Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 237: Chương 237: Là do chị không đánh lại cô, nếu như đánh thắng được thì đã sớm một đấm chết cô rồi




Chuyện chính chưa làm xong nên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cảnh đẹp lần cuối rồi vội vã quan sát kĩ địa thế nơi đây, xem thử coi có thể trốn thoát bằng đường nào.

Từ trên nhìn xuống thấy được tới vài cửa ra ngoài, nhưng đi bộ thì chết mất! Ghê tởm, xây lớn như vậy để làm gì.1761998

"Cô ở đây làm gì?”

"Không thấy sao?Tôi đang tìm" Chợt xoay người.Chỉ thấy hai tay Lãnh Băng quàng trước ngực, mặt lạnh lùng nhìn cô."Cửa ra ngoài” hai chữ còn lại phải nuốt xuống cổ họng.

"Ừ tôi đang ngắm phong cảnh, ở đây đẹp thật, ha ha" Ngải Tuyết thấy Lãnh Băng vẫn lạnh lùng khó gần như thế, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

Nhìn bộ dạng ngông cuồng của cô kìa, vì do chị không đánh lại cô, nếu như đánh thắng được thì đã sớm một đấm chết cô rồi.

Lanh lẹ đổi đề tài"Mới sáng sớm chị Lãnh Băng leo lên đây làm gì?”

Lãnh Băng cau mày lá liễu"Mới sáng sớm? ? ? Hiện tại mặt trời đã lặn đằng Tây rồi, cô còn nói sáng sớm?”

Ngải Tuyết kinh ngạc, mặt trời lặn đằng Tây sao?Ngẩng đầu ngước nhìn ông mặt trời, rồi móc điện thoại ra nhìn. Trời ơi!!!

Oa, Mười lăm cuộc gọi nhỡ.Là Thang Tiệp và anh Hạo gọi tới.

Trước tiên cứ gọi điện cho anh Hạo, nói mình vẫn bình an, sau đó gọi cho Thang Tiệp.

Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến tiếng rống giận.

"Con nhóc này, có ông xã quên luôn bạn bè hả? Cậu là đứa không có lương tâm,gọi điện thoại cũng không nhận, cậu đang ở đâu?”1761998

Xác định tiếng rống đó đã giảm đề xi ben, Ngải Tuyết mới đặt điện thoại gần lại lỗ tai.

Hít một ngụm khí "Cậu cũng không tốt lành gì, tự tiện ném tớ cho anh ta, cậu mới là người không có lương tâm, con quỷ chết tiệt, chờ tớ trở về, tớ sẽ không tha cho cậu.”

"Được rồi, hiện tại tớ đang mất phương hướng, cậu nhanh chóng tra chỗ ở riêng của Mộ Dung ở đâu, sau đó đến đón tớ, lấy công chuộc tội đi tớ sẽ miễn cưỡng tha cho cậu, nhớ đó?”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thấy sắc mặt của Lãnh Băng rất quái dị, nên có phần chột dạ.

"Người đẹp, cô từ từ thưởng thức phong cảnh đi nha, tôi đi xuống trước."

Ngải Tuyết bỏ chạy như làn khói, để một mình Lãnh Băng đứng im trên sân thượng không khỏi lắc đầu.

Mộ Dung Kiệt ngủ một giấc tỉnh lại, không thấy Ngải Tuyết, khiến anh hoảng hốt vội bật người ngồi dậy khoác đại áo ngủ chạy đi tìm cô.

"Ngải Tuyết Ngải Tuyết”

Lật khắp cả tầng lầu cũng chưa thấy mặt mũi cô, hung hăng lao xuống lầu.

"Chào buổi sáng thiếu gia”1761998

"Ngải tiểu thư đâu?Cái cô gái hôm qua tôi mang về đó?”Níu lấy cổ áo tên hộ vệ bực tức hỏi.

"Hình như chạy lên trên lầu. Dạ, thiếu gia? ? ?”

Trong lúc nhất thời hộ vệ thấy thiếu gia hấp ta hấp tấp cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Sao anh gấp gáp căng thẳng đến vậy? Hình như rất lo sợ nữa là khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.