Trận luận võ được người người chờ mong vậy mà chỉ trong một chiêu đã kết thúc rồi, khán giả trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. Chỉ có Sơn Khẩu Dụ Nhân nhảy dựng lên, mất đi khống chế hét lớn: "Không tính được, không tính được! Hắn đây chính là đánh lén, là hèn hạ vô sỉ đánh lén, không thể tính được!"
Tôn Lộc Đường lờ mờ nói: "Như thế này thì làm sao lại có thể xem như là đánh lén? Bọn họ chính là đang trên lôi đài luận võ đó, hơn nữa công kích của Vương Chí Đạo cũng là chính diện trực tiếp công kích, không phải là công kích từ phía sau lưng, vậy có thể nào lại xem là đánh lén được đây?"
Cam Mạc Nhiên thì mỉm cười nói: "Sơn Khẩu tiên sinh là đang đau lòng cho tiền của mình hay sao? Nghe nói rằng Sơn Khẩu tiên sinh đã xuống ba trăm vạn mua Vương Chí Đạo chết hả. Đây chính là một khoản tiền cực lớn đó, nếu đổi là ta cũng sẽ rất đau lòng!"
Tống Thế Vinh thì lại trực tiếp đứng lên, lớn tiếng tuyên bố nói: "Trận đấu đầu tiên, vòng đấu thứ ba của Vạn quốc võ thuật đại hội, người chiến thắng chính là: Vương Chí Đạo!"
Lời này vừa ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân sắc mặt xanh mét. Mà ở một nơi khác, Trương Khiếu Lâm lại trực tiếp phun ra một mồm đầy máu tươi, ngã vật xuống trên chiếc ghế đang ngồi. Một trận đánh cuộc này, Vương Chí Đạo chỉ là một chiêu "chỉ dưới đánh trên", đã làm cho Trương Khiếu Lâm cơ hồ thua sạch sành sanh.
Ô Tâm Lan rất vui vẻ, một trận chiến này của Vương Chí Đạo đã làm cho nàng thắng được ít nhất cũng hơn ba trăm vạn đồng. Đến khi nàng cùng Lưu Chấn Đông chạy đi lấy tiền, nhìn thấy sắc mặt của Trương Khiếu Lâm kia cơ hồ đã hoàn toàn biến thành màu xanh biếc, khiến cho nàng thiếu chút nữa đã bật cười ha ha ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên, điều làm cho Ô Tâm Lan càng vui vẻ hơn chính là, Vương Chí Đạo ngay cả nửa điểm tổn thương cũng không bị mà đã đánh ngất được A Tàn. Ô Tâm Lan mặc dù luôn rất tự tin vào Vương Chí Đạo, nhưng nàng vẫn còn lo lắng rằng Vương Chí Đạo sẽ có thể bị thương trong trận đấu này. Phải biết rằng A Tàn chính là sát thủ đã suýt nữa đánh chết Đại sư huynh Lưu Chấn Đông, cho nên nàng đối với sự việc Vương Chí Đạo lông tóc không hề tổn hại đã đánh bại được A Tàn thì vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Tâm lý của Long Điệp cũng vui vẻ giống như là Ô Tâm Lan, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài của nàng vẫn là lãnh đạm không chút biểu tình, thậm chí lại còn nhìn Vương Chí Đạo đang xuống khỏi lôi đài, châm chọc nói: "Ngươi thật đúng là hảo thủ đoạn hả, ngay trên lôi đài còn có thể quang minh chính đại giở trò đánh lén!"
Vương Chí Đạo nhìn Long Điệp thật lâu, mới nói một câu: "Điệp Nhi, ngươi với sư thúc A Tàn của ngươi cũng giống nhau, đều không thích hợp để làm sát thủ!"
Lúc này ở một chỗ kín đáo khác, Trương Khiếu Lâm thua đến cơ hồ táng gia bại sản, đang giống như người điên ra sức gầm thét với Trương Sĩ Kiệt: "A Kiệt, ta muốn ngươi trong trận đấu với Hoắc Đình Giác không được nương tay, phải toàn lực xuất kích cho ta, xuất kích phải thật ác độc, mau đem thằng Hoắc Đình Giác kia phế đi cho ta! Vương Chí Đạo tên hỗn đản này lại dám không nể mặt mũi của ta, hại ta thua mất nhiều tiền như vậy, ta muốn cho hắn phải hối hận cả đời..."
Đám thủ hạ của Trương Khiếu Lâm nghe vậy mỗi người đều không khỏi lầm bầm nói trong lòng: "Nói nhảm. Ngươi đánh cuộc cho người ta chết, người ta còn muốn cho ngươi mặt mũi để đi tìm chết hay sao chứ? Đây là cái đạo lý gì?"
Trương Sĩ Kiệt sắc mặt không chút thay đổi, đối với mệnh lệnh cuồng bạo của Trương Khiếu Lâm, chỉ là lờ mờ trả lời có một chữ: "Được!"
Hoắc Đình Giác hoàn toàn không biết rằng vì thắng lợi của Vương Chí Đạo mà chính bản thân mình lại trở thành nơi trút giận của Trương Sĩ Kiệt. Lúc này hắn đang ở trong một gian nghỉ ngơi rất nhỏ để luyện công nhiệt thân. Khi Vương Chí Đạo cùng A Tàn chiến đấu hắn cũng không có đi ra ngoài đứng xem, chỉ đến sau khi nghe được Đại loa tuyên bố Vương Chí Đạo thắng lợi, hắn mới đình chỉ vận động, tiếp nhận chiếc khăn lông Hiểu Huệ đưa tới, lau lau giọt mồ hôi trên trán, lại nói: "Vương sư đệ lại vừa đánh thắng rồi hả. Thật đúng là làm rạng rỡ thêm cho Tinh Võ Môn của chúng ta hả!"
Đang đứng ở cửa gian nghỉ ngơi nhìn xem Vương Chí Đạo chiến đấu từ xa, Hiểu Huệ nghe vậy có chút khinh thường nói: "Có cái gì mà rạng rỡ chứ, hắn dùng miệng nói nhảm hồi lâu, làm cho tinh thần của đối thủ trở nên thất thường, sau đó đột nhiên đánh lén, chỉ một chiêu đã đem người ta đánh bất tỉnh đi rồi. Cái loại thủ đoạn này làm cho không ít người cảm thấy bất mãn đó, ta xem thấy cũng phải cảm giác có chút đỏ mặt. Hắn cũng thật là, rõ ràng là có thực lực, tại sao lại không chịu đường đường chính chính cùng người ta hảo hảo đánh một trận, mà cứ hết lần này tới lần khác phải bày ra nhiều thủ đoạn như thế? Ta còn nghe được có người đặt cho hắn một biệt hiệu, gọi là 'Âm mưu gia' đó! Ngươi nói xem, như thế này có thể làm rạng rỡ cho Tinh Võ Môn hay sao?"
Hoắc Đình Giác nghe vậy mỉm cười nói: "Vương sư đệ đây là đang ẩn dấu thực lực, làm cho địch nhân mất cảnh giác đó! Nếu những đối thủ sau này của hắn mà nghĩ lầm rằng hắn chỉ biết làm ra những trò âm mưu quỷ kế, thực lực chân chính cũng không có gì đặc biệt, như vậy thì chính là xui xẻo rồi. Trên thực tế, không chỉ riêng Vương sư đệ, chỉ sợ trong các quyền thủ vào đến vòng đấu thứ ba này rồi, đại bộ phận cũng ẩn tàng thực lực chân thật đi rồi!"
Hiểu Huệ hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Hoắc Đình Giác nói: "Thực lực của ta như thế nào, chẳng lẽ ngươi vẫn còn không rõ ràng hay sao?"
Hiểu Huệ gật gật đầu, lại nói: "Được rồi, Tâm Lan hình như vì thắng lợi của Vương Chí Đạo mà thắng được rất nhiều tiền đó! Ngươi có muốn ta cũng đi xuống tiền đánh cuộc cho ngươi một ván hay không?"
Hoắc Đình Giác lắc đầu nói: "Không được, phụ thân khi còn sống cấm chúng ta đánh bạc. Vương Chí Đạo muốn làm càn làm ẩu thì mặc kệ hắn đi. Ta thân là Tinh Võ Môn Môn chủ, há có thể cũng học theo như hắn vậy!"
Hiểu Huệ khẽ lè cái lưỡi thơm tho ra, đành phải nói: "Được rồi, ta nghe lời ngươi. Bây giờ đến lúc ngươi lên lôi đài rồi đó, ta cùng ngươi đi ra ngoài thôi!"
Sau khi Hoắc Đình Giác đi lên lôi đài, Hiểu Huệ đương nhiên là đi đến bên cạnh Vương Chí Đạo cùng đám người Ô Tâm Lan. Nhìn thấy Ô Tâm Lan vẻ mặt hưng phấn, Hiểu Huệ trêu ghẹo nói: "Tâm Lan, ngươi đã thắng được rất nhiều tiền phải không? Có phải là cảm giác được của hồi môn đã đủ rồi hay không, cho nên mới vui vẻ như vậy hả? Ngươi ý định khi nào thì xuất giá đây?"
Ô Tâm Lan nghe vậy vừa thẹn vừa giận, tiến đến truy đánh Hiểu Huệ nói: "Hiểu Huệ tả, ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi đừng có trêu chọc ta!"
Hiểu Huệ vội vàng cầu xin tha thứ, thật vất vả chờ đến lúc "khí" của Ô Tâm Lan tiêu tán hết, mới một lần nữa hỏi: "Được rồi, Tâm Lan, ngươi lần này lại xuống bao nhiêu tiền để mua Nhị sư huynh thắng vậy?"
"Một xu cũng không có!" Ô Tâm Lan hồi đáp nói: "Chí Đạo nói, Trương Khiếu Lâm đã thua hộc máu rồi. Nếu như mà còn thắng thêm nữa, nói không chừng hắn sẽ tự sát, cho nên Chí Đạo bảo ta tạm thời tha cho Trương Khiếu Lâm một con đường sống!"
Ô Tâm Lan nói rất là tự nhiên, nhưng là Hiểu Huệ nghe xong không hiểu vì sao lại cảm thấy rất bất an, vì vậy lách đến bên người Vương Chí Đạo, cất tiếng hỏi hắn: "Vương sư đệ, ngươi lần này có phải là không xem trọng Nhị sư huynh hay không?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Hiểu Huệ tả tại sao lại hỏi như vậy?"
Hiểu Huệ hồi đáp: "Bởi vì ta đã phát hiện, mỗi khi ngươi không cho Tâm Lan đi xuống tiền đánh cuộc, chúng ta đều nhìn thấy đến tám chín phần mười là người tốt thất bại trong trận đấu. Tỷ như ở vòng đấu trước, ngươi không để cho Tâm Lan đi mua Đại sư huynh thắng, kết quả thiếu chút nữa là Đại sư huynh đã chết rồi!"
Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Hiểu Huệ tả, ngươi nói gì vậy? Nói thành giống như là nếu như ta không cho Tâm Lan mua người nào, thì người đó sẽ thua mất vậy. Ta nào có được bản lĩnh lớn như vậy chứ?"
"Đừng lảng tránh câu hỏi của ta, ngươi hãy nói thật cho ta biết đi, ngươi có phải là cho rằng Nhị sư huynh không thắng được gã Trương Sĩ Kiệt kia hay không?" Hiểu Huệ cố chấp hỏi.
Vương Chí Đạo nói: "Ngươi yên tâm đi, Hiểu Huệ tả, Nhị sư huynh không có việc gì!" Lời thì tuy nhiên nói như thế, nhưng Vương Chí Đạo trong lòng lại cảm thấy bất an, nhất là sau khi nhìn thấy Trương Sĩ Kiệt vẻ mặt giống như tử thần đi lên trên lôi đài, cái loại cảm giác bất an này tức thì lại càng trở nên rất mãnh liệt.
Thân thể Trương Sĩ Kiệt thoạt nhìn đến so với Hoắc Đình Giác muốn cường tráng hơn, lại còn cao lớn hơn Hoắc Đình Giác một chút. Hắn để trần nửa thân người trên, thắt một dây đai lưng to, da dẻ ngăm ngăm đen, mỗi một khối cơ bắp đều có đường nét phân minh, phát đạt dị thường, cơ cần cổ tráng kiện cùng cơ bụng sáu khối cứng như sắt thép nhìn rõ ràng sắc nét giống như là dao khắc. Từ hình tượng chỉnh thể mà nhìn đến, Hoắc Đình Giác chỉ mặc một thân bạch sam bình thường, so với Trương Sĩ Kiệt thì đúng là kém xa.
Khí thế của hai người lại càng không thể so sánh với nhau. Trương Sĩ Kiệt ánh mắt hờ hững, mặt không chút thay đổi, sát khí vô hình làm cho người khác không dám đối mặt cùng với hắn. Mà Hoắc Đình Giác lại giống như một giáo thư tiên sinh, mặc dù nghiêm trọng cũng không thể làm cho người khác sinh ra tâm chí e dè sợ hãi.
Cho dù ngoại hình của hai người có chênh lệch, nhưng Trương Khiếu Lâm lại vẫn đưa ra tỷ lệ kèo là Hoắc Đình Giác cao hơn một chút, mà số người mua Hoắc Đình Giác thắng cuộc cũng nhiều hơn so với Trương Sĩ Kiệt. Hiển nhiên là sau khi trải qua hai vòng đấu trước đó, khán giả đã rõ ràng được một việc, ngoại hình thoạt nhìn rất là lợi hại, thì thực lực lại không nhất định là lợi hại, có khả năng chỉ là mũi thương bạc cắm lên ngọn nến, chịu không nổi một kích. Ngược lại, có những người ngoại hình càng bình thường, càng kém cỏi, nhưng thực lực lại sâu đến không lường được. Vì hổ phụ không sinh khuyển tử, thân là con trai của Hoắc Nguyên Giáp, Hoắc Đình Giác mặc dù danh khí không vang dội bằng Vương Chí Đạo cùng Trần Chân, nhưng là biểu hiện dễ dàng chiến thắng cường địch ở hai vòng đấu trước đã nói rõ rằng hắn không phải chỉ là một cao thủ phổ thông bình thường. Nhất là ở vòng đấu thứ hai, biểu hiện trong trận chiến thắng ngựa ô đoạt quan Sa Lợi Văn Thái Khắc, chính là quyền thủ mạnh nhất của Mỹ quốc, con trai của Sa Lợi Văn quyền vương đấm bốc tay trần, đã nói rõ được hắn có được thực lực tranh đoạt quán quân. Về phần Trương Sĩ Kiệt, mặc dù cũng là hai trận đều thắng, nhưng là đối thủ của hắn lại chỉ đều là hạng người bình thường, vô luận là Gia Mộ Thanh hay là Lâm Nhược Siêu, thực lực thật ra cũng không chịu nổi một kích. Điều này gián tiếp gây ra ảnh hưởng đến biểu hiện của Trương Sĩ Kiệt, gây cho các khán giả một cái hiểu lầm rằng thực lực của Trương Sĩ Kiệt không bằng được Hoắc Đình Giác.
Chỉ có điều là bọn họ đã rất nhanh phát hiện ra bản thân mình sai lầm rồi. Sau khi Đại loa nói nhảm đã xong, tiếng chuông khai trận vừa vang lên, Trương Sĩ Kiệt lập tức thể hiện cho đám khán giả biết thế nào là phương diện khiến cho người khác kinh hãi của hắn.
Đoạt tiên động thủ chính là Hoắc Đình Giác. Có lẽ là bởi vì cảm nhận được cái loại áp lực khiến cho người khác hít thở không thông của Trương Sĩ Kiệt, Hoắc Đình Giác không thể không vi phạm nguyên tắc ra tay sau đối phương, đoạt tiên một quyền nhằm thẳng trên ngực Trương Sĩ Kiệt đánh tới, muốn đánh tan cái loại sát khí khiến kẻ khác hít thở không thông đang phát triển trên người Trương Sĩ Kiệt.
"Chát" một tiếng, Trương Sĩ Kiệt một chút ý đồ né tránh cũng không hề có, quyền đầu của Hoắc Đình Giác mạnh mẽ chuẩn xác đánh vào trên ngực Trương Sĩ Kiệt. Nhưng là quyền đầu mạnh mẽ không có làm cho thân thể của Trương Sĩ Kiệt chớp lên lấy một chút. Thậm chí ngay cả vẻ mặt của hắn cũng không có biến, hình như là chỉ đánh gãi ngoài da trên thân thể của hắn mà thôi. Truyện "Tinh Võ Môn " Truyện "Tinh Võ Môn "
Hoắc Đình Giác trong lòng cả kinh, chỉ có điều là động tác cũng không dừng, hữu quyền chuyển một cái, một đòn quyển chủy mạnh mẽ đánh thẳng lên trên mặt Trương Sĩ Kiệt. Lần này Trương Sĩ Kiệt cũng phải động một chút rồi, nhưng chỉ là khuôn mặt của hắn văng lệch về phía sau một chút, thân thể của hắn vẫn là không nhúc nhích, cước bộ lại càng ổn định như Thái sơn. Hiển nhiên, một quyền này của Hoắc Đình Giác đối với hắn vẫn là không có tác dụng gì.
"Con trai của Hoắc Nguyên Giáp, thực lực cũng chỉ thường thôi!" Quay khuôn mặt trở lại, Trương Sĩ Kiệt khinh miệt nhìn Hoắc Đình Giác nói một câu.
Nhất thời, Hoắc Đình Giác cảm thấy rất sỉ nhục, sắc mặt biến một cái, thân thể nhảy dựng lên, lăng không một cước nhằm thẳng vào cần cổ Trương Sĩ Kiệt mà quét tới.
Trương Sĩ Kiệt ngay trong nháy mắt Hoắc Đình Giác nhảy lấy đà cũng đã phát động rồi. Chỉ là một đòn thượng bước đạp ra vô cùng đơn giản, thế nhưng lại phát sau mà đến trước, chỉ trong nháy mắt khi ngọn lăng không tảo cước của Hoắc Đình Giác sắp chạm vào cần cổ của hắn, đã đạp trúng vào trên người Hoắc Đình Giác, tức thời đem cả thân thể của Hoắc Đình Giác giống như cái bao cát đạp bay ra xa đến hai ba mét, nặng nề té rầm xuống trên sàn lôi đài. Truyện "Tinh Võ Môn "
Khán giả thấy thế không khỏi kinh hô, Hiểu Huệ càng lại hoảng sợ, theo bản năng siết chặt lấy cánh tay Vương Chí Đạo đang đứng bên cạnh người nàng, thiếu chút nữa bấu đến chảy máu cánh tay Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo trong lòng kêu khổ, nhưng cũng không dám đem bàn tay của Hiểu Huệ gỡ xuống, đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: "Hiểu Huệ tả, đừng lo lắng, Nhị sư huynh không có việc gì!"
Chỉ có điều là lời an ủi của Vương Chí Đạo hiển nhiên không có tác dụng gì. Chỉ thấy trên lôi đài Hoắc Đình Giác đã rất nhanh bò lên, đến khi lại nhằm Trương Sĩ Kiệt phát động công kích, thì Trương Sĩ Kiệt lại một lần nữa ra sau mà đến trước. Lần này là thượng bước một quyền đoạt trước đánh thẳng lên trên mặt Hoắc Đình Giác. Một quyền này của hắn giống như là lang nha bổng, đánh cho trên khuôn mặt của Hoắc Đình Giác hoa máu nở bùng ra, máu tươi thậm chí còn bắn tung tóe xuống đến trên mình Vương Chí Đạo cùng đám người Hiểu Huệ đang đứng ngay sát lôi đài, làm cho Hiểu Huệ không tự chủ được một lần nữa hoảng sợ kinh hô, bàn tay đang túm lấy cánh tay Vương Chí Đạo theo bản năng dụng lực, làm cho Vương Chí Đạo đau đến thiếu chút nữa thì trào nước mắt, vội vàng gồng chặt cánh tay để chống đỡ.
Trên lôi đài, Trương Sĩ Kiệt vẻ mặt như ác ma, nhìn Hoắc Đình Giác lạnh lùng nói: "Trương gia muốn ta đánh chết ngươi ngay trên lôi đài này. Ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách Vương sư đệ của ngươi đi. Ai bảo hắn không biết cái gì là tốt xấu, dám làm cho Trương gia thua mất nhiều tiền như vậy!"
Hoắc Đình Giác mặc dù trong lòng kinh hãi về thực lực của Trương Sĩ Kiệt, nhưng khi nghe vậy lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn đánh chết ta, ngươi có được năng lực này sao?"
Trương Sĩ Kiệt không đáp lời, một quyền trực tiếp đánh ngay tới. Một quyền này thoạt nhìn như rất bình thường, nhưng là khi Hoắc Đình Giác vừa nghiêng người tránh ra, bắp đùi phải của hắn lại đột nhiên đã trúng phải một đá, tốc độ cực nhanh, làm cho Hoắc Đình Giác hoàn toàn không có phát hiện ra. Lực lượng của một đòn đá này làm cho thân thể của Hoắc Đình Giác ngã nghiêng sang một bên. Còn chưa có hoàn toàn ngã hẳn xuống, đã chứng kiến đầu gối của Trương Sĩ Kiệt nhằm thẳng mặt nện xuống.
Hoắc Đình Giác kinh hãi, muốn tránh né đã không có khả năng, hắn liền theo bản năng một chưởng vỗ lên đầu gối Trương Sĩ Kiệt. Kết quả lại bị đòn nện đầu gối mạnh mẽ vô bỉ này thúc cho cả tay chưởng trực tiếp văng ngược lại nện lên trên mặt mình, mặc dù đã triệt tiêu được không ít lực đạo, nhưng vẫn là bị thúc cho máu mũi phun ra.
Ngã xuống trên mặt sàn Hoắc Đình Giác thông minh không có lập tức đứng lên ngay, thân thể chuyển một cái, hai chân chia ra, một đòn "Tiễn đao thác thối" (hai chân cắt kéo) nhằm đùi phải Trương Sĩ Kiệt cắt tới.
Không ngờ, Trương Sĩ Kiệt đem đầu gối khuỵu xuống, thân thể trầm xuống, đùi phải của hắn đang bị Hoắc Đình Giác cắt chéo chân khóa lại lập tức vững vàng như thiết trụ, mặc kệ cho Hoắc Đình Giác phát lực như thế nào cũng vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Đình Giác lại kinh hãi, thân thể vẫn đang nửa nằm trên mặt đất, hai chân cắt kéo biến thành hai cước đạp chéo, một cước đạp thẳng vào ống chân Trương Sĩ Kiệt, nhưng còn một cước kia lại nhằm vào hạ bộ Trương Sĩ Kiệt mà đạp tới.
Đối diện với một chiêu tàn độc như thế, Trương Sĩ Kiệt rốt cuộc cũng lựa chọn lui về phía sau. Nhưng đúng trong nháy mắt khi hắn lui về phía sau, hai tay lại đưa về phía trước chụp một phát, đã bắt được ngọn cước Hoắc Đình Giác đang nhằm đá vào hạ bộ hắn. Sau đó mãnh liệt quăng lên, đem cả thân thể Hoắc Đình Giác quăng hẳn lên không, tiếp đó đem toàn bộ cả phần lưng nện xuống sàn lôi đài.
"Rầm" một tiếng vang, cả lôi đài cũng trở nên rung động, có thể thấy được một đòn quật này của Trương Sĩ Kiệt nặng đến như thế nào.
Dưới lôi đài Vương Chí Đạo thấy thế không khỏi biến sắc, hắn hiểu rõ lực sát thương của một đòn quật như vậy. Toàn bộ cả phần lưng bị quật mạnh xuống một phát như thế, cái loại lực chấn đống này cơ hồ có thể đem lục phủ ngũ tạng chấn cho lệch khỏi vị trị. Lập tức, hắn vội vàng gỡ bàn tay Hiểu Huệ vẫn đang bấu chặt vào tay hắn, quay sang Lưu Chấn Đông vẫn còn đang đứng ngẩn người, gấp gáp nói: "Đại sư huynh, khăn lông đâu? Lập tức vứt ra nhận thua đi!"
Lưu Chấn Đông giật mình kinh ngạc, do dự nói: "Có thể được không? Chỉ sợ Nhị sư huynh của ngươi sẽ không đồng ý cho chúng ta làm như vậy..."
Vương Chí Đạo cả giận: "Mạng còn sắp mất rồi kìa, còn so đo nhiều như vậy làm cái gì chứ?"
Lưu Chấn Đông quờ quạng trên người mấy cái, vừa lúc lòi ra được một cái khăn lông trắng, Vương Chí Đạo quyết đoán đoạt lấy khăn lông trắng, hướng trên lôi đài ném đi, miệng hét lớn: "Chúng ta nhận thua!"
Trên lôi đài Trương Sĩ Kiệt thấy thế biến sắc, hừ lạnh một tiếng, thừa dịp khăn lông trắng còn chưa có ném được lên tới trên lôi đài, đột nhiên tiến lên một cước quét tới. Hoắc Đình Giác vừa mới đứng được lên thần trí đã mơ mơ hồ hồ, một điểm ý thức né tránh cũng không có, bị Trương Sĩ Kiệt một cước nặng nề quét trúng lên trên đầu não, chỉ hét lên được một tiếng rồi ngã gục xuống. Đến khi Hoắc Đình Giác ngã xuống rồi, khăn lông trắng mới rơi được xuống trên lôi đài, mà trên bàn trọng tài Tống Thế Vinh cũng mới kịp đứng lên tuyên bố: "Trận đấu kết thúc!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nhìn có chút hả hê cười lạnh nói: "Thế mà lại vứt khăn lông trắng nhận thua, một điểm tinh thần võ sĩ đạo cũng không có!"
Không có ai để ý đến hắn, đám người Vương Chí Đạo xông vội lên trên lôi đài, ba chân bốn cẳng đem Hoắc Đình Giác còn không biết sống chết nâng lên cáng, vội nhằm hướng bệnh viện chạy đi.
Khi rời đi, Vương Chí Đạo vẫn còn có thể nghe được thanh âm vô cảm của Trương Sĩ Kiệt nói: "Vương Chí Đạo, đây chính là hậu quả của việc ngươi dám cùng Trương gia đối địch. Đây mới chỉ là khúc dạo đầu, vào vòng đấu tiếp theo sẽ đến phiên của ngươi đó, kết quả của ngươi so với Nhị sư huynh của ngươi sẽ còn tàn tệ hơn!"
Vương Chí Đạo hừ lạnh nói: "Chúng ta đây cứ đợi xem đi!"