Đây là thói quen đã từ lâu,
Ở họ tôi nhìn thấy mình trong quá khứ,
Và mỉm cười.
1.
Chiều ngày 26, chúng tôi tạm biệt Hàn Vũ Băng và David, trở về bằng đường cũ. Đầu tiên là đáp máy bay đến thủ đô Male của Maldives, chiều lại đáp máy bay đến Singapore, sau đó chuyển máy bay về Bắc Kinh.
Khi chúng
tôi xuống sân bay Bắc Kinh đã là hơn 1h sáng, sân bay vắng lặng, đột
nhiên ào ra một đoàn ký giả, đèn nháy liên tục. Những ngày cách ly với
thế giới bên ngoài, những ngày tự do tự tại đã qua đi, tôi thực sự vẫn
chưa quen với tình cảnh này, may là có George một tay đẩy hành lý một
tay cầm chặt tay tôi, nếu không tôi đã bị xô đẩy ngã xuống đất.
Thật không dễ thoát khỏi vòng vây, lên taxi, tôi nói với George: “Sự khác
biệt quá lớn, em nhất thời không thể thích ứng! Phải, đây mới là cuộc
sống thường ngày, những ngày ở Maldives quá hoàn hảo, nhưng không chân
thực.”
Về đến nhà, đặt hành lý xuống lao thẳng ra ban công, dưới
ánh đèn những bông hoa khiên ngưu đã leo quá nửa giàn hoa, chi tử xanh
mướt cũng kết thành những nụ hoa xanh lục, cả ban công tỏa ra mùi hương
dịu nhẹ, say đắm. Trong nhà tuy không sánh bằng vẻ đẹp ở Maldives nhưng
trong nhân gian hiện thực này, nó cũng là nơi yên bình dành cho chúng
tôi.
Tôi và George ăn cơm tối ngoài ban công, vừa thưởng thức vừa ngắm hoa, thật lý tưởng.
“Em nói xem, anh có nên chuyển lên sống cùng không?” George vừa cắn thịt gà vừa chính thức hỏi tôi.
Miếng cháo trong miệng tôi suýt chút nữa phun ra; “Còn phải chuyển sao? Mình giờ không phải đang sống chung sao?”
“Nhưng sống chung không phải nói hai người buổi tối cùng ngủ một giường sao?”
“Vậy anh cứ ngủ ở đây đi, cần gì chuyển?”
“Đương nhiên cần rồi, quần áo đều ở dưới, chạy lên chạy xuống phiền phức lắm.”
“Vậy nếu anh chuyển lên, ở dưới không có ai ở thật tiếc... Hơn nữa, em cũng cần có không gian riêng.”
“Vậy em nói xem nên làm thế nào?” George đành nhượng bộ.
Thương lượng xong, cuối cùng chúng tôi quyết định để dụng cụ đánh răng rửa mặt của George trong phòng tắm của tôi, trong tủ áo để một ngăn kéo đặt đồ
nội y của anh. Ngoài thời gian ngủ, không cho phép anh tùy ý vào phòng
ngủ của tôi.
George trưởng thành ở Mỹ, phương thức “nửa sống
chung” kiểu này rất phổ biến đối với những cặp đôi mới yêu. Đối với tôi
mà nói có thể giữ không gian riêng cho mình, nên phương án này được cả
hai tán đồng.
2.
Có thể là do những ngày ở Maldive quá thoải mái, về Bắc Kinh chưa lâu, tôi đã bị cú giáng mạnh vào đầu.
Báo chí vẫn không nể tình với tôi, dẫm đạp đến cùng. Ngày hôm sau trang,
bìa các báo lại rất bắt mắt, có cả những tiêu đề ẩn ý, có cả tiêu đề
phóng đại “George đi nghỉ cùng bạn gái, tinh lực giảm sút khi trở về”... Tôi khó chịu, George đâu có gầy đi, còn tăng mấy cân là khác, chỉ hơi
đen đi chút vì nắng biển, làm gì đến nỗi “gầy như que củi.”
Sáng
hôm đó, tôi đến công ty chính thức xin nghỉ, nói với mọi người tôi phải
bảo vệ luận văn thạc sỹ. Đạo diễn khuyên tôi về Vũ Hán sớm vài ngày, như vậy có thể chuẩn bị kỹ càng để bảo vệ, cũng tạm thời tránh được giới
truyền thông.
Đề nghị này đúng với mong đợi của tôi, ngày tốt
nghiệp thạc sỹ đến gần, tôi lại nhớ những ngày ở trường học, hơn nữa con gái nuôi của tôi cũng sắp tròn 100 ngày rồi, đầy tháng đã không tham
gia, lần này không thể bỏ lỡ được.
Buổi sáng tôi sắp xếp vali,
lấy ra đồ bơi và váy mỏng ở Maldives, nhét quần bò, áo phông, áo sơ mi
và váy liền áo vào trong, George ở bên nói là giúp đỡ nhưng chỉ làm rối
thêm.
“Khả...” Anh đột nhiên gọi tên tôi.
“Dạ?” Tôi vẫn cho rằng anh muốn hỏi điều gì.
“Lần này em về có thể gặp Hàn Văn Hinh rồi?”
“Phải, còn có cả Mang Mang, đúng rồi đưa em Barbie, chút nữa quên, cái đó là mua cho bé mà!”
“Vậy em nói, mọi người đều thay đổi rồi có đúng không ?” Anh đưa Barbie cho tôi, lẩm bẩm.
“Đương nhiên thay đổi, Hàn Văn Hinh làm mẹ rồi, Mang Mang sau khi đầy tuổi cô
ấy còn phải đi làm, nếu không gánh nặng của Minh Huân rất lớn.” Tôi
không ngẩng đầu lên.
“Còn em, em có thay đổi không?”
“Ha, anh thấy sao? Em hiện nay có khác với em lần đầu tiên khi quen anh không?”
“Đương nhiên, trưởng thành hơn, cũng xinh đẹp hơn.”
“Cảm ơn, cảm ơn, không phải đúng vậy sao? Mọi người đều thay đổi, hơn nữa đều là thay đổi theo chiều hướng tốt.”
“Văn Hạo thì sao? Em đối với anh ta có thay đổi không? Anh ấy đối với em có
thay đổi không?” Cuối cùng Goerge dã đi vào chủ đề chính. Thực ra tôi
sớm đã biết, anh lòng vòng chỉ là muốn hỏi vấn đề này.
Tôi đặt
hành lý trong tay xuống, kéo tay anh, nói chân thành: “Anh yên tâm, tất
cả đều thay đổi rồi. Em đã có anh, hơn nữa anh ấy cũng sắp làm bố, em và anh ấy mãi mãi không thể...”
George gật đầu, ôm tôi vào lòng.
Hồi lâu, anh đột nhiên nói nhẹ bên tai tôi: “Ninh Khả, anh yêu em.”
Tôi đang định trả lời, lại nhớ lại rất lâu trước kia... tôi lập tức chặn
anh: “Không, trước kia không phải nói rằng người Mỹ đến nhà thờ kết hôn
mới nói câu này sao?”
“Vậy, em coi như anh đang cầu hôn đi!”
“Không được, không được dễ dàng thế! Hoa tươi, nhẫn cưới, bữa tối dưới ánh nến đều không có!”
Tôi cười: “Hơn nữa, ở Trung Quốc rất chú trọng cầu hôn, không chỉ là tình cảm nam nữ, mà còn phải được đồng ý của hai gia đình.”
“Vậy em yêu anh không?”
“Yêu!”
“Vậy đợi anh xúc tiến nhanh! Đúng rồi, lần này đi Hồng Kông, phải mang tổ
yến đến hiếu kính nhạc, phụ nhạc mẫu tương lai của anh chứ.”
“Chúc mừng anh! Anh đã hoàn toàn lĩnh ngộ tinh túy của văn hóa Trung Quốc rồi.”
3.
Sáng sớm ngày 28, tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Máy bay khi đáp xuống Vũ Hán. Thành phố vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, vẫn
bao phủ trong lớp sương mù như khói. Vì quá sớm, tôi không làm phiền ai
đến đón, tự mình đẩy hành lý lên xe.
Xuống xe trước ký túc xá nghiên cứu sinh ở trường đại học.
Không khí sáng sớm trong trường trong lành, tràn trề sức sống, trên thảm cỏ
xanh mướt có người đang đọc tiếng Anh, trên con đường nhỏ dưới những cây to có lao công đang quét dọn lá rơi, nam nữ thanh niên vội bước, có
người đến chiếm vị trí tốt trong phòng học, có người vì nhanh chân đến
ăn cháo đậu đỏ thơm ngon ở nhà ăn. Đây là cảm giác quen thuộc, ở họ tôi
thấy bóng dáng của mình trước kia, khẽ mỉm cười. Xách vali lên tầng, đã
có không ít người quen nhận ra tôi, cúi đầu chào.
Phòng 320 vẫn lặng lẽ nằm cuối hành lang.
Mở cửa, một luồng khí lạnh lẽo thổi đến, phòng ở ký túc xá đã bỏ không hơn nửa năm, trên bàn, giường đều phủ kín bụi. Phải nhanh chóng mở to cửa
sổ, đổ không khí ùa vào.
Sau đó tôi tìm một khăn mặt cũ để lau, ở đây cần dọn dẹp toàn bộ. Mở vòi nước, nước màu vàng lâu lâu mới trong.
Tôi phơi chăn ra ngoài cửa sổ, xắn ống tay lau thật kỹ cửa sổ, cửa, bàn,
ghế và giường, lại cầm cây chổi cũ quét dọn sạch nền nhà. Nói thì dễ,
nhưng làm rất mệt và tốn thời gian, chỉ lau cửa sổ đã mất mấy thùng nước đen xì, bụi trên nền rất dày, quét ba lăn lại dùng cây lau lau lại mấy
lần mới nhìn thấy nền nhà.
Đợi khi công việc dọn vệ sinh bước đầu hoàn thành, tôi mới trải ga giường mang về từ Bắc Kinh, thay vỏ gối
mới, căn phòng mới có hơi người. Công việc còn lại chỉ là cho quần áo
vào tủ, nhưng lúc này mồ hôi đã toát ra kín lưng, đói cồn cào, quyết
định đi tắm, ăn chút gì rồi tiếp tục dọn dẹp.
Đang lúc ngân nga mấy bài hát, trên người toàn bọt sữa tắm, bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Kỳ lạ, là ai chứ, không phải Văn Hỉnh nghe được thông tin từ George nên đến chứ?
Tôi quấn khăn tắm, vội vàng ra mở cửa. Không dám mở quá to, chỉ mở khe nhỏ, thò đầu ra, lại là Văn Hạo!
Tôi cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Luống cuống, tôi mở to cả cánh cửa, anh nhìn thấy bộ dạng tôi cũng giật mình, do dự hồi lâu mới bước vào.
Trong phòng không ai lên tiếng. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh,
một giây lúc này dài như cả thế kỷ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng
bừng.
“Ồ, anh đi qua phía dưới thấy cửa sổ mở nên lên xem. Em tắm tiếp đi, anh ở đây đợi.” Văn Hạo cuối cùng cũng lên tiếng.
Được anh nhắc nhở, tôi mới nghĩ ra trên người mình chỉ quấn khăn tắm nên vội vàng vào nhà tắm, xả sạch bọt sữa tắm trên người. Đợi khi tôi lau khô
mới phát hiện quần áo chưa mang vào, đúng là đen đủi, không ngờ lúc này
lại có người đến.
Tôi đang bối rối trong nhà tắm, cứ đợi thế này
cũng không phải cách hay, nên dày mặt đi lấy vậy! Tôi quấn chặt khăn tắm lên người, mở cửa, vẫn thấy anh ngồi thờ thẫn trước giường. Đáng chết!
Quần áo tôi đang ở sau người anh.
Tôi do dự bước đến, không dám ngẩng đầu nhìn, mắt tập trung vào quần áo.
Đang lúc tôi đưa tay lấy quần áo, Văn Hạo đã ôm lấy tôi, sau đó hôn lên mặt
tôi, vẫn chưa phản ứng kịp, anh hôn lên môi tôi. Nụ hôn của anh dữ dội,
tôi muốn đưa tay đẩy anh nhưng càng bị ôm chặt hơn... khăn tắm bung ra,
tay anh lần mò trên cơ thể tôi.
Nụ hôn ấy quen thuộc khiến tôi
chết lặng. Khi anh hôn lên cổ tôi, lý trí của tôi đã quay trở lại. Tôi
đẩy mạnh anh, nói lớn: “Văn Hạo, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Anh
như bị dội gáo nước lạnh, trong phút chốc lặng người, thả tôi ra, buông
xuống không còn chút sức lực. Tôi mau chóng lấy khăn tắm rơi trên đất
quấn người, sau đó lấy quần áo chạy vào nhà tắm.
Khi tôi mặc gọn
gàng bước ra, anh vẫn ở yên đó, tôi phát hiện anh gầy đi nhiều. Chiếc sơ mi trắng trên người là tôi chọn khi chúng tôi bên nhau, giờ đã trở nên
quá rộng, mặt anh vừa đen vừa gầy, không còn sáng bóng, vài tháng không
gặp, anh như già đi tới 5 tuổi.
“Xin lỗi, anh vừa mới cho rằng...” Anh ngẩng đầu nhìn tôi với anh mắt đau khổ.
“Không, không cần xin lỗi, là em không tốt, em khiến anh hiểu lầm.” Tôi ngắt
lời. Khi thay đồ trong nhà tắm em mới hiểu: Thời khắc em đưa tay lấy đồ, anh cho rằng em muốn đến ôm anh.
Tôi không nhẫn tâm trách anh.
Anh rút bao thuốc từ trong túi ra hỏi tôi: “Anh hút được không?”
Tôi gật đầu, anh bật lửa, châm thuốc, hít hơi thật mạnh, khói nhả ra như đang nhả ra những oán giận.
Anh trước kia không hút thuốc.
Hết hai điếu thuốc mà chúng tôi đều không ai nói với ai.
Khi anh định châm điếu thứ ba, tôi đã không thể im lặng, khẽ khuyên anh: “Đừng hút nữa!”
“Có phải rất thất vọng không, anh đã biến thành kẻ nghiện thuốc.” Anh đưa
điếu thuốc vào hộp, ngẩng đầu nhìn tôi, tự chế giễu mình.
Tôi không biết nên nói gì.
Anh cười chua chát, nụ cười đó vẫn còn ở trên môi, mắt đã đỏ lên.
Dù trước đó tôi hạ quyết tâm không chen chân vào chuyện hai người họ,
không còn bất kỳ quan hệ nào với anh ngoài tình thầy trò, dù tôi đã
nhiều lần thầm nhủ “anh sắp làm bố, chúng tôi đã thực sự kết thúc”,
nhưng kể từ lúc tôi nhìn thấy anh, quyết tâm đó đã tan chảy.
Tôi chủ động đi đến, quỳ trước mặt anh, cầm tay anh hỏi: “Sao lại thành như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan hệ giữa anh và Liễu My không phải đã cải thiện rồi sao? Con của hai
người không phải sắp ra đời rồi sao? Nhà ở trường đã sắp xây xong rồi,
sắp phân rồi, không phải sao? Bệnh tình của mẹ anh cũng chuyển biến tốt
rồi không phải sao, cả nhà sum vầy, không phải là điều anh muốn sao?
Văn Hạo ôm tôi thật chặt: “Anh cũng không biết sao lại thành thế này, cuộc
sống dường như đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo, khiến anh không thể kiểm soát, khiến anh không thở nổi. Anh thường nghĩ nếu giờ có cây đèn thần
Alađdin, anh không cần gì cả, chỉ cần thời gian trở về một năm trước.”
Đang muốn mở miệng hỏi anh, điện thoại tôi lại có tin nhắn đến.
Anh thả lỏng tay để tôi đọc tin nhắn.
Đó là số điện thoại lạ, nội dung là; “Ngài Tạ nói cô quá ương bướng, không uống rượu mời thì uống rượu phạt vậy!” Lại là bà Lại, xem ra bà và ngài Tạ đã đọc tờ báo ngày hôm qua.
Văn Hạo ở bên cạnh nói: “Em làm việc đi, anh không làm phiền em nữa, đến giờ ăn trưa rồi, anh cũng phải về nhà!”
“Không, không, tin nhắn này... Thôi được rồi, anh có muốn ăn cơm trưa với em không?”
Trong mắt anh có chút do dự, nhưng trả lời rất nhanh: “Không, xin lỗi, anh có việc, đi trước đây.” Nói xong không để tôi hỏi nữa, liền bước đi, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng bước chân của anh ngày càng xa, dần dần biến mất. Ký túc xá chìm vào tĩnh lặng.
Cái ôm của anh dường như vẫn ở trên cơ thể tôi, nỗi đau của anh như mũi dao nhọn đâm vào trái tim tôi đau nhói, nhỏ máu. Cuộc sống của anh không
bình yên, không hạnh phúc mỹ mãn như mong đợi của tôi, tôi dễ nhận ra
điều đó.