị một yến tiệc để nàng có thể đứng từ xa xem các công tử thế gia, mọi người thấy thế nào? Nếu nàng hợp ý ai thì thật tốt.”
“Nhi thần đồng ý với Nhị hoàng huynh.” Thiên Tốn thuận thời gật đầu, nói, “Nếu Đại hoàng tỷ không thể yên tâm thì nên tự mình đứng ra chọn người. Gia thế và nhân phẩm đều phải hoàn thiện thì mới có thể xứng với Phi nhi.”
“Đúng vậy, Phi nhi là công chúa duy nhất rất quý báu của chúng ta, chọn phò mã phải thận trọng như vậy.” Thiên Hâm nói, “Những con em thế tộc vừa tuổi trong kinh đều nên đưa đến, phải đủ ba bốn mươi người mới được.”
Trưởng công chúa nghe xong, hình như có chút lúng túng, rồi lại không nói ra.
Thiên Tốn nhìn thấy, cũng không nói gì.
Dường như vì cảm thấy lúc này rất có không khí gia đình đầm ấm, sắc mặt Ích Minh Đế ôn hòa đi rất nhiều, chuyển hướng về phía Hoàng hậu: “Tử đồng nghĩ thế nào?”
Hoàng hậu đưa mắt nhìn các con: “Vậy thì nên mở tiệc kén rể cho Phi nhi. Ta sẽ đi chuẩn bị.”
“Liễm nhi, ngươi cùng Hâm nhi bàn bạc một chút, tuyển những người đến dự. Sau đó cho Hoàng hậu bệ hạ và ta xem qua.” Đức Phi cũng nói.
“Vâng.”
Hôn sự của Trần Phi xem như đã định xong bước đầu. Sau khi cùng dùng bữa, Thiên Tốn liền cáo lui hồi phủ.
Về hôn sự này, hắn quả thực không muốn tham dự. Hắn không phải chưa từng có ham muốn lợi dụng, nhưng thời thế đã thay đổi, lòng hắn cũng khác, hắn không muốn lại can dự vào việc này. Nhưng cho dù như vậy, lựa chọn của Trần Phi e rằng cũng sẽ không thuận theo ý Trưởng công chúa.
Vừa suy nghĩ vừa ruổi ngựa, hắn liền về tới trước cửa phủ.
Vừa định vào phủ, liền thấy ở bên cửa có một vị nam tử trẻ tuổi toàn thân áo trắng khiến hắn chú ý. Vị này ăn mặc giản dị, vẻ rất bình dân, lúc cúi đầu hành lễ với hắn cũng không có bất cứ nét gì khác thường. Nhưng cứ lẳng lặng đứng đó như vậy lại tỏa ra phong thái không tầm thường.
Thiên Tốn thậm chí có chút ảo giác rằng quanh cảnh xung quanh người này không nên là hiện tại ở đây. Nếu đổi thành giữa triều đình, có lẽ cũng sẽ không thua kém chỗ nào – thậm chí có thể càng hiện rõ là một người khiến người khác khó mà bỏ qua được.
“Vị này là ai?”
“Thưa điện hạ, người này vừa mới đưa thiếp, giấu tên muốn gặp nội điện.”
Giấu tên? Thiên Tốn rộn lên trong lòng, xuống ngựa: “Các hạ ngài là?”
Nam tử nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nụ cười nhẹ nở trên gương mặt có ba bốn phần giống Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ, trông phù hợp không ngờ. Vị này ôn hòa cười nhạt, thấy hắn cũng không xao động, mà thần thái thì ung dung lạ thường, cho thấy là người đã quen với việc kiên nhẫn đợi, rất đúng mực, không kiêu ngạo.
Thiên Tốn bỗng nhận ra thân phận của khách, nhất thời vô cùng mừng rỡ.
“Chiêu Vương điện hạ, tại hạ thật sự thất lễ rồi.”
“Không đâu. Để Lạc Tứ công tử đứng đây đợi, ta mới là người thất lễ.”
Lạc Tự Túy hình như có chút kinh ngạc, cười nói: “Ta còn chưa tự giới thiệu, Chiêu Vương điện hạ đã nhận ra, ánh mắt quả thực phi thường.”
“Ta ngưỡng mộ Lạc Tứ công tử đã lâu, huống chi ngài lại là ca ca của Tự Tỉnh, không nhận ra thì thật khiến người khác chê cười.” Thiên Tốn hơi nghiêng người, mỉm cười dẫn đường, “Xin mời.”
“Làm phiền điện hạ.”
Thiên Tốn tự mình lẫn Lạc Tự Tuý tới phòng khách nhỏ ngồi xuống, gọi người dâng trà.
“Xin Tứ công tử chờ một lát. Ta đã sai người đi báo cho Tự Tỉnh, chắc hắn sẽ mau chóng trở lại.”
“Nếu hắn không rảnh, ngày khác ta lại đến thăm cũng không sao.”
Thiên Tốn lắc đầu cười nói: “Dù không rảnh cũng không thể hơn được dịp may khó gặp sau hai năm xa cách.
Nghe vậy, Lạc Tự Túy không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ lãnh đạm trong mắt cũng bớt đi rất nhiều.
Thấy thế, Thiên Tốn bỗng nhiên nhớ tới có mấy lần Lạc Tự Tỉnh từng ưu tư nói, Tứ ca của hắn là người không thể nhìn thấu, tâm tư quá sâu nặng. Nhưng theo như Thiên Tốn thấy, Tứ công tử thực ra là một người bình dị thoải mái. Tuy lần đầu gặp gỡ vẫn có sự đề phòng và lạnh nhạt, nhưng nếu có thời gian, hẳn sẽ có thể trở thành tri kỷ. Có điều, có lẽ vì tính cách không thích vui đùa nên quả thật hơi khó hợp với Lạc Tự Tỉnh.
“Không lẽ điện hạ cũng nghe nội điện nhắc tới ca ca ta sao?”
“Danh tiếng của Lạc Tứ công tử thì có ai lại không biết? Ta tò mò hỏi, hắn biết gì liền nói, nói liền nói hết.”
“Khá lắm là ‘biết gì liền nói, nói liền nói hết’.” Lạc Tự Túy cười than thở, “Bây giờ mặc kệ là ta đi đến đâu cũng bị hư danh làm mệt.”
“Tứ công tử quá khiêm tốn. Trong những người làm mưa làm gió trên thiên hạ này, có ai có thể hơn được Tứ công tử của Lạc gia?” Thiên Tốn hơi cong môi.
“Thế nhưng ta được gặp điện hạ rồi, lại thấy hoàn toàn không giống như nghe đồn.”
“A?”
“Ta từng xem những thu thập của Ám hành sử, cũng nghe mô tả từ những người đã gặp điện hạ, thấy là hai thái cực đối lập. Hiện giờ đã gặp, hóa ra lại hoàn toàn khác.”
“Lời này là được ngài khen ngợi rồi. Vậy ta xin không khách khí mà tiếp nhận.”
“Đương nhiên. Có thể chung sống với Ngũ đệ nhà ta đến mức ‘biết gì liền nói, nói liền nói hết’, được hắn không xem như chủ mà xem như bằng hữu tri kỷ, quả thực hiếm có.” Lạc Tự Túy bình thản nói, nét cười trên mặt cũng dần biến mất, “Tự Tỉnh và Tự Ngộ hai đứa chúng cho tới bây giờ chưa từng thân thiết với ai khác, cũng không cho phép người khác bước vào thế giới của bọn họ. Mà nay điện hạ đã khiến hắn nơi lỏng sự phòng bị. Chính vì thật hiếm có nên ta không thể không suy nghĩ. Có thể tiến triển được đến thế, chắc điện hạ cũng mất nhiều công suy tư.”
Không hề khách khí như vậy, có thể coi như đang thăm dò không? Thiên Tốn nghiêm mặt trả lời: “Quả đúng là tiến từng bước một, không thể để chút sơ hở nào. Nhưng nếu ta không tiếp cận hắn thì sẽ mất đi hắn. Ta quyết không thể chấp nhận loại ‘thực tế’ đó.”
Lạc Tự Túy ngẩn ra, tựa như có chút bất ngờ.
“Điện hạ nói vậy, ta sẽ nghĩ–”
“Tứ công tử, đối với ta hắn không phải là bề tôi, cũng không phải bằng hữu.”
“…Tuy đây là việc giữa các ngươi, nhưng không biết điện hạ có từng nghĩ rằng hắn không phải là người cam chịu chôn mình trong cung.”
Thiên Tốn hơi mở to hai mắt, cười khổ nói: “Có. Ta biết.”
“Huống chi, hiện nay hắn đối với điện hạ có thể cũng không có lòng dạ gì.”
“Lời Tứ công tử nói, Thiên Tốn hiểu.”
Cẩn thận suy xét vẻ mặt của hắn một hồi rồi, Lạc Tự Túy bỗng khẽ bật cười: “Nói đến đây thôi. Ta là huynh trưởng của hắn, lời lẽ không khỏi thiên vị, mong điện hạ rộng lòng tha thứ.”
“Không. Thiên Tốn vô cùng cảm kích, đa tạ Tứ công tử.” Thiên Tốn nói, ngưng lại một chút thì tiếp lời, “Vừa rồi ta cũng đã nói, ta ngưỡng mộ Tứ công tử đã lâu. Từ khi Trì Dương cải cách cho đến nay, thực lực của quốc gia ngày một lớn; những điều Tứ công tử làm, ta đều đã được đọc, cũng còn nhiều điều thắc mắc. Nếu có chút thời gian, mong ngài vui lòng chỉ bảo.”
“Chỉ bảo thì không dám. Thật ra mọi việc điện hạ đều có thể đi hỏi Tiểu Ngũ. Khi thấy việc đổi mới được thực hiện, hắn cũng từng hỏi ta rất nhiều vấn đề, có lẽ có thể cùng điện hạ thảo luận nhiều điều.” Lạc Tự Tủy nhấp một ngụm trà, “Ngũ đệ của ta tính tình thoải mái tự do, tự mình thì thường không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng nếu có điện hạ dẫn dắt, hắn sẽ đem những hiểu biết của mình nói thẳng ra, thậm chí còn có thể có nhìn nhận sâu sắc hơn.”
“Phải. Cái nhìn của Lạc Tự Tỉnh đúng là độc đáo.” Nghĩ đến những lúc nói chuyện phiếm, người nọ sôi nổi hoạt bát, bất giác nói ra rất nhiều bình luận xuất sắc, nụ cười của Thiên Tốn không khỏi càng thêm dịu dàng. “Dù thế, bản thân Tứ công tử là người đã thực thi việc cải cách, lời giải thích cũng sẽ khác.”
“Cũng không nhất thiết.” Lạc Tự Túy lắc lắc đầu.
Thiên Tốn còn định hỏi, nhưng lúc ấy ngoài cửa hiện lên một bóng người lao thẳng tới trước mặt Lạc Tự Túy.
“Tứ ca!”
Lạc Tự Tuy gặp biến không sợ, nhướn mày, giọng nửa cảm thán: “Ngươi thật đúng là như cá gặp nước.”
Lạc Tự Tỉnh đang vô cùng hưng phấn kéo tay hắn, bao nhiêu nhiệt huyết đều tràn ra, nghe vậy thì thoáng giật mình, oán giận nói: “Tứ ca, ngươi thật lạnh nhạt! Trông ta khá lắm sao?! Câu đầu tiên của ca ca không nên là lo lắng hỏi thăm ta sao?”
Thấy tình hình như sắp cãi nhau đến nơi, Giang quản sự vừa hồng hộc đuổi theo hắn tới trước cửa liền hết sức căng thẳng.
Thiên Tốn liếc mắt nhìn một cái, ý bảo ngài không cần nói nhiều. Hắn dĩ nhiên không thể rõ hơn, sự oán giận của Lạc Tự Tỉnh hàm chứa bao nhiêu thân mật cùng mềm lòng.
“Ta quả thực lo lắng cho ngươi.” Lạc Tự Túy nghiêm mặt, trong đôi mắt lại có ý cười, “Nhưng bây giờ xem ra thì thấy không có ai quản ngươi, ngươi không phải là tiêu dao lắm sao.”
“Vẫn còn Tiểu Lục ở đây.” Lạc Tự Tỉnh hừ nói, ôm lấy cổ Tứ ca nhà mình, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, “Hơn nữa bao nhiêu mưa gió huyết tinh đều còn ở phía trước.”
“Sao thế, ngươi sợ ư?”
“Ta? Có khả năng sao?”
“Quả thực, cũng không phải ngươi một mình đối mặt, còn sợ gì chứ.”
“Hắc hắc, Tứ ca, ta thích câu đó.”
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, Lạc Tự Tỉnh hình như giờ mới nghĩ đến việc bên cạnh còn có người khác, hơi nghiêng người nhìn về phía Thiên Tốn: “Tứ ca, hồ ly… Chiêu Vương điện hạ, hai người hẳn đã chào hỏi rồi.”
Lạc Tự Túy theo tầm mắt của hắn nhìn sang, cười nói: “Rồi. Nghe nói giao tình của hai ngươi cũng khá.”
“Đúng vậy. Có lẽ sau này có thể tiếp tục duy trì tình bằng hữu.” Hồ ly cũng không phải là kẻ thường trở mặt. Lạc Tự Tỉnh bỗng nhớ tới những bạn bè không tốt ở Trì Dương, tuy qua lại với nhau luôn rõ ràng, nhưng lại thực nhạt nhẽo. Hắn và bọn họ quan hệ không sâu, dù cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ nhưng ai cũng có tâm tư riêng. Chỉ có cùng với Thiên Tốn, ngoài khởi đầu giả dối, càng về sau hai bên hiểu nhau càng sâu. Tính như vậy, Thiên Tốn hẳn là người bạn tri kỷ đầu tiên trong đời hắn.
“Hai chữ ‘Có lẽ’ liền miễn thôi.” Thiên Tốn nhướn mày trả lời.
Đa số những lời đáp lại của Thiên Tốn luôn khiến Lạc Tự Tỉnh rất vừa lòng, lần này cũng làm hắn cười lớn.
Trong tiếng cười, Thiên Tốn và Lạc Tự Túy nhìn nhau, hai bên cùng đăm chiêu.
“Tứ ca có ở lại đây không? Tiểu Lục thì không biết lúc nào mới có thể rứt người ra để về.”
“Thôi, hiện giờ ta là đặc sứ Trì Dương ngầm phái đi, lúc này không thể quang minh chính đại lộ diện.”
“Vậy là đặc biệt đến thăm đệ sao?”
“Vốn tưởng ngươi đang buồn đến chết rồi, hóa ra xem bên ngoài thì thấy khỏe mạnh lắm.”
Lạc Tự Tỉnh nghe xong, cúi đầu xuống dựa trán lên vai Tứ ca nhà mình. Tuy đại trượng phu thật không nên tỏ ra mềm yếu như thế, nhưng khi chân thành biểu lộ thì hắn không cảm thấy có gì không ổn. Hắn đối với Đại ca là tôn kính cùng yêu quý, đối với Nhị ca là tôn kính cùng e ngại, đối với Tam ca là tôn kính cùng ưa thích, đối với vị Tứ ca trước đây là kính yêu cùng hoài niệm, đối với vị Tứ ca vừa là thầy vừa là bạn bây giờ, là rất nhiều tình cảm phức tạp trộn lẫn. Trước mặt Đại ca, hắn sẽ muốn cho thấy mình đã trưởng thành; trước mặt Nhị ca, sẽ bất giác thu lại khí thế, tự mình kiểm điểm; trước mặt Tam ca sẽ không kiêng dè gì mà than phiền đùa giỡn; trước mặt vị Tứ ca trước đây sẽ chỉ muốn làm theo lời hắn; chỉ có trước mặt vị Tứ ca hiện giờ mới có thể cảm thấy nếu đem chút yếu đuối trong đáy lòng biểu hiện ra ngoài thì cũng không sao cả.
Lạc Tự Túy nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn.
Thiên Tốn nao nao trong lòng, không cách nào miêu tả được tâm tình phức tạp lúc này. Vừa hâm mộ tình cảm huynh đệ không e dè như vậy, lại ghen tị với sự tín nhiệm cùng gắn bó ấy. Đến tận cuối đời, nếu có thể có được từ Lạc Tự Tỉnh lòng tín nhiệm cùng tình cảm sâu sắc như vậy, hắn coi như là thỏa hết lòng dạ. Nhưng, xem như hiện nay, hi vọng này cũng rất xa vời. Hắn gần đây quá mức cẩn thận, quá lo chuyện được mất, mặc dù muốn nước chảy đá mòn, nhưng hiệu quả cũng không rõ.
Rất nhanh sau đó, Lạc Tự Tỉnh liền khôi phục lại như thường, đem hoa quả bánh trái để bên đưa cả đến trước mặt Lạc Tự Túy: “Tứ ca ở trọ sao?”
“Không, ta ở nhờ tại Thánh cung.” Lạc Tự Túy nếm vài thứ, trả lời.
“Ngươi thực sự quen biết Trọng Mộc ư?”
“Đúng vậy. Ta còn nghe hắn nói, ngươi ngay lần đầu vào Thánh cung đã xâm nhập cấm địa, tính nết đúng là không sửa tí gì.”
Lạc Tự Tỉnh cứng đờ người, sau đó ha hả cười: “Không phải là không vào được sao?”
“Trận thế cấm địa kia người bình thường cũng không giải được, đừng có lại nghĩ cách.”
“Ta đã từ bỏ rồi. Hắn trông chặt như vậy thì cũng không vào được.”
Hai huynh đệ nói chuyện trên trời dưới đất, không gì không nhắc, nhưng những chuyện về bản thân mình thì không hề đề cập. Thiên Tốn ngồi một bên nghe, bỗng nhiên nhớ ra lúc Đế Vô Cực tới cũng là như thế. Đây không phải là tỏ ra lãnh đạm hay lạnh nhạt, mà là sự tín nhiệm lẫn nhau mà chỉ người Lạc gia mới có.
“Tứ ca!”
Lạc Tự Túy và Lạc Tự Tỉnh ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tự Ngộ ngày thường trầm tĩnh thong dong, nói năng thận trọng, giờ đang tươi cười nhanh chân bước tới, nhẹ nhàng đặt nắm đấm trên vai Tứ ca nhà mình.
“Tiểu Lục, ngươi hóa ra về được rất nhanh.”
“Ta ở nha môn cũng không có việc gì làm, không bằng về sớm.”
“Đúng lúc lắm, hai người các ngươi thoạt nhìn đều khỏe mạnh, ta liền yên tâm.”
“Tứ ca, người cần yên tâm là chúng ta. Đã lâu không được tin của ngươi.”
“Quả nhiên vẫn là Tự Ngộ tốt, luôn nhớ tới ta.”
“Từ từ! Tứ ca, ta cũng rất nhớ mong ngươi mà! Chẳng qua nam tử hán đại trượng phu nhớ mong thì nhớ mong, nhưng cũng không cần phải nói ra, không phải sao!”
“Chậc chậc, ngươi lấy cái cớ đó cũng không phải là lần một lần hai rồi.”
Náo loạn một hồi, Lạc Tự Tỉnh nghiêng đầu, ném một ánh mắt ra hiệu về phía Thiên Tốn.
Mắt Thiên Tốn tối đi, thấy hắn cao hứng phấn khởi thì nhướn mày, thở dài trong lòng, đứng dậy nói: “Tứ công tử, ta có việc phải làm, không thể cùng ngồi chơi thêm. Tự Tỉnh, ngươi tiếp đãi Tứ công tử cho tốt.”
Lạc Tự Tỉnh rất vui lòng với sự “thức thời” của hắn, phất phất tay: “Không cần ngươi nói, ta tự biết.”
“Vương gia nhiều việc bận, được ngài thu xếp bớt chút thời giờ để tiếp đãi đã là vinh hạnh của tại hạ.”
“Cũng không phải thế, trò chuyện một lát như vậy, Tốn đã học hỏi được nhiều. Nếu Tứ công tử rảnh rỗi, ngày khác lại xin lĩnh giáo.”
Thiên Tốn mỉm cười, thoáng gật đầu rồi mang Giang quản sự đi.
Lạc Tự Túy liếc nhìn vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh, sau đó quay sang đối diện với ánh mắt của Lạc Tự Ngộ, nhất thời sáng tỏ ra tám chín phần.
Cái kẻ đáng ra phải hiểu rõ nhất thì lại cứ hai mắt sáng rỡ, hân hoan đầy mặt, hết sức đắc ý: “Tứ ca, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Một canh giờ sau, Lạc Tự Túy mặt mang ba phần cười nhạt đã ngồi ngay ngắn sau trường án, bên cạnh là Lạc Tự Ngộ đang rót rượu cho hắn, một chữ cũng không nói, trước mặt thì có Lạc Tự Tỉnh đang xắn thịt nai nướng. Cách đó vài thước là một vị mỹ nhân tuyệt thế đang hâm rượu nếm đồ ăn, phong thái động lòng người.
Lạc Tự Tỉnh không nói gì mà liếc Lạc Tự Ngộ một cái.
Lạc Tự Ngộ nhìn lại với vẻ bất đắc dĩ.
Người nào đó lúc đầu nói muốn đi dạo ngắm cảnh quanh Thương Dao, nhưng vừa ra khỏi vương phủ, hắn lại nhanh chóng thay đổi, cười bảo có một chỗ này rất hay.
Thế là Lạc Tự Túy liền mờ mịt theo vào ngồi tại nơi tiểu viện u nhã này, gặp vị mỹ nhân có nụ cười uyển chuyển và khí chất độc đáo này.
“Tứ ca, thế nào? Vị không tồi đi.” Lạc Tự Tỉnh không hề thấy việc mang các huynh đệ đến đây thì có gì không phải. Vắng vẻ yên tĩnh, không có ánh mắt người ngoài theo dõi, có thể để hắn trổ tay nghề nướng thịt, mà tài nghệ và rượu của Ngọc Sinh Yên cũng rất khá.
“Đã lâu chưa được ăn đồ ngươi nướng.” Thơm ngon màu mỡ, nướng đến vừa vặn, vị rất đặc biệt. Lạc Tự Túy nhìn Ngọc Sinh Yên, cười nói: “Làm phiền Ngọc cô nương chuẩn bị đồ rồi.”
“Đâu có lẽ. Được gặp gỡ Tứ công tử là tam sinh hữu hạnh của thiếp.” Ngọc Sinh Yên nhẹ nhàng cười, ôm một bầu rượu đã hâm nóng chậm rãi bước tới cùng ngồi trước trường án.
Lạc Tự Tỉnh tiếp lời: “Cũng nhìn ra được, ngày thường ngươi không vui vẻ như vậy.” Lời này hắn nói ra thật tự nhiên, bên trong dường như cũng không có ám chỉ gì khác, nhưng nghe rồi thì không khỏi khiến người khác phải suy tư một chút.
Ngọc Sinh Yên thoáng giật mình, nói: “Vậy mà Ngũ công tử cũng nhận ra ư?”
Lời này làm Lạc Tự Tỉnh rất quẫn, hắn cắt thịt nướng đẩy đến trước mặt nàng: “Ngươi ta quen biết đã lâu, ta là người không có mắt đến vậy sao?”
Còn không! Lạc Tự Túy cùng Lạc Tự Ngộ đều thở dài trong lòng.
“Thì ra là thế.” Ngọc Sinh Yên mở to đôi mắt, nâng tay áo che lại nụ cười bên môi, “Ngũ công tử tới đây luôn không nói gì nhiều, chỉ nghe thiếp đánh đàn. Thiếp còn tưởng rằng đối với công tử, thiếp chẳng qua chỉ là một nhạc công mà thôi.”
“Nghe tiếng đàn của ngươi, trong lòng ta có thể bình yên hơn nhiều. Ngươi đối với ta hoàn toàn không chỉ là nhạc công.” Không ngờ mỹ nhân lại tưởng như thế, Lạc Tự Tỉnh vội biện bạch.
Hai gò má nõn nà của Ngọc Sinh Yên dường như thoáng đỏ ửng, vẻ mặt lại vẫn tự nhiên: “Nếu cầm nghệ tầm thường của thiếp có thể khiến công tử thoái mái một chút… vậy là được rồi.”
Tình trạng giữa hai người lọt vào mắt Lạc Tự Túy, hắn uống một ngụm rượu, đột nhiên nói: “Ta có thể có vinh hạnh được nghe tiếng đàn của Ngọc cô nương không?”
“Được lọt vào mắt xanh của Tứ công tử, thiếp mong ngài vui lòng chỉ giáo.” Ngọc Sinh Yên cười gật đầu, “Vậy thiếp xin cáo lui chuẩn bị.”
Mỹ nhân đi rồi, Lạc Tự Tỉnh lập tứ kéo kéo ca ca nhà mình, hạ giọng nói: “Thế nào?”
Lạc Tự Túy nhướn mày.
Thấy hắn không có phản ứng, Lạc Tự Tỉnh giải thích: “Ta biết, khả năng là nàng có ý đồ khác, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút mà thôi. Sau này ta chính là muốn kết hôn với một vị nữ tử dung mạo xuất chúng, thấu hiểu lòng người, tính tình thong dong như vậy. Cho dù không thể đem nàng về nhà, cùng nhau lưu lạc thiên nhai cũng tốt.”
Lạc Tự Ngộ cắn miếng thịt nai, trong mắt như chuyển qua ý gì, quá nhanh khiến người khác không thể nhận thấy.
Thấy trong sự hưng phấn của đệ đệ nhà mình cũng có phần chân thành, Lạc Tự Túy nhẹ nhàng cười, nói: “Tứ ca dĩ nhiên sẽ không hoài nghi ánh mắt của ngươi. Nếu có một ngày như vậy, để ta làm chủ hôn thế nào?”
“Vậy thì không thể tốt hơn!”
Thế là ba huynh đệ liền ở lại tiểu viện hết buổi chiều.
Tối đến, Lạc Tự Tỉnh lặng lẽ trở lại Chiêu Vương Phủ.
Bọn họ lo cho sự an toàn của Lạc Tự Túy, tự mình đưa hắn đến ngoài Thánh cung, thấy Trọng Mộc ra đón rồi mới đi. Mà Lạc Tự Ngộ thì đi thăm Thiên Ly trước, không cùng hắn trở về. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy tạm thời không muốn gặp mặt Thiên Tốn, liền cân nhắc về tẩm điện nghỉ ngơi trước.
Nhưng lại thấy trước điện ngoài đèn đuốc sáng trưng, người hầu tới lui không dứt, hình như có khách tới.
Hắm không kìm nổi sự tò mò, nhẹ như khói mà phi vào trong điện, dừng lại trên xà nhà.
Trên xà nhà đã có một người ngồi từ trước, mang nét mặt nghiêm trọng mà nhìn xuống dưới, chính là Trần Lạc.
Lạc Tự Tỉnh hạ xuống bên người hắn, đẩy đẩy: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Không phải ngươi cũng ở đây sao?” Trần Lạc thấp giọng trả lời.
Nhưng đó là chuyện hoàn toàn khác. Hắn suốt ngày chui lên chui xuống đã thành thói quen, hơn nữa ở Chiêu Vương Phủ không còn chỗ nào là hắn chưa từng đi qua. Nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía dưới, Lạc Tự Tỉnh cúi đầu nhìn: Thiên Tốn nâng chén trà, vẻ mặt lãnh đạm, ngồi đối diện với hắn là Trưởng công chúa Thiên Liễm trong trang phục lộng lẫy. Hắn chưa từng thấy vị Công chúa điện hạ này một mình đến gặp mặt Thiên Tốn, cho dù thăm bệnh cũng chỉ sai Trần Lạc mang các loại tặng phẩm đến mà thôi.
“Tốn, xưa nay nàng gần gũi với ngươi. Nếu ngươi có thể nói trước vài câu, tỷ tỷ ta liền yên tâm.”
“Đây là việc chung thân đại sự của Phi nhi, hoàng tỷ, lần này ngươi nên tin nàng.”
“Ta sao có thể tin nàng! Ta đã chọn ngàn vạn người, nàng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái!”
Hóa ra là hôn sự của Trần Phi. Lạc Tự Tỉnh nhớ lại ngày ấy nàng rực rỡ trong tà váy đỏ mà khuôn mặt tràn đầy bi thương, liền không kiềm được mà nhíu mày. Nếu nàng không phải là hoàng thất, hẳn sẽ sống rất vui vẻ tự do. Chỉ tiếc nàng vừa là hoàng thất, lại vừa không thể rời bỏ một người còn lún sâu trong đó hơn, nên chỉ còn cách ở lại đây cùng đấu tranh tìm đường sinh tồn.
“Hoàng tỷ đã bao giờ hỏi nàng xem có ai vừa ý trong lòng chưa?”
Thiên Liễm cười lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp có năm sáu phần giống Đức Phi, nhưng lại không chút dịu dàng: “Tốn, đừng nói hộ nàng. Vốn mười năm trước nàng đã nên xuất giá rồi, đến giờ thì còn có tư cách gì mà chọn lựa?”
“Hoàng tỷ lo lắng cho hôn sự của nàng cho đến nay, ta rất hiểu cảm giác sốt ruột này. Nhưng việc liên quan tới hạnh phúc của cả đời nàng, hoàng tỷ thật sự không nên nóng vội.”
“Chẳng lẽ yến tiệc chọn rể kia thì có gì vẻ vang sao? Ngươi có biết Thiên Hâm viết toàn những ai không? Nàng thế mà chọn toàn hàn tộc!”
Nét mặt của Thiên Tốn vẫn như trước không đổi, thanh âm cũng vẫn cứ vô cùng ôn hòa: “Việc này… phụ hoàng hình như có nói qua là muốn đề bạt một vài hàn tộc. Nếu thật sự là người có thể cất nhắc thì hẳn cũng không sao.”
“Ngươi bị vị Kinh Hồng nội điện kia của ngươi thuyết phục chứ gì! Trì Dương cải cách, thế tộc và hàn tộc hoán đổi, đó là duyên số của bọn họ trùng hợp như vậy! Thế tộc của Hạo Quang có nền móng vững chắc, hàn tộc muốn ngoi lên cũng không dễ! Nếu Phi gả cho bọn họ thì chẳng phải là làm trò cười!” Thiên Liễm càng nói càng giận dữ. Nhưng cho dù đang giận, vẻ đẹp và sự quý phái của nàng cũng không hề giảm, ngược lại còn tăng thêm vài phần khí thế khiến người khác khó có thể chống đỡ.
Thiên Tốn lại như không cảm thấy gì, buông mắt nhìn xuống: “Vậy hoàng tỷ vừa ý ai?”
“Còn có thể là ai? Tất nhiên là Hồng gia.”
Hồng gia? Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, còn có Đại học sĩ, Ngự sử, Lễ bộ Thượng thư, cả nhà là quan lớn, có thể nói là thế tộc đứng đầu Hạo Quang, thực sự rất vinh hiển. Lạc Tự Tỉnh càng nhíu chặt mày. Một người về bên ngoài có vẻ “nhu nhược” như Trần Phi mà vào Hồng gia, e rằng sẽ rất đáng lo. Nếu tình hình có biến, bị người khác thôn tính chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đã biết rõ như thế, vì sao Trưởng công chúa còn muốn chọn Hồng gia? Chẳng lẽ là muốn hòa giải với Hoàng hậu? Hay là định dùng việc này để gây dựng cơ sở một chút?
“Hồng gia…” Trần Lạc nhỏ giọng cười.
“Mẫu thân ngươi nghĩ gì vậy?”
“Bất luận là mẫu thân có tính toán gì, chắc chắn tỷ tỷ sẽ không để cái kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia của Hồng gia vào mắt. Ta cũng sẽ tuyệt đối không làm theo ý mẫu thân.”
Lạc Tự Tỉnh nói khẽ: “Khi tân đế đăng cơ cũng là lúc thân thích của Hoàng hậu mất mạng. Nhưng nếu có thể kết thân với Công chúa thì sẽ giữ được một hậu lộ.”
“Nếu Hòa Vương đăng vị thì dĩ nhiên sẽ hoàn toàn khác. Cho nên Hoàng hậu bệ hạ gánh vác tính mệnh của không chỉ bản thân nàng và nhi tử của nàng.”
Thì ra là thế, cho nên mới bất kể tất cả, thậm chí tạm thời liên thủ với Tích Vương để trừ khử một nhân vật không thể xác định. Tuy rằng Hòa Vương thoạt nhìn dường như không có hi vọng đăng cơ.
Dưới điện, Thiên Tốn nghiêm mặt nói: “Hoàng tỷ, trăm triệu lần không thể. Tên Hồng Du kia ta đã nghe Lạc nhi nhắc qua, nhân phẩm hết sức bỉ ổi.”
Thiên Liễm khẽ bật cười, nét mặt cũng dịu dàng đi rất nhiều, hai tỷ đệ lúc này mới dường như có chút giống nhau.
“Tốn nhi, trước khi lấy nội điện, không phải ngươi cũng nghe phong thanh rằng hắn chẳng qua chỉ là một công tử ăn chơi trác táng thôi sao?”
“Vì sao hoàng tỷ cứ luôn nhắc tới Tự Tỉnh? Hắn không liên quan gì đến việc này.”
“Sao lại không liên quan? Nếu không phải vì hắn bộc lộ tài năng, Phi nhi có phải chịu thiệt đến thế không?”
“Hoàng tỷ, nếu là tại ta thì không cần phải làm khổ Phi nhi đến mức đó, cứ theo ý nàng là được. Hơn nữa hoàng tỷ cũng không cần nghe lời mẫu thân mà luôn luôn bảo vệ ta. Ta đã có Tự Tỉnh, ta tin hắn sẽ an bài được hết thảy. Chúng ta là phu thê, sinh tử cùng đường, quyết không hối hận. Nhưng nếu phải liên lụy tới hoàng tỷ và mẫu thân, ta thật sự không đành lòng.” Thiên Tốn trầm giọng dứt lời, sau đó liền lộ ra vẻ không vui hiếm thấy: “Hôm ấy đến tiệc chọn rể, ta sẽ cùng Tự Tỉnh tới. Phi nhi tuyển ai thì sẽ định là người đó.”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ của ngươi so với Lạc Tự Tỉnh kia lại không đáng tin bằng sao?! Hắn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ngươi đã không thấy hổ thẹn, còn si mê không biết sửa? Ngươi… Ngươi quả thực làm ta quá thất vọng!” Thiên Liễm giận dữ, hất chén trà bằng ngọc bích bên người xuống đất, hai mắt ửng đỏ, “Thôi! Ta đối với ngươi cũng không còn kỳ vọng gì nữa!”
“Kỳ vọng của hoàng tỷ đối với ta, so với mẫu thân thì rất cao.” Thiên Tốn bình tĩnh trả lời, “Mẫu thân chỉ cần ta có thể sống sót, ngươi lại muốn ta đi đoạt cái ngôi vị kia.”
“Ngươi cho rằng không đoạt được thì có thể sống? So với vô duyên vô cớ bỏ mạng, chẳng bằng đứng trên đỉnh thiên hạ!”
Nghe xong lời này, Thiên Tốn bỗng nở nụ cười, ánh mắt thẳng thắn mà ấm áp: “Nếu hoàng tỷ là nam nhi, hay nếu phụ hoàng không có thành kiến gì, chẳng phải sẽ hoàn toàn như ý sao?”
Thiên Liễm ngẩn ra, trong mắt hơi hiện lên vẻ phức tạp, tựa như không thể nhìn thấu được đứa em trai này, chăm chú đối lại ánh mắt của hắn.
Trần Lạc bỗng ngẩng đầu bật cười.
“Ai ở trên đó?!” Thiên Liễm định thần lại, vỗ tay xuống trường án bên cạnh, đôi mày thanh tú nhăn lại.
Trần Lạc xoay người nhảy xuống, cười đáp: “Mẫu thân, là hài nhi.”
Lạc Tự Tỉnh cũng không tiếng động mà hạ xuống sau lưng Thiên Tốn, nhìn qua vai hắn, thấy trong mắt Thiên Liễm hiện lên một tia tàn khốc. Xem ra Trưởng công chúa điện hạ thật sự xem hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Cái chính là hắn hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân tại sao.
“Rất không phép tắc!”
“Vâng. Hài nhi biết sai rồi.”
Thiên Liễm đứng dậy, lãnh đạm nói: “Thôi. Nếu ta đã khẩn cầu mà ngươi vẫn không chịu thì không cần nhiều lời nữa. Như ngươi mong muốn, từ nay về sau ta không xen vào chuyện của ngươi, tùy ý ngươi thôi.”
Nói xong, nàng tao nhã bước ra khỏi điện.
“Đa tạ hoàng tỷ.” Thiên Tốn hơi gật đầu, tươi cười như trước, nhìn theo bóng nàng đi xa.
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày: “Có nên không? Ngươi có khả năng mất đi một trợ lực khó lường.”
Thiên Tốn thở dài một tiếng: “Tin nàng không bằng tin ngươi.”
“Thế này nàng sẽ không cho ngươi mượn danh hành sự nữa, ít nhiều cũng phải kiêng dè hơn.”
“Hơn hết là tình cảnh của ngươi hiện giờ rất gian nan đó.”
“Hừ, trong lòng ngươi không phải rất rõ sao?”
“Hành sự cũng phải chú ý một chút mới được.” Thiên Tốn lãnh đạm nói.
Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên hơi chột dạ, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Một lúc lâu sau, Thiên Tốn đột nhiên nở nụ cười, quàng tay qua vai hắn: “Đi uống rượu thôi.”
Lạc Tự Tỉnh hơi không quen với động tác của hắn, nhưng nhanh chóng bị hai chữ “uống rượu” kia thu hút sự chú ý: “Đi thôi đi thôi.”
Thiên Tốn nhìn người trong vòng tay, thở dài một tiếng không ai có thể nghe thấy.
*Tán nhảm cuối ngày: Lúc Tự Tỉnh nói đoạn “Cho dù không thể đem về nhà thì cùng nhau lưu lạc thiên nhai cũng tốt” mà Tự Ngộ trong mắt có suy nghĩ, có lẽ chính là vì Tự Ngộ có suy nghĩ như vậy về Thiên Ly.
Thứ hai là mình rất không bằng lòng với việc mấy bạn thâm sâu cứ thích ẩn ý từa lưa, đã biết bạn Tự Tỉnh đầu óc kiểu khác rồi mà cứ cố tình úp úp mở mở thì đến mùng nào nó mới ra ngô ra khoai =))