"Đương nhiên là có nhân chứng, nhân chứng của ta có ít nhất cả trăm người!" Thấy Mắt kính gọng vàng muốn lại phản đối một lần nữa, Vương Chí Đạo giành nói trước: "Nhưng mà các ngươi yên tâm, ta sẽ không học bên nguyên cáo vô sỉ như thế, dùng người của mình đến làm nhân chứng giả. Để tránh bị nghi ngờ, ta không dùng người Trung Quốc để đến làm chứng!"
"Phản đối!" Mắt kính gọng vàng tức đến nỗi sắc mặt tím bầm, lớn tiếng nói: "Pháp quan đại nhân, bị cáo dùng từ ngữ không thỏa đáng, cố ý nhục mạ ta, ta xin đề nghị Pháp quan đại nhân cấm bị cáo phát ngôn!"
“Phản đối vô hiệu, bất quá yêu cầu bị cáo nên chú ý cách dùng từ ngữ của mình." Pháp quan đại nhân trái lại không có phối hợp cùng Mắt kính gọng vàng, thật buồn cười, cấm bị cáo phát ngôn, để cho ngươi làm trò tự hỏi tự nói hay sao, loại yêu cầu hoang đường này nếu bản thân ta mà đáp ứng ngươi, cái chức Pháp quan này sẽ không cần phải làm nữa.
"Bị cáo, nhân chứng của ngươi là ai?"
Vương Chí Đạo trước tiên nói một lời xin lỗi, sau đó đáp: "Nhân chứng của ta chính là ông chủ Tường Thụy Tửu Lâu nơi phát sinh vụ án, Lưu Chánh Minh tiên sinh. Từ đầu đến cuối lúc xảy ra vụ án, ông ta vẫn ở đó, chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra!"
"Ta phản đối!" Mắt kính gọng vàng cũng đã nghiện phản đối rồi, cao giọng phản đối, nói: "Bị cáo mới vừa rồi đã nói không dùng người Trung Quốc đến làm chứng, nhưng vị Lưu Chánh Minh tiên sinh kia lại là người Trung Quốc."
"Sai rồi, Lưu Chánh Minh tiên sinh sớm đã nhập quốc tịch nước Anh, ông ta đã là người Anh quốc, chuẩn xác mà nói, ông ta là người Anh gốc Hoa. Càng quan trọng hơn, ông ta là một giáo đồ Cơ đốc giáo. Không giống như nhân chứng thứ nhất Lỗ Dịch Tư của bên nguyên cáo là một giáo đồ Cơ đốc giáo giả dối, ông ta cả nhà đều là giáo đồ Cơ đốc giáo, đã theo Cơ đốc giáo từ nhỏ, ai cũng công nhận ông ta là một giáo đồ Cơ đốc giáo thành kính ngoan đạo. Điều này có Giáo hội chứng minh. Nếu như nguyên cáo luật sư hoài nghi, có thể trước hết mời người bên Giáo hội lên làm chứng cho ông ta."
Mắt kính gọng vàng chỉ hừ một tiếng, không có trả lời, hắn biết Vương Chí Đạo nếu nói như vậy, thì thân phận giáo đồ Cơ đốc giáo của Lưu Chánh Minh nhất định không giả, mời Giáo hội đến làm chứng là một việc vừa tốn sức vừa không thu được kết quả tốt đẹp gì, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không theo đuổi.
Pháp quan đại nhân thấy Mắt kính gọng vàng không nói gì, đành phải nói: "Nếu như nguyên cáo luật sư không phản đối thân phận của nhân chứng, như vậy xin mời nhân chứng lên trước tòa!"
Cũng đeo mắt kính gọng vàng, mặc một bộ tây phục sạch sẽ, ông chủ Tường Thụy Tửu Lâu Lưu Chánh Minh được đình cảnh hộ tống, đi tới trước bàn nhân chứng. Cách ăn mặc trang phục của hắn thoạt nhìn rất giống như nguyên cáo luật sư Mắt kính gọng vàng kia, nhưng thoạt nhìn so với Mắt kính gọng vàng thì ngay thẳng đứng đắn hơn nhiều.
Sau khi Lưu Chánh Minh đặt tay lên Kinh Thánh, thần sắc thành kính ngoan đạo tuyên thệ xong, Vương Chí Đạo mới hỏi hắn: "Lưu Chánh Minh tiên sinh, ông còn nhớ rõ ba ngày trước đây, cũng chính là 10 giờ sáng ngày 10 tháng 3 năm 1913, ở Tường Thụy Tửu Lâu đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lưu Chánh Minh nói: "Nhớ rõ, lúc ấy ta đang ở tửu lâu, chuyện phát sinh từ đầu đến cuối ta đều chứng kiến tận mắt."
"Vậy thì rất tốt, mời ông hướng tới Pháp quan đại nhân cùng các vị Bồi thẩm thành viên, thuật lại tất cả những gì ông đã nhìn thấy, được không?"
"Không thành vấn đề!" Lưu Chánh Minh tiếng Anh rất lưu loát, đem hết sự tình buổi sáng hôm đó từ đám người Tỉnh Thượng Hùng Nhân đến uống rượu, sau đó đám người Tống Kỳ Lân xuất hiện, cho đến khi Tỉnh Thượng Hùng Nhân chết trong tay Vương Chí Đạo, tất cả kể hết một lần không có chút thiếu sót nào, mọi chi tiết đều kể rõ ràng làm cho Mắt kính gọng vàng không thể tìm được chỗ nào sơ hở.
Thấy Mắt kính gọng vàng không thể tìm được chỗ sơ hở từ trong lời kể của Lưu Chánh Minh, Vương Chí Đạo trước hết xin mời Lưu Chánh Minh lui xuống, sau đó nói: "Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, tin tưởng các vị đã hiểu rõ mọi chuyện Tỉnh Thượng Hùng Nhân gây ra. Tỉnh Thượng Hùng Nhân trước hết bắt cóc bằng hữu của ta, sau lại uy hiếp ta quyết đấu, ta là vì tự vệ mới lỡ tay giết hắn. Nếu như là các vị cho rằng ta có tội, có thể phán xử treo cổ ta. Nhưng mà ta xin nhắc nhở các vị, ta đã xin mời một vị bằng hữu phóng viên của ta đem hết mọi sự tình hôm nay ghi chép lại, hắn sẽ đem phần tin tức này gửi đi đến các tòa soạn báo khắp nơi trên thế giới, đề mục cũng muốn đặt thật hấp dẫn, gọi là 'Pháp đình nước Anh khuất phục thế lực Nhật Bản, khinh nhờn sự công chính cùng tôn nghiêm của Pháp luật', hoặc là 'Luật pháp nước Anh phải chăng không cần tồn tại nữa?'. Pháp quan đại nhân, ngài cảm thấy như thế nào?"
Pháp quan đại nhân khuôn mặt đột nhiên méo xệch đi, chỉ vào Vương Chí Đạo, cả giận nói: "Bị cáo, ngươi dám uy hiếp chúng ta!"
"Nếu như Pháp quan đại nhân có thể làm được công bằng chính trực, loại uy hiếp này căn bản là không tồn tại." Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Pháp quan đại nhân, có thể tuyên án chưa? Mọi người đều đang chờ ngài đó!"
Ngoài mặt lại nhăn nhó thêm vài lần, Pháp quan đại nhân cuối cùng nhụt chí, nói: "Việc này phải đợi ý kiến các vị Bồi thẩm thành viên cùng nhất trí mới có thể tuyên án, ngươi tạm thời trở về, chờ ngày mai có kết quả của các Bồi thẩm thành viên, sẽ tuyên án. Bãi tòa!"
Không đợi Vương Chí Đạo phản đối, Pháp quan đại nhân đã giơ Pháp chùy lên gõ thật mạnh xuống bàn, lập tức là người đầu tiên rời tòa.
Một lần nữa lại bị tống trở lại buồng giam, bất quá lần này tâm tình Vương Chí Đạo đã không giống như lúc mới bị đưa vào, có thể đả kích mạnh mẽ đám Anh quốc cùng Nhật Bản kiêu căng ngạo nghễ, việc này vô luận như thế nào cũng đáng để cao hứng. Trước khi bị đưa vào ngục giam, hắn lại nói với đám người Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp: "Các ngươi yên tâm, nhiều nhất chỉ bị ngồi trong buồng giam thêm một buổi tối hôm nay mà thôi, ngày mai ta tuyệt đối có thể đi ra rồi!"
Nhưng Hoắc Đình Giác lại cẩn thận nhắc nhở hắn, nói: "Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, ta xem người Nhật Bản sẽ nhất định không để cho ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, nói không chừng đêm nay sẽ phái người ám sát ngươi!"
Vương Chí Đạo nghĩ tới chính mình đang ở cùng một chỗ với Lý Thư Văn, cười ha ha nói: "Bọn họ nếu thật sự đến ám sát ta là quá tốt rồi, ta sẽ để cho bọn họ có đến mà không về!"
Lính cảnh ngục dường như cũng biết Lý Thư Văn người này rất đáng sợ, sau khi đem Vương Chí Đạo nhốt trở lại, lập tức khóa ngay cửa, vội vã rời đi.
Lý Thư Văn vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, nhìn thấy Vương Chí Đạo cũng không có lên tiếng hỏi han gì, chỉ là trên mặt càng thêm vẻ âm trầm mà thôi.
"Tiền bối!" Vương Chí Đạo bắt chuyện với hắn trước, nói: "Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài, ông yên tâm, sau khi ra ngoài ta sẽ nghĩ biện pháp đem ông cứu ra!"
Hừ lạnh một tiếng, Lý Thư Văn ngữ khí rất không vừa ý, nói: "Lão phu lại cần phải có người cứu mới ra được khỏi đây hay sao?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Ông không phải đang chờ con nuôi ông đến cứu ra ngoài hay sao?"
"Đừng để lão phu nghe thấy thằng nghịch tử kia nữa!" Lý Thư Văn đột nhiên quát to một tiếng, khiến Vương Chí Đạo giật mình kinh hoảng, lại nghe Lý Thư Văn giận dữ hét: "Lý Ngạo Sơn kia đúng là một nghịch tử, lão phu nuôi nấng dạy dỗ hắn vài chục năm, còn dạy hắn võ công, coi hắn như con đẻ. Hôm nay lão phu bị giam trong ngục, hắn lại rõ ràng không đến cứu! Thật là đồ nghịch tử, vừa có chỗ dựa Viên đại công tử kia đã quên lão phu!"
Vương Chí Đạo cảm giác được có chút không ổn, bèn thận trọng hỏi hắn: "Có lẽ con nuôi của ông còn không biết ông đang bị nhốt ở chỗ này?"
"Không có khả năng!" Lý Thư Văn ngắt lời hắn, nói: "Lão phu khi đến Thượng Hải đã ước định cùng với hắn sẽ gặp nhau ở một chỗ, hắn nếu đợi không thấy lão phu, theo lý phải nên đi tìm, hắn là người làm việc bên mình Viên đại công tử, há có thể tra không ra chuyện lão phu bị nhốt, hà huống sự tình dương mao tử kia đi bắt lão phu gây nên náo nhiệt lớn như vậy, phỏng chừng Thượng Hải mọi người sớm đã biết hết rồi. Hắn nếu tra không được, hắn chính là người mù người điếc rồi! Thằng nghịch tử này, nhất định là sợ đắc tội dương mao tử, mới không nghĩ đến cứu lão phu! Thật là tức chết lão phu, lão phu đã nghĩ lại rồi, sẽ không chờ đợi nữa, lão phu bây giờ lập tức đi ra ngoài!"
Vương Chí Đạo nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi: "Tiền bối, ông ý định làm sao để đi ra ngoài?"
"Lão phu muốn vượt ngục!"
"Choang" một tiếng, chỉ nghe thấy Lý Thư Văn chợt quát to một tiếng, khóa trên tay hắn cùng xiềng xích dưới chân bị hắn giằng thật mạnh đứt tung ra.
"Tiểu tử, ngươi cũng không nhất định đợi đến ngày mai nữa, bây giờ lão phu sẽ mang ngươi cùng đi ra ngoài!" Lý Thư Văn đứng lên, đi tới trước song sắt, hai tay cùng nắm lên một thanh chấn song, bỗng nhiên lại quát to lên một tiếng, thân thể trước sau cùng rung mạnh lên, thanh chấn song sắt to như cánh tay đứa trẻ con bị hắn mạnh mẽ kéo cong đi thành nửa vòng cung.
Vương Chí Đạo miệng há hốc ra, còn chưa kịp có phản ứng lại, đã bị Lý Thư Văn kéo tuột đi ra ngoài.
Đi tới trước phiến cửa lớn bằng lá sắt rất nặng nề rắn chắc, Vương Chí Đạo khuyên nhủ: "Tiền bối, hay là thôi đi. Cánh cửa này thật là không có khả năng đánh vỡ được đâu!"
"Thối lắm, tiểu tử ngươi dám coi thường Lý Thư Văn ta sao!"
Lý Thư Văn tiến lên một bước, một chưởng cực mạnh đánh lên lá sắt đại môn, đại môn bị lõm vào, bị đánh thành một dấu chưởng ấn thật sâu, nhưng vẫn chưa bị đánh vỡ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Lý Thư Văn lại tiến lên một bước, dùng vai hướng lá sắt đại môn đánh tới.
"Phành" một tiếng nổ vang, Vương Chí Đạo cảm giác được mặt đất tựa hồ cũng nổi lên chấn động, lại nhìn đến lá sắt đại môn kia, bị đụng phải đã lõm vào một hố to thật sâu, ngay cả vách tường bên cạnh cũng bị chấn nứt ra một vệt!
Ồ lên một tiếng ngạc nhiên, Lý Thư Văn đột nhiên quát to một tiếng, nói: "Lão phu không tin rằng không húc vỡ được cánh cửa này ra!"
Dồn khí đan điền, Lý Thư Văn phát ra một tiếng hô giống như sấm sét, thân thể lập tức một bước xông lên, vai phải lại hướng lá sắt đại môn mạnh mẽ đánh tới.
Rầm rầm một tiếng, lá sắt đại môn đã lõm một hố sâu bị đánh văng ra ngoài, lại còn xé theo một tảng vách tường lớn.
Vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên, chính là mấy lính canh ngục nghe thấy tiếng động chạy tới, bất ngờ bị lá sắt đại môn bay tới đập vào người, chết thảm ngay tại chỗ. Mấy gã lính canh ngục may mắn không bị lá sắt đại môn đập trúng giật mình há hốc miệng, theo bản năng giơ súng lên ngắm ngay vào Lý Thư Văn cùng Vương Chí Đạo.
Lý Thư Văn thân mình nhanh đến khó tin nổi, cước bộ vừa động đã cướp được ngay phương vị trước mặt một người lính canh ngục, không để cho người lính canh này kịp bóp cò súng, hắn đã một chưởng bổ lên trên đầu lính canh. Người lính canh này đầu bị đánh gãy lệch xuống ngay tại chỗ, xương cổ bị gãy lòi ra từ sau gáy nhìn càng ghê sợ.
Vương Chí Đạo vô cùng hoảng sợ, hết hồn nhìn Lý Thư Văn đại khai sát giới. Các lính canh ngục hình như đều bị Lý Thư Văn dọa cho choáng váng, nổ súng cũng không trúng được phát nào. Lý Thư Văn xông về phía trước, mỗi chưởng mỗi khuỷu tay, không phải là đánh gãy xương cổ, thì cũng là nện vỡ xương ngực, mỗi người đều chết ngay tại trận.
Còn lại một người lính canh ngục cuối cùng dường như đã bị dọa đến phát điên rồi, quay đầu chạy trốn bỗng nhiên lớn tiếng gào lên:
"Người đâu người đâu rồi! Vương Chí Đạo vượt ngục rồi! Vương Chí Đạo giết người rồi!" Tiếng hô còn chưa dứt, đã bị Lý Thư Văn đuổi theo, một chưởng đánh trúng lên gáy, lập tức xương gáy vỡ vụn ngã nhào xuống đất.
Vương Chí Đạo cảm thấy rất không ổn, rõ ràng là Lý Thư Văn kia vượt ngục giết người, tên lính kia như thế nào lại hô tên hắn ra như thế! Nhưng mà hắn đã không thể giải thích được nữa, bởi vì nghe được động tĩnh từ phía ngục giam, vài trăm tên lính Anh quốc đã rầm rập chạy lại đây rồi. Từ xa đã trực tiếp nổ súng, không cần kêu gọi đầu hàng.
Lý Thư Văn nhìn hắn quát lên: "Tiểu tử, còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau chạy đi, muốn để súng của dương mao tử bắn bừa cho chết hả !"