Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 117: Chương 117: Phụ nữ là động vật máu lạnh (2)




"Tôi nói sai sao?”Trương Thiên cẩn thận đi tới bên Tử Mặc, nhỏ giọng hỏi.

Tử Mặc ho khan né sang một bên, anh có điên mới dây dưa với tên Trương Thiên ngu ngốc này, sớm muộn gì cũng chuốc họa vào thân!

Trương Thiên gãi đầu không hiểu ý tứ của anh ta, giả vờ nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Kiệt!

Mộ Dung Kiệt lạnh lùng lên tiếng"Ai cho mấy người tự tung tự tác như vậy? Tôi kêu mấy người đi tìm sao?”

Trương Thiên ngượng ngùng sờ lỗ mũi"Đại ca, cậu Quý lệnh chúng tôi đi tìm, đây không phải là chỉ thị của đại ca sao?”

Mắt Mộ Dung Kiệt híp lại, khóe miệng mở ra"Có kết quả chưa?”

Hỏi bất chợt như vậy, Trương Thiên nhanh chóng đi lại, khom người cung kính nói"Đại ca, tạm thời chưa có!”

Mộ Dung Kiệt nghe xong cơn giận lập tức nổi dậy"Cái gì gọi là tạm thời chưa có?”

Trương Thiên lúng túng cười trừ"Đại ca, chúng tôi thật không ngờ thiếu phu nhân có bản lãnh lớn đến vậy, sau khi phát hiện thiếu phu nhân rời đi không tới nửa giờ đã phái một phần ba thủ hạ đi tìm khắp nơi! Nhưng một chút tin tức cũng không có! Cứ như bốc hơi khỏi thành phố S này.”

Trương Thiên hơi buồn bực khi kể lại lẽ nào có khả năng đó!

Tim Mộ Dung Kiệt ngừng đập nửa nhịp, không dám tin hỏi lại"Một phần ba người đi tìm vẫn không thấy?”

Trương Thiên gật đầu "Đúng vậy thưa đại ca, hình như có người cố tình bắt cóc chị dâu không cho chúng ta tìm được? Em cảm thấy chị dâu không có năng lực thoát khỏi sự truy lùng của long Hổ Bang!"

Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ, đôi mắt híp lại lộ ra sự suy nghĩ sâu xa!

Đi tới trước cửa số, vung tay lên"Mấy người lui xuống đi!”

"Dạ!”

Tim Mộ Dung Kiệt bắt đầu rối loạn, Tử Hiên từng nói qua, bây giờ đến Trương Thiên cũng nói như vậy.

Tỉnh táo suy nghĩ từng sự việc, dường như nha đầu nhà anh thực không có bản lãnh lớn như vậy!

Đến tột cùng là ai? Ai có lá gan lớn đến mức phụ nữ của anh cũng dám động vào?

Hẳn là có mục gì? Trong thế giới hắc - bạch Mộ Dung Kiệt anh có kẻ thù không nhiều cũng không ít, có khi nào bắt bảo bối của anh để phục thù?

Hơn nữa, bảo bối luôn ở trong nhà Mộ Dung đời nào bước ra đường một mình, trừ phi có nội gián, nếu không, không thể nào dễ dàng bắt nguời thuận lợi như vậy!

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt run lên, nếu là vậy, Ngải Tuyết của anh không phải đang gặp nguy hiểm sao?

"Trương Thiên, Trương Thiên, vào đây!” Tâm tình Mộ Dung Kiệt luống cuống cả lên.

Trương Thiên vừa bước vào phòng chứng kiến cơn giận của con sói xám trước mặt làm anh lạnh cả sống lưng.

Hoảng hốt giương mắt nhìn đồng chí Tử Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.