*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Iris
Tay anh chầm chậm hoạt động, Giản Hinh run rẩy người, nơi sâu nhất cũng như cuốn theo. Điều đó chứng minh bí mật không thể giấu, tình yêu của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông; chẳng qua mới chỉ hôn anh thôi mà cô đã như vậy rồi.
Vốn chỉ định trêu Giản Hinh một lúc nhưng bây giờ chuyển thành thật, Trâu Diệc Minh thăm dò từ từ, nóng bỏng đến thế, ướt át đến vậy. Cô ngâm nga như tiếng mèo kêu, siết chặt bờ vai anh. Giản Hinh ngắm nhìn anh, người đàn ông này vẫn đẹp trai như xưa, khi ngắm cô ánh mắt anh rất chăm chú, không hề che giấu dục vọng của bản thân. Anh than nhẹ bên tai: “Làm thế nào bây giờ? Không mang theo đồ rồi.”
“Không sao.” Giọng Giản Hinh như thì thầm bên tai.
Trâu Diệc Minh ngừng lại nhìn cô. Giản Hinh rủ mắt lặp lại lần nữa: “Không sao…”
Anh thoải mái bật cười, một lúc sau gương mặt trở nên nghiêm túc đầy tôn trọng.
Lời cô nói tựa như một phương pháp khác để mời gọi một người đàn ông vậy. Nhớ lại bảy năm về trước khi cô và anh mới hẹn hò, trong mắt thầy cô Trâu Diệc Minh là một học sinh giỏi, còn trong mắt con gái là một bạn trai tốt, nhưng thật ra thì anh cũng không tốt như vậy, mới qua lại với Giản Hinh được hai tháng đã kéo con nhà người ta lên giường. Đó là lần đầu tiên của hai người họ, Giản Hinh còn chưa kịp hiểu rõ điều gì song cũng không muốn làm rõ. Cô thích ngắm nhìn gương mặt đỏ lên không kiềm chế nổi của anh khi nằm bên mình. Cũng từ lần đó cô mới thật sự tin tưởng anh không hề có kinh nghiệm về phương diện này mà chỉ học được từ phim ảnh.
Bởi vì anh quên chuẩn bị thứ quan trọng đó, đầu giường cũng có đồ được tặng miễn phí, anh xem, bất đắc dĩ quay lại nói với cô: “Quá bé!”
Cô không hiểu anh đang nói gì, anh liền lấy một cái để vào tay cô: “Bé quá, không dùng được.”
Cô bất giác hiểu ra, kéo chăn che mặt lại, anh chui vào trong chăn, hai người đều trần truồng, cánh tay chạm vào cánh tay mềm mại, anh nhẹ giọng dỗ cô: “Được rồi, em để anh ôm một lát là được.”
Ôm một lúc anh lại không chịu được, cứ ma sát giữa hai chân cô, cả người cô nóng lên rất khó chịu, một lúc sau cô kéo chăn ra, nhắm mắt nói: “Anh cứ tiếp tục đi, em sẽ uống thuốc.”
Quả thật đây là lần đầu tiên anh không chịu đựng nổi, cắn răng vào trong. Cô đau, anh cũng đau, cuối cùng cũng chịu đựng đến mức hai mắt đỏ ngầu, vừa mới ra ngoài không kịp vào phòng tắm đã ra hết lên đùi cô. Sau đó cả người như mất hết sức lực nằm trên người cô, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Giản Hinh cũng im lặng rất lâu, cả hai đều thở hổn hển cùng một nhịp. Mắt Giản Hinh từ từ khép lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô có cảm giác anh hôn lên mí mắt cô.
Khi tỉnh dậy, cô thật sự rất khó chịu, mở miệng gọi anh, hình như anh không có trong phòng. Cô có cảm giác như mình bị cả thế giới vứt bỏ, không biết làm thế nào nữa, nằm trong chăn khóc thầm.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình như một đứa bé to xác vậy, làm sao có chuyện anh mặc quần vào thì không nhận cô nữa chứ? Chẳng qua là do tâm lý lo được lo mất của con gái thôi. Khóc được một lúc thì thấy anh về phòng, mang theo một cái túi lớn đặt trên giường, trong đó đều là đồ ăn vặt mà cô thích, nào là khoai tây chiên, ô mai mơ, sau đó lấy ra hai hộp thuốc từ trong túi, rót cho cô một ly nước ấm, nhỏ giọng nói: “Anh đã hỏi qua rồi, mặc dù cuối cùng cũng không… bên trong, nhưng mà vẫn hơi mạo hiểm. Thuốc này uống càng sớm càng tốt, anh còn mua cả thuốc giảm đau, anh sợ em đau không chịu được, em uống một viên đi.”
Đang nói chuyện, anh bỗng nhiên chau mày, phát hiện ra Giản Hinh đang rúc mình lại khóc, xoa đầu cô: “Em khóc cái gì? Hối hận à?”
Giản Hinh lắc đầu: “Không phải đâu, em sợ anh không cần em nữa.”
Anh ôm lấy cô, ôm rất lâu, không nói gì. Anh ôm cô vào trong lòng mình để cô yên tâm, cô tựa vào trong ngực anh ăn khoai tây chiên sau đó uống thuốc, vừa uống xong đã nghe anh nói: “Anh xin lỗi.”
Xin lỗi vì cái gì? Giản Hinh không hiểu.
Anh cầm lấy hộp thuốc nói: “Thuốc này rất có hại cho sức khỏe, là do anh không tốt, nếu biết trước, anh đã …”
Giản Hinh nhìn tờ hướng dẫn, nói với vẻ không quan tâm: “Không đâu, em thấy rất nhiều người uống mà, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Cô thầm vui vẻ trong lòng, muốn biết liệu khi đi mua thuốc anh có thấy ngại hay không.
Vừa uống thuốc xong, chưa tới lúc trả phòng cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, cứ như có gì đó cứ đảo qua đảo lại trong dạ dày khiến cô muốn nôn. Anh chau mày khi đưa cô tới dưới phòng trọ còn dặn Tăng Tuyền đã chờ ở đó: “Có chuyện gì thì gọi ngay cho anh nhé!”
Tăng Tuyền đồng ý với anh rồi đỡ Giản Hinh về phòng cười đểu nói: “Không ngờ lão Trâu lại lo lắng như khỉ vậy.”
Giản Hinh cực kì thích Trâu Diệc Minh khi sốt ruột, cho dù là trước đây hay bây giờ.
Cô cảm thấy lòng mình mềm lại, xoa nhẹ phần cứng rắn của anh, nghe anh nói bên tai: “Em ngồi dậy đi, cởi quần ra.”
Cô nghe lời anh ngồi dậy, anh sợ cô chậm chạp, đưa tay xé luôn quần ngủ của cô, sau đó kéo cô vào trong ngực mình một lần nữa, vừa hôn vừa sờ khắp người cô. Cô cũng không biết anh đã kéo khóa từ khi nào, đột ngột tìm cửa vào, đi vào thăm dò mảnh đất vô cùng quen thuộc, hai tiếng than nhẹ thỏa mãn đồng thời phát ra.
Trên người anh có vết thương nên không tiện, anh để cô cử động, vết đỏ trên cổ cô cực kỳ nổi bật theo động tác lên xuống của cô. Anh sợ cô thấy lạnh, không cởi hết đồ, còn lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, hai người họ dính lấy nhau, bàn tay anh di chuyển dưới lớp quần áo. Giản Hinh vén áo anh lên, cúi đầu nhìn bụng anh, bởi vì phải dùng sức mà cơ bắp nổi lên, giật giật khiến người ta chỉ muốn chạm vào. Bàn tay cô đặt trên bụng anh mượn chút lực, một tay anh lại đỡ lấy cô để cô có thể thoải mái hơn một chút.
***
Không có cách nào khác, tay anh bị treo nên chỉ có thể dùng tư thế này, trời lạnh nhưng toàn thân hai người lại đầy mồ hôi, đến lúc cuối Trâu Diệc Minh muốn đẩy cô ra theo bản năng, có lẽ lần đầu tiên đã dọa được anh. Mấy năm nay, cho dù ở trong trường hợp nào, anh cũng dùng biện pháp khác, Giản Hinh không muốn, vẫn đè nặng lên người anh không chịu đứng dậy. Trâu Diệc Minh nghiêm túc nhìn cô, sau đó ôm chặt lấy cô, hai người dính vào nhau cùng run rẩy, dường như muốn nhập đối phương vào cơ thể mình, khẽ gọi tên cô: “Hinh Hinh.”
Sau khi xong chuyện cả hai người đều không muốn cử động, lấy áo khoác trải dưới đất làm giường, anh nằm xuống, thuận tay kéo áo, Giản Hinh nằm vừa vặn trên người anh, giống như một con gấu Koala.
Bàn tay anh vuốt ve người cô, chầm chậm hỏi: “Em định đón Tết thế nào?”
Về chuyện này, cuối năm nào anh cũng nghe cô, chỉ là trước kia công việc bận rộn nên anh chỉ có thể đưa tiền cho cô, để Giản Hinh tự lo liệu. Mà cô cũng đã làm rất tốt, còn tiết kiệm tiền cho anh, nhưng chi phí ăn mặc của anh lại không hề thua kém ai.
Giản Hinh lười biếng trả lời anh: “Đây là năm đầu tiên bà đi, em nghĩ nên làm náo nhiệt một chút để bà khỏi lo lắng.”
“Ừ, anh sẽ chuẩn bị cùng em.” Anh nói.
Cô nhổm người dậy nhìn anh, chắc chắn là anh đang nói thật lòng.
Cô cười, gật đầu nói, tới lúc đó cô muốn treo một bộ câu đối thật lớn và đèn lồng. Anh không nghĩ cô lại vui tới vậy, cười cười nắm lấy ngón tay xinh xắn của cô đùa nghịch. Giản Hinh bỗng hỏi một vấn đề: “Anh còn nhớ bố anh không?”
Cô chỉ mới nghe anh nói một lần vào bữa tiệc ly hôn của Tăng Tuyền.
Ánh mắt anh nhìn về phía xa xa, nghĩ một lát mới nhìn cô: “Không nhớ … khi đó anh còn quá nhỏ, hình của ông ấy mẹ anh cũng đốt hết, nên anh cũng không nhớ nổi dáng vẻ của ông ấy. Anh cũng rất hâm mộ nhưng đứa trẻ được cha ôm vào trong lòng, anh đã nghĩ tại sao ông ấy lại không muốn bế anh nữa.”
Giản Hinh nói: “Ừm, gần đây em cũng rất hâm mộ Tiểu Thiên, bố cô ấy rất chiều chuộng cô ấy. Trâu Diệc Minh, nếu bố mẹ em vẫn còn sống, họ nhất định sẽ rất chiều em.”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy anh có thích trẻ con không” Giản Hinh nhanh chóng bổ sung: “Em thấy Tiểu Thiên cũng rất dễ thương.”
Trâu Diệc Minh ngẩng đầu hôn lên mí mắt cô: “Dĩ nhiên là anh rất thích.”
Giản Hinh hài lòng lại nằm xuống ngực anh, lén cười.
Giờ đây, cô muốn sinh một đứa con cho anh, để anh được trải nghiệm cảm giác làm bố.
Cô nghĩ anh sẽ luôn bế con trong lòng mình, nhất định còn chiều con hơn cả ông chủ nhỏ.
Hai người ôm nhau ngủ một lúc, trời còn chưa sáng anh đã rời đi, yên lặng trở về giường của mình. Trần Phương Tiên vẫn dậy sớm như thường ngày vo gạo nấu cháo, đẩy cửa ra thấy Trâu Diệc Minh vẫn đắp chăn ngủ say liền làm việc nhẹ nhàng hơn một chút. Sau khi ăn sáng, Trâu Diệc Minh nói phải đi ra ngoài cùng ông chủ nhỏ một lát.
***
Hiện tại Trâu Diệc Minh không phải là người có tính cách chịu thiệt, ngậm ngùi nuốt giận, trận này không thể bị đánh bại. Xưa nay anh vẫn chỉ có một câu, để anh đến đầu ngõ chặn đường cắt đứt tay người anh xem thường, anh nói với ông chủ nhỏ: “Người khác chặt một cánh tay của tớ, tớ phải xới mồ mả tổ tiên nhà hắn lên.”
Ông chủ nhỏ nói: “Ừ, không thành vấn đề.”
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Trâu Diệc Minh đưa Giản Hinh tới thành phố Mậu, anh nói mình phải làm phù rể nên Trần Phượng Tiên không cản được, bèn dặn dò con trai chú ý cánh tay. Đêm đó Giản Hinh ngủ ở nhà Lý Doanh, còn Trâu Diệc Minh đi cùng Lâm Hạo.
Giờ lành ngày hôm sau, tiếng pháo nổ vang trời, Tiền Vũ đi giày cao gót chặn cửa làm khó chú rể theo tục lệ. Mọi người cũng không trông mong Lưu Ba làm gì được Tiền Vũ, đưa bao lì xì cũng vô dụng, Tiền Vũ canh cửa thật quá chuyên nghiệp. Trâu Diệc Minh cũng muốn xông vào, Tiền Vũ vừa mở miệng nói, đưa ra một Giản Hinh, nhất thời cũng cản được anh.
Giản Hinh quan sát thấy hôm nay Lâm Hạo có vẻ rất tốt, mùa đông mặc nhiều quần áo nên cũng không thấy gầy, anh được Trâu Diệc Minh và Lưu Ba hộ tống phía sau, cười rất mãn nguyện. Nhìn đến Trâu Diệc Minh, trước khi tới đã đi cắt tóc ngắn, sạch sẽ gọn gàng. Mấy người này, trừ Đại Phúc và Tăng Tuyền là không liên lạc được thì đều đến đông đủ.
Bên đằng gái có nội gián, cô dâu vội vàng ôm cái váy cưới cồng kềnh chạy tới, đứng ngay ngắn cạnh chú rể. Tiền Vũ chỉ vào cô ấy nói: “Giỏi, giỏi lắm, tao là người xấu rồi. Lý Doanh, mày cẩn thận lát nữa bị tao chuốc cho nằm lăn bò ra đấy.”
Lý Doanh cầu xin tha thứ, kéo Lâm Hạo chuẩn bị xuống tầng, Lâm Hạo ngăn cô lại, cúi người xuống muốn bế cô. Tập tục thời này là vậy, từ phòng cho đến khi ngồi lên xe đưa dâu, chân cô dâu không thể chạm đất.
Lý Doanh căng thẳng lui về phía sau nói: “Không cần bế đâu, em có thể tự xuống được mà.”
Lâm Hạo lắc đầu ôm lấy cô. Trâu Diệc Minh cũng đi theo phía sau. Lý Doanh sợ Lâm Hạo đứng không vững liền ôm lấy cổ anh: “Gần đây em ăn rất nhiều, có nặng lắm không?”
Lâm Hạo nói: “Không nặng, đi thôi.”
Một đám người náo nhiệt đi xuống dưới, Giản Hinh trở về phòng lấy áo khoác của Lý Doanh, thấy mẹ nó đứng trong góc phòng bếp lau nước mắt.
Đám cưới diễn ra rất ấm áp, Trâu Giản Minh và Giản Hinh đứng đằng sau Lâm Hạo và Lý Doanh, nghe người chủ hôn đọc lời tuyên thệ trong đó có một câu: “Nguyện làm đôi chim sát cánh trên trời, nguyện làm một nhánh cây liền cành dưới đất.”
Sau đó chú rể và cô dâu có mấy phút nói một chút cảm tưởng về nhau, Lâm Hạo chỉ nói một câu đơn giản: “Cám ơn em Tiểu Doanh, anh yêu em.”
Lý Doanh tiếp lời: “Lâm Hạo, bất kể là trên trời hay dưới đất anh cũng hãy chờ em, đôi chim sát cánh hay nhánh cây liền cành, em đều nguyện ý.”
Phần lớn khách mời ngồi phía dưới đều không biết Lâm Hạo bị bệnh, nghe thấy lời này liền vỗ tay tán thưởng, Lý Doanh xoay người cười với mọi người: “Hy vọng mọi người ăn uống thật ngon miệng, vui vẻ, đại cát đại lợi.”
Tiếng vỗ tay càng vang hơn, thức ăn bắt đầu được dọn ra, trong lúc đó Trâu Diệc Minh đỡ Lâm Hạo rời đi một lát, trên bàn chỉ còn lại Lý Doanh, Giản Hinh và Tiền Vũ. Lý Doanh giải thích: “Không sao, đến giờ uống thuốc, anh ấy đi uống thuốc thôi.”
Giản Hinh nhìn cô thật lâu, Tiền Vũ kéo kéo váy cô dưới bàn, Giản Hinh nói nhỏ: “Tao thấy Lâm Hạo khá hơn nhiều rồi.”
Lý Doanh sợ trôi hết son môi nên ăn uống rất cản thận: “Lần trước tao có nói với mày, mẹ tao nói trong núi sâu có một loại cỏ, tao mang về, mỗi ngày đều nấu cho anh ấy ăn, anh ấy nói sau khi ăn cảm thấy khá lên nhiều.”
Sau đó cô dâu chú rể bắt đầu đi mời rượu, mỗi bàn đều không thể tránh. Chức trách hiện tại của phù dâu phù rể chính là cản rượu thay cô dâu chú rể, nhưng tửu lượng của Giản Hinh rất kém nên cũng bị Trâu Diệc Minh kéo ra sau: “Em đi theo anh, đừng uống nhiều, có rượu cứ đưa cho Tiền Vũ.”
Tiền Vũ ra vẻ ngạc nhiên, gõ lên cái tay thạch cao của anh, Trâu Diệc Minh nói: “Làm phiền em.”
Tiền Vũ cũng không từ chối việc tốt, ngày tốt có ai tới cũng không từ chối, có rượu cứ uống, dù sao cũng chỉ có một ngày vui. Lưu Ba sợ cô uống say, muốn uống thay thì bị Tiền Vũ đạp cho một cái đuổi đi: “Anh quản cái gì hả?”
Khách khứa cũng cười nhao nhao theo: “Không được uống thay, thay một ly phạt ba ly.”
Cuối cùng, phù dâu và phù rể không sao, Tiền Vũ và Lưu Ba thay mặt làm chủ hoàn toàn. Trâu Diệc Minh kéo Giản Hinh ra ngoài, cúi đầu nhìn cô, hôm nay cô có trang điểm, gò má đỏ bừng, thật ra cô trang điểm rất xinh đẹp, kể cả ở lễ ly hôn của Đại Phúc, cô cũng xinh đẹp hơn cô dâu nhiều.
Giản Hinh vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Lý Doanh, bất cứ lúc nào cô ấy cũng cười. Hôm nay Lý Doanh là nhân vật chính, mọi người đến đây đều là để chúc phúc cho cô ấy, cô ấy đứng ở giữa, cười đầy hạnh phúc.
Buổi tối Lâm Hạo lại mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn, một bàn đầy thức ăn. Mỗi một lần Trâu Diệc Minh nhấc đũa lên đều là để gắp thức ăn cho Giản Hinh, Lý Doanh nhìn thấy, nhỏ giọng nói với Tiền Vũ: “Chuyện này là sao chứ?”
Tiền Vũ khẽ nói: “Tao từng cược với Tăng Tuyền, một triệu, nó thua.”
Lý Doanh tò mò: “Sao mày dám chắc là Tiểu Hinh và lão Trâu không chia tay được?”
Tiền Vũ nói: “Mày không phát hiện ra à? Trước đó nó cứ giục bọn mình giới thiệu cho nó đi xem mắt, nhưng mà có lần nào nó mặc váy đâu, nó chỉ mặc váy trước mặt lão Trâu thôi. Phụ nữ mà, đều có sự cố chấp của mình.”
Bữa cơm này mọi người cũng không ăn quá lâu, Lâm Hạo đã mệt mỏi cả ngày, nên để anh về nghỉ ngơi sớm một chút. Trâu Diệc Minh và Giản Hinh chuẩn bị nổ máy đi về Giang Châu thì bị Tiền Vũ ngăn lại. Cô và Lưu Ba đều có xe, vốn một chiếc cũng đủ rồi, nhưng Tiền Vũ không chịu để Lưu Ba động vào đồ của mình, cho nên cuối cùng mọi người phải tách ra. Giản Hinh ngồi xe Tiền Vũ, Trâu Diệc Minh và Lưu Ba đi một xe.
Trên xe Trâu Diệc Minh hỏi: “Vẫn đợi à?”
Lưu Ba nói: “Cô ấy có giận cũng không thể giận cả đời, tao chờ được.”
Sau khi Trâu Diệc Minh và Giản Hinh đi rồi, hai người cùng đi lấy xe, Lưu Ba gọi Tiền Vũ lại: “Anh xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội được không? Chúng mình đừng lãng phí thời gian nữa, chuyện của Lâm Hạo khiến anh nghĩ rất nhiều.”
Tiền Vũ cười lớn, tiếng cười hơi chói tai: “Lưu Ba ơi Lưu Ba à, năm đó em gái anh đẩy tôi xuống lầu cũng không hề nương tay, bây giờ anh lại đi cầu xin tôi ư? Đã muộn rồi.”
Lưu Ba kéo tay cô: “Anh không tin em không có tình cảm với anh, đã lâu rồi mà em vẫn một mình, điều này cho thấy em vẫn còn yêu anh. Tiểu Vũ, đừng giữ mãi quá khứ, chúng ta sẽ rất khổ sở.”
Tiền Vũ hất tay Lưu Ba ra rồi ngồi vào trong xe, Lưu Ba gõ lên cửa kính xe, cô hạ cửa xe xuống. Khi Lưu Ba nói ba chữ “anh yêu em” cô chỉ chăm chú lục túi của mình, dù cho Lưu Ba nói gì cũng rất thờ ơ. Lòng anh càng ngày càng lạnh, ba chữ “Anh yêu em” cuối cùng mang theo chút bất lực yếu ớt.
Lúc này Tiền Vũ ném cho anh một tấm hình, là hình siêu âm (B) ở bệnh viên: “Đây, hình của con anh đấy, tới bây giờ nửa đêm đi ngủ tôi còn mơ thấy nó, anh nói anh yêu tôi à? Cầm về nhìn kỹ một chút, tự hỏi xem bản thân mình có lương tâm hay không.”