Yêu một người bốn năm,
Mất một người,
Chỉ cần hai tháng ngắn ngủi.
1.
Cuối tuần của tuần giữa tháng 11, giữa thu ở Bắc Kinh.
George ở phòng chiếu dưới tầng xem phim, tôi mặc áo len dày lên mạng trong phòng sách.
Tôi hỏi Văn Hinh như thường lệ: “Trường đại học gần đây có gì mới không?
Thực ra chúng tôi đều biết bề ngoài hỏi về trường nhưng là muốn hỏi tình hình của Văn Hạo.
Văn Hinh ấp úng nói trường đã quyết định giữ lại Khang Minh Huân.
Tôi vội chúc mừng họ, như thế này họ sẽ không phải lo về chuyện kinh tế nữa. Sau đó tôi lại hỏi thẳng: “Văn Hạo vẫn ổn chứ?”
Văn Hinh thấy tôi vẫn còn hy vọng, đáp lại: “Khả Khả, việc này mình không
muốn nói nhưng cậu đã hỏi thì mình sẽ nói thẳng với cậu, nhưng cậu đừng
quá đau lòng đấy!”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu muốn mình chết vì hồi hộp đúng không?” Trong lòng tôi đã có dự cảm không hay.
“Nghe nói Văn Hạo và Liễu My đã đến với nhau. Họ còn gửi thiếp mời đến trường, sẽ kết hôn.”
Đây đúng là sét đánh giữa trời xanh!
Sau khi chia tay tôi đã nghĩ đến mọi khả năng nhưng chưa từng nghĩ chia tay mới hai tháng, anh đã muốn kết hôn với người khác...
Lần trước Hàn Vũ Băng còn an ủi nói vấn đề giữa tôi và anh không liên quan
đến Liễu My, giờ thì sao lại không liên quan, họ sắp kết hôn rồi đó
thôi!
Nhất thời tôi cảm thấy luồng khí lạnh luồn qua người, chân tay run lên, liên tục hắt xì hơi.
“Khả khả, Khả Khả, cậu vẫn ổn chứ? Cậu sao vậy?” Hàn Văn Hinh ở đầu kia lo lắng.
“Mình rất ổn, giờ còn có việc, mình thoát đây.” Tôi miễn cưỡng đánh vài chữ, sau đó tắt máy.
Nhưng tuy đã ngắt nguồn điện máy tính cũng không thể xóa xạch những dòng chữ
đó khỏi đầu tôi. Tôi tin điều Văn Hinh nói là sự thật. Tuy hai tháng
chia tay, chúng tôi không có chút liên hệ nhưng tôi chưa từng nghĩ tôi
mất anh nhanh đến vậy! Còn anh rất nhanh trao tình cảm và hạnh phúc cho
người khác! Không, đó không phải là người khác, là Liễu My! Đó là người
con gái khiến anh động lòng, là người con gái trong mộng tưởng.
Trái tim tôi như bị dao cứa, nước mắt đua nhau rơi xuống.
Không biết từ khi nào George đã đẩy cửa bước vào.
Cậu ta ôm chặt tôi: “Đừng đau lòng, đừng đau lòng! Mình ở đây rồi.”
Tôi vừa nắm chặt áo cậu ta, cũng không thể khống chế được cảm xúc, òa khóc.
George không lên tiếng, chỉ ôm tôi, vỗ về tôi.
Khóc đến khi vỡ giọng, mệt mỏi chẳng còn sức lực. Tôi không biết George đưa
tôi về phòng ngủ như thế nào, rồi đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi
ra sao. Tôi không nói ra lời, mặc để cậu làm cho tôi, cứ vậy khóc.
Yêu một người bốn năm, mất một người chỉ cần hai tháng ngắn ngủi.
Từ đây anh sẽ là chồng của người khác, cùng sống với người khác, tất cả
những gì anh đã từng cho tôi, nụ hôn đó, cái ôm đó, sự ngọt ngào, yêu
chiều... giờ đều dành cho người khác. Tất cả ảo tưởng về tương lai của
tôi dường như đang chế giễu tôi.
Tôi không chỉ mất đi một người
tình mà là một nửa cuộc đời tôi. Vì tôi yêu anh, tôi đã yêu anh với tất
cả nhưng gì mình có, ngay cả từng tế bào nhỏ trong suốt những năm nay,
yêu anh đến vậy.
George tháo dây buộc tóc cho tôi, cầm tay tôi, cậu ta chỉ nhìn tôi không nói.
Không biết sau đó bao lâu tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Không muốn tỉnh dậy, nếu có thể không tỉnh dậy thì tuyệt biết mấy.
Nhưng tôi vẫn tỉnh dậy, chỉ ngủ 1h trưa đã tỉnh.
George vẫn ngồi bên giường, cầm tay tôi, nhìn tôi dịu dàng, thậm chí tư thế không hề thay đổi.
“Cảm ơn cậu!” Câu nói này suýt chút nữa thì ngay cả bản thân tôi cũng không nghe thấy.
Cậu ấy lắc đầu: “Không có gì! Nghĩ thoáng một chút, cậu mà có chuyện Văn
Hinh sẽ áy náy. Cậu vừa tắt máy cậu ấy đã liên tục gửi tin nhắn, còn đòi bay ngay đến thăm cậu. Trời ạ bụng cô ấy giờ to cỡ nào rồi, mau gọi
điện cho cô ấy đi, nói rằng cậu rất ổn, có mình rồi, cậu ấy không cần lo lắng nữa.”
Tôi cười miễn cường, gật đầu.
George xoa má
tôi, nói trong bộ dạng thương cảm: “Chà, mới hai tiếng thôi cậu đã gầy
đi rồi! Có phải đói rồi không? Cậu gọi điện đi, mình đi mua đồ ăn!”
2.
Có tâm sự trong lòng đều như vậy, bề ngoài tỏ ra bình thường, tưởng như đã khỏi, nhưng mỗi khi trời âm u lại nghẹn ngào, khi nghiêm trọng chẳng
thể đứng dậy nổi.
Tình hình của tôi cũng như vậy.
Thời
gian này tôi làm việc như bình thường, sống như bình thường, thậm chí cố gắng hơn trước. Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy những thứ có liên quan
hoặc hình bóng giống giống trên phố giữa trời thu lại khiến tôi thẫn
thờ... nhớ đến người đó, những việc đã trải qua, quãng thời gian đó,
trong lòng nhói đau.
Tôi chỉ còn cách lao đầu vào công việc và
viết luận văn, khóa chặt ánh mắt và cảm xúc của mình vào trong khoảng
không gian riêng, mới có thể để nỗi đau đớn không còn nhức nhối.
Bộ phim trình chiếu đúng dịp Giáng sinh. Cả đoàn đều rất mong đợi, ngay cả Hàn Vũ Băng ở Hollywood cũng thường gọi điện cho tôi, hỏi thăm tin tức
đài báo trong nước.
Nhưng khi mọi người cho rằng mọi việc đã sẵn sàng chỉ chờ thời cơ thì nghi hoặc lại phát sinh.
Đại diện phía đầu tư xem xong bộ phim chỉ nói một cách hững hờ: “Phim hay chỉ là thiếu hài hước, sợ là khó bán!”
Đạo diễn Trương giải thích: “Trong lịch sử điện ảnh có rất nhiều phim xuất sắc không hài hước vẫn có thể bán được nhiều vé.”
Đại diện phía đầu tư tuôn một tràng: “Vậy đạo diễn thử tính xem, phim như
vậy chiếm tỷ lệ bao nhiêu? Trong 100 bộ phim có đến 1 bộ hay không?
Chúng tôi đầu tư nhiều như vậy là để kiếm tiền, không phải để cá cược có kỳ tích hay không! Đạo diễn phim văn nghệ như các ông toàn như vậy chỉ
để ý đến danh tiếng của mình, không hề quan tâm đến thị trường. Thị
trường... có hiểu không? Không kiếm được tiền ai chịu chơi với các ông!
Thời gian còn lại không nhiều, ông thử xem xem, tôi không biết ông dùng
cách nào, không làm bộ phim “hot” hơn thì đừng trách tôi trở mặt.” Nói
xong phủi tay áo bỏ đi.
Chứng kiến đạo diễn Trương được cả thế
giới tôn trọng gặp tình cảnh này, mặt lúc đỏ ửng lúc trắng bệch, không
khí vui vẻ chợt tắt ngúm, không ai nói gì.
Đạo diễn Trương thở
dài: “Mọi người đừng nản lòng, còn có đủ thời gian. Chúng ta nghĩ cách
cứu chữa. Ninh Khả, cô gọi điện thoại cho toàn bộ nhân viên sáng chế
trong đoàn, trong vòng một giờ gọi mọi người quay lại công ty, chúng ta
họp khẩn cấp!”
Trong cuộc họp từng phương án được đưa ra, lần lượt bị loại bỏ.
Thời gian cấp bách, quay thêm một cố cảnh gây cười không còn kịp, phim mới
của Hàn Vũ Băng ở Hollywood cũng khởi quay rồi, cô ấy chắc chắn không
thể quay về: Điện ảnh vốn cũng thiếu tính tranh cãi, vừa không có những
cảnh quay sexy cũng không có tình tiết thách thức về luân thường đạo
đức, xem ra chỉ có thể dựa vào vai chính, đưa ra những thông tin - mà
Hàn Vũ Băng lại không thể, cô sớm đã công khai tình cảm với David, không còn đề tài để bới móc. Huống hô cô lại ở nước ngoài, không thể giúp
được gì. Còn lại chỉ có George!
George không một lời oán trách:
“Vì bộ phim này mọi người đều đã bỏ ra quá nhiều, không thể vứt bỏ như
vậy, tôi nguyện phối hợp tuyên truyền, quảng bá cho bộ phim.”
Đạo diễn Trương nghĩ: “Hiện nay, xem ra chỉ còn cách này. Nhưng chúng ta
nhất định không thể có tầm nhìn ngắn, vì lợi ích nhất thời mà để lại ấn
tượng xấu về cậu với khán giả, tương lai sẽ khó để thay đổi. Hơn nữa tôi đã từng hứa với mẹ cậu không để xuất hiện quá nhiều tin tức tiêu cực về cậu. Được rồi, hôm nay muộn rồi, mọi người đều về nghĩ xem, có ý kiến
hay hơn thì mai nói với tôi.”
Đạo diễn nói xong tuyên bố tan họp. Mỗi người đều ủ rũ, ngay cả người đầy niềm tin như George cũng ủ rũ.
Trên đường, tôi khích lệ: “Đừng nản lòng, Trung Quốc có một câu việc tốt
nhiều gian nan, chỉ cần mọi người đồng lòng, không có khó khăn nào không thể khắc phục!”
Cậu gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn không tốt hơn.
3.
Về đến nhà George ngồi xuống sofa, buồn rầu nói: “Sớm biết như vậy mình đã không bỏ qua những ánh mắt ngưỡng mộ.”
Tôi khoanh chân ngồi cạnh cậu: “Đừng nói như vậy, những ngôi sao nhỏ thường không có vai diễn, không muốn cố gắng, chỉ muốn dựa vào tin đồn để kiếm cơm, dính líu với họ thà rằng giữ trong sạch. Nhưng giờ muốn để lộ chủ
đề gì cũng là chính diện, tích cực, nếu không sẽ có ảnh hưởng đến sự
nghiệp tương lai của cậu, đạo diễn Trương đã nói rồi, không thể có tầm
nhìn ngắn!”
“Muốn được đánh bóng tên tuổi luôn chỉ xoay quanh
chuyện tình yêu, kết hôn, sinh con. Giờ bảo mình đi đâu tìm đối đượng
chứ?” George cau mày.
“Cậu thấy mình thế nào?”
“Cậu, cậu và mình yêu nhau.” George ngạc nhiên.
Tôi giả vờ buồn bã: “Chỉ là giả vờ! Lẽ nào cậu không vui?! Dù sao trong
thời gian ngắn mình cũng không thể bắt đầu với ai... Chà không nói đến
vấn đề này, nếu cậu không chê thì mình xuất hiện với thân phận người
yêu, mình tuy không phải đại mỹ nữ nhưng trong sạch, thông minh, ngũ
quan kiện toàn, phát triển bình thường...” Nói đến đây tôi phì cười.
“Không chê, không chê! Chỉ là, cậu không sợ ảnh hưởng... danh tiếng của cậu sao?”
“Giờ là thời đại thông tin bùng nổ, qua cái thời kỳ mới quá độ, chẳng ai còn để ý việc này nữa! Hơn nữa...” Nói đến đây nhớ đến người đã từng quan
tâm đến tôi, trong lòng lại nhói đau.
“Vậy được, mình gọi điện cho đạo diễn Trương.” Nói xong George móc điện thoại gọi cho đạo diễn.
Tôi không biết quyết định này của mình đúng hay sai, vì bộ phim này tôi đã
mất đi Văn Hạo, do đó dù trả giá thế nào cũng phải để nó trình chiếu
thành công.
Khi George thông báo với đạo diễn, tôi cũng vào phòng gọi cho Hàn Vũ Băng ở Hollywood xa xôi, giờ tôi muốn nghe lời khuyên
của cô ấy. Trong điện thoại tôi kể lại chi tiết sự việc phát sinh trong
ngày và cả quyết định vừa mới đưa ra.
Hàn Vũ Băng hiển nhiên nghĩ một lát mới nói: “Khả Khả, đây đối với cậu mà nói là một việc tốt,
trong giới điện ảnh, danh tiếng quan trọng hơn tất cả, cậu đứng sau màn
ảnh cũng vậy. Nhưng mình muốn nhắc cậu danh tiếng là con dao hai lưỡi,
nó mang đến những chiếc vé chiếu phim, mang đến danh tiếng cho hai
người, đồng thời hai người cũng sẽ phải hy sinh rất nhiều thứ. Từ nay về sau cuộc sống riêng của cậu sẽ trở thành đối tượng giải trí, đánh giá
của mọi người, sau tin tức tích cực sẽ có tin tiêu cực, đối với nhưng
vấn đề này cậu cần chuẩn bị kỹ tư tưởng.”
Tôi hứa với cô ấy tôi sẽ chuẩn bị mọi mặt.
Cô chúc tôi may mắn, cũng hôn tôi qua điện thoại, sau đó chúc tôi ngủ ngon.
George gõ cửa vào, cậu ta hưng phấn nói: “Đạo diễn nói đây là cách tốt nhất
hiện nay, nhưng ông ấy muốn cậu nghĩ kỹ, việc này không chỉ có lợi mà
còn có cả hại. Ông lo lắng cậu chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Tôi phì cười: “Xem ra mọi người điều đã quen rồi! Đạo diễn và Hàn Vũ Băng
nói giống hệt nhau! Cậu yên tâm mình không phải trẻ nhỏ, biết mình đang
làm gì, chưa ăn thịt lợn cũng thấy lợn chạy rồi, ai sợ ai chứ!”
“What? Thịt lợn tại sao biết chạy? Ồ nói đến thịt lợn bụng mình lại kêu rồi!”
Tôi vỗ vai cậu: “Cậu à, tiếng Trung hơi kém chút, câu tục ngữ này cũng
không biết! Đi nào chúng ta ra ngoài tìm chỗ ăn, trên đường mình từ từ
giải thích cho cậu thịt lợn tại sao biết chạy bộ!”