Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp tỉnh giấc, cũng không ngủ thêm cùng Úc Hàn Yên hay ngồi ở mép giường nhìn cô nữa. Anh rón rén đi vào phòng bếp, nấu cháo cho Úc Hàn Yên.
Lúc Úc Hàn Yên tỉnh lại thì Lăng Diệp đã nấu xong cháo.
Úc Hàn Yên nhìn bát cháo nghi ngút khói trước mặt, lông mày nhíu nhíu lại. Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Diệp, hỏi:
"Sao anh không ngủ nhiều hơn một chút?"
Lăng Diệp đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt có chút nghiêm túc của cô, cười đáp:
"Anh đã ngủ đủ bảy tiếng rồi."
Sắc mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, thì ra mình đã ngủ quá tham…. Cô vừa ăn cháo Lăng Diệp đút cho, vừa nói:
"Anh đã nhắc Tề Ngôn đừng mang cháo đến đây nữa chưa?"
"Không. Anh vẫn chưa ăn sáng." Lăng Diệp thổi nhè nhẹ muỗng cháo, thản nhiên nói.
Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn anh, tò mò hỏi:
"Sao anh không ăn cháo? Ăn thật ngon a."
Lăng Diệp tiến đến gần cô, liếm liếm bờ môi ẩm ướt của cô, dùng giọng trầm thấp nói:
"Anh không nấu cho anh."
Úc Hàn Yên há miệng nuốt xong muỗng cháo, hỏi:
"Vậy sao anh không nấu cho anh?"
"Quên mất." Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, lơ đễnh đáp.
". . . . . ." Úc Hàn Yên không biết nên nói gì nữa. Trong mắt người này chỉ có cô, ngay cả bản thân mình cũng bị xếp ở sau rồi.
Lăng Diệp nghe thấy tiếng chuông cửa, đặt muỗng vào trong tô cháo, dịu dàng nhìn vào mắt Úc Hàn Yên, nói:
"Anh đi mở cửa."
"Vâng." Úc Hàn Yên gật đầu nhu thuận, sau khi Lăng Diệp xoay người đi, cô cầm muỗng cháo lên ăn.
Lăng Diệp mở cửa ra, nói với Tề Ngôn đang xách theo bữa sáng:
"Để đồ ở trong phòng khách đi, cô ấy nhìn hoặc ngửi thấy sẽ buồn nôn."
Dany khẽ cau mày, lo lắng nói:
"Tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ biến thành người giấy mất."
Tề Ngôn cũng cau mày, vừa xách bữa sáng đi về phía cái bàn trước ghế sofa, vừa nói:
"Cậu không thể thuyết phục được chị dâu?"
Lăng Diệp cười khổ, nói chễ giễu:
"Tôi lại bị cô ấy thuyết phục."
"Oh? Cháo ở đâu vậy?" Giọng nói kinh ngạc của Dany từ trong phòng truyền ra.
Tề Ngôn cúi người lấy bữa sáng từ trong túi ra, đi theo Lăng Diệp vào bên trong phòng.
Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, nói:
"Diệp tự làm."
Lăng Diệp nghe thấy giọng nói tràn đầy hạnh phúc của cô, bất giác khóe miệng cong lên. Anh đi tới ngồi xuống bên giường, cầm lấy chiếc muỗng từ trên tay Úc Hàn Yên, tiếp tục đút cháo cho cô.
Cặp mắt Dany trừng to như chiếc chuông đồng, miệng cũng bởi vì kinh ngạc mà hơi há ra.
Tề Ngôn nhíu mày, nhìn Lăng Diệp khác xa hoàn toàn với Liệt Diễm mà người ta mới nghe thấy đã phải sợ mất mật. Anh chậm rãi hỏi:
"Diệp, sao tôi không biết cậu còn nấu được cháo?"
Chính xác mà nói, anh chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy đối phương vào bếp.
Đôi mắt to của Úc Hàn Yên cũng hơi trợn trừng. Cô dùng giọng không thể tin nổi hỏi:
"Thế nên tối hôm qua là lần đầu tiên anh nấu cháo?"
Lần đầu tiên mà lại ngon như vậy?!
Lăng Diệp lơ đễnh đáp:
"Tối hôm qua là lần đầu tiên anh xuống bếp."
"Em nghĩ rằng anh chỉ chưa nấu cho em ăn thôi, không ngờ. . . . . ." Úc Hàn Yên nuốt miếng cháo xuống, lẩm bẩm.
Đôi mắt hạnh đào của Dany nhìn Úc Hàn Yên trước mặt vô cùng ngưỡng mộ, nói:
"Hàn Yên, cô thật lợi hại, lại huấn luyện được người như tổng giám đốc Lăng thành một người chồng mẫu mực như vậy! Cô dạy tôi đi!"
Úc Hàn Yên liếc cô một cái, nói:
"Chờ cô tìm được một nửa kia hãy nói."
Dany lộ ra vẻ mặt ai oán, tội nghiệp nói:
"Hàn Yên, không được chọc vào nỗi đau của người ta nha."
"Vậy thì phải cảnh giác cao độ tìm nhanh lên đi." Úc Hàn Yên tức giận nói.
Dany thở dài một cái, nói xa xôi:
"Có thể là tôi đã thật sự già rồi, cũng không có người theo đuổi nữa. Trước kia trong mắt, trong lòng tôi chỉ có Bạch Triết Hiên, cũng chưa từng không có người theo đuổi. Còn bây giờ thì ngược lại, một người chính thức cũng không có, mà người theo đuổi cũng chẳng còn."
Úc Hàn Yên theo bản năng nhìn về phía Tề Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt đối phương đầy bí hiểm…… Khóe miệng đẹp của cô khẽ giật giật, hóa ra Tề Ngôn mới chính là nhân vật phúc hắc nhất (Phúc hắc ~ bụng dạ đen tối).
Cô mặc niệm trong lòng ba giây thay cho Dany, nhìn khuôn mặt buồn bực của Dany, nói thầm:
"Tự mình cầu phúc cho mình đi."
Dany muộn màng phát hiện ra một vấn đề, mở to hai mắt nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
"Cô không nôn?"
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, vuốt vuốt bụng mình, cười đáp:
"Có lẽ tên tiểu tử này biết đây là đồ cha nó nấu, còn đang hận không ăn được nhiều hơn đây."
Cô bất chợt ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp hỏi:
"Bữa sáng của anh đâu?"
Lăng Diệp đưa một muỗng cháo đến bên môi cô, thản nhiên nói:
"Trong phòng khách."
Úc Hàn Yên nghĩ nghĩ, cũng biết anh sợ mình nhìn thấy hoặc ngửi thấy sẽ nôn, cho nên mới không mang vào. Cô đoạt lấy chiếc muỗng trong tay anh, nói:
"Anh ra ngoài ăn sáng đi."
Dany nghe xong, lập tức nói:
"Tôi sẽ chăm sóc Hàn Yên, hai đấng mày râu các anh đi ra ngoài đi."
Lăng Diệp đặt một nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên, nhìn chằm chằm mặt cô, dịu dàng nói:
"Ăn chầm chậm nha."
"Ừhm, anh đi đi." Úc Hàn Yên tự đưa một muỗng cháo vào miệng mình, thúc giục.
Lăng Diệp cười cười, xoay người đi ra ngoài cùng Tề Ngôn.
Lúc trong phòng chỉ còn hai người, Dany ngồi ở bên giường, nghiêng đầu nhìn Úc Hàn Yên hỏi:
"Hàn Yên, Lăng Diệp đồng ý giữ đứa bé này lại sao?"
Úc Hàn Yên gật đầu một cái:
"Tôi nói nếu bây giờ bỏ nó sẽ trở thành tâm bệnh của tôi, sau đó anh ấy đồng ý chờ đến khi xác định thai nhi dị dạng mới làm phẫu thuật."
Dany lắc đầu một cái, thở dài:
"Làm ra quyết định này, anh ta hẳn cũng rất đau khổ……"
Cô dừng một lúc, tiếp tục nói:
"Hôm qua lúc ở phòng khách, anh ta nói rất kiên quyết là sẽ không cho phép bất luận một ai trở thành mối uy hiếp đến sức khỏe của cô, bao gồm cả đứa con của anh ta. Không ngờ, cuối cùng anh ta vẫn thỏa hiệp."
Người Úc Hàn Yên cứng lại, chậm rãi nói:
"Tôi rất hiểu anh ấy, không có gì có thể quan trọng hơn tôi………."
"Đứa bé kia ở càng lâu trong bụng chị dâu, tình cảm của chị dâu đối với nó sẽ càng sâu đậm." Tề Ngôn ngồi ở trên chiếc ghế sofa bên cạnh Lăng Diệp, nhìn anh ưu nhã ăn cơm, thấp giọng nói.
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, lên tiếng:
"Tôi biết."
"Biết sao cậu còn" Tề Ngôn đang định trách cứ sự mềm lòng của anh, lại nhìn thấy nụ cười khổ sở bất đắc dĩ của anh, liền im lặng.
Sau một lúc, giọng nói không có chút nhiệt độ nào của Lăng Diệp vang lên:
"Tôi sẽ không để bác sĩ thay đổi thuốc dùng. Đứa bé kia có bị sao hay không, cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của tôi."
Tề Ngôn kinh hãi nhìn vẻ mặt không có chút cảm xúc nào của Lăng Diệp, không biết nên nói gì.
Lăng Diệp ăn sáng xong, đi đến cửa phòng của Úc Hàn Yên nói:
"Tiểu Yên, anh ra ngoài một chút."
Úc Hàn Yên đáp "Ừhm" một tiếng, cũng không hỏi anh ra ngoài làm gì.
Ngoài phòng bệnh, Lăng Diệp dùng ánh mắt vô cùng áp bức nhìn bác sĩ điều trị chính cho Úc Hàn Yên, giọng lạnh lùng:
"Chờ sau khi kiểm tra siêu âm B sẽ xử lý đứa bé."
Mồ hôi đã rịn đầy trên trán bác sĩ, ông ta cung kính lên tiếng:
"Vâng, tổng giám đốc. Tôi sẽ triệu tập tất cả mọi người, chế định ra một loại thuốc tốt nhất cho phu nhân dùng, để giảm tối thiểu tác động của thuốc lên đứa bé."
"Không cần, cứ sử dụng thuốc như trước là được." Giọng Lăng Diệp vô cùng kiên quyết, không cho phép người khác làm trái.
Bác sĩ do dự mấy lần, cuối cùng vẫn dũng cảm nói:
"Tổng giám đốc, nếu làm như vậy, có thể sẽ bị sảy thai hoặc thai nhi bị dị dạng."
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, phun ra sáu chữ:
"Tôi chỉ quan tâm người lớn."
Anh dừng một lúc, sâu kín hỏi:
"Thuốc cô ấy đang dùng bây giờ có phải là thuốc tốt nhất?"
Bác sĩ vội vàng gật đầu, lên tiếng:
"Đúng vậy."
"Đã trở lại?" Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười thật to, nghênh đón anh.
Khóe môi Lăng Diệp từ từ nâng lên. Anh đi tới ngồi xuống bên giường, hỏi:
"Tiểu Yên, buổi trưa muốn ăn gì nào? Anh bảo bọn họ mua nguyên liệu tới đây."
Dany trừng to đôi mắt nhìn Lăng Diệp, dùng giọng không thể tin nổi hỏi:
"Anh còn đích thân nấu bữa trưa?"
Lăng Diệp nhìn Dany, đuôi lông mày hếch lên, hỏi ngược lại:
"Không được?"
"Được được được! Sao có thể không được! Tôi chỉ quá kinh ngạc mà thôi." Dany không kìm được nâng cao âm lượng, nói.
Cô cười vô cùng gian xảo:
"Không biết tôi và Tề Ngôn có được vinh hạnh thưởng thức bữa trưa đại tổng giám đốc Lăng làm không."
Lăng Diệp cự tuyệt không chút do dự:
"Cô muốn ăn thì bảo Ngôn làm cho cô ăn."
Dany liếc mắt, nói:
"Tôi cũng chẳng phải là người nào đó của anh ta, sao anh ta phải đặc biệt làm cho tôi ăn."
Úc Hàn Yên cười cười, giọng nói trong trẻo:
"Cô biến thành người nào đó của anh ấy, không phải sẽ đương nhiên sai bảo được anh ấy sao?"
Dany lại liếc mắt lần nữa, sâu kín hỏi:
"Biến thành thế nào hả? Bá Vương ngạnh thượng cung(*)?"
(*): Bá Vương ngạnh thượng cung có nghĩa bóng là QJ – cưỡng gian.
‘Bá Vương’ là hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán, ám chỉ kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược.
‘Ngạnh thượng cung’ tạm hiểu là ‘xuất ra ra uy lực còn mạnh hơn cả cung nỏ’. Mà ‘cường cung’ thì hiển nhiên sẽ bắn ra ‘cường tiễn’. Từ ‘cường tiễn’ đọc là “qiang jian” hài âm hoàn toàn với ‘cưỡng gian’. Thời xưa ‘cưỡng gian’ là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân đã dùng năm từ ‘bá vương ngạnh thượng cung’ để thay thế cho hai từ ‘cưỡng gian’.
"Luôn luôn chào đón." Chẳng biết Tề Ngôn đã đi vào từ lúc nào, con ngươi xanh biếc của anh sâu không thấy đáy, khóe môi nâng lên, anh nói với giọng trầm thấp.
Dany như bị sét đánh. Cô từ từ quay đầu lại nhìn về phía Tề Ngôn, lẩm bẩm:
"Anh vào đây từ bao giờ."
Tề Ngôn cười cười, đáp:
"Từ lúc em nói muốn cưỡng gian tôi."
"Mẹ kiếp! Bà cô đây nói muốn cưỡng gian anh lúc nào! Bớt dát vàng trên mặt mình đi! Anh có tắm rửa sạch sẽ, cởi hết nằm trên giường tôi đây cũng không có hứng thú." Dany đỏ mặt, quát ầm ầm.
Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức nhăn nhúm lại. Anh lạnh lùng hỏi:
"Vậy em có hứng thú với ai? Bạch Triết Hiên?"
Anh "Hừ" nhẹ một tiếng, nhìn Dany từ trên xuống dưới, nói:
"Đáng tiếc người ta lại coi em chẳng ra gì. Em có tắm rửa sạch sẽ, cởi đồ nằm trên giường hắn ta cũng không có hứng thú."
Úc Hàn Yên tưởng niệm trong lòng thay cho Tề Ngôn, đặt trán lên trên bả vai Lăng Diệp, dùng giọng chỉ để một người nghe thấy:
"Tiêu đời rồi."
Quả nhiên, Dany lập tức nổi giận. Cô cũng chẳng thèm nhìn Tề Ngôn lấy một cái, không nói câu gì vòng qua người anh rời đi.
Cái lạnh mạnh mẽ phủ xuống. . . . . .
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Tề Ngôn đang đứng sững sờ tại chỗ, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nói:
"Còn không đuổi theo đi?"
Tròng mắt Tề Ngôn vẫn nhìn xuống đất, chậm rãi nói:
"Đuổi kịp thì sẽ nói gì đây?"
Lông mày Lăng Diệp cau lại. Anh nhìn Tề Ngôn, nói:
"Cậu làm nhiều chuyện mờ ám ở sau lưng như vậy để làm gì? Thay vì cứ hao tổn tâm tư đuổi theo cô ấy, không bằng đánh dấu trực tiếp lên người cô ấy đi. Trực tiếp bày tỏ tâm ý, cô ấy không chấp nhận cậu sẽ dùng sức."
". . . . . ." Úc Hàn Yên im lặng nhìn lên trần nhà, lý luận này lại xuất hiện rồi.
Câu nói kia vẫn mãi khắc sâu trong trí nhớ của cô —— mạnh mạnh sẽ thành quen.
"Cô ấy vẫn chưa quên được Bạch Triết Hiên." Tề Ngôn lên tiếng.
Không biết là Úc Hàn Yên đã bị ảnh hưởng bởi logic cường đạo của Lăng Diệp hay là như thế nào, mà cũng nói:
"Vậy thì anh liền dùng sức đi vào lòng cô ấy, dọn sạch Bạch Triết Hiên ra."
Tề Ngôn im lặng một hồi, nói câu "Tôi đi đây", liền xoay người rời đi.
"Ba bữa cơm không cần phải mang tới nữa." Lăng Diệp nhìn theo bóng lưng Tề Ngôn, căn dặn.
Tề Ngôn gật đầu một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.
Không biết rút cuộc Tề Ngôn có đuổi theo kịp Dany hay nói gì với cô ấy không, mà trong vòng một tháng sau đó, hai người không hề xuất hiện cùng nhau.
Tề Ngôn thì lặng thinh không nói gì về Dany, còn Dany nghe thấy Úc Hàn Yên nhắc tới Tề Ngôn cũng chỉ cười trừ, trước sau vẫn cười trừ.
Ở trong tháng này, người trải qua cuộc sống vui nhất phải kể đến là Úc Hàn Yên. Cô ăn ngon, ngủ ngon, chỉ có điều, cô có phải thật sự sung sướng hay không cũng chẳng thể biết được.
Đêm trước ngày kiểm tra siêu âm B, hai tay Úc Hàn Yên cứ che chắn bụng mình, hai mắt cô mở to không chịu đi ngủ.
Lăng Diệp biết cô sợ ngày mai kiểm tra thai nhi sẽ ra thành dị dạng, anh đau lòng không thôi. Anh nằm nghiêng đối mặt với cô, ôm cô vào trong lòng, thì thầm bên tai cô:
"Tiểu Yên, bây giờ em lo lắng cũng không làm được gì. Chúng ta đi ngủ, được không?"
Trong bóng tối, giọng nói mang theo một chút yếu ớt của Úc Hàn Yên truyền tới:
"Diệp, em sợ."
Lăng Diệp hôn một cái lên má cô, dùng giọng trầm thấp hỏi:
"Tiểu Yên, em có nhớ em đã đồng ý gì với anh không?"
"Nếu phát hiện thai nhi không bình thường, em sẽ bỏ nó." Úc Hàn Yên im lặng một lúc, chậm rãi nói.
Cô nói có chút kích động:
"Nhưng em hy vọng nó bình thường. Đây là con của chúng ta!"
"Thế là được rồi, tiếp tục dùng thuốc cũ, như khi chưa có đứa bé." Lăng Diệp vô tình tàn nhẫn nói.
"Đã trở lại?" Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười thật to, nghênh đón anh.
Khóe môi Lăng Diệp từ từ nâng lên. Anh đi tới ngồi xuống bên giường, hỏi:
"Tiểu Yên, buổi trưa muốn ăn gì nào? Anh bảo bọn họ mua nguyên liệu tới đây."
Dany trừng to đôi mắt nhìn Lăng Diệp, dùng giọng không thể tin nổi hỏi:
"Anh còn đích thân nấu bữa trưa?"
Lăng Diệp nhìn Dany, đuôi lông mày hếch lên, hỏi ngược lại:
"Không được?"
"Được được được! Sao có thể không được! Tôi chỉ quá kinh ngạc mà thôi." Dany không kìm được nâng cao âm lượng, nói.
Cô cười vô cùng gian xảo:
"Không biết tôi và Tề Ngôn có được vinh hạnh thưởng thức bữa trưa đại tổng giám đốc Lăng làm không."
Lăng Diệp cự tuyệt không chút do dự:
"Cô muốn ăn thì bảo Ngôn làm cho cô ăn."
Dany liếc mắt, nói:
"Tôi cũng chẳng phải là người nào đó của anh ta, sao anh ta phải đặc biệt làm cho tôi ăn."
Úc Hàn Yên cười cười, giọng nói trong trẻo:
"Cô biến thành người nào đó của anh ấy, không phải sẽ đương nhiên sai bảo được anh ấy sao?"
Dany lại liếc mắt lần nữa, sâu kín hỏi:
"Biến thành thế nào hả? Bá Vương ngạnh thượng cung(*)?"
(*): Bá Vương ngạnh thượng cung có nghĩa bóng là QJ – cưỡng gian.
‘Bá Vương’ là hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán, ám chỉ kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược.
‘Ngạnh thượng cung’ tạm hiểu là ‘xuất ra ra uy lực còn mạnh hơn cả cung nỏ’. Mà ‘cường cung’ thì hiển nhiên sẽ bắn ra ‘cường tiễn’. Từ ‘cường tiễn’ đọc là “qiang jian” hài âm hoàn toàn với ‘cưỡng gian’. Thời xưa ‘cưỡng gian’ là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân đã dùng năm từ ‘bá vương ngạnh thượng cung’ để thay thế cho hai từ ‘cưỡng gian’.
"Luôn luôn chào đón." Chẳng biết Tề Ngôn đã đi vào từ lúc nào, con ngươi xanh biếc của anh sâu không thấy đáy, khóe môi nâng lên, anh nói với giọng trầm thấp.
Dany như bị sét đánh. Cô từ từ quay đầu lại nhìn về phía Tề Ngôn, lẩm bẩm:
"Anh vào đây từ bao giờ."
Tề Ngôn cười cười, đáp:
"Từ lúc em nói muốn cưỡng gian tôi."
"Mẹ kiếp! Bà cô đây nói muốn cưỡng gian anh lúc nào! Bớt dát vàng trên mặt mình đi! Anh có tắm rửa sạch sẽ, cởi hết nằm trên giường tôi đây cũng không có hứng thú." Dany đỏ mặt, quát ầm ầm.
Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức nhăn nhúm lại. Anh lạnh lùng hỏi:
"Vậy em có hứng thú với ai? Bạch Triết Hiên?"
Anh "Hừ" nhẹ một tiếng, nhìn Dany từ trên xuống dưới, nói:
"Đáng tiếc người ta lại coi em chẳng ra gì. Em có tắm rửa sạch sẽ, cởi đồ nằm trên giường hắn ta cũng không có hứng thú."
Úc Hàn Yên tưởng niệm trong lòng thay cho Tề Ngôn, đặt trán lên trên bả vai Lăng Diệp, dùng giọng chỉ để một người nghe thấy:
"Tiêu đời rồi."
Quả nhiên, Dany lập tức nổi giận. Cô cũng chẳng thèm nhìn Tề Ngôn lấy một cái, không nói câu gì vòng qua người anh rời đi.
Cái lạnh mạnh mẽ phủ xuống. . . . . .
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Tề Ngôn đang đứng sững sờ tại chỗ, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nói:
"Còn không đuổi theo đi?"
Tròng mắt Tề Ngôn vẫn nhìn xuống đất, chậm rãi nói:
"Đuổi kịp thì sẽ nói gì đây?"
Lông mày Lăng Diệp cau lại. Anh nhìn Tề Ngôn, nói:
"Cậu làm nhiều chuyện mờ ám ở sau lưng như vậy để làm gì? Thay vì cứ hao tổn tâm tư đuổi theo cô ấy, không bằng đánh dấu trực tiếp lên người cô ấy đi. Trực tiếp bày tỏ tâm ý, cô ấy không chấp nhận cậu sẽ dùng sức."
". . . . . ." Úc Hàn Yên im lặng nhìn lên trần nhà, lý luận này lại xuất hiện rồi.
Câu nói kia vẫn mãi khắc sâu trong trí nhớ của cô —— mạnh mạnh sẽ thành quen.
"Cô ấy vẫn chưa quên được Bạch Triết Hiên." Tề Ngôn lên tiếng.
Không biết là Úc Hàn Yên đã bị ảnh hưởng bởi logic cường đạo của Lăng Diệp hay là như thế nào, mà cũng nói:
"Vậy thì anh liền dùng sức đi vào lòng cô ấy, dọn sạch Bạch Triết Hiên ra."
Tề Ngôn im lặng một hồi, nói câu "Tôi đi đây", liền xoay người rời đi.
"Ba bữa cơm không cần phải mang tới nữa." Lăng Diệp nhìn theo bóng lưng Tề Ngôn, căn dặn.
Tề Ngôn gật đầu một cái, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.
Không biết rút cuộc Tề Ngôn có đuổi theo kịp Dany hay nói gì với cô ấy không, mà trong vòng một tháng sau đó, hai người không hề xuất hiện cùng nhau.
Tề Ngôn thì lặng thinh không nói gì về Dany, còn Dany nghe thấy Úc Hàn Yên nhắc tới Tề Ngôn cũng chỉ cười trừ, trước sau vẫn cười trừ.
Ở trong tháng này, người trải qua cuộc sống vui nhất phải kể đến là Úc Hàn Yên. Cô ăn ngon, ngủ ngon, chỉ có điều, cô có phải thật sự sung sướng hay không cũng chẳng thể biết được.
Đêm trước ngày kiểm tra siêu âm B, hai tay Úc Hàn Yên cứ che chắn bụng mình, hai mắt cô mở to không chịu đi ngủ.
Lăng Diệp biết cô sợ ngày mai kiểm tra thai nhi sẽ ra thành dị dạng, anh đau lòng không thôi. Anh nằm nghiêng đối mặt với cô, ôm cô vào trong lòng, thì thầm bên tai cô:
"Tiểu Yên, bây giờ em lo lắng cũng không làm được gì. Chúng ta đi ngủ, được không?"
Trong bóng tối, giọng nói mang theo một chút yếu ớt của Úc Hàn Yên truyền tới:
"Diệp, em sợ."
Lăng Diệp hôn một cái lên má cô, dùng giọng trầm thấp hỏi:
"Tiểu Yên, em có nhớ em đã đồng ý gì với anh không?"
"Nếu phát hiện thai nhi không bình thường, em sẽ bỏ nó." Úc Hàn Yên im lặng một lúc, chậm rãi nói.
Cô nói có chút kích động:
"Nhưng em hy vọng nó bình thường. Đây là con của chúng ta!"
Lăng Diệp ôm chặt cô hơn, dịu dàng nói:
"Tiểu Yên, em đừng kích động, anh sẽ luôn ở bên em. Coi như nó có thật sự mất đi thì chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ có thật nhiều con."
"Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta. . . . . ." Úc Hàn Yên nói xa xăm.
"Nhưng cũng không phải là đứa cuối cùng." Lăng Diệp Lập tức tiếp lời.
Anh thở dài một cái, dung giọng đầy truyền cảm nói:
“Tiểu Yên, tâm trạng của em rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé. Nếu như em cứ suy nghĩ lung tung, đứa bé vốn đang bình thường cũng có thể sẽ vì vậy mà trở thành không kheo mạnh.”
Hình như Úc Hàn Yên sợ, cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nói:
“Em không muốn, giờ ngủ thôi.”
Tầm mắt Lăng Diệp xé rách bóng đêm, đặt trên gò má uhy, anh lẩm bẩm:
“Tiểu Yên, đừng để anh phải hối hận vì quyết định ban đầu của mình.”
Đừng để anh phải hối hận vì đã thỏa hiệp với em…
Cả người Úc Hàn Yên cứng đờ, mãi lâu sau, có nói quyết tuyệt
“Sẽ không để anh phải hối hận.”
Sang ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của y tá, Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên đi tới phòng siêu âm B. Anh vừa nhìn thấy bác sỹ kiểm tra cho Úc Hàn Yên là nam, khuôn mặt lập tức đen lại.
Anh nhìn viện trưởng đang đứng ở bên ngoài, nói:
“Bác Chương, đổi lại bác sĩ nữ đến đây cho cháu.”
Bác sĩ nam ở trong phòng siêu âm B dường như đã quen nghe thấy loại câu như thế này, nên mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.
Viện trưởng có phần không đồng ý, nói:
“Trong phương diện này, anh ta là người có uy tín nhất.”
Lăng Diệp nghiêm mặt, lạnh lùng nói từng chữ từng chữ một:
“Cháu nói, đổi bác sĩ nữ.”
Viện trưởng không chịu nổi cái nhìn vô cùng áp bức đó, nói với y tá bên cạnh câu gì đó.
Bác sĩ nam thấy mình không còn chuyện gì ở đây nữa, liền tự giác rời khỏi phòng siêu âm B.
Tâm trạng Úc Hàn Yên vốn đang thấp thỏm, thấy Lăng Diệp như thế lòng cũng bình tĩnh lại. Cô buồn cười nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Lăng Diệp, nói:
“Người ta là bác sĩ, chỉ đơn giản muốn kiểm tra cho em mà thôi.”
“Bác sĩ thì sao!” Mặt Lăng Diệp khó chịu.
Úc Hàn Yên liếc mắt, bất đắc dĩ nói:
“Anh có thể đừng đem tính cầm thú của mình áp lên trên người người khác được không?”
“Anh hiểu rõ đàn ông hơn em.” Sắc mặt Lăng Diệp vẫn khó coi như cũ, anh cố chấp nói.
“…”
Lăng Diệp cúi người hôn một cái lên bở môi mềm mại của úc Hàn Yên, dùng giọng khêu gợi nói:
“Tiểu Yên, chúng ta đã thật lâu rồi chưa làm”.
“Cốc cốc.”
Một vị bác sĩ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi gõ gõ vào cửa rồi mở ra, hỏi:
“Tổng giám đốc, bây giờ tôi có thể vào được chưa?”
Lăng Diệp đứng dậy điềm nhiên như không, gật đầu một cái với bác sĩ.
Cửa phòng siêu âm B vừa đóng vào không lâu, Tề Ngôn đã xuất hiện bên ngoài cửa.
Viện trưởng nhìn thấy anh, không khỏi tươi cười chào hỏi:
“Cậu cũng tới rồi sao?”
Tề Ngôn gật đầu một cái thấp giọng nói:
“Tôi muốn biết tình hình của đứa bé.”
Viện trưởng thở dài một cái, cảm thán:
“Đứa bé kia thật sự quá ngoan cường, hy vọng nó có thể cười đi tới cuối cùng.”
Tề Ngôn gật đầu một cái, phụ họa:
“Nó ngoan cường đến đáng sợ.”
Thuốc chị dâu dung rất dễ làm cho phụ nữ sảy thai, nhưng đứa bé kia lại vẫn kiên trì bám trụ trong bụng chị dâu.
Chỉ một lát sau, Mạc Vũ toàn thân tây trang cùng với Thiên Nhất trên người là bộ đồ thoải mái đi tới, phía sau bọn họ còn có Dany với mái tóc vàng mắt xanh.
Tề Ngôn nhìn thấy Dany hơi sững người, nhưng sau đó lại như không có gì, di chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Mạc Vũ lắc đầu một cái, kéo Thiên Nhất ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng siêu âm.
Dany giống như không nhìn thấy Tề Ngôn, trực tiếp đi qua người anh, ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhất.
Trong nhất thời, ngoài hành lang yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng siêu âm B được người bên trong mở ra, Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên trên mặt vẫn treo nụ cười đi ra.
Mọi người vừa nhìn thấy phản ứng này của cô, liền biết được đứa bé không có việc gì.
Viện trưởng tiến lên, đối diện với bác sĩ nữ vừa kiểm tra cho Úc Hàn Yên hỏi:
“Không có bất kỳ vấn đề gì sao?”
Bác sĩ nữ đáp “Vâng” một tiếng, nghiêm túc nói:
“Từ kết quả kiểm tra siêu âm B, trước mắt thai nhi tất cả vẫn bình thường.”
Trong lòng Tề Ngôn chấn động đến tột đỉnh, thai nhi thế nhưng lại không có việc gì!
Quả nhiên là con của Diệp và chị dâu, dũng mãnh đến bất thường…
Viện trưởng gật đầu một cái, nhìn về Úc Hàn Yên nói:
“Kiểm tra siêu âm B chỉ là để loại trừ tình huống dị dạng của đứa trẻ thôi. Tiếp theo sẽ còn rất nhiều các loại kiểm tra, Tiểu Yên phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Úc Hàn Yên đặt tay lên trên bụng mình, nhìn xuống bụng với vẻ mặt đầy dịu dàng. Cô mỉm cười nói:
“Cháu tin nó sẽ không để cho cháu phải thất vọng.”
Mạc Vũ kéo Thiên Nhất đi tới trước mặt Lăng Diệp, nhìn Úc Hàn Yên đang ở trong lòng Lăng Diệp, cười nói:
“Chúc mừng phu nhân.”
Dany đứng dậy, đợi Úc Hàn Yên nhìn sang, cô cười cười với úc Hàn Yên, nói bằng mắt với câu “Chúc mừng”, sau đó xoay người rời đi.