Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Chương 131: Chương 131: Yên tĩnh trước sóng gió (2)




Anh lắc bờ vai của Ngải Tuyết không ngừng, Ngải Tuyết cũng bị anh làm cho hoảng hốt không thôi!

"Anh Kiệt, anh đừng như vậy, Ngải Tuyết, cô ấy thực không nhớ một chút gì cả, thậm chí ăn cơm, mặc quần áo đều do em dạy cô ấy từng cái một!” Tử Hiên nhìn Ngải Tuyết bị lắc đến chóng mặt làm anh đau lòng nói.

Mộ Dung Kiệt ý thức được lời Tử Hiên nói có gì đó không đúng"Em dạy côấy ăn cơm, mặc quần áo? ?" ‘Mặc quần áo’ ba chữ này rất đặc biệt, trong lòng khơi dậy cơn tức giận vô cớ.

Tử Hiên mau mau ngậm miệng, muốn giải thích nhưng không biết mở lời như thế nào cho phải.

"Anh Kiệt, cái đó, không phải như anh nghĩ, cái gì Ngải Tuyết cũng không nhớ cả, cho nên em. . . . . .”

"Cho nên em mới tốt bụng giữ cô ấy ở bên cạnh chăm sóc, muốn cho cô ấy hoàn toàn hồi phục sau đó trả lại cho anh, nhưng bây giờ, anh tìm tới rồi, như thế có phải không?"Mộ Dung Kiệt ngắt lời Tử Hiên nói, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn.

Tử Hiên bị nói trúng hơi chột dạ, trên thực tế mà nói, là như vậy, nhưng trong đó ít nhiều cũng có tính toán riêng!

Anh xấu hổ cúi thấp đầu, biết rõ bây giờ anh Kiệt rất tức giận, muốn né tránh xoay đầu đi!

Ngải Tuyết cũng ngồi trơ mắt, tên biến thái đó biết anh Tử Hiên từ khi nào mà có thể nói nhiều như vậy a!

"Không cho phép anh dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh Tử Hiên!" Ngải Tuyết dùng sức đẩy Mộ Dung Kiệt, nhưng sức của cô vốn đâu thể so với lồng ngực rắn chắc của anh, nên đẩy mãi vẫn không sao thoát được.

Những lời này đã thành công chọc Mộ Dung Kiệt giận đến đen mặt tối mày"Vậy anh phải nói giọng nào? Cảm động đến rơi nước mắt sao? ? ?”

Ngải Tuyết tức giận, người đàn ông này, một chút đạo lý cũng không nói, dù sao trong cảm nhận của cô, anh Tử Hiên là người thân, còn Mộ Dung Kiệt là người xa lạ!

Coi như trước kia có yêu, nhưng hiện tại cô không nhớ gì cả, hơn nữa, tại sao năm năm mới tìm tới cô?

"Này, anh buông tôi ra! Tôi và anh rất quen sao? Động tay động chân với tôi hoài vậy!” Ngải Tuyết không nhịn được, sao cô có thể ôm ấp với người đàn ông khác ở trước mặt anh Tử Hiên?

Mộ Dung Kiệt nhìn bộ dạng chanh chua của Ngải Tuyết nuốt nước bọt một hồi cơn giận cũng bộc phát.

Ôm chặt cô trong ngực, đè đầu cô xuống, gắt gao chế trụ cái cằm nhọn của cô, đặt lên môi cô một nụ hôn!

Vừa mới chạm tới, tim của anh không tự chủ được đập liên tục!

Môi của cô vẫn ngọt như ngày nào, vẫn một màu đỏ hồng, mỗi lần nửa đêm thức giấc, có trời mới biết, anh tưởng nhớ đến khoảnh khắc này như thế nào!

Rất muốn rất muốn đè cô dưới thân hành hạ giày vò cô, vội dời khỏi đôi môi! Hô, thiếu chút nữa, anh đã mất không chế rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.