Tình Yêu Bí Mật

Chương 2: Chương 2: Chương 2.1




Hôm nay lúc chạng vạng, Lục Minh Tuyết vừa ra khỏi cửa, đã có người theo dõi cô ngay gần nhà, may nhờ có bé trai chận lại, cô tốn thời gian rất lâu mới thoát khỏi đối phương, từ chối lời tỏ tình của đối phương, vì vậy khi chạy tới nhà họ Cao đã qua thời gian ăn tối.

Mọi ngày, Cao Gia Kỳ là người mở cửa cho cô, nhưng Lục Minh Tuyết có cảm giác Cao Gia Kỳ luôn né tránh ánh mắt của cô, không chịu nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí ngay cả chào hỏi đều có chút cảm giác xa lạ.

Nhất định là lần trước cậu tức giận khi đưa cô về nhà, cho đến bây giờ vẫn còn tức giận sao?

Không ngờ Gia Kỳ với Tố Trinh đều tức giận giống nhau, một khi tức giận cũng không dễ dàng gì mà nguôi giận, xem ra cô phải tìm một lý do thích hợp để vỗ về cậu mới được.

Bất quá, ý nghĩ này làm cho Lục Minh Tuyết quên ngay khi thấy cảnh tượng sau đó, bởi vì trong phòng khách nhà họ Cao xuất hiện hai người làm cô cảm thấy kinh ngạc.

“Chào! Lục Minh Tuyết.” Dư Chấn Đông vừa nhìn thấy cô, đã vui vẻ vẫy tay: “Cậu đến ăn tối hả? Tới đây ăn chung đi, có Pisa với gà chiên đó!”

“Tại sao các cậu lại ở đây?”

Ngoài Dư Chấn Đông, còn có Khi Vũ ở đây nữa, Lục Minh Tuyết thấy cậu ta nhìn chằm chằm ra cửa.

Nhìn bề ngoài thì cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nghĩ khi Tố Trinh đi làm về thấy bọn họ ở đây, bộ dáng tức giận sẽ như thế nào?

“Dĩ nhiên là tới gặp cậu!” Khi Vũ là bị Dư Chấn Đông ép buộc đến, bây giờ quan hệ giữa bốn người bọn họ nếu thiếu một người sẽ cảm thấy không hoàn chỉnh, ngộ nhỡ nếu không có cậu ta ở đây, Cao Tố Trinh vừa thấy Dư Chấn Đông và Lục Minh Tuyết, ngay lập tức nhất định núi lửa sẽ phun trào.

Bây giờ cậu ta có tác dụng là phòng ngừa Cao Tố Trinh phát điên nổi giận, là bùa hộ mệnh, khó trách Dư Chấn Đông không thể không buộc cậu ta có mặt ở đây.

“Hừ! Tốt nhất đúng là như thế!” Lục Minh Tuyết hậm hực, có loại cảm giác không thoải mái khi lãnh thổ của mình đột nhiên bị người xa lạ xông vào.

Cô nhìn trên bàn trong phòng khách đầy thức ăn ngon, có Pisa, gà chiên, cánh gà nướng, thức uống cùng với sữa bắp nóng thơm nồng, đại khái trên thực đơn mỗi món gọi một phần.

Cô quay đầu nhìn về phía Cao Gia Kỳ, rốt cuộc hiểu rõ ngày đó Cao Tố Trinh mắng cậu bị thức ăn mua chuộc là thế nào.

“A! Chị Minh Tuyết, em thật sự không có bị thức ăn mua chuộc mà!”

Lục Minh Tuyết còn tưởng rằng Cao Gia Kỳ vẫn không để ý tới cô, nhưng thật ra cậu luôn ở bên cạnh len lén quan sát phản ứng của cô.

“Ha ha. . . . . . Chị lại không nói gì.”

Cao Gia Kỳ lộ ra vẻ mặt oán giận: “Ánh mắt của chị đã để lộ tất cả.”

Dĩ nhiên cậu rất vui vẻ khi anh Đông và anh Khi Vũ mua nhiều món ăn ngon đến nhà bọn họ, ngày thường những thứ này cậu và em trai không có cơ hội để ăn, nhưng bởi vì bị chị Minh Tuyết hiểu lầm cậu bị thức ăn mua chuộc, thà rằng cậu không ăn!

“Mua chuộc? Chuyện gì đã xảy ra?” Từ trung học, Dư Chấn Đông đã cảm mến Lục Minh Tuyết nhưng vẫn giấu giếm, thấy ánh mắt bọn họ nhìn nhau, không để ý đến mình, có cảm giác rất khó chịu: “Gia Kỳ, ai nói em bị thức ăn mua chuộc hả?”

“Chị của em!” Việc trách móc này làm tổn thương trái tim của cậu, có thể là bởi vì cậu đã từng vì sắc đẹp của chị Minh Tuyết mà phản bội chị hai, cho nên ở trong lòng chị hai, lời nói của cậu không đáng tin.

“Cô ấy thật là quá đáng, tại sao lại có thể nói như vậy chứ? Gia Kỳ, em đừng để ý đến cô ấy, vui vẻ ăn đi!” Dư Chấn Đông quay đầu nhìn Lục Minh Tuyết, với Khi Vũ và anh em nhà họ Cao cười nói: “Mua thức ăn chính là muốn ăn, mọi người ngàn vạn lần không được khách khí, ăn nhanh đi!”

Lục Minh Tuyết nhún vai một cái, tự nhiên đưa tay ra cầm một miếng Pisa.

“Đúng vậy! Ăn nhanh đi! Gia Kỳ, Gia Xương, Gia Thành, các em không cần lo lắng sẽ bị Tố Trinh mắng, trước mắt ở đây có một người có thể trị được cô ấy, là trách nhiệm của cậu ta, chẳng lẽ chúng ta ở đây nhìn Tố Trinh nổi giận.”

Cho dù bị mắng, cũng là chuyện sau đó, trước khi bị mắng thì hưởng thụ đi.

Dư Chấn Đông dùng sức vỗ vai Khi Vũ, cười nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, mấy người các em không cần phải lo lắng, ăn nhiều một chút đó! Nếu như ăn không đủ, anh lại gọi điện thoại gọi bên ngoài đưa tới.”

“Cám ơn anh Đông.”

Hai em trai nhà họ Cao đói quá, mắt đã sớm nhìn chằm chằm thức ăn ngon trên bàn, sau khi thấy Lục Minh Tuyết lấy thức ăn, bọn họ cũng hưởng thụ ý tốt của Dư Chấn Đông.

Bởi vì Cao Gia Kỳ luôn nghĩ tối nay rốt cuộc Lục Minh Tuyết có đến hay không, nên chậm chạp không có ăn, nhưng bây giờ cô đến rồi, ngược lại cậu ăn không vô.

Thấy bọn họ xúm lại nói chuyện, không hiểu sao lòng của Cao Gia Kỳ lại chua xót.

Khi anh Đông nhờ cậu, hi vọng cậu có thể tạo cơ hội cho anh ta và chị Minh Tuyết gặp mặt thì ngoài mặt cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại ghen tị muốn chết.

Hình ảnh anh Đông và chị Minh Tuyết đứng bên nhau, thật sự có thể nói là kim đồng ngọc nữ, một đôi được trời đất tạo nên.

Cậu luôn nghĩ dáng vẻ của chị Minh Tuyết giống như mỹ nhân vậy, đứng bên cạnh phải là bộ dáng đẹp trai như anh Đông mới xứng, cho nên cậu ghen, nhưng mà cậu thừa nhận điều này để làm gì chứ?

Cậu lấy tư cách gì để ghen đây hả?

Thấy chị Minh Tuyết và bọn họ trò chuyện vô cùng vui vẻ, còn giữa cô và cậu ngoài vấn đề của chị cậu ra thì không có đề tài chung nào để nói, sau khi so sánh với nhau thì cao thấp rõ ràng. Cậu giống như lông sắt nhỏ không đi vào trong mắt của chị Minh Tuyết được, xem ra cậu nên quên đi.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, không bao lâu, đã đến giờ Cao Tố Trinh xong việc về nhà.

Vừa vào cửa Cao Tố Trinh đã bị cảnh tượng kỳ lạ trong phòng khách dọa sợ, cô không nói lời nào mà gọi Cao Gia Kỳ vào phòng bếp chất vấn: “ Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”

“Đang đợi chị tan việc chứ sao!” Cao Gia Kỳ nhún vai, lúng túng trả lời câu hỏi của chị.

“Có phải Lục Minh Tuyết dẫn người tới? Hay là em?”

“Là em!” Cao Gia Kỳ lập tức thừa nhận tội trạng của mình, vì không muốn chị hai hiểu lầm Lục Minh Tuyết: “Chị, sau khi chị Minh Tuyết đến, mới biết anh Đông với anh Khi Vũ ở đây.”

“Tại sao em lại dẫn bọn họ đến?”

“Em muốn biết người trong lòng của chị có hình dạng thế nào thôi!”

Nghe xong vẻ mặt Cao Tố Trinh lập tức sa sầm: “Chị cố gắng tránh xa bọn họ, em lại trực tiếp mang người về nhà. Em nhìn thấy đủ rồi, xem là phải mời người ta đi hay là đuổi đi, dù sao trước khi cha mẹ về nhà, tuyệt đối yêu cầu bọn họ rời khỏi đây!”

Cao Tố Trinh tức giận tới mức xoay người trở về phòng chuẩn bị đi rửa mặt. Không phải cô chủ động rước lấy phiền toái, cô hoàn toàn cũng không muốn phụ trách.

Trong phòng khách những người liên quan thấy Cao Tố Trinh đi từ phòng bếp ra ngoài mà không để ý tới ai, còn Cao Gia Kỳ là mặt bại trận đi theo phía sau, trong nháy mắt không khí đang huyên náo lại hạ xuống điểm đóng băng, Dư Chấn Đông kéo Khi Vũ chạy đi trước, tối nay cái bùa hộ thân này của cậu ta hình như không có tác dụng!

Lục Minh Tuyết vẫn đợi cho đến sau khi Cao Tố Trinh tắm xong, trực tiếp ngăn ở cửa phòng tắm đợi cô đi ra ngoài.

“Tố Trinh, không phải mình dẫn bọn họ đến. . . . . .”

“Tránh ra! Đừng cản đường tôi.”

“Tố Trinh, cậu không cần lạnh nhạt như vậy được không?” Vẻ mặt Lục Minh Tuyết cô đơn nhìn cô, nhưng cô vẫn đứng im, đột nhiên Lục Minh Tuyết có loại cảm giác trái tim lạnh lẽo: “Mình biết rõ cậu rất không thích như vậy, tạm thời mình sẽ không tới nhà cậu nữa, đợi đến sau khi bọn họ cũng bỏ đi, mình lại đến đây chơi.”

Cô mỉm cười với Cao Tố Trinh, bởi vì cô không muốn Cao Tố Trinh nhìn thấy gương mặt khổ sở của mình nên chào tạm biệt: “Còn nữa, rõ ràng là mình đã từ chối Dư Chấn Đông, với lại còn yêu cầu cậu ta không nên tới quấy rầy cậu nữa.”

Gần đây, quan hệ của bốn người bọn họ thật quá phức tạp, vì để tránh phiền toái, tạm thời không gặp mặt là phương pháp giải quyết tốt nhất .

Lục Minh Tuyết tin tưởng Cao Tố Trinh cũng không thật sự ghét bỏ mình, họ đã gần gũi với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nếu là ghét thật, Cao Tố Trinh hoàn toàn sẽ không cho cô cơ hội đến gần.

Lúc Lục Minh Tuyết rời khỏi nhà họ Cao, thì có một người đi theo cô, cô không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đó là ai.

“Chị Minh Tuyết.” Cao Gia Kỳ gọi cô, thấy cô không đứng lại, nên lặng lẽ đi theo phía sau cô, ra đầu con đường lớn bên ngoài.

Nhà Lục Minh Tuyết cách nhà họ Cao có một đoạn khá xa, đi bộ mất hơn ba mươi phút, nhưng Cao Gia Kỳ chưa bao giờ cảm thấy đưa cô về nhà là chuyện cực khổ gì.

“Thật xin lỗi, gần đây chị của em thật có chút nhạy cảm, em còn tưởng rằng trước mặt người mình thích, chị hai không đến nỗi nổi giận với mọi người, xem ra là em đoán sai rồi.”

“Cũng không phải em làm cho chị đau lòng em nói xin lỗi làm gì?” Giọng Lục Minh Tuyết ép xuống thật nhỏ.

Lần này, cô thật sự cảm thấy rất đau lòng.

Cô nói tạm thời sẽ không xuất hiện ở nhà bọn họ, Cao Tố Trinh không có biểu hiện gì, có lẽ sau khi Tố Trinh nghe được lời của cô, nói không chừng lại có cảm giác nhẹ nhõm, một người phiền toái luôn quấn ở bên cạnh mình đột nhiên mở miệng nói muốn biến mất, Tố Trinh không phải là rất vui mừng đấy chứ!

“Sau này chị thật sự không đến nhà chúng em nữa hả?” Khuôn mặt Cao Gia Kỳ tràn đầy cảm giác cô đơn.

Chị Minh Tuyết uy hiếp chị hai của cậu như vậy, đại khái chẳng có tác dụng gì, nhưng tim của cậu lại đau.

“Không nói chuyện này nữa.” Đến đầu ngõ Lục Minh Tuyết đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn cậu chằm chằm: “Chị còn tưởng rằng cả đêm em cũng sẽ không để ý đến chị nữa chứ!”

Chẳng phải cậu đang giận cô sao? Tại sao lại đồng ý đưa cô về nhà?

“Em. . . . . .” Cao Gia Kỳ bị cô nhìn có chút không giải thích được, vấn đề của cô càng làm cho cậu không biết trả lời như thế nào mới phải.

“Em vẫn còn tức giận chuyện lần trước, có phải không?”

“Em không có.”

“Em có.” Lục Minh Tuyết có chút tức giận cắt đứt lời của cậu, cậu lại dám không thừa nhận? “Tối nay lúc chị vừa tới nhà em, em một mực tránh ánh mắt của chị, thậm chí còn không để ý tới chị!”

Cao Gia Kỳ vội vàng giải thích: “Em luôn để ý đến chị mà! Tối nay em nói chuyện với chị trước mà!”

“Đó là bởi vì em nghĩ chị hiểu lầm em, cho nên mới vội vàng mở miệng giải thích, không phải sao?”

Biết cô phát hiện tâm tư của mình, ngay lập tức sắc mặt Cao Gia Kỳ đỏ lên.

Bây giờ cho dù cậu có giải thích đều không có ích gì, vì năng lực quan sát của chị Minh Tuyết có phần nhạy bén, nói cậu thật sự đoán giỏi như thế sao?

Thấy cậu không có giải thích rõ, Lục Minh Tuyết cong môi lên, vô cùng ủy khuất nói: “Em với Tố Trinh đều giống nhau, một khi tức giận thì không để ý tới người khác. . . . . .”

Huống hồ nhìn sắc mặt Tố Trinh cô biết được tình hình, cô có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng vẻ mặt Gia Kỳ nhìn cô, là lần đầu tiên đấy chứ!

Hơn nữa, ngoài dự đoán cô không cách nào chịu được tình trạng này.

Có lẽ tính nhẫn nại của cô đã bị Tố Trinh dùng hết rồi? Bằng không, làm sao cô cảm thấy vẻ mặt của Gia Kỳ có thể chịu đựng được chuyện gì?

Nghe cô trách móc, Cao Gia Kỳ thật sự không còn lời nào để nói.

Cậu thật sự tức giận rồi, tối nay tại thời điểm thấy cô quả thật là ánh mắt cậu né tránh cô, thậm chí quyết định không nói chuyện với cô, cũng không cần nói chuyện với cô, dĩ nhiên, cũng không đưa cô về nhà. . . . . . Không ngờ những quyết định này sau khi cô tới chứng kiến một màn như vậy, hoàn toàn là không có biện pháp tuân thủ.

Cậu len lén chú ý từng hành động của cô, vừa phát hiện cô bắt đầu hoài nghi cậu, cậu lập tức lên tiếng oán trách, đánh vỡ quyết tâm không cần nói chuyện với cô, kế tiếp nhìn thấy cô bị chị hai hiểu lầm và trách móc, cậu cảm thấy đau lòng nên đi theo phía sau cô, sau đó tính an ủi cô, đưa cô về nhà, cứ như vậy, hoàn toàn giống như trước đây!

“Tại sao chị biết ngày đó em tức giận?”

Cậu nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô nghĩ: Không biết ở trước mặt nam sinh khác cô có dáng vẻ như vậy hay không, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trước mặt nam sinh cô cũng có dáng vẻ như thế, cậu đều không nhịn được ghen tị.

Đây là cảm giác của yêu mến, tuyệt đối không sai.

Vừa bắt đầu, có lẽ cậu chỉ muốn an ủi cô, hi vọng cô không bị thái độ lạnh nhạt của chị hai mà đau lòng, nhưng mà sau một thời gian gần gũi, thế nhưng cậu bất tri bất giác thích cô.

Cho dù chị Minh Tuyết ở nơi nào cũng được hoan nghênh, dù sao cô cũng là một đại mỹ nữ! Tính tình lại bình dị gần gũi, nhưng cô cũng sẽ không vì được yêu mến mà kiêu ngạo, lấy người bên cạnh làm nền cho mình, chỉ là cô nhiều lần không để ý tới mặt mũi mà đến gần gũi chị hai của cậu, thì có thể thấy được cô là người trọng tình, cũng rất hiểu được lòng người.

Một khi bị cô xếp mình vào loại người sau, cho dù có đuổi cũng không đi!

Cậu hi vọng mình là người mà chị Minh Tuyết muốn gần gũi, cậu tuyệt đối sẽ không đẩy cô ra, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt với cô, mặc kệ cô hổ thẹn khát khao bao nhiêu tình cảm, cậu đều đồng ý với cô.

Chỉ tiếc, cậu không phải là chị hai.

Chị Minh Tuyết che giấu rất tốt tính thích chịu ngược của mình, chị hai của cậu càng lạnh nhạt với cô, ngược lại cô sẽ càng dính chặt hơn.

Nếu sự thật đúng như lời nói, có lẽ cậu nên điều chỉnh cách sống một chút để ở chung một chỗ với cô.

Lục Minh Tuyết nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút mập mờ.

“Ừ!” Lục Minh Tuyết biết mình không thể trốn tránh chuyện này, như vậy sẽ làm tổn thương Cao Gia Kỳ.

“Vậy chị nghĩ như thế nào?”

Cậu thật sự muốn tìm cách làm rõ ràng tình cảm của mình với chị Minh Tuyết, muốn ở chung một chỗ với cô, nếu không thì khó thoát khỏi không khí mập mờ này.

Lấy lập trường của cậu mà nghĩ, đương nhiên là có rất nhiều suy nghĩ khác nhau, nhưng mà cuối cùng lý trí đánh không lại cảm tính, cậu muốn ở chung một chỗ với chị Minh Tuyết.

“Chị. . . . . . Chị cũng không biết.” Không biết tại sao, Lục Minh Tuyết lại nhất thời nghèo từ.

Thật ra thì thường có nam sinh tỏ tình với cô, cô ứng đối chuyện như vậy rất dễ dàng, nhưng thời điểm đối mặt với Cao Gia Kỳ, cô lại không có từ chối.

“Gia Kỳ, tạm thời chị không sẽ tới nhà em chơi, em phải chăm sóc thật tốt cho Tố Trinh đó!”

“Chị Minh Tuyết, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” Cao Gia Kỳ thở hổn hển nhìn cô chằm chằm: “Tại sao đến lúc này, chị còn có thể nhắc đến chị hai của em?”

Tại sao giữa bọn họ lúc nào cũng nói đến chuyện liên quan đến chị hai của cậu?

“Chị cảm giác được em thích chị . . . . .” Lục Minh Tuyết dứt khoát nói thẳng suy nghĩ của mình ra, vậy mà cô lại không có tiếp nhận tình cảm của cậu: “Nhưng bây giờ em chỉ là học sinh cấp ba, nếu như nói yêu đương với em, nhất định chị sẽ bị Tố Trinh ghê tởm đấy!”

“Chuyện này có liên quan gì đến chị hai?” Cao Gia Kỳ càng nghe càng tức: “Chị Minh Tuyết, đây là chuyện giữa chúng ta, em chỉ muốn biết chị đối với em có cảm giác gì, chị không cần mỗi lần đều lấy chị hai của em làm lá chắn được không?”

“Không phải chị lấy Tố Trinh làm lá chắn, chị chỉ là . . . . .”

“Chỉ là chị không thích em, cho nên mới phải uyển chuyển từ chối em, đúng không?” Cao Gia Kỳ hoàn toàn không có lòng tin, luôn có cảm giác mình sẽ bị cô từ chối, cũng là chuyện rất bình thường.

“Gia Kỳ . . . . .” Lục Minh Tuyết cũng không muốn làm cậu tổn thương, nhưng đó là lời nói thật, cô chưa bao giờ nghĩ cậu là đối tuợng yêu đương với mình, với lại cô không muốn bị Cao Tố Trinh ghét bỏ, cuối cùng đó mới là lý do chính.

“Đừng nói nữa... Em không muốn nghe.”

Cao Gia Kỳ đi ra ngoài hẻm, sau đó tự mình quyết định thay cô đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.

Tối hôm nay, nói chung là cậu không có kiên trì đưa cô về nhà.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu, đột nhiên Lục Minh Tuyết có loại cảm giác không nỡ.

Trước kia mỗi lần bị Tố Trinh làm đau thấu tim, đều là Gia Kỳ có trách nhiệm an ủi cô, thế nhưng cô lại không biết cảm ơn, khiến cậu bị tổn thương lớn như vậy. . . .

“Chị Minh Tuyết, tạm biệt.”

Cao Gia Kỳ thay cô mở cửa xe, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng của cậu khổ sở muốn chết, thậm chí cậu bắt đầu hiểu tại sao chị hai không muốn gặp lại anh Chấn Đông.

Người trong lòng không thích mình, luôn xuất hiện trước mắt mình, rung động qua đi, nếu người không có trải qua tâm trạng này thì hoàn toàn cũng không hiểu được trong lòng chua xót thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.