Chiều hôm đó chúng tôi đến nhà Hàn Văn Hinh. Khang Minh Huân nói anh ấy hiếm
có cơ hội nghỉ phép ở nhà, muốn đích thân xuống bếp nấu ăn đãi tôi.
Hai người đàn ông bận rộn trong bếp, hai người phụ nữ lại ngồi trong phòng
khách nói chuyện. Tôi bày quà mua tặng họ ra: “Hai bình sữa bầu này là
đồng nghiệp Hồng Kông trong đoàn phim giới thiệu, nói là bên đó thích
uống loại này, tốt cho sự phát triển trí lực của trẻ trong tương lai.”
Nói xong tôi lại lấy ra một chiếc áo, “tuy giờ vẫn chưa biết nam hay nữ, nhưng mình thích con gái, thấy chiếc áo màu hồng này không thể không
dừng bước... đợi em bé sinh ra sẽ mặc nhé!”
Sau đó lại cầm ra một lọ kem đưa cho Văn Hinh: “Sinh xong con nhớ dùng nó massage bụng, cẩn
thận không lại để lại vết rạn không đẹp lắm đâu!”
Cuối cùng còn có một túi thẻ đưa cho Minh Huân: “Ha ha, là đồ chơi, chắc chắn Minh Huân phải dùng đến.”
Tôi vừa nói, Văn Hinh vừa ở bên gật đầu, cảm ơn rối rít. Tôi xoa xoa bụng
bạn, sau đó im lặng nghe bạn kể chuyện phát sinh trong trường và chuyện
về bạn học trong lớp.
Lát sau Văn Hinh đột nhiên thấp giọng nói:
“Chà, mình gặp Liễu My rồi. Không phải rất xinh nhưng rất có khí chất.
Mình còn nghe nói cô ấy muốn cùng Văn Hạo ra một chuyên đề chung!”
“Thật sao?” Tôi nghĩ Văn Hạo không hề nhắc đến, lẽ nào sợ tôi nghĩ nhiều?
“Đương nhiên là thật. Phản hồi đối với chuyên đề trước của thầy Hạo rất tốt,
lãnh đạo trường rất coi trọng, giờ ai chẳng muốn cùng làm với thầy? Cậu
phải cẩn thận, họ nếu hợp lực nhất định sẽ phải thường xuyên gần nhau.”
Tôi gật gật đầu, thầm nghĩ xem ra mình phải đi gặp mặt mỹ nhân ngưỡng mộ lâu ngày này mới được.
Nghĩ đến chuyện mới làm lành với Văn Hạo, để không ảnh hưởng đến tâm trạng
trong ba ngày gặp lại nhau, tôi không hỏi thẳng anh chuyện cùng viết
chuyên đề.
Nhưng việc này luôn luẩn quẩn trong tâm trí tôi.
Sáng ngày hôm sau, Văn Hạo mới ra khỏi cửa, tôi đã thay quần áo đến trường tìm hiểu tình hình.
Vì muốn đi tìm hiểu tình địch là một cô gái rất đẹp nên tôi trang điểm kỹ
càng. Áo sơ mi dài màu trắng, quần bò bó màu xanh lam, thắt một thắt
lưng nhỏ màu đen, lại mang giầy cao gót hình miệng cá cao 7cm, đứng
trước gương, tôi rất hài lòng. Sau đó buộc mái tóc xoăn dài sau đầu,
đánh mi dưới nhàn nhạt và bước ra khỏi cửa.
Đi trong trường, thả
bước đón những cơn gió nhẹ và những cái ngoái đầu nhìn, tôi có chút tự
tin, trong lòng nghĩ cũng chẳng phải chỉ có mình nữ Tiến sỹ Liễu My xinh đẹp?
Tôi đến chỗ Giáo sư Lưu trước, trả thầy số tiền thầy cho tôi mượn lần trước, còn tặng quà cho thầy và vợ thầy.
Giáo sư Lưu nhìn tôi, tươi cười nói: “Tiểu Khả, hai tháng không gặp xinh ra
rồi! Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ở bên ngôi sao làu ngày
cũng có chút khí chất ngôi sao rồi.” Sau đó lại hỏi tôi: “Thế nào? Tất
cả vẫn thuận lợi chứ? Đạo diễn Trương Du Ninh đúng là người rất tài hoa, học ông ta vài tháng còn có ích hơn học ở trường mình vài năm!”
“Rất thuận lợi, phim đã quay xong, còn lại là hậu kỳ. Đạo diễn Trương hy
vọng em theo đến cùng, nên chiều mai em phải đến Bắc Kinh gặp mặt những
người trong đoàn.”
“Tốt, tốt, làm tốt nhé, sau này tiền đồ sẽ rất tốt.” Em cho thầy gửi lời hỏi thăm đạo diễn Trương, chúc bộ phim này
của ông ta sẽ lần nữa tỏa sáng!”
Tôi gật đầu chào thầy.
Cách văn phòng Giáo sư Lưu một bức tường là phòng nghiên cứu khoa học, vài bước chân là tôi đến cửa phòng nghiên cứu.
Nếu nói hai tháng ở Hông Kông khiến tôi khá tự tin về mình thì màn tiếp theo mà tôi chứng kiến lại dìm tôi vào tuyệt vọng.
Thoạt nhìn tôi đã chắc chắn đó là Liễu My.
2.
Cô ta có dáng người cao, trên mặc áo sơ mi cotton nhỏ màu mù tạc, dưới là
váy lụa đen đến đầu gối, phía dưới để lộ bắp chân trắng nhỏ, mang đôi
giầy đế bằng rất thoải mái. Tóc để xõa, chải hất sau đầu, dùng vòng chun buộc lại. Cách ăn mặc đơn giản tôn điểm cho làn da trắng như tuyết,
thân hình thon thả, tinh tế hoàn mỹ đến từng chi tiết.
Điều khiến tôi đau đớn hơn là cô ta đứng bên bàn của Văn Hạo, Văn Hạo đang ngồi
trên ghế ngửa đầu nhìn gương mặt cô ta, nhìn chăm chú.
Đột nhiên
Văn Hạo cảm giác được điều gì, nhìn về phía cửa. Thấy tôi, anh rất bất
ngờ. Liễu My cũng thấy biểu cảm của anh thay đổi, quay người về phía
tôi.
Đó đích thực là khuôn mặt không phải kiều diễm, hơn là ở chỗ trắng và thanh thoát. Cô ta đẹp không quá rạng ngời, nhưng lại như
những cơn gió luồn sâu vào tận trái tim. Trong chiếc cổ áo hình chữ V
màu xanh rêu, chiếc dây chuyền bạch kim nhỏ đeo một miếng ngọc phỉ thúy
to bằng móng tay cái, tôn thêm nước da trắng mịn của cô, ngay cả phụ nữ
như tôi cũng khó tránh khỏi động lòng.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt thân thiện, mang chút hiếu kỳ.
Tôi quay người đi. Vì tôi đột nhiên ý thức được cô ta và Văn Hạo bên nhau
khiến người ta liên tưởng đến một câu quen thuộc “một đôi trời sinh”.
Về nhà ngồi xuống, Văn Hạo cũng đã đuổi kịp.
“Khả khả, em sao vậy? Vừa đi tìm anh sao?” Anh hỏi tôi bất an.
“Cô ấy chính là Liễu My?” Tôi không đáp hỏi lại.
“Phải, nhưng em đừng hiểu lầm, bọn anh chỉ là nói chuyện công việc.” Văn Hạo giải thích.
Tôi tức giận, vốn định không nói, lại buột miệng: “Là chuyện xuất bản chuyên đề chung?”
“Em đều biết rồi sao? Anh sợ em nghĩ linh tinh nên không nói với em.”
“Vậy tại sao anh phải xuất bản chuyên đề chung?” Tôi vội hỏi.
Văn Hạo từ từ ngồi xuống, dường như không muốn trả lời. Nhưng nhìn thấy bộ
dạng chất vấn của tôi, anh mới mở miệng: “Liễu My muốn xuất bản luận văn tiến sỹ của cô ấy nhưng luận văn của cô ấy không xuất sắc, cộng với
cũng không có tên tuổi trong giới học thuật, nên cứ chần chừ mãi...”
“Nên anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân, giúp cô ta toại nguyện?” Tôi châm biếm.
“Không phải như em nghĩ! Chuyên đề của anh tuy phản hồi tốt nhưng không chắc
chắn anh sẽ nhanh chóng được nâng chức và phân nhà. Nhưng nếu xuất bản
thêm, ít nhất cũng cần thời gian hai năm để chuẩn bị, anh đợi không nổi! Luận văn của Liễu My trước mắt đã làm xong, anh chỉ cần bổ sung nó, rất nhanh xuất bản. Tuy là chuyên đề chung nhưng thành quả nghệ thuật không bị giảm đi, điều này là thắng lợi đối với cả anh và cô ấy, mọi người
đều được lợi.”
“Hai người tính toán thật chu đáo!” Tôi cười lạnh
lùng. Văn Hạo cũng tức giận. Anh đột nhiên từ sofa đứng lên nói với tôi: “Ninh Khả anh không còn nhỏ tuổi như em, cũng không có hoàn cảnh gia
đình tốt! Mẹ anh vẫn ở quê chờ anh đón bà lên thành phố sống! Hơn nữa
nếu em cho rằng anh không có quyền ngăn cản em đi Hồng Kông hay Bắc Kinh thì em cũng không thể ngăn cản anh xuất bản chuyên đề chung với ai.”
Nói xong anh vẫn đang muốn trút hận, bất mãn nói thêm: “Từ tháng 7 chuyển
ra ngoài sống, gần hai tháng rồi, anh giống như oán phụ một mình một
phòng, ờ đây đợi em quay về. Thật không dễ đợi được em, còn chưa kịp
quen với thay đổi của em, em lại muốn bay đi! Có lúc, anh tự hỏi mình có đáng như vậy không? Trong lòng em thực sự có anh không? Nếu em thực sự
cho rằng anh rất quan trọng mong em hãy nghĩ lại, em rốt cuộc cần bao
nhiêu thời gian, bao nhiêu tình cảm sống bên anh, mà không phải là dày
vò người khác?”
Nói xong chưa đợi tôi đáp lại, anh quay người kéo cửa bước ra.
Đây là lần đầu tiên sau bao năm bên nhau anh nói nặng với tôi như vậy, có thể là lời nói thật lòng anh đã giữ kín từ lâu.
Lần đầu tôi cảm nhận mình không hiểu anh. Hóa ra đối với anh mà nói có một
căn nhà trong thành phố này, đón mẹ đến sống cùng, cùng với một nửa còn
lại chăm sóc mẹ quan trọng như vậy! Không chừng vì muốn mẹ vui anh còn
muốn tôi mau chóng sinh con! Nhưng điều này đối với tôi mà nói quá xa
xôi, học hành gần hai mươi năm muốn sau khi tốt nghiệp được ra ngoài thử sức, vùng vẫy. Tình yêu là quan trọng, nhưng vì nó mà hai người phải bó buộc cuộc sống, chồng hát vợ khen hay sao?
Tôi thu dọn đồ đạc ít ỏi của mình trong ngôi nhà nhỏ, lặng lẽ chuyển vào ký túc xá. Cho nhau
chút thời gian và không gian có lẽ sẽ suy nghĩ kỹ hơn về mâu thuẫn giữa
chúng tôi.
Lần này Văn Hạo không đến tìm tôi. Cho đến khi kỳ nghỉ của tôi kết thúc, Văn Hinh đưa tôi đến sân bay, anh cũng không xuất hiện.
Văn Hinh lo lắng, hỏi tôi một cách khó hiểu “Hôm qua không phải vẫn còn bình thường sao? Sao thay đổi nhanh vậy?”
“Gặp đúng người mới phát hiện người mình luôn bên cạnh có thể không phù hợp với mình.” Tôi buồn rầu nói.
“Cậu nói đến Liễu My?”
“Được rồi, đừng hỏi nữa, bọn mình chia tay rồi lại quay lại tròn một năm,
mình cũng mệt rồi, coi như cho nhau một thời gian! Cậu yên tâm dưỡng
thai, có việc gọi điện cho mình, mình đi đây!”
Tôi mệt mỏi, quay người bước đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
3.
Sau khi đến Bắc Kinh vừa đúng đã một tuần qua đi, Văn Hạo lần đầu tiên gọi điện cho tôi.
Lúc này, Bắc Kinh đã vào thu, bầu trời màu xanh lam, không khí khô thật khó chịu. Tôi tựa bên cửa sổ của tầng 28, nghe giọng anh từ Vũ Hán xa xôi,
cảm giác tất cả đều không chân thực.
Sau khi hỏi thăm ngắn ngủi, chúng tôi đều im lặng.
“Bộ phim lúc nào trình chiếu?” Anh cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
“Vào khoảng Giáng sinh hoặc năm mới, còn phải xem tiến độ làm hậu kỳ.”
“Đến lúc đó em mau về làm tốt nghiệp thạc sỹ, vẫn còn kịp chứ?”
“Kịp. Luận văn thạc sỹ em đã chuẩn bị tài liệu rồi, mỗi ngày tranh thủ lúc rảnh đều đến thư viện.”
“Ninh Khả, anh thực sự rất cần mau chóng có được thành quả nghiên cứu, em không thể hiểu anh sao?”
“Đừng nhắc đến vấn đề này nữa được không? Đó là tự do của anh, em không có quyền can thiệp.”
“Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ em dự định như thế nào? Trường muốn giữ em lại,
đợi em bảo vệ xong mình sẽ kết hôn, trường sẽ phân nhà cho chúng ta!”
Tôi thấy rất ngạc nhiên: “Kết hôn? Văn Hạo anh đùa gì thế? Chúng ta chưa từng nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn!”
Anh như đang nhẫn nhịn, nhẫn nại giải thích: “Không phải đang nói sao? Anh
đã 29 tuổi rồi, năm sau kết hôn rất kỳ quái sao? Hơn nữa không kết hôn
thì trường có phân nhà cho chúng ta không?”
“Nhà, nhà, lại là
nhà! Lẽ nào em chỉ là lý do để anh xin trường phân nhà? Văn Hạo, em
không hiểu anh từ lúc nào đã nóng lòng được lợi như vậy?”
“Được
được được! Anh nóng lòng được lợi, anh dung tục, được chưa? Em nói xem
em có muốn ở lại trường không, không ở lại thì chia tay.” Văn Hạo đầu
kia nổi giận đùng đùng.
“Anh có ý gì?”
“Ý của anh là hoặc
em ở lại trường, sau khi tốt nghiệp thạc sỹ xong thì kết hôn với anh,
hoặc chúng ta chia tay.” Tôi thật không dám tin Văn Hạo có thể nói dứt
khoát chuyện chia tay như vậy, thật tuyệt tình! Nhưng sự thực bày ra
trước mắt, câu nói đó vang vọng bên tai tôi.
Tôi chưa kịp suy
nghĩ, buông một câu: “Vậy chia tay đi!” Nói xong nhanh chóng ngắt điện
thoại. Nước mắt lại trào ra, tôi đến phòng vệ sinh lấy lại tâm trạng,
trang điểm lại, sau đó đến văn phòng của đạo diễn Trương.
Sau khi ngồi xuống, ông lên tiếng trước: “Ninh Khả, nghĩ đến đâu rồi?”
Tôi nói thẳng: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, đạo diễn Trương, tôi muốn ký hợp đồng ba năm với ngài.”
Ông cười: “Thật tốt! Ninh Khả, thanh niên vững vàng, nguyện chịu khổ như cô giờ càng ngày càng ít rồi, hơn nữa cô có tư chất tốt, lại được giáo dục tốt, tiền đồ sẽ rất sáng lạng. Có người tâm huyết như cô, tin rằng công ty chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Đạo diễn Trương, ngài quá
khen rồi, nếu không phải ngài cho tôi cơ hội, tôi vẫn còn đang không
biết nên làm gì sau khi tốt nghiệp, không biết tương lai mình ở đâu.”
“Ha ha, có hứng thú với điện ảnh là bước đầu đến điện ảnh thành công! Trước tiên cô phải làm tốt bộ phim này, bộ phim sau tôi định để cô vào đội
biên kịch, làm thật tốt sau ba năm không chừng sẽ là Ngô Tử Hoa thứ hai. Về vấn đề đãi ngộ trước khi bộ phim này trình chiếu theo mức trước kia, bắt đầu chuẩn bị bộ phim sau tôi sẽ trả thù lao theo tiêu chuẩn của
biên kịch, được không?”
Đạo diễn lại nói: “Cô phải ở lại Bắc Kinh thời gian dài nên hãy thuê nhà ở, công ty sẽ trợ cấp tiền nhà. George cũng phải thuê nhà, cuối tuần hai
người đi tìm nhà đi, anh ta vẫn chưa quen thuộc với Trung Quốc, còn
nhiều thứ cần cô giúp đỡ.”