Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 155: Chương 155: Sống chết không rời (3)




Trái tim của Mộ Dung Kiệt hoảng loạn, bảo bối của anh, phải chịu đừng nhiều đau khổ như vậy.

Ngải Tuyết mơ một giấc mộng rất dài!

Cô mơ thấy mình bởi vì cứu cả gia tộc nên bán lần đầu tiên của mình cho người đàn ông khác.

Cô mơ thấy, mỗi lần thấy máu bản thân lại choáng ngất đi, Mộ Dung Kiệt giày vò cô ở ngay trước mặt bác sĩ và hộ sĩ!

Cô mơ thấy, phát hiện mình mang thai sau đó chạy ra nước ngoài, bị Mộ Dung Kiệt truy lùng khắp nơi, sau đó bắt ép cô về nhà! Kết tiếp hung hăng trừng phạt!

Cô mơ thấy, Mộ Dung Kiệt anh cao cao tại thượng lại cùng mình ăn bánh bao hấp ở phố quà vặt, lừa gạt mình gọi anh là ông xã! Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất

Cô còn mơ thấy, mình mang thai cục cưng của anh, lại bị một cước của Thượng Quan Tử Uyển làm cho mất con! Mộ Dung Kiệt tức giận vì cô ta dám ức hiếp cô nên ném Thượng Quan Tử Uyển xuống ao cá sấu!

Đặc biệt hơn cô mơ thấy, mình bị ông cụ Mộ Dung ép buộc tống đi khỏi thành phố S!!!

Một loạt hình ảnh như một thước phim được tua lại trong đầu cô.

Trong giấc mơ, những gì cô thấy được còn tưởng rằng, người mình thích chính là Tử Hiên, nhưng thật ra cô đã bỏ lỡ tình yêu của mình hết năm năm!

Ngải Tuyết nhắm chặt hai mắt, khóe mắt đẫm lệ!

Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết rơi nước mắt, tâm đau đến siết chặt, "Đừng khóc, bảo bối của anh, không cho phép em khóc, em biết không? Anh đây cả đời cũng không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt. Nếu như có tổn thương nào khiến em phải rơi nước mắt, hãy để anh gánh chịu tất cả mọi tổn thương đó!"

"Năm năm đăng đẵng anh mới có thể tìm em, để cho em phải gặp nhiều đau khổ, đều là lỗi của anh, khi đó anh nên tỉnh táo sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không giống như ngày hôm nay! Anh hứa sau này sẽ không hung dữ với em, luôn xem em như bảo bối luôn cưng chiều không để ai ức hiếp em. Dù cho em có bướng bỉnh gây ra chuyện anh vẫn sẽ gánh vác giải quyết thay em có được không?”

Mộ Dung Kiệt dùng hết lời nỉ non bên tai Ngải Tuyết, nhưng một câu Ngải Tuyết cũng không nghe vào, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, trong đầu đều hình ảnh từng trải của cô.

Ngày hôm sau, Ngải Tuyết mở mí mắt nặng trĩu, tay của cô, bị Mộ Dung Kiệt nắm chặt! Anh ngủ thiếp bên giường của cô!

Hé miệng, hốc mắt tràn nước mắt, vươn tay vuốt tóc anh, khẽ gọi"Kiệt”

Chỉ một tiếng động, anh lập tức tỉnh lại! Ngẩng đầu, mắt sáng trưng"Bảo bối, em đã tỉnh!”

Cô không nói lời nào, chỉ nhìn anh nước mắt lăn dài.

"Còn khóc nữa, em là quỷ khóc nhè, ngủ cũng khóc, tỉnh dậy cũng khóc! Muốn uống nước không?” Mộ Dung Kiệt dịu dàng nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.