Giọng nói tanh mùi máu , cả không gian đều tĩnh lặng , chỉ có tiếng
hoạt động của điều hoà cùng hơi thở của nó . Nó nuốt nước bọt , bóng tối bao trùm khiến nó không nhìn thấy , chỉ biết dựa vào bản năng..
– Đến đúng lúc lắm , ta đang tìm người trút giận…
Giọng nói vừa dứt , nó cảm thấy có ai đó vừa chạy ngang qua , chân
bước lùi về phía sau , người nó khẽ rùng mình . Nó bước được vài bước ,
đã cảm nhận được thứ sắc bén ngay cổ , lạnh ngắt , nó sơ ý quay đầu , trên cái cổ thon trắng đã
có dòng máu đỏ chảy xuống . Nó giật mình , nó biết nếu mình bước thêm
một bước nữa , đầu lìa khỏi cổ là điều hiển nhiên..
– Mùi hương này…..
Một bàn tay siết cằm nó , kê khuôn mặt sát vào mặt nó , hít một hơi . Nó cố gắng giẫy dụa , cằm bị bàn tay kia bóp sắp nát ra !
– Đứng im !
Tiếng nói pha lẫn chút giận dữ , nó vẫn chống cự , cảm giác như xương mặt sắp nát vụn ra . Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt , cố gắng kéo bàn tay
kia ra , và dù nó có cố gắng đến mấy cũng không được !
Bỗng bàn tay kia buông ra , ánh sáng trong phòng hiện lên , nó thở
dồn dập . Ngước lên nhìn người con trai đối diện , đôi mắt có vài cọng
gân màu đỏ hiện lên , con ngươi tím như viên đá quý sâu thẳm , thân hình cao lớn , mái tóc phũ xuống khuôn mặt tuấn tú kia . Nó nhìn anh , đây
là lần đầu tiên nó thấy bộ dạng này , chẳng có tí gì gọi là sự sống cả , xung quanh anh , bao trùm là cái chết . Anh chẳng nói gì , bước về phía ghế đối diện nó , ngồi xuống , gác chéo chân , hai tay đan lại , khí
phách khiến người ta sợ đến run người
– Bước ra ngoài !
Anh nói , như nhắc nhở nó đang đứng thẫn người . Nó giật mình , nhìn
anh , đúng như Key nói , tốt nhất không nên đụng vào anh , ít nhất là
lúc này !
– Thực , xin lỗi… – Nó nói , giọng nhỏ sợ sệt
– Không nhắc lại lần hai ! – Anh vẫn lạnh lùng
– Em…em….
Đứng trước anh , dù có lạnh đến thế nào , kiên cường đến thế nào , nó vẫn có chút sợ anh . Anh nhìn nó , không có ý định thay đổi lời nói :
– Bước ra !
– Tại sao anh lại nổi giận chứ ? Nếu đã nổi giận như vậy , thì ngay từ đầu mặc kệ em đi . Quan tâm chi rồi tức giận ?
Nó nói lại , lời nói chứa sự uất ức , nó biết lỗi của mình nhưng nó
vẫn ngoan cố cãi lại anh . Nó muốn nói chuyện với anh , khi đó , có lẽ buồn phiền sẽ vơi đi..
– Tại sao anh quan tâm em ? Vì em là em gái của anh . Hành động của
em là hành động ngu xuẩn . Em nói em trưởng thành ? Vậy đó là việc của
một người trưởng thành làm sao ?
– Ừ , em ngu xuẩn vậy đó ! Vậy thì anh mặc kệ em đi , đừng quan tâm
đến em nữa , mặc em sống chết thế nào ! Anh đừng quan tâm nữa
– Em còn dám mở miệng ra nói những lời đó ? Em đừng chọc giận anh ! Đi về phòng đi !
Anh quát lớn , muốn không giận cũng đã giận . Nó đứng đó , hai tay nắm chặt lại , mắt ngấn nước .
– Ừ em nói đó thì sao ? Anh không chịu được ? Được , vậy đuổi em đi , giết chết em đi !
– Thật là không coi ai ra gì !
Anh nói , hai tay đan chặt vào nhau , cố giữ cơn giận không bùng nổ . Nếu là người khác đứng trước mặt anh , đã bị phanh thây rồi !
– Ừ em quá đáng . Là em sai , em thừa nhận . Là em ngu xuẩn , con nít . Nhưng chỉ là , em không muốn phiền mọi người thôi !
Nó bỗng hét lên , không biết từ lúc nào , nước mắt đã chảy dài . Nó đau lòng đến vậy đấy…. Anh lẳng lặng nhìn nó
– Em không muốn thấy anh 2 phải lo lắng nữa , em không muốn nhìn thấy anh 3 thức suốt đêm chăm em . Em lại càng không muốn vì bản thân mà
người khác bị trách phạt…
Nó nói , đã bao lâu rồi , nó mới thành thật với bản thân..
– Em đã từng muốn chết đi , từng mong rằng sẽ không gặp được anh .
Mong rằng sau mỗi giấc ngủ , mọi chuyện vẫn như cũ , những gì đã xảy ra
chỉ là cơn ác mộng . Em mong rằng , mọi chuyện đừng hoá đến đau lòng đến vậy…
Nó mỉm cười , nước mắt vẫn chảy dài , khiến người khác nhìn vào , cảm thấy đau lòng . Anh chăm chú nhìn từng giọt nước mắt đang lăn dài trên
khuôn mặt nhợt nhạt kia , vẫn im lặng , không nói một từ
– Làm sao có thể nói chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra ? Làm sao có thể chắc rằng , anh , mọi người không phải là người tiếp theo ?
Nó hét , những giọt nước mắt cứ lăn dài , đỉnh điểm của sự chịu đựng , sắp vỡ tan . Kích động , nó hoàn toàn bị kích động !
Nó hít một hơi thật sâu , môi hơi nhếch lên , dùng tay lau đi nước
mắt đang lăn trên gò má . Nhưng càng lau , nước mắt càng chảy dài hơi ,
nó cứ lau , rồi lau . Nước mắt , vẫn không dứt !
– Anh nói xem.. Em phải làm sao ?
Nó ngước lên , dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh , môi nở nụ cười tan
thương , như nỗi niềm đều được giấu sâu nụ cười ấy . Anh vẫn vậy , vẫn
im lặng tựa vào ghế nhìn nó . Nó quay người , định bước ra khỏi phòng
nhưng chưa bước được bao nhiêu thì mọi thứ trước đều tối sầm đi , cả cơ
thể loạng choạng ngã xuống . Nó còn tưởng mình sẽ ngã xuống nền đất ,
nhưng không . Anh đã kịp thời đỡ nó , kéo nó vào lòng . Nó ngẩng đầu lên , nhìn anh , anh khẽ nhíu mày rồi bất giác thở dài
– Em , đúng là luôn khiến người khác bận tâm
Anh nói rồi để nó dựa hẳn vào lòng , tay vuốt nhẹ mái tóc dài . Nó
mệt mỏi , đôi chân mềm nhũn ra , đôi mắt đỏ hoe khép hờ . Anh cẩn thận
bế nó lên , rồi đặt lên giường mình . Nó mở mắt ra nhìn anh , anh cũng
chẳng còn bộ dạng hững hờ vô tâm thay vào đó là sự ấm áp , dịu dàng..
– Em phải làm sao ? Được , anh sẽ cho em biết…
Anh ngồi cạnh nó , kéo chăn đắp cho nó , đôi mắt hiền hoà hơn hẳn , đôi mắt kia đúng là khiến người khác say mê
– Cả cuộc đời này , em chỉ cần sống thật tốt , mọi chuyện còn lại cứ
để anh lo . Em chẳng cần lo lắng gì cả , chẳng cần lấy chồng , và anh
cũng chẳng có ý định gả em . Em , cứ để anh nuôi !
Anh cười , ánh mắt có tia ấm áp , như giữa bầu trời xám xịt lại có ánh nắng mặt trời . Nó ngơ ra rồi cười , ấm áp thật đấy…
– Em ngủ ngoan !
Anh cuối người xuống , hôn nhẹ vào trán . Như bị giọng nói mê hoặc , nó cũng dần chìm vào giấc ngủ , mang theo cả nỗi niềm
Anh khẽ thở hắt ra , quả là đêm nay dài thật , nhìn lên đồng hồ , đã
hơn 2 giờ sáng . Anh bước tới bàn làm việc gần giường , tiếp tục làm
công việc dang dở , lâu lâu lại ngước lên nhìn cô em gái đang say giấc
nồng trên giường…
Cả cuộc đời nó là một vở bi kịch , đầy đau thương cùng với nước mắt . Anh , đến suốt quãng đời còn lại , việc anh cần làm là bù đắp vào những lổ hổng trong tâm hồn nó . Anh
cũng chẳng cần có thằng em rể , anh có thể nuôi nó đến mấy kiếp sau ,
việc gì phải gả nó ? Nghĩ đến đây anh khẽ rùng mình , như có dòng điện
chạy ngang qua . Anh nhìn sang góc trên cùng trần nhà , ở đó có một chấm nhỏ màu đen , nếu không tinh ý sẽ không phát hiện được . Đó là camera , trong toà nhà này , mọi chỗ đều có cả , mọi việc diễn ra đều được kiểm
soát chặt chẽ , dưới sự điều hành của hắn ta , Trang Hoàng Nhật !
Lúc này điện thoại anh báo có tin nhắn từ ai đó , mở lên xem , môi anh nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo .
– Thử xem !
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 chữ nhưng chứa rất nhiều hàm ý , xoay xoay
điện thoại trên tay , nhìn lên camera , vẻ mặt đùa cợt đối phương !
Ai đó sau khi nghe thấy anh không gả , liền cười lạnh , nhắn tin cho
anh . Nhưng biểu hiện của anh khiến ai kia lại thêm thích thú . Trong
căn phòng tối , chỉ có ánh sáng chíu ra từ màn hình vi tính , tay cầm ly cà phê khói bóc nghi ngút , cả không gian lạnh , cảnh tượng thực khiến
người ta nhìn vào không khỏi si mê . Trên chiếc ghế , cả thân hình to
lớn đang ngồi , chân gác lên bàn , ngửi mùi thơm từ ly cà phê
– Bạch Minh Phong , Trương Quy Hoàng , dám đối đầu với tôi sao ? Thứ
gì tôi muốn , dù bằng thủ đoạn tàn độc nhất tôi cũng phải có được…
Giọng nói trầm thấp , sặc mùi thuốc súng . Chàng trai nhấm nháp ly cà phê , rồi đứng lên bước vào phòng tắm . Cởi áo ra , nước da màu đồng ,
ngực rắn chắc , đây là thân hình của một chàng trai 18 tuổi . Thân hình , đúng là khiến phái nữ chết mê chết mệt , lại thêm khuôn mặt ma mị kia , khiến người ta không khỏi động lòng ngay từ ánh nhìn đầu tiên . Làn
nước nóng , hơi nước bốc lên , một lát sau , chàng trai bước ra , mái
tóc ướt phũ xuống khuôn mặt , chiếc khăn trên đầu . Ngồi lại vào ghế ,
rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào những số liệu , con chữ trên màn hình…..
Ánh nắng mặt trời khiến căn phòng sáng hơn đêm qua , nó chợt thức
giấc , đây đâu phải phòng nó ? Nó định ngồi dậy nhưng chợt phát hiện có
thứ gì đó đè trên bụng mình , nó quay sang , là anh . Đêm qua , anh làm
việc đến tận lúc trời hửng sáng , đành phải bất chấp lên nằm kế nó .
Khuôn mặt khi ngủ của anh , thật rất đáng yêu , mái tóc bạch kim phũ
xuống đôi mắt mệt nhoài kia . Anh vẫn còn mặc áo sơmi cùng quần dài ,
nhường luôn chăn cho nó , chỉ đặt cánh tay ôm hờ . Nó định nhẹ nhàng gỡ
tay anh thì :
– Nằm yên không được sao ? Ngủ tiếp đi , em gái !
Giọng ngái ngủ , anh bị đánh thức khi nó cứ loay hoay . Kéo nó đang
cuộc trong lớp chăn , anh ôm như một cái gối ôm . Cảnh tượng thực khiến
người khác hiểu lầm >< . Cằm đặt lên đầu nó , anh lại chìm vào
giấc ngủ
Nhưng giấc ngủ không tiếp tục được bao nhiêu thì bị ai đó phá , cánh
cửa phòng anh mở ra . Ai đó kéo nó ra , lấy gối đập thẳng mặt anh
– Xuống ăn sáng !
Hắn dùng gối đập thật mạnh vào anh , dù gối có mềm thì với lực của hắn , cú đó quả là rất thốn .
– Yaaaaaaaaaaa , cái tên này , mày điên à !
Anh cáu lên ngồi dậy , quay sang quát hắn , mắt anh có vài gân đỏ nổi lên , đúng là anh em như một , bị đánh thức là cáu hẳn lên .-. ! Hắn
đứng im , hai tay đút vào túi quần , mặt như không có gì xảy ra
– Có lòng tốt muốn kêu mày xuống ăn sáng thôi ! – Hắn nhún vai
– Mày có lòng tốt như thế từ khi nào vậy ?
Anh vò đầu , mái tóc rối xù lên , mắt nhìn sang hắn , hắc khí lan toả ! Hắn nhếch mép , nhìn anh rồi nói :
– Tốt thế thôi ! Chú mày còn muốn gì nữa ?
– Thế á ? Cảm ơn lòng tốt của chú , tôi không đói !
Nói rồi anh quay kéo nó đang còn ngơ ra , nằm xuống giường rồi ôm nó , mắt nhắm thật chặt . Nó còn chưa phản ứng kịp thì đã nằm trong lòng anh , mắt nhìn sang hắn . Khuôn mặt hắn tối sầm lại , nhìn chằm chằm vào nó ! Mặt nó bỗng chốc nóng lên , chẳng phải nó đang né tránh hắn sao ? Gặp nhau trong tình huống này , đúng là ông trời phụ lòng kẻ đáng thương
như nó mà
– Bạch Minh Phong , mày biết mày đang làm gì không hả ?
Giọng nói trầm ổn , sặc mùi sát khí , hắn nhìn anh . Anh nhíu mày rồi mở mắt ra nhìn hắn , ánh mắt có tia thích thú . Anh vuốt nhẹ tóc nó ,
cười gian tà
– Hửm ? Làm sao ? – Anh hỏi ngược lại
– Hành vi của mày có thể bị kết tội là xâm hại trẻ em dưới 18 tuổi ! – Hắn nói
– Ngủ chung với em gái ruột , tại sao lại là có tội ? – Anh nhếch mép
– Tại sao lại không ?
– Tại vì , đây là em gái tao ! – Anh nói , một điều hiển nhiên
– Vậy sao ? Nhưng xin lỗi Bạch thiếu gia , lời nói của Trang Hoàng Nhật tôi đây , còn hơn cả phán quyết của toà án !
Nói rồi hắn kéo nó ra , nó mất đà ngã vào người hắn , tim đập nhanh . Anh nhíu mày , rồi đứng dậy :
– Xin lỗi , tôi không phải người tuân theo pháp luật !
Anh kéo tay nó , vậy là anh thì nắm lấy tay phải , còn hắn thì nắm
lấy tay trái . Hai bên giằng co mà không nghĩ đến người ở giữa sắp rách ra làm đôi .
– Bạch thiếu gia , Trang thiếu gia , vui lòng buông tay em gái tôi ra , nếu không đừng trách tôi vô tình !
—————————-
Đang định đổi từ biệt danh sang tên thiệt ! Được không ? .-.
(Còn tiếp)