Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 227: Chương 227: Đau lòng




"Tiệp, tớ rất buồn phải làm sao đây? Tớ cảm thấy rất cô đơn lạc lõng." Ngải Tuyết không thể chịu đựng được nữa, trượt người ngồi bệt xuống đất.

"Huhu anh ấy bỏ tớ rồi? Tại sao tớ khổ sở như vậy? Tớ còn tưởng rằng mình đã buông xuống được, nhưng mà tại sao lại đau lòng đến thế, huhu”

"Đừng mà, đừng khóc nữa, nếu không bỏ được thì chúng ta đi gặp anh ấy giải thích hết mọi chuyện, chứ cậu cứ khóc lóc hoài anh ấy cũng có thấy đâu?”

Thang Tiệp rối rắm theo cô, tâm tư của nha đầu này thật khó hiểu. 1761998

"Tớ không đi, anh ấy cúp điện thoại của tớ, chẳng lẽ tớ còn mặt dày đi kiếm anh ta, cúp thì cúp đi, hừ, tớ đây không thèm tên đàn ông vô lương tâm đó huhuhu”

Ngải Tuyết nói dỗi, càng nói càng đau lòng. Cuối cùng chôn đầu trong ngực Thang Tiệp khóc rống như con nít.

"Này, tớ vừa mua xe đã gặp xui xẻo rồi, đau lòng quá đi mất, bây giờ phải làm sao?” Thang Tiệp đi tới đi lui nhìn chiếc xe, bộ dạng rất khó coi. 1761998

"Ừ thì xe cảnh sát!" Ngải Tuyết trả lời, cô rất bực với tốc độ chậm chạp của xe cảnh sát ở nông thôn này, dường như mỗi lần họ tới thì hiện trường đã không còn dấu vết gì.

"Mới vừa rồi là hai người báo cảnh sát sao?" Một cảnh sát trẻ xuống xe hỏi thăm.

Hai người được đưa tới đồn cảnh sát ghi chép khẩu cung.

"Nửa ngày đi tìm công việc, nửa ngày đuổi theo đám người kia, thế là hết một ngày vô ích, mệt chết đi được." Thang Tiệp vặn vặn eo, oán trách. 1761998

"Tớ còn phải đi làm, còn cậu tính về nhà hay đi đâu?” Ngải Tuyết đứng trước cửa quán bar, chớp đôi mắt ướt át còn đọng hơi nước.

"Cậu thật lòng muốn làm ở đây sao?Tớ thì không có ý kiến, nhưng anh trai của cậu thì sao?”

"Cậu giúp tớ đi, vì để bảo đảm, tớ sẽ chuyển qua nhà cậu ở, cậu sẽ giúp tớ giữ bí mật này chứ?” Ánh mắt Ngải Tuyết trong veo tỏ vẻ cầu xin.

"Thôi đi, con nhỏ chết tiệt này, từ khi nào biết lấy tớ làm bia đỡ đạn hả, kiếp trước tớ có thiếu nợ câu sao." 1761998

Thấy Thang Tiệp đồng ý, Ngải Tuyết như trút bớt gánh nặng.

"Cậu đừng có vui mừng vội, nếu như bị anh trai cậu phát hiện thì tớ không có cách nào giữ bí mật cho cậu đâu." Thang Tiệp đánh vào trán Ngải Tuyết tỏ ý cảnh cáo

"Vâng ——”

"Đại ca, đã làm xong." Trương Thiên đi vào phòng bệnh, báo cáo mọi việc cho Mộ Dung Kiệt.

"Ừ, giam cô ấy một tuần lễ cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.