*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Iris
Hôm sau, khi đến trường, cô Dương hỏi Giản Hinh: “Chị Giản, cái váy của chị đẹp thật đấy, chị mua ở đâu vậy?”
Giản Hinh thoải mái nói địa chỉ cho cô ấy, sau đó bắt đầu soạn giáo án cho tiết học, trong lòng hơi hụt hẫng. Nếu Tăng Tuyền mà thấy cô mặc cái váy này, nhất định nó sẽ cười đểu cô và nói, K hông cần nói cùng biết hôm nay Trâu Diệc Minh sẽ đến cho mà xem. Sự ăn ý giữa những người bạn lâu năm, người ngoài không thể so sánh được, Giản Hinh cảm thấy như thiếu đi một phần cuộc sống, cô gọi cho Tiền Vũ.
Tiền Vũ nhận máy hỏi cô: “Tiểu Hinh, dạo này thế nào?”
Giản Hinh đáp: “Nếu Tăng Tuyền một đi không trở lại thì biết làm thế nào bây giờ?”
Tiền Vũ thở dài: “Phải, biết làm thế nào bây giờ, ngay cả đánh mạt chược thôi cũng không đủ một bàn rồi… Haizzz, thôi kệ nó, tối tao với mày đi ăn đi. Mấy bữa trước đi Nhật công tác, có mua cho mày một bộ mỹ phẩm dưỡng da đây này.”
Giản Hinh nhẹ giọng nói: “Tối nay Trâu Diệc Minh sẽ tới đây.”
Tiền Vũ cũng không có phản ứng gì lạ, dường như giữa bọn họ chưa hề có khoảng thời gian chia tay đau đớn đến vậy. Cô ấy nói: “Vậy đợi khi mày rảnh tao với mày gặp sau.”
Sau khi cúp máy, Giản Hinh lên lớp, hôm nay xem như là ngày cuối cùng cô thay mặt chủ nhiệm của lớp này, chủ nhiệm của lớp nghỉ sinh trước đã chuẩn bị đi làm lại.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, học sinh túm năm tụm ba chơi đùa với nhau, Giản Hinh đi qua khúc quanh trong vườn hoa nhỏ trong trường tình cờ gặp Châu Dật Thần. Cả hai người đều rất bất ngờ, sau lần trước Giản Hinh không thấy anh ta ở trường, nghe nói là đi Mỹ, cũng không biết đã quay lại lúc nào rồi.
Giản Hinh cười gật đầu chào anh ta.
Thấy cô cười, Châu Dật Thần thở phào nhẹ nhõm, tuy đêm đó đã uống say nhưng anh ta vẫn nhớ mọi lời cô nói, đến khi tỉnh rượu anh ta mới chán nản vì mình đã quá lỗ mãng, vừa hay trong nhà có việc bèn chủ động đi Mỹ luôn, cuối cùng cũng gặp lại cô. Giản Hinh vẫn cười tươi với anh ta như trước, anh ta mới thấy yên lòng vì vẫn có thể làm bạn với cô.
Châu Dật Thần đưa cho cô một bức thư và nói: “Châu Châu đưa cho em, nó phải qua Mỹ học.”
“Sao lại đi bất ngờ như vậy?” Giản Hinh hỏi.
“Cũng không có gì bất ngờ đâu, anh trai anh vốn đã có ý định từ trước rồi.”
“Thì ra là anh đưa Châu Châu đi Mỹ.” Giản Hinh vừa nói vừa mở thư ra xem, thấy nét chữ non nớt của Châu Châu, cô không đọc mà gấp lại rồi để vào trong túi đựng tài liệu.
“Ừ!” Châu Dật Thần gật đầu, đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh ùa vào lớp, anh ta cất lời: “Em cũng đi đi.”
Giản Hinh tạm biệt anh ta rồi đi.
Không lúng túng, không xa lạ, Trâu Diệc Minh luôn nói đó mới là dáng vẻ mà người trưởng thành nên có, cô cũng muốn trưởng thành.
Đối với lớp này, Giản Hinh không quá nghiêm khắc nhưng cô vẫn luôn nhớ từng chi tiết nhỏ: lớp trưởng bẻ đôi phấn bỏ vào hộp phấn để cô viết dễ dàng hơn, học sinh luôn trực nhật rất sạch sẽ, mỗi lần đặt câu hỏi học sinh cũng đều trả lời rất tốt, thỉnh thoảng nói đùa vài câu mấy đứa cũng có nhắc đến bạn trai cô giáo. Trước đây, đứa bé bỏ nhà ra đi thỉnh thoảng cũng gia nhập đề tài này cùng với các bạn, Giản Hinh vỗ nhẹ lên bảng để mọi người im lặng, ngừng cười, nghiêm túc nói: “Cô trò mình tiếp tục giải đề tiếp theo.”
Buổi học cuối cùng này, Giản Hinh sắp xếp lại cả khoảng thời gian từ lúc mình nhận trách nhiệm lớp này thay cho giáo viên chủ nhiệm một chút rồi nói: “Mặc dù cô vẫn là giáo viên dạy Văn của các em nhưng sau này sẽ không phải là chủ nhiệm lớp nữa, cảm giác cũng hơi kỳ lạ. Các em là lớp đầu tiên mà cô chủ nhiệm, rất cám ơn các em đã hợp tác cùng cô. Cám ơn các em.”
Cô cứ tưởng có thể thoải mái từ chức nhưng bầu không khí lại khá nặng nề, mấy em gái ngồi trong góc lau nước mắt, Giản Hinh cười: “Khóc gì chứ, cũng đâu phải sau này không thể gặp cô nữa.”
Cậu bé đã trở thành người chăm chỉ học hành đứng lên, cầm lấy hộp quà đi từ hàng cuối lên bục giảng, cất lời: “Chúng em chuẩn bị quà cho cô ạ.”
Giản Hinh rất muốn khóc, vừa mở quà vừa nói: “Sau này không được phép tiêu tiền linh tinh nữa, các em nên tiết kiệm tiền để mua sách thì tốt hơn nhiều nhé.”
Cả lớp cười ầm cả lên.
Cô giáo luôn khuyến khích học sinh đọc sách ngoài giờ, sách Văn học truyền thống rất tốt, truyện trên mạng cũng có ưu điểm của nó. Tất cả học sinh đều nói cô là giáo viên nổi loạn nhất.
Trong hộp quà là một cái cúp bằng thủy tinh, ở giữa có khắc mấy chữ to: Phần thưởng giáo viên chủ nhiệm ưu tú nhất. Ở dưới còn thêm một hàng chữ nhỏ: Tập thể lớp 1A2.
Giản Hinh bật cười, danh hiệu nữ thần bộ môn Văn cũng không phải là nói xuông. Có lẽ với lũ trẻ Giản Hinh đẹp nhất là khi mặc váy tóc đen ngang vai, là dáng vẻ mà một người giáo viên.
Giáo viên thì nên có dáng vẻ gì chứ?
Bụng phệ? Đầu hói? Đeo một cái kính dày như đít chai? Thầy giáo ăn mặc tùy tiện, còn cô giáo thì mặc như thành viên hiệp hội phụ nữ những năm tám mươi ư? Còn tay đầy phấn suốt ngày nhai đi nhai lại một chuyện hả?
Không, học sinh thích người như Giản Hinh vậy.
Năm ngoái vì tức giận mà Giản Hinh cắt tóc ngắn, những học sinh nữ tóc dài cột đuôi ngựa học cô cũng rối rít đi cắt tóc ngắn, bình thường cũng không mặc đồng phục của trường, mặc một cái váy như Giản Hinh, cười dịu dàng xinh đẹp.
Giản Hinh giơ cái cúp lên: “Cám ơn các em đã tặng cô phần thưởng này, sau này cô sẽ tiếp tục cố gắng không ngừng.”
Cả lớp cười ầm, chuông tan học vang lên, học sinh lao ra ngoài như làn gió, thấy cửa lớp họ vẫn đang đóng lại, tưởng cả lớp bị cô giữ lại cũng nhìn vào thăm dò. Giản Hinh thu dọn giáo án nói: “Được rồi, lớp ra chơi, ngày mai gặp các em.”
Lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy, cả lớp cúi chào Giản Hinh cùng nói to: “Cô Giản, hẹn gặp lại.”
***
Sau đó Giản Hinh ngồi một mình trong vườn hoa nhỏ của trường nhìn bức thư trên tay, một cái là thư của Châu Châu, một cái được kẹp trong hộp quà. Bức thư của Châu Châu hơi nhăn, hình như vừa viết vừa khóc, mở đầu một câu: Cô Giản, em không thể đi học thêm nữa, bố em bắt em qua Mỹ. Nước Mỹ không có Ngữ văn hay em không thích chút nào, cô nhất định phải nhớ em, khi nào lớn em sẽ quay lại tìm cô.
Giản Hinh nghĩ đến lúc thằng bé trưởng thành quay lại chắc cũng đã quên hết thành ngữ bốn chữ mà cô đã dạy năm ngoái.
Tiếp theo là mấy lời càm ràm của Châu Châu, khi thì nói bố mình tức giận, khi thì nói nghe chú nói là đồ ăn Trung Quốc ở Mỹ rất ngon, một lát lại nói thực ra thì mình đi nước ngoài cũng được, bạn ngồi cùng bàn rất hâm mộ nó.
Bình thương viết văn nghị luận thì luôn viết rất ngắn, viết thư lại không tệ chút nào, lưu loát hết cả một trang giấy, Giản Hinh đang nghiêm túc đọc thư thì chuông điện thoại vang lên.
Trâu Diệc Minh hỏi: “Em tan lớp chưa?”
Anh tính toán giờ học của cô rồi mới gọi điện thoại tới.
Cô ừ một tiếng, nói với anh: “Anh đi xe chuyến mấy giờ? Hôm nay em tan làm sớm, em tới bến đợi anh nhé?”
Trâu Diệc Minh nói: “Không cần đâu, em ra ngoài đi.”
Giản Hinh vừa nghe liền đứng dậy hỏi: “Anh ở đâu? Anh tới đây rồi à? Ở trường rồi hả?”
Trâu Diệc Minh cười nói: “Bảo vệ hỏi anh tìm ai, anh nói anh tìm em, chú ấy hỏi anh là gì của em. Giản Hinh, anh nói thế nào giờ?”
“Anh chờ em một chút, em ra ngay đây.”
Giản Hinh về lấy cặp sách rồi vội vàng đi ra trước cổng trường, từ xa đã thấy một người đang đứng bên ngoài phòng bảo vệ, anh mới cắt tóc, cắt rất ngắn, ăn mặc đơn giản, tay cầm một cái túi, nếu nhìn không cần thận, thật sự sẽ tưởng là lưu manh ngoài trường muốn vào trả thù.
Cô chạy qua đứng trước mặt Trâu Diệc Minh, nói với chú bảo vệ: “Chú Trần, anh ấy tới tìm cháu đấy ạ.”
Trâu Diệc Minh cười toe toét, cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Chú bảo vệ nói: “Chú biết rồi, cậu ta là chồng cháu mà.”
Chồng?
Cô quay sang nhìn, anh xoa đầu cô rồi nắm tay hỏi: “Đi được chưa?”
Vì vậy Giản Hinh bị dắt đi, trước khi đi còn nghe chú bảo vệ nói: “Cô Giản, hình của cháu trên điện thoại đẹp thật đấy, vừa này chú vừa nhờ chồng cháu chỉ cho chú cài đấy, bữa sau chú cài hình con gái lên.”
Đi được một đoạn Giản Hinh sờ túi anh tìm điện thoại di động, Trâu Diệc Minh cứ đứng yên tại chỗ cho cô tìm, vừa trượt một cái đã có thể thấy hình của cô, thì ra là bức hình đó, đã lâu vậy rồi chưa từng thay đổi.
Giản Hinh hỏi: “Sao anh không đổi hình khác? Bây giờ em đã đổi kiểu tóc rồi mà.”
Trâu Diệc Minh không lên tiếng.
“Thì ra anh thích em như trước kia.” Giản Hinh cười.
Trâu Diệc Minh đưa tay kéo phần đuôi tóc cô, ngầm thừa nhận.
Anh đưa cô đi ăn lẩu, mùa đông đi ăn lẩu là tuyệt nhất, Giản Hinh cởi áo khoác vắt lên ghế dựa. Trâu Diệc Minh nhìn chằm chằm vào váy cô mất mấy giây, sau đó đổi chổ ngồi bên cạnh cô, phụ trách nhúng thịt, đồ ăn đã chín đều gắp bỏ vào chén cô. Giản Hinh bị cay hít vào một hơi, cô ngẩng đầu thấy mắt kính anh đã bị một lớp hơi nước phủ lên, hơi mờ. Cô giơ đũa đút cho anh một miếng thịt, anh mở miệng ăn, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho cô.
Ăn lẩu là phải vừa ăn vừa nghỉ, trong lúc nghỉ một lát Giản Hinh lấy một bức thư từ trong túi ra, kéo Trâu Diệc Minh xem cùng mình, nhẹ nhàng nói với anh: “Đây là thư do học sinh lớp em dạy gửi, từ ngày mai em sẽ không phải là chủ nhiệm lớp của chúng nữa nên cả lớp tặng quà cho em.”
Trâu Diệc Minh vươn tay ôm cô.
Trong thư viết rằng học sinh rất thích cô, sẽ rất nhớ quãng thời gian này, còn nhắc tới chồng cô, cuối thư tổng kết lại là chúc cô Giản và chồng bên nhau tới khi bạc đầu, luôn luôn chìm đắm trong hạnh phúc.
Giản Hinh vội vàng gấp thư lại, má dần dần đỏ lên, lẩm bẩm: Mấy đứa trẻ bây giờ thật là…
Trâu Diệc Minh ôm lấy cô, lấy thư dễ như trở bàn tay, tiếp tục xem đầy hứng thú, vừa xem vừa nói: “Em đỏ mặt gì vậy?”
Giản Hinh vỗ nhẹ lên má: “Em nóng! Ăn lẩu nên nóng.”
Trâu Diệc Minh bật cười.
Cuối cùng là một dãy chữ ký của học sinh, Giản Hinh nhìn thấy tên thằng bé kia, phía dưới còn viết một câu: Cô Giản, ngày hôm đó gây phiền phức cho cô, em xin lỗi.
Đợi đến khi ăn lẩu xong đi ra ngoài thì trời cũng đã tối, Trâu Diệc Minh nắm tay cô đứng ở ven đường đón xe. Giản Hinh hỏi: “Anh quay lại ngay hôm nay luôn à?”
Anh nhìn cô, lắc đầu.
Đoạn đường về nhà sau đó trở nên rất mơ màng, bởi vì tất cả ký ức của cô đầu tập trung vào lúc đã về tới nhà. Trâu Diệc Minh vây Giản Hinh trên cánh cửa, vừa tháo kính ra hỏi nhỏ cô: “Buổi tối ngủ một mình có lạnh không?”