"Các anh là ai?! Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Bạch Triết Nhã bị ném vào trong xe, cảnh giác nhìn mấy người đàn ông mặt không có chút biểu cảm nào đang ngồi trong chiếc ô tô màu đen, thì hoang mang hét lên.
"Câm miệng!" Giữa trán người đàn ông ngồi bên cạnh Bạch Triết Nhã thoáng hiện lên tia không kiên nhẫn. Hắn quát to lên, đồng thời đưa tay bóp miệng Bạch Triết Nhã cho mở ra rồi đổ một thứ chất lỏng được đựng trong chiếc chai nhỏ vào miệng cô ta.
Hai mắt Bạch Triết Nhã trợn to, liều mình phun thứ kia ra ngoài, nhưng cũng chẳng ăn thua, chất lỏng đã theo cổ họng chảy vào trong cơ thể cô ta từ sớm rồi. Cô ta sợ hãi cơ thể run rẩy không ngừng, vội vàng nói:
"Các anh muốn gì? Chỉ cần các anh thả tôi ra, tôi sẽ cho các anh rất nhiều tiền, rất nhiều phụ nữ. Tôi là tiểu thư của tập đoàn Bạch Thị, chỉ cần là thứ các anh có thể nghĩ ra, tôi đều có thể làm cho các anh đạt được. . . . . ."
Dần dần, cô ta có cảm giác dường như nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao. Không khí chung quanh càng lúc càng loãng. Cô ta vô thức lôi kéo chiếc váy thiếu vải đến thảm hại của mình ra, chiếc miệng để mở tản ra hơi thở mùi đàn hương hòa vào trong không khí.
Hormone đàn ông từ người bên cạnh tản ra, kích thích dây thần kinh yếu ớt của cô ta. Cô ta quấn lấy hắn giống như người không xương.
Chiếc xe dừng lại trước một căn phòng nhỏ đơn sơ ở vùng ngoại ô. Một người đàn ông kéo Bạch Triết Nhã áo quần đã không còn đủ che thân xuống xe, đi vào một căn phòng nhỏ. Ba người đàn ông còn lại cũng theo sát phía sau.
Điều ngạc nhiên là, bên trong căn phòng nhỏ lại vô cùng xa hoa, ám muội. Ánh sáng màu đỏ lờ mờ chiếu lên chiếc giường to lớn cùng chiếc thảm trải sàn mềm mại đã khiêu khích ham muốn dục vọng vô tận của mọi người.
Bên trong căn phòng được bày biện một chiếc máy quay phim cao cấp màu đen, chẳng hề ăn nhập gì. Một người đàn ông trong số đó đi về phía chiếc máy quay phim, nhấc máy quay ra khỏi chân đỡ, bật máy chuẩn bị quay.
Ba người đàn ông còn lại không giống như những kẽ cưỡng gian thường tình – chủ động sờ mó, xâm phạm Bạch Triết Nhã, d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ mà đứng bên giường không nhúc nhích, có vẻ như đang chờ Bạch Triết Nhã tự mình cầu xin bọn hắn hoan lạc.
………………
"A a a ~"
Lăng Diệp đang xử lý tài liệu trong thư phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét chán nản cùng bứt rứt của người kia. Anh bỏ tài liệu xuống, đứng dậy sải bước về phía phòng ngủ.
Tiếng la hét truyền đến không hề đứt đoạn, khiến người ta không thể không bội phục hơi của người phát ra tiếng la. Đến cửa phòng ngủ, anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ nào đó mặc chiếc váy ngủ lụa màu đen, đang lăn lộn trên chiếc giường trắng lớn.
Khóe miệng Lăng Diệp hơi nhếch lên rất khó nhìn ra. Anh đi tới bên giường ngồi xuống, vực người kia dậy để cô dựa vào trong ngực mình, hỏi có chút bất đắc dĩ:
"Sao thế?"
Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, dùng cái trán cọ cọ vào cổ Lăng Diệp, uất ức than thở:
"Em thật nhàm chán à. . . . . ."
Lăng Diệp nghe xong, khóe miệng lại kéo ra lần nữa. Anh đưa tay phải lên, dùng ngón cái đưa nhè nhẹ qua bờ môi mềm mại của Úc Hàn Yên, nghĩ tới lời mời còn chưa kịp từ chối, nói:
"Vậy đi ra ngoài đi."
Tâm tình Úc Hàn Yên rộng mở khai sáng. Hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh giống như vì sao trong đêm. Cô thu người, ép chặt vào người kia, hai tay đặt bên hông anh, vui sướng hỏi:
"Đi đâu hả?" Cô vốn chẳng phải là trạch nữ gì (người chỉ rúc ở trong nhà), khoảng thời gian này, thật sự đã hành hạ cô đến chết.
Lăng Diệp đáp nhàn nhạt:
"Hộp đêm Cực Lạc."
Úc Hàn Yên nghe xong, kích động đưa đầu lưỡi ra liếm liếm cổ Lăng Diệp, giống như chú mèo con thỏa mãn vì được ăn no:
"Diệp tốt nhất!"
Lăng Diệp nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái với phản ứng này của cô. Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì, con ngươi sâu không thấy đáy:
"Trước kia em thường đến hộp đêm?"
Úc Hàn Yên đang vui sướng, hoàn toàn không nghe ra khẩu khí không tốt của người kia. Cô đứng thẳng dậy đi tới trước tủ quần áo, vừa chọn đồ vừa nói:
"Ừ, mỗi tuần ba bốn lần." Người như cô, thật sự rất thích tự do, náo nhiệt, thích bầu không khí chân thực. Nếu như hỏi cô là đi cà phê hay hộp đêm, cô sẽ không do dự mà chọn đi hộp đêm.
Hai tay Lăng Diệp cắm trong túi quần, hai chân vắt chéo lên nhau, bộ dáng cùng thái độ như đang thẩm vấn phạm nhân. Anh dùng đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên, giọng chìm xuống hỏi:
"Em đến đó làm gì?"
Úc Hàn Yên nói không hề suy nghĩ:
"Uống rượu, xem náo nhiệt."
Cô thích xem mọi người buông thả cảm xúc, uốn éo theo những điệu nhạc trong sàn. Nếu có hứng cô cũng sẽ vào nhảy một hai điệu.
Gân xanh trên trán Lăng Diệp đã căng phồng lên, vừa nghĩ đến những người trong hộp đêm kia đã từng thèm muốn người phụ nữ của mình, anh liền muốn giết người.
Úc Hàn Yên chọn được đồ, đóng cửa tủ quần áo lại, muộn màng phát hiện ra người đang ngồi trên giường đã trầm mặc đến đáng sợ. Cô xoay người đi đến bên giường, ném đồ lên trên đó, giạng chân ngồi lên trên đùi Lăng Diệp. Hai tay cô vòng qua cổ anh, giương mắt nhìn anh, chống lại vẻ mặt u ám của đối phương, nói:
"Trước kia mỗi lần đi hộp đêm em đều đeo mặt nạ rất mất khẩu vị, còn ăn mặc thì chẳng ra dáng hình gì cả."
Ngụ ý, sẽ chẳng có ai thèm tiếp chuyện với cô.
Lăng Diệp nghe xong, sắc mặt đã chuyển biến tốt đến thần tốc. Anh cúi đầu nhìn đồ Úc Hàn Yên vừa chọn – quần short cùng áo T—shirt bó sát, lên tiếng:
"Mặc đồ trước kia đi."
"Tại sao?" Trước mặt người yêu, ai chẳng hi vọng mình trông đẹp mắt một chút?
Lăng Diệp bắt được môi của cô, hôn mãnh liệt một hồi, giọng đầy sắc thái:
"Nhìn thấy trong mắt người khác có tia dục vọng với em, anh sẽ không nhịn được muốn giết người hàng lọat."
Úc Hàn Yên bất chợt trợn trắng cả mắt, nói nhỏ:
"Anh cũng quá đề cao dáng người của em rồi."
Lăng Diệp thấy đôi môi cô lấp lánh nước, không nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm liếm. Anh áp sát tai cô, thủ thì bằng giọng đầy đam mê:
"Anh hiểu đàn ông rõ hơn em."
Cuối cùng Úc Hàn Yên đành phải mặc một chiếc áo ngắn tay rộng huếch cùng chiếc quần dài rộng thùng thình.
Nhìn chiếc siêu xe Bugatti Veyron phiên bản giới hạn trên thế giới trước mặt, trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia kinh ngạc. Cô ngồi vào vị trí kế bên tay lái, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi:
"Anh đổi xe khi nào vậy?"
Không biết Lăng Diệp đã đeo chiếc mặt nạ hình con bướm đỏ rực từ lúc nào. Anh đua người đến sát Úc Hàn Yên, cũng đeo cho cô một cái mặt nạ giống như thế, nói:
"Đây là xe của Liệt Diễm."
Chiếc Bugatti Veyron màu đen vừa ra khỏi cổng chính của khu biệt thự, ngay lập tức đã có hai chiếc xe áp sát theo, một chiếc đi lên phía trước, một chiếc đi theo phía sau.
Ba chiếc xe dừng lại trước cửa hộp đêm Cực Lạc, mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy thế, vội vàng bước ra nghênh đón. Không đợi bọn họ đến gần, cửa chiếc xe thứ nhất và thứ ba không hẹn đều được mở ra. Những người bên trong dồn dập xuống xe, tiến đến vây quanh chiếc xe thứ hai. Hai người trong số đó chia nhau, mỗi người một bên, cung kính mở cửa bên trái và phải của xe Bugatti Veyron ra.
Lăng Diệp ra khỏi xe, ôm ngang eo Úc Hàn Yên, không nhanh không chậm đi vào hộp đêm Cực Lạc. Theo sát sau lưng anh là tám người đàn ông mặc đồ vest cao lớn, nét mặt không biểu cảm gì.
Phô trương lớn như vậy đã làm kinh động đến quản lý hộp đêm Cực Lạc. Hắn vội vàng đi ra cửa, sau khi nhìn thấy rõ người tới, mặt hắn nở rộ như một đóa hoa cúc, vừa mở đường phía trước cho Lăng Diệp, vừa dùng ánh mắt tươi cười nhìn Lăng Diệp, nói giọng áy náy:
"Không biết ngài Liệt quá bộ đến, không nghênh đón từ xa, thành thật xin lỗi."