Tình Yêu Bí Mật

Chương 17: Chương 17: Chương 9.2




Trở lại nhà cô, cậu nằm ở trên giường của cô, Cao Gia Kỳ cái gì cũng còn chưa kịp làm, thì đầu đã dính lên gối mềm mại, vốn là cảm giác hưng phấn quá độ trong nháy mắt bị rút hết đi, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Trải qua một tuần này, mỗi ngày cậu ngủ không tới bốn giờ, gần như tất cả thời gian cũng dồn lại một chỗ, trước khi thi lần cuối cùng phải ôn tập toàn bộ.

Lục Minh Tuyết vẫn ở bên cạnh cậu, nhìn khuôn mặt của cậu khi ngủ, cho đến hai ba giờ sau khi cậu tỉnh lại mới thôi, nơi nào cô cũng không đi, cứ như vậy nhìn cậu.

”Minh Tuyết?” Cao Gia Kỳ dụi dụi con mắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút mơ hồ, quên rằng cậu đã thi xong rồi, vừa mở ra mắt, ép mình ngay lập tức phải tỉnh táo, sau đó vùi đầu vào giữa các bài tập mẫu.

”Anh cứ nằm trên giường ngủ tiếp đi .” Lục Minh Tuyết ngăn cản cậu ngồi dậy, ôm eo của cậu muốn cậu tiếp tục nằm xuống ngủ.

”Mấy giờ rồi? Anh muốn biết. . . . . .”

”Gia Kỳ, anh ngủ mơ hả? Đã thi xong rồi.”

Cao Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, từ từ nhớ lại.

A! Không sai, không sai, hôm nay cậu đã thi xong rồi, cảm thấy mình làm bài cũng không tệ lắm, nhưng kết quả dĩ nhiên vẫn phải chờ tới cuối năm mới công bố, mới có thể 100% xác định, chỉ là cậu có cảm giác, cậu làm bài cũng không tệ lắm.

”Có đói bụng không? Em bảo thím giúp việc chuẩn bị bữa ăn tối, anh muốn ăn cái gì?”

Thiếm giúp việc của nhà cô, tay nghề nấu ăn có thể ra ngước ngoài so tài, mặc kệ muốn ăn cái gì, chỉ cần nói trước, gần như là thím ấy cũng có thể chế biến ra món ăn làm bọn họ rất hài lòng.

”Minh Tuyết, tại sao em không hỏi anh thi có tốt hay không?”

”Như vậy anh sẽ có áp lực.” Lục Minh Tuyết vỗ về đầu của cậu nhè nhẹ.

Chuyện như vậy hỏi cũng không có giúp gì cho cậu, cậu đều đã thi xong, không phải sao?

Tốt hay là không tốt, đã là định số rồi.

”Gia Kỳ, không cần suy nghĩ nữa, tiếp theo chúng ta mặc sức vui vẻ, cho đến ngày công bố thành tích đi!”

”Nói cũng phải.” Cao Gia Kỳ nghiêng người sang nhìn cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi: “Minh Tuyết, anh đã nghe lời của em, ngủ một giấc thật ngon, bây giờ rốt cuộc em có thể nói xem một chút sau khi anh thi xong, rốt cuộc muốn cùng anh làm những gì chuyện hả?”

Một năm trôi qua không có thời gian vui chơi, bây giờ cậu sẽ đền bù cho cô gấp bội.

Lục Minh Tuyết nhìn cậu, nhàn nhạt cười nói: “Ừ. . . . . . Trước tiên chúng ta nên công khai tình yêu bí mật này.”

Thật ra trong nhà họ Cao gia chỉ còn lại cha mẹ của Cao gia kỳ không biết chuyện mà thôi, còn Cao Tố Trinh, Cao Gia Xương đã biết từ lâu rồi, Cao Gia Thành cũng nghe gián tiếp, bởi vì thời điểm cô bán cà phê cùng với lớp của Gia Xương nhân ngày kỷ niệm thành lập trường, có thợ chụp ảnh trong trường chụp được cảnh cô và Cao Gia Kỳ tay trong tay dạo chơi, ảnh đó được đăng trên sổ kỷ niệm của trường, dẫn tới một trận náo động.

Cho dù cha mẹ cậu không nói gì nhưng bọn họ cũng đoán được chuyện hai người bọn họ đang kết giao, cô cảm thấy cần phải chính thức thông báo sẽ tốt hơn.

Cũng đã bí mật yêu lâu như vậy, cô nghĩ khi được giới thiệu chính thức cho người nhà của cậu, cô cũng sẽ tìm một ngày chính thức mời cậu đến nhà của cô ăn cơm, giới thiệu cậu cho cha mẹ cô biết.

”Ừm! Chuyện quá đơn giản, trừ công khai tình yêu ra, em còn muốn làm gì nữa hả?”

”Chuyện tiếp theo cần phải làm . . . . . .” Lục Minh Tuyết cong môi lên nhắc nhở cậu: “Gia Kỳ, chúng ta kết giao gần một năm rồi, anh còn nhớ rõ ngày chúng ta bắt đầu kết giao hay không?”

”À?” Cao Gia Kỳ nhất thời ngốc, sau đó cười ngây ngô, nói: “Để anh bấm ngón tay tính toán một chút!”

Nhân cơ hội này, cậu đưa tay trên tủ đầu giường lấy điện thoại, kiểm tra lịch làm việc bên trong.

Cậu hoàn toàn không có nhớ chuyện này, còn trực tiếp nhìn ghi chép của cô tương đối chính xác.

”Á! Anh làm như thế là phạm quy đó!”

Lục Minh Tuyết muốn đoạt lại điện thoại di động của mình, nhưng cậu lại không chịu trả lại cho cô.

”Cho anh mượn xem một chút mà!”

Sau khi mở ra lịch làm việc, lúc này mới phát hiện cô ghi chép rất cẩn thận rồi, ngay cả lần đầu tiên hôn miệng, lần đầu tiên ân ái, lần đầu tiên cùng cậu thân thiết trong phòng tắm, và lần đầu tiên thân mật ở trong phòng học của cậu, toàn bộ ký hiệu đều rõ ràng trên lịch.

”Oa. . . . . . Em như vậy có phải quá khoa trương hay không? Mặc kệ làm cái gì, đều ghi chép lại hả?”

”Đó là nhật ký riêng tư của người ta, anh không được nhìn lén!”

”Đây cũng là nhật ký riêng tư của anh mà!” Cao Gia Kỳ không ngượng ngùng nói: “Dù sao đều cùng thể nghiệm trên người của anh, anh xem thì có liên quan gì?”

”Tại sao anh biết? Em cũng có thể làm với người khác. . . . . .”

”Á! Anh biết ngay là có người khácmà, em nói, đây là cái gì?”

”Cái gì là cái gì? Em không biết, tại sao anh biết là cái gì?”

Cao Gia Kỳ chỉ vào một mục ghi chép trong đó, vô cùng tức giận chất vấn cô: “‘ Lần đầu tiên Tố Trinh chủ động mở miệng mời mình ở lại ăn cơm tối ’, em ghi lại chuyện này làm gì hả?”

”Bởi vì trước kia mỗi khi Tố Trinh vừa nhìn thấy em, đã đuổi em đi rồi! Đó là lần đầu tiên Tố Trinh hỏi em có ở lại nhà anh ăn cơm tối hay không, đối với em mà nói đó là một ngày rất vui vẻ!”

”Bỏ đi.” Cao Gia Kỳ nghiêm mặt, bắt đầu mãnh liệt lên án.

”Không được! Cao Gia Kỳ, trả điện thoại di động trả lại cho em!”

”Oa! Ở đây lại có một, ‘lần đầu tiên Tố Trinh gọt trái cây cho mình ăn’, chuyện này mà em cũng ghi chép? Bỏ bỏ bỏ!” Cao Gia Kỳ càng nhìn lcàng tức giận: “Minh Tuyết, em cố ý làm anh tức chết hả? Ghi chép có liên quan tới anh hầu như đều là về phương diện tình yêu, chuyện sinh hoạt hàng ngày hơi cảm động, anh thật sự cũng không có làm gì với em hả?”

Vẫn còn quan tâm đến sắc mặt của chị hai, hoàn toàn ném cậu sang một bên rồi phải không?

”Ngày nào anh cũng luôn học học học, em luôn phối hợp với anh, em luôn quan tâm anh ...có lúc nào anh quan tâm em chưa hả?”

Cuối cùng Lục Minh Tuyết đoạt điện thoại di động đoạt của mình lại, chỉ là cô oán hận thì oán hận, nhưng không có trách tội cậu.

”Gia Kỳ, chuyện nhỏ thuộc về hai chúng ta rất nhiều, bắt đầu từ hôm nay, anh cố gắng lấp đầy không phải tốt hơn sao? Không cần so đo với chuyện của Tố Trinh nữa!”

”Nhưng anh thấy được người đó luôn để ý đến chị hai anh, anh sẽ ghen!”

”Người em yêu là anh!” Lục Minh Tuyết vội vàng bổ sung ghi chép mà cậu vừa muốn bỏ, sau đó ném điện thoại di động cách xa bọn họ, không thể để cho cậu tiếp tục kiểm tra nữa.

”Gia Kỳ, người cùng em ân ái chỉ có thể là anh.” Cô hôn môi của cậu, sau đó cả người nằm bò trên người của cậu, mập mờ cọ nơi đó của cậu.

”Chỉ có anh mới có thể làm như vậy với em.” Cô kéo tay của cậu, áp vào trước ngực mình, cặp vú mềm mại, chỉ có cậu mới có thể đụng chạm vuốt ve.

”Chỉ có anh. . . . . .” Cô đỏ mặt, hai chân kẹp chặt, dùng cái mông ma sát giữa đùi cậu nổi lên, “Có thể để cho em thay đổi hành vi phóng đãng.”

Ngay lập tức cô cảm giác được phản ứng của cậu, cô xấu hổ hỏi cậu: “Như vậy anh còn ăn dấm của Tố Trinh hay không? Tố Trinh cũng không cách làm cho em có cảm giác đó!”

Cao Gia Kỳ bị cô chọc làm cho lòng của cậu ngứa ngáy khó nhịn , đột nhiên lật người, đè cô ở dưới thân thể của cậu, tiếp đó, cậu vác súng ra trận, mập mờ không ngừng ma sát cô.

”Tạm thời tha cho em.” Cao Gia Kỳ luống cuống tay chân kéo quần áo trên người cô.

Mỗi khi cấm dục quá cũng sẽ như vậy, cậu không kịp chờ đợi muốn đoạt lấy cô, hoàn toàn không nhẹ nhàng.

Thời điểm cởi áo lót của cô ra, đột nhiên cậu nghĩ đến việc ngăn cản cách làm của cô lại: “Anh nghĩ anh sẽ đưa những ghi chép kia cho chị hai xem mới được.”

”Cái gì?” Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm, vội vàng nói: “Không được, không được, Tố Trinh ghét nhất như vậy, sau khi cô ấy xem xong, nhất định sẽ trách em.”

Giữa nữ sinh và nữ sinh, ghi chép những chuyện này, còn có thể thống gì?

Tố Trinh nhất định sẽ nghĩ cô biến thái, sau đó liền đối với cô kính nhi viễn chi*, trải qua mấy ngày đã giảm bớt khoảng cách, trong giây lát lại tốn công vô ích.

(*)kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi.

”Vậy thì sau này em hãy ngoan ngoãn, không được ghi chép những chuyện này không tốt lắm đâu?”

Cuối cùng Cao Gia Kỳ lột quần lót che đậy thân thể ra, sau đó cũng không kịp cởi hết quấn áo của mình, sau khi cởi quần xi-líp cởi ra, vội vã hợp lại thành một với cô.

Thời điểm cô nằm trên người của cậu ma sát, đã làm cho cô ươn ướt, lâu như vậy không có làm, xem ra cô cũng là nín hỏng, mới có thể phản ứng nhanh chóng như vậy.

Tiếp đó, cậu cũng không hỏi gì cả , đã ăn cô, cố gắng làm cho tình dục đói khát của bọn họ phải no đủ mới được “Bây giờ” là chuyện quan trọng nhất.

Cảnh xuân vô hạn bên trong phòng, chỉ còn lại hai người trằn trọc triền miên rên rỉ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.