Sau một câu “Mọi người có muốn xem một số chuyện thú vị không?” của Khấu Gia Minh. Tất cả những người có mặt trong ghế lô đều ào đến vây quanh màn hình. Đương nhiên, ngoại trừ S tiểu thư ra, bởi vì sau khi Lan Đình Phương bỏ đi, cô ta cũng ra về với một bộ mặt ngượng ngùng.
Khấu Gia Minh điều chỉnh tốt màn hình TV, những con số Ả rập hiển thị thời gian trên màn hình liên tục thay đổi, khoảng hơn mười phút sau, trên màn hình theo dõi xuất hiện một đôi nam nữ đang lôi kéo nhau.
Người phụ nữ hất tay người đàn ông ra, người đàn ông lại nắm lấy, cũng không biết miệng đang nói gì đó, hai người họ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ. Người hành động trước là người đàn ông, người đàn ông bước dài một bước đi qua ôm chặt người phụ nữ vào lòng, hôn lên, ngay lập tức, người đàn ông bị người phụ nữ ghét bõ, ghê tởm lau miệng mình.
Những người vây quanh màn hình theo dõi đều ngầm hiểu, nhất định là người phụ nữ này ghét bõ người đàn ông vừa mới hôn một người phụ nữ khác.
Dường như người đàn ông bị người phụ nữ làm cho tức giận, anh dứt khoát khiêng người phụ nữ lên. Sức mạnh đó, tư thế đó dễ dàng gợi nhớ đến những người đàn ông Sparta (chiến binh) mạnh mẽ. Sparta là một thẩm mỹ bạo lực phổ biến trên toàn thế giới.
Lan Đình Phương mà nổi lên bạo lực thật đúng là khác biệt.
Người đàn ông Sparta khiêng người phụ nữ đến chiếc Aston Martin của mình, mở cửa xe ra, người phụ nữ giống như một con búp bê vải bị ném vào trong xe, ngay sau đó, cửa xe bị khóa trái, sau đó nữa cửa sổ xe cũng bị kéo đen.
Vào tháng trước, một chiếc Aston Martin màu xám bạc đã trở thành công cụ phạm tội của một nữ diễn viên và một người đàn đã ông có vợ, họ đã kéo đen cửa sổ xe và tiến hành một màn xe chấn. Chẳng lẽ cặp vợ chồng cũ giả vờ giả vịt này cũng muốn làm theo?
Chỉ trong vòng ba phút, những người trong ghế lô chia thành hai nhóm, 7:2.
Bảy người nghĩ rằng họ sẽ được xem một màn xe chấn miễn phí, hai người còn lại nói thế nào cũng không tin người như Lan Đình Phương sẽ chơi xe chấn.
Lan Đình Phương thật sự làm một màn xe chấn. Năm phút sau đó, hình ảnh trên màn hình theo dõi im ắng, chiếc Aston Martin màu xám bạc mới đầu chính là hơi hơi nảy lên, sau đó dần dần trở nên kịch liệt hơn, trình độ này so với đủ loại hình ảnh xe chấn bị quay được chỉ có hơn chứ không có kém.
Sau này, việc này luôn là đề tài chế giễu mà Khấu Gia Minh dành cho Lan Đình Phương trước mặt mọi người, từ sự mơ hồ ban đầu đến việc dần dần trở nên thẳng thắn, mà khi Liên Hảo nghe đến những việc này, trong lòng luôn cảm thấy may mắn, rất may, bọn họ không có cách nào nghe được cuộc đối thoại của hai người, nếu nghe được, chỉ sợ Liên Hảo sẽ phải thuyết phục Lan Đình Phương cùng cô di dân lên mặt trăng mà sống.
Ngày đó, ở trong không gian chật hẹp, đùi cô bị anh gác ở trên bờ vai của anh, bởi vì tư thế này cực kỳ vặn vẹo, Liên Hảo cảm thấy đau đớn, cô đẩy anh, thở hổn hển: “Đình Phương, em đau.”
“Đừng cử động, em yêu, em mà lại cử động thì thằng nhỏ của anh sẽ bị gãy mất.”
Kết quả khiến cho Liên Hảo sợ tới mức động cũng không dám động cứ duy trì tư thế như vậy mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cố tình, đợi anh thỏa mãn xong còn thốt ra một câu: “Trách không được mọi người đều thích làm xe chấn, hóa ra lại mất hồn như vậy, kích thích nội tiết tố tăng vọt, cảm giác thật sự khác biệt so với khi làm ở trên giường.”
Anh đã nói như thế, giống như một thực khách đang nếm một món ăn làm anh cảm thấy hài lòng.
Anh còn nói: “Liên Hảo, đổi một chiếc xe khác anh đưa em đến bờ biển, đổi một chiếc lớn hơn, chiếc xe này tuy tốt, nhưng không gian hơi nhỏ. Lúc đó, chúng ta vừa lắng nghe sóng vỗ vừa...
Những lời sau đó Liên Hảo cũng không muốn nhớ lại nữa.
Trong phòng bệnh VTP, Nguyên Anh Hùng đem Tiểu Long giao đến tay chị Nguyệt. Cuối cùng, anh lưu luyến hôn lên hai bên gò má của bé. Hai gò má của đứa bé vừa mới mãn một tuổi rất hồng hào, ánh mắt như hai quả nho đen. Nhiều người sau khi trưởng thành, đôi mắt sẽ chuyển từ màu đen thuần khiết sang màu nâu nhạt, trong khi đôi mắt của Cố Liên Hảo luôn duy trì màu đen thuần khiết ở giai đoạn trẻ con này, như thể cô chưa từng trải qua bất kỳ nỗi buồn nào.
Đứa bé vừa mãn một tuổi đem sự không kiên nhẫn viết ở trên mặt mình, Nguyên Anh Hùng lại lưu luyến hôn Tiểu Long, lần này, là hôn lên trán.
Tạm biệt con yêu.
Nguyên Anh Hùng ngồi ở đó và lặng lẽ chờ đợ, chờ thời gian qua mười hai giờ.
Vừa qua mười hai giờ, Nguyên Anh Hùng cầm lấy chiếc túi du lịch mà lúc trước anh mang đến, làm thủ tục xuất viện dưới sự ngạc nhiên của y tá trực ban và bác sĩ.
Nguyên Anh Hùng phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được nhân viên bệnh viện thực hiện thủ tục xuất viện cho anh. Đồng thời anh cũng đưa một tấm thẻ cho nhân viên công tác nhờ bọn họ chuyển giao cho Cố Liên Hảo.
Vào cuối tháng năm, đường phố Bắc Kinh xe cộ thưa thớt, ánh đèn rực rỡ, Nguyên Anh Hùng nghĩ, anh sẽ nhớ Bắc Kinh. Thành phố này sẽ khiến anh nhớ mãi cả đời.
Rạng sáng hơn ba giờ, hành khách ở sân bay thủ đô ít đến nỗi có thể đếm được, Nguyên Anh Hùng mua một ly cà phê, ba mươi phút sau anh sẽ ở trên độ cao 10.000 mét trên bầu trời Bắc Kinh này.
Trong lúc kiểm tra vé, một số nhân viên an ninh tại sân bay bất ngờ đến, và nhân viên bảo vệ đứng đầu nói với Nguyên Anh Hùng rằng anh ta đã tìm thấy một vật bị cấm trong hành lý của anh.
Khi Nguyên Anh Hùng còn đang bối rối, anh đã được đưa đến phòng chờ của sân bay, một số nhân viên an ninh còn ngồi ở bên cạnh anh.
Vì thế, Nguyên Anh Hùng bỏ lỡ chuyến bay đi New York lúc ba giờ rưỡi.
Lúc năm giờ, giám đốc an ninh tại sân bay đã đến gặp Nguyên Anh Hùng để xin lỗi anh vì đã hiểu lầm và đưa cho anh một tấm vé một chiều đến New Jersey vào lúc sáu giờ bốn mươi phút.
Vụ việc này khiến cho Nguyên Anh Hùng thật sự dở khóc dở cười, nhưng anh cũng không thể không tuân theo phép tắc lễ nghi của Trung Quốc cổ xưa, là “Không đánh người cười“.
Lúc sáu giờ, Nguyên Anh Hùng thông qua tấm kính lớn của sân bay, thấy được một đội xe lớn đậu ở bên ngoài sân bay. Sau đó, từ trong xe bước ra một đám trai thanh gái lịch, vừa nhìn cách ăn mặc và những thứ họ mang theo này, Nguyên Anh Hùng liền biết ngay đây hẳn là một nhóm fan, bất quá, cực quái dị khi những chiếc xe chở nhóm người hâm mộ đỗ bên ngoài là một loạt xe thể thao đắt tiền.
Nhóm người hâm mộ này rất đông, trong tay bọn họ cầm bảng khẩu hiệu bước vào, bởi vì thời gian rạng sáng nhân viên duy trì trật tự ở sân bay rất ít, nên bọn họ dễ dàng chiếm lĩnh phòng chờ, vài hành khách ngồi ở bên cạnh Nguyên Anh Hùng cũng cầm điện thoại di động, ánh mắt tập trung vào cửa ra vào của sân bay.
Nguyên Anh Hùng cũng rất tò mò muốn biết minh tinh nào sẽ xuất hiện vào thời điểm này. Anh có hơi viển vông hy vọng sẽ là Thành Long. Nhớ đến năm đó khi Thành Long được trẻ em Mỹ bầu chọn là nhân vật nổi tiếng nhất năm, anh còn cho một nhóm con nít mỗi đứa sáu viên kẹo. Quả thật đúng như Cố Liên Hảo nói, Nguyên Anh Hùng luôn như một đứa trẻ không chịu lớn lên.
Một tiếng “Nguyên Anh Hùng ở đó.” thật to khiến cho Nguyên Anh Hùng phải giật nảy mình, sau đó trong lòng gào to một tiếng “Hỏng bét“.
Biết trốn không được, dứt khoát, anh bày ra nụ cười quyến rũ thuộc về vẻ ngoài đẹp nhất của Nguyên Anh Hùng, dành tặng cho những người hâm mộ đáng yêu xuất hiện vào thời điểm cô đơn nhất này của anh.
Nguyên Anh Hùng thật sự cảm động bởi một nhóm những đứa trẻ tràn đầy năng lượng như vậy. Hàng trăm người trong số họ đang mặc đồ ngủ, một số mang dép và một số chỉ đeo một bên hoa tai. Họ cầm đủ loại khẩu hiệu ở trên tay. Ẩn sau những khẩu hiệu đó, họ muốn truyền đạt đến anh sự yêu thích thuần khiết của mình.
Có người thích Nguyên Anh Hùng là vì anh đẹp trai, có người thích Nguyên Anh Hùng là vì anh có một đôi mắt đẹp, có người thích anh là vì anh nói chuyện dễ nghe, có người thích anh là vì tay anh đẹp, có người thích anh là vì răng anh rất trắng.
“Được rồi, các bạn, nói một chút, tại sao các bạn lại xuất hiện ở đây?” Nguyên Anh Hùng hỏi, anh rất hiếu kỳ là vì sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này vào một buổi sáng sớm như vậy, còn biến sân bay thành một buổi triển lãm siêu xe.
Hàng trăm người vừa mới còn líu ríu bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại, bọn họ rất ăn ý tách ra hai bên, chừa ra không gian nửa mét ở chính giữa, Nguyên Anh Hùng đi dọc theo lối đi đó.
Cách đó gần mười mét, có một người đang đứng, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, duyên dáng yêu kiều, tay cô giống như những người hâm mộ này cầm một bảng khẩu hiệu, bảng khẩu hiệu này có màu hồng phấn, nó to che khuất cả khuôn mặt cô, trên đó viết một dòng chữ màu xanh bắt mắt:
- --- Nguyên Anh Hùng, anh là Anh Hùng của em, vĩnh viễn, cả đời này cũng không ai có thể đoạt đi cái danh hào này.
“Cố Liên Hảo, em thật ngây thơ.” Nguyên Anh Hùng thì thào.
Giống như một phân cảnh đẹp nhất trong phim, một khuôn mặt thanh tú từ từ xuất hiện sau tấm bảng, cô chậm rãi bước đến, gần hơn một chút, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt như nho đen của cô.
“Cố Liên Hảo, em thật ngây thơ.” Giọng nói Nguyên Anh Hùng khàn khàn.
Liên Hảo gật đầu.
“Cố Liên Hảo, anh rất vinh dự được làm Anh Hùng của em.”
Liên Hảo lại gật đầu.
Xuyên qua bờ vai của Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng nhìn thấy Lan Đình Phương đội mũ lưỡi trai ôm Tiểu Long đứng cách đó không xa.
Sáu giờ hai mươi lăm phút, Nguyên Anh Hùng mời Lan Đình Phương đến, lại một lần nữa tiếp tục so đo.
“Lan Đình Phương, anh không phải là minh tinh, sao lại phô trương còn hơn là minh tinh nữa vậy? Cũng không sợ trở thành trò cười.”
“Nếu tôi mà làm minh tinh, vậy thì, Nguyên Anh Hùng, danh hiệu Quý ông Milan sẽ không phải là của Nguyên Anh Hùng anh.”
“Lan Đình Phương, anh có tin hay không, nếu tôi so với anh quen biết Cố Liên Hảo sớm hơn, vậy thì, người khiến Cố Liên Hảo phải nóng ruột nóng gan tất nhiên sẽ là tôi.”
“Nguyên Anh Hùng tiên sinh, là vì không có loại khả năng này nên mới có cơ hội cho anh nói mạnh miệng như vậy.”
“Lan Đình Phương, anh có thể nhìn thấy được không? Anh hùng ở trong lòng Cố Liên Hảo là tôi, vĩnh viễn là tôi.”
“Tôi cũng không ham làm anh hùng của cô ấy, tôi chỉ thích làm người đàn ông của cô ấy.”
Lan Đình Phương, người đàn ông này thật sự đúng là không biết điều một chút nào, rõ ràng là anh đã hy sinh nhiều như vậy!
Trong lúc phát thanh viên nhắc nhở các hành khách chuẩn bị lên máy bay, hai người đàn ông đã ôm nhau một cách bằng mặt mà không bằng lòng theo sự mong đợi của Liên Hảo.
Khi phát thanh viên đọc thông báo lần cuối cùng, ánh mắt Nguyên Anh Hùng dừng ở trên người Liên Hảo, nói: “Lan Đình Phương, tôi đem Liên Hảo giao cho anh.”
Lan Đình Phương gật đầu, vỗ vai Nguyên Anh Hùng: “Một ngày nào đó tôi sẽ đem toàn bộ những chuyện xấu mà tôi đã làm với anh nói cho Cố Liên Hảo biết.”
Nguyên Anh Hùng cũng vỗ vai Lan Đình Phương, nói: “Lan Đình Phương, hiện tại tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với anh.”
Dừng một chút, anh mỉm cười: “Tin xấu là tháng ba năm sau anh mới có thể gần gũi với Cố Liên Hảo. Bởi vì, Liên Hảo nói muốn tuân thủ luật ly thân trong hôn nhân, đến tháng ba năm sau mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi mới có thể chính thức giải trừ, mà Liên Hảo còn nói giai đoạn này cô ấy sẽ không phản bội hôn nhân, nói cách khác, từ giờ trở đi anh bắt đầu phải cấm dục cho đến tháng ba năm sau.”
Không ngoài ý muốn, Nguyên Anh Hùng nhìn thấy sắc mặt Lan Đình Phương trở nên thật thối.
Nguyên Anh Hùng đắc ý nở nụ cười, lại cúi người, ghé vào tai Lan Đình Phương, nhỏ giọng nói: “Lan Đình Phương, tin tốt chính là, Tiểu Long là con gái của anh, một trăm phần trăm.”
Lan Đình Phương ngây người, ánh mắt thẳng tấp, anh đờ đẫn xoay người lại, ngẩn ngơ nhìn Cố Liên Hảo và Lan Tiểu Long, nhìn một cách thật mê muội. Làm sao anh lại có thể không nhìn ra khuôn mặt này cùng anh có vài phần tương tự? Làm sao lại có thể?
Nguyên Anh Hùng dừng lại ở lối vào, quay đầu nhìn lại, Lan Đình Phương đang ôm chặt Liên Hảo và Tiểu Long, ba người bọn họ gắt gao ôm nhau, dường như, Nguyên Anh Hùng còn nghe được tiếng reo mừng của Lan Đình Phương: “Cố Liên Hảo, anh thật không ngờ, anh thật sự không thể nào ngờ được...”
Cười cười, trong lòng Nguyên Anh Hùng có chút vui vẻ.
Hơn bảy giờ sáng ngày hôm nay, rất nhiều người đã nhìn thấy hàng chục chiếc ô tô sang trọng rêu rao trên đường phố Bắc Kinh. Đáng tiếc là cho dù những chiếc xe này có sang trọng đến mấy, chạy nhanh đến mấy thì lúc này đây bởi vì ùn tắt giao thông mà nó di chuyển không khác gì một con ốc sên.
Thời gian kẹt xe cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Lan Đình Phương, kể từ lúc rời khỏi sân bay, anh cứ luôn nhìn chằm chằm Tiểu Long cười, muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu.
“Vui đến vậy à?” Liên Hảo liếc trắng mắt.
Lan Đình Phương liều mạng gật đầu.
“Nếu Tiểu Long không phải là con anh, có phải anh sẽ không yêu con nữa?” Liên Hảo nhíu mày.
Lan Đình Phương liều mạng lắc đầu.
Cái tên đầu đất này, vui đến nỗi không nói nên lời. Liên Hảo thở dài một hơi, tựa vào trong lòng anh, cô tin anh, cho dù Tiểu Long không phải là con của anh thì anh cũng sẽ yêu con bé.
Hầu hết những người thật sự rơi vào tình yêu thì sẽ luôn có một nhận định: Yêu ai yêu cả đường đi.
Năm 2013: Thế giới vẫn như vậy, chiến tranh, xung đột, phân biệt chủng tộc và chủ nghĩa nhân đạo vẫn còn tồn tại. Ở một góc xó nào đó vẫn còn tồn tại những lời đồn nhảm, vẫn còn những câu chuyện ấm áp tuyệt đẹp khiến người ta phải cảm động, và tại những đô thị lớn tình trạng kẹt xe vẫn còn là chuyện muôn thuở. Lan Đình Phương bị kẹt ở trên đường lòng như lửa đốt, hôm nay là ngày anh được bỏ lệnh cấm dục, buổi sáng lúc đi làm Cố Liên Hảo có ám chỉ với anh là cô đã mua một bộ nội y rất gợi cảm, màu đen, như ẩn như hiện. Lan Đình Phương nhìn dòng xe thật dài kia nuốt nước miếng. Cuối cùng, Tiểu Đao nhìn thấy Lan tiên sinh cầm một sấp tiền mặt đưa cho một em trai chạy mô tô ở bên ngoài, sau đó mở cửa xe ra nghênh ngang leo lên xe để cậu ta chở đi mất dạng.
Năm 2014, Cố Liên Hảo và Lan Đình Phương cử hành hôn lễ ở trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương. Ngày cử hành hôn lễ là ngày hai tháng tư, sau ngày Cá tháng Tư một ngày. Khi khăn trùm đầu trên mặt cô dâu được vén lên, hai người đều rơi nước mắt, sau một vòng tròn, bọn họ vẫn có thể tìm thấy nhau.
Năm 2015: Bên kia đại dương, một nữ diễn viên cấp độ diva đã dám bày tỏ tình yêu của mình với một người đàn ông Trung Quốc tên là Nguyên Anh Hùng, tin tức này đã trở thành chủ đề mà mọi người đều vui mừng nhất trong năm nay.
Năm 2016: Cố Liên Hảo đã làm một bộ phim, do chính cô viết kịch bản và đạo diễn. Bộ phim có tựa đề “Mẹ tôi”, được 275 người xem trong tuần đầu tiên, đó là những người đầu tiên cầm vé miễn phí vào cửa. Trong tuần thứ mười, có 20.000 người xem. Trong tuần thứ mười một, Cố Liên Hảo nhận được rất nhiều đánh giá tốt về bộ phim đầu tiên của mình. Trong tuần thứ mười lăm, có một Hoa kiều tóc đã bạc trắng đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt từ San Francisco đến Bắc Kinh, chỉ vì muốn dành cho đạo diễn của “Mẹ tôi” một lời nói cảm ơn, ông nói ông cũng có một người mẹ tuyệt vời như người mẹ ở trong phim, ông nói rằng trên thế giới này có rất nhiều bộ phim không có tiếng tăm gì nhưng những bà mẹ như vậy luôn sống trong tâm trí của con cái họ.
Năm 2017: Cố Liên Hảo ở trong phòng khách nhà mình, cầm chổi lông gà truy đánh Lan Đình Phương, bởi vì những việc mà anh đã làm với Nguyên Anh Hùng. Lan Tiểu Long cảm thấy chổi lông gà của mẹ mình không đủ phân lượng, dứt khoát lấy gậy bóng chày kéo theo cậu em trai Lan XX(trước mắt em trai vẫn chưa có đặt tên, Lan Tiểu Long đang xem xét nhiều tên khó nghe khác nhau để dời đi sự chú ý của mọi người đối với cái tên của mình) của mình gia nhập vào hàng ngũ “đánh rắn giập đầu“.
Năm 2018, Lan Tiểu Long nổi giận đùng đùng mở cửa phòng của ba mẹ ra. Hai vị ba mẹ này không khác gì dã nhân không một mảnh vải trên người, khi thấy bé bước vào, họ vội vã trốn dưới chăn. Lan Tiểu Long đã thấy nhưng không thể trách, phát ra cảnh cáo đối với hai người đang trốn trong ổ chăn kia. Lan Đình Phương và Cố Liên Hảo lập tức đình chỉ quá trình vận động pít-tông của mình lại, trốn ở trong chăn run rẩy. Lan Tiểu Long giống như một con sư tử Hà Đông rống lên: “Con, muốn --- đổi --- tên---, ngay lập tức -------”
Năm 2019:.................................
Năm 2020:.................................
Năm 2021:.................................