Hà Vĩ Phong mỉm cười đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô rồi làm một động tác “mời”:”Cô Liêu, không biết tôi có vinh hạnh được mời cô nhảy một bài không nhỉ?”
Mọi người bắt đầu nhập tiệc, các ánh đèn màu lấp lánh đột nhiên vụt tắt, bản nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, các cặp trai gái, quý ông lần lượt đua nhau ra khiêu vũ trông rất lãng mạn, rất sang trọng và hoành tráng.
Thinh Thinh thẫn thờ đứng bên Nguyệt Hạ Nam, du dương theo tiếng nhạc.
Thấy thế ánh mắt Nguyệt Hạ Nam thoáng bừng sáng, anh ghé sát vào tai cô thỏ thẻ:”Em có muốn ra nhảy không?”
Thinh Thinh bất giác bị giật mình bởi hành động quá thân mật của anh, giọng lắp bắp:”Em…em nhảy với anh ư?”
Trong lúc đang phân vân, Hà Vĩ Phong mỉm cười đi về phía cô, dừng lại trước mặt cô rồi làm một động tác “mời”:”Cô Liêu, không biết tôi có vinh hạnh được mời cô nhảy một bài không nhỉ?”
Trước tình cảnh này Thinh Thinh bỗng hóa đá, ngây ra một lúc rồi vội trấn tỉnh trở lại.
Tay cô lập tức khoác lấy tay Nguyệt Hạ Nam, giọng lạnh tanh:”Ông Hà, xin lỗi ông nhưng tôi đến đây với tư cách là bạn nhảy của luật sư Nam,nếu nhảy với ông thì thật là không phải…”-Thinh Thinh ngập ngừng, chưa biết nên nói thế nào.
Lúc này đây Nguyệt Hạ Nam mới bắt đầu lên tiếng, đưa ánh mắt sắc sảo, ngông ngạo nhìn đối phương cười cười:”Cô ấy vừa nhận lời khiêu vũ với tôi, tổng giám Hà anh làm vậy thật khiến tôi rất khó xử.”-Nói đến đây Nguyệt Hạ Nam bỗng dừng lại, giọng điệu thanh thoát pha chút bỡn cợt:”Chẳng lẽ tổng giám Hà phong độ như vậy lại muốn giành bạn nhảy với tôi sao?”
Nghe thế, Hà Vĩ Phong im lặng, rồi từ tốn rút tay về.
Anh lại mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện, nheo mắt với Thinh Thinh, rồi chỉ bỏ lại vỏn vẹn một câu:”Tổng giám Hà thứ lỗi nhé.” -Nói rồi anh kéo tay cô về phía ánh đèn, hòa nhập vào từng bước nhảy của nền sân khấu.
Thinh Thinh hồn phách tựa như đã lạc ở chân trời xa xăm nào, bất giác đạp phải chân đại Boss, cô lúng túng cúi đầu:”Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.”
Nguyệt Hạ Nam giương đôi mắt nhìn cô chăm chăm, giọng hờ hững hỏi:”Xin lỗi vì chuyện gì?”
Thinh Thinh sững người, chưa kịp phản ứng kịp thì Nguyệt Hạ Nam lại cười cười nói tiếp:” Xin lỗi vì đạp trúng chân anh, hay là…vì đã xem anh như một cái phao.”
Tiếng cười ấy một lúc một lớn dần khiến bao cặp mắt tò mò quay lại nhìn.
Một lúc sau, anh bỗng trầm lặng trở lại, chân thành nhìn sâu vào đôi mắt cô bảo:”Nhưng cho dù có là một cái phao anh cũng cam lòng.”
Nguyệt Hạ Nam không nói gì, nhưng từ sâu trong đáy lòng ấy anh như cũng đã hiểu ra một phần vấn đề.
Nhất là ánh mắt Thinh Thinh nhìn Hà Vĩ Phong, những hành động bất thường của cô từ khi thấy hắn,…tất cả, tất cả đều nói lên một mối quan hệ phức tạp….Chắc hẳn cô đã từng quen biết hắn ta, rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Thinh Thinh im lặng một lúc đột nhiên đứng lại, lùi về sau.
“Em..em..”
Chưa kịp nói hết, bản nhạc đã vụt tắt, xung quanh đều tối đen như mực.
Bùm!!!Bụp..Bộp..Bộp..!!!
Những tiếng vỗ tay từ phía khán đài lần lượt vang lên, đèn sân khấu bỗng bừng sáng .
Lúc này đây, Hà Vĩ Phong đang hiên ngang đứng trên sân khấu của buổi tiệc phát biểu bằng một phong thái cao ngạo, lĩnh đạc .
“Tôi thay mặt quý công ty chân thành cảm ơn sự hiện diện của tất cả quan khách trong ngày hôm nay. Để thành lập công ty bách hóa Hoằn Việt tất cả công lao là nhờ vào sự kiên trì, nỗ lực hết mình của toàn thể nhân viên và sự ủng hộ nhiệt liệt của các vị quan khách ở đây. Nhân đây, tôi cũng xin cảm ơn đến một người con gái, chính nhờ cô ấy tôi mới có những quyết tâm, cố gắng và nổ lực như ngày hôm nay. Cô ấy chính là chỗ dựa tinh thần của tôi, là mục tiêu để tôi phấn đấu…nhưng cũng chính tôi, vì tôi đã gieo rắc cho cô ấy biết bao đau khổ khó lòng thứ tha. Thinh Thinh à anh xin lỗi.”
Nghe đến đây mọi người bắt đầu nháo nhào tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm người con gái tên là “Thinh Thinh”mà Hà Vĩ Phong đang nói đến.
Cô bất giác đứng im như tượng, bàn tay đẫm mồ hôi, xiết chặt lấy nhau, tim bắt đầu đau đớn.
Hà Vĩ Phong lại dõng dạc nói tiếp:”Thinh Thinh anh biết là em đang nghe những lời nói chân thành này của anh. Tuy em vẫn chưa thể tha thứ cho anh nhưng anh muốn em biết anh rất cảm ơn em. Lúc trước anh cứ nghĩ rằng chỉ có anh mới đủ khả năng bước vào thế giới của em và anh cũng có thể dễ dàng bước ra như vậy. Nhưng anh đã sai!!! Dường như mọi thứ, từ thói quen, sở thích, nụ cười ngây ngô của em, tất cả, tất cả anh đều vô tình khắc ghi, từng tấc từng tấc đưa vào lòng mình. Và giờ đây anh chợt nhận ra, anh rất cần có em.”- Hắn dừng lại, ánh mắt ấy thấm thoáng một nỗi buồn miên man:”Thinh Thinh à, anh muốn dành riêng một bài hát cho em, hy vọng rằng qua đó em có thể thứ tha và hiểu nỗi lòng của anh.”
Lòng cô bỗng nặng trĩu lạ thường, đầu óc choáng váng.
“Tha thứ!!!Tha thứ đi!!!..”
Tiếng vỗ tay khích lệ từ phía khán đài mỗi lúc mỗi to hơn, cô ngẩng lên bắt gặp ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn mình.
“Một trận mưa, đã níu chân ta lại nơi đây-từng nét mặt lạnh lùng của em, thật khiến anh đau lòng-Cơn mưa đầu tháng sáu...-Cũng như sự vô tâm của em , -từng giọt, từng giọt chảy cứa khắp.., tim anh...-Oh !... anh không tin -Em không phải là cố ...ý -vậy sao lại đem anh, vất bỏ trong gió mưa ....-Oh !... anh không cam tâm -Cũng chẳng muốn phản bội em-chỉ còn biết lặng im ...chờ em hồi tâm ...chuyển ý...-Anh sẽ không từ bỏ, Cũng sẽ không bỏ em đi...-Cho dù phải cách xa , anh vẫn luôn đợi em -Anh sẽ luôn một lòng,đợi tin tức của em-Rồi sẽ có một ngày , em tin tưởng vào anh-Anh ..yêu em....Cơn Mưa rơi..., nỗi nhớ em..Trào dâng trong lòng anh không sao mà nói được,sau khi em đi .....tất cả đã tan biến trong gió mưa ...rồi..... yêu em, nhớ em, anh yêu em.....”
Giọng hát hắn trầm ấm lan tỏa trong không trung tĩnh mịch, như những đợt gió thổi vào trái tim mềm yếu của cô khiến nó không ngừng gợn sóng.
Một vài giọt nước mắt khẽ ứ ra trên hàng mi.
Quả thật giọng hát của hắn rất hay, rất truyền cảm, rất du dương,...mọi thứ đều trông giống như một giấc mơ, một giấc mơ hoàn hảo, lãng mạn, ngọt ngào mà cô hằng ao ước đã lâu…
Nhưng tại sao?
Tại sao cô lại không hề có cảm giác gì là hạnh phúc, không có cảm giác gì là vui vẻ?
Trong thâm tâm cô giờ đây chỉ rối như tơ, không biết phải làm sao…Nên đứng lại? Hay là nên bỏ trốn?