Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 37: Chương 37: Anh rất bá đạo.




‘A…’ Hôm nay sao dễ dàng đồng ý như thế? Có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh giống như quan sát sinhh vật lạ.

Nhất định là có âm mưu, vừa nghĩ tới lập tức lắc đầu.

"Em không đi, vậy về nhà với tôi?"Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết không ngừng lắc đầu, khẳng định cô lại suy nghĩ chuyện không đâu, khiến anh không biết nên làm gì.

"A, đi, đi, nha!" Vội vàng chạy lên xe, ngồi nghiêm túc, thỉnh thoảng quay đầu lén đưa mắt nhìn Mộ Dung Kiệt.

Cuối cùng, Mộ Dung Kiệt không nén được tức giận.

"Nha đầu ngốc, trên mặt tôi có dính gì sao?"

"Không có, không có a!"Lúng túng trả lời.

"A, chẳng lẽ tôi đẹp trai quá nên em nhìn đến mê muội luôn sao?"Khóe miệng khẽ giơ lên.

Ngải Tuyết chu mỏ, đã gặp qua người tự tin, nhưng chưa thấy ai tự tin đến mức dát vàng lên mặt như anh.

Xe dừng trước biệt thự Giản gia.

Ngải Tuyết hưng phấn xuống xe, một mạch chạy vào biệt thự, Mộ Dung Kiệt lo lắng ở phía sau thét lên, người phụ nữ đáng chết này, không biết trong bụng còn có bảo bảo sao?

Giản Mộng và Ngải Tuyết vừa thấy mặt, hai người liền đóng cửa phòng, nói chuyện trên trời dưới đất không ngừng, để lại một mình Mộ Dung Kiệt ở phòng khách với khuôn mặt sát khí.

"Tiểu Tuyết, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu trở về nước khi nào?" Gương mặt Giản Mộng vui mừng thấy rõ.

"Ừ, tớ cũng nhớ cậu, mới trở về được hai ngày."

"Cậu biết không? Tớ bị Mộ Dung Kiệt trói trở về, người đàn ông đó, rất hung dữ!" Ngải Tuyết chu mỏ ghét bỏ.

"Một chút tự do tớ cũng không có, ngày ngày bị anh ta trói ở bên cạnh, muốn đi đâu cũng không được! Cậu nói xem, tại sao có người bá đạo như vậy."

Không để ý tới sắc mặt Giản Mộng có chút trắng, Ngải Tuyết tiếp tục không ngừng tố cáo tội ác của Mộ Dung Kiệt.

"Tiểu Tuyết. . . . . ." Giản Mộng quyết định vẫn nói cho Ngải Tuyết nghe, cô cảm thấy, chính mình đã đẩy Ngải Tuyết đến hang sói.

"Ừ, làm sao thế!"Rốt cuộc cảm thấy nha đầu Giản Mộng này có gì không đúng, giống như, có lời muốn nói lại không chịu nói ra.

Giản Mộng dùng sức cắn môi.

"Là tớ nói cho Mộ Dung Kiệt biết cậu đến Mĩ, cậu không trách tớ chứ?"Có chút áy náy mở to mắt, trong lòng khẩn trương nhìn Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết sửng sốt, sau đó tươi cười nói.

"Không sao!Tớ đã sớm biết là cậu nói, nhất định là anh ta buộc cậu nói, có đúng hay không?"

Giản Mộng gật đầu một cái, "Anh bắt ba mẹ tớ, quả thật điên rồi!"

Ngải Tuyết đồng ý gật đầu một cái, hai người cứ tớ một câu cậu một câu, đóng cửa phòng nói xấu Mộ Dung Kiệt không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.