"Chị dâu không sao cả, chỉ hơi tụt huyết áp thôi, ăn uống hợp lý là được." Tề Ngôn nói với Lăng Diệp.
Lăng Diệp nhíu nhíu mày, xem ra phải bố trí một chuyên gia dinh dưỡng mới được.
Úc Hàn Yên tuân thủ theo nguyên tắc, nhân lúc người ta yếu, phải lấy
luôn mạng, lên tiếng: "Diệp, em nghĩ chúng ta nên làm chút gì đó với
Nhan gia được rồi."
Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong, trầm giọng đáp: "Ừ, anh cũng có ý đó."
Anh dừng một chút, lại nói: "Những chuyện này cứ giao cho anh xử lý là được rồi, em cứ an tâm dưỡng thai đi."
"Em không bị nghén nữa rồi." Úc Hàn Yên nói một câu chả liên quan gì.
Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên anh không phải bớt thời gian để xuống bếp nữa." Úc Hàn Yên nghiêm túc nói.
Lăng Diệp im lặng một hồi, nói: "Được, nhưng em cũng không thể xuống bếp được."
Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Tại sao? Em thích xuống bếp."
Lăng Diệp liếc nhìn Tề Ngôn, ý bảo Tề Ngôn trả lời, dù sao cậu ta cũng là bác sĩ, nói Tiểu Yên nghe sẽ lọt tai hơn.
Khóe miệng Tề Ngôn bất giác rút rút, anh nhìn về phía Úc Hàn Yên, trầm
giọng nói: "Phụ nữ có thai tốt nhất là không nên xuống phòng bếp."
Úc Hàn Yên bất chợt vuốt ve cái bụng dưới chăn của mình, chậm rãi lên tiếng: "Được rồi."
Những ngày tiếp theo, lịch trình mỗi ngày của Úc Hàn Yên ước chừng như
sau: "Buổi sáng 8h ra khỏi giường rửa mặt; 8h30 dùng bữa sáng do đầu bếp chuyên nghiệp nấu theo sự dặn dò của chuyên gia dinh dưỡng; khoảng 9h30 đọc sách trong thư phòng; 12h: ngủ; Buổi chiều 3h bơi trong hồ bơi; 4h
chiều nằm trên giường hoặc trên ghế dài cạnh hồ bơi tắm nắng, ngắm phong cảnh; 5h chiều ăn nhẹ; 7h tối ăn tối cùng Lăng Diệp; 10h30 tối đi ngủ."
Cứ như thế, chưa đầy một tháng, cơ thể Úc Hàn Yên đã bắt đầu mượt mà.
Đương nhiên, so với những nơi khác mà nói, thì bụng của cô vẫn là to
nhanh nhất. Trước đây chỉ hơi nhô ra thôi, mặc đồ hơi rộng một tí sẽ
không nhìn ra gì, còn bây giờ cho dù cô có mặc đồ rộng cũng có thể nhìn
ra được dấu vết.
Đối với sự thay đổi từ trên xuống dưới của cơ thể cô, ngoại trừ cái bụng ra thì Lăng Diệp tương đối hài lòng. Về phần bụng, khụ, anh nhìn thấy
cái bụng đó, lại phải cố gắng áp chế dục vọng sôi sục trong cơ thể
xuống, bởi vì anh sợ mình không cẩn thận sẽ chèn ép vào nó, lúc thật sự
không nhịn được nữa, thì anh sẽ sử dụng đi vào từ phía sau.
Gần như ngày nào Lăng Diệp cũng ở trong trạng thái chưa thỏa mãn dục
vọng. Mọi người nhìn thấy anh đều tránh xa như rắn rết, sợ mình tới gần
rồi, sẽ gặp phải tai bay vạ gió.
Ngay cả Mạc Vũ cũng không dám có ánh mắt gì, không dám làm càn, đối
phương nói gì, anh gật đầu cái đó, tuyệt không phản đối, tuyệt không cò
kè mặc cả.
Cùng với cái “vấn đề” không phát ra được kia, Lăng Diệp đặt toàn bộ tinh lực vào Nhan gia, như vậy hiệu quả đã hết sức rõ ràng. Nhan gia tồn tại được là do Nhan Hạo, mới có thể ngang hàng được với bang Liệt Diễm;
hiện tại Nhan Hạo bị hôn mê sâu, Nhan gia hiển nhiên không phải là đối
thủ của bang Liệt Diễm.
Thế lực của Nhan gia suy giảm.
Thời điểm mang thai đến tháng thứ tám, bụng của Úc Hàn Yên đã đặc biệt lớn.
Lăng Diệp đem toàn bộ chuyện trong bang cùng việc của tập đoàn quăng cho hai người Mạc Vũ và Tề Ngôn, cà ngày canh giữ bên cạnh Úc Hàn Yên,
không rời đi một bước, cũng bắt các bác sĩ trong bệnh viện phải chọn
phương pháp phẫu thuật tốt nhất cho cô.
Các hành động chèn ép Nhan gia vẫn đang tiếp tục, mặc dù thế lực của
Nhan gia đã sớm không còn như trước nữa, cho dù bây giờ Nhan Hạo có tỉnh lại cũng bất lực, không thể lật lại được.
Điều đáng nói tới chính là, Tề Ngôn vốn định kết hôn lúc này, lại bị
Lăng Diệp lấy cớ vợ không nên đi ra ngoài mà bác bỏ. Dưới sự đòi hỏi của Lăng Diệp, anh phải đẩy lùi hôn lễ của mình sang ba tháng sau.
Dany cũng không bận tâm lắm, tình cảm của hai người đã đi đến bước này,
chờ mấy tháng nữa kết hôn cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm. Hàng
ngày cô cứ rảnh rỗi hầu như đều chạy đến biệt thự của Lăng Diệp, nói ra
cho oai là: cùng giao lưu tình cảm với cục cưng, lại phải rước lấy đủ
loại biểu hiệu không muốn gặp của Lăng Diệp.
Sau khi đã nấu chín, Dany đã không còn sợ Lăng Diệp nữa, cho dù mặt anh
có đen lại, cô cũng không bị lay động, thậm chí cảm thấy rất tức cười.
Lăng Diệp không muốn gặp cô nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần cô tới thì sẽ ở lại mấy tiếng, mà mấy tiếng đó, gần như đều dính lấy Úc Hàn Yên.
Mỗi lần nhìn thấy móng vuốt của cô đặt lên trên bụng của Úc Hàn Yên, anh liền muốn đánh người.
Lúc vừa mới bắt đầu, anh thường bảo Tề Ngôn nhắc cô, nhưng cũng không
hiểu tại sao, Dany lại cứ sống chết không chịu đi, làm cho Tề Ngôn cũng
hết cách đành bó tay. Dần dần, anh cũng lười bảo Tề Ngôn nhắc cô, bởi vì có bảo cũng vô dụng.
Đối với việc hầu như ngày nào Dany cũng ở lại biệt thự của Lăng Diệp mấy tiếng đồng hồ, ngược lại bản thân Tề Ngôn cũng chẳng có ý kiến gì, bởi
vì đúng lúc anh có thể lợi dụng mấy tiếng này để xử lý chuyện trong
bang.
Mạc Vũ biết dục vọng độc chiếm biến thái của Lăng Diệp, nên rất thức
thời mà không thường xuyên đến "thăm hỏi", thi thoảng mới tới một lần,
cũng đều là đưa Thiên Nhất đi cùng.
Tình tình của Thiên Nhất đã hòa đồng hơn một chút, tối thiểu là lúc ở chung với mọi người, không đến mức mãi luôn im lặng nữa.
Bởi vì vào đúng ngày hắn và Mạc Vũ thành đôi, mọi người bên ngoài đều
hiểu được quan hệ của bọn họ, đám phụ nữ đều than thở: "Đột nhiên lại bị mất đi hai người đàn ông…………"
"Đang xem gì vậy?" Mạc Vũ tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, thấy người
kia mỗi ngày đều dán mắt vào máy vi tính, không khỏi vừa đi về phía hắn, vừa hỏi.
"Xem thứ có liên quan đến trẻ con." Thiên Nhất không quay đầu lại đáp, dường như đối với thứ đang xem đặc biệt có hứng thú.
Mạc Vũ ôm hắn đứng dậy, rồi mình ngồi xuống chiếc ghế dựa xoay, để Thiên Nhất ngồi lên trên đùi mình, nhìn lướt qua màn hình, vẻ mặt khó hiểu
hỏi: "Rất đẹp sao?"
Thiên Nhất chỉ vào một tấm ảnh trong trang web, giọng nói đã nhuốm chút
hưng phấn: "Ừ, anh nhìn bộ quần áo này lại nhỏ như vậy, thật tuyệt."
Mạc Vũ thuận miệng đáp: "Đúng là rất nhỏ."
Anh nhìn vào hai mắt của Thiên Nhất, hỏi: "Nhưng mà, tại sao em lại đột nhiên xem những thứ này?"
Thiên Nhất thành thực đáp: "Em không biết đến lúc đó phải mua gì cho cục cưng, cho nên mới xem."
"Em rất thích trẻ con?" Mạc Vũ nhíu mày, hỏi.
Thiên Nhất theo bản năng gật đầu một cái, tiếp đó lại lắc đầu ngay lập tức, nói: "Không phải là rất thích."
Mạc Vũ cười cười, nói: "Em không cần nói dối. Vả lại, thích trẻ con cũng không có gì là không tốt cả."
"Muốn đứa bé của anh và em không?" Anh dùng giọng trầm thấp khêu gợi hỏi.
Giọng nói Thiên Nhất mang theo chút tiếc nuối: "Muốn, nhưng bất luận là em, hay anh cũng đều không sinh được."
Mạc Vũ đưa tay cọ cọ vào sống mũi cao của hắn, cười nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm cho nó xuất hiện ngay trước mặt em."
"Không phải là của anh và người phụ nữ khác đi?" Thiên Nhất nhăn mày hỏi.
Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, giải thích: "Từ sau khi anh xác định mình thích em, liền không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào."
"Để cho trứng thụ tinh với hai tinh trùng của chúng ta là đã giải quyết được vấn đề rồi. Đến lúc đó, tìm người đẻ thuê là được."
Thiên Nhất chớp chớp đôi mắt to, hỏi: "Sao anh biết?"
"Anh nhìn ánh mắt em khi nhìn bụng chị dâu, liền đoán được em thích trẻ
con, cho nên đã cho người thu thập thông tin về vấn đề này." Mạc Vũ nói.
Con ngươi Thiên Nhất sáng long lanh, hắn chợt hôn một cái lên má Mạc Vũ, tỏ ý cảm ơn.
Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ tối sầm lại, anh ôm người kia đi về phía
chiếc giường lớn, hỏi đầy nguy hiểm: "Thế này làm sao đã đủ?"
Dự tính là chưa đến mười ngày nữa Úc Hàn Yên sẽ sinh, Lăng Diệp liền cho cô nhập viện luôn, anh không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào
xảy ra.
"Diệp, em cảm thấy hạ thân dính dính, có phải đã vỡ ối rồi không?" Đêm
khuya, Úc Hàn Yên đột nhiên mở mắt, lay lay Lăng Diệp bên cạnh, giọng có chút căng thẳng.
Lăng Diệp gần như tỉnh ngay trong nháy mắt, anh đưa tay tự sờ sờ vào
trong đùi cô, sau đó lập tức đứng dậy, bật đèn, gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thấy phía dưới Úc Hàn Yên chảy nước, liền cho người đẩy cô vào phòng sinh.
Lăng Diệp vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh Úc Hàn Yên.
"Cứ để cho nước ối chảy ra như vậy?" Nửa tiếng sau, anh mặt lạnh hỏi bác sĩ sản khoa.
"Cửa tử cung của phu nhân vẫn chưa mở." Bác sĩ điềm tĩnh đáp.
Lại qua một tiếng nữa, Lăng Diệp cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang dùng lực
mạnh, không khỏi lo lắng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé, hỏi:
"Tiểu Yên, có phải rất đau không?"
Úc Hàn Yên cười cười, đáp: "Hơi hơi."
Lăng Diệp đau lòng vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói: "Đau thì nói với anh."
Bác sĩ kiểm tra tình huống cửa tử cung mở ra của Úc Hàn Yên xong, vẫn không có động thái gì.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Úc Hàn Yên càng ngày càng tái nhợt, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi.
Lăng Diệp hận mình không thể đau thay cô được, nói: "Tiểu Yên, sinh mổ đi."
Các bác sĩ nghe thấy anh nói thế, hận không thể đuổi anh ra khỏi phòng sinh, nhưng ngại thân phận của anh, nên không dám nói gì.
"Không." Úc Hàn Yên lên tiếng hết sức kiên quyết.
Mày Lăng Diệp nhíu lại thành một đường, anh kêu: "Tiểu Yên!"
Úc Hàn Yên trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt kiên định.
Lúc này, Lăng Diệp rất ghét đứa bé trong bụng Úc Hàn Yên, hi vọng nó
nhanh ra ngoài một chút, như vậy đúng là làm khổ cô còn gì?!
Lại qua một khoảng thời gian nữa, bác sĩ, y tá đều đã bận rộn lên rồi.
Tóc Úc Hàn Yên cũng đã ướt, đôi môi cô mím chặt, không để cho mình phát ra tiếng.
Thấy bộ dạng này của Úc Hàn Yên, Lăng Diệp cảm giác giống như lòng mình
đã bị ai xoắn chặt, hung hăng vặn mấy cái. Anh đưa cái tay đang không
cầm tay Úc Hàn Yên đến trước môi cô, nói: "Tiểu Yên, em cắn anh đi."
Vừa mới bắt đầu Úc Hàn Yên còn không chấp nhận, sau đó, hai tay cầm lấy bàn tay anh đưa lên, cắn không thương tiếc.
Dường như Lăng Diệp không nhận biết được sự đau đớn, anh dịu dàng nhìn
Úc Hàn Yên, tựa như muốn nói: cắn đi, cắn đi, dùng sức mà cắn, để cho
anh được chịu đau cùng em.
"Phu nhân, cố lên, dùng thêm chút sức nữa! Đã thấy đầu đứa bé rồi!" Một câu khích lệ lọt vào trong tai Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên hít sâu một hơi, sử dụng toàn bộ sức lực.
Chỗ bị cô cắn của Lăng Diệp đã chảy ra máu, nhưng lại chỉ nghe thấy anh nói: "Tiểu Yên, đã có anh bên cạnh em."
"Rất tốt! Phu nhân, một lần nữa!" Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Úc Hàn Yên hít sâu mấy cái, từ từ lấy lại sức, lại hít sâu một hơi, dốc toàn bộ sức lực, muốn đẩy đứa bé ra ngoài.
"Đã ra rồi! Đã ra rồi!" Giọng nói kia lại vang lên.
Ngay sau đó, trong không khí truyền đến tiếng khóc non nớt, lanh lảnh.
Úc Hàn Yên buông miệng mình ra, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng xong………
"Chúc mừng tổng giám đốc, chúc mừng phu nhân! Là một tiểu thiếu gia!" Tiếng chúc mừng truyền đến.
Lăng Diệp nhìn cũng không nhìn đứa bé kia một cái, trực tiếp phất tay nói: "Mang ra ngoài."
Thái độ không muốn nhìn của anh khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc một trận, sau khi thấy anh thâm tình khẩn thiết nhìn người trên giường, dường như đã hiểu ra gì đó.
Lăng Diệp cúi người xuống, thủ thỉ bên tai Úc Hàn Yên: "Tiểu Yên, anh yêu em."