Bạn nói gì?
Tôi nói chúng ta đừng...
Câu nói phía sau!
Tôi - yêu - bạn!
1.
Những ngày còn lại của học kỳ, tất cả chúng tôi đều rất vui vẻ.
Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân nhận giấy đăng ký kết hôn một cách thuận
lợi, em bé trong bụng cô bạn cũng lớn dần lên; chuyên đề của Văn Hạo
cuối cùng cũng xuất bản, anh bận rộn với công việc chỉnh sửa cuối cùng;
trình độ tiếng Trung của George cũng nâng cao rất nhiều, nói về Trương
Ái Linh lưu loát, trôi chảy, nếu nhắm mắt nghe không ai đoán ra cậu ta
chỉ ở trình độ ABC. Còn tôi nhìn họ bận rộn, vui vẻ, cũng vui lây.
Mặt trời trong vườn trường cũng ngày càng gắt hơn, ban ngày ở sườn núi gần
hồ đều hiếm người qua lại, ánh nắng mặt trời rọi thẳng, cây cỏ đều khô
héo chờ mặt trời xuống núi.
Mùng 1 tháng 7, tôi, Khang Minh Huân, Hàn Văn Hinh dậy sớm, tiễn George ra sân bay, kỳ bổ túc của cậu ta kết
thúc, phim mới sắp khởi quay.
Hành lý đã thu dọn sẵn từ tối hôm
trước, sau khi cậu ta thức dậy cuộn chăn cẩn thận, bịn rịn nói: “Không
ngờ hai tháng trôi nhanh vậy, còn nhớ lúc mới mượn chăn Ninh Khả, giờ đã lại sắp phải ly biệt!”
Khang Minh Huân, Hàn Văn Hinh tiến đến ôm cậu ta và nói: “Chỉ cần rảnh, luôn chào đón sự xuất hiện của cậu! Đến
lúc đó ở trong nhà bọn mình nhé!” Ba người đều cười, cười méo mó.
Tôi vội đến khuyên giải: “Các cậu đúng là yếu đuối! Không phải là sinh ly
tử biệt, chỉ cần tiếng rưỡi bay thì có thể gặp!” Sau đó lại đùa: “George sắp đóng phim với ngôi sao quốc tế rồi, sau này là ngôi sao lớn rồi,
đến lúc đó về đây để quảng bá phim cũng sẽ ở trong phòng dành cho các
nguyên thủ của khách sạn 5 sao, bận rộn vào lưu và ký tặng các fan hộ
mộ... làm gì rảnh để gặp bọn mình!”
Không ngờ...
Một hàng
bốn người huyên náo ra khỏi cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, trước ký túc xá đã có không ít nữ sinh, có cả Trương Thần, Trương Trần chạy vội đến, ôm cổ cậu ta, dẹt miệng như sắp khóc, George đặt hành lý xuống, xoa tóc
cô, nói vào tai cô vài câu, cô bạn lập tức mỉm cười. Vài nữ sinh còn lại cũng lần lượt được đáp trả như nhau. Nhìn thấy ba người chúng tôi đang
ngơ ngác, trong lòng nghĩ nếu là thời cổ đại không phải là một bầy thê
thiếp, ngồi hưởng phúc sao?
An ủi những fan hâm mộ ngu ngốc xong, cậu mới lên taxi, chúng tôi sớm đã khó chịu ngồi trong đó. Khi taxi
chuyển bánh còn có vài nữ sinh chạy theo xe chúng tôi, nước mắt thành
sông.
Tôi, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân tuy trong lòng không
nỡ rời xa, nhưng cảnh tượng như vậy thật muốn cười, trên đường trêu chọc George hoài.
Cậu ta lại ôm Hàn Văn Hinh, Khang Minh Huân, và nói nhất định sẽ làm ba đỡ đầu cho con họ.
Sau đó, George đặt hành lý xuống, trịnh trọng đến trước mặt tôi nói: “Cậu
thật nhẫn tâm, ai cũng không nỡ rời xa mình, đều ôm mình, chỉ có cậu
muốn mình nhanh chóng biến mất!”
“Đâu có! Cậu nhìn xem, mình cũng khóc rồi! Mắt vẫn ướt.” Nói xong tôi kéo mi mắt cho cậu ta xem.
Nhân lúc tôi không để ý, cậu ta ôm chặt tôi vào trong lòng, môi đặt lên môi
tôi, lưỡi cũng quyện vào, sau đó nhân lúc tôi chưa kịp phản ứng, nhanh
chóng rút người lại, nói nhẹ vào tai tôi: “Đừng nghĩ là dễ dàng thoát
khỏi mình.” Nói xong, không đợi tôi đáp lại đã đi thẳng đến cửa kiểm tra an ninh của sân bay không nhìn lại.
Tôi quay đầu nhìn lại, Hàn
Văn Hinh và Khang Minh Huân đang mắt tròn mắt dẹt, tôi giơ nắm đấm hùng
hổ: “Việc vừa nãy không ai nhìn thấy! Không được nhắc lại, nếu không...
hừm!”
2.
Về trường, khi đến phòng 307 lấy chăn, mới phát
hiện George còn để lại đồ cho tôi - bức họa, hình đó chính là tôi, cầm
trong tay tôi mới hoàn toàn ý thức được cậu ta đã rời xa.
Nhớ đến những việc cậu ta cùng làm với tôi, dạo phố, chạy bộ, đi học, nấu ăn,
tất cả đều không thể quay lại. Nỗi buồn ly biệt lúc này mới trào dâng.
Trưa đi tìm Văn Hạo, anh hỏi tôi: “Nghe Giáo sư Lưu nói, George là vai nam chính cho phim mới của đạo diễn Trương Du Ninh.''
“Thầy nói với anh sao? Phải, nên cậu ấy mới được đưa đến lớp bọn em để nghe bài nghiên cứu chuyên đề Trương Ái Linh.”
“Sau lần trước anh nghĩ là em đã không còn bí mật đối với anh, không ngờ giờ lại phát hiện ra! Nhưng không sao, dù sao cậu ta cũng đi rồi!” Văn Hạo
thở dài. Lát sau, anh lại hỏi: “Nhiệm vụ Giáo sư Lưu giao cho em coi như hoàn thành rồi, tiếp theo em có phải nên bắt đầu chuẩn thi ỉên nghiên
cứu sinh - Tiến sỹ?”
“Thi tiến sỹ?” Tôi bất ngờ.
“Phải,
bọn em học thạc sỹ chỉ cần hai năm, năm đầu tiên đã qua rồi, chỉ còn một năm. Giờ chuẩn bị bảo vệ thạc sỹ cũng chỉ có tám, chín tháng nữa thôi.
Nhưng em vốn có nền tảng tốt, thời gian này anh cũng không bận lắm, có
thể giúp em thu thập tài liệu... Anh nghĩ, không vấn đề gì.”
“Nhưng, em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Tôi nói.
“Vậy giờ bắt đầu nghĩ đi! Ngập ngừng, anh lại nói: “Anh nghĩ mình ra ngoài thuê phòng ở nhé!”
“Hả?” Tôi lại phản ứng không kịp.
Anh nhìn tôi cười: “Đúng, ý anh là sống cùng, giống như Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân.”
Chúng ta thậm chí còn có thể sống trong cùng khu đô thị với họ, chăm sóc lẫn
nhau như vậy sẽ tốt hơn nhiều, nếu như em không phản đối. Như vậy anh có thể mỗi ngày nấu cơm cho em ăn, hơn nữa ở ngoài điều kiện tốt hơn,
trong ký túc xá không có điều hòa, bất lợi cho việc chuẩn bị làm luận
văn bảo vệ thạc sỹ của em.”
“Chỉ có những lý do này sao?”
“Ừ, đương nhiên rồi, ý đồ của anh cũng là tấm lòng của Tư Mã Chiêu - em và anh đều hiểu.” Anh mặt dày thừa nhận. [Tư Mã Chiêu, tên tự là Tử Thượng, là con trai thứ hai của nhà chiến lược
quân sự, Thừa tướng Tư Mã Ý nước Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử
Trung Hoa. Trong sự nghiệp của mình Tư Mã Chiêu đã để lại dấu ấn trong
lịch sử Tam Quốc với chiến công diệt nước Thục và thu phục Chung Hội.
Việc Tư Mã Chiêu dẹp yên cuộc phản loạn của Chung Hội và Đặng Ngãi được
đánh giá đây là minh chứng cho sự kết hợp hài hòa giữa dự đoán chính trị với thao tác thực tế và Tư Mã Chiêu có con mắt nhìn người rất sắc sảo,
cũng là tài năng chính trị lỗi lạc.]
Tôi nhớ đến lời của
George, tình yêu là một việc đáng mừng, hai người yêu nhau có quan hệ
thân mật không còn khoảng cách là điều rất tự nhiên, yêu không nên chứa
quá nhiều hàm nghĩa khác ngoài tình yêu, tôi không phản đối việc sống
chung, thậm chí còn có chút mong đợi - có thể cùng người mình yêu nhất
ngày đêm bên nhau, thật tuyệt biết mấy! Chỉ là thi tiến sỹ không chỉ là
tôi chưa từng nghĩ đến, thậm chí là việc trong tiềm thức luôn trốn
tránh. Tuy tôi biết rõ thi tiến sỹ sau này sẽ thuận lợi cho việc dạy học và nghiên cứu trong trường đại học, là con đường tốt nhất củng cố quan
hệ giữa tôi và Văn Hạo, cũng là tương lai rất tốt cho tôi.
Thế là tôi kìm nén lại ý muốn phản đối từ trong nội tâm: “Vậy, mình thuê nhà ở khu đô thị của Hàn Văn Hinh.”
Văn Hạo nghe xong, vui mừng hớn hở: “Việc này giao cho anh, em không phải
phải về nhà sao? Đợi em lên có thể chuyển vào nhà mới của chúng ta rồi!”
Tôi gật gật đầu, không hề nói suy nghĩ thực sự của tôi về việc thi tiến sỹ, vì trước mắt tôi vẫn dao động, không biết nên đi theo con đường rộng đã mở ra trước mắt hay con đường nhỏ thần bí nhưng hấp dẫn kia, quyết định này sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời tôi, tôi thật khó quyết định.
3.
Về nhà, tôi hỏi ý kiến bố mẹ về vấn đề học tiếp nghiên cứu sinh - Tiến sỹ
hay đi làm. Họ không biết quan hệ của tôi và Văn Hạo nên thoải mái nói
cả hai phương hướng đó đều được, vấn đề là tôi có thực sự hứng thú với
học thuật, có quyết tâm kiên trì tiếp không.
Nhưng bố lại đùa
thêm vài câu: “Làm tiến sỹ đương nhiên là lựa chọn khó khăn hơn, còn
chưa nói mọi người bây giờ coi nữ tiến sỹ là loại giới tính thứ ba ngoài hai loại nam, nữ, hoàn thành toàn bộ luận văn tiến sỹ khó hơn nhiều so
với tốt nghiệp thạc sỹ, rất nhiều người nghiên cứu năm năm thậm chí tám
năm vẫn chưa lấy được bằng tiến sỹ. Không cần nói đến việc hy sinh cuộc
sống cá nhân trong thời gian này, có thể chịu đựng được sự cô độc hay
không mới là mấu chốt. Khả Khả tương lai làm nghiên cứu sinh chắc chắn
cũng sẽ như vậy. Bố mẹ không đặt ra yêu cầu quá cao cho con gái, đơn
giản, bình an, hạnh phúc cũng là đủ rồi.”
Tôi hiểu ra ẩn ý của
bố, ông sợ con gái yêu quá chú ý vào việc học, để lỡ hạnh phúc cả đời
mình. Nhưng tôi tạm thời chưa định kể với họ việc của Văn Hạo, dù sao
việc lần chia tay trước cũng ảnh hưởng đến họ, tôi vẫn hổ thẹn trong
lòng, tất cả đợi sau khi bảo vệ thạc sỹ xong rồi tính.
Những ngày thoải mái ở nhà qua mau, Văn Hạo liên tục nhắn tin, khéo léo giục tôi
về trường, nói đã tìm được nhà thích hợp, đã mấy ngày nay trang trí và
chuyển nhà, giờ chỉ đợi nữ chủ nhân vào ở thôi.
Dù trời nắng to,
tôi lên tàu, đến thẳng thành phố nổi tiếng với biệt danh “lò lửa”, đi
thẳng đến khu đô thị nơi tôi đã đến đó không biết bao nhiêu lần.
Văn Hạo đợi tôi ở cổng khu đô thị, sau đó kéo tay tôi vào trong. Cuối khu
đô thị là một hàng lan can bao quanh bằng sắt màu đen, hoa khiên ngưu
leo kín, trên màu xanh lục của cả mảng tường điểm xuyết bông hoa màu đỏ, tím như một tấm vải hoa diễm lệ, Văn Hạo chỉ tòa nhà trước lan can bao
quanh: “Là ở đây”.
Tôi vui mừng, cảm động nhìn anh.
Lên
tầng 3, tôi nhảy cẫng lên khi anh mở cửa căn hộ. Đây đúng là căn hộ nhỏ
còn đẹp hơn nhà của Hàn Văn Hinh! Phòng khách nhỏ, hai giá sách lớn
chiếm cứ nửa mặt tường, sách của Văn Hạo đều đã xếp lên, trước nửa mặt
tường xếp một bàn máy tính hình L, có thể đồng thời đặt một chiếc máy
tính bàn và một laptop, đối diện có một chiếc ghế sofa bọc vải lớn dành
cho ba người ngồi.
Tuyệt hơn là phòng khách và phòng ngủ thông
nhau, ở giữa chỉ treo một tấm rèm satanh màu tím đậm, tấm rèm đã kéo ra
một nửa, che một nửa. Chiếc giường rộng trong phòng ngủ trải tấm ga màu
tím đậm kết hợp với tím nhạt, thoạt nhìn đã thấy thích mắt rồi.
‘Trời ạ, sao anh thuê được căn hộ tuyệt đẹp như thế này?”
“Ha ha, dùng từ rất hay. Em nghĩ là chủ nhà có thể bỏ thời gian, tỉ mỉ bài
trí một căn hộ sẽ cho thuê sao? Lúc anh đến xem phòng, ở đây chỉ có tủ
áo và chiếc giường này, anh dọn đồ đến mới trang trí thành như thế này
đấy chứ. Theo anh nào, còn có điều tuyệt diệu hơn ở phía sau cơ.” Nói
xong anh mở một cửa khác ở phòng khách,
Tôi nhảy lên, ôm lấy cổ anh.
Đứng trên ban công, trước mặt tôi là một hồ nước gợn sóng màu ngọc bích,
dưới ánh mặt trời tỏa ra những ánh vàng, mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, một làn gió nhẹ xuyên qua cả gian phòng. Lúc này tôi mới hiểu lý do anh
chọn chỗ này, đứng dưới tầng bị tường hoa che nên không nhìn thấy đối
diện có hồ nước, phải lên trên mới biết phong cảnh ở đây thật tuyệt vời.
“Sao nào, rất hài lòng đúng không?” Anh đắc ý hỏi.
“Đương nhiên rồi, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của em! Thật cám ơn anh!” Tôi chân thành nói.
“Ha ha, em đừng vui mừng quá sớm, căn phòng này không phải thập toàn thập
mỹ đâu, em xem phòng khách đặt nhiều sách như vậy không còn chỗ đặt bàn
ăn, sau này mình chỉ có thể ăn ở đây.” Vừa nói anh vừa chỉ ra ban công.
“Không phải càng tuyệt sao? Anh không biết là ăn cơm ở nhà hàng muốn chọn vị trí nhìn được phong cảnh khó thế nào sao?”
“Ha ha, đúng vậy. Em à, mau chuyển đồ từ trường vào, chủ yếu là quần áo và
sách, còn lại đồ đạc ở đây đều có rồi. Còn anh, chiều vẫn còn phải đi
đến cửa hàng nội thất, mua bàn ăn. Tối mình có thể cụng ly rồi.”
4.
Nhân lúc anh đến cửa hàng nội thất, tôi đi tìm Hàn Văn Hinh.
Khang Minh Huân đã tìm được một công việc toàn thời gian, mỗi ngày từ 9h sáng đến 5h chiều, Hàn Văn Hinh cả ngày ở nhà một mình, chán đến muốn nổ
tung. Cô bạn nhắn tin cho tôi như vậy.
Nhìn thấy tôi, Hàn Văn
Hinh vui mừng vừa hét vừa nhảy cẫng lên, tôi cẩn thận sờ bụng hơi nhô
lên của bạn và hỏi: “Gần đây ăn uống thế nào? Có nghén nhiều không?”
Cô bạn đắc ý lắc đầu: “Cơ bản đã không còn nghén, ăn uống cũng ngon miệng. Cậu xem mình gần đây béo lên nhiều!” Vừa nói vừa khoe cánh tay cho tôi
xem.
Tôi cười lớn: “Phụ nữ mang thai đều như vậy, sinh con xong tự nhiên sẽ gầy đi.”
“Ừ, nhưng Khang Minh Huân cả ngày đi làm, mình không biết nấu cơm, trưa chỉ có thể ra ngoài ăn, cậu cũng biết một mình ra gọi món cứ kỳ kỳ. Mình
muốn chuyển về nhà ở hai tháng hoặc gọi mẹ lên chăm sóc mình, lại sợ
Khang Minh Huân suy nghĩ, cậu biết tính anh ấy, lòng tự trọng rất lớn.
May là cậu đến rồi, bọn mình có thể cùng đi dạo phố và cùng ăn cơm!” Hàn Văn Hinh vui mừng nói.
“Được, được, dù sao mình cũng rảnh, hôm nay đi với cậu!”
“Cậu và Văn Hạo sẽ sống cùng sao?”
“Cậu đều biết rồi sao? Lát nữa đưa cậu đến đó chơi, bữa tối ăn ở chỗ bọn mình nhé!”
“George Trần thì sao?”
“Sao là sao?”
“Cậu ấy chẳng còn chút cơ hội? Thật đáng tiếc.” Hàn Văn Hinh chép chép miệng.
“Bà bầu này, chăm sóc con đi! Có gì mà đáng tiếc cho cậu ta, đợi cậu ta thành ngôi sao rồi, đầy con gái chủ động đến nhà!”
“Nhưng thầy Văn Hạo cũng rất tốt... Khả Khả, cậu biết không, trong Viện bọn
mình mới xuất hiện một tiến sỹ vừa tốt nghiệp xinh đẹp, nghe nói vẫn độc thân! Cậu có thể phải quản chắc thầy Vũ, không thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì chết!”
“Việc này từ bao giờ?”
“Nữ tiến sỹ hả? Cuối tháng 6. Sau khi báo cáo thì nghỉ hè, trong Viện hầu hết mọi người đều không biết tin này!”
Vũ Văn Hạo không hề nói với tôi.
Nhưng lúc này tôi không nghĩ nhiều. Sau khi nói với Hàn Văn Hinh lát nữa sẽ đến đón cô ấy, tôi liền về ký túc xá thu dọn đồ.
Khi đẩy chiếc vali ngập quần áo và sách đến nhà mới, Vũ Văn Hạo đã quay về. Anh vừa xếp bàn ăn nhỏ xinh ở ban công, vừa chỉ cho tôi xem: “Bình
thường khi mình ăn cơm dựa vào tường này, hai chiếc ghế là đủ, nếu Hàn
Văn Hinh và Khang Minh Huân cũng đến sẽ kéo đến giữa ban công, sau đó
dùng hai chếc ghế ở bàn máy tính, em thấy được không?”
Tôi nói không sao, sau đó từ phòng bếp rót nước mang cho anh.
Anh nằm lên sofa, thuận tay kéo tôi vào lòng, mãn nguyện nói: “Chà, bên
ngoài nhiệt độ cao thật, nóng chết đi được, ở nhà vẫn dễ chịu.”
Một lát sau anh lại nói bên tai tôi: “Coi như đã viên mãn. Ninh Khả giờ em không chạy nổi rồi?”
“Chưa chắc! Con người em khó tính, anh tiếp đãi không chu đáo, em sẽ “tạo phản” bất kỳ lúc nào!”
“Phải, đại nhân! Mãn nguyện rồi nhé? Được rồi, anh cũng nghỉ ngơi đủ rồi, giờ
chạy đi mua đồ ăn, tối làm cơm cho em, chúc mừng niềm vui chuyển nhà và
sống cùng nhau! Em đi đón Hàn Văn Hinh nhé!”
“Dạ.” Tôi gật đầu, lại tiện mồm hỏi: “Nghe Hàn Văn Hinh nói, trong trường chúng ta có một tiến sỹ mới xinh đẹp phải không?”
Văn Hạo đang thay dép ở cửa, nghe tôi nói thì đứng ngây người. Phát hiện
thần thái của anh không bình thường, một dự cảm không hay lập tức trào
dâng trong tôi.
Anh từ từ ngẩng đầu lên: “Phải là tiến sỹ mới tốt nghiệp ở Đại học Z... tên Liễu My.”
Đúng là sét đánh ngang tai.
Liễu My!
Trong một năm qua, cái tên này đã khiến tôi mất ăn mất ngủ, cũng khiến tình
cảm giữa tôi và anh đứng trên bờ vực. Khi tôi nghĩ rằng đã hoàn toàn
thoát khỏi cảm giác đó, nó lại cuồn cuộn kéo đến! Không, tất cả đều khác rồi, đối với tôi mà nói, chỉ còn là một cái tên trong quá khứ, hai chữ
tiếng Hán, giờ nó đại diện cho một người con gái tràn trề sức sống, là
người mà anh đã tự mình thừa nhận là người con gái hoàn mỹ nhất trong
mộng tưởng của anh, cô ấy không còn là giấc mộng trong anh, là ảo tượng
không thể với tới, giờ đây cô ta chính thức bước vào cuộc sống của anh,
trong cùng một phòng nghiên cứu, cùng hít thở chung một bầu không khí.
Văn Hạo thấy tôi nghi ngờ, vội vàng đến ôm chặt tôi “Ninh Khả... Khả Khả,
em đừng như vậy được không? Anh sợ em như vậy nên mới giấu em! Anh thề,
anh đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có! Cũng nói thật với em
Viện phân chỗ ở cho cô ấy sát chỗ anh, không muốn em nghĩ nhiều nên anh
chủ động đề nghị chuyển ra bên ngoài sống! Khả Khả, mình có được ngày
hôm nay không dễ dàng, hãy hứa với anh đừng nghĩ nhiều nữa được không?”
Tôi còn có thể nói được gì chứ? Kế hoạch của anh chu toàn như vậy, đã nghĩ đến mọi vấn đề, sắp xếp quá thỏa đáng.
Tôi gật đầu, khẽ nói: “Anh yên tâm, em không sao. Anh đi mua đồ ăn, em đi đón Hàn Văn Hinh.” Nói xong tôi đi nhanh ra cửa.
Tôi không muốn để anh thấy sự mềm yếu và nước mắt của tôi, ra khỏi cửa, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.