Quách Hiểu Văn cầm tờ báo trên tay cẩn thận gõ cửa.
Mở cửa là một nam nhân gầy gò, khóe mắt có chút nếp nhăn.
Nhìn nhìn mặt trời có hơi chói mắt, đưa một tay lên che.
“Tôi... Tôi tới xin việc.”
Diêm Danh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, nghiêng người cho đối phương tiến vào quầy bar.
Mùi rượu với thuốc của ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong quán.
Mùi nồng đậm khiến thiếu niên có vẻ hơi khó chịu.
“Chỗ tôi tiền lương không được cao cho lắm, chỉ làm cuối tuần, bao ăn ở, có thể không?”
Thiếu niên căng thẳng gật gù.
Cậu hiện tại đang học đại học, công việc này sẽ không ảnh hưởng học tập.
Diêm Danh nhìn thiếu niên dáng người cũng không được xem là chuẩn, tuy nhiên cũng ưa nhìn.
Đứa nhỏ dại khái là một sinh viên nghèo, trên người có cái balo khá nổi bật, tìm một công việc quả không dễ gì.
Nếu như cậu làm rất tốt, Diêm Danh sẽ suy nghĩ việc giúp cậu.
Mấy tháng nay nam nhân đến quán Diêm Danh có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Toàn thời gian là nhắn tin vào di động cho Diêm Danh, đến khách sạn giải quyết.
Hai người không có nói chuyện nhiều.
Có thể nói hết thảy đều là nam nhân muốn sinh hoạt.
Hắn ban ngày thì ở cạnh người kia của hắn, buổi tối dưới ánh đèn tối tăm Diêm Danh sẽ biến thành người kia.
Hắn phát hiện càng ngày Diêm Danh cùng người kia có nhiều điềm giống nhau.
Không chỉ là tuổi, còn có thân hình, da dẻ như thế trắng nõn.
Loại kia lạnh nhạt cảm giác, nói chuyện thờ ơ - thái độ.
Thậm chí.......
Nam nhân trong đầu có chút hỗn loạn.
Hắn không tại sao mình lại so sánh, đến cùng là lấy người kia so sánh với Diêm Danh hay là đen Diêm Danh so sánh với làm người kia.
Ngày đó say rượu dự định thông báo nhưng tình cờ gặp Diêm Danh sau.
Liền như vậy một ngày một ngày trôi qua.
Thông báo nuốt ở trong bụng càng ngày càng sâu, từ đầu đến cuối không có đối với người kia mở miệng nói ra.
Thời điểm bước vào quán bar của Diêm Danh.
Nam nhân không muốn trực tiếp làm tình.
Lần này hắn muốn uống chút rượu hoặc cái gì, sau đó cùng Diêm Danh nói chuyện phiếm.
Chí ít nói cho y biết tên của mình...
Đồng dạng, Diêm Danh cuối tuần chỉ phụ trách điều rượu với tính tiền.
Quách Hiểu Văn đương nhiên là người phục vụ.
Về phần tại sao vốn là quán bar thanh tĩnh giờ lại đông trật người.
E rằng ngoại trừ Quách Hiểu Văn, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Có thể người trong cuộc vẫn là chỉ ngây ngốc khó khăn đến bận rộn đi, cười híp mắt khiến đám con gái kích động muốn lao đến cạp một cái.
“Lại đây.” Diêm Danh kêu một tiếng.
Quách Hiểu Văn thả khay đựng vài chén rượu xuống ngoan ngoãn đi qua quầy bar.
“Ông chủ, ha hả.” Nhìn xem hai lỗ tai như dài ra.
Diêm Danh từ bên dưới quầy bar lấy ra hộp cơm nóng hổi đưa cho Quách Hiểu Văn.
Quách Hiểu Văn oa a một tiếng nắm lấy hộp cơm mở ra tay nhét vào trong miệng một cái.
Dáng vẻ hạnh phúc vừa rồi đều thu hết vào mắt đám con gái xung quanh.
“Nửa giờ, thời gian nghỉ ăn cơm.” Thuận tiện đưa tay lau mồ hôi trên chán Quách Hiểu Văn.
Dư quang nhìn thấy nam nhân mua vui đứng ở cửa.
Diêm Danh cảm thấy kỳ lạ sao nam nhân lại đến quán y giờ này.
Tuy rằng quán là lấy tên y, hữu danh vô thực, chân chính chủ quán bar có lẽ mọi người vẫn chưa từng gặp qua.
Nam nhân vẻ mặt khó chịu, có điều vẫn ngồi nơi quầy bar.
“Còn hai giờ nữa mới đóng cửa.”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu chờ một chút.” Diêm Danh vẫn vật, thời điểm không có khách, y sẽ lau ly rượu, lau thật sạch sẽ như mới, tổng cộng có mười mấy hai mươi ly rượu, y có thể lau mấy tiếng đồng hồ.
Hơi mở cửa bên trong ra, hình dáng Quách Hiểu Văn ăn như hùm như sói rơi vào trong mắt nam nhân.
Hắn không biết từ khi nào trong quán lại có một nam nhân này.
Dáng dấp kia không biết tại sao, nam nhân không thích.
Diêm Danh nhìn thấy ánh mắt nam nhân, quay đầu.
“Cuối tuần một mình làm không hết nên tuyển người.”
Chờ Quách Hiểu Văn đi ra, Diêm Danh vẫy tay để cậu lại đây.
“Đây là ông chủ quán bar này...”
“Trương Văn Xuyên.” nam nhân mua vui nói.
Đồng thời Diêm Danh rốt cuộc biết thân thế của người phát sinh quan hệ với mình thật sự là tổng giám đốc của một xí nghiệp lớn.