"Cả hai mắt tôi nhìn thấy!" Ngải Tuyết cười nói ngược lại.
"Nha đầu ngốc, lâu rồi tôi không chỉnh đốn em thì phải!" Vừa nói liền cõng cô trên lưng rời khỏi nhà hàng.
"Á, Mộ Dung Kiệt, thả tôi xuống!" Ngải Tuyết sợ hãi kêu lên.
"Không thả, cũng không muốn thả cho nên em hãy an phận đi đừng quấy nữa!" Cô dám cười nhạo anh, được lắm.
"Thả tôi xuống, anh. . . . . . Nôn. . . . . ." Trực giác làm Ngải Tuyết ý thức được trong dạ dày một lần nữa lại sôi trào mãnh liệt.
Mộ Dung Kiệt cảm thấy có cái gì không đúng, thả cô xuống, ôm bờ vai cô.
"Sao thế? Lại muốn nôn sao?"
Ngải Tuyết vừa được đặt chân xuống đất, nhịn không được nôn đầy vào quần áo của Mộ Dung Kiệt.
Gần nửa ngày cũng không có tiếng động nào vang lên.
Ngải Tuyết ngẩng đầu định nói xin lỗi với anh.
Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ngây người, bất động, trên người anh khắp nơi đều là tác phẩm do Ngải Tuyết tạo nên.
Mặt Ngải Tuyết từ sắc xanh đổi sang đỏ, vội lấy khăn giấy lau giúp anh.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi thật sự không nhịn được. . . . . ." Ngải Tuyết không dám nhìn anh.
Mộ Dung Kiệt một phát bắt được cổ tay Ngải Tuyết, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch cả lên.
Cô cũng không quên, ba tháng trước, chính anh đã nắm tay cô như lúc này, thiếu chút nữa xương muốn nứt làm đôi, bây giờ nhớ tới cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Mộ Dung Kiệt nắm tay cô, trực tiếp nhét cô vào xe, khởi động xe lập tức chạy tới bệnh viện tư nhân của Mộ gia.
" Mộ Dung Kiệt, anh chở tôi đi đâu thế?" Da đầu Ngải Tuyết có chút tê dại.
Mộ Dung Kiệt quay đầu nhìn Ngải Tuyết một cái, thấy mặt cô hoảng sợ nhìn mình, tâm trạng có chút khó chịu.
"Đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho em, Ngải Tuyết, em rất sợ tôi sao?" Anh hi vọng mọi người phải kính sợ anh, nhưng riêng nha đầu này anh không mong như thế.
Ngải Tuyết không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại hỏi như vậy, có chút bất ngờ không biết nên trả lời thế nào cho vừa ý anh.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày với biểu hiện của cô, nha đầu này, quả nhiên là rất sợ anh.
Ngải Tuyết cúi đầu, mắt nhìn mũi chân của mình.
Đôi lông mi thon dài bao phủ trên đôi mắt trong sáng của cô, không biết cô đang nghĩ cái gì….
Một hồi lâu, ánh mắt tựa như muốn trốn tránh.
"Tôi có thể hỏi hỏi anh một câu được không?"
"Ừ!" Mộ Dung Kiệt dừng xe lại, nhìn thẳng vào cô.
Ngải Tuyết có chút khẩn trương, nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
"Đâu mới là con người thật của anh?" Cô biết anh là người đứng đầu của tập đoàn Mộ Dung, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo cô biết, anh còn có thân phận khác ở trong xã hội đen.