Tinh Võ Môn

Chương 117: Chương 117: Tử phu nhân thần bí




Ở bên trong phòng rất yên tĩnh, một loại yên tĩnh khiến cho kẻ khác có cảm giác hít thở không thông.

Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy rất bất an, một cước lập tức đem cánh cửa đá văng ra, không ngờ lại có một mùi hương thơm phả thẳng vào mặt hắn. Vương Chí Đạo theo bản năng bế trụ hô hấp, đồng thời phất tay một cái, muốn đem mùi thơm làm tản mát ra.

Có tiếng vỗ tay ở bên trong vang lên, chỉ nghe thấy một giọng nữ rất êm tai nói: "Phản ứng quả là rất nhanh, không hổ là Vương Chí Đạo. Chỉ có điều là ngươi không cần lo lắng, mùi thơm đó chính là mùi thơm trên thân thể của ta, không phải là mê hương!"

Nói chuyện chính là một người phụ nữ mặc một thân xường xám không tay màu tím, mặc dù trên mặt đang che một tấm khăn sa mỏng nửa như trong suốt, nhưng vẫn là mơ hồ lộ ra nhan sắc, cùng với một vóc dáng thành thục uyển chuyển, chỉ cần là người có chút trí óc cũng dễ dàng nhận ra đây là một nữ nhân vô cùng mỹ lệ.

Một nữ nhân nầy đang rất nhàn tĩnh ngồi trên một chiếc ghế xích đu, đôi bàn tay ngọc tùy ý đặt ở trước thân người, đôi chân nàng vắt chéo lên, chiếc xường xám xẻ tà làm cho một đôi đùi ngọc của nàng vừa trắng như tuyết lại rất thon dài cơ hồ toàn bộ đều phơi bày hết ra, chỉ cần là một nam nhân, chứng kiến được cảnh đẹp hấp dẫn mê người này, hẳn sẽ cảm thấy trống ngực đập phừng phừng.

Thế nhưng mà một nữ nhân này lại không thèm để ý đến chính mình đang xuân quang đại lộ, hoặc là có thể nàng vốn chính là cố ý bày ra loại tư thái này để câu dẫn nam nhân. Một đôi mắt đẹp sáng ngời như sao, lông mi dài cong vút đang nhìn Vương Chí Đạo có chút lộ ra ý cười, xem bộ dáng tựa hồ như là đang ở chỗ này chờ Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo thấy ở trong gian phòng này ngoại trừ nữ nhân này ra thì không còn những người khác, trong lòng không khỏi trầm xuống, biết Tôn tiên sinh cùng đám người Trần Chân hẳn đã xảy ra chuyện, vì vậy lập tức hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười, cất giọng êm ái ôn nhu nói: "Ngươi không cảm thấy rằng, ngươi bây giờ hẳn là nên hỏi trước xem người mà ngươi phải bảo vệ hiện đang ở chỗ nào, đó mới là trọng yếu nhất hay sao?"

"Điều đó thì không cần phải hỏi nữa. Chắc chắn rằng bọn họ đã rơi vào trong tay của ngươi rồi. Cho nên ta mới muốn hỏi ngươi là ai?” Vương Chí Đạo hồi đáp.

"Thú vị, biết người mà ngươi phải bảo vệ đã rơi vào trong tay của ta, thế nhưng lại còn có thể lạnh lùng như vậy, Vương Chí Đạo quả nhiên là không giống như người thường." Nữ nhân này một lần nữa mỉm cười, nói: "Tên của ta không tiện để nói cho ngươi, chỉ có điều là ngươi có thể gọi ta là Tử phu nhân, bởi vì ta thích màu tím!"

Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào một nữ nhân tự xưng là "Tử phu nhân" này, hỏi lại: "Xem ra ngươi đã sớm đặt ra cái bẫy này để dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu, vậy Kim Mỹ Lâu này có lẽ là căn cứ của ngươi hả? Kỹ nữ ở nơi này mỗi người đều là đã tiếp nhận qua huấn luyện để thành sát thủ chuyên nghiệp, hẳn là đã ngụy trang ẩn nấp ở tại Kim Mỹ Lâu này từ rất lâu rồi phải không?"

"Không sai, Kim Mỹ Lâu đã được ta tiếp nhận từ bốn năm trước, sớm đã được người của ta toàn diện thay thế hết rồi."

"Đoạn Kỳ Thụy là theo ngươi cùng nhau xếp đặt dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu hay sao?" Vương Chí Đạo lại hỏi.

"Điều đó thì không phải, Đoạn Kỳ Thụy bây giờ cũng đang là tù nhân là của ta, ta cũng đang lo lắng xem xử lý hắn ra sao đây."

"Nếu nói như vậy, thì tên tham mưu kia của Đoạn Kỳ Thụy mới là người của ngươi, bởi vì chính là hắn đã đề nghị Tôn tiên sinh cùng Đoạn Kỳ Thụy gặp mặt ở chỗ này?"

Tử phu nhân có chút kinh ngạc nói: "Ngươi quả nhiên là rất thông minh. Xem ra ta phải vứt bỏ cái tên tham mưu kia đi rồi. Vương Chí Đạo, vậy ngươi có thể đoán được hay không, tại sao ta lại xếp đặt ra cái bẫy này để dẫn dụ Tôn tiên sinh cắn câu?"

"Ngươi không phải là vì bán mạng cho cha con họ Viên hay sao?"

"Đương nhiên không phải!" Tử phu nhân thật bất ngờ trả lời Vương Chí Đạo: "Hơn nữa mục đích của ta cũng không phải là Tôn tiên sinh hoặc là Đoạn Kỳ Thụy, mục tiêu chân chính của ta chính là ngươi đó, Vương Chí Đạo! Ta chỉ là thật không ngờ rằng ngươi lại không có đi theo Tôn tiên sinh cùng nhau tiến vào đây. Chỉ có điều là việc đó cũng không cần thiết, Tôn tiên sinh, Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên đều đã rơi vào trong tay của ta, những người này cũng đủ làm vốn để uy hiếp ngươi rồi chứ?"

"Ngươi là dùng quỷ kế gì để chế phục Ngũ sư huynh của ta, Tôn Đại Chu cùng Bách Xuyên tiền bối hả?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Đây là bí mật, nếu như nói ra, sau này ta sẽ không có cơ hội dùng lại lên trên người của ngươi nữa. Cho nên ta sẽ không nói cho ngươi!" Tử phu nhân mỉm cười nói: "Vương Chí Đạo, ngươi tại sao không hỏi xem mục đích chân chính của ta là cái gì sao?"

"Ngươi nếu muốn nói thì tự mình nói ra đi, ta cũng không hề có ý bịt miệng ngươi!"

Tử phu nhân nghe vậy ngơ ngác ngẩn ngơ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: "Vương Chí Đạo, ngươi có phải là nên đối với ta khách khí lễ phép một chút hay không? Đừng quên Tôn tiên sinh cùng Trần Chân bọn họ đều đang ở tại trong tay của ta đó? Chọc giận ta không phải là chuyện tốt đâu!"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Tử phu nhân, tính mạng của ngươi bây giờ đã ở trong tay của ta rồi, ta chỉ cần khẽ động đầu ngón tay, là có thể muốn mạng của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể uy hiếp ta hay sao?"

Nhìn lại một chút cây súng pạc-hoọc trong tay Vương Chí Đạo, Tử phu nhân thần sắc không hề thay đổi, mỉm cười nói: "Vương Chí Đạo, ta biết tay súng của ngươi vô cùng kì diệu, đạn ra không trượt. Nhưng là, ngươi quả thật dám đối ta nổ súng hay sao?"

"Đoàng" một tiếng, Vương Chí Đạo trả lời bằng một phát súng, đạn bay sạt ngay qua bên vành tai Tử phu nhân. Không hề làm thương tổn đến một sợi lông của nàng, nhưng cái khăn che mặt của Tử phu nhân lại vô cùng kỳ diệu, vì một phát đạn này mà nhẹ nhàng rơi xuống.

Cái khăn rơi xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đông lòng người, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng hơi vểnh lên, mời gọi đến kinh tâm động phách, lại càng tỏa ra lực hấp dẫn của một nữ nhân thành thục. Rõ ràng là một thiếu phụ cả nhan sắc cùng sự thành thục đều trên Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan.

Tử phu nhân bị Vương Chí Đạo nổ một phát súng này làm cho có chút hoảng sợ, sờ sờ lên vành tai có chút cảm giác nóng lên, lập tức vừa sợ vừa giận, đứng phắt lên, cả giận nói: "Vương Chí Đạo ngươi thật sự không cần mạng của bọn họ nữa hay sao? Được, Tiểu Thúy, chặt đứt một chân của Trần Chân cho ta!"

"Dạ, phu nhân!" Một giọng nữ từ sau vách tường ngăn bằng gỗ truyền lại.

Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, vội nói: "Chờ một chút!"

Tử phu nhân hừ lạnh nói: "Không có gì phải chờ, ngươi nếu như đối với sinh tử của bọn họ đã không cần, ta đây sẽ không khách khí nữa, Tiểu Thúy, động thủ chặt đứt một chân của Trần Chân!"

Vương Chí Đạo cả giận nói: "Ngươi không nghĩ muốn chết hả, có tin ta lập tức một phát bắn chết ngươi hay không?"

"Ngươi bắn đi!" Tử phu nhân sắc mặt không hề có chút cảm xúc: "Dù sao hôm nay khi ta tới thì đã có chuẩn bị cho cái chết rồi. Mạng của ta không đáng giá tiền, lấy một cái mạng tiểu nữ nhân của ta, đổi lại tính mạng của bốn đại nam nhân, cũng quá xứng đáng rồi. Tiểu Thúy, nghe rõ cho ta, trước hết chém đứt chân của Trần Chân. Nếu như Vương Chí Đạo giết ta, vậy thì ngươi lập tức đem cả bốn nam nhân đó giét chết ngay, không được chần chừ!"

"Dạ, phu nhân!" Tiểu Thúy ở sau vách trả lời, ngữ khí lạnh như băng, làm cho người nghe không thể không tin vào sự quyết đoán của nàng.

"Chậm đã!" Vương Chí Đạo đối với một Tử phu nhân tàn nhẫn này đã cảm thấy kinh hãi, lo lắng Tiểu Thúy kia thật sự sẽ chặt đứt chân Trần Chân, vội vàng đầu hàng nói: "Được rồi, ta phục ngươi rồi, ngươi nghĩ muốn làm cái gì, thì nói ra đi!"

Tử phu nhân lờ mờ nói: "Trước hết ném súng trên tay ngươi đi cho ta!"

Vương Chí Đạo không nói một lời, cầm cây súng pạc-hoọc trong tay ném xuống trên mặt đất.

"Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng phải nghe lời!" Tử phu nhân đắc ý cười, quay sang phân phó với người ở sau vách gỗ:

"Tiểu Thúy, cái chân đó của Trần Chân vậy thì tạm thời giữ lại cho hắn đi. Lúc nào Vương Chí Đạo không nghe lời, ngươi sẽ chém đứt sau cũng chưa muộn!"

"Dạ, phu nhân!" Thanh âm của Tiểu Thúy vọng lại thật là bình tĩnh lạnh lùng, hiển nhiên là rất tự nhiên nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Tử phu nhân.

Vương Chí Đạo cảm thấy có chút nhụt chí, nơi nói tại sao lại có nữ nhân vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt như vậy? Dễ dàng như thế đã đem chế trụ được Trần Chân, Tôn Đại Chu cùng Lưu Bách Xuyên, ba người đều là cao thủ trong cao thủ, còn dùng bọn họ đến uy hiếp chính mình? Một Tử phu nhân này tâm kế cũng thật là đáng sợ hả, không biết nàng sẽ bức bách mình làm ra chuyện gì đây?

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Tử phu nhân, ngươi bây giờ có thể nói ra được mục đích của ngươi chưa? Không phải là muốn để cho ta hỏi ngươi mới chịu nói ra đấy chứ?"

"Có hỏi có đáp mới có ý tứ chứ, ngươi không hỏi ta làm như thế nào mà trả lời được!" Tử phu nhân rất tươi cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Vương Chí Đạo, bộ dáng giống như một tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo, khiến cho Vương Chí Đạo rất muốn lập tức tiến lên đánh cho nàng một trận nhừ tử.

Lại nghe Tử phu nhân nói: "Vương Chí Đạo, bởi vì ta nghe nói tay súng của ngươi là thiên hạ vô song, chưa bao giờ chịu bắn trượt, cho nên ta mới xếp đặt một cục diện lớn như vậy. Ta chỉ là muốn mượn tay súng đạn ra không trượt của ngươi giúp cho ta giết một người, chỉ cần ngươi thành công, ta sẽ lập tức thả Tôn tiên sinh cùng bọn người Ngũ sư huynh của ngươi ngay cả Đoạn Kỳ Thụy, ta cũng có thể giao cho ngươi."

Vương Chí Đạo hỏi: "Ta sao có thể biết được ngươi có thủ tín hay không?"

Tử phu nhân nói: "Ngươi chỉ có một lựa chọn là tin tưởng theo ta, bời vì nếu như mà ngươi không làm theo, năm người bọn họ đều phải chết. Thế nào, có chịu đáp ứng hay không?"

Vương Chí Đạo hỏi: "Ngươi còn chưa có nói ra là muốn ta đi giết ai?"

"Viên đại đầu!" Từ trong cái miệng gợi cảm của Tử phu nhân thốt ra một cái tên.

Vương Chí Đạo thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói như khó có thể tin hỏi: "Cái gì? Ngươi phí công phu lớn như vậy bắt được Tôn tiên sinh bọn họ, chính là muốn ta đi giết Viên đại đầu sao?"

Tử phu nhân mỉm cười nói: "Ta không có hay nói đùa, chẳng lẽ ngươi đúng thật là cho rằng ta là người của cha con họ Viên hay sao?"

Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Tử phu nhân đến một lúc lâu mới thở dài nói: "Nếu như mà mục đích của ngươi chỉ là làm cho ta đi ám sát Viên đại đầu, vậy ngươi căn bản không cần phải phí công phu lớn như vậy. Bởi vì ta đến Bắc Kinh mục đích chính cũng là để ám sát Viên đại đầu. Chúng ta vậy thì hẳn là minh hữu, chứ không phải là địch nhân!"

"Rất đúng!" Tử phu nhân vẻ mặt hiện ra hỉ sắc, rất cao hứng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi nếu như cũng là ôm mục đích này đến Bắc Kinh, chúng ta đây sẽ nhất định là hợp tác khoái trá!"

"Cái đó là hiển nhiên. Tử phu nhân, ngươi có thể trước hết thả Tôn tiên sinh bọn họ ra hay không, làm cho chúng ta hợp tác càng thêm khoái trá hơn một chút?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Không thể!" Tử phu nhân cự tuyệt ngay, sau đó lại mỉm cười nói: "Đồn đãi rằng Vương Chí Đạo là rất giỏi về lừa gạt người, nghe nói ngươi ở Thượng Hải giết được cao thủ kiếm đạo Nhật Bản Liễu Sinh Tông Nhị vốn thực lực cao hơn ngươi nhiều lắm, chính là nhờ lừa gạt mà. Ta làm sao có thể biết những lời này của ngươi có phải là lời nói dối để nhằm lấy được tín nhiệm của ta hay không?"

Vương Chí Đạo cả giận: "Cái gì mà có thể gọi là lừa gạt, gọi là là Công tâm chi kế có được hay không?"

"Đúng vậy, ta sợ ngươi cũng sử dụng Công tâm chi kế đối với ta thì sao? Cho nên Tôn tiên sinh bọn họ tạm thời không thể thả ra, xin ngươi tha thứ!" Tử phu nhân giả bộ làm ra bộ dáng vẻ mặt đau đớn đáng thương, chỉ có điều nàng đã rất nhanh lại nhoẻn miệng cười nói: "Có điều là, nếu như ngươi có thể theo kế hoạch của ta giết Viên đại đầu, ta lập tức thả bọn họ ra, cũng tự mình hướng các ngươi nhận lỗi, để cho các ngươi xử phạt. Ngươi thấy thế nào?"

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, hỏi: "Có thể nói cho ta biết, ngươi tại sao lại muốn ta đi giết Viên đại đầu được hay không?"

"Bởi vì Viên đại đầu có lý do để không thể không phải chết!" Tử phu nhân hồi đáp.

Lắc lắc đầu, Vương Chí Đạo biết đừng mơ tưởng từ trong miệng Tử phu nhân hỏi ra được điều gì, chỉ có thể thở dài nói: "Được rồi, ta sẽ đi giết Viên đại đầu, chỉ có điều là ngươi định ngồi ở đâu chờ tin tức của ta. Ngồi ở chỗ này sao? Phía dưới giết người nhiều như vậy, nơi này rất nhanh chóng sẽ bị người khác phát hiện ra đó!"

Tử phu nhân nhưng lại cười nói: "Không cần lo lắng, phía dưới đã rất nhanh được thu thập tốt rồi, chưa có người nào kịp phát hiện ra điểm không thích hợp. Về phần những người còn chưa chết ở dưới đó, sau khi ngươi giết được Viên đại đầu, ta sẽ đưa bọn họ cùng đám người Tôn tiên sinh cùng giao lại cho ngươi."

"Được, vậy chúng ta giao hẹn!"

"Sảng khoái!" Tử phu nhân tán thưởng lên một tiếng, sau đó nói: "Ta đã an bài cho ngươi tốt rồi, Viên đại đầu đêm nay sẽ đi đến một nơi chính là Phượng Nghi Các, chính là nơi ở của người đại thiếp may mắn được hắn sủng ái nhất, cũng sẽ ở lại đó qua đêm. Ta sẽ cho ngươi một cái thân phận, để ngươi có thể mang súng tiến vào Phượng Nghi Các. Sau đó thì phải nhìn vào ngươi thôi, khi ngươi đã giết được Viên đại đầu, hãy tới chỗ này tìm ta, ta sẽ an bài cho ngươi cùng đám người Tôn tiên sinh một lối thoát, cho các ngươi nhanh chóng rời khỏi Bắc Kinh. Tại sao lại nhìn ta như vậy, có vấn đề gì hay sao?"

Đã thấy Vương Chí Đạo vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm vào Tử phu nhân, hỏi: "Tại sao ngươi đối với nhất cử nhất động của Viên đại đầu đều hiểu rõ như vậy? Lại còn có biện pháp an bài thân phận cho ta mang súng đi vào? Ngươi đã có bản lãnh này, như vậy đã sớm có thể giết được Viên đại đầu rồi, thủ hạ của ngươi nhiều sát thủ như vậy, chẳng lẽ không có ai có thể dùng được hay sao?"

"Các nàng đích thật là không có hữu dụng được như ngươi. Bởi vì các nàng người nào cũng không có được tay súng đạn ra không trượt như của ngươi vậy. Càng quan trọng hơn, là bên người Viên đại đầu lúc nào cũng có một vệ sĩ đi theo như hình với bóng.

Nghe nói một người vệ sĩ này là thái giám đến từ Vương triều Mãn Thanh, đã từng làm Đại nội tổng quản. Lão thái giám chết bầm này chẳng những võ công cao đến kinh người, mà tính chất cảnh giác cũng mạnh mẽ dị thường. Ta từng phái ra bảy sát thủ, đều là còn chưa có đến gần được bên người Viên đại đầu, đã bị lão thái giám chết bầm kia giết chết rồi. Viên đại đầu đối với hắn là tín nhiệm vô cùng, ngay cả lúc đại thiếp của hắn bồi tiếp hắn trên giường, cũng để cho thái giám chết bầm kia canh giữ ở cửa!"

Thái giám? Lại còn là một thái giám võ công cao cường? Sẽ không phải là đã luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển" đấy chứ?

Nghĩ đến ở kiếp trước từng xem qua tiểu thuyết võ hiệp "Tiếu ngạo giang hồ", Vương Chí Đạo đột nhiên bật cười khanh khách, thầm nghĩ mấy thứ đó hẳn chỉ là do Kim Dung lão gia tử hư cấu ra, trong hiện thực làm sao có thể có cái loại công phu "Quỳ Hoa Bảo Điển" gì dó. Nếu mà là có thật, cũng không có khả năng để cho mình may mắn mà gặp được.

"Ngươi sao lại cười cái gì?" Tử phu nhân thấy Vương Chí Đạo vô cớ bật cười, không nhịn được mà đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, hỏi một câu.

"Không có gì!" Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, theo ý ngươi an bài, ta đi giết Viên đại đầu. Chỉ có điều ta phải nói trước. Nếu như ta phát hiện ra là ngươi đang dối gạt ta. Hoặc là sau đó nói không giữ lời, không tha Tôn tiên sinh cùng Ngũ sư huynh bọn họ ra, ta đây sẽ quyết đem hết toàn lực mà đuổi giết ngươi. Vô luận ngươi chạy trốn tới nơi nào, tacũng có biện pháp tìm được ngươi!"

"Ngươi thật là chán ghét, thế mà lại dám hù dọa người ta!" Tử phu nhân bất mãn trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, chỉ có điều khi chứng kiến ánh mắt lạnh lùng của Vương Chí Đạo, lập tức đầu hàng nói: "Được rồi, ta thề, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ngươi, được rồi chứ?"

Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Ngươi có thể nói kế hoạch của ngươi ra được rồi!"

Phượng Nghi Các chính là một ngôi biệt thự xa hoa do Viên đại đầu, vì đại thiếp Trầm thị được lão sủng ái nhất mà xây nên.

Trong lịch sử đã ghi lại, Viên đại đầu tổng cộng đã cưới một vợ chín người thiếp, một vợ chín thiếp này lại sinh hạ cho lão mười bảy người con, trong đó có mười lăm người con gái. Đám mười bảy người con của lão đó lại sinh ra cho lão hai mươi hai đứa cháu trai, hai mươi lăm đứa cháu gái, thật là đầy nhà con đàn cháu đống!

Chỉ có điều trong một vợ chín thiếp của Viên đại đầu, được sủng ái nhất lại là một người đại thiếp vốn chưa từng sinh hạ được cho lão một đứa con nào, chính là dì cả Trầm thị.

Trong lịch sử cũng ghi lại, đại thiếp Trầm thị của Viên đại đầu là một danh kỹ ở Tô Châu, nghe nói đã quen biết Viên đại đầu từ khi lão vẫn còn nghèo túng. Trầm thị tuệ nhãn thấy anh hùng, bèn lấy tài sản của chính bản thân mình mà trợ giúp Viên đại đầu vào kinh phát triển sự nghiệp. Việc này làm cho Viên đại đầu cảm kích rơi nước mắt. Sau này khi Viên đại đầu phát tích, đối với Trầm thị không hề quên ơn, lại còn sủng ái hơn. Thậm chí còn cho nàng thay thế cả địa vị của người vợ cả, trở thành "Chánh cung đứng đầu", ngay cả vấn đề không thể sinh đẻ của Trầm thị cũng không thèm để ý đến. Gian Phượng Nghi Các kia, chính là lễ vật đưa tặng Trầm thị khi Viên đại đầu chính thức cưới nàng. Viên đại đầu cho dù công việc có bề bộn thế nào đi nữa, mỗi tuần đều phải có ít nhất ba đêm sẽ đến Phượng Nghi Các ở lại đó. Có thể thấy được trình độ si mê của hắn đối với người đại thiếp xuất thân danh kỹ Trầm thị kia sâu đến mức như thế nào.

Tử phu nhân kia cũng không biết rốt cuộc là có cái thân phận gì, thần thông quảng đại cực kỳ, tùy tiện cho Vương Chí Đạo một khối lệnh bài chế từ ngọc ra, lại nói đây là Phượng Nghi Các thông hành lệnh, cầm một lệnh bài này có thể thông hành ở trong Phượng Nghi Các không hề cản trở, không người nào dám ngăn cản vặn hỏi.

Vương Chí Đạo vốn là nửa ngờ nửa tin, nhưng rõ ràng là khi hắn đem lệnh bài này đeo ở trên người, đi đến Phượng Nghi Các thử một lần, quả nhiên, cái lệnh bài bằng ngọc này giống như là thẻ thông hành ở đời sau. Dọc theo đường đi gặp phải thủ vệ cùng nô bộc, mặc dù cảm giác thấy hắn rất là lạ mặt, nhưng là vừa nhìn đến trên người hắn lộ ra lệnh bài ngọc kia, lập tức không hề có một ai tới vặn hỏi hắn.

Dựa theo lối đi mà Tử phu nhân đã cung cấp, Vương Chí Đạo đi tới trước một gian phòng được trang trí rất xa hoa cao quý. Theo lời Tử phu nhân nói, đây chính là phòng ngủ của đại thiếp Trầm thị. Nếu như Viên đại đầu đi đến Phượng Nghi Các, thông thường đều là trực tiếp đi đến gian phòng này của Trầm thị.

Không có phát hiện ra thái giám võ công cao cường kia như Tử phu nhân đã nói, nhưng thật ra lại có mấy người thủ vệ, chỉ có điều là bởi vì trên người Vương Chí Đạo có đeo khối lệnh bài kia, thủ vệ cũng đối với hắn coi như là không nhìn thấy.

Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, thầm nghĩ dựa theo lời Tử phu nhân đã nói, tại thời điểm này chính là lúc Viên đại đầu theo lý là đã phải cùng đại thiếp Trầm thị của lão đang ở trong phòng làm chuyện vợ chồng. Chẳng lẽ Viên đại đầu lại là một lão biến thái, để cho lão thái giám võ công cao cường kia vào hẳn trong phòng ngủ, đứng nhìn xem hay sao?

Áp sát cái lổ tai vào cửa nghe ngóng một chút, bên trong một điểm tiếng động cũng không có, hiển nhiên Viên đại đầu cùng đại thiếp Trầm thị cũng không có ở bên trong, tình báo của Tử phu nhân sai rồi chăng? Chỉ có điều là Vương Chí Đạo lại cảm giác được đó là một cơ hội tốt, chỉ cần chính mình trước hết trốn được ở bên trong, đợi lát nữa khi Viên đại đầu cùng Trầm thị đi vào phòng, chính mình sẽ hành sự rất dễ dàng.

Nhìn khắp chung quanh, sau khi thấy đám thủ vệ không người nào chú ý đến hắn, Vương Chí Đạo nhẹ nhàng đem cánh cửa mở nhẹ ra, thân hình nhanh nhẹn như linh hầu đã chuồn vào trong phòng.

Bên trong phòng đèn thắp sáng choang, lại còn có một người ở đó, chỉ có điều là người này là một người chết. Người chết này nằm trên mặt đất, mi tâm bị bắn xuyên qua thành một cái lỗ, xem ra là bị người khác dùng súng bắn chết. Nhưng là điều làm cho Vương Chí Đạo giật mình chính là, ngươi chết này từ tướng mạo cùng trang phục, vô luận như thế nào cũng giống như đúc với mô tả trong truyền thuyết về Viên đại đầu.

Vương Chí Đạo trong lòng mới vừa cảm giác được có chút không quá thích hợp, cánh cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc xường xám màu tím xông vào, chứng kiến Vương Chí Đạo cùng thi thể trên mặt đất, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai: "Ngươi đâu máu tới đây, có thích khách, lão gia bị giết rồi!"

Theo một tiếng thét chói tai này, cửa sổ trong nháy mắt bị đẩy ra, vô số nòng súng chĩa vào trong phòng, nòng súng cũng nhắm ngay vào Vương Chí Đạo, tiếp theo một đám đông ngươi cũng theo tiếng hét chói tai kia mà xong vọt vào trong phòng, đứng vây kín xung quanh Vương Chí Đạo .

"Đại di thái thái, xảy ra chuyện gì?" Mấy nữ nhân cũng mặc xường xám màu tím chạy tới, bởi vì tầm mắt bị người ở bên trong ngăn trở, không nhìn được thi thể đang nằm trên mặt đất, lập tức hỏi lại nữ nhân đang la hét chói tai kia.

Nữ nhân đang gào thét chói tai liền nghẹn ngào chỉ vào Vương Chí Đạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là hắn, ta nhìn thấy chính là hắn giết lão gia!"

Vương Chí Đạo choáng váng, hắn bây giờ rõ ràng chính mình bị xếp đặt rồi, nhưng là hắn không rõ tại sao một nữ nhân này lại muốn sắp đặt mình như thế? Bởi vì nữ nhân la hét chói tai, đang được mấy nữ nhân mặc xường xám màu tím kia gọi là "đại di thái thái", chính là Tử phu nhân vốn trước đấy không lâu còn đang ngồi ở Kim Mỹ Lâu thương lượng với hắn muốn ám sát Viên đại đầu.

Tử phu nhân này, thế mà lại hóa ra chính là người đại thiếp được Viên đại đầu sủng ái nhất, Trầm thị! Nàng rốt cuộc là đang giở cái trò gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.