Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 207: Chương 207: Phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh?




Tạm thời cánh cửa này giúp anh, nên anh không so đo.

Nhảy vào cửa sổ, quay đầu dặn dò Tử Mặc "Đợi ở bên ngoài, không có việc gì tuyệt đối không được đi vào.”

"Vâng”

Vòng qua một căn phòng, Kiệt thuận lợi đi vào phòng ngủ của Ngải Tuyết.

Trong mắt Ngải Tuyết tràn đầy khiếp sợ xen lẫn tức giận"Sao anh vào được đây?”

"Đại khái em vẫn chưa hiểu rõ thiết kế của căn nhà này, anh đi vào từ cửa sổ.” Kiệt nhếch miệng cười, cố gắng kéo Ngải Tuyết vào trong ngực.

Ngải Tuyết né tránh anh như tránh tà, mở cửa, lạnh lùng nói"Nơi này không hoan nghênh anh, mời đi ra giùm.”

Mộ Dung Kiệt ngượng ngùng sờ chóp mũi"Anh không biết phải giải thích như thế nào, cùng lắm anh nhận lỗi với em chịu không?”

"Nói xin lỗi? Anh cho rằng lời xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện sao? Vậy tôi giết cả nhà anh, sau đó nói lời xin lỗi anh chấp nhận không?”Ngải Tuyết hừ nhẹ.

Mộ Dung Kiệt hết lời để nói"Phải làm sao em mới chấp nhận lời xin lỗi của anh?”

"Dù có như thế nào tôi cũng quyết không tha thứ, anh đừng lãng phí lời vàng ý ngọc nữa, mời anh rời đi.”

Ngải Tuyết thờ ơ khiến tim Mộ Dung Kiệt đau thắt "Không, anh không đi, em là của anh, phải đi em cũng phải cùng đi với anh.”

Ngải Tuyết cười mỉa, vẻ mặt hiện lên nhiều phần chán ghét"Mộ Dung Kiệt, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thích anh, miễn cưỡng ở cùng anh chỉ vì anh giải quyết nợ nần thay ba nuôi của tôi, tôi rất biết ơn nên phải báo đáp ân tình của anh, bây giờ, hai chúng ta không ai nợ ai, anh cho rằng tôi còn có thể ở cùng anh sao?”

Mộ Dung Kiệt nắm chặt bàn tay, đáy mắt ánh lên sự ưu thương và giận dữ"Anh không tin, thời điểm ở La Mã, sau khi em khôi phục trí nhớ rõ ràng em nói yêu anh, còn chiếc nhẫn tình yêu kia nữa (chương 152), không phải ai cũng có thể đeo lên được, lúc này em lại nói không yêu anh, em cho rằng anh tin được sao?”

Ngải Tuyết cười lớn, nước mắt từ khóe mắt lăn dài bên má"Tới lúc này tôi cũng chưa từng nghỉ tới thì ra lại có người ngây thơ đến vậy, nhẫn tình yêu hả, khi đó mọi thứ tôi đều không nhớ ra, lấy cái gì yêu anh, ngây thơ vừa thôi, chẳng lẽ ai nói chữ yêu anh liền tin hết sao? Anh nghe cho kĩ đây, tôi không thích anh, tuyệt đối không, anh hài lòng chưa? Trước kia, tôi đối với anh một lòng cảm kích, hiện tại, chỉ một lòng oán hận!”

Ngải Tuyết giơ tay phải tháo chiếc nhẫn thiên sứ ra (chương 43)"Trả lại cho anh, nên đeo cho vợ tương lai của anh đi, còn chiếc nhẫn kia, tôi sẽ nghĩ cách lấy xuống. Anh đi đi.”

"Ngải Tuyết, phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh?"

"Anh xin lỗi."Mộ Dung Kiệt khuỵu hai đầu gối quỳ xuống đất, Đôi mắt tràn nước mắt, anh thật sự không thể sống tiếp được nếu mất đi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.