Tinh Võ Môn

Chương 120: Chương 120: "Kiếm tiên" Lý Cảnh Lâm




Từ trong lời kể đứt quãng của Trầm đại di thái thái, cuối cùng Vương Chí Đạo cũng hiểu rõ được chân tướng cái chết của Viên đại đầu.

Hóa ra là Viên Đại công tử kia, chẳng những là một người dã tâm bừng bừng, tâm tính ghen ghét rất nặng, hơn nữa hắn còn có một loại dục vọng biến thái đối với những nữ nhân lớn tuổi hơn mình.

Hắn một mặt ghen ghét đệ đệ Viên Khắc Văn của chính mình, đố kỵ rằng Viên Khắc Văn được Trầm đại di thái thái thương yêu, nhưng mặt khác lại có một loại dục vọng dị dạng đối với Trầm đại di thái thái, rất muốn chiếm đoạt được một bà dì ghẻ thành thục xinh đẹp này. Loại ý nghĩ dị dạng này cuối cùng cũng khiến cho Viên Đại công tử bất chấp tất cả mà làm ra một hành động mạo hiểm.

Vào buổi tối ngày hôm đó, Viên Đại công tử biết phụ thân hắn muốn một mình đi tiếp một vị khách nhân, không thể đi đến chỗ Trầm đại di thái thái, vì vậy hắn lập tức mua chuộc được Phượng Nghi Các Triệu hộ vệ trưởng, đuổi hết các hộ vệ đang bảo vệ Trầm đại di thái thái đi chỗ khác, chuồn được vào trong Phượng Nghi Các, xông vào trong khuê phòng của Trầm đại di thái thái, lại dùng mê hương để làm Trầm đại di thái thái hôn mê đi, muốn chiếm đoạt nàng. Đáng tiếc rằng Viên Đại công tử của chúng ta vận khí thật sự là quá kém, người khách nhân đêm đó đã hẹn đi gặp mặt cùng Viên đại đầu lại bất ngờ có việc bận không thể đến được, nên Viên đại đầu lại sớm quay về Phượng Nghi Các.

Vốn là bên người Viên Đại công tử lúc nào cũng vẫn có sáu tên vệ sĩ âm thầm đi theo hắn, sáu tên vệ sĩ này trung thành tận tâm, đối với hắn tuyệt đối là bảo sao nghe vậy, cho dù hắn đến Phượng Nghi Các để gây mê rồi gian dâm Trầm đại di thái thái cũng mang theo, để cho bọn họ canh giữ ở Phượng Nghi Các, vạn nhất có việc phát sinh sẽ thông tri cho hắn. Chỉ có điều là Viên Đại công tử cũng không có thói quen để cho người khác nhìn trộm hắn chơi đùa phụ nữ như thế nào, cho nên sáu người vệ sĩ này phải đứng cách khuê phòng Trầm đại di thái thái khá xa. Mà lúc Viên đại đầu quay về Phượng Nghi Các, lại nhất thời cao hứng, nghĩ muốn gây cho Trầm đại di thái thái một chút kinh hỉ. Vì vậy lão mới bày đặt đường chính không đi, cũng không để đám vệ sĩ của mình đi theo, một mình lão lén lén lút lút đi vòng vèo theo lối nhỏ phía sau Phượng Nghi Các đến được khuê phòng của Trầm đại di thái thái, kết quả là giấu diếm được hết sáu tên vệ sĩ của Viên Đại công tử.

Khi Viên đại đầu vừa chui qua cửa sổ tiến vào trong khuê phòng của Trầm đại di thái thái, vừa lúc chứng kiến được Viên Đại công tử đã lột sạch áo quần của Trầm đại di thái thái, đang muốn vác thương lên ngựa!

Viên đại đầu nằm mơ cũng thật không ngờ được tên nghịch tử hỗn đản này thế mà dám động đến nữ nhân của lão, lập tức đột nhiên nổi khùng, rút súng lục ra định bắn chết Viên qua tử.

Viên Đại công tử cũng là nằm mơ cũng thật không ngờ được rằng phụ thân của mình lại từ cửa sổ mà bò vào, trong lúc lòng dạ quýnh lên, vội vàng nhào tới đoạt súng lục của Viên đại đầu, kết quả là trong lúc giằng co lỡ tay cướp cò súng đem phụ thân của mình bắn chết luôn.

Tiếng súng đem Trầm đại di thái thái đang hôn mê bừng tỉnh lại, chứng kiến được tình huống trong phòng, bất chấp chính mình thân thể còn đang trần truồng, đã lớn tiếng kêu hét ầm lên.

Viên Đại công tử mặc dù đang cảm thấy tâm hoảng ý loạn bởi vì chính mình trong lúc vô ý mà giết phụ thân, chỉ có điều là hắn dù sao cũng là một người vừa tỉnh táo lại vừa đủ máu lạnh, bị tiếng thét chói tai của Trầm đại di thái thái kinh tỉnh lại, liền lập tức ý thức được chính mình phải nghĩ ra biện pháp giấu diếm việc này, nếu không thì chính mình sẽ xong đời.

Tiếng súng cũng khiến cho bọn vệ sĩ của Viên Đại công tử cùng Viên đại đầu đều kinh động, bất quá cũng chỉ có đám vệ sĩ của Viên đại đầu vây lại quanh phòng ngủ, mà sáu người vệ sĩ của Viên Đại công tử rất cơ trí tiếp tục ẩn dấu không có hiện thân. Vệ sĩ của Viên đại đầu đương nhiên không dám trực tiếp xông vào khuê phòng của Trầm đại di thái thái, chỉ là đứng ở ngoài cửa gọi Viên đại đầu cùng Trầm đại di thái thái, hỏi xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả bọn họ chứng kiến Trầm đại di thái thái trên mình chỉ khoác hờ manh áo ngủ, thân thể che đậy nửa kín nửa hở, đẩy cửa sổ ra nói với bọn họ là không có việc gì, nói chỉ là cùng Viên đại đầu chơi đùa, lại không cẩn thận làm cho súng lục của Viên đại đầu bị cướp cò, sau đó lại bảo đám vệ sĩ rút lui hết đi.

Bọn vệ sĩ của Viên đại đầu mặc dù thấy Viên đại đầu không lên tiếng, đều cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng là chứng kiến bộ dáng thân thể che đậy nửa kín nửa hở của Trầm đại di thái thái, lo lắng rằng nhìn lâu sẽ bị Viên đại đầu trách cứ, như vậy làm sao còn dám tiếp tục tra hỏi kỹ càng, đành vội vàng rời đi. Bọn họ nào có nghĩ đến, Trầm đại di thái thái chính là đã bị Viên Đại công tử uy hiếp rồi.

Kết quả là một trường phong ba vốn sẽ nổi lên, cuối cùng lại rất nhẹ nhàng mà được tạm thời dẹp yên xuống như vậy.

Bởi vì thi thể của phụ thân bị chính mình hạ thủ giết chết vẫn còn đang nằm trong phòng, nên Viên Đại công tử mặc dù đối diện với Trầm đại di thái thái hấp hẫn vô cũng, cùng tạm thời mất đi dục vọng chiếm đoạt nàng.

Vì muốn giấu diếm chuyện tình do chính mình giết chết phụ thân, cũng để làm cho Trầm đại di thái thái có thể im miệng lại, Viên Đại công tử đã rất nhanh tựu tới được một chủ ý ác độc. Vì vậy mới có cục diện ở Kim Mỹ Lâu kia.

Trầm đại di thái thái mặc dù đối với Viên đại đầu có tình cảm vợ chồng nhất định, nhưng cũng không có nghĩa là nàng đồng ý vì Viên đại đầu mà đi tìm chết, nhất là trong tình huống Viên đại đầu đã có nàng rồi lại còn đi cưới thêm tám người di thái thái khác nữa. Trầm đại di thái thái lấy lòng Viên đại đầu, nguyên nhân lớn nhất chính là vì quyền lực cùng phú quý của chính bản thân mình. Chỉ có điều là nàng đối với con nuôi Viên Khắc Văn của mình lại có được tình mẫu tử thật sự mà ngay cả mẹ đẻ cũng không chắc đã có được, cho nên khi Viên Đại công tử lấy tính mạng của Viên Khắc Văn đến uy hiếp bắt nàng hợp tác, nàng chỉ có nhẫn nhục chịu nghe theo theo Viên Đại công tử an bài, sau đó tự mình ra mặt hãm hại Vương Chí Đạo.

Đáng tiếc Trầm đại di thái thái cùng Viên Đại công tử có nằm mơ cũng thật không ngờ, một kế hoạch vốn hoàn mỹ không chút sứt mẻ này, kết quả lại là ra ngoài ý muốn, mặc dù đã thành công đem cái chết của Viên đại đầu đổ lên được trên người Vương Chí Đạo, nhưng là Trầm đại di thái thái lại lạc tới trong tay Vương Chí Đạo, làm cho thất bại trong gang tấc.

Sau khi nghe xong Trầm đại di thái thái kể lại rõ ràng, Vương Chí Đạo thở dài một hơi, nói: "Ngươi đã thấy mình là một nữ nhân quá ngu chưa, ta còn tưởng rằng ngươi là một nữ nhân rất khôn khéo đấy chứ? Viên qua tử đối đãi ngươi ác liệt như vậy, ngươi không phản kháng hắn còn chưa tính, lại còn vì hắn mà bán mạng, giúp hắn hãm hại ta."

Trầm đại di thái thái hỏi: "Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Để cho hắn giết Khắc Văn ư?"

Vương Chí Đạo hỏi: "Khắc Văn kia đối với ngươi thật sự trọng yếu như vậy hay sao?"

Trầm đại di thái thái cả giận nói: "Ngươi không phải là phụ nữ, há có thể cảm nhận được tâm tình của người làm mẹ?"

"Nhưng mà hắn cũng không phải là con ruột của ngươi hả?"

"Bất kể là như thế nào, ta sớm đã coi hắn là con ruột của mình rồi!"

Vương Chí Đạo gật đầu, rồi lại nói: "Chỉ có điều là ngươi làm như vậy cũng không có tác dụng gì, Viên qua tử vẫn sẽ giết Viên Khắc Văn như thường, nếu như ngươi không phải đã rơi xuống trong tay của ta đây, hắn cũng lại sẽ giết ngươi diệt khẩu. Người như hắn vậy, ta đã sớm thấy rất nhiều, hắn chắc chắn là không có khả năng thủ tín đối với ngươi!”

Trầm đại di thái thái sửng sốt một lúc, đột nhiên nói: "Vương Chí Đạo, chúng ta làm giao dịch có được hay không?"

"Giao dịch cái gì?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Ngươi giúp ta cứu Khắc Văn ra, ta sẽ đem công khai hành vi phạm tội của Viên qua tử, thay ngươi rửa sạch oan khuất!"

Trầm đại di thái thái đề nghị nói.

Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Cái này thì rất xin lỗi, ta làm không được. Huống chi ta cũng nhìn không ra việc này đối với ta có chỗ nào tốt. Dù sao ta đến Bắc Kinh cũng là vì ám sát Viên đại đầu, hắn có phải là thật sự chết ở trong tay của ta hay không, cũng không quan trọng!"

Trầm đại di thái thái cả giận: "Vương Chí Đạo, ngươi ngu ngốc thật hay sao! Viên đại đầu là Dân quốc Đại tổng thống, trên lưng nếu đeo hành vi phạm tội ám sát Viên đại đầu, sẽ làm cho ngươi không còn chỗ dung thân trên cõi đời này. Quân đội cùng cảnh sát Trung Quốc đều phải đuổi bắt ngươi. Huống chi, Viên qua tử cùng với ngươi xu thế như nước với lửa. Nếu ta vạch trần hành vi phạm tội của hắn, nói không chừng còn có thể quật ngã hắn, như vậy sẽ làm cho ngươi ít đi một địch nhân cường đại. Chuyện tốt như vậy, ngươi tại sao lại mặc kệ?"

o0o

Vương Chí Đạo cười nói: "Nhưng là ta lo lắng rằng chuyện nếu làm theo lời ngươi sẽ không có tác dụng đâu, nói không chừng còn có thể bị Viên qua tử cắn ngược lại một cái. Đừng quên, đám hộ vệ cùng người hầu ở Phượng Nghi Các lúc này đều đang nghĩ đến là ta cùng ngươi thực sự tư thông đó. Viên qua tử nếu dùng việc này cắn ngược lại ngươi một cái, ngươi nói nhân gian sẽ tin tưởng ngươi hay là tin tưởng hắn?"

Trầm đại di thái thái nghe vậy sợ run cả người, sau đó lại tức đến nỗi mặt ngọc đỏ bừng, không nhịn được há miệng mắng to nói: "Vương Chí Đạo. Ngươi tên hỗn đản này! Tất cả mọi việc này đều tại ngươi, ai dám cho ngươi nói hươu nói vượn như vậy , vu hãm sự trong sạch của ta!"

"Nếu ta không làm như vậy thì liệu có thể thoát đi được hay sao?" Vương Chí Đạo trả lời mặt không hề ngượng.

Trầm đại di thái thái cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm mấp máy mấy lần, nhưng lại nói không nên lời một câu nào, không ngờ hốc mắt lại chợt đỏ lên, cúi đầu "hu hu" khóc rống lên.

Lại nghe Vương Chí Đạo nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, trên thực tế nếu ngươi muốn cứu con trai bảo bối của ngươi cũng không phải là không có cách nào, chỉ có điều là ngươi không nên tìm ta. Ta đề cử cho ngươi một người, ngươi cùng hắn hợp tác. Có thể có cơ hội cứu ra con trai bảo bối của ngươi. Cũng quật ngã được Viên qua tử!"

Trầm đại di thái thái nghe vậy lập tức ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu lên hỏi: "Người đó là ai?"

"'Sáu không tổng lý' Đoạn Kỳ Thuỵ!"

Trầm đại di thái thái ngơ ngác kinh ngạc, có chút khó hiểu hỏi: "Hắn như thế nào lại có thể giúp ta?"

"Bởi vì hắn chính là một lão hồ ly. Đây chính là cơ hội tốt để quật ngã Viên qua tử mà, hắn nhất định không chịu buông tha bỏ qua đâu!" Vương Chí Đạo cười nói: "Viên qua tử dã tâm rất lớn, hơn nữa trên tay cũng có chút thực lực, tuyệt không có khả năng buông bỏ quyền lực sắp đến tay. Mà Đoạn Kỳ Thuỵ này là một lão hồ ly, mặc dù được xưng là 'sáu không tổng lý', nhưng mà đối với bảo tọa Đại tổng thống này, hắn vẫn là có lòng tham, cho nên hắn không thể nào lại chịu bỏ qua một cơ hội để quật ngã kình địch!"

"Nhưng là ngươi không phải nói, chứng cứ của ta lúc này đã vô ích, Viên qua tử nếu cắn ngược lại ta một cái thì sao?" Trầm đại di thái thái hỏi.

"Đối với ta mà nói thì là vô ích, nhưng là cái lão hồ ly kia nhất định sẽ có biện pháp! Ta bây giờ phải đi tìm hắn, đem chuyện của ngươi cùng điều kiện đối với hắn bàn bạc một chút, có thể nắm chắc được hay không, còn phải nhìn ở ngươi đó!" Vương Chí Đạo vừa nói vừa cùng Vương Á Tiêu đi ra ngoài, khi đến tới cửa lại đột nhiên quay đầu lại nói với Trầm đại di thái thái: "Được rồi, Trầm đại di thái thái, có một việc ta không nhịn được muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc ngươi... có bị Viên qua tử xâm phạm qua hay không?"

"Vương Chí Đạo, ngươi cút cho ta!" Trầm đại di thái thái nghe vậy vừa xấu hổ vừa giận, không nhịn được lần nữa miệng vỡ mắng to.

Ở trong phòng của Đoạn Kỳ Thuỵ cùng Tôn tiên sinh, Vương Chí Đạo nói với Đoạn Kỳ Thuỵ: "Đoạn tổng lý, ta đã để cho người của ta đi thông tri cho người của ngươi rồi, nếu người của ngươi đúng như lời ngươi nói, thì bọn họ sẽ rất nhanh tới chỗ này đón ngươi."

Đoạn Kỳ Thuỵ nói: "Ngươi yên tâm, Gia Thường là cháu ruột của ta, theo ta đã vài chục năm, ta đối đãi hắn giống như là con ruột của mình, hắn hẳn là không có khả năng bán đứng ta!"

"Vậy là tốt rồi!" Vương Chí Đạo gật đầu, lại nói: "Được rồi, Đoạn tổng lý, có chuyện tình ta còn phải mời ngươi hỗ trợ một chút, mới vừa rồi ta hỏi Trầm đại di thái thái, đã hiểu rõ được nguyên nhân chân chính cái chết của Viên đại đầu rồi!"

Thấy Đoạn Kỳ Thuỵ, Tôn tiên sinh cùng bọn người Trần Chân không tự chủ được mà thân thể đều nhổm lên, thần sắc chuyên chú nhìn hắn, Vương Chí Đạo đem những lời của Trầm đại di thái thái vắn tắt kể rõ lại một lần.

Đoạn Kỳ Thuỵ, Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân một lần nữa nghe đến trợn mắt há hốc mồm.

Tôn tiên sinh cau mày nói: "Viên Đại công tử thật sự là quá đại nghịch bất đạo rồi, chẳng những mưu đồ làm loạn đối với mẹ kế của bản thân mình, lại còn giết chết chính phụ thân của mình. Người như thế nếu sống trên đời, so với phụ thân hắn còn nguy hại hơn nhiều đó!"

Lưu Bách Xuyên tức giận hừ lạnh nói: "Một gã còn không bằng cầm thú này, chúng ta hẳn là nên diệt trừ hắn đi, vì thế gian này mà diệt trừ một cái đại họa!"

Đoạn Kỳ Thuỵ nhưng lại nhíu nhíu đầu mày, hỏi Vương Chí Đạo: "Ngươi muốn làm cho ta cùng hợp tác với Trầm thị, quật ngã Viên qua tử?"

"Việc này đối với Đoạn tổng lý mà nói, chính là cơ hội tốt khó được hả!" Vương Chí Đạo cười nói.

Đoạn Kỳ Thuỵ lờ mờ nói: "Đừng cho rằng ta là kẻ ngu, ngươi làm cho ta cùng với Viên qua tử đấu đến người chết ta sống, để cho Đồng Minh hội các ngươi làm ngư ông đắc lợi hả?"

"Đoạn tổng lý nói như vậy cũng không được rồi!" Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Cho dù không có Đồng Minh hội, ngươi cũng phải cùng Viên qua tử hợp lại thành người chết ta sống. Viên qua tử này là người tự cho là 'Thái tử', dã tâm bừng bừng, Viên đại đầu đã chết, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để mất quyền lực của bản thân, chịu khuất dưới người khác. Cho nên hắn nhất định sẽ khởi sự, đoạt chiếm lấy bảo tọa Đại tổng thống, Đoạn tổng lý ngươi nhất định là trở ngại lớn nhất của hắn, hắn không thể không diệt trừ ngươi. Mà Đoạn tổng lý ngươi, trừ phi nguyện ý giao ra quyền lực bản thân cùng binh lực trên tay, sau đó tìm một chỗ ẩn cư dưỡng lão, còn nếu không như thế, ngươi hẳn là phải quật ngã Viên qua tử. Mà Trầm đại di thái thái, chính là sẽ cung cấp cho ngươi một cơ hội tốt để quật ngã Viên qua tử. Ta tin tưởng lấy trí tuệ của ngươi, nhất định sẽ hiểu được làm như thế nào lợi dụng được một cơ hội tốt này. Ta nói có đúng không, Đoạn tổng lý?"

Đoạn Kỳ Thuỵ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc, sau đó thở dài nói: "Ta thực sự vô cùng tiếc nuối ngươi tại sao không phải là thủ hạ của ta! Được rồi, ngươi đi nói cho Trầm thị, ta đáp ứng giúp nàng cứu Viên Nhị công tử ra, chỉ cần nàng phải nghe theo sự an bài của ta!"

"Vì con trai bảo bối của nàng, nàng nhất định sẽ nghe theo!" Vương Chí Đạo hồi đáp.

Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, chỉ nghe thanh âm của Vương Á Tiêu ở ngoài cửa nói: "Ân công, Sở Vọng đã đem người của Đoạn tổng lý đưa đến rồi. Bọn họ bây giờ đang chờ ở bên ngoài giáo đường, có cần đưa bọn họ dẫn vào trong này không?"

"Không cần!" Vương Chí Đạo đáp: "Chúng ta đi ra ngoài gặp bọn họ! Đoạn tổng lý, Tôn tiên sinh, xin mời đi thôi!"

Đám người tới đón tiếp Đoạn Kỳ Thuỵ tổng cộng có hai mươi bốn người, người cầm đầu đúng là Đoạn Gia Thường, cháu của Đoạn Kỳ Thuỵ. Hắn là một quân nhân tuổi chừng hai lăm hai sáu, thân hình cao lớn tráng kiện, hai mắt lấp lánh hữu thần, tư thế đứng thẳng rất vững vàng tiêu chuẩn, chính là biểu hiện ra tố chất quân sự rất tốt đẹp. Mà hai mươi ba quân nhân khác mỗi người cũng đều là khí thế bất phàm. Có thể thấy được này đám người thủ hạ này của Đoạn Kỳ Thuỵ đều là tinh anh trong tinh anh.

Có lẽ là do trên đường đi đã hiểu hết được mọi chuyện xảy ra từ lời kể của Kim Sở Vọng, nên khi Đoạn Gia Thường nhìn thấy chú ruột của mình, đã có thể khắc chế được tâm tình kích động của bản thân. Hắn thần sắc rất trấn tĩnh hướng Đoạn Kỳ Thụy thi hành quân lễ, lớn tiếng báo cáo nói: "Tổng lý đại nhân, toàn thể Thanh Long hộ vệ quân hướng ngài báo danh!"

Đoạn Kỳ Thuỵ rất hài lòng gật đầu, trước hết giới thiệu Đoạn Gia Thường với đám người Tôn tiên sinh, sau đó lại hỏi Đoạn Gia Thường: "Gia Thường, ta đã gửi Kim Sở Vọng tiên sinh mang cho ngươi mật thư, ngươi đã nhận được chưa?"

Biết được người trước mắt chính là Tôn tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, Đoạn Gia Thường vẫn đang duy trì được biểu hiện bình thản, nghe vậy liền hồi đáp: "Báo cáo Tổng lý, tôi đã nhận được. Hơn nữa tôi đã an bài rất tốt rồi.

Tôi sẽ trực tiếp lấy xe ô tô đưa năm người Tôn tiên sinh bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, theo một con đường khác đi đến Thiên Tân. Sau đó sẽ lên thuyền đi về Thượng Hải. Con đường này rất an toàn, cam đoan sẽ không xuất hiện bất cứ trở ngại nào!"

"Tốt lắm!" Đoạn Kỳ Thuỵ gật đầu, xoay người lại nói với Tôn tiên sinh "Tôn tiên sinh, chúng ta chỉ sợ là phải chia tay ở chỗ này rồi, hy vọng sau này chúng ta còn có ngày gặp lại, xin bảo trọng!"

Tôn tiên sinh hướng Đoạn Kỳ Thuỵ vươn tay phải, cùng hắn bắt tay, nói: "Đoạn tổng lý, hy vọng ngươi cũng có thể bảo trọng!"

Đợi đến sau khi đám quân nhân còn lại hộ tống được Đoạn Kỳ Thụy cùng Trầm đại di thái thái rời đi xa, Đoạn Gia Thường mới quay sang đám người Tôn tiên sinh mở miệng nói: "Tôn tiên sinh, chúng ta cũng lên đường thôi!"

Lại nghe thấy Tôn Đại Chu nói: "Đoạn sĩ quan, trước hết xin hãy đợi thêm một chút, chúng ta còn có hẹn thêm một người bằng hữu, hắn cũng đến hộ tống chúng ta!"

Đoạn Gia Thường hỏi: "Là bằng hữu như thế nào?"

Tôn Đại Chu nói: "Là một người bạn tốt của cha ta, cũng là người trong quân đội, khi hắn tới ngươi sẽ biết liền. Yên tâm, sẽ không lâu lắm, nhiều nhất chỉ vài phút đồng hồ thôi!"

Bạn tốt của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh? Đoạn Gia Thường hiển nhiên cũng tinh thông võ thuật, hiển nhiên biết phụ thân của Tôn Đại Chu là đại tông sư Tôn Lộc Đường ở trong giới võ thuật đại danh đỉnh đỉnh, nên nghe vậy không khỏi lộ ra thần sắc tò mò.

Một bên Vương Chí Đạo cũng cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ Tôn Đại Chu rốt cuộc là hẹn người nào, vì sự tình gì mà cũng không cùng với mình thương lượng trước một chút, chẳng lẽ hắn lại dễ dàng tín nhiệm một bằng hữu này của phụ thân hắn sẽ không bán đứng Tôn tiên sinh?

Đợi sau khoảng ba phút đồng hồ đã thấy có một chiếc xe quân dụng chạy tới, từ từ dừng lại trước mặt mọi người. Chỉ thấy có ba quân nhân từ bên trong bước xuống, hướng đám người Tôn tiên sinh đi tới.

Đoạn Gia Thường không tự chủ được mà lộ ra thần sắc cảnh giác, tay phải theo bản năng sờ xuống cây súng lục đang đeo bên sườn.

Đã thấy Tôn Đại Chu hướng ba quân nhân này nghênh đón, rất thân thiết nói với người đầu lĩnh là một quân nhân trung niên: "Cảnh Lâm thúc, ông rốt cục tới rồi!"

Vị quân nhân được gọi là "Cảnh Lâm thúc" này tuổi chừng hơn ba mươi, mặc một thân quân phục rất cũ, nhưng là sao vạch trên vai so với Đoạn Gia Thường còn nhiều hơn hai cấp, hiển nhiên là một đốc quân. Nhưng có điều kỳ quái chính là, bên hông trái của hắn trang bị súng, nhưng phía bên phải lại đeo một thanh cổ kiếm Trung Quốc.

Đoạn Gia Thường nhìn thấy rõ được tướng mạo của quân nhân gọi là "Cảnh Lâm thúc" này, trong lòng không khỏi chấn động, vội vàng đứng nghiêm thi hành quân lễ, lớn tiếng hô "Đoạn tổng lý Thanh long hộ vệ đội, đội trưởng Đoạn Gia Thường, ra mắt Lý Cảnh Lâm tướng quân!"

Một bên Vương Chí Đạo nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ sững sờ, nguyên lai là quân nhân trung niên kia chính là Thiên hạ đệ nhất kiếm trong truyền thuyết của giới võ thuật thời kỳ Dân quốc, từng sử dụng kiếm đánh bại cả 'thần thương' Lý Thư Văn, đệ nhất cao thủ trong quân đội, xuất thân Võ Đang phái, được xưng là "Kiếm tiên" Lý Cảnh Lâm!

Lý Cảnh Lâm rất hòa thuận cười cười, nói với Tôn Đại Chu: "Nhận được thư của Tôn lão tiên sinh, ta sao lại có thể không đến. Vị này chính là Tôn tiên sinh sao, tại hạ Lý Cảnh Lâm, hiện này đang là tham mưu trưởng của Hắc Long Giang đệ nhất sư đoàn, bởi vì Tôn lão tiên sinh gửi thư nhờ vả, nên mới buông bỏ hết thảy quân vụ, đến đây hộ tống Tôn tiên sinh rời đi khỏi Bắc Kinh!"

Tôn tiên sinh nghe vậy vội vàng chắp tay nói: "A, nguyên lai là Lý Cảnh Lâm tướng quân đại danh đỉnh đỉnh trong quân bộ cùng trong cả giới võ thuật sao. Uy danh của tướng quân ta sớm đã nghe đến quen tai rồi! Ta mặc dù không phải là người trong giới võ thuật, nhưng là ta cũng được nghe nói qua, đương kim trên đời, có thể được Tôn lão tiên sinh thưởng thức, cũng được đối đãi giao tiếp ngang hàng, hiện nay cũng chỉ có một người là tướng quân đây mà thôi. Chỉ là thật không ngờ là tướng quân ngài tuổi tác lại còn trẻ như vậy hả!"

Lý Cảnh Lâm rất khách khí nói: "Tôn tiên sinh quá khen, có thể được Tôn lão tiên sinh thưởng thức, chỉ là nhờ chút may mắn của ta mà thôi. Tôn tiên sinh, ta trước khi đến đã hiểu rõ được tình cảnh của tiên sinh. Bắc Kinh hiện nay đã rất hỗn loạn, tiên sinh càng lưu lại lâu ở chỗ này, càng sẽ có nhiều nguy hiểm phát sinh, không bằng chúng ta bây giờ mau lên đường, trước tiên rời đi khỏi Bắc Kinh sẽ nói chuyện tiếp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.