Sau khi Cao Gia Kỳ mở cửa vào nhà, có chút ngột ngạt, nhìn cô.
Lục Minh Tuyết thấy cậu trầm mặc không lên tiếng trả lời, trong lòng chợt đập mạnh một chút.
Hỏng bét! Cô quên hoàn cảnh nhà Gia Kỳ, cha mẹ cậu vô cùng khổ cực làm việc
nuôi gia đình, tình trạng kinh tế vẫn còn có chút khó khăn giống như
chuyện mua điện thoại di động là đồ dùng “Không cần thiết”, cậu có di
động để dùng là tốt rồi.
Chắc cậu nghĩ như vậy mà thôi, dĩ nhiên là phải quý trọng sử dụng cái điện thoại di động đó rồi, khi nào thật
hỏng, hỏng nặng, sau khi không thể cứu được nữa, mới có thể suy nghĩ có
nên mua một cái điện thoại di động mới hay không.
“Vậy. . . . . . Mua một cái điện thoại mới thôi!” Cô ngập ngừng nói, trong nháy mắt giọng nói giảm nhanh một nửa.
“Ừ! Biết rồi.”
Cao Gia Kỳ cầm cặp sách và giáo trình vào trong phòng, Lục Minh Tuyết theo
cậu đi vào, cậu vừa cất xong mọi thứ, cô từ phía sau bổ nhào ôm lấy cậu.
“Thật xin lỗi, mới vừa rồi em không phải cố ý nói như vậy.”
“Không sao, dù sao anh cũng đang suy nghĩ có nên mua máy mới hay không?”
Bây giờ công ty bán điện thoại di động kết hợp nhiều phương án ưu đãi, có
rất nhiều điện thoại để lựa chọn, nhưng lúc trước cậu mua điện thoại di
động này có quy ước, còn hơn nửa năm nữa mới đến kỳ hạn, cố chống đỡ một chút, thì có thể đi đổi điện thoại như quy ước đã kí kết.
Cho dù những cái điện thoại di động đó không phải kiểu dáng mới nhất cũng
không sao, có thể gọi điện là được, bây giờ chức năng của điện thoại di
động mới rất nhiều, cậu cũng không biết sử dụng!
Lục Minh Tuyết đề nghị: “Gia Kỳ, em mua cho anh một cái điện thoại di động mới, có được không?”
Mua một cái điện thoại di động đối với cô mà nói thì không thành vấn đề,
nhưng thời điểm nói những lời ấy, thì phải chọn đúng thời điểm mới được.
“Không cần! Minh Tuyết, di động của anh vẫn còn dùng được, có thể chống đỡ một thời gian nữa.”
“Anh không cần khách sáo với em mà!”
“Thật sự không cần.” Cao Gia Kỳ xụ mặt xuống.
Lục Minh Tuyết không thấy được vẻ mặt của cậu, nhưng chỉ là nghe giọng của
cậu, cũng biết mình nói sai rồi. Nếu như vừa rồi không hỏi cậu là được,
cô trực tiếp mua sau đó kín đáo đưa cho cậu, làm như vậy thì cậu khó mà
từ chối.
Hình như cô làm cho Gia Kỳ tổn thương, nhưng cô thật sự không phải là cố ý.
Hu hu . . . . . Tối nay cô phải là người cần cậu an ủi mới đúng, tại sao tình trạng đột nhiên ngược lại chứ?
Trước tiên là cô bám vào vai, sau đó đi tới trước mặt cậu, ôm cậu thật chặt.
Cô đã có kinh nghiệm, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần ôm cậu là được.
Rất lâu, ngôn ngữ tổn thương đều không quan tâm, cho nên, cái gì cũng không cần nói, dùng cái ôm tràn đầy yêu thương để diễn tả là đủ rồi.
Cô và cậu đến từ hai gia đình khác nhau, có rất nhiều khác xa với giá trị
quan là chuyện rất bình thường, cô sẽ không ép buộc cậu nhất định phải
nghe theo cô.
Sau khi thật sự kết giao, cô phát hiện người bị cô
dắt lỗ mũi đi, ngược lại cô mới là người bị cậu dắt mũi đi, bởi vì thời
điểm mỗi lần cùng Gia Kỳ tranh luận, cậu đều so sánh để ý đến.
Cao Gia Kỳ cũng ôm cô, sau khi hai người không tiếng động ôm nhau trong
chốc lát, cậu mới mở miệng nói chuyện: “Minh Tuyết, anh không có tức
giận, em không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Ừ! Em biết rồi.” Lục Minh Tuyết quen thuộc hơi thở của cậu, cảm giác an tâm truyền đến.
Cho dù không có vừa thấy mặt, đã yêu điên cuồng, tình cảm của bọn họ duy
trì được là rất tuyệt, cô quyết định không cáu kỉnh với cậu nữa, bây giờ cô không muốn phá hư cảm giác ấm áp ngọt ngào này.
Nhìn khóe mắt cô sưng đỏ, lông mi giả rơi xuống trên mặt trước đôi mắt gấu mèo kinh
khủng 0.0, Cao Gia Kỳ có chút đau lòng vuốt khuôn mặt của cô:“Oa! Biến thành mắt gấu mèo 0.0 mất rồi!”
“A?”
“Phấn trang điểm
trên mặt em nhòe hết rồi.” Biết cô rất quan tâm đến dáng vẻ hoàn mỹ của
mình, Cao Gia Kỳ không nhẫn tâm nhắc nhở cô chuyện này, nhưng nếu mà
không nói, đợi lát nữa mọi người trở về nhà thấy, tội của cậu sẽ trở nên nặng hơn.
“Cái gì?” Lục Minh Tuyết cả kinh, vội vàng vọt tới
trước gương treo trước cửa phòng của cậu, kiểm tra khuôn mặt của mình,
sau đó, thì nghe cô hét lên một tiếng, vội vội vàng vàng vọt vào phòng
tắm.
Cao Gia Kỳ lắc đầu một cái, cười vội vàng đi theo, đứng ở
bên ngoài phòng tắm an ủi cô:“Không sao, chỉ có một người thấy mà
thôi.”
“Em tình nguyện bị những người khác thấy, cũng không để
cho anh thấy!” Sau khi, Lục Minh Tuyết mở vòi sen, phát hiện cậu đi
theo, phịch một tiếng, cô đưa tay đóng cửa phòng tắm lại.
“Minh Tuyết, không cần lo lắng, mặc kệ em là hình dáng gì, anh đều thích.”
“Emkhông muốn nghe lời ngon tiếng ngọt!”
“Nhưng mà anh muốn nói!” Cao Gia Kỳ vặn khóa cửa, khe khẽ đẩy cánh cửa ra, len lén nhìn cô: “Minh Tuyết, em có mắt gấu mèo 0.0 thật sự rất đáng yêu!”
“Là rất buồn cười chứ?” Lục Minh Tuyết vội vàng lau toàn bộ mặt mình, nhưng mà tay không có thói quen tháo đồ trang điểm xuống, không thể làm gì
khác hơn là khắc phục khó khăn mà dùng giấy vệ sinh thấm ướt rồi lau
chùi mắt, cẩn thận quan sát trên mặt có phấn lem nữa không.
“Không phải? Rõ ràng rất đáng yêu mà .” Cao Gia Kỳ lặng lẽ đi vào, đóng cửa lại.
Nghe giọng nói của cậu ở bên cạnh, Lục Minh Tuyết xấu hổ, bị cậu ôm vào lòng.
“Vẻ mặt em vốn là xinh đẹp, nhìn không có xấu chút nào.” Lúc trước cậu xem
trên tin tức một cô gái trước và sau khi trang điểm có một sự khác biệt
rất lớn, người yêu của cậu cũng không có mang vào mặt nạ giả đi ra gặp
người, đó là may mắn của cậu.
“Đây là thiên sinh lệ chất* quan hệ sao?”
(*)ý là trời sinh
Lục Minh Tuyết bị lời ngon tiếng ngọt của cậu chọc cho cực vui vẻ, khóe
miệng rõ ràng cũng cười cong, lại mạnh miệng nói lớn: “Không gạt em chứ? Em lớn hơn anh hai tuổi, anh thật sự không cảm thấy em già hơn hả?”
Cô chu môi,dáng vẻ thật sự là quá mê người rồi, Cao Gia Kỳ không chịu
nổi\hôn môi của cô: “Tại sao em lại lo lắng chuyện này? Chuyện này để
đến sau khi chúng ta được tám mươi tuổi, lúcđó lo lắng cũng còn kịp mà.”
Cậu chỉ hôn nhẹ rồi buông ra, ngay sau đó Lục Minh Tuyết quyến luyến dây
dưa hôn lên môi cậu, cho đến khi cô cảm thấythỏa mãn mới dừng lại:
”Gia Kỳ, chúng ta ở đây không thể ân ái, đúng không?”
“Ừ! Dĩ nhiên rồi!” Cao Gia Kỳ nhìn cô tiếc nuối.
Thời gian hai em trai về nhà thời gian cũng không cố định, không thể nào
đoán được, nếu bọn họ thật sự ở nhà ân ái, bị bắt gặp, rất xấu hổ.
“Nhưng mà em lạimuốn làm thế nào bây giờ?”
“Không được, muốn cũng phải nhịn!” Cao Gia Kỳ lúng túng đỏ mặt.
“Kỳ lạ, mỗi lần nghe anh nói không được, em sẽ càng muốn nhiều hơn!”
“Đây là một thói xấu, phải bỏ.”
Lục Minh Tuyết chọt chọt lồng ngực của cậu cười nói: “A! Rõ ràng anh cũng rất muốn.”
“Không được chính là không được ..., đây là nhà của anh.”
Lục Minh Tuyết tiếp tục dụ dỗ:“Vậy có muốn hay không đến nhà em?”
Hai người lần đầu tiên chính là cô chủ động mời, cho nên cậu cũng sẽ không xấu hổ biểu đạt khát vọng của mình.
“Minh Tuyết, anh cảm thấy chúng ta nên kiềm chế một chút.”
“Hả? Tại sao?”
“Khi đi học anh luôn nghĩ đến em, bộ dáng như vậy hoàn toàn không thể nghe giảng được.”
“Thì ra sức quyến rũ của emthật sựlớn như vậy?” Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn cậu.
“Hôm nay thình lình xảy ra chuyện này, có lẽông trời nhắc nhở cho chúng ta!”
“Cái gì cùng cái gì? Em nghe không hiểu gì hết?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không thể ngày ngày đều ở chung một chỗ, đúng
lúc tách ra một chút, mới sẽ không dẫn tới ngày có người ghen ghét oán
giận.”
“Nhưng tình yêu chúng ta đang ở thời kỳ cuồng nhiệt!” Ngày ngày chán ngán ở chung một chỗ rất bình thường chứ?
“Minh Tuyết, em cũng nên suy nghĩ cho anh đi . . . . .”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Cao Gia Kỳ vội vàng buông cô ra.
“Có lẽ Gia Xương trở lại, Minh Tuyết, chuyện này lần sau chúng ta sẽ thảo luận, được không?”
Cho dù Lục Minh Tuyết không đồng ý, cũng không dám hồ đồ ở trước mặt người
nhà của Cao Gia Kỳ, đành phải chu môi, níu lấy một góc đồng phục cậu, đi theo cậu ra phòng tắm.
Chưa thỏa mãn dục vọng thật sự rất khó
chịu mà, nhưng thay vì để cho người nhà của cậu có ấn tượng xấu với cô,
cô thà nghe lờilàm một ncô gái ngoan ngoãn.