Tình Yêu Cấp 2

Chương 129: Chương 129: Tôi Nghĩ Đây Là Lần Cuối Cùng Mình Gặp Nhau !




Màn đêm lốm đốm vài ngôi sao , tiếng nhạc xập xình , tiếng cười đùa vang vảng khiến cả không gian trở nên nhộn nhịp . Nhưng ở cuối dãy hành lang nào đó lại tách biệt với cái không gian ồn ào kia . Nơi đây chỉ có sự im lặng mờ ám , cái không khí khiến người ta cảm giác rờn rợn..

Hai mắt mở to , đôi tay đặt trên lòng ngực hắn nắm chặt lại , cả người cứng đờ lại . Hắn mở mắt ra , hai tay ôm chặt thắt lưng đè nó sát vào tường , môi vẫn không chịu dời đi . Nó không thở được , hai tay bắt đầu đấm mạnh vào ngực hắn . Cứ như thế vài phút sau , đến khi nó tưởng mình đã chết ngạt thì Yun mới buông ra

– Hơ…hơ..hơ..

Nó như thoát khỏi cái chết , thở dồn dập khiến hắn khẽ cười . Dù trong góc tối , hắn vẫn thấy mập mờ khuôn mặt ngại ngùng đỏ ửng của nó . Hôm nay nó thật đẹp , cái đầm màu trắng này tôn lên nước da , làm nổi bật những cái đẹp nhất . Không dài quá đầu gối , làm lộ ra đôi chân trắng nõn . Xương quai xanh như ẩn như hiện , cả bờ vai nhỏ cũng hiện ra khiến người ta chẳng thể dời mắt

– Còn nói nữa không ?

– Tên điên này , anh làm cái trò gì vậy hả ?

Nó gắt lên , một tay đánh vào ngực hắn thật mạnh . Yun chỉ cười khẽ rồi mới ghé sát tới mặt nó :

– Em không biết sao ? Vậy để tôi làm lại !

– Tên biến thái này !

Nó đẩy mặt Yun ra , cảm giác mặt mình sắp nổ tung . Tên điên này , dám hôn nó sao ?!

Lúc này , Yun khẽ nhíu mày rồi lấy điện thoại ra có ai đó gọi đến . Yun đưa mắt sang nó rồi bấm nghe :

– Alo !

– Sếp tìm được Như chưa ? Ông Ken đang nổi điên bên đây nè !

Bên kia Kino lớn tiếng khiến nó nghe hết nội dung , nó chau mày lại nhìn hắn . Yun vẫn nhìn nó , môi hơi nhếch lên rồi đưa tay chạm lên môi nó :

– Tìm được rồi ! Cái gì cần làm cũng làm rồi ! – Hắn nói

– Được rồi , hai người muốn làm gì thì để tương lai tính ! Bây giờ Mạnh Cường đã đi vào trong hội trường , sếp đưa Như ra đó đi !

– Ừ !

Hắn cúp máy , nó vẫn im lặng theo dõi từng hành động của hắn từ nãy giờ..

– Đi thôi !

Hắn nắm tay nó lôi đi , nó cúi người lấy cái bóp rồi loạng choạng bước theo . Đi được vài bước nó giật tay lại , hắn quay người lại nhìn nó . Cả hai đứng đối diện nhau , không hiểu sao nó có cảm giác chua chát trong lòng..

– Rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì ?

Nó nhìn hắn , trong lòng như đang hi vọng điều gì đó rất mông lung..

– Em muốn biết ?

Hắn đút hai tay vào túi quần , trả lời một cách bình thản . Nó cắn nhẹ vào môi dưới rồi hỏi :

– Các người đang giấu tôi chuyện gì ?

– Đã gọi là giấu thì làm sao tôi nói cho em nghe được !

– Tôi cũng là người trong bang , anh phải nói cho tôi biết !

– Tôi là cấp trên của em , có nói hay không là quyền của tôi !

– Anh có xem tôi là người trong bang không vậy hả ??

– Tôi xem em là vợ của mình !

Nó tức vì cái thái độ thản nhiên của hắn , cái vẻ kiêu ngạo đó thật chướng mắt mà . Ánh sáng từ cửa sổ gần đó lọt vào , nó nhìn thấy hắn dưới ánh sáng mờ ảo đó . Hôm nay hắn mặc comple khiến hắn trông chững chạc hơn , mái tóc được chải ngược ra phía sau càng khiến hắn trong điển trai hơn..

– Em cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ ! – Hắn nói

– Tôi không đi , tôi muốn tham gia vào vụ này !

– Hết suất rồi , hẹn em lần khác

– Anh rút đi , tôi sẽ thay anh !

Nó quả quyết , hắn khẽ chau mày nhìn nó . Yun cảm giác người con gái này đã biết điều gì đó rất quan trọng . Không hiểu sao càng ngày hắn càng muốn bảo vệ nó..

– Đừng phí lời nữa , về mau !

Hắn nhanh như cắt cầm tay nó kéo đi . Nhanh chóng đến hội trường , hắn quan sát rồi phát hiện Mạnh Cường liền bước tới . Mạnh Cường vừa thấy nó và hắn trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn

– Tôi không về , bỏ ra !

Nó vùng vẫy cố thoát khỏi tay hắn , may mà tiếng nhạc khá lớn nên không mấy người chú ý đến tụi nó

– Đưa về biệt thự , anh với Kino giữ con nhóc này . Kêu mọi người vào vị trí đi !

– Được rồi !

Hắn đẩy nó sang cho Mạnh Cường , anh ta cũng nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ . Chỉ có nó là cảm giác uất ức , họ không xem nó ra cái gì cả..

– Tất cả vào vị trí , đợi lệnh hành động !

– Đùng…Đùng..

Mạnh Cường vừa nói dứt câu phía cửa phụ của hội trường đã nổ tung khiến mọi người trở nên hỗn loạn . Tiếng nhạc tắt đi , chỉ còn tiếng la hét mọi người dẫm đạp lên nhau để tìm lối thoát cho mình .

Ngay khi tiếng bom vang lên , hắn đã nhanh chóng kéo nó vào lòng mình . Nó ở trong lòng Yun mà tim đập nhanh , ngước lên thì cũng thấy hắn đang nhìn mình . Trong ánh mắt ấy có sự trách móc , có lẽ hắn đang tự trách bản thân đã không kịp đưa nó ra khỏi nơi này…

– Chết tiệt , bọn chúng hành động nhanh hơn chúng ta dự đoán rồi !

Mạnh Cường ở cạnh chửi một câu , sắc mặt vô cùng khó coi . Hắn nhìn ra phía cửa phụ , cánh cửa bị phá tung , bức tường cũng bị vỡ hơn một nửa .

– Hành động đi ! – Hắn nói

– Tất cả hành động , hết !

Mạnh Cường nói qua bộ đàm , cả ba nhanh chóng đi tới một nơi an toàn . Hội trường lúc này chỉ còn tiếng khóc lóc , tiếng la hét thảm thiết . Vụ nổ vừa rồi làm một vài người gần đó bị thương , nhưng không ai thiệt mạng cả .

Hắn đeo tai nghe loại tiên tiến , không ai nhận ra nếu không kiểm tra kĩ . Hắn lấy một cái của mình đưa cho nó , nó hiểu ý lập tức đeo vào . Hắn đã chấp nhận cho nó tham gia !

– Đưa mọi người ra khỏi nơi đây , đừng để xảy ra thiệt mạng !

Mạnh Cường nói qua bộ đàm , tình hình đang căng như dây đàn..

– Tôi đưa Như ra ngoài trước ! – Hắn nói

– Được , bảo trọng !

Mạnh Cường thân thủ không tệ , dễ dàng giữ được tính mạng nên hắn không quá lo lắng . Điều quan trọng bây giờ là nó cần được an toàn . Nó không hề phản đối , nhanh chóng đi theo hắn..

– Bọn nó kìa !

– Pằng…pằng…pằng…pằng

Hàng loạt viên đạn bay về phía nó và hắn , nhưng không trúng viên nào cả . Tụi nó chạy như bay , hắn vẫn không hề buông tay nó ra , vẫn nắm chặt . Tụi nó bị truy sát , lúc này hắn kéo nó vào một căn phòng trống rồi đóng sầm cửa lại . Cả hai không dám thở mạnh , sợ đối phương sẽ phát hiện ra .

– Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quay đầu lại !

Hắn nhìn nó , mắt loé lên tia ngang tàn . Nó im lặng một hồi , rồi nói :

– Nếu không ?

– Nếu không tôi sẽ giết em trước !

Nó trợn to mắt nhìn hắn , đúng là tên điên mà ! Nhưng ánh mắt của hắn không hề nói hắn đang đùa , nó cũng hiểu rõ điều đó . Tâm trạng lại chùng xuống..

– Còn một điều nữa..

Hắn ngập ngừng khiến nó quay sang nhìn , đôi mắt hắn nhìn sâu xa rồi mới cất lời :

– Hứa với tôi , đừng bao giờ tháo chiếc nhẫn ra !

-… Tôi hứa !

Nó nghĩ dù gì cũng chỉ là chiếc nhẫn , không thiệt thòi gì cả nên cũng không suy nghĩ nhiều . Lúc này , giọng anh vang lên qua tai nghe :

– Yun mày đang ở đâu ?

– Gần cổng sau ! – Hắn nhấn vào tai nghe rồi trả lời

– 3 phút nữa tao sẽ tới đó !

– Được !

Nó chỉ chau mày , không nói gì thêm .

– Đi thôi !

Tụi nó bắt đi di chuyển ra cửa sau , chỗ này chốc nữa sẽ thành biển máu , à không đã là biển máu mất rồi . Đối phương phát hiện liền bắt đầu đuổi theo , nó cùng hắn dốc sức ra mà bỏ chạy . Đôi giày nó mang không phải dành cho việc hoạt động mạnh , chạy nãy giờ khiến chân nó đau rát nhưng không dám giảm tốc độ lại . Khi nhìn thấy cửa sau , nó cũng nhìn thấy anh cùng thuộc hạ đang đấu với đối phương , mùi thuốc súng nồng nặc . Đối phương nhanh chóng bị hạ gục , anh nhìn thấy nó và hắn liền mừng rỡ liền nhanh chóng phối hợp bắn hạ những tên đang truy sát . Bỗng lúc này nó có cảm giác đau nhói ở bắp chân :

– bụp..

Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ để nó biết là tiếng gì , hắn cũng vậy . Nó bỗng khuỵu xuống , hắn biết được liền đỡ lấy .

– Mẹ kiếp , bọn bắn tỉa !

Hắn chửi một câu , anh cũng phát hiện ra điều kì lạ nên quan sát xung quanh . Trên nóc nhà , có hai tên bắn tỉa đã mai phục ở đó tự bao giờ . Anh định đưa súng lên thì đã có người nhanh tay hơn . Key từ phía cổng chính chạy xuống , phát hiện ra hai tay bắn tỉa liền hạ ngay .

– Đi mau , ở đây để lại cho tao !

Nó cắn chặt môi dưới , máu từ bắp chân chảy dài , viên đạn ghim vào da thịt

– Không sao chứ ? – Hắn hỏi

– Đi thôi !

Nó chịu được , vẫn chưa chết được đâu . Hắn thấy nó kiên cường như vậy , liền dìu nó nhanh chóng bước tới phía Ken trong làn mưa đạn . Một tên đối phương ném bom về phía xe của Ken , anh cùng thuộc hạ phát hiện liền rời khỏi :

– Có bom !

– ĐÙNG

Chiếc xe nổ tung , bọn chúng đúng là không để cho con mồi trốn thoát . Hắn thấy thế liền ẫm nó lên , chạy vào bên trong trường . Lúc này , cần phải xử lí vết thương cho nó . Chạy tới một lớp học , hắn đặt nó ngồi dựa vào tường rồi lấy từ trong túi mình một con dao bấm . May mắn thay tụi nó vào trúng lớp dành cho sơ cứu , hắn tìm được những thứ cần thiết . Hắn đưa mắt nhìn nó :

– Hơi đau một chút !

– Nói nhiều , làm đi !

Nó gắt lên , biết là đau rồi , có ai mà bị đạn ghim vào thịt mà không đau cơ chứ ! Hắn bắt đầu sâu , nó đau đến điếng người nhưng không thể la lên vì sợ bị phát hiện . Dường như quá quen thuộc với những lúc thế này , động tác hắn nhanh nhẹn và dứt khoát . Nó đau chảy cả nước mắt , lúc này hắn bắt đầu gắp viên đạn ra . Hắn không nói trước khiến nó xém tí la lớn lên , nó hướng người về phía trước cắn một cái thật mạnh vào bả vai hắn .

Hắn hít một hơi sâu , chau mày gắp viên đạn ra ngoài , sát trùng rồi băng vết thương thật chặt lại . Nó vẫn không hề giảm lực , có lớp vải nhưng hắn vẫn cảm thấy đau . Nước mắt giàn giụa , nó không cho phép mình cất tiếng nấc . Hắn lúc này vỗ nhẹ vào lưng nó :

– Em ngoan , không khóc nữa !

Hắn như dỗ dành con nít , giọng nói dịu dàng hẳn . Bên ngoài tiếng súng vang lên , đôi lúc còn có cả tiếng bom nữa . Nó nhả bả vai hắn ra , nhìn xuống bắp chân của mình :

– Đi với anh lúc nào cũng bị thương.. – Nó sụt sùi

– Tôi còn mong mình sẽ nhận hết những vết thương đó cho em !

Nó chỉ liếc hắn một cái , rồi nhấn vào tai nghe :

– Anh 2 đang ở đâu ? – Nó nói

– Em có làm sao không ? Ở đâu anh tới đón ! – Anh nhanh chóng trả lời

– Không sao , anh ở đâu em đến liền !

– Đang ở sảnh chính !

Nó không trả lời lại , chỉ đưa tay tháo đôi giày . Chân nó tê nhức , chân không chạy vẫn tốt hơn . Quay sang hắn rồi nói :

– Đi thôi !

– Em xem em đi , lúc này mà còn đòi đi nữa sao ?

– Tôi không sao , ít ra chưa mất mạng

– Do tôi chưa suy nghĩ thấu đáo…

Hắn bỗng trầm xuống , nó cảm thấy trong lòng mình nỗi lên một cảm giác rất kì lạ . Nhìn khuôn mặt trầm ngâm của hắn , nó không tự chủ nói một câu khiến hắn ngạc nhiên :

– Cảm ơn anh về tất cả !

– Tại sao em lại nói vậy ?

Giao mắt nhau , đôi mắt hắn sâu hun hút khiến nó không thể nắm bắt được . Bỗng hàng loạt kí ức hiện lại trong đầu nó , những thứ liên quan đến hắn hiện rõ mồn một . Nó nở một nụ cười , hắn nghĩ rằng đó là nụ cười đẹp nhất mình từng thấy..

– Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau !

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.