Tinh Võ Môn

Chương 109: Chương 109: Giang Nam đệ nhất cước




Vương Chí Đạo trở lại toa xe số 303, vừa lúc chứng kiến Ô Tâm Lan từ trong khoang xe đi ra, nhìn thấy Vương Chí Đạo, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng đầu tiên là lộ ra nét vui mừng hớn hở, nhưng sau lại có chút bất an, nói:

"Vương Chí Đạo, ta chỉ là đi xem Chu Điệp tỷ một chút mà thôi, không phải là cố ý muốn chạy ra ngoài, ngươi đừng có đối với ta lại hung ác như thế nhé!"

Vương Chí Đạo nghe vậy ngẩn người ra, hỏi lại: "Ta đã từng đối với ngươi hung ác hay sao?"

Ô Tâm Lan trề cái miệng xinh xắn, nói: "Đã vài lần rồi, còn nói không có? Mới vừa rồi ngươi cũng đã đối ta quát ầm lên một lần đó!"

"À đó chỉ là bởi vì lúc ấy rất ồn ào, ta lo lắng ngươi không nghe ra được ta đang nói cái gì, mới nói hơi lớn tiếng một chút mà thôi." Vương Chí Đạo lập tức phủ nhận ngay thái độ ác liệt lúc trước của chính mình, thay đổi đề tài hỏi: "Chu Điệp đang ở đâu?"

"Chu Điệp đang ở trong buồng rửa tay đó!" Ô Tâm Lan đầu tiên đưa mắt lườm Vương Chí Đạo một cái, rồi mới hồi đáp:

"Mới vừa rồi nàng giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương, dính một bàn tay đầy máu, bây giờ vẫn còn đang ở trong buồng rửa tay để tẩy trừ đó!"

"Nàng giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương?" Vương Chí Đạo vừa nghe xong lập tức cảm thấy khẩn trương, thầm nghĩ nàng sẽ không phải là bị máu kích thích mà biến thành Long Điệp đấy chứ?

Ô Tâm Lan gật đầu nói: "Ừ, thật sự là buồn cười, Chu Điệp tỷ vừa sợ máu lại vừa có chút nghiện sạch sẽ, nhưng lại cứ khăng khăng muốn tỏ ra là dũng cảm phải giúp Tâm Vũ tiền bối băng bó vết thương. Kết quả là làm cho chính mình sắc mặt trắng bệch, còn chưa có băng bó xong đã vội chạy đến buồng rửa tay rồi."

"Tâm Vũ tiền bối khô

Vương Chí Đạo gật đầu, thầm nghĩ Đỗ Tâm Vũ bị thương nặng như vậy, lần này hành trình Bắc Kinh chỉ sợ không nên để cho hắn đi theo nữa, nên tìm một chỗ để cho hắn dưỡng thương mới được. Nghĩ đến sự tình theo như lời Long lão Đại, Vương Chí Đạo lập tức lại hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, khoang xe của ngươi cùng Chu Điệp hiện giờ có người ở hay không?"[COLOR=#DFEBFA]

Ô Tâm Lan lắc đầu nói: "Đã không còn ai nữa, Tôn tiên sinh bọn họ đã trở lại khoang xe lúc trước rồi, ở nơi ấy khói độc đã tan đi hết rồi."

"Được, Ô sư tỷ, ngươi hãy nghe ta nói!" Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm túc thấp giọng nói: "Ngươi mau đi vào buồng rửa tay chiếu cố Chu Điệp, nếu như nàng muốn đi ra, ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho nàng ở lại lâu một chút rồi mới được quay về!"

Ô Tâm Lan trợn mắt ngạc nhiên, hỏi: "Tại sao cần phải làm như vậy? Ngươi không phải đã nói Chu Điệp tỷ sẽ không giết người nữa hay sao?"

"Ta không nói là nàng muốn giết người. Chỉ là ta muốn xử lý một việc ở trong khoang xe của các ngươi, việc này không thể để cho nàng biết. Ngươi đi làm theo lời ta nói trước đi, sau này ta sẽ giải thích cho ngươi sau!"

Đợi đến sau khi Ô Tâm Lan đi vào trong buồng rửa tay, Vương Chí Đạo lập tức chạy vào trong khoang xe của Chu Điệp, ở dưới gầm giường tìm được cái rương hành lý to của Chu Điệp, mở ra nhìn xem. Bên trong rương ngoại trừ ra mấy cái xường xám xanh xanh đỏ đỏ gợi cảm cùng đồ nội y, lại còn có một cái hộp gỗ đàn hương. Vương Chí Đạo cầm cái hộp gỗ lên mở ra vừa nhìn, mùi máu tươi đã xông lên mũi, bên trong quả nhiên là một cái đầu người, hơn nữa đúng là đầu người quản gia của Chu Điệp kia. Vương Chí Đạo làm vệ sĩ cho Chu Điệp cũng được vài ngày, cùng với quản gia cũng rất quen biết, hôm nay chứng kiến đầu lâu của hắn chết mà hai tròng mắt mở trừng trừng không nhắm lại, không khỏi có chút cảm thán.

Ôm lấy cái hộp gỗ đàn hương, Vương Chí Đạo đem rương hành lý của Chu Điệp đóng lại, đẩy vào chỗ cũ.

Hắn ôm hộp gỗ mở cửa khoang xe đang muốn đi ra ngoài. Nhưng lại thiếu chút nữa đâm đầu húc vào thân thể mềm mại của Chu Điệp.

Chu Điệp hai tay đã được rửa sạch sẽ, nhưng còn chưa có lau khô, áo xường xám của nàng còn dính không ít vệt nước cùng vết máu. Thấy bộ dáng của nàng đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, hiển nhiên là khó có thể chịu được những vệt nước ướt cùng vết máu kia, đang ý định vào buồng thay bộ xường xám khác.

Nhìn thấy Vương Chí Đạo, Chu Điệp giật mình kinh ngạc, theo bản năng hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi ở bên trong này làm cái gì? Ngươi đang cầm vật gì trên tay vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi!" Nhưng chính là Ô Tâm Lan đang đi theo phía sau Chu Điệp đã hướng Vương Chí Đạo giải thích, nói: "Chu Điệp tỷ nói nàng muốn thay quần áo, ta không có cách nào ngăn cản nàng trở về!"

Trời ạ, loại lời nói giải thích này sao có thể nói ngay trước mặt Chu Điệp được đây?

Quả nhiên, Chu Điệp nghe vậy lại càng nhăn đôi mi thanh tú, hỏi: "Tâm Lan, ngươi đang nói cái gì? Tại sao lại muốn ngăn cản ta trở về. Vương Chí Đạo, ngươi lại làm trò quỷ gì vậy? Không phải là còn chưa tin ta đấy chứ?"

Vương Chí Đạo vội vàng giải thích nói: "Chu Điệp, ngươi đừng hiểu lầm! Không phải như thế, ta mới vừa rồi từ trong miệng sư phụ của ngươi đã biết được, hắn đã dấu thuốc nổ ở trong khoang xe của các ngươi để đến đối phó Tôn tiên sinh, ta phải đem nó gỡ ra. Lo lắng ngươi nếu đi vào sẽ có nguy hiểm, cho nên mới bảo Ô sư tỷ ngăn cản ngươi trở về. May là bây giờ không có việc gì nữa rồi, thuốc nổ ta đã tìm được rồi. Ngươi đi vào thay quần áo đi, ta không quấy rầy ngươi nữa!"

"Đây là thuốc nổ hay sao?" Chu Điệp nhìn hộp gỗ đàn hương Vương Chí Đạo đang ôm trong tay, ánh mắt có chút buồn bã, sâu kín thở dài nói: "Sư phụ hắn vì ám sát Tôn tiên sinh, không tiếc sức đặt thuốc nổ ở trong khoang xe của ta, vậy ý định cũng đem ta cho nổ chết hết ư? Hắn cũng thực là tàn nhất quyết tâm hả! Được rồi, Vương Chí Đạo, sư phụ của ta bây giờ hắn thế nào? Ngươi không có giết hắn chứ?"

"Không có, hắn đã nhảy xuống xe lửa đào tẩu được rồi!" Vương Chí Đạo thấy Chu Điệp rất thương cảm như thế, liền che giấu sự thật. Sau đó hắn lại nói với Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp: "Cái khoang xe này bây giờ đã an toàn rồi, hai người các ngươi vào đi thôi, ta trước hết phải đi xử lý thuốc nổ này!"

Sau khi tìm một chỗ đem cái hộp gỗ chứa đầu lâu quản gia giấu đi, Vương Chí Đạo mới đi về khoang xe của Tôn tiên sinh. Cái đầu lâu quản gia kia, chỉ có thể đến lúc quay về, lại nghĩ biện pháp mang đi mai táng thôi.

Lương thị huynh đệ lúc này đang đứng canh giữ ở cửa, nhìn thấy Vương Chí Đạo, lão Đại Lương Sơn cười chào hỏi hắn, nói: "Này, Vương Chí Đạo, gặp lại ngươi thật là tốt quá, đám sát thủ đó đã bị các ngươi giải quyết toàn bộ rồi chứ?"

Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Ừ, Ngũ hình sát thủ cũng xong đời rồi, trên xe lửa có thể không còn có sát thủ nữa. Bất quá như thế cũng không có nghĩ là Tôn tiên sinh đã nhất định được an toàn đâu, các ngươi còn phải tiếp tục đề phòng đó, thời gian sắp tới đây nói không chừng còn nhiều kinh hiểm hơn đó!"

Lương thị huynh đệ đồng loạt gật đầu, Lương Sơn nói: "Chúng ta rõ ràng rồi, cho nên từ giờ trở đi, huynh đệ chúng ta sẽ thay phiên đứng canh gác tại cửa này, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ một người xa lạ nào đến gần nơi này!"

Vương Chí Đạo tán thưởng một câu, sau đó đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tôn tiên sinh, Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Đỗ Tâm Vũ đang nằm ở trên giường cùng quay lại nhìn về phía hắn.

Tôn tiên sinh mỉm cười gật đầu nói với hắn: "Chí Đạo, chứng kiến được ngươi bình an vô sự, ta an tâm rồi, lúc trước ta còn lo lắng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa đó!"

Vương Chí Đạo hỏi: "Tâm Vũ tiền bối, ông không có việc gì chứ?"

Đỗ Tâm Vũ ngữ khí rất yếu ớt hồi đáp: "Ta còn không chết được đâu, chỉ có điều đã không còn cách nào bảo vệ cho Tôn tiên sinh được nữa, bây giờ an nguy của Tôn tiên sinh chỉ có trông cậy vào các ngươi. Vương Chí Đạo, sự thật đã chứng mình, về phương diện đối kháng với bọn ám sát, ngươi là người xuất sắc nhất ta từng chứng kiến, vô luận là là phản ứng, trí tuệ cùng là năng lực ứng biến, đều còn trên cả ta. Cho nên ta đem an nguy của Tôn tiên sinh phó thác cho ngươi đó, để cho ngươi tới lãnh đạo bọn họ, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng!"

"Ta sẽ cố gắng hết sức!" Sau khi Vương Chí Đạo đối Đỗ Tâm Vũ hứa hẹn một câu, liền quay sang Tôn Đại Chu hỏi: "Tôn huynh, xe lửa còn bao nhiêu thời gian nữa mới đến được chỗ dừng tiếp theo?"

Tôn Đại Chu nói: "Vốn là đã đến chỗ dừng rồi đấy. Chỉ là bởi vì Ngũ hình sát thủ làm cho đoàn xe lửa này mất đi khống chế. Lấy tốc độ của xe lửa bây giờ, ít nhất cũng phải hơn một giờ đồng hồ nữa, mới có thể đến trạm xe lửa tiếp theo ở huyện Lâm Tri."

"Ở nơi ấy có các huynh đệ của Đồng Minh hội hay không?"

"Có. Ta đã dùng máy điện báo để liên lạc trước với bọn họ rồi. Ta đã cho bọn họ chuẩn bị mấy nhân viên cứu thương để đến chiếu cố Tâm Vũ tiền bối ."

"Chiếu cố? Không được, xe lửa khi đến được trạm xe huyện Lâm Tri, phải đưa Tâm Vũ tiền bối xuống xe, tình huống thân thể của tiền bối bây giờ không thích hợp để tiếp tục ở lại trên xe lửa. Để cho các huynh đệ Đồng Minh hội của các người ở huyện Lâm Tri đưa ông ấy đi bệnh viện. Đừng có nhìn ta như vậy. Ta cũng không phải là làm trò thấy phiền toái thì bỏ lại đâu, chỉ là ông ấy đã bị thương nếu tiếp tục đi cùng chúng ta lại càng nguy hiểm. Tạm thời ở lại bệnh viện huyện Lâm Tri để cho các huynh đệ Đồng Minh hội chiếu cố sẽ rất an toàn, ít nhất sẽ chưa có người nào có thể công kích ông ấy, hơn nữa vết thương có thể hồi phục được nhanh hơn!

Đám người Tôn tiên sinh đầu tiên là đơ mặt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Tôn Đại Chu mới ho khụ khụ mấy tiếng, nói: "Ta cảm giác được hắn nói rất có lý, Tâm Vũ tiền bối, ông ở lại bệnh viện huyện Lâm Tri đích xác là an toàn hơn so với đi cùng chúng ta!"[COLOR=#DFEBFA]

Tôn tiên sinh cũng thở dài, nói với Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ, ngươi là vì ta mà bị trọng thương, theo lý thì ta không nên bỏ ngươi lại mới đúng. Nhưng là Vương Chí Đạo đích thực là nói rất chuẩn. Ngươi trước mắt cần thiết nhất là phải nhanh đi bệnh viện trị liệu, mà không phải là tiếp tục đi theo chúng ta để mạo hiểm. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể tạm thời ở lại bệnh viện huyện Lâm Tri. Ý tứ của ngươi như thế nào?"

Đỗ Tâm Vũ đầu tiên là trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc lâu, sau đó mới cười khổ nói: "Hảo tiểu tử. Ta vừa mới phó thác trách nhiệm cho ngươi, ngươi lập tức đã đem ta đá văng ra ngoài. Chỉ có điều là ngươi nói không phải không có đạo lý, tình huống của ta bây giờ, đi theo các ngươi chỉ có thêm trói buộc chứ không có tác dụng gì khác. Được rồi, ta phục tùng an bài của các ngươi, chờ khi xe lửa đến huyện Lâm Tri, sẽ đưa ta đi bệnh viện là được rồi!"

"Đa tạ Tâm Vũ tiền bối hiểu và bỏ qua cho!" Vương Chí Đạo hướng Đỗ Tâm Vũ cám ơn một câu, lại quay sang Tôn Đại Chu hỏi: "Tôn huynh, các huynh đệ ở Bắc Kinh có truyền tin tức gì đến hay không?"

"Mới vừa tiếp được điện báo của bọn họ!" Tôn Đại Chu nói: "Bọn họ đã chứng thực được, lần này hành động ám sát đúng thật là do Viên qua tử bày ra. Viên qua tử cũng đích xác là đã chôn thuốc nổ xuống dưới đường ray xe lửa ở trong địa phận Hà Bắc. Các huynh đệ Đồng Minh hội đang chạy đến đó, bọn họ sẽ kịp tháo gỡ thuốc nổ trước khi xe lửa chạy đến!"

"Sự tình Tôn tiên sinh bí mật Bắc thượng rốt cuộc là như thế nào lại bị tiết lộ ra ngoài, việc này đã tra được ra chưa?” Vương Chí Đạo lại hỏi.

Tôn Đại Chu lắc đầu nói: "Không có tin tức, nếu như đúng là thật sự có nội gian, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bị khui ra như vậy đâu."

"Nếu nói như vậy, khi chúng ta tới Bắc Kinh rồi, chẳng những sẽ không được an toàn, hơn nữa có khả năng sẽ càng gặp thêm nguy hiểm!" Vương Chí Đạo nói tới đây, không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Vận hành của xe lửa rốt cuộc cũng khôi phục được bình thường. Sau khi tới được huyện Lâm Tri, Đỗ Tâm Vũ được các huynh đệ Đồng Minh hội chạy đến tiếp ứng mang đi, sau đó xe lửa lại tiếp tục hướng Bắc Kinh chạy đi. Ở trong địa phận Hà Bắc, các huynh đệ Đồng Minh hội rốt cuộc cũng không phụ lòng mong đợi, thành công tháo gỡ hết thuốc nổ, làm cho xe lửa lên đường bình an. Đến giữa trưa ngày thứ hai, rốt cuộc cũng đến được nhà ga lớn ở Bắc Kinh.

Đến được Bắc Kinh, đám người Vương Chí Đạo không tự chủ được mà càng thêm phần cảnh giác, đây chính là địa bàn của cha con họ Viên, Tôn tiên sinh đi tới nơi này, như vậy chẳng khác nào dê vào hang hổ, không cẩn thận là sẽ chôn thân bụng hổ.

Cha con họ Viên ở chỗ này có thể nói chính là che tay thành mây, lật tay làm mưa. Hơn nữa cha con họ Viên biết Tôn tiên sinh vì sự tình Tống tổng trưởng nên đã hoàn toàn trở mặt, song phương xu thế như lửa với nước, không phải ngươi chết thì chính là ta vong. Cho nên cha con họ Viên tuyệt đối sẽ không tha cho Tôn tiên sinh được tự do hoạt động ở Bắc Kinh, nhất định sẽ tận lực nghĩ mọi biện pháp nhằm lấy tính mạng Tôn tiên sinh.

May là Tôn Đại Chu đã sớm hiểu rõ đến mức độ nghiêm trọng, liền dùng máy điện báo mini luôn mang theo bên người liên lạc với các huynh đệ Đồng Minh hội ở Bắc Kinh, yêu cầu bọn họ phái thêm một ít người nữa đến bảo vệ Tôn tiên sinh. Cho nên vừa lúc xe lửa dừng lại, tới đón tiếp Tôn tiên sinh đã có tới hơn hai mươi người, mỗi người ánh mắt đều lộ tinh quang, hình thể khôi ngô, thoạt nhìn đều nhận ra được là người luyện võ. Chỉ có điều là Vương Chí Đạo đối với bọn họ thế nhưng lại có chút thất vọng, những người này rất không biết cách che giấu được hành tung của bản thân mình, cứ thế rõ ràng nghênh ngang đứng ở đó. Nếu ở phía xa có tay súng hướng bọn họ phát động tập kích, chỉ sợ không đến nửa phút đồng hồ là có thể đưa bọn họ tiêu diệt sạch sẽ. Xem ra lịch sử mô tả không hề sai, Đồng Minh hội chính là một tổ chức nhân viên hỗn độn, rất có tư tưởng cách mạng, nhưng lại không hề có tố chất quân sự cùng tính kỷ luật. Khi có sự tình chân chính xảy ra, chính là không thể sử dụng được.

Đồng thời đến đón đoàn xe lửa còn có một đám người đông đảo, nhưng những người này chính là hướng về Chu Điệp mà tới, dẫn đầu chính là một người tên là Trương Thạnh Xuyên, chính là đạo diễn đã nhiều lần cùng Chu Điệp hợp tác làm phim. Vương Chí Đạo thật ra đối với người này cũng có đôi chút hiểu biết. Hắn chính là người khai phá điện ảnh Trung Quốc, chính là người có thành tựu lớn nhất trong số các đạo diễn Trung Quốc thế hệ đầu tiên. Các bộ phim mà Chu Điệp đóng vai chính chủ yếu là do hắn đạo diễn. Xem ra việc Chu Điệp nói đến Bắc Kinh đóng phim cũng không phải hoàn toàn là giả, ngay cả đạo diễn cũng đến Bắc Kinh trước chuẩn bị cho tốt. Mặc dù mục đích ban đầu của nàng chính thức là đi theo bên người Tôn tiên sinh, tìm cơ hội ám sát hắn. Bây giờ ám sát đã bỏ qua rồi, không thể làm gì khác hơn là biến giả thành thật, quả thật là đến để đóng phim.

Ô Tâm Lan bây giờ vẫn còn là cận vệ thiếp thân của Chu Điệp, không thể không đi theo bên người Chu Điệp. Vương Chí Đạo đối các nàng xin hứa, có cơ hội nhất định đến xem các nàng một chút, đến lúc quay về Thượng Hải cũng sẽ đi cùng với các nàng, mãi mới khuyên can được hai nàng cất bước rời đi.

Mà con ngựa Xích thố mang đến từ Tiểu An thôn bây giờ cũng phải xuống xe lửa, Vương Chí Đạo bây giờ đã không cần nó nữa, liền để cho Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan mang nó đi theo. Con ngựa này rất hiểu nhân tính, ngoan ngoãn an phận đi theo bên cạnh Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan, không một chút nào lộn xộn.

Tay Trương Thạch Xuyên kia thấy thế, như thấy được của chí bảo, cho rằng con ngựa Xích thố này hình tượng cực đẹp, liền hướng Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan muốn mượn con ngựa này đến đóng phim. Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan đang lo lắng không biết xử trí con ngựa này như thế nào, nghe vậy hiển nhiên là đáp ứng ngay, song phương đều thấy rất là vui mừng.

Vương Chí Đạo khi quay trở lại chỗ đám người Tôn tiên sinh, lại thấy Tôn Đại Chu chỉ vào một người trung niên trong đám người của Bắc Kinh Đồng Minh hội, ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, thể cách phiêu hãn, khôi ngô tráng kiện, giới thiệu với hắn, nói: "Chí Đạo, để ta đến giới thiệu một chút. Vị này chính là Lưu Bách Xuyên tiên sinh, hắn là được cách huynh đệ Bắc Kinh Đồng Minh hội đề cử đến để giúp chúng ta cùng nhau bảo vệ Tôn tiên sinh."

Nói xong hắn lại hạ thấp giọng nói thầm bên tai Vương Chí Đạo: "Ngàn vạn lần không nên xem thường hắn. Lưu Bách Xuyên tiên sinh chính là cao thủ Thiếu Lâm môn, trong giới võ thuật rất có danh tiếng, thực lực cũng không ở dưới Đỗ Tâm Vũ tiền bối. Ta và ngươi cũng không chắc đã là đối thủ của hắn được đâu!"

Vương Chí Đạo nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, đưa mắt cẩn thận nhìn Lưu Bách Xuyên một cái, tươi cười ôm quyền nói: "Nguyên lai là Lưu Bách Xuyên tiền bối, danh xưng 'Giang Nam đệ nhất cước'. Đại danh lừng lẫy của ông, ta đã sớm nghe rất quen tai rồi. Nghe nói ông cùng sư phụ ta đều là những võ thuật gia được đích thân Tôn tiên sinh hạ bút đề tặng bảng hiệu 'Thượng Võ Tinh Thần'. Ta vốn nghĩ muốn tìm một cơ hội để bái kiến ông một chút đó!"

Tôn tiên sinh nghe vậy "ha ha" cười xen miệng nói: "Chỉ là mấy dòng bút mực thôi mà, khó mà làm đẹp thêm được, không cần nói đến. Bốn chữ đó quan trọng nhất không phải là do ta tự tay viết ra, mà chính là bởi vì ý nghĩa trên bốn chữ được ta viết ra đó. Lưu Bách Xuyên tiên sinh ngày đó tại Hương Cảng đánh bại đại lực sĩ Anh quốc, giương cao chí khí dân tộc Trung Hoa, loại khí phách cùng hành động vĩ đại này, mới là mục đích chân chính đáng để cho ta không sợ xấu hổ mà động bút viết ra bốn chữ đó."

Lưu Bách Xuyên vội vàng khiêm tốn nói: "Tôn tiên sinh đã quá khen, quá khen rồi. Bách Xuyên nhận mà vẫn thẹn. Dân tộc Trung Hoa cũng không chỉ nhờ một trận chiến ấy của Bách Xuyên mà phấn chấn lớn mạnh. Bách Xuyên còn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa."

Ngừng lại một chút, Lưu Bách Xuyên nhìn sang Vương Chí Đạo, đối hắn mỉm cười nói: "Vị này chính là đệ tử của Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, Vương Chí Đạo sao? Ngươi ở tại Thượng Hải sở tác sở vi, ta mặc dù ở xa tận Bắc Kinh, cũng đã nghe nói tỏ tường rồi. Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh có thể có đệ tử xuất sắc như ngươi vậy, ở dưới Cửu tuyền cũng có thể mỉm cười."

"Đa tạ Lưu Bách Xuyên tiền bối đã tán thưởng!" Vương Chí Đạo thế nhưng lại không hề khách khí tiếp nhận, sau đó hắn lại nói: "Bách Xuyên tiền bối, nơi đây không nên ở lâu, không bằng chúng ta trước hết mau hộ tống Tôn tiên sinh đến một nơi an toàn, sao đó lại nói chuyện tiếp. Có được không?"

Lưu Bách Xuyên gật đầu nói: "Chỗ ở của Tôn tiên sinh chúng ta đã sớm an bài thật tốt rồi, có rất nhiều các huynh đệ Đồng Minh hội ở đó thủ vệ, đảm bảo là sẽ rất an toàn. Chúng ta lại còn mang xe đến hộ tống các người nữa, xin theo chúng ta đến đây đí!"

Ngồi trên mấy chiếc xe kéo tay được bọn người Lưu Bách Xuyên bố trí, Lưu Bách Xuyên đột nhiên quay sang Vương Chí Đạo nói: "Được rồi, còn có chuyện tình ta quên chưa nói cho ngươi biết. Chúng ta đã nghe được một cái tin tức. Viên đại công tử đã mời được Hoắc Điện Đường tới Bắc Kinh. Nghe nói khi còn ở Thượng Hải ngươi đã đắc tội với Lý Thư Văn. Hoắc Điện Đường kia chính là đệ tử đắc ý nhất của Lý Thư Văn, thực lực cũng không có ở dưới Lý Thư Văn. Hắn đã tung tin ra rằng, nói muốn tìm ngươi báo thù, bởi vì ngươi chẳng những đắc tội với sư phụ Lý Thư Văn của hắn, lại còn giết chết sư đệ hắn Lý Ngạo Sơn. Ngươi phải hết sức cẩn thận đó, bởi vì Viên đại công tử kia đã biết ngươi đến Bắc Kinh rồi, hắn nhất định sẽ kích động Hoắc Điện Đường đi tìm ngươi phiền toái!"

Hoắc Điện Đường? Vương Chí Đạo nghe vậy không tự chủ được nhíu mày lại. Từ sau khi cùng Lý Thư Văn kết hạ oán cừu, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chờ người của Bát Cực Môn đến tìm hắn gây sự rồi. Không nghĩ tới lúc trước Vương Tử Thụ còn chưa có giải quyết xong, đi đến Bắc Kinh là gặp phải một đệ tử cực mạnh của Lý Thư Văn là Hoắc Điện Đường này.

Hoắc Điện Đường chính là khai sơn đại đệ tử của Lý Thư Văn, ở trong lịch sử võ thuật Trung Quốc, chính là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh danh tiếng không hề ở dưới Lý Thư Văn, chính là đại biểu kiệt xuất nhất trong Bát Cực Quyền. Hắn đã từng làm đại hộ vệ cùng giáo sư võ thuật cho hoàng đế phong kiến cuối cùng Phổ Nghi. Nghe nói hắn là đệ tử duy nhất chân chính kế thừa tất cả thực lực của Lý Thư Văn, chẳng những có được ngàn cân thần lực của Lý Thư Văn, lại còn có được Bát Cực kỹ nghệ lô hỏa thuần thanh cùng đại thương tuyệt kỹ, lực sát thương người kinh hãi. Càng quan trọng hơn chính là, hắn không hề có nhược điểm như Lý Thư Văn, không giống như Lý Thư Văn vốn bởi vì chân trái thiếu đi một khối thịt mà bị mất thăng bằng, thể lực không đủ.

Có thể nói như thế này, Hoắc Điện Đường kia, chính là một Lý Thư Văn hoàn mỹ, một Lý Thư Văn không hề có nhược điểm.

Hoắc Điện Đường đồng thời lại còn thu rất nhiều đồ đệ, Bát Cực Quyền tuy là nhờ Lý Thư Văn mới nổi danh, nhưng lại bởi vì nhờ Hoắc Điện Đường mới thật sự lưu truyền rộng rãi, đời sau học tập Bát Cực Quyền có đến tám mươi phần trăm là đồ tử đồ tôn của Hoắc Điện Đường. "Hoắc thị Bát Cực" đã trở thành đại biểu cho Bát Cực Quyền.

Người như vậy, so với Lý Thư Văn thì tuyệt đối càng khó đối phó hơn.

Nghĩ đến như thế, Vương Chí Đạo trong lòng không tự chủ được mà thở dài, thầm nghĩ tại sao khi đến thời đại này, tất cả các nhân vật mà mình đắc tội đều là những nhân vật khó đối phó như vậy chứ? Xem ra chính bản thân mình cần phải tăng cường luyện tập võ công hơn nữa, không thể giữ thói quen không tốt là luôn ỷ vào súng đạn như thế. Nếu như Hoắc Điện Đường quang minh chính đại đến tìm mình luận võ, chính mình chung quy là không thể một phát bắn chết hắn được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.