Các trường cấp ba luôn âm thầm cạnh tranh cao thấp với nhau, hôm nay anh đạt được một chiếc cúp Olympic thì ngày mai nhất định tôi phải có vài cái tên trong danh sách sinh viên của Thanh Hoa[1]. Mọi người đều vì học sinh nên không ai chịu nhường ai, nhất là mấy năm gần đây, quan niệm của các vị phụ huynh đã thay đổi. Trước đây, họ luôn cho rằng trường công lập rất tốt, chất lượng giáo dục của trường được đảm bảo. Thế nhưng, có lẽ bây giờ giáo viên cảm thấy lương bổng và đãi ngộ ở trường tư tốt hơn nên chuyển sang, cho nên học sinh cũng đi theo giáo viên đến trường tư. Người ở trường công lập tự nhận mình sinh ra chính thống, không ưa trường tư, còn trường tư lại cảm thấy bản thân mình là tầng lớp quý tộc mới nên cũng xem thường những tầng lớp cũ. Chẳng qua là ngoài mặt mọi người không biểu hiện ra, toàn bộ công phu và chất xám đều đầu tư vào những trận chiến giao hữu kiểu này.
Cơ sở vật chất, nguồn lực giáo viên ở trường Giản Hinh không có gì để chê, nhưng trong các đại hội thể dục thể thao, trường cô lúc nào cũng thiếu nhân lực nên chưa từng đạt được giải.
…
Sau khi Châu Dật Thần đi Tăng Tuyền nói: “Tao không muốn đi, trời nóng như thế thì ở nhà hưởng thụ điều hòa mát rươi còn hơn!”
Giản Hinh buông một câu: “Tao muốn đi.”
Thật ra cô đã muốn tham gia từ lâu. Đại hội thể dục thể thao của giáo viên và đại hội thể dục thể thao của học sinh không quá khác nhau, cô có sức bền tốt nên có thể tham gia chạy bền ba nghìn mét (3km). Chỉ khi nào cần dự thi thì mới phải tập luyện trước. Trước đây, khi còn sống chung với Trâu Diệc Minh, sau khi tan làm cô đều về nhà nấu cơm nên không có thời gian cũng như sức lực, còn bây giờ thì đã khác, cho nên cô quyết định muốn thử một lần.
Quả nhiên hôm sau Châu Dật Thần vẫn đến ăn nho. Nghe nói Giản Hinh muốn tham gia, anh ta chỉ vào hạng mục thi đấu cuối cùng và hỏi cô: “Năm nay có thêm mục chạy ma-ra-tông, em tham gia chứ?”
Giản Hinh gật đầu: “Ừm.”
Châu Dật Thần điền vào mẫu đăng kí giúp cô, nhẹ nhàng nói: “Châu Châu lần này hãy trở thành đội xuất sắc nhất, cảm ơn.”
Vì vậy hôm nay, sau khi tan làm, Giản Hinh bắt đầu tập chạy quanh sân thể dục, chạy sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn, cô không hề suy nghĩ gì hết và cũng không hề biết bản thân đã chạy được mấy vòng. Cho đến khi bị ai đó giữ lại, Giản Hinh mới phát hiện ra là Châu Dật Thần, cô không biết anh ta đã đến đây lúc nào. Bây giờ trời đã chuyển tối.
Vẻ mặt của anh hơi nghiêm khắc: “Cứ chạy thế này thì em sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Giản Hinh gượng cười: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Nếu không có anh ở đây, có lẽ em ngất xỉu cũng không có ai biết.” Anh ta vừa nói vừa buông tay, sau đó cất tiếng dịu dàng: “Giày của em như vậy không được đâu, sẽ khiến mắt cá chân bị thương đấy.”
Giản Hinh đâu có chú ý đến điều này, lại nghe thấy anh ta nói tiếp: “Nhà trường có cung cấp kinh phí cho trang phục và dụng cụ để thi đấu. Bọn mình đi chọn một đôi thôi.”
Trong trung tâm mua sắm có nhiều thương hiệu thể thao chuyên nghiệp, Giản Hinh không hiểu biết lắm về những thứ này nên tất cả đều nghe theo Châu Dật Thần. Anh ta chỉ vào hai đôi giày để Giản Hinh đi thử, cô cảm thấy rất thoải mái, mà màu sắc của đôi giày cũng rất đẹp, đúng là tốt hơn đôi giày vải nhỏ của cô rất nhiều.
Thế là quẹt thẻ mua giày. Châu Dật Thần mua luôn cả hai đôi, anh ta nói với Giản Hinh: “Ở các cuộc thi quốc tế, các vận động viên luôn chuẩn bị sẵn mấy đôi để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn.”
Tiếp đó, anh ta để nhân viên bán hàng xuất hóa đơn rồi lại nói tiếp với cô: “Cho phép thanh toán thật mà! Em không tin anh hả?”
Hôm sau, Giản Hinh mang giày mới để chạy bộ, Tăng Tuyền đứng một bên vừa ăn kem vừa nhìn cô chạy, sau đó phàn nàn: “Loại đàn ông trong lòng chỉ có sự nghiệp cũng không được. Mày nhìn Đại Phúc nhà tao đi, hồi trước cả ngày trêu chó chọc mèo, bây giờ bận đến nỗi không có thời gian chat WeChat với tao. Chị đây rất không quen.”
Mới chạy xong ba nghìn mét, Giản Hinh vừa đi bộ thả lỏng vừa nói với Tăng Tuyền: “Cuối tuần này mày qua bên đó không được hả?”
Tăng Tuyền lắc đầu: “Còn không phải tuần này mày hẹn đi leo núi với Châu Dật Thần à? Tao cũng phải đi mới được.”
Giản Hinh hỏi tiếp: “Chẳng phải mày đứng về phía anh ta à?”
Tăng Tuyền ngưng cười, hết sức nghiêm túc nói với Giản Hinh: “Tao không đứng về bên nào cả, chỉ cần mày thấy vui vẻ là được. Nhưng mà, sự lựa chọn của mày là trên hết, cho nên tao sẽ sát cánh bên mày, giống như khi còn học đại học, mày sát cạnh bên tao vậy.”
Giản Hinh ôm cô bạn mình: “Mày khiến tao cảm động chết mất.”
Tăng Tuyền nói: “Vậy thì mua thêm một ly kem cho tao đi! Cái đắt nhất ấy!”
Tuy nhiên, chuyến đi leo núi cuối tuần không thể thực hiện được, vì một việc đột xuất liên quan đến Lý Doanh xảy ra. Khi Giản Hinh và Tăng Tuyền chạy đến bệnh viện thì nhìn thấy Lý Doanh đang đứng khóc ngoài hành lang. Cô chạy đến đỡ cô bạn, cũng nhìn thấy bố mẹ Lâm Hạo tiều tụy đứng ngoài phòng bệnh. Nhìn sang gương mặt Lý Doanh lại càng khiến người khác không đành lòng.
Tăng Tuyền kéo cô bạn vào: “Vào thôi.”
Lý Doanh lắc lắc đầu: “Đợi lát nữa tao mới vào, bọn mày vào thăm anh ấy trước đi.”
Lúc này cửa được kéo ra, mẹ của Lâm Hạo lên tiếng: “Cô còn muốn vào nữa ư? Cô khiến Lâm Hạo nhà chúng tôi thành thế này mà còn mặt mũi đứng đây nữa à? Cô đi đi, tôi sẽ không để cho cô gặp con trai tôi đâu!”
Âm thanh rất lớn, nhất định Lâm Hạo có nghe thấy nhưng Giản Hinh thấy anh ta không hề có ý định lên tiếng nói đỡ cho Lý Doanh, từ từ nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lý Doanh sợ làm phiền đến việc nghỉ ngơi của anh nên cô đành nuốt nước mắt xuống cầu xin: “Mẹ ơi, con biết lỗi rồi, xin mẹ hãy để cho con vào trong chăm sóc cho anh ấy.”“Đừng gọi tôi là mẹ nữa. Nếu như sớm biết cô là người như thế thì tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai đứa cưới nhau. Lâm Hạo và cô đã chia tay rồi, tôi không muốn gặp lại cô nữa.” Mẹ Lâm Hạo vươn tay đóng cửa lại.
Giản Hinh sững sờ, cô không thể tưởng tượng nổi người vừa nói chuyện là mẹ Lâm Hạo vẫn luôn coi Lý Doanh như con gái ruột. Lý Doanh che miệng không dám khóc ra tiếng, Tăng Tuyền xắn tay áo muốn tìm người nói lý lẽ nhưng bị Lý Doanh kéo lại cầu xin: “Xin mày đừng nói, đừng bao giờ nói. Hôm nay là lần đầu tiên Lâm Hạo trị liệu bằng hóa chất, anh ấy cần được nghỉ ngơi.”
Cuối cùng, ba người bọn cô đành ngồi ở hành lang nhìn bác sĩ và y tá ra ra vào vào. Lần nào Lý Doanh cũng đứng lên nghe lén cuộc nói chuyện bên trong, vừa thấy bác sĩ đi ra cô lại chạy theo tìm hiểu lần nữa, như thể sợ mình nghe thiếu điều gì đó. Cách đây không lâu, Giản Hinh cũng vừa mới qua những chuyện như thế này, mắt dần dần đỏ lên; cô không dám gọi Lý Doanh nên chỉ nhìn về hướng khác mà không nhìn cô bạn. Bỗng nghe thấy Tăng Tuyền vô cùng tủi thân mà kêu một tiếng: “Chồng ơi, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Giản Hinh ngoảnh lại thì thấy Trâu Diệc Minh và Đại Phúc đang vội vàng chạy đến, Tăng Tuyền nhào vào lòng Đại Phúc, còn Trâu Diệc Minh đang nhìn cô.
Anh không nuốt lời, cô nói không muốn gặp lại anh nữa nên anh cũng không xuất hiện… cho đến hôm nay.
Cô uống rất say, trí nhớ một đêm say xỉn kia không nhớ bao nhiêu, cũng không biết cuối cùng hôm đó có khóc hay không, nếu mà khóc nhè thì thật mất mặt quá.
Thà rằng cô ra đi một cách thản nhiên còn hơn.
Cuối cùng vẫn là Tăng Tuyền theo chân Đại Phúc mới đi vào, Giản Hinh ngồi bên ngoài cùng Lý Doanh, nghe Trâu Diệc Minh khuyên bố mẹ Lâm Hạo nên về nhà nghỉ ngơi một lát, nếu không cơ thể sẽ không chịu đựng nổi. Xưa nay anh luôn được người lớn yêu thích, cho dù bây giờ anh vừa đen vừa giống lưu manh thì bố mẹ Lâm Hạo vẫn cảm thấy rất tốt. Qủa thật do đã có tuổi nên không chịu đựng được lâu, bố mẹ Lâm Hạo đồng ý, dặn có chuyện gì thì gọi điện cho họ ngay lập tức.
Lý Doanh nghe càng đau lòng hơn, Giản Hinh cảm thấy rằng hai bác tình nguyện để cho một đám bạn chăm sóc Lâm Hạo chứ cùng không muốn nhìn thấy Lý Doanh. Đúng là quá vô tình. Trâu Diệc Minh tiễn người về sau đó nói với Lý Doanh đứng ngoài hành lang: “Còn ngây ngẩn ra đấy làm gì nữa. Mau vào đi.”
Lý Doanh lau vội nước mắt rồi đi vào, không biết Lâm Hạo có phải đang ngủ thật hay không, Lý Doanh cũng không thèm để ý. Cô chỉ biết ngồi bên giường bệnh ngây người nhìn anh, nhỏ giọng bảo: “Chúng mình đừng quấy rầy anh ấy.”
Đại Phúc và Tăng Tuyền nhịn một bụng tức suýt nữa bị nội thương, cũng không thể dựng bệnh nhân ngồi dậy mắng anh ta vô liêm sỉ nên đành phải ngồi trông chừng cùng Lý Doanh đến khi cha mẹ Lâm Hạo quay lại rồi mấy người bọn họ mới có thể rời đi. Tăng Tuyền cần một nơi để trút giận liền chỉ huy: “Đến nhà Giản Hinh thôi.”
Trâu Diệc Minh liếc nhìn Giản Hinh qua gương chiếu hậu, cô không phản ứng gì, anh quay đầu xe lại rồi nói: “Vậy thì tìm chỗ ăn cơm trước đã.”
Giản Hinh an ủi Lý Doanh: “Mày phải ăn đã, thế thì mới có sức mà chăm sóc anh ấy.”
Lý Doanh đáp: “Yên tâm, tao sẽ ăn.”
Cô nàng kiềm chế cảm xúc, trái lại Giản Hinh không còn tâm trạng để ăn nữa.
Trước đây Trâu Diệc Minh hay đến quán cơm này cùng với đồng nghiệp, cả người ăn mặc chỉn chu luôn khiến người khác phải ngoái đầu ngắm nhìn. Lần này anh đến tìm ông chủ muốn bao một phòng, có lẽ ông chủ không nhận ra anh mà anh cũng không thèm để ý cũng không xưng tên, sau đó có thể ông chủ đã nhớ ra nên phái nhân viên bưng một đĩa hoa quả vào.
Quả thật Lý Doanh ngoan ngoãn ăn cơm, món nào trên bàn cô cũng ăn, sức ăn lớn hơn so với bình thường. Trâu Diệc Minh thấy cô nàng đã ăn xong liền đẩy chai rượu qua và nói: “Uống đi, uống say thì có thể sẽ vui hơn một chút.”
Tăng Tuyền lẩm bẩm: “Ôi chao, cách an ủi người khác của hai đứa mày giống nhau y đúc.”
Giản Hinh cúi đầu giả vờ như không nghe thấy mấy lời này, lẳng lặng uống canh.
Trong lòng Lý Doanh rất buồn, nếu trước mắt có cách để giải thoát dù chỉ trong chốc lát thì cô cũng tình nguyện chìm vào trong đó. Cô ôm lấy chai rượu rót ừng ực, chẳng mấy chốc đã uống say. Lúc này Đại Phúc và Tăng Tuyền mở miệng, hai vợ chồng song kiếm hợp bích, một người mắng Lâm Hạo một người trách mẹ Lâm Hạo.
Bố mẹ Lâm Hạo tức giận việc Lý Doanh vẫn cứ lừa họ về bệnh tình của Lâm Hạo mà không nói cho họ biết; sau đó Lâm Hạo nhập viện, bọn họ cho rằng là Lý Doanh làm chậm trễ thời cơ trị liệu tốt nhất. Thật ra lúc phát hiện thì đã muộn, bác sĩ đã giải thích qua nhưng họ không muốn nghe, tất cả đau buồn đều trút hết lên người Lý Doanh. Lý Doanh có lỗi gì? Căn bệnh thế này bác sĩ cũng đề nghị nói dối bệnh nhân, chẳng qua cô ấy nghe theo lời đề nghị của bác sĩ mà thôi. Mỗi ngày cô ấy chạy khắp nơi tìm thuốc, ngay cả lên lớp để tham dự buổi thi cô cũng không để ý đến, bác sĩ đều đã từ bỏ nhưng cô thì không. Tây y không chữa được thì tìm Trung y, chỉ cần có thể sống thêm một ngày cô đều cảm thấy rất đáng giá…
Cô muốn để Lâm Hạo sống thoải mái hơn một chút, không muốn tăng thêm gánh nặng tư tưởng lên vai anh, vì vậy tự mình gánh, từ nhỏ cô là báu vật trong lòng bố mẹ, sau này do Lâm Hạo tiếp tục việc chăm sóc báu vật này. Một đường thuận buồm xuôi gió không hề gặp một chút khó khăn nào. Có lẽ cuộc đời này khó khăn nhất chẳng qua là đối phó với các loại thi cử nhận các loại bằng cấp mà thôi. Lúc bất lực nhất cũng muốn nói cho người lớn trong nhà biết nhưng lời muốn nói lại không làm sao nói ra được, bởi sợ nhìn thấy họ đau lòng, sợ rằng khi nói ra lại khiến Lâm Hạo hy vọng vào việc chữa khỏi bệnh.
Tăng Tuyền vỗ bàn: “Mẹ nó, mẹ chồng nàng dâu bất hòa luôn là chân lý.”
Đại Phúc không muốn tiếp nhận câu này nên gắp rau lấy lòng Tăng Tuyền.
Tăng Tuyền nhéo tai anh chàng: “Lúc nãy anh không nhìn thấy mẹ Lâm Hạo nói Lý Doanh thế nào đâu. Con bé Doanh này của chúng ta bị bác ấy nói rất khó nghe đó!”
Lý Doanh lắc đầu: “Chuyện này là tao sai, lẽ ra nên nói với họ sớm một chút.”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tiền Vũ đi cao gót vừa trở về từ tỉnh khác, vừa vào cửa quăng giày ra ngay, đi chân trần trên thảm. Vừa khéo là Lưu Ba đi phía sau, Lưu Ba cầm giày của cô nàng cất gọn sang một bên rồi tiện tay khóa cửa lại.
Tiền Vũ cầm ly rượu của Giản Hinh uống ừng ực một hớp rồi nói: “Chưa đề cập đến là đúng hay sai, bà ấy dựa vào cái gì không cho mày gặp Lâm Hạo! Tên Lâm Hạo kia… nếu không phải bị bệnh thì mày xem tao có đánh hắn hay không! Sao hắn dám nói chia tay với mày? Đàn ông mấy người không có cái gì tốt cả!”
Một câu nói khiến ba người đàn ông có mặt phải cúi đầu, Trâu Diệc Minh tìm điếu thuốc đưa cho Đại Phúc và Lưu Ba, ba người mỗi người một điếu. Giản Hinh không chịu nữa, đi qua cướp điếu thuốc lá trong tay anh ném vào thùng rác và quát: “Anh không được hút nữa!”
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, không dám nói câu nào, nhìn Trâu Diệc Minh. Trâu Diệc Minh thổi khói thuốc trong phổi ra ngoài, giơ tay lên xua khói, sau đó cầm điếu thuốc còn sót lại kia ném vào gạt tàn.
Đại Phúc và Lưu Ba ném theo anh. Giản Hinh quay về chỗ ngồi biểu cảm rất nghiêm nghị, nhìn qua cực kỳ tức giận…
Trâu Diệc Minh đứng lên mở cửa sổ ra hóng mát, Lý Doanh khóc nói: “Đúng, bọn anh đừng hút nữa, không thấy bộ dạng Lâm Hạo thế nào ư?”
Hết chương 16
[1] Một trong những trường đại học có chất lượng đào tạo tốt nhất của Trung Quốc tại Bắc Kinh. Với người Trung Quốc, có câu “Nhất Bắc Đại, nhì Thanh Hoa”, ý chỉ hai trường đại học giỏi nhất, tốt nhất của Trung Quốc. Bắc Đại là trường đại học Bắc Kinh