Ô Tâm Lan ngẩn người, trong lòng đoán không chừng Vương Bảo Lực thực sự trong tay áo có giấu vật gì có thể cùng bọn họ đồng quy vu tận, không khỏi đình chỉ cước bộ, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Vương Chí Đạo một cái.
Vương Chí Đạo khinh thường nói: "Muốn hù dọa ai đây, ngươi nếu thật sự có vật gì có thể làm chúng ta đồng quy vu tận, thì lấy tâm tình sợ chết của ngươi, phỏng chừng cũng không dám sử dụng! Ô sư tỷ, tiến lên giết hắn!"
Ô Tâm Lan đã cùng ở chung một thời gian dài với Vương Chí Đạo sau khi sống lại, đối với hắn tự nhiên hình thành nên một loại cảm giác tín nhiệm kỳ diệu khó giải thích, cơ hồ hắn bảo sao nghe vậy, nghe thấy Vương Chí Đạo nói như thế lập tức xông đến Vương Bảo Lực.
Vương Bảo Lực trong mắt chợt lóe hung quang, rõ ràng thật sự móc trong túi áo ra một vật, đó là một trái cầu nhỏ màu tối đen, to cỡ trái bóng bàn, trong bóng tối lại ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Vương Bảo Lực đem trái tiểu cầu tối đen kia nhằm Ô Tâm Lan ném tới.
Vương Chí Đạo thấy thế không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ hắn chẳng lẽ thật sự có lôi hỏa phích lịch đạn gì đó chuyên để ném ra đồng quy vu tận như vẫn nói trong tiểu thuyết võ hiệp, bản năng hét lên với Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, nguy hiểm, mau nằm xuống!'
Nói xong hắn xoay người đem Chu Điệp đang đứng phía sau đè xuống đất, đối với Vương Á Tiêu, hắn vô lực chiếu cố, chỉ hy vọng là hắn có thể kịp thời phản ứng lại, kịp nằm xuống đất!
Ô Tâm Lan không đợi đến Vương Chí Đạo nhắc nhở, đã phản ứng cực nhanh ngã nằm trên đất. Chỉ nghe "bùng" một tiếng, trái tiểu cầu được Vương Bảo Lực ném tới chạm đất phát nổ mạnh, lập tức có đám khói đen giống như cái nấm nhanh chóng khuếch tán ra, trong phút chốc che khuất tầm mắt mọi người.
Đợi khi sương khói tản ra, Vương Bảo Lực đã biến mất không thấy tăm hơi.
Vương Chí Đạo mở miệng mắng to: "Mẹ nó, nguyên lai chỉ là viên đạn khói, hỗn đản, để nó chạy mất rồi!"
Một tiếng rên rỉ mê người từ dưới thân vang lên, Vương Chí Đạo không khỏi cúi đầu nhìn xuống, chính là Chu Điệp mới vừa bị hắn chụp lấy rồi đè xuống dưới người, cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm như hoa hồng cách miệng hắn chỉ chừng hai tấc, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hơi thở thơm như hoa lan tỏa ra, làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy say mê giống như uống được rượu ngon, thân thể uyển chuyển trong chiếc xường xám kề sát cùng một chỗ với thân thể hắn, trước ngực rõ ràng cảm nhận được đôi gò đầy đặn nở nang đang phập phồng, khiến Vương Chí Đạo không tự chủ được liền sinh ra phản ứng nam tính.
Vương Chí Đạo lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ không thể để cho Chu Điệp nghĩ lầm mình đang khinh nhờn nàng. Gắng nhịn lại cơn khích động khi nhìn cái miệng xinh của Chu Điệp, Vương Chí Đạo vội vàng bò dậy khỏi người Chu Điệp, sau đó đỡ Chu Điệp yểu điệu vô lực lên, không để nàng kịp oán giận mình, vội mở miệng nói trước: "Làm cho Vương Bảo Lực kia chạy mất là không tốt rồi, ta phải đuổi theo hắn. Do ta lúc trước không đem Vương Bảo Lực diệt khẩu thành công, các người ở lại chỗ này không an toàn. Đề phòng vạn nhất, tốt nhất tìm nơi lánh đi một chút. Ô Tâm Lan, ngươi dẫn mọi người đi Tinh Võ Môn tạm lánh đi!"
Ô Tâm Lan vửa từ mặt đất bò dậy, nghe vậy hỏi: "Chí Đạo, ngươi thật sự muốn giết Vương Bảo Lực kia diệt khẩu sao, ngươi rất sợ Lý Thư Văn sao?"
Hóa ra nàng nghe được mình cùng Vương Bảo Lực nói chuyện với nhau, Vương Chí Đạo mắng: "Ta sợ Lý Thư Văn cái rắm, vốn hắn chạy trốn ta cũng không thực sự muốn đuổi giết hắn, ta giết Lý Ngạo Sơn, cho dù Vương Bảo Lực không nói ra, Viên qua tử cũng có thể đoán được ra, không thể dấu giếm được. Chỉ bất quá ta không nghĩ ra ngươi sao lại chạy đến đây, ta không phải bảo ngươi đừng chạy ra sao? Như thế rất tốt, ngươi để cho Vương Bảo Lực thấy được, nếu hắn đi nói ra, lập tức sẽ làm cho toàn bộ tuần bộ ở Thượng Hải cùng người của Hắc bang tới bao vây. Vốn Viên qua tử không muốn để lộ ra chuyện này, không dám tới tìm chúng ta phiền toái nữa. Nhưng là có tin tức của ngươi, hắn sẽ không cần kiêng nể gì nữa!"
Mấy câu sau chính là Vương Chí Đạo chỉ vào mũi Vương Á Tiêu mà mắng.
Nhất đại sát thủ chi vương bị Vương Chí Đạo chỉ vào mặt trách cứ như vậy, xấu hổ vô cùng, xin lỗi nói: "Xin lỗi, là ta làm phiền các ngươi! Ta lập tức rời khỏi đây, ân tình của các người ngày sau ta báo đáp!"
"Rời đi cũng vô ích thôi, trước mắt chuyện quan trọng nhất là đi giết Vương Bảo Lực kia! Ta đi truy hắn, các người lập tức đi về Tinh Võ Môn, ta không báo các người trở về thì đừng trở về vội!" Nói xong Vương Chí Đạo không cùng bọn họ nói nhảm nữa, rất nhanh chạy vọt ra ngoài.
Nói về bản lĩnh truy tìm địch nhân, kiếp trước Vương Chí Đạo chính là chuyên gia trong chuyên gia, thân từng là lính trinh sát, truy tung thuật của hắn không ai bì kịp. Cho dù còn chưa quen thuộc đường ở Thượng Hải cũ, nhưng là hắn chung quy đã tìm được một vài điểm dấu vết, liền thần tốc đuổi theo, không bao lâu đã nhìn thấy bóng lưng Vương Bảo Lực.
Vương Bảo Lực trước hết bị hắn đá một cước, sau lại trúng hai cước của Ô Tâm Lan, cả ba cước đều là trúng bộ vị yếu hại, đặc biệt Ô Tâm Lan đá trúng hạ bộ hắn một cước, nhiều ít đều làm hắn bị ảnh hưởng, cước bộ thoạt nhìn lảo đảo rất không tự nhiên, cho nên mới vừa chạy được một đoạn không xa.
Vương Chí Đạo rút cây lê ba cạnh ra, ý định lặng lẽ tiến tới sau lưng hắn, xuất kỳ bất ý đưa hắn ám sát chết. Nhưng chưa kịp đến gần Vương Bảo Lực, Vương Chí Đạo lại phát hiện ra phía trước Vương Bảo Lực hiện ra thêm một người.
Vương Bảo Lực nhìn thấy người kia, không khỏi vui mừng khôn xiết, kêu lên: "Trần sư phụ, gặp được ngươi thật tốt quá, xin giúp ta với, đưa ta lập tức đi gặp Đại công tử, ta bị thương!"
Người xuất hiện ngoài ý muốn kia chính là Trần Phát Học, chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi:
"Ngươi đi làm cái gì đấy?"
"Ta đi bắt Chu..., à, không, ta đi lùng bắt sát thủ Phủ Đầu bang."
"Có thật không? Thật đúng là làm khó cho ngươi, loại chuyện này cũng muốn ngươi ra tay! Vậy có phát hiện được gì không?"
"Có chứ, đương nhiên là có, ta phát hiện được tung tích Phủ Đầu bang lão đại Vương Á Tiêu, hắn chính là đang ở nhà con đàn bà Chu Điệp kia, ta cùng Lý Ngạo Sơn dẫn theo mấy huynh đệ đi bắt hắn, không ngờ, tên tiểu tử Vương Chí Đạo kia cùng với Vương Á Tiêu cùng một phe, hắn dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ ám toán chúng ta, toàn bộ các huynh đệ gặp nạn rồi, ngay cả Lý Ngạo Sơn cũng bị tiểu tử Vương Chí Đạo này giết chết..."
"Sao hả, Vương Chí Đạo giết Lý Ngạo Sơn?' Trần Phát Học nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy." Vương Bảo Lực thêm dầu thêm mỡ nói: "Tiểu tử Vương Chí Đạo kia thật quá hèn hạ vô sỉ, lại âm hiểm xảo trá, khắp nơi sắp đặt cơ quan bẫy rập không nói, còn dùng ám khí đánh lén Lý Ngạo Sơn, giết chết hắn. Trần sư phụ, ngươi cũng biết Lý Ngạo Sơn chính là con nuôi của Lý Thư Văn, Lý Thư Văn người này sát tâm rất nặng, trở mặt không nhận người. Con nuôi của hắn chết tại đây, nếu hắn tới tìm Đại công tử đòi người, thì Đại công tử cũng không biết nói sao với hắn. Cho nên ta phải đi báo ngay cho Đại công tử biết việc này!"
Trần Phát Học hỏi lại: "Ngay cả Lý Ngạo Sơn cũng đã chết, tại sao ngươi có thể còn sống trở về?"
Vương Bảo Lực vẻ mặt bi thống nói: "Vừa nghĩ đến các huynh đệ chịu khổ bất hạnh, nếu như ta cũng chết sẽ không có ai báo thù được cho bọn họ, cho nên ta mới liều một mạng trốn thoát. Tiểu tử Vương Chí Đạo kia hẳn là muốn giết ta giệt khẩu đó, nói không chừng hắn đang truy theo ta!"
"Ngươi nói không sai, hắn bây giờ đang ở phía sau ngươi!" Trần Phát Học lờ mờ nói.
Vương Bảo Lực nghe vậy kinh hãi, vội vàng xoay người lại nhìn, quả nhiên Vương Chí Đạo đang đứng cách đó không xa nhìn hắn mỉm cười!