Trong căn phòng rộng mênh mông, vắng lặng, Gia Mĩ nằm
dài trên ghế sô-pha, mắt mở trừng nhìn trần nhà, trong mắt ầng ậng nước. Trước
khi đi, cô còn ngoái đầu lại nhìn anh, lúc ấy anh như ngây, như dại, như si mê,
như đần ngốc, chỉ đứng một chỗ, trong tay cầm chiếc nhẫn ấy. Chuông cửa liên
tục kêu oang oang, dồn dập không ngừng. Cô biết không phải là anh, anh có chìa
khóa.
Cô uể oải đứng dậy, ra mở cửa, Hà Văn Hiên cười nói:
“Tốc độ mở cửa của em thực là siêu chậm chạp.” Hai tay cô đan vào nhau, lạnh
lùng hỏi: “Anh suốt ngày chạy qua nhà em, mục đích là gì vậy?” Hà Văn Hiên chăm
chú nhìn cô, cười nói: “Nếu như anh nói anh muốn theo đuổi em, thì em có tin
không?”.
Trước mắt cô giống như có một lớp sương mù che phủ, mờ
mờ ảo ảo: “Tin” cô cười lạnh lùng, “Vậy thì em chấp nhận sự theo đuổi của anh.”
Hà Văn Hiên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao em lại chấp nhận? Em...” Anh
như chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, nên vội vàng ngưng bặt, rồi lại khẽ cười hỏi:
“Em chấp nhận thì tốt, như vậy có phải anh nên cảm thấy rất vinh hạnh?” Cô cong
môi lên giọng đầy mỉa mai: “Ơn như trời rộng.” Anh chẳng để ý gì, chỉ cười hỏi:
“Vậy thì em có thể ban ơn, tối nay cùng anh đi xem phim được không?” Cô gật
đầu: “Chẳng qua cũng chỉ là việc bình thường thôi mà”, anh nói: “Xe của anh
đang đỗ ở dưới lầu...” chẳng đợi anh nói hết, cô đóng cửa, vẻ mặt thoải mái:
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Anh đi đến bên cạnh thang máy, cười nói: “Quý cô ra
ngoài hẹn hò, có cần phải trang điểm một chút cho tươi tắn không?” Cô dựa lưng
vào bức tường phía sau, sắc mặt càng lạnh: “Vậy thì anh có thể tìm người con
gái khác.” Anh mím chặt môi, vừa mức cửa thang máy mở ra, anh cười nói: “Thang
đến rồi, xem ra đến ông trời cũng không đồng ý cho anh tìm người con gái khác.”
Sắc mặt cô chẳng có chút biểu cảm, bước vào trong thang máy, Hà Văn Hiên đứng
cạnh bên cô, khóe miệng vẫn nở sẵn một nụ cười nhàn nhạt. Cô nói: “Gương mặt
anh có thể thể hiện được những trạng thái tình cảm khác không? Nhìn như thế này
thật thấy giả tạo.”
Anh nhún vai: “Chẳng có cách nào khác, thói quen rồi.”
Cô đưa mắt nhìn anh một cái, rồi lặng im không nói.
Trong rạp chiếu phim, đông nghìn nghịt, người cá là
người, cô chăm chú nhìn lên màn ảnh, vẻ mặt căng thẳng giống như bước vào trận
chiến sinh tử, nếu như không phải anh chết, thì tôi sẽ chết. Hà Văn Hiên len
lén thăm dò cô, môi càng mím chặt, chỉ muốn cười. Đây rõ ràng là một màn kịch
ái tình lãng mạn, nhưng thần sắc của cô thì vẫn cứ như sắp giết người vậy.
Chỉ đến khi kết thúc phim, hai người từ trong biển
người len ra được đến đầu đường bên ngoài, anh mới dám hỏi: “Phim có hay
không?” cô gật gật đầu, trịnh trọng đáp: “Cũng được.” Anh cuối cùng cũng bật
cười thành tiếng: “Nhưng nhìn em trông giống như sát nhân quá.” Cô thẳng thắn
bộc bạch: “Cũng cần phải xem là đi xem cùng với người như thế nào.” Anh chợt
sững người, nhưng lại cười ngay: “Em không cần đem cừu hận cha em trút lên
người anh, anh thề, anh và ông ấy không có quan hệ gì hết. Hôm ấy, chỉ là anh
cố ý lấy ông ấy ra làm cái cớ thôi, không ngờ, chữa lợn lành thành lợn què.”
Cô vẫn giữ bộ mặt cảnh giác, anh đưa hai ngón tay lên
trời thề: “Anh dùng hai ngón tay để thề”, cô “Hừm” một tiếng, bước dài về phía
trước, anh vội vã đuổi theo chặn ở trên: “Em còn muốn đi đâu?” Cô nghĩ một lát
rồi nói: “Muốn về nhà.”
Anh cúi đầu có chút buồn bã: “Mức thấp nhất rồi, cũng
nên đi ăn tối cùng anh một lát chứ.”
Cô quay người lại, đứng đối diện anh, nói: “Không có
luật nào quy định, ban đêm, nhất định phải có một nam một nữ cùng đi ăn đêm.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Huống hồ em đã đi xem phim cùng anh rồi.”
Anh cuối cùng cũng ôm bụng cười lớn, cười đến nỗi nước mắt ứa ra: “Anh đã hẹn
hò rất nhiều lần rồi, nhưng lần này thực là một kỷ niệm khó quên nhất trong
đời.” Anh cười rạng rỡ: “Ai dà, có người nào quy định, theo đuổi một người con
gái, thì người con gái ấy nhất định phải đồng ý không nhỉ?”.
Cô cười: “Em không tranh cãi với anh nữa, nếu không
cũng không thể nào cãi lại anh được.” Anh lại hùng hổ hăm dọa: “Em lại trốn
tránh người nào đó nên mới cùng anh hẹn hò, mới chấp nhận để anh theo đuổi em
đúng không?” Cô nhắc nhở anh: “Hà luật sư, đây không phải là pháp đình, em có
quyền không phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh.”
Anh ngẩn người, gật đầu: “Em nói đúng, vậy anh đưa em
về nhà.”
Trên suốt cả chặng đường về nhà, Hà Văn Hiên nói liên
tục không ngừng, nhưng cô một chữ cũng không nghe thấy, ánh mắt cô mơ màng như đang
nghĩ điều gì vậy. Cuối cùng, anh cũng không nói nữa, cả hai cùng im lặng. Bản
nhạc trên xe nghe rất hay, đó là một bài hát tiếng Anh, ý của ca từ cô nghe
không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó buồn man mác, giống như một
tấm lưới chụp cả lên người, kéo vào trong vũng bi thương, không thể nào tự
thoát ra được.
Cả hai người đều không nói với nhau lời nào, đến cả
lúc lên lầu, trong thang máy, cũng không ai lên tiếng, thang máy cuối cùng cũng
đến nơi, cô nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, bây giờ em về đến nhà rồi, anh
cũng được giải thoát rồi.” Anh dựa vào cửa thang máy, mỉm cười nói: “Em cuối
cùng cũng được giải thoát rồi, nhưng không mời anh vào uống một ly trà sao?”.
Cô nghĩ một lát, đưa mắt nhìn anh một cách thăm dò đầy
cảnh giác, cuối cùng gật đầu. Cô mở cửa, trong phòng tối đen như mực, giống như
dưới đáy biển sâu, tối đen khiến người ta vô cùng sợ hãi. Cô bật đèn, trong
lòng có chút căng thẳng. Hách Gia Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, vẻ mặt khó đăm
đăm. Hà Văn Hiên chào hỏi anh, anh vờ như không nghe thấy, chỉ trừng mắt nhìn
cô. Gia Mĩ ngồi xuống bên cạnh anh, có chút lúng túng. Hách Gia Tuấn đứng dậy,
bước đến trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn trong tay ra nhét vào lòng bàn tay cô,
giọng nghèn nghẹt nói: “Đây là của em, chẳng cần biết em cần hay không cần, em
nhận hay không nhận.” Anh nói xong, lườm Hà Văn Hiên một cái rồi chẳng thèm
quay đầu chào, đi thẳng một mạch ra cửa.
Cô nắm chiếc nhẫn hoa hồng trong tay, mà như đang nắm
vô số những chiếc kim châm nhỏ, chúng thi nhau chọc vào tay cô, khiến cô đau
đớn, đau đến mức nước mắt như muốn ứa ra. Cô đẩy Hà Văn Hiên ra ngoài, cố gắng
đóng chặt cửa lại, nước mắt lúc này tuôn ra như suối, ướt đẫm trên mặt.
Nghe nói, chỉ có cách làm việc hết mình thì mới quên
đi được mọi nỗi sầu đau phiền muộn. Gia Mĩ nở một nụ cười tươi tắn, mạnh mẽ
quay trở lại làm việc, đồng nghiệp cũng tự nhiên vui mừng đến hỏi thăm cô.
Nhưng cô chỉ trả lời qua quýt rồi vùi đầu vào công việc, lòng tràn đầy hăng
hái.
Buổi trưa có một nhân vật rất quan trọng đến văn phòng
luật sư, có bảy tám người vệ sĩ vây quanh, điệu bộ rất kiểu cách, người kia
ngay cả việc chào hỏi xã giao cũng không làm, còn dẫn người đi thẳng vào phòng
làm việc của Hà luật sư. Gia Mĩ cầm một tập hồ sơ cần Hà Văn Hiên ký tên, đứng
đợi ngoài cửa, vào không được, mà trở về cũng không xong.
Trong phòng làm việc của Hà luật sư vong ra những
tiếng chửi rủa. Gia Mĩ giơ tay lên định gõ cửa, song lại nghĩ không biết lần
này có nên hay không, một lát nữa lại đến có lẽ tốt hơn.
“Trái lại, đúng là tôi muốn tên côn đồ Trình Minh Lãng
có một kết cục chẳng ra gì...” Trong phòng vang lên tiếng của Hà Văn Hiên đang
rất giận dữ, từng câu từng chữ rất rõ ràng đập vào tai cô. Gia Mĩ có chút tò
mò, Hà Văn Hiên lại gào lên: “Bọn xã hội đen đó, anh đã giải quyết không phải
là giả, nhưng tôi không muốn lại bị tên khốn đó quấy rầy, tôi muốn hắn cả đời
phải ăn cơm tù. Đừng có quên, bản án lần trước, nếu như không phải là tôi, anh
đã sớm vào tù bóc lịch rồi.”
Người đó không ngừng vỗ về anh: “Việc của anh, tôi
nhất định sẽ giúp anh giải quyết. Việc lần này, anh cũng giúp cho, xem như là
giúp tiểu nữ.” Trong phòng chẳng có tiếng gì, một lát sau, Hà Văn Hiên mới nói:
“Ok. Việc của cô ấy, tôi nhất định sẽ giúp ông làm cho yên ổn.”
Gia Mĩ trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, dường như sắp
nổ tung, giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Trong lòng bàn tay cô mồ hôi túa ra, cô
cố gắng trấn tĩnh, gõ cửa: “Hà luật sư, tôi là Gia Mĩ”, Hà Văn Hiên nói: “Vào
đi”, cô mở cửa, tay run run, cô đưa cho anh tập hồ sơ: “Cần anh ký tên ạ.”
Toàn thân cô căng cứng, mắt cụp xuống, đến tình hình
trong phòng như thế nào cô cũng không dám nhìn, chỉ biết ánh mắt như dao đang
tập trung chiếu lên người cô. Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười với cô, ký tên thật
nhanh rồi đưa trả lại cho cô. Sống lưng cô cứng đờ, quay người lại rồi đi thẳng
ra cửa. Hà Văn Hiên đột nhiên gọi cô đứng lại: “Gia Mĩ.”
Cô cười cười: “Hà luật sư, còn việc gì nữa ạ?” Hà Văn
Hiên nói: “Tối nay Dư tiên sinh đây mời uống rượu, cô đi cùng tôi nhé.” Cô đưa
mắt len lén nhìn Dư tiên sinh, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tướng mạo tương
đối nhã nhặn, dáng vẻ khá là cường tráng, thật quen mắt? Cô bắt đầu ấp úng:
“Tối... tối nay tôi không rỗi... tôi nghĩ...”
“Trái lại, đúng là tôi muốn tên côn đồ Trình Minh Lãng
có một kết cục chẳng ra gì...” câu nói này giống như một trò ma quỷ cứ vang lên
oang oang bên tai cô, cô ngẩn người ra một lúc, rồi không do dự gì nữa, gật
đầu: “Được ạ, mấy giờ?” Hà Văn Hiên cười nói: “Hết giờ làm thì đi có được
không?” Cô cố gắng nở nụ cười: “Được ạ”, lúc cô mở cửa đi ra ngoài, còn quay lại
quan sát vị Dư tiên sinh kia, tướng mạo đẹp rất phổ thông, nhưng sao cô lại có
cảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi?
Cô đắc ý đứng ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy Dư tiên
sinh kia cười nói: “Xem ra việc thu xếp này chỉ là sớm hay muộn thôi, sức hấp
dẫn của Hà luật sư quả không thể che đậy.” Bí mật lớn, nhất định là một bí mật
rất lớn. Gia Mĩ trở về vị trí làm việc của mình, không ngừng nghĩ đến khuôn mặt
kia, rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra.
Trong KTV, bốn phía đều là vệ sĩ, Dư tiên sinh nói
chuyện với Hà Văn Hiên rất ăn ý, Gia Mĩ như ngồi trên bàn chông, nhấp nha nhấp
nhổm, giống như đột nhiên bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục vậy, chỗ nào cũng
là đầu trâu mặt ngựa, chỗ nào cũng có mai phục khắp nơi. Hà Văn Hiên đứng dậy
nói với cô: “Tôi đi ra trước một lát.”
Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, nhưng vẫn làm ra vẻ
bình tĩnh gật đầu. Dư tiên sinh đưa mắt ra hiệu, đám vệ sĩ lần lượt đi ra. Tim
Gia Mĩ đập nhanh bất thường, thì ra là Hà Văn Hiên khốn khiếp kia đã bán cô bất
thành? Những việc như thế này cô cũng đã sớm nghe qua, cho thuốc độc vào trong
ly rượu, rồi sau đó... Thật là đáng ghét! Đồ vô tích sự ấy lại dám đem vở kịch
tồi này diễn với cô. Nhưng cô cũng không phải là người dễ gây chuyện.
Quả đúng như vậy, Dư tiên sinh đưa cho cô một cốc
rượu. Cô nổi giận túm lấy tay ông ta, rồi giận dữ đá vào hai chân: “Đồ bỏ đi.”
Dư tiên sinh muốn giải thích: “Cô hiểu lầm rồi...” cô túm lấy cà-vạt của hắn,
quát: “Hiểu lầm cái đồ vô dụng, những việc như thế này, trên ti vi đã đưa tin
rồi, nhưng thật không ngờ trên thực tế lại nhiều như vậy! Thật đáng ghét! Đừng
có tưởng ta dễ bắt nạt.”
Dư tiên sinh không nói ra lời, chỉ mở to mắt, lắc đầu.
Cô chống nạnh: “Ông nhìn lại mình xem, đã yếu như vậy, lại còn học người ta
chơi trò thuốc mê. Toàn là kẻ bệnh tật!” Nói rồi cô mở cửa phòng, cẩn thận nhìn
trước nhìn sau, không thấy Hà Văn Hiên và đám vệ sĩ đâu, càng dễ lẩn trốn.
Cô chạy thẳng một mạch, ra đến đường, coi như là thoát
rồi, nhẹ nhõm cả người. Cô còn lẩm bẩm chửi: “Hà Văn Hiên, anh không xong với
tôi đâu. Tên côn đồ lưu manh như anh, thật không thể nhìn ra, anh đúng là loại
người như vậy.”
Chuông điện thoại tiếp tục reo vang, cô đưa mắt nhìn,
thô lỗ “Hừm” một tiếng. Tiếng của Hách Gia Tuấn vô cùng buồn bã từ trong điện
thoại vọng ra: “Chúng ta gặp nhau nhé...”
Cô nghĩ một chút, rồi mới gật đầu nói được, anh nói:
“Anh bây giờ đang ở trong một ngõ hẻm nhỏ đối diện với cửa sổ nhà em.” Cô gật
đầu nói: “Nhà em ở tầng mười lăm, em làm sao biết là cửa sổ nào đối diện với
một con ngõ nhỏ, có thể nói địa chỉ cụ thể được không?” Anh nói: “Em dựa vào
cảm giác đi...”
Cô gào lên trong điện thoại: “Anh đúng là đồ mắc dịch,
như vậy làm sao mà tìm được?” Anh chỉ nói: “Anh sẽ ở đây đợi em...” rồi ngắt
điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi, lẽ nào mới một ngày không gặp, anh chàng
này lại mắc chứng gì rồi? Chỉ làm khổ người khác!
Bốn phía đều là tường, chỉ có một ngách rất nhỏ có thể
đi vào. Cô mệt mỏi đi vào bên trong, đây đã là cái ngõ thứ mười một rồi. Nhìn
xa xa, dưới ánh đèn đường mờ mờ, ở phía bên trong có một người đang đứng, một
mảng đen xì xì. Cô bước như chạy vào bên trong, không ngờ lại dẫm phải một vũng
nước, trượt một cái, cả người ngã xoài trên mặt đất.
Tạo nghiệt! Hôm nay sao vậy nhỉ? Cô đứng dậy, quần áo,
giày tất đều dính đầy nước, lại còn có mùi hôi không chịu được! Cô gào lên với
cái bóng người phía trước mặt:
“Hách Gia Tuấn, có phải là anh không?” Chiếc bóng đen
ấy không lên tiếng, cô chỉ còn cách tiếp tục chạy về phía trước, đợi cô chạy
đến trước mặt anh, Hách Gia Tuấn mới yếu ớt lên tiếng: “Là anh...”
Cô bực tức đến mức sắp khóc: “Cái anh này, có phải là
bị thần kinh không? Muốn em đến chỗ xó xỉnh này làm gì?” Cô chỉ vào quần áo
trên người mình: “Anh có nhìn thấy không, em giẩm phải một vũng nước hôi thối.”
Anh khẽ nói: “Em thật không biết tự chăm sóc chính mình.”
“Em không muốn tranh cãi với anh nữa đâu, hôm nay tâm
trạng em không được tốt.” Cô chẳng vui vẻ gì gào lên: “Rốt cuộc hẹn em tới đây
làm gì? Có lời gì thì nói luôn đi, không cần phải nói gần nói xa cho mệt.”
Hai tay anh đan vào nhau, cả người khẽ dựa vào cái cột
đèn: “Anh muốn nhìn thấy em... đã một ngày rồi anh không nhìn thấy.” Cô đảo
mắt: “Chỉ vì muốn gặp em? Vậy sao anh không trực tiếp đến nhà em là được rồi?
Cần gì phải làm ra vẻ thần bí như vậy?” Anh lắc đầu: “Anh sợ em không muốn gặp
anh, đến nhà em, lại phải chịu đòn.” Chẳng nhẽ em xấu như vậy sao? Tuy miệng
nói là đánh anh, nhưng em rất ít khi đánh anh mà.
“Thôi được rồi, xem như là em thích dọa giẫm người
khác.”
“Xong rồi, em về nhà thay đồ.” Cô quay người định đi,
anh lại túm cô lại, từ trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn có đính đá. Anh
nói: “Nếu như em bằng lòng ở cùng anh suốt đời, thì cầm đi, còn nếu không muốn,
thì thôi cũng được.” Cô ngẩn người ra nhìn anh, toàn thân run rẩy, “Ở cùng anh
suốt đời...” Anh thấy cô không cầm, có chút vội vã: “Chiếc nhẫn vàng kia không
đáng tiền, nhưng chiếc nhẫn đính đá này đã đủ chưa?”
Cô lờ mờ hiểu ra: “Anh cho rằng ngày hôm đó em đánh
anh là vì chê chiếc nhẫn vàng không đáng tiền sao?” Anh nói: “Anh cũng không
dám khẳng định, nhưng em đã rất tức giận. Cho nên hôm qua anh đã đi chọn cả
ngày, mới chọn được cái này.” Cô tự đấm vào đầu của mình: “Trời ơi, làm sao anh
không để em chết quách đi cho rồi, chứ còn ở với đồ con heo như anh, sớm muộn
gì rồi cũng bị tức chết!”
“Cướp đây, không được nhúc nhích!” Không biết từ lúc
nào có một người đi đến gần, cầm con dao kề vào cổ cô. Hắn giật chiếc nhẫn từ
trên tay Hách Gia Tuấn cười nói: “Hôm nay cuối cùng cũng có thu hoạch lớn rồi!”
Gia Mĩ lườm tên cướp, tinh thần hơi run: “Anh đi cướp
giật, có giấy phép của cục công thương phát hành không?” Người này ngẩn ra nói:
“Không có.” Hách Gia Tuấn cũng nổi giận đùng đùng nói: “Không có giấy phép anh
cướp cái gì sao?”.
“Đúng.” Gia Mĩ nghiến chặt răng, đánh một quyền vào cổ
tay đang cầm dao của hắn. Rồi nhân cơ hội đó lùi về bên Hách Gia Tuấn. Người
này nắm chặt lấy dao, hỏi lại: “Hai đứa ngu đần này, đi cướp mà còn phải có
giấy phép sao? Đem hết tiền vàng có trên người ra đây.”
Gia Mĩ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa chiếc nhẫn trả
lại đây!” Người này vội vàng bỏ chiếc nhẫn vào trong túi quần: “Đồ cướp được lẽ
nào lại quay về chủ cũ. Hôm nay ta đúng là gặp hai đứa ngốc.”
“Lời thừa, có giấy phép hay không cũng đều vào trong
nhà lao cả.” Hắn ta thản nhiên trả lời, rồi giơ dao lên: “Đưa tiền mặt và các
loại điện thoại ra đây.” Gia Mĩ gầm lên: “Hôm nay tâm trạng của ta không được
tốt cho lắm, nếu không muốn chịu đòn thì mau đem chiếc nhẫn trả ra đây mau.”
Hách Gia Tuấn cũng nghiến chặt răng: “Hôm nay tâm trạng của ta cũng rất tệ,
ngươi tốt nhất thì hãy ngoan ngoãn đưa ra nhanh lên.”
Hắn cười ha ha nói: “Tâm trạng ta rất tốt.” Hách Gia
Tuấn giận run lên: “Gia Mĩ, đánh chết tên này đi.” Gia Mĩ nhón chân: “Được, anh
giúp em cản đao” vừa dứt lời, cả hai người liền xông đến. Tên cướp cuối cùng
cũng trợn tròn mắt, ném đao xuống, cắm đầu cắm cổ chạy ra phía đầu ngõ. Hách
Gia Tuấn chạy lên trước chặn lại, đá cho hắn một cước ngã khuỵ xuống đất, Gia
Mĩ thân thủ nhanh nhẹn đá vào hai chân của hắn, khiến cho hắn nằm bò ra đất. Tay lục vào
túi quần của hắn, sắc mặt càng thêm u ám, cô túm lấy hắn, giận dữ hỏi: “Chiếc
nhẫn đâu? Tại sao lại không có ở trên người ngươi? Rõ ràng ta đã nhìn thấy
ngươi bỏ vào trong túi.”
Tên cướp lúc này khóc rống lên: “Tôi không biết, có
thể là làm mất rồi.” Hách Gia Tuấn nổi trận lôi đình: “Không có giấy phép thì
có thể bỏ qua, ngươi còn dám làm mất đồ của ta?” Gia Mĩ không tin hắn: “Mau cởi
hết quần áo ra, kiểm tra từng cái một.” Hách Gia Tuấn cũng đồng ý với cô gật
đầu, thấp giọng như ra lệnh: “Cởi hết.”
Hắn tủi thân đứng dậy, cởi áo ra: “Rốt cuộc hai người
là cướp hay ta là cướp đây...” Gia Mĩ mở ra từng cái một, sắc mặt vô cùng khó
coi: “Không có... vẫn không có.”Hách Gia Tuấn nổi giận đùng đùng, túm lấy cánh
tay hắn: “Cởi quần ra.” Hắn vội vàng cởi quần ra, Gia Mĩ run rẩy, giọng lạnh
băng: “Vẫn không có.”
“Cởi luôn cả quần lót.” Hách Gia Tuấn không cam tâm
gào lên. Hắn sắp khóc thành tiếng: “Tôi xin thề, thật sự không có, hãy để cho
tôi mặc một chiếc nhé.” Gia Mĩ tìm tìm ở trên đất, có chủ ý: “Để cho hắn tìm ở
đây, chiếc nhẫn không biết chạy, chỉ có thể rơi ở đây, bao giờ tìm thấy mới
thôi, không tìm thấy thì đừng có trách.”
Hách Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đang cầu
hôn, ngươi lại dám đến quấy nhiễu, tìm nhẫn đi cho ta, nếu không tìm được, đến
lớp da ngươi cũng đừng mong.”
“Đúng, trực tiếp dùng dao lóc ra là được.” Gia Mĩ ở
bên cạnh phụ họa. Hắn nước mắt lưng tròng, miệng lẩm bẩm: “Thì ra, ta đã gặp
phải hai tên lưu manh... có khi còn là hai kẻ giết người. Thật là xuất quân bất
lợi.” Hắn vừa tìm vừa cầu khẩn ông trời: “Cảnh sát, mọi người nhất định phải
mau mau đến đây.”
Gia Mĩ ngồi trên đất, ngủ gà ngủ gật. Hách Gia Tuấn
trong lòng như lửa đốt, cố gắng cùng với hắn tìm kiếm, nhưng, chỉ còn thiếu là
lật cả miếng đất này lên, còn tìm mãi vẫn không thấy. Tên cướp lạnh run cầm
cập, thương lượng với Hách Gia Tuấn: “Sao không gọi cảnh sát đến tìm?” Hách Gia
Tuấn giận dữ trợn mắt nhìn hắn, hắn nhún nhún vai: “Coi như tôi không nói gì.”
Đêm càng lúc càng khuya, như có người cầm mực bôi cho
đen đặc. Gia Mĩ xem đồng hộ, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, cô uể oải hỏi:
“Vẫn không tìm thấy à?”.
Hách Gia Tuấn gương mặt u ám trừng mắt nhìn tên đầu
sỏ: “Hay là báo cảnh sát!” Gia Mĩ sắc mặt nghiêm trọng lắc lắc đầu: “Theo phán
đoán của em, nhất định là ở một nơi nào đó trên cơ thể của hắn.” Hách Gia Tuấn
nhìn cô, có ý thăm dò: “Hắn đã cởi hết rồi, anh nghĩ không có ở trên người
hắn.”
Gia Mĩ cố gắng suy nghĩ, rồi mới thăm dò: “Vẫn còn
giầy và nội y chưa cởi...” Hách Gia Tuấn nói: “Này, hãy cởi hết đồ ở trên người
ra.” Tên cướp hốt hoảng che chỗ hiểm ở trên người mình lại: “Các người muốn làm
gì? Tôi xin thề, tuyệt đối không có ở trên người tôi.” Gia Mĩ giơ hung khí của
hắn lên: “Nếu như cầm dao mà cắt từ miếng từng miếng thịt trên người của ngươi
nhỉ...”
Hách Gia Tuấn cướp lấy dao: “Dứt khoát à, để cho hắn
làm một vĩ nhân.” Gia Mĩ tấm tắc khen ngợi, nhưng vẫn lắc đầu: “Hắn như thế
này, còn làm vĩ nhân gì... đi cướp mà lại thành ra như thế này, thật là một đứa
trẻ đáng thương.”
Tên cướp khóc thành tiếng: “Ta cầu xin các người, hãy
bỏ qua cho ta.” Hách Gia Tuấn trên mặt mỉm cười: “Để cho hắn làm một công công
vĩ đại nhất thế kỷ 21, thật là vĩ đại...”
Gia Mĩ đồng ý gật đầu: “Vậy anh bắt đầu đi.”Cô bịt mắt
mình lại nói: “Em cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”
Tên cướp cuối cùng quỳ thụp xuống đất: “Tôi sẽ đưa ra, tôi sẽ đưa chiếc nhẫn
ra.” Hách Gia Tuấn cười đắc ý: “Một chút hăm dọa mà cũng không chịu được, vậy
mà còn học đòi người ta đi cướp, thật là nên cho đi cải tạo.”
Tên cướp tháo chiếc giầy ra, nói: “Tôi không bỏ vào
túi áo, mà làm như thế này, đây là thủ thuật che mắt thôi.” Hắn cầm chiếc nhẫn
từ trong chiếc giầy ra, khóc rống lên: “Tôi vẫn nắm ở trong lòng bàn tay, nhân
lúc hai người không để ý, bỏ vào trong này...” Hách Gia Tuấn giơ tay lên, tạo
thế định đánh hắn, hắn co rúm người lại, Hách Gia Tuấn thất vọng chỉ vào hắn,
đoạt lại chiếc nhẫn: “Ta nói với ngươi, muốn làm cướp trước tiên phải tìm một
vị tiền bối, học lấy một chút kinh nghiệm giáo huấn.”
“Tôi cũng muốn học, nhưng tiền bối đều bị ngồi tù hết
rồi...” tiếng của hắn nhỏ như con muỗi, trên mặt đầy vẻ tủi thân: “Tôi có thể
đi được chưa?” Hách Gia Tuấn ngồi xổm trước mặt hắn: “Ngươi tưởng ta là thằng
ngốc chắc? Cướp xong lại còn muốn đi? Đầu óc ngươi có vấn đề!” Nước mắt hắn
lưng tròng: “Nhẫn chẳng phải là đã trả lại cho anh rồi sao... thôi coi như anh
có lòng tốt hãy thả tôi đi, có được không? Tôi trên còn có...”
“Trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có một đàn
con nheo nhóc...” Gia Mĩ cũng ngồi xổm trước mặt hắn, thay hắn nói tiếp câu còn
dang dở. Tên cướp giống như gặp được tri âm: “Đúng vậy, tôi trên còn mẹ già tám
mươi tuổi, dưới còn một đàn con nheo nhóc.” Hách Gia Tuấn dùng tay gõ lên đầu
anh ta: “Tôi nói anh thật là ngu xuẩn, nhìn dáng vẻ của anh, còn chưa quá ba
mươi, anh trẻ như vậy làm sao mà có mẹ già tám mươi tuổi được?”.
Gia Mĩ thở dài: “Thì ra, đi cướp cũng cần phải nghiên
cứu trình độ cao thấp, sau này ngươi nên nói với hậu bối của ngươi, tốt nghiệp
đại học rồi hãy đi làm cướp”. Tên cướp nghiêng đầu, bé tiếng lẩm bẩm: “Tốt
nghiệp đại học rồi thì càn gì phải đi cướp...” Gia Tuấn càng gõ mạnh hơn: “Cô
ấy nói ngươi còn dám cãi?”.
Gia Mĩ lắc đầu thở dài: “Đưa đến đồn cảnh sát thôi.”
Trong đồn cảnh sát, đèn đuốc sáng trưng, ánh trăng bên
ngoài cửa sổ đang từ từ hạ thấp xuống, thấp dần thấp dần, giống như sắp lặn
hẳn, đồng chí cảnh sát trực ban trừng mắt nhìn ba người hỏi: “Ai là cướp?” Tên
cướp lập tức nhảy lên: “Nhìn tôi như thế này thì biết, bọn họ là cướp, tôi báo
án.” Hách Gia Tuấn giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Đừng có nói lung tung, nếu
không tôi lóc da của anh ra đấy.”
Tên cướp vội nở nụ cười tươi, đứng bên cạnh: “Cảnh sát
tiên sinh, ngài là người chính nghĩa, là người hiểu rõ lý lẽ. Nhìn tình hình
như thế này, nghe khẩu khí này, ai là người bị hại chỉ cần nhìn là biết ngay.”
Vị cảnh sát nhân dân trừng mắt nhìn anh ta hỏi: “Anh vì sao mà không mặc quần
áo?” Tên cướp cố gắng cười: “Hai người này đúng là vừa từ viện tâm thần chạy
ra, cướp được rồi, lại còn bắt tôi cởi hết quần áo...”
“Ngươi dám xuyên tạc sự thật.” Gia Mĩ tức giận vung
quyền lên, tên cướp toàn thân run rẩy: “Cảnh sát tiên sinh,anh xem, người đàn
bà này thật hung dữ. Chính là cô ta bắt tôi cởi hết quần áo.” Gia Mĩ giận đùng
đùng bước đến, túm chặt cổ tay anh ta: “Ngươi đúng là kẻ lật mặt như trở bàn
tay, đổi trắng thay đen. Rõ ràng hắn cướp chiếc nhẫn của chúng tôi, bây giờ lại
còn mặt dày nói chúng tôi cướp của hắn, kiên quyết đem hắn giam lại vài ngày
rồi tính.”
“Ba người các anh, tất cả đứng nghiêm lại cho tôi.”
Anh cảnh sát đấm đấm vào huyệt thái dương: “Ai là cướp, tôi tự biết rõ, không
cần phải tranh cãi, tranh cãi cũng không có tác dụng gì.” Anh cảnh sát cười
cười, đưa tay ra, tốc độ rất nhanh túm lấy tên cướp, cài lại cúc áo cho hắn.
Tên cướp ngẩn người nhìn anh: “Đồng chí cảnh sát, việc này là như thế nào? Túm
nhầm đối tượng rồi.”
Anh cảnh sát lạnh lùng lườm anh ta một cái: “Lẽ nào
người đi cướp bị người ta bắt còn chưa rõ hay sao? Hai người bọn họ nếu là
cướp, lẽ nào lại còn bắt ngươi đến báo án? Đây không phải là ngốc thì là gì?”
Anh cảnh sát cười vui vẻ, đưa tay ra bắt tay Hách Gia Tuấn: “Anh vất vả quá.”
Hách Gia Tuấn nhếch mép cười, giễu cợt nói: “Còn sợ đồng chí cảnh sát bắt nhầm
đối tượng.” Gia Mĩ trong lòng thấp thỏm, cuối cùng thì cũng bình tĩnh lại: “Dọa
tôi tim đập thình thịch, thật là sợ anh bắt nhầm chúng tôi, bây giờ thì yên tâm
rồi.” Anh cảnh sát cười ha ha nói: “Quần áo của anh ta còn chưa mặc, xem ra là
đến quấy nhiễu hai người tình tự.”
Hách Gia Tuấn giơ ngón tay cái lên: “Anh thật là sáng
suốt.”
Trời sắp sáng, ánh sáng nhàn nhạt từ từ lan rộng giữa
đất trời. Gia Mĩ mím chặt môi, chỉ là muốn cười. Hách Gia Tuấn hai tay đút túi
quần, thần sắc có vẻ lo lắng. Gia Mĩ nói: “Không cần phải sốt ruột, nhất định
có xe đến. Sớm biết như thế này đã không đưa hắn đến đồn công an, muộn như thế
này đợi chẳng được xe.”
Gia Tuấn nhìn đồng hồ: “Đã bốn giờ rưỡi rồi, chỉ sợ
không có xe, hay là chúng ta đi bộ về.” Gia Mĩ ngồi xổm trên mặt đất, hai khuỷu
tay chống xuống đùi, tay nắm lại thành nắm đấm đỡ lấy quai hàm: “Em mới không
nên, từ đồn công an đi về nhà, không biết bao lâu? Mấy tiếng đồng hồ, chỉ sợ là
không đi được.” Anh cười, ngồi xổm trước mặt cô nói: “Được, anh cõng em.”
Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Mấy
tiếng đồng hồ đấy, anh cõng được không?”.
Anh tỏ vẻ xem thường cười nói: “Trên đường đi lúc nào
không chịu được nữa thì vứt em sang bên đường.” Anh nói còn chưa xong, cô đã
nhảy lên lưng anh. Cánh tay cô ôm chặt lấy cổ anh: “Nếu như mà bị ngã, em sẽ
tính sổ với anh.” Anh đứng dậy, cô cố dừng lại: “Như vậy thì em lại bị nghe nói
khoác rồi.”
Sắc trời u ám, hai hàng cây xanh biếc được cắt tỉa gọn
gàng bên đường đi, từng cây từng cây giống như kéo dài vô tận. Cô gục đầu vào
cổ anh, có một nỗi buồn xót xa không nói lên lời.
Anh nói: “Em thật là lười, tự đi đi, một lát sẽ đến
thôi.” Cô khẽ mỉm cười: “Em thích cái lưng của anh, nói không chừng đợi một lát
nữa lại có xe chạy đến.” Anh hỏi: “Em có lạnh không? Có cần anh cởi áo khoác
cho em mặc không?” Cô lắc đầu, anh cũng im lặng không nói nữa.
Bốn phía xung quanh lặng ngắt, như chẳng có chút thanh
âm gì của sự sống, trong bãi cỏ hai bên đường đi, toàn là hoa đang nở rộ, từng
đóa từng đóa đỏ rực như muốn thiêu đốt mắt người nhìn ngắm. Giống như trong
giấc mộng vậy, cô có thể trở về quanh cảnh lúc mẹ cô lâm chung. Trong bệnh
viện, tất cả là một màu trắng toát, sắc mặt mẹ cô cũng trắng, hai mắt trũng
sâu, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp trên người mẹ. Hiện rõ một cơ thể gầy guộc,
giống như một đứa trẻ. Cô nhìn mẹ, nước mắt lã chã rơi, không thể ngừng lại
được.
Giống như có thần giao cách cảm, mẹ cô mở trừng mắt,
cô sợ hãi ngồi bịch xuống đất. Mẹ cô thều thào, làm hơi mỏng manh: “Gia Mĩ...
con gái của ta... Gia Mĩ của ta...nhất định sẽ hạnh phúc...” Cô cắn chặt bàn
tay, nền nhà lạnh ngắt, lạnh giống như có vô số viên đá thông qua huyết quản
ngấm vào khắp người cô, lạnh đến mức cô muốn khóc mà cũng không thể nào khóc
được.
Đến lúc này thì cô đã hiểu, đó chính là tình yêu, tình
yêu của mẹ buồn đau tuyệt vọng. Nhưng tình yêu đó giống như một nhát dao khoét
sâu vào trái tim cô, cứ khoét mãi, khoét mãi không ngừng, khiến cho cô vô cùng
đau đớn.
Cô đột nhiên nghẹn ngào, không kìm chế được nước mắt
lã chã rơi. Gia Tuấn giật mình, kéo cô lại. Cô khẽ mấp máy môi, như muốn cười,
nhưng gương mặt lại cứng đờ, không cười nổi. Anh cất tiếng nói: “Gia Mĩ, em có
lạnh không?” Cô bất ngờ ôm chặt lấy anh, giọng cố gắng bình tĩnh: “Anh vừa mới
hỏi rồi còn gì.”
Anh gượng cười: “Bởi vì qua mười mấy phút rồi nên mới
hỏi lại. Mỗi giây phút qua đi đều có sự thay đổi.” Cô hỏi: “Vậy thì người có
thay đổi không? Mỗi năm qua đi, phải chăng sẽ có sự thay đổi?” Anh gật đầu:
“Đương nhiên, sẽ dần dần già đi, thay đổi đến cuối cùng chính mình cũng không
nhận ra mình nữa, em nói xem có sợ không?”.
Nước mắt cô vẫn cứ lăn dài xuống: “Nếu như có một
ngày, đến em anh cũng chẳng nhận ra.” Anh dừng bước, nghe tiếng cô thở nghèn
nghẹn, hình như rất khó khăn. Anh lại tiếp tục đi, vừa cười vừa nói: “Chiếc
nhẫn em đã nhận rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi hết cả cuộc đời này, cả cuộc đời
này chúng ta sẽ không thể quên nhau đâu.” Anh ngừng lại một lát, lại nói: “Nếu
như không thể ở cùng nhau, vậy thì, chúng ta sẽ chết cùng nhau nhé.”
Trên trời cao treo một vầng trăng khuyết, xung quanh
không một gợn mây, khắp nơi đều có đèn đường, hắt những tia sáng yếu ớt, khiến
cho chỗ nào cũng đầy những bóng tối âm u, như chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong
tâm hồn mỗi người.
Miệng cô khô không khốc, cả người run rẩy, giống như
sắp đông cứng không đi được nữa. Cô cười nhạt: “Em tin anh mới là kỳ lạ, chẳng
có câu nào là thật cả.”
Anh cười thành tiếng, nhưng trong mắt lại đầy tràn
nước mắt: “Vậy thì em thử chết trước mặt anh đi, xem anh có chết cùng em hay
không?” Cô dẩu môi, trái tim cũng như rớt xuống: “Em không muốn chết trước mặt
anh.” Anh vẫn cười: “Anh không nói em như vậy, hôm nay bất kể lời gì cũng không
nói.” Cô mấp máy đôi môi, cũng chẳng nói được lời nào, chỉ là lờ mờ nghĩ đến
một câu nói trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh: Đời người lúc còn sống, phải
chăng chỉ là một sự trở về như vậy? Suy cho cùng, cái gì là thật? Cái gì là
giả?
Anh cứ cõng cô như vậy, lặng lẽ bước về phía trước,
hai người giống như rơi vào một bức tranh, bốn bên đều lặng ngắt như tờ, chẳng
có loài vật nào sinh sống, chỉ có hai người bọn họ là sống động, sống động đến
mức sáng bừng cả bức tranh.
Trên lưng truyền đến tiếng thở đều đều, từng chút từng
chút bình ổn. Anh chậm rãi bước từng bước một, ban đầu là những bước thận
trọng, rồi đến những bước nặng trĩu, giống như đang bước từng bước trên những
nấc thang lên thiên đường vậy.
Ánh trăng sáng cuối cùng cũng khuất lấp, tất cả trên
đường phố dường như bừng sống lại, xe cộ bắt đầu chạy đi chạy lại. Người lao
công cầm chổi gắng sức quét.
Anh vẫn cõng cô trên lưng, từng bước chân in dấu vẫn
tiến về phía trước. Nếu như có thể, anh muốn mãi cõng cô như thế này, cõng đến
khi thiên hoang địa lão.
Tiết trời rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ ấm
áp. Tất cả lại giống như chưa có gì xảy ra. Hà Văn Hiên lo lắng đứng ngồi không
yên, cốc nước sôi nóng bỏng nhường kia, vậy mà anh như không cảm thấy gì, vẫn
cầm lên. Gia Mĩ ngồi xuống ghế sô-pha, giận dữ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt ấy
như có ngàn mũi dao, nhằm thẳng vào anh phóng đến.
Hà Văn Hiên cười khó khăn: “Anh rất xin lỗi, tối qua
đã khiến cho em hiểu lầm.” Gia Mĩ khẽ chau mày, lạnh lùng hỏi: “Hiểu lầm gì ạ?
Em chỉ biết phòng vệ theo bản năng.” Hà Văn Hiên trên mặt vẫn cố gắng nở nụ
cười khó coi: “Xin lỗi, ông ấy kỳ thực không có ác ý, chỉ là muốn mời em uống
đồ, anh cũng không ngờ, sự việc lại thành ra như vậy.”
Gia Mĩ nổi trận lôi đình: “Anh bé giọng xuống một
chút, Gia Tuấn đang còn ngủ.” Hà Văn Hiên sững người, lập tức gật đầu, hạ thấp
giọng nói: “Được”. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Nếu như không có việc gì
khác, em nghĩ anh có thể đi được rồi.” Trong lòng anh rất run sợ, hỏi: “Vậy em
có thể trở lại đi làm không?”.
Cô cười nhạt, hỏi lại: “Anh nói xem?”.
Anh trấn tĩnh lại, uống một ngụm nước, nước trong cốc
nóng như đang đun trên bếp lửa, nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì, một ngụm
rồi một ngụm, uống hết sạch cả cốc nước rồi mới hoảng hốt nói: “Cũng được.” Đầu
lưỡi của anh bị nóng quá dường như đã tê lại: “Em cũng nên nghỉ ngơi một thời
gian, gần đây những việc phiền lòng cứ liên tiếp phát sinh.”
Cô lườm anh một cái, sắc mặt lạnh băng nói: “Em hi
vọng, cha em sẽ không xảy ra bất cứ điều bất trắc gì. Nếu như ông ấy có tội
phải chịu, thì em đồng ý, nhưng... nếu như là việc ngoài ý muốn, thì em không
hi vọng xảy ra.”
Anh cười miễn cưỡng: “Em thật sự đã hiểu lầm anh, tuy
ông ấy dọa dẫm anh, nhưng anh cũng không đến mức phải đi đối phó với ông ấy.
Huống hồ, anh có năng lực gì mà có thể đối phó với ông ấy?”.
Cô cúi thấp đầu, nụ cười càng lạnh hơn. Anh đứng dậy:
“Vậy thì anh cũng không làm phiền nữa.” Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như đầm nước
lạnh giữa đêm tối mịt mù, vô cùng u ám không nhìn thấy đáy, anh nói: “Anh hi
vọng em có thể tha thứ cho anh...”
Cô nhếch mép cười, giọng đầy mỉa mai trả lời: “Anh
chẳng phải là người gì của em, cần em tha thứ để làm gì? Tuy có chút thân cận
hơn, nhưng anh cũng chỉ là sếp của em thôi.” Anh cúi thấp đầu, cố giấu ngấn lệ
trong mắt, một lát sau, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt cô, cười nói: “Em nói
thật đúng, vậy anh về nhé.”
Cô vẫn trừng mắt nhìn anh: “Xin phép không tiễn.”
Anh mở cửa, ngón tay khẽ run run, rồi tiện tay đóng
cửa hộ cô. Anh mím chặt môi, rút điện thoại ra, ấn một dãy số quen thuộc, nói:
“Tôi không làm được, anh tự mình tìm người khác giải quyết nhé.” Rồi không đợi
đối phương lên tiếng, anh ngắt máy.
Anh bị bỏng, đầu lưỡi đỏ rực, nóng rát, nỗi đau thông
qua khoang miệng, truyền đến khắp nơi trên cơ thể, không chừa chỗ nào. Anh cảm
thấy vô cùng đau đớn, anh chỉ muốn cười nhưng toàn thân run rẩy, và cuối cùng
cũng bật thành tiếng, nhưng tiếng cười ấy còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.
Anh ấn hai bàn tay lên má, tay anh lạnh buốt, mặt cũng
lạnh buốt, thì ra cả người giống như băng, lạnh cóng, lạnh như một cái xác vậy,
chẳng có chút ấm áp nào của thân nhiệt, chẳng có suy tư, chỉ là một cái xác
chẳng có gì.
Cô ngả người trên ghế sô-pha, điện thoại đột nhiên reo
vang, cô nhấc ống nghe, là Hà Văn Hiên. Cô chẳng vui vẻ gì nói: “Hà luật sư,
còn có việc gì vậy?” Anh chỉ im lặng, cô thở gấp hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện
gì?” Anh hoảng hốt hồi lâu mới thấp giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Cô nói: “Vậy em gác máy nhé.” Anh vội vàng lên tiếng:
“Đừng gác máy, trước tiên em phải nghe anh nói.”
Giọng của cô càng tệ hơn: “Vậy anh nói đi, nếu là
những lời nói kiểu như xin lỗi thì không cần, em không muốn nghe.”
Tiếng của anh đã nhỏ lại càng nhỏ hơn: “Em không biết
gì hết... có thể, anh xin lỗi em, nhưng có thể, em không biết gì hết... em thật
sự không biết gì hết...”
Thì ra, anh để cho cô đoán ra chân tướng của sự việc?
Một câu không biết cứ lập đi lập lại, có thể không biết, thật sự không biết,
người này không phải mà bỗng nhiên lại kỳ lạ như vậy. Cô cười nhạt, đáp: “Thật
may, em điều gì cũng không biết, nhờ phúc của anh, em thật sự cảm ơn anh, tối
hôm qua trong tình trạng em không biết nên em mới bị bán đi, bán được bao nhiêu
tiền, em cũng không biết, nhưng xin anh hãy nhớ chia cho em một nửa.”
Cô “Hừm” một tiếng rồi gác điện thoại, thanh âm trong
trẻo, chẳng mang theo chút do dự nào. Chuông cửa lại vang lên ầm ĩ, cô chống
nạnh, lẩm bẩm chẳng vui vẻ gì: “Hà Văn Hiên, anh làm cái quỷ gì vậy, có lời gì,
không thể nói ra một lần cho xong sao.” Cô kéo cửa ra, giận dữ mím chặt môi,
ngẩng mặt nhìn, thần sắc của cô tự nhiên dịu hẳn xuống.
Là Hách phu nhân cầm chiếc túi xách màu trắng đặt
trước ngực, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu tâm can cô, rồi lạnh lùng hỏi:
“Gia Tuấn có ở đây không? Cảm phiền cô mở cửa chống trộm này ra để cho tôi
vào.”
Cô lạnh lùng đáp: “Phu nhân cho rằng anh ấy ở trong
nhà của tôi sao?” Hách phu nhân cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng, một
chút tình cảm cũng không có: “Ta đương nhiên cho rằng nó ở đây nên mới dám đến.
Ngoài ở chỗ của cô ra, nó còn có thể ở nhà ai được chứ? Cô là tình nhân của nó
mà.”
“Tình nhân?” Gia Mĩ chau mày, sắc mặt từ từ thay đổi,
vừa giống như muốn cười, lại vừa giống như muốn khóc, cuối cùng cô cười thành tiếng:
“Cháu thực cũng muốn làm tình nhân của anh ấy, nhưng thật đáng tiếc, anh ấy lại
nhất định không chịu chạm vào cháu.”
“Thật là mất mặt.” Hách phu nhân phỉ nhổ.
“Tôi cần mặt chứ, nếu không cần mặt thì làm sao sống
được? đem da mặt lột đi thì có thể sống được sao?” Gia Mĩ nhếch môi cười, kéo
chiếc cửa chống trộm sang một bên, Hách phu nhân lườm cô một cái rồi mới bước
vào, bà hướng vào trong phòng gọi: “Gia Tuấn, đừng trốn nữa, theo ta về thôi.
Con cả ngày ở đây, thì giống cái gì?”
Gia Tuấn từ trong phòng bước ra, mắt còn lèm nhèm ngái
ngủ: “Mẹ, mẹ đến rồi ạ.” Rồi quay sang bảo Gia Mĩ: “Còn không rót trà cho mẹ?”.
Gia Mĩ đầu cúi thấp, không lên tiếng. Hách phu nhân
trừng mắt nhìn Gia Tuấn, thấp giọng nói: “Nên về nhà đi, công ty của bố con có
việc, nói muốn giao cho con làm.”
Gia Tuấn cười khúc khích: “Mẹ, mẹ không nên cho rằng
có việc làm thì con sẽ không chạy hết chỗ này đến chỗ khác? Lần này coi như mẹ
đánh nhầm rồi.” Anh nói với Gia Mĩ: “Vậy anh về trước nhé, ngày mai lại đến
thăm em.”
Hách phu nhân lườm anh một cái, vẫn còn hướng ra bên
ngoài, Gia Tuấn ghé sát miệng vào bên tai Gia Mĩ, thì thầm: “Mẹ của anh, tính
khí tuy hơi nóng nảy nhưng rất dễ đối phó, phải lúc mềm lúc cứng mới được.”
Gia Mĩ lườm anh một cái, tự mỉm cười. Gia Tuấn vội vội
vàng vàng gọi: “Mẹ” rồi cùng Hách phu nhân đi ra. Trong phòng lại yên tĩnh trở
lại. Gia Mĩ chạy đến trước cửa sổ, cố gắng kéo tấm rèm che cửa, trong căn phòng
thoáng chốc đã tràn ngập ánh nắng mặt trời, cả người cô chìm ngập trong ánh
nắng ấm áp, ánh nắng sáng lấp lánh, lấp lánh... cô cố gắng cúi đầu nhìn xuống
bên ngoài cửa sổ, tầng lầu hơi cao, nên cô chỉ có thể nhìn thấy những chấm đen
đen, từng đoàn từng đoàn, giống như những vật thể đang chuyển động không ngừng.
Người nào là Gia Tuấn, cô không nhìn rõ, cũng không
phân biệt nổi, cuối cùng, ánh mắt cô cứ nhìn thẳng chăm chú, cho đến khi dưới
lầu quang vắng, không còn gì cả, cô mới quay trở về phòng.
Trong không gian chật hẹp trên xe, máy lạnh vẫn mở,
khiến cho người ta lạnh đến phát run. Hách Gia Tuấn nói với tài xế: “Tắt máy
lạnh đi.” Hách phu nhân đau lòng nói: “Con thật không biết chăm sóc mình gì
cả.”
Gia Tuấn cười: “Mẹ, nếu con biết chăm sóc mình thì mẹ
chăm sóc ai?” Hách phu nhân cười tủm tỉm mắng: “Lẻo mép!” Anh nhân cơ hội nói:
“Mẹ, con người Gia Mĩ rất tốt. Mẹ đừng bảo thủ như vậy, cho dù Dư Giai Lệ là
một người tốt, nhưng kỳ thực Gia Mĩ còn tốt hơn cô ấy trăm ngàn lần.”
Hách phu nhân đưa tay gãi gãi lỗ tai nói: “Câu này mẹ
nghe đã chán ngấy rồi, con cả ngày chỉ ở bên tai mẹ lải nhải rằng cô ấy rất
tốt, con không phiền nhưng mẹ cảm thấy vô cùng chán ngán. Từ nay về sau, việc
của cô ta con không cần phải nói với mẹ. Nhân tình chỉ là nhân tình, có nâng đỡ
cũng không thể nào là chính được.”
Giọng của anh trầm xuống: “Mẹ, con đã nói, cô ấy không
phải nhân tình. Giữa con và cô ấy, cho đến tận bây giờ, ngoài việc kề môi, nắm
tay ra, chúng con chưa hề làm bất cứ một việc gì.” Anh cười nói: “Giữa chúng
con vô cùng trong sáng, trong sáng đến mức mọi người không thể tưởng tượng
được.”
“Được rồi, đừng có thổi phồng dọa nạt mẹ nữa, lời của
con, mười câu, nhiều nhất mẹ cũng chỉ tin có một. Con đã lừa mẹ bao nhiêu lần
rồi, bây giờ lòng tin mất đi như một cái hồ lớn ấy, lấp mãi không đầy.” Hách
phu nhân lườm anh một cái, lại nói: “Hôm nay Giai Lệ đang ở nhà đợi con, con ăn
nói phải để ý cho mẹ một chút.”
Anh vò đầu, đau khổ nói: “Con biết rồi.” Xe chạy thẳng
vào con đường nhỏ bên cạnh vườn hoa, rồi dừng lại ở gian giữa. Anh vừa xuống
xe, đã đụng phải Dư Giai Lệ đang rất vui vẻ tiến đến, mặt anh lạnh băng, lườm
cô một cái, rồi đi thẳng vào trong phòng.
Dư Giai Lệ khá là mềm yếu mỏng manh, hai mắt mở to
nhìn lên, lúc nào cũng rưng rưng lệ, giống như sắp nhỏ xuống, giàn giụa trên
mặt. Chiếc mũi nhỏ xinh xắn, làn môi hồng nhạt, trông giống như trạm khắc. Nhìn
tổng thể, cô ấy dường như giống một mĩ nhân cổ điển từ trong tranh bước ra.
Cái kiểu nhìn mà như không thấy của anh lại khiến cho
hai mắt cô có chút cay nồng, đỏ ửng lên. Cô gọi anh với giọng điệu gấp gáp:
“Gia Tuấn.” Gia Tuấn cởi áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, cô đứng bên cạnh vừa
nhìn thấy lập tức tiến sát đến gần. Anh quay người lại, cô thiếu chút nữa ngã
nhào vào lòng anh. Anh vội vàng lùi lại phía sau vài bước, cảnh giác nhìn cô:
“Làm cái gì vậy?”.
“Em là vợ chưa cưới của anh...” cô tủi thân ngồi xuống
ghế sô-pha, giống như giận dỗi: “Anh lại đi làm cái gì? Vì sao không nhìn em?
Ngày ngày đều như đang chạy trốn em?”.
Hách Gia Tuấn ngồi đối diện với cô, hai tay khoanh
trước ngực, lạnh lùng nhìn cô, thờ ơ nói: “Anh không trốn em, anh quanh minh
chính đại đi ra ngoài, không ở nhà.”
Cô thấy tình hình như vậy, liền đến ngồi bên cạnh anh,
rồi dần dần kề sát bên anh. Anh vội vàng dịch ra xa, cô trách móc: “Đây không
phải là trốn tránh em thì là gì? Chúng ta đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ kết
hôn, anh làm như vậy, rõ ràng là không thích em rồi.”
Anh không bình tĩnh nói: “Anh không nói sẽ kết hôn với
em.”
“Hách Gia Tuấn, là anh có ý gì?” Dư Giai Lệ nổi giận
đùng đùng đứng dậy, nước mắt lượn vòng quanh mi, xem chừng như sắp khóc. Hách
Gia Tuấn thấy mẹ từ ngoài đi vào, vội vàng phân trần: “Việc này không liên quan
đến con, là cô ấy chẳng có việc gì cũng gào lên với con.”
Hách phu nhân giận dữ trừng mắt lên nhìn anh rồi vội
vàng chạy đến an ủi Giai Lệ: “Không cần phải để ý đến nó, cái thằng cứ mở miệng
ra là như thế, chẳng việc gì mà phải tức giận cho mệt người.”
Dư Giai Lệ vẫn không bỏ qua cho anh: “Nhưng anh ấy nói
sẽ không kết hôn với cháu.” Cô tủi thân rơi nước mắt: “Nếu không kết hôn, thì
anh việc gì mà phải đính hôn với em.”
Hách Gia Tuấn chau mày: “Em đừng khóc nữa, đụng tí là
khóc, nhìn thật nhàm chán!”
Giọng cô run run: “Anh nhìn em nhàm chán...” Cô túm
lấy vạt áo sơ mi của anh thổn thức: “Có phải anh đã có người con gái khác rồi
không, vì thế cho nên mới không cần em? Là người con gái nào đã quyến rũ anh?
Em biết có một người con gái, em luôn biết có một người con gái đang xen giữa
hai chúng ta.”
Anh gỡ bàn tay cô ra: “Em chưa bao giờ là người con
gái của anh, người con gái của anh, người mà anh yêu, chỉ có một mà thôi.”
“Con ngậm miệng lại cho ta.” Hách phu nhân hoảng hốt
cắt ngang lời anh, “Con lại nói lung tung gì thế? Lần nào mở miệng cũng đều như
vậy, bất kể ai cũng không cần để ý, những lời lộn xộn lung tung cũng muốn nói
ra.”
Gia Tuấn cáu kỉnh bực dọc hỏi: “Mẹ, mọi người rốt cuộc
muốn giấu cô ấy đến bao giờ? Con vốn không yêu cô ấy, cho dù có đính hôn, kết
hôn, cũng sẽ không yêu cô ấy, tình yêu không thể nào miễn cưỡng được. Hôm nay
không nói, ngày mai không nói, con không thể đảm bảo cả đời này sẽ không nói
với cô ấy. Yêu là yêu, không yêu là không yêu.” Anh nổi giận đùng đùng hỏi: “Dư
Giai Lệ, cô thực muốn ôm một cái xác không hồn cả đời này ư?”.
Cô không dám tin những điều anh đang nói, vội đưa hai
tay bịt miệng lại, nước mắt tuôn xối xả, như một cơn mưa rào. Gia Tuấn nhìn cô,
trong lòng có chút bất nhẫn, đành phải khuyên nhủ cô: “Em đừng có khóc nữa.”
Giọng của anh vẫn lạnh băng cứng ngắc, chẳng có chút cảm xúc nào, giống như bị
ép chẳng còn cách nào khác nên mới phải an ủi cô như vậy, trái tim cô quặn
thắt, từng cơn từng cơn đau đớn, giống như có người cầm dao xẻ thịt lôi ra,
toàn thân máu chảy ướt đẫm. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều cung phụng cô, che
chở cho cô vô cùng cẩn thận, vậy mà anh, anh dám làm tổn thương cô như thế.
Đã mấy năm rồi, cô luôn chờ đợi, chờ đợi để được làm
vợ hiền của anh, nhưng anh lại đối xử với cô như vậy, bao nhiêu chờ đợi ngóng
trông như vậy, đổi lại, chỉ là những lời nói vô tình như thế này đây.
Cô quả là không thể nào chịu nổi, quả là không có cách
nào chịu đựng nổi! Giọng của cô thoảng qua, mỏng manh như có như không, giống
như không phải là giọng của chính mình: “Em muốn gặp người con gái ấy, em nhất
định phải gặp người con gái ấy!” Cô nghiến chặt răng, cả người run rẩy: “Em
muốn biết, người con gái như thế nào mà khiến anh đắm say như vậy, em có thể
thay đổi, vì anh, điều gì em cũng có thể thay đổi được.”
Hách Gia Tuấn nghiến chặt răng: “Anh đã muốn để cho em
gặp cô ấy từ lâu rồi, anh luôn muốn nói với em một cách rõ ràng rành mạch,
người con gái của anh... Ai mới là người con gái của anh.” Hách phu nhân toàn
thân trống rỗng, như bị rút hết chân khí vậy, đã giấu giếm bao lâu rồi, cuối
cùng lại bị cái đồ khốn này tự mình nói ra, phải làm thế nào bây giờ? Trình Gia
Mĩ, cô có bệnh... cô sẽ làm tổn hại đến đời sau. Bà làm sao mà có thể tiếp nhận
cô ấy, tuyệt đối không thể!
Bà nhất định sẽ nghĩ cách làm cho Trình Gia Mĩ biến
mất vĩnh viễn ngay trước mắt!
Trình Gia Mĩ túm chặt lấy điện thoại, giống như sắp
không cầm nổi nữa, cả người ong ong ù ù như sấm động bên tai, hệt như một kẻ
đần độn. Trong lòng cô lo lắng, cảm thấy rất hoảng sợ, một nỗi hoảng sợ mơ hồ
không có căn nguyên. Người con gái ấy muốn gặp cô, rất muốn gặp cô... vì Gia
Tuấn cho nên mới muốn gặp cô? Trong lòng cô hoang mang rối rắm, không biết nên
hay không nên đi.
Nhưng cô ấy đã chủ động muốn gặp cô, vậy thì cô nên
đi. Trong thế giới của cô, chẳng có gì đáng sợ, cùng lắm thì cũng đến bị người
khác chỉ vào mặt mà chửi. Chửi thì chửi, cô sợ cái gì? Cùng lắm thì chuyện cũng
vào tai trái rồi lại chui ra tai phải. Nếu như người con gái ấy mà tức giận
quá, đánh cô? Ồ, đánh thì càng không được rồi, người con gái ấy sinh ra trong
một gia đình cao sang quyền quý như vậy, đương nhiên là có người giáo dục. Lại
nói, người bình thường, vốn cũng không đánh được cô!
Được rồi, mà đã chủ ý muốn đi, thì cần phải trấn tĩnh
một chút, về mặt khí thế thì tuyệt đối không thể thua cô ấy!
Cô đi taxi đến nhà hàng đã được chỉ định, vừa mở cửa
bước vào, đã cảm thấy một bầu không khí căng thẳng vô cùng. Cô vừa đưa mắt đã
nhìn thấy Gia Tuấn, liền cố hết sức bình tĩnh bước đến chào hỏi: “Gia Tuấn.” Cô
đưa mắt liếc nhìn người con gái bên cạnh anh, cái nhìn này giúp cô tự tin hơn.
Tiên nữ đối với nữ phàm nhân, sống hay chết vừa nhìn là biết.
Gia Tuấn đưa mắt ra hiệu tỏ ý mời cô ngồi xuống. Cô
ngồi đối diện với Dư Giai Lệ, khẽ mỉm cười gật đầu. Dư Giai Lệ chỉ nhìn cô xa
xôi, nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Gia Mĩ cười gượng: “Hách phu nhân không đến à.” Gia
Tuấn sa sầm mặt: “Bà ấy không đến mới tốt.” Gia Mĩ thò chân đạp cho anh một cái
ở dưới gầm bàn, cười nói: “Cái anh này, chỉ thích nói linh tinh.”
Dư Giai Lệ chỉ nhìn cô, lặng im nhìn. Cô sởn tóc gáy,
cúi đầu xuống, trong lòng luôn cảm thấy mình không thể đối lại được với Dư Giai
Lệ. Nhưng, cô và Gia Tuấn chẳng làm gì cả. Huống hồ cô còn mắc bệnh, không thể
cùng Gia Tuấn sinh con đẻ cái, còn làm tàng phô trương cùng anh ấy kết hôn ư?
Nếu như chê trách cô có điều không đúng... thì chính
là đã yêu anh ấy.
Một hồi lâu sau, Dư Giai Lệ mới thất vọng nói: “Thì ra
chỉ là... một người con gái như thế này.” Gia Mĩ cười thật khó khăn, ngay cả
đến thở dường như cũng nặng nề hơn: “Cô thật đẹp!” Dư Giai Lệ giảo mồm: “Nhưng
anh ấy không yêu tôi.”
Gia Tuấn cười nói: “Gia Mĩ, anh đã gọi giúp em đồ ăn
rồi.” Gia Mĩ đang định mở miệng, thì Dư Giai Lệ đã ngắt lời chen vào: “Anh ấy
đến việc cô thích ăn món gì cũng biết, còn tôi thích ăn đồ gì thì anh ấy lại
hoàn toàn không biết.”
Gia Mĩ định nói điều gì đó thì Dư Giai Lệ lại nhìn cô
hỏi: “Hai người quen biết bao lâu rồi?” Gia Mĩ cười: “Đã năm năm rồi”. Dư Giai
Lệ đầu cúi thấp, khẽ khẽ lặp lại: “Đã năm năm rồi...” cô có chút tủi thân, hai
mắt đỏ hồng lên: “Thì ra, đã lừa gạt cô năm năm rồi.”
Gia Mĩ muốn khuyên giải an ủi cô, nhưng không biết bắt
đầu từ đâu, cô có cảm giác dường như mình chính là người thứ ba vậy, từ xưa đến
giờ cô vẫn luôn rất ghét kẻ thứ ba. Gia Tuấn lạnh lùng đưa mắt liếc Dư Giai Lệ,
rồi cười nói với Gia Mĩ: “Một lát nữa anh đưa em về.” Dư Giai Lệ khóc thút thít
thành tiếng: “Vậy còn em?” Giọng Gia Tuấn càng lạnh lùng hơn: “Em có lái xe
đang đợi ở ngoài rồi.”
Gia Mĩ bắt đầu cảm thấy mềm lòng: “Không cần đâu, em
có thể tự mình về được.” Gia Tuấn giận dữ: “Không được.” Gia Mĩ lại đá cho anh
một cái thật đau: “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, anh không được đối xử với cô
ấy như vậy.”
Trong mắt Hách Gia Tuấn có một tia sáng bất thường vụt
loé lên, anh lạnh lùng cười thành tiếng: “Trình Gia Mĩ, em dám cởi hết đồ ngủ ở
bên cạnh anh, vậy mà sau đó lại đẩy anh cho người con gái khác, có phải em mắc
bệnh không?”.
Giống như bị người khác chạm vào đúng giây thần kinh
mẫn cảm nhất trong lòng, cô nhìn anh, nói từng chữ, từng chữ rõ ràng: “Đúng, em
có bệnh, một bệnh rất nghiêm trọng, sẽ làm hại cho những đời sau, tóm lại,
người con gái như em, tuyệt đối đừng có đụng vào. Em...” lời cô còn chưa hết,
cốc cà phê trong tay Dư Giai Lệ đã nhằm thẳng vào mặt cô hắt đến, ướt sũng, rồi
theo gò má từng giọt từng giọt cà phê lăn xuống, giống như một chiếc đồng hồ
nước...
Dư Giai Lệ cười nhạt: “Người con gái hèn hạ!” Gia Tuấn
cứng mồm cứng lưỡi, không dám tin túm lấy cánh tay Dư Giai Lệ, ánh mắt toé lửa:
“Cô dám lăng nhục cô ấy như vậy?” Dư Giai Lệ cười lạnh: “Trò hay vẫn còn ở phía
sau, không nên nghĩ là như vậy, ta sẽ không để cho các người bắt nạt đâu.”
Gia Mĩ đầu cúi thấp, hai tay để ở trên bàn, bàn tay đã
nắm chặt thành nắm đấm. Mấy người phóng viên bất ngờ xông vào không kịp đề
phòng, ánh mắt lộ rõ những tia sáng đầy ẩn ý. Dư Giai Lệ mím chặt môi, nói với
mấy phóng viên: “Đây chính là kẻ thứ ba, là tình nhân của chồng chưa cưới của
tôi.”
Đám phóng viên xúm xít hỏi, đôi môi đầy gợi cảm của Dư
Giai Lệ lúc mở lúc khép trả lời bọn họ. Ngày mai, tình hình sẽ như thế nào? Kẻ
thứ ba, tình nhân? Toàn là những lời lẽ khó nghe đều sẽ xuất hiện trên mặt báo.
Gia thế của cô, tất cả những gì của cô... chỉ ngày mai thôi, cô sẽ bị đẩy xuống
đáy của vực sâu thăm thẳm.
“Bốp” một tiếng vang lên, Gia Tuấn đã tạt cho Dư Giai
Lệ một cái bạt tai. Dư Giai Lệ ôm lấy mặt, nghiến chặt răng: “Hách Gia Tuấn,
anh bảo vệ cô ta như thế này đúng không?”.
Gia Mĩ rút chiếc khăn tay ra, phủ lên mặt, rồi cô ôm
chặt lấy mặt đến mức không khí cũng không lọt qua được, toàn bộ nước mắt bỗng
tuôn ra. Rồi cô cố gắng lau cho sạch, mở khăn ra, cố gắng kìm chế để nước mắt
không tuôn ra nữa, cô đứng dậy, cười nói: “Tôi đi trước đây.”
“Gia Mĩ!” Hách Gia Tuấn hoảng hốt gọi tên cô, đám
phóng viên lại quây tròn lấy anh ở giữa, anh không thể nào thoát ra được.
Ánh mặt trời hôm nay thật yếu ớt, chiếu lên người cô
làm cô rùng mình ớn lạnh. Gia Mĩ ôm chặt lấy mình, lạnh đến mức khiến cô muốn
khóc, nhưng cô cố gắng chịu đựng, cố gắng mỉm cười, dùng hết sức để mỉm cười,
tự mình thì thào nói với chính mình: “Đừng khóc, Trình Gia Mĩ, nghìn vạn lần
đừng khóc... chẳng có việc gì to tát cả, chẳng qua cũng chỉ là bị người ta bóc
trần ra thôi...” Nhưng nước mắt lại không kìm chế được, ứa ra hốc mắt, tiếng
của cô nghẹn ngào: “Mình hãy hiểu cho cô ấy, nếu như đổi lại là mình, mình có
thể cũng làm như vậy... chẳng có người nào có thể giương mắt nhìn vị hôn phu của
mình thích một người con gái khác...” cô đau khổ bịt chặt miệng mình lại: “Cho
nên đừng khóc... mọi việc vốn là do mình không đúng... nhất định không được
khóc.”