Bàn tay ấm áp khẽ vuốt lên mũi cô bảo:”Thinh Thinh, sao em lại ngốc nghếch, ngờ nghệch vậy cơ chứ.”
Sau bữa cơm hôm đó, Không biết là vì đã làm gì đắc tội với Boss hay do mất tín nhiệm mà công việc của Thinh Thinh cũng thuyên giảm dần.
Cũng tốt dù gì thì cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi mà thôi. Nhưng may ra ít nhiều cô cũng được cùng Nguyệt Hạ Nam tham gia vài cuộc họp hội nghị, được đến nghe khảo tại những phiên tòa lớn,…
Xét về mọi phương diện đều ổn cả, nhưng không hiểu sao cô cứ thấy mọi hành động của Nguyệt Hạ Nam đều tỏ ra rất khác thường.
Một ngày đẹp trời, luật sư Nam đột nhiên nhận được một vụ án lớn. Thế là cả cô, Diệu Diệu, Nguyệt Hạ Nam đều phải tăng ca. Nhưng Diệu Diệu do bận việc đột xuất nên đã giao phó một phần trách nhiệm cho Thinh Thinh nhà ta.
Tuy thế, nhưng hầu như mọi việc đều do đích thân Nguyệt Hạ Nam tự tay làm lấy.
Thấy vậy Thinh Thinh ũ rũ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đại Boss không tin tưởng mình ? Chẳng lẽ mình thật sự vô dụng như vậy sao? Haizz…”
Một lúc sau, Nguyệt Hạ Nam đột nhiên xuất hiện bảo:”Em nhập bản thảo này vào máy rồi photo ra cho anh hai phần.”
…………………………….
Văn bản đánh xong, photo cũng xong, ánh đèn trong phòng luật sư Nam vẫn chưa tắt,”rốt cuộc anh ấy làm gì mà đến giờ vẫn chưa xong nhỉ?”
Đồng hồ giờ đã là 11:23, cô mệt mỏi gập đầu xuống bàn, thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc mơấy lại hiện về……..
Ngoài trời, gió rét đang thổi lên từng cơn dữ dội….
Bàn tay ấm áp khẽ vuốt lên sóng mũi cô bảo:”Thinh Thinh, sao em lại ngốc nghếch, ngờ nghệch vậy cơ chứ ?”
Toàn thân Thinh Thinh lạnh run bần bật, miệng không ngừng lắp bắp:”Tại..tại.. anh bảo sẽ đến, nên em đứng đợi.”
Bất giác thân hình mảnh mai của cô bị hắn ôm gọn vào lòng, thì thầm:”Vậy sao em không gọi anh, em thật là ngốc…ngốc lắm.”
Đúng vậy cô rất là ngốc, cô ngốc đến nỗi đã đứng đợi hắn hai tiếng đồng hồ giữa trời đông gió rét mà đến điện thoại cũng không dám gọi cho hắn. Nhưng cái lạnh ấy chẳng là bao, chỉ cần hắn âu yếm ôm cô như thế, tất cả cơn giận, cơn lạnh đều sẽ tan biến ngay lập tức.
Cô còn nhớ như in cái cảm giác ấm áp ấy, cảm giác như mọi thứ đều trải đầy hoa hồng, rất tốt đẹp, rất hạnh phúc.
Nhưng giờ đây quá khứấy lại cứ như quả boom không giờ, cứ hiện hữu trong lòng cô, cứ giày xéo lên trái tim cô hết lần này đến lần khác,…
Nó khiến cô đau đớn,đau đớn…rồi quằn quại như một vết thương không bao giờ nguôi, không bao giờ lành lại…..
Giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi.
Lúc này đây Nguyệt Hạ Nam từ cửa phòng bước ra, tiến lại gần .
Tay anh nắm chặt đặt lên bàn, đau lòng khom người về phía Thinh Thinh, đưa những ngón tay thon dài của mình vén đám tóc mây rối cho cô, dịu dàng thỏ thẻ: “Thinh Thinh à Thinh Thinh, rốt cuộc ai lại dám làm em đau khổ đến thế này.”
Một lúc sau, Thinh Thinh khẽ giật mình đưa mắt ngờ nghệch nhìn Nguyệt Hạ Nam, rồi dụi dụi mắt, lẩm bẩm:
“Luật sư Nam anh chưa về ạ?”
“Ừ, anh đưa em về.”
Đây là lần thứ hai anh đưa cô về kí túc, dường như mọi chuyện cũng trở nên khá quen thuộc. Thinh Thinh cũng không còn ngại ngần, e dè như lần đầu nữa, không biết vì sao cô cũng muốn biết thêm nhiều điều từ anh. Trông anh có cái gì đó gọi là gần gũi, một sư thân thuộc kì lạ nhưng cô lại không tài nào có thể biết được vì sao lại như vậy.
Nhất là ánh mắt ấy, ánh mắt như có mị lực, cuốn hút cô đi sâu vào thế giới nội tâm anh, muốn tìm hiểu thêm về anh.
Giọng nói trầm ấm của anh lại vang lên: “Thật ra, mai em không cần đến phiên tòa với anh đâu.”
”Nhưng…” -Thinh Thinh ngập ngừng.
Đột nhiên đại Boss mỉm cười, ánh mắt chăm chú lái xe bỗng quay sang nhìn cô bảo:”Không sao!! Dù gì thì mai đã có Diệu Diệu đến giúp anh, em đến công ty trễ một chút cũng được.”
Thinh thinh nghe thế lòng bỗng cảm tạ đại Boss vô cùng, gật đầu lia lịa.
Đại Boss thật là tốt bụng, thật là anh minh. =]]
Nguyệt Hạ Nam lại im lặng, tiếp tục chăm chú lái xe.
Thấy thế Thinh Thinh lo lắng “chẳng lẽ mình thành thật quá chăng, hay mình quá khích động nên đại Boss nghĩ mình lười biếng không muốn đi làm”. Đang suy nghĩ mông lung, chiếc xe bỗng dừng lại.
”Khuya rồi, em ngủ ngon nhé.”
Thinh Thinh bất giác giật mình, mơ màng:”Ngủ ngon.”
Nghe thế Nguyệt Hạ Nam lịch sự gật đầu:”Tạm biệt.”
Nói xong, chiếc xe phóng đi mất hút sau màn đêm mịt mù, không ngoảnh đầu lại.