Tình Yêu Bay Lượn

Chương 2: Chương 2




Phòng làm việc được thiết kế rộng rãi, có cảm giác giàu có hiện đại, Tư Luật mang kính mắt viền vàng chuyên tâm vẽ công trình trên bàn vẽ thiết kế. Đột nhiên, một tiếng bước chân lộn xộn phá hủy sự yên tĩnh.

"Phịch phịch phịch" tiếng bước chân vừa nặng vừa vội, là ai phát ra?

Anh nhíu mày, để chiết bút đang vẽ xuống, xoay người, dù bận vẫn ung dung chờ người tạo ra tạp âm này xuất hiện, không ngoài ý muốn, "rầm" một tiếng, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vội vã đã đụng vỡ cánh cửa lớn màu đen của nhà anh.

"Tư Luật!" Người đàn ông thấy anh thiếu chút nữa vui mừng rơi nước mắt. "Cậu ở đây thật đúng lúc, tôi......"

"Bác, cậu đang làm cái gì vậy?" Tư Luật không vui nói.

Đường Tuấn Bác, bạn tốt cùng học đại học với anh, là anh em cùng thi đậu lấy giấy chứng nhận kiến trúc sư, sau khi tốt nghiệp, cùng nhau hợp tác mở một công ty ở Mỹ, là bạn cùng chung chí hướng. Những năm gần đây, bọn họ hợp tác thiết kế, xây dựng công trình, có tiếng trong giới kiến trúc, làm cho bọn họ nhận các dịch vụ liên quan cũng không xong, làm việc cả ngày đến sứt đầu mẻ trán.

"Xe của tôi hỏng rồi." Đường Tuấn Bác mang một bộ dáng sắp điên, thân hình cao lớn không ngừng đi lại trong nhà. "Tôi có việc phải đến sân bay một chuyến."

"Cậu muốn đi sân bay." Mặt Tư Luật không chút thay đổi, thản nhiên hỏi: "Vậy tại sao lại quấy rầy công việc của tôi?

"Tôi đã nói với cậu, xe của tôi bị hỏng rồi!" Đường Tuấn Bác gào lên.

"Sau đó." Tư Luật ngoáy ngoáy lỗ tai.

"Cho nên tôi muốn mượn xe của cậu."

Nghe vậy, anh liếc bạn tốt một cái, khẽ cười nói: "Cậu ngày đầu tiên biết tôi sao?"

Bạn cùng trường năm năm, làm việc chung 1 năm, tổng cộng là sáu năm, chẳng lẽ Bác không biết, anh Phùng Tư Luật không bao giờ cho người khác mượn chiếc xe thân yêu của mình cả? "Cậu cho là tôi nguyện ý à? Tôi bị bất đắc dĩ mới đến tìm cậu!" Đường Tuấn Bác tức giận nói.

"Cậu có thể gọi taxi." Tư Luật quyết định không để ý tới cậu ta, quay đầu tiếp tục công việc còn đang lỡ dở.

"Taxi?!" Vẻ mặt anh không dám gật bừa. "Tôi không thể nào bảo em gái ngồi taxi, hơn nữa đây là nước Mỹ, cũng không phải Đài Loan."

Nói đùa, em gái của anh mảnh mai xinh đẹp, đàn ông ai nhìn cũng chảy nước miếng, anh sẽ để mặc cho em gái cùng bạn học ngồi taxi đến tìm anh mới là chuyện lạ! Không bao giờ, tất cả đàn ông trên thế giới này đừng hòng động vào em gái bảo bối của anh!

"Em gái?!" Tư Luật nghe được khiến anh cảm thấy rất hứng thú. "Cô ấy đến Mỹ?"

"Ừh, đúng vậy!" Đường Tuấn Bác thừa nhận.

"Cùng đi với bạn học của nó, tôi không yên lòng......."

"À." Hôm nay lần đầu tiên anh nở nụ cười tươi, mang bộ dáng hiểu rõ.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Mình cùng Nhứ Tiệp chỉ là tình nghĩa anh em trong sáng, vẻ mặt của cậu lúc này là gì? Muốn đánh nhau có phải hay không?" Đường Tuấn Bác vừa nhìn vẻ mặt của Tư Luật liền biết là cái gì thì tức giận trong bụng!

Đời này anh hận nhất người khác nói anh với Nhứ Tiệp, nghĩ đến đó là anh cực kỳ không chịu nổi, anh với Nhứ Tiệp tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng anh không thể đem cô ấy làm em gái để quan tâm yêu thương sao? Ai quy định?

"Không cần mỗi lần nhắc tới em gái của cậu liền nổi giận, tôi không muốn vì lí do buồn cười đó mà đánh nhau với cậu, mà cậu cũng không đánh lại tôi." Tư Luật cười nói.

Tình bạn của bọn họ bắt đầu rất kỳ lạ, anh chỉ không cẩn thận đụng ngã Bác khi đang muốn gửi bưu phẩm là chú gấu Teddy, không biết tính tình nóng như lửa của Bác do từ đâu, bất thình lình đứng dậy đánh người xa lạ là anh một quyền, ngay lập tức, một cuộc đánh nhau không cân sức diễn ra, cũng từ đó tình bạn của họ bắt đầu. Đúng là không đánh nhau không quen biết! Trong cuộc đánh nhau này Bác thua thảm hại, đánh chết anh cũng không ngờ tới, tùy tiện đụng ngã một người trên đường, anh tuy không có cao lớn, khỏe mạnh, nhưng chính là anh đã đánh cho Bác tơi bời, không có năng lực đánh trả.

A, đúng rồi, nghe Bác nói, chú gấu Teddy này muốn gửi cho em gái, hà! (hà hơi)

"Con mẹ nó!" Đương Tuấn Bác khẽ tiếng nguyền rủa. "Phùng Tư Luật, hãy bớt sàm ngôn! Xe, có cho mượn hay không nói một câu, không cho mượn thì cút!"

Xem một chút, đây là thái độ nên có của người đi mượn sao? Thật là kiêu ngạo!

Tư Luật không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.

Có khi cảm thấy Bác là một sinh vật đơn bào, hơn nữa lúc nào đụng phải chuyện thì trong miệng cậu ta lại nhắc tới em gái.

Nói đến cô gái thần bí này, Tư Luật thực sự tò mò, cùng Bác quen nhiều năm như vậy. anh thường nghe Bác nhắc tới Nhứ Tiệp như thế nào xinh đẹp, như thế nào ưu tú, nhu thuận, dịu dàng, nhưng từ đầu đến cuối chưa gặp qua cô em gái trong miệng cậu ta - Nhứ Tiệp.

"Cậu muốn tự mình đi sân bay đón em gái sao?" Lòng hiếu kỳ của anh nổi lên, từ trên ghế đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay. "Là cậu muốn cô ấy tới sao?"

"Đúng, mình gọi em ấy tới đây nghỉ phép, đây là kì nghỉ hè cuối cùng trong cuộc đời cấp 3 của em ấy, tôi hi vọng em ấy chơi vui vẻ một chút, cho nên, mời bạn tốt của em ấy cùng đi, nếu không mình sẽ không yên lòng để em ấy đi máy bay một mình." Đường Tuấn Bác nhíu mày, nghĩ đến hai người bọn họ là hai cô gái trẻ phương Đông ở sân bay Chicago nhìn quanh, trời! Hai người cũng không an toàn, điều này làm cho anh lại nhíu nhíu lông mày.

"Anh trai thật hào phóng." Tư Luật nói móc.

Mua vé máy bay cho em gái ra nước ngoài nghỉ phép, còn mang theo một người bạn tốt, thật không ngờ, Bác sẽ hào phóng như vậy với một cô gái, chậc, anh cũng chưa thấy cậu ta hào phóng với bạn gái, chăm sóc thái quá như vậy!

Nhứ Tiệp - em gái bảo bối trong miệng Bác, anh muốn xem là thần thánh phương nào, tại sao lại khiến Bác phải móc tim móc phổi để đối xử như vậy, còn không chỉ một lần bởi vì cô ấy mà cãi nhau với anh.

"Bác, máy bay chở em gái cậu đã tới chưa?" Tư Luật tay cầm kính mắt, lấy miếng vải lau lau mắt kính.

"Liên tục mười phút." Đương Tuấn Bác phiền chán cào cào mái tóc. Xem ra không mượn xe Tư Luật được, đáng ghét, mình nên làm gì bây giờ.......Quên đi, thuê một chiếc xe, tuy rằng anh có trăm ngàn lần không muốn, nhưng có thể làm sao bây giờ?

"Thời gian đi xe từ đây đến sân bay khoảng 1h, chẳng qua xe Porsche này tính năng không tệ, trong vòng 40 phút là tới, cậu không để ý tôi tăng tốc chứ?" Tư Luật nở một nụ cười kỳ lạ.

"Tôi nghĩ vẫn thuê xe ở Đài Loan là được rồi, chậc, sợ những chiếc xe kia không sạch sẽ......Hả?" Anh hồi phục tinh thần, không dám tin vẻ mặt quái dị của Tư Luật

"Xe của tôi không mượn người khác, cậu biết mà, mà cậu lại có bộ dạng khẩn cấp như vậy, được rồi, tôi chỉ có thể liều mình làm quân tử." Tư Luật cười. "Tôi làm tài xế."

... ...... ...... ....

Ở lối ra của sân bay người vào người ra, có một cô gái phương Đông mặt tròn đáng yêu ngẩng đầu trông mong, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn.

"Tại sao lâu như vậy?"

"Tiểu Vĩ, anh Bác rất bận rộn, chúng ta chờ thêm chút nữa, nếu không được, chúng ta ngồi taxi đi tìm anh ấy." Bên cạnh cô gái có khuôn mặt tròn, là một cô gái phương Đông mảnh mai, xinh đẹp làm cho người ta không rời ánh mắt được, chỉ thấy rất nhiều người nước ngoài hai mắt nhìn thương tiếc hai cô gái thỉnh thoảng lại va chạm với đám đông.

"Đợi thêm nữa, cậu sẽ bị bắt mất." Tích Vĩ nhanh mắt nhìn xung quanh, thấy một anh chàng người Mỹ cao lớn đẹp trai nhìn Nhứ Tiệp nở nụ cười, sau đó đi về phía các cô.

Lần thứ 18, Tích Vĩ không khỏi thở dài, các cô đứng ở đây chỉ 20 phút, đã có 18 người đến gần bọn họ, mục tiêu của họ đều là, Nhứ Tiệp người bên cạnh cô.

"Hello, bạn cần giúp đỡ không? Cô gái phương Đông xinh đẹp."

Ừm--- Tích Vĩ rất muốn kiềm chế, sẽ không để cho cô nôn ra bữa ăn mà cô đã rất khó khăn để ăn được ở trên máy bay chứ.

Lại một người nước ngoài đẹp trai tự cho là đúng nữa.

"Vâng, chào anh." Nhứ Tiệp quay lại ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô, làm cho anh chàng đang đến gần mê mẩn.

"Đúng, chúng tôi cần giúp đỡ." Tích Vĩ nói tiếng Anh thông thạo, "Đáng yêu" nở nụ cười, cô vô cùng thân thiết ôm bạn tốt Như Tiệp. "Tôi cùng Darling lần đầu tiên đến Mỹ chơi, không biết anh có hứng thú giới thiệu một vài nơi hay không?"

"Cái gì?!" Anh ta ngẩn người, nhìn hành động thân mật của hai cô gái, không dám tin trừng hai mắt. "Các cô.... .......Các cô là.... ........"

"Cô ấy là người yêu của tôi." Tích Vĩ diễn xuất một cách hoàn mỹ, ở trên mặt Nhứ Tiệp dùng sức "moah" một cái, thể hiện tình yêu của các cô không quan tâm ánh mắt người đời.

"À.... .......Tôi còn có việc." Mặt anh ta trắng bệch, xoay người bỏ chạy.

"Tiểu Vĩ.... ...... ..." Nhứ Tiệp dở khóc dở cười. "Cậu lại có lại có chiêu mới rồi hả?" Lần trước là giả bộ báo cảnh sát, trước nữa là lớn tiếng dọa người, sau là la lên để người khác chú ý, người đang tới gần sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

"Tất nhiên!" Cô ấy vô tội nháy mắt. "Chiêu thức giống nhau làm hai lần sẽ không ly kỳ!"

"Cậu đó!" Nhứ Tiệp không có cách nào với bạn tốt. "Mình khát quá, mình đi mua đồ uống, cậu có uống hay không?"

"Được, mình muốn Coca Cola." Tích Vĩ vui vẻ gật đầu.

"Chờ mình, mình sẽ trở lại ngay." Cô nói xong liền chạy đi, Tích Vĩ không kịp dặn dò.

"Cẩn thận một chút!" Tích Vĩ nhìn bóng lưng của cô la lên.

Nhứ Tiệp vừa đi không lâu, có một bóng dáng người quen xuất hiện, Tích Vĩ vội vàng dùng sức vẫy vẫy tay với người đàn ông đó. "Anh Bác, chúng em ở đây này!" Cô phấn khởi la to.

Đường Tuấn Bác nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức yên tâm, anh nhìn thấy Tích Vĩ nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mắt nhảy lên vẫy tay, liền bật cười, đi về phía cô ấy.

"Thật xin lỗi, để các em chờ lâu, Nhứ Tiệp đâu?"

"Cô ấy đi mua đồ uống, sẽ trở lại ngay." Cô to mò liếc nhìn người đàn ông lịch sự phía sau Đường Tuấn Bác. "Anh Bác, anh ta là ai vậy?"

"Ưm." Đường Tuấn Bác quay đầu nhìn Tư Luật, "Đây là Tư Luật, bạn học của anh, bây giờ là cộng sự."

Cộng sự người cùng nhau hợp tác làm ăn.

"Oa, vậy anh ta cũng là một kiến trúc sư?" Ánh mắt của cô hiện đầy sự sùng bái.

"Chờ một chút, Nhứ Tiệp đâu? Sao em ấy đi mua đồ lâu như vậy?" Đường Tuấn Bác không khỏi nhíu mày hỏi.

"Cậu ấy nói cậu ấy khát nước." Tích Vĩ trả lời. "Đợi thêm chút nữa."

"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp thở hổn hển chạy tới. "Mình.... ...... ..."

"Nhứ Tiệp, sao bạn thở gấp vậy?" Tích Vĩ không hiểu hỏi cô.

"Phía sau.... ...." Cô mặt mày tái nhợt chỉ phía sau. "Có người đuổi theo mình."

"Đuổi theo em?!" Đương Tuấn Bác trợn mắt, gào lên. "Ai đuổi theo em? Quả thật là chán sống rồi!"

"A! Anh Bác, anh đến rồi!" Nhứ Tiệp rất lâu không gặp anh trai, vui mừng nhào tới.

"Chờ một chút, đầu tiên nói rõ ràng đã, vì sao có người đuổi theo em?” Sắc mặt của Đường Tuấn Bác vô cùng khó coi. Là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đuổi theo Nhứ Tiệp của anh?

“Em không biết.”Cô vô tội lắc đầu, “Em đi mua đồ uống, ông ta muốn trả tiền giúp em, sau đó đưa danh thiếp cho em, ông ta nói tiếng Anh rất nhanh, em không kịp nghe ông ta nói gì, mơ hồ nghe được ông ta nói giống như là mời em làm người mẫu!”

Đường Tuấn Bác khinh thường, “Mẹ nó, người nước ngoài chết tiệt, không nên bị tao bắt được………”

“Anh Bác.” Nhứ Tiệp kéo ống tay áo của anh, “Người tìm kiếm ngôi sao……. Hình như đuổi tới.”Đôi mắt to đầy sợ hãi, cô không hiểu sao người nước ngoài này sao nhiệt tình như vậy.

“Tiểu thư!” Một người béo da đen chạy tới, không chịu hết hy vọng chuẩn bị nói đến văng nước miếng để nói với người đàn ông đáng sợ kia, không đạt được mục đích thì không bỏ qua. “Công ty chúng tôi cung cấp một môi trường đầy đủ, nhất định sẽ khiến cô ấy thành danh trong giới nghệ sĩ, bằng khí chất của cô ấy, nhất định sẽ vượt qua Mandy Moore*, trở thành thần tượng mới của giới trẻ…..”

(*) Mandy Moore: tên đầy đủ Amanda Leigh Moore, là ca sĩ và diễn viên Mỹ.

“Cô ấy không có hứng thú.” Đường Tuấn Bác lạnh lùng nói, “Đừng đến quấy rầy chúng tôi.”

“Thưa anh, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có!”Người da đen văng nước miếng thuyết phục, “Trong thế giới này bao nhiêu cô gái có ước mơ lấy được hợp đồng này, xin tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô gái này…..”

“Em ấy không quan tâm!”Anh ôm Nhứ Tiệp trong lòng, mang dáng vẻ một người bảo vệ.“Chúng tôi không muốn thế giới đầy màu sắc của giới nghệ sĩ phá hoại sự thuần khiết của em ấy, cho nên, thưa ông, cảm ơn ý tốt của ông.”

“Anh là……” Người da đen nheo mắt quan sát hai người đang thân mật ôm nhau.

“Tôi là anh trai của em ấy.” Đường Tuấn Bác trả lời.

Người da đen rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm, vừa thấy là biết ông ta không từ bỏ hy vọng.

“Có lẽ cô ấy còn không biết mình cần cái gì, đến công ty chúng tôi nhìn một chút, nói không chừng cô ấy sẽ thích môi trường mới này.”

“Tôi không thích.” Nhứ Tiệp cự tuyệt, “Tôi không hứng thú với giới nghệ sĩ, tôi nghĩ sẽ trở thành kiến trúc sư xuất sắc như anh trai tôi.”

Người da đen cứng lại, “Chuyện này…..”

“Vị hôn thê của tôi đã nói như vậy, anh còn có lời gì để nói?” Tư Luật lạnh lùng nhìn người đàn ông, lập tức làm cho đối phương kiêng kị ba phần.

“Vị hôn thê?” Nhứ Tiệp khó hiểu nhìn người đàn ông đang nói chuyện.

Anh ta là ai?Là bạn của anh Bác sao?Thật là một người đàn ông đẹp trai lịch sự.

Nhứ Tiệp không khỏi sinh ra thiện cảm với anh.

“Nhứ Tiệp, tới đây.” Cứng rắn kéo cô từ trong lòng Đường Tuấn Bác vào trong ngực của anh, động tác Tư Luật lưu loát tự nhiên giống như tất cả là sự thật.

“Á?” Nhứ Tiệp ngẩn người trợn mắt nhìn anh, tại sao có thể như vậy?

“Tư Luật, cậu…..” Đường Tuấn Bác cũng không dám tin, một Tư Luật luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt sao có thể nói những lời như vậy? Còn có những hành động làm người ta sợ hãi?Anh ấy thật sự là Tư Luật mà anh biết sao?

“Thưa ông, tôi không hy vọng vị hôn thê của tôi bị những thứ không cần thiết quấy rầy, ngài hiểu ý của tôi chứ?”Ánh mắt của Tư Luật liếc nhìn người tìm kiếm ngôi sao không biết tên, trong mắt hiện ra hàn quang*, người da đen bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, không khỏi lùi lại ba bước.

(*) Hàn quang: trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tốt…….. Sát khí thật kinh người*!

(*)Kinh người: làm người khác ngạc nhiên.

Tại sao một người đàn ông có bề ngoài trẻ đẹp* lịch sự, lại có sát khí nặng như vậy?

(*)Trẻ đẹp: trẻ tuổi – đẹp trai.

Người da đen bất giác run rẩy, ở trong giới nghệ sĩ lăn lộn nhiều năm làm cho anh có dự cảm mãnh liệt ---- ngàn lần không nên chọc tức người đàn ông nhìn như ôn hoà này.

“Tôi……đã hiểu.”Trên trán người đàn ông da đen chảy mồ hôi hột, vội vã thoát khỏi sân bay.

“Không sao đâu.” Tư Luật nhẹ giọng nói với cô gái bị doạ trong ngực, giọng nói nhẹ nhàng, làm cho người ta thấy mà choáng váng.

Mặt Nhứ Tiệp đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra, “Thật xin lỗi….. Không, không đúng, cám ơn anh……” Lời nói của cô đột nhiên không mạch lạc.

Tư Luật chỉ cười, ánh mắt dịu dàng.

Đây là Nhứ Tiệp trong miệng Bác, mảnh mai xinh đẹp, thu hút sự chú ý của người khác.

“À………” Da đầu Đường Tuấn Bác run lên nhìn phản ứng của bạn tốt và Nhứ Tiệp, có một linh cảm không tốt xuất hiện trong lòng anh. “Nhứ Tiệp, đây là Tư Luật, bạn học kiêm bạn tốt của anh, bây giờ là cộng sự. Xe của anh hỏng rồi, hôm nay mời anh ấy làm tài xế tới đón các em.”

“Chào anh.” Nhứ Tiệp cầm tay Tích Vĩ, ngượng ngùng cười với anh. “Mới vừa rồi thật xin lỗi, để cho anh thấy việc không tốt.”

“Đừng như vậy.”Giọng nói Tư Luật nhẹ nhàng, không thể tin được không giống anh bình thường chút nào.“Quên đi chuyện không thoải mái này, ở chỗ này chơi vui vẻ là được.”

“Cám ơn anh. “Nhứ Tiệp cười ngọt ngào với anh.

“Ah………..” Đường Tuấn Bác không khỏi rên rỉ một tiếng, xong rồi, tình yêu sét đánh của Tư Luật tới rồi!

Anh vừa thấy bộ dáng hai mắt Tư Luật đăm đăm là đã biết, thái độ dịu dàng một cách quỷ dị như vậy, nhất định là coi trọng Nhứ Tiệp nhà anh.

“Anh Bác, trong mắt bạn tốt của anh chỉ có một người.” Tích Vĩ tháy ánh mắt nóng rực của Tư Luật nhìn Nhứ Tiệp thẹn thùng, không khỏi nổi lên ý xấu trêu chọc nói: “Tôi đây là một người đứng bên cạnh Nhứ Tiệp, anh ta cũng không thèm nhìn một cái!”

Người đàn ông này không tệ!

Tích Vĩ ở trong lòng đánh giá cao Tư Luật, nhìn bề ngoài mà nói, cùng Nhứ Tiệp cực kỳ xứng!

“Tiểu Vĩ!” Hai gò má đỏ bừng của Nhứ Tiệp không che giấu được vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu xin vẻ mặt gian ác của bạn tốt.

“Làm gì?Nói giỡn không được à? Muốn theođuổi bạn tốt của Tô Tích Vĩ này, không can đảm là không được!” Vẻ mặt Tô Tích Vĩ ngạo mạn, rõ ràng mình là nhân vật quan trọng, cần nịnh bợ.

“Tôi nghĩ em đang mệt mỏi đúng không?”Không ngờ, Tư Luật nhìn cũng không nhìn cô, lại dịu dàng hỏi Nhứ Tiệp.

“Ừm….. có một chút.” Nhứ Tiệp thẹn thùng cười một tiếng.

“Tôi chở em về trước để nghỉ ngơi, sau đó cùng đi ăn một bữa.” Tư Luật chủ động cầm tay của cô, xách hành lý của cô, quên luôn hai người đằng sau làm cho họ phải há hốc mồm.

Nhìn hai người bọn họ đi xa, Đường Tuấn Bác cùng Tích Vĩ từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

“A! Thiên vị như vậy, nhất định có vấn đề! Anh Bác, anh dẫn sói vào nhà!” Tích Vĩ hả hê nói.

“Câm miệng!” Đường Tuấn Bác chấn động.Trời ạ, Tư Luật sẽ không thật sự…… thích Nhứ Tiệp chứ?

Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, anh không khỏi rùng mình một cái.

Nhứ Tiệp cùng Tư Luật….. Không thể nào!

Anh kinh hãi, cùng Tích Vĩ đuổi theo.

“Nhanh, không thể để Tư Luật đi trước một bước.”

“Làm gì?”Bị kéo đi Tích Vĩ không rõ tình huống bây giờ là thế nào, ngơ ngác bị anh kéo đi.

“Còn hỏi!Em gái cảu Đường Tuấn Bác dễ dàng bị người khác mang đi như vậy sao?”Anh tức giận đến nỗi râu phải dựng đứng.

Một lần sai lầm hối tiếc cả đời, sớm biết Tư Luật là người nguy hiểm như vậy, thì hôm nay anh đi taxi cho rồi, cần gì hết lời cầu xin mượn xe của anh ta?

Kết quả là đây! Đem em gái của anh lừa chạy còn một bộ dáng thiên kinh địa nghĩa* nữa, chết tiệt!

(*) thiên kinh địa nghĩa: là chuyện hiển nhiên, bình thường.

“Phùng Tư Luật, cậu đừng hòng!”

…………….

"Cậu nói cái gì? Cho cậu nói lại lần nữa." Trên trán Đường Tuấn Bác nổi lên gân xanh, tay nắm thành quyền, anh rất nhẫn nại mới không đánh Tư Luật một quyền.

"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng." Vẻ mặt Tư Luật phong kinh vân đạm* nói.

(*) Phong kinh vân đạm: Điềm nhiên, nhẹ nhàng như mây, như gió

"Con mẹ nó!" Đường Tuấn Bác rốt cuộc nhịn không được nữa chửi ầm lên."Nhứ Tiệp là tới đây tìm người anh trai này nghỉ phép, tại sao hành lý của em ấy lại ở nhà cậu? Cái gì mà nói em ấy ở chỗ của cậu là tốt? Tôi nhổ vào! Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì à? Cậu cho là tôi ngu à! Phùng Tư Luật, tôi biết rõ những gì cậu nghĩ trong đầu"

"Tôi chỉ muốn ở chung một chỗ với Nhứ Tiệp nhiều hơn mà thôi." Tư luật nói rõ ràng mạch lạc.

Đường Tuấn Bác đánh vào mặt bàn, đồ trên bàn vì anh đánh mạnh mà rung lên.

"Tôi không phải gọi em gái tới để cùng cậu bồi dưỡng tình cảm! Tôi muốn em ấy nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cậu có hiểu hay không? Chính là không cần phiền lòng chuyện gì cả, nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, cậu đang giở trò quỷ gì vậy!"

"Tôi cũng nghỉ ngơi." Tư Luật khẽ mỉm cười."Cậu bận rộn, tôi biết rồi, tôi có thể đảm nhiệm tiếp các cô ấy giúp cậu, mang các cô ấy đến các thành phố chơi." Nghỉ hè mới bắt đầu, anh có gần hai tháng để chung đụng cùng Nhứ Tiệp.

Chưa bao giờ biết trái tim của anh sẽ vì một cô gái mà đập mạnh như vậy.

Từ xa, anh nhìn một người mảnh mai đang chạy về phía bọn anh, ngũ quan tinh xảo dáng người mềm yếu, làm anh không cầm lòng được mà xuất hiện loại tình cảm này -- cho dù khi đó bọn họ không quen nhau, thì ánh mắt của anh cũng bị cô hấp dẫn.

Cô nhào vào trong ngực bạn tốt, khiến ngực anh đau đớn một trận, cảm giác không vui tràn ngập trong ngực. Không nói với nhau một câu, hai người vẫn là người xa lạ, anh muốn đọc chiếm một mình cô, khi biết cô là em gái trong miệng bạn tốt thì anh cũng không khác khí!

Chỉ cần nhìn một lần là anh biết, cô gái gọi là Diệp Nhứ Tiệp này, chính là người mà anh- Phùng Tư Luật này muốn!

“Tôi nhổ vào” Đường Tuấn Bác không nhịn được nhổ anh một ngụm “Tư Luật, biết cậu 6 năm, bây giờ mới biết cậu là người trong ngoài không đồng nhất như vậy!”

“Bác, tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi thích Nhứ Tiệp” Tư Luật thẳng thắn nói “ Ngay từ cái nhìn đầu tiên, trực giác nói cho tôi biết, chính là cô ấy – người phụ nữ của tôi”

Đường Tuấn Bác quả thật nghe không lọt” Tô quản cái gì trực giác của cậu Nhứ Tiệp mới 17 tuổi, 17 tuổi đó ! Một cô bé thôi, cậu sẽ làm gì với cô ấy, phiền lòng đợi khi cô ấy 20 tuổi được không? Hiện tai, để cho ấy làm một học sinh trung học đơn thuần được không, không cần đưa móng vuốt của cậu về phía em gái thuần khiết của tôi. Tư Luật, Nhứ Tiệp không chịu nổi trò chơi tình yêu của cậu!”

“Tôi rất nghiêm túc” Vẻ mặt của anh nghiêm túc nói” Tôi không đùa giỡn”

“Tư Luật ------“

“Nếu như mà tôi muốn chơi trò tình yêu với Nhứ Tiệp, tôi sẽ không bảo cho cậu biết, hiện tại thấy cậu là anh trai của Nhứ Tiệp, tôi mới thông báo cho cậu một tiếng, đối với Nhứ Tiệp, tôi xin thề ! Bất luận cậu đồng ý hay không, đều không thể ngăn cản được quyết tâm của tôi” Tư Luật lời thề son sắt* nói

<*> Lời thề son sắt: lời hứa không bao giờ thay đổi.

Đường Tuấn Bác thở dài thỏa hiệp. Quen biết Tư Luật nhiều năm, sao không biết tính tình của cậu ấy? Không có cậu ấy là không được, chỉ có cậu ấy muốn hay không, Thái độ của Tư Luật luôn luôn là có cũng được mà khống cũng chẳng sao với một số việc, ngoại trừ một số ít việc cậu ấy phải toàn lực ứng phó, cậu ấy là một người rất ít muốn làm gì, làm cho mình trở thành một người bình thường, nhưng chính anh là người đã tài giỏi từ nhỏ.

“Tôi thật sự rất ngạc nhiên về tình cảm của cậu, tại sao lại là Nhứ Tiệp.......”

“ Không có vì sao, tôi chỉ biết, ánh mắt của toi không rời khỏi cô ấy được” Tư Luật cười ngượng nói.”Tôi đã thấy có rất nhiều người phụ nữ đẹp hơn, tinh tế, dịu dàng hơn cô ấy, nhưng những người này không làm cho tôi có cảm giác, chỉ có Nhứ Tiệp, chỉ một lần gặp đó, để cho tôi không kìm lòng được trao tình cảm cho cô ấy”

Đường Tuấn Bác thất thần, anh thật không ngờ mới gặp Nhứ Tiệp một lần mà Tư Luật đã có tình cảm với cô ấy. Trời ạ, đây là thật sao? Tư Luật cậu ấy......... Thật nghiêm túc.

Anh nghiêm túc suy nghĩ, anh nâng em ấy trên bàn tay còn sợ đau, sợ người đàn ông khác cướp em ấy đi, không bằng giao em ấy cho Tư Luật. Lấy sự hiểu biết của anh với Tư Luật, cậu ấy là người, không yêu thì thôi, một khi yêu thì trở nên điên cuồng.

Đó cũng chính là điều mà anh cảm thấy bái phục Tư Luật, bằng giá trị hiện này của Tư Luật, với những phụ nữ chủ động, cậu ấy đều đỏ mặt, không chút dấu hiệu động lòng nào.

“Nếu cậu nghiêm túc, như vậy, tôi sẽ không ngăn cản việc cậu theo đuổi Nhứ Tiệp” Đường Tuấn Bác khó khăn mở miệng. Giao em gái cho Tư Luật, thật không biết có phải là quyết định sáng suốt hay không.

Mắt Tư Luật sáng lên, trên nét mặt hiện lên vui sướng.

“Cám ơn cậu” Anh cẩm kích từ đấy lòng. Muốn nhận được sự đồng ý từ người bảo vệ cô sư tử nhỏ này, tiếp tục sự nghiệp bảo vệ cô sư tử nhỏ, là một nhiệm vụ không thể nào. Chỉ là --------

Tư Luật không khỏi mỉm cười, so sánh Nhứ Tiệp mảnh mai với sư tử nhỏ, thật sự không phù hợp với hình tượng của cô ấy!

Cô ấy như một con cừu ngoan ngoãn, dịu dàng đáng yêu.

Nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của cô ấy, anh không khỏi cười dịu dàng.

Anh biết cô sẽ vô cùng ngạc nhiên khi anh mang hành lí giúp cô, mang một bộ dáng thụ sủng nhược kinh* cùng vẻ mặt ngượng ngùng, định cầm lại hành lí, nhưng lại sợ ánh mắt nóng bỏng của anh, cúi đầu thẹn thùng, không dám nhìn anh một cái.

<*> Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái ,à lo sợ.

Nhớ lại vẻ mặt thẹn thùng của cô, trong tim không khỏi xuất hiện nhu tình. Anh thầm nghĩ sẽ cưng chiều cô thật tốt, thương cô, yêu cô cả đời, để cho cô vui sướng cười thật tươi với anh.

“Này, Tư Luật” Đường Tuấn Bác nhìn bộ dáng như đi vào cõi thần tiên của anh, bắt đầu không thoải mái trong lòng, không khỏi nhắc nhở bạn tốt” Tôi nhắc nhở cậu ! Nhứ Tiệp mới 17 tuổi, cậu đừng làm bậy với em ây, nếu cậu dam làm bậy, cho dù đánh thua cậu, tôi cũng phải đánh cậu một trận.”

Tư Luật nhíu mày, tự tiếu phi tiếu* nhìn bạn tốt một cái, cười nhạo một tiếng.

<*> tự tiếu phi tiểu: cười mà như không cười.

Chỉ cần anh muốn, có cái gì là anh không làm được?

Bất qua điều kiện đầu tiên là, hành động của anh, được Nhứ Tiệp chấp nhận.

Anh tuyệt đối không miễn cưỡng cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.